Bóng tối phủ dần lấy thành phố, những ngọn đèn đường được thắp sáng, lung linh chiếu xuống mặt hồ.

Cái hơi lạnh của buổi tối xuyên qua lớp áo dạ mỏng, cngf chiếc quần tất da tối màu.

-Khoác vào!

Nhật Minh ném cho Quỳnh Lam chiếc áo khoác dài của mình, nhìn cái dáng run run kia mà…

-Nhật Minh, cậu giận gì vậy?

Quỳnh Lam kéo Nhật Minh đứng gần lại choàng nửa chiếc áo khoác lớn lên, rồi ôm lấy cậu.

Nhật Minh cúi xuốnng thơm nhẹ vào chiếc trán trắng nhỏ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Quỳnh Lam thế này, thật sự là chẳng muốn…cho cô nhóc này chết chẳng nữa.

-Quỳnh Lam, chưa ăn tối sao?

Lắc đầu, Nhật Minh mới nhắc đến mà đã thấy đói rồi…

-Nhật Minh, tớ đói!

Quỳnh Lam xoa xoa bụng rồi ngước lên nhìn Nhật Minh. Thật sự thì ngoài túi xôi của buổi sáng và ăn chưa, chứ Quỳnh Lam chưa được ăn thêm chút gì hết. Hỏi sao không đói chứ? Chỉ Nhật Minh là hiểu Quỳnh Lam nhất.

Kiễng cao chân, thơm vào đôi môi mỏng khẽ cười, Quỳnh Lam toe toét chạy vào xe bật sưởi. Đúng là càng ở Việt Nam, cô nhóc càng thấy được cái lạnh nơi này. Nó như buốt vào tận trong da vậy…

-Quỳnh Lam, ăn gì?

Chống tay vào thành xe, Quỳnh Lam vờ suy nghỉ…

-Ăn gì nhỉ? Ăn gì cho ngon đây?

Ngồi vào xe, Nhật Minh đóng mạnh cửa, rồi bật máy phóng nhanh.

-Lắm chuyện, cậu chẳng phải đã viết ghi nhớ trong điện thoại là chắc chắn phải ăn phở của Việt Nam sao?

Quỳnh Lam tròn mắt, vội lục điện thoại trong túi…vẫn còn nguyên. Vậy…

-Sao cậu biết?

Nhật Minh thản nhiên tăng vận tốc rồi nhún vai:

-Chẳng cái gì tớ không biết cả!

Quỳnh Lam lườm lườm:

-Hứ, đừng có mà tự kiêu nhé, một ngày nào đó tớ sẽ tìm được cái cậu không biết. Chờ xem!

-Tớ chờ nhé!

Quỳnh Lam hậm hực xoay đi xoay lại cái điện thoại. Đáng ghét, chủ nhân mày đấy mà còn cứ nghe lời người ngoài sao? Thật đáng phạt mà!

——

Hương thơm tỏa ra từ quán phở thật hấp dẫn. Mà dù là buổi tối, quán phở vẫn còn rất đông người nha.

Quỳnh Lam vô cùng ngạc nhiên, không phải Nhật Minh sẽ ăn ở đây chứ?

-Nhật Minh, cậu…không sợ bẩn sao?

-Không sợ! Chỉ ghét!

-Xí, vậy vào đây làm gì?

-Cậu không ăn à? Vậy đi!

Nhật Minh định xoay hướng ra cửa thì bị Quỳnh Lam kéo tay lại:

-Này, tớ nói đùa mà, cậu cũng chưa ăn đúng không?

Nhật Minh ừ một tiếng rồi đi ra khỏi quán, vào xe ngồi.

Quỳnh Lam gọi với theo:

-Nhật Minh, tớ nói đùa thôi mà? Vào ăn đi, tớ đói lắm!

-Không, tớ không muốn nữa, về nhà tớ ăn đi.

Quỳnh Lam trợn tròn mắt, cái tên này, sao toàn theo ý mình thôi vậy?

-Nhật Minh, nhà cậu sao?

-Cậu nghĩ gì?

Trời ơi, thật là ỷ nhà giàu mà mua lắm nhà. Mà ỷ đâu? Tự cậu ấy làm mà? Ôi trời ơi!

-Nhật Minh, một tháng cậu làm bao nhiêu?

Nhật Minh quay qua Quỳnh Lam, cắn vào môi cô rồi bình thản:

-Cậu không muốn ăn sao?

-Hứ, nhà cậu thì có cái gì chứ?

Được rồi, để xem xem nhà Nhật Minh có cái gì. Xí, đừng nói là bánh mì nhé!

http://thichtruyen.vn

Căn nhà một tầng kiểu phương Tây nằm cạnh cánh đồng hoa. Ở khá xa với trung tâm thành phố.

Ánh đèn được bật sáng sau khi ô tô của Nhật Minh đi vào gara.

Thật là lãng phí mà! Nhật Minh ở được mấy ngày chứ? Dùng cái nhà to như vậy làm gì? Mà không phải điện và nước ở Việt Nam có ít nên rất đắt sao? Đèn ô tô là đủ rồi, việc gì phải thêm vài bóng điện trắng chứ?

-Nhật Minh, cậu mua bao giờ thế?

Nhật Minh nhìn qua gương chiếu để lùi xe:

-Không biết, mẹ Phương mua.

Quỳnh Lam trợn tròn mắt! Một căn nhà đối với cậu ấy cứ như cái kem ấy, chưa dùng được bao nhiêu đã tan hết rồi…

-Nhật Minh, không phải lãng phí quá sao?

Nhật Minh bình thản nhún vai:

-Mai sau cậu không chỉ sinh một đứa nhỏ.

Cái gì mà không chỉ sinh một đứa con? Chuyện này có liên quan sao?

-Tớ không hiểu!

Nhật Minh cười ranh ma xoa đầu Quỳnh Lam:

-Rồi từ từ sẽ hiểu…

Quỳnh Lam lườm lườm gắt nhẹ:

-Có gì thì nói luôn đi, còn từ từ nữa à? Mà tớ nói bao nhiêu lần rồi? Đừng có xoa đầu tớ!

Nhật Minh gõ nhẹ vào trán Quỳnh Lam một cái:

-Ngốc!

Quỳnh Lam mở cửa xe đi ra. Hứ! Nhật Minh tưởng mình thông Minh lắm sao? Còn khuya nhé.

Quỳnh Lam đứng ngoài chờ Nhật Minh tới mở cửa. Cái gì chứ? Lười mở khoá thì nói luôn, lại còn vân tay nữa chứ. Quỳnh Lam đặt thử đặt tay mình vào…tít…tít…cửa mở!

?Sao? Không đùa chứ? Vân tay Quỳnh Lam cũng mở được sao?

-Nhật Minh, cậu sao biết vân tay của tớ?

Cúi xuống cắn nhẹ vào môi Quỳnh Lam, vẫn câu nói đó:

-Chẳng có gì tớ không biết cả!

Trời ơi! Thật là…

Quỳnh Lam mở cửa đi vào…

Woa! Ấm hẳn lên nha. Mẹ Phương bật lò sưởi từ bao giờ rồi!

Nghịch nghịch đồ trong phòng, trời ơi, mẹ Phương nghĩ gì vậy? Xấu hổ chết đi được. Sao có thể chứ? Sao lại treo váy ngủ mỏng dính với quần áo nhỏ thế kia?

Quỳnh Lam vội vàng kéo xuống, đá vào gầm tủ. Nhật Minh mà thấy thì ngại chết mất!

-Quỳnh Lam, làm gì thế?

Giật mình! Sao Nhật Minh cứ như ma vậy? Lúc nào cũng xuất hiện đột ngột nhỉ?

-A! Đâu? Làm gì có gì? Tớ xem đồ, xem đồ ý mà.

Nhật Minh lắc đầu cười, còn giấu giấu cái gì chứ? Thật là trẻ con quá đi mất!

-Mẹ Phương có chuẩn bị đồ ăn đó, cậu tự vào tủ lạnh mà lấy.

Nhớ ra chuyện này…

-A, Nhật Minh, tớ phải về trước chín giờ tối, giờ đã năm giờ rồi…

-Rồi, tớ sẽ chở cậu về sớm, đi ăn đi!

Quỳnh Lam gật đầu vui vẻ bước vào bếp, tự nhiên dừng lại.

-Oa, hộp gì đẹp thế này?

Mở ra, là nước hoa! Mẹ Phương chi đáo quá, còn chuẩn bị cả thứ này nữa. Quỳnh Lam xịt thử vào người, mùi nước hoa đậm bay ra. Thật là, sao mẹ Phương lại mua lọ này chứ?

Quỳnh Lam bỏ lại lọ nước hoa, đi vào tủ lạnh, thản hiên hát hát…

A, trong này có pizza này, cả bánh bông nữa, trứng cuộn. Quỳnh Lam bỏ vao máy quay hâm lại cho nóng, giờ chỉ chờ Nhật Minh xuống!



-Này, mẹ chuẩn bị cái gì thế?

Nhật Minh từ trong phòng bước ra, chắc vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt kìa.

-Cậu đi sấy tóc đi!

Quỳnh Lam phẩy phẩy tay.

-Không có!

Nhật Minh thản nhiên, hỏi tiếp:

-Mẹ có để lại bigmax không?

-Ở nhà ai ăn cái đó chứ? Mẹ phương để trứng cuộn, pizza và bánh bông thôi.

-Ít vậy?

-Cậu không ăn thì thôi!

Quỳnh Lam chu môi, ngồi vắt vẻo trên bàn đung đưa chân đợi đồ ăn.

Nhật Minh tới gần, định bế Quỳnh Lam lên thì đột nhiên, khuôn mặt cậu tối sầm lại, đi cách xa Quỳnh Lam ra:

-Cậu đã xịt lọ nước hoa màu đỏ đúng không?

Quỳnh Lam vui vẻ gật đầu:

-Ừ, tại thấy nó đẹp!

Mặt Nhật Minh nhăn lại:

-Trong một tiếng nữa, đừng tới gần tớ quá năm mét!

Ngạc nhiên, Nhật Minh chưa bao giờ ra điều cấm cho Quỳnh Lam như vậy:

-Tại sao?

Nhật Minh gắt nhẹ:

-Sao chưa đọc hướng dẫn đã dùng? Trên đấy có ghi tiếng Pháp mà?

Quỳnh Lam thắc mắc, chạy lại chỗ lọ nước hoa, mở ra đọc…

Khuôn mặt trở lên đỏ ửng! Cái gì thế này? Không phải chứ? Nước hoa này là để…để dùng cho…trời ơi! Sao mẹ Phương có thể lam vậy chứ? Lọ nước hoa người lớn vậy mà sao có thể…? Ôi trời…đêm động phòng sao?…Cái gì? Nhiệt tình sao…? Ặc ặc…Quỳnh Lam thật không dám nghĩ!

Quỳnh Lam quay qua Nhật Minh:

-Tốt nhất là nên mười mét, đừng tới gần tớ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play