Có lẽ bản thân A Sắc cũng không biết ,lần đầu tiên ta gặp
nàng, cũng không phải ở phòng khách Mộ Dung phủ rường cột chạm trổ
phong cách cổ trăm năm, mà là ở vách đá ngầm phía dưới Vấn Tân Các.( nhắc xíu trường hợp mấy bạn không nhớ Vấn Tân Các là phòng của chị Sắc , căn phòng nằm trên vách núi nhìn ra biển đó)
Khi ta hai mươi tuổi ,học xong thì trở về từ Tây Dương , đang trong độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết nôn nóng tham gia vào quân đội mong
đáp đền tổ quốc. Ta chưa bao giờ học qua tứ thư ngũ kinh, đường khoa cử
tất nhiên là không thể. Phụ thân muốn mua chức quan cho ta, nhưng ta khi đó tâm cao khí ngạo khinh thường những lời này. Cuối cùng phụ thân
không còn cách nào đành phải đồng ý cho ta gia nhập vào hải quân, kỳ
vọng ta ở trong quân rèn luyện hai năm có thể thấu hiểu được quan trường chi đạo.
Lú đó trong triều hai phe phái Lâm Lập , mới cũ đang tranh
đấu không ngừng. Nhưng phe cũ nhất thời chiếm được thế thượng phong. Phụ thân là nhân sĩ của tân phái, còn ta khi ở Tây Dương đã từ lâu gia nhập vào tổ chức duy tân Kinh Vĩ Đảng. Nhâm gia tất nhiên trở thành cái gai
trong mắt đảng phái cũ. Vì thế có người bày kế, khiến ta bị điều động
đến Nam Hải, đóng quân tại một hoang đảo ở biên thùy.
Cuộc sống trên đảo vô cùng cô tịch và lao khổ, mỗi ngày đều
phải đi đến các đảo gần đó để tuần tra, buổi chiều các binh sĩ phải thay nhau đi thuyền xuồng đi dò xét tại các hải đăng xung quanh năm mươi hải lý(*), đề phòng đèn đuốc tắc những thương thuyền lui đến sẽ gặp trở
ngại.
1 Hải lý = 1,852 km. Vậy suy ra Hoàng tước đảo cách anh khoảng 10 km.
Hoàng tước đảo cách hòn đảo ta đang đóng quân chỉ có năm hải
lý , nhưng vì đó là lãnh địa của danh môn vọng tộc Mộ Dung gia,vì thế
cho dù khu vực này do hải quân coi giữ nếu không có văn thư trong kinh
thành cho phép cũng không thể tùy tiện lên đảo.Ta cũng chỉ có thể đứng
nhìn từ xa hòng đảo kia như một con hoàng tước đang nằm, tưởng tượng
cảnh vật trên đảo. Cứ như thế ,nhuệ khí của ta cũng dần tiêu tan, những
lý tưởng hào hùng trong lòng khi về nước giờ đây cảm thấy xa vời không
thể thành hiện thực, không khỏi cảm thấy ủ rũ suy sụp.
Mỗi lần đi tuần tra các hải đăng xung quanh rồi quay trở về
đảo nhỏ, đã gần đến canh hai(*). Nhưng nhìn từ xa hoàng tước đảo, nơi
nhìn như đầu chim tước vẫn còn có ánh đèn lay động. Ta bèn hỏi lão binh
đó là nơi nào. Lão binh cười đáp :” nơi đó là Cấn Tân Các.”
(*) Canh hai : từ 2=> 4h sáng.
“Vấn Tân Các?”
“Kỳ thật nơi đó gọi là gì ta cũng không biết, nhưng chính là
nhiều năm qua nơi đó hàng đêm đều sáng đèn đến canh hai, cho nên thương
thuyền lui tới truyền nhau cái tên. Nghe người ta nói , đó là thư phòng
của đảo chủ hoàng tước đảo.”
Thư phòng của đảo chủ? Trong đầu ta lập tức hiện ra hình ảnh
một lão nhân da mặt hồng hào đầu tóc bạc trắng, khêu đèn đêm khuya đọc
sách , không khỏi cảm thấy bắt đầu kính nể.
Nhưng mà khi ta hướng lão binh hỏi thăm thêm một chút chuyện về hoàng tước đảo thì hắn nói hắn cũng không biết.
Từ đó về sau , mỗi lần đi tuần tra các quần đảo xung quanh
trở về, ta yêu thích nhìn ánh đèn phía xa xa, chỉ là cảm thấy khi nhìn
nó, trong lòng sẽ trở nên bình tĩnh tường hòa(*) phẫn uất cùng phiền não nhanh chóng tan thành mây khói.
(*) tường hòa : phúc lành.
Một ngày khi ta tuần đêm, đột nhiên gặp bão táp, mà trên
thuyền lúc đó lại chỉ có một mình ta. Một chiếc thuyền nhỏ ở trên biển
không ngừng lung lay , lúc nào cũng có nguy cơ bị lật đổ. Ta ra sức chèo chống, chợt nhìn thấy một ánh đèn lấp lánh phía xa xa, trong lòng cảm
thấy phấn khởi, hai tay vốn đã mỏi nhừ bỗng nhiên lại tràng ngập sức
lực, trong lòng chỉ muốn hướng về phía ánh sáng kia mà đi đến. Một ngọn
sóng cao ập đến , ta mất đi tri giác….
Khi ta tỉnh lại một lần nữa thì thấy đang nằm ở trên một bờ
đá, cảm giác có người đang dùng sức lôi kéo cánh tay của ta. Ta rên lên
một tiếng, mở to mắt , chỉ nghe thấy bên tay có một nữ hài tử cúi đầu
hỏi :” Ngươi tỉnh?”
Tiếng nói của nàng rất nhẹ vô cùng mềm mại, giống như tiếng
sóng biển nhẹ nhàng vỗ về bờ cát trong đêm hè. Ta cố gắng ngẩng đầu lên
muốn nhìn được hình dáng của nàng. Nhưng trước hết đập vào mắt ta chỉ có đôi mắt kia. Đôi mắt kia đang nhìn ta ,trong mắt dường như có một tia
sáng phát ra, giống như muốn đem hồn phách của ngươi hút vào.Ta cố gắng
trấn tĩnh đầu óc, rốt cục thấy rõ trước mắt là một cái thanh nhu quần
trắng cô gái, đang mỉm cười nhìn ta.
( Haizzzz hai anh đều yêu từ cái nhìn đầu tiên a. Chị sắc lợi hại ^^)
“Đại thúc, ngươi không sao chứ?” Nàng hỏi ta.
Ta sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được. Trên đảo cuộc sống gian khổ, ta đã rất lâu chưa hề cạo râu, hiện tại trên mặt ta đầy râu quai
nón, cũng khó trách nàng gọi ta đại thúc.
“Không có việc gì…”Vừa lên tiếng , ta mới phát hiện tiếng nói của mình lại khàn khàn như vậy, ta cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy , chỉ cảm thấy vai lưng truyền đến từng trận đau đớn, chắc là bị sóng
biển xô đẩy va đập vào bờ đá.
“Đây là nơi nào?” Ta nhìn xung quanh bốn phía hỏi.
“Nơi này là hoàng tước đảo. Đại thúc, ngươi là gặp phải bão
táp bị đẩy đến nơi này đi?” Cô gái cười khanh khách đưa cho ta một bình
nước:” uống nước đi.”
Ta tiếp nhận lấy bình nước ,trong lòng muôn ngàn xúc động.
Vốn tưởng rằng sẽ táng(*) thân trong bụng cá , không ngờ sóng biển lại
đem ta đưa đến nơi này hoàng tước đảo, sống sót qua tai nạn , nhưng lại
cảm giác mờ mịt.
(*) táng = chôn cất mai táng
Ta ngồi yên một lúc lâu sau , đến khi cảm thấy lưng truyền
đến từng trận đau nhức mới giật mình cảm thấy thời gian trôi qua. Xoay
đầu nhìn xem cô gái kia, nàng đang im lặng ngồi ờ một bên thềm đá ngầm,
vẻ mặt trầm tĩnh mỉm cười, nhìn không ra một tia cảm xúc.
“Thật có lỗi!” Ta ấp úng giải thích, rồi lại hỏi: “Không biết trên đảo có thầy thuốc không, ta vai lưng bị thương, cần phải trị
liệu.”
“Có, nhưng mà…” Nàng đem ta cao thấp đánh giá: “Đại thúc có phải là binh sĩ đóng quân ở lục thạch tự.?”
Thấy ta nhẹ nhàng gật đầu, cô gái khẽ nhíu lại đôi mày:” Lục
Thạch tự binh sĩ nếu muốn lên đảo thì phải có văn thư trong kinh thành
cho phép. Nếu như không có lệnh mà một mình lên đảo chắc chắn bị phạt
nặng. Năm trước cũng có một vị binh sĩ cũng bị bào đánh dạt vào trên
đảo, nghe nói sau khi hắn được đưa về Lục thạch tự, bị người nói vi phạm quân kỷ, bị đánh năm mươi quân côn.”
Nàng lo lắng lo lắng nhìn ta: “Đại thúc, ngươi trên vai lưng
đã bị thương , nếu như tiếp bị năm mươi quân côn….Không bằng trước hết ở lại trong này chữa thương, đợi đến khi thương thế lành hẳn rồi tính
sau.”
Ta không trả lời , này gia tộc quyền thế thế gia thật nhiều
quy củ, cho dù Mộ Dung thế gia đã muốn xuống dốc, nhưng mà nếu mấy người trong kinh biết chuyện tự tiện lên đảo cũng chỉ sợ sẽ hội ầm ĩ một
phen. Vì thế ta gật gật đầu :” Làm phiền cô nương, không biết phải xưng
hô với cô nương như thế nào?”
“Đại thúc gọi ta A Sắc là được rồi.”
A Sắc đem ta dẫn đến một sơn động bên dưới một vách đá. Ta
giương mắt nhìn lên , phát hiện phía trên vách đá chính là “ Vấn Tân
Các”. Đi vào trong động, lại thấy có đầy đủ đồ dùng gia cụ, nếu như
không có vách đá dày đặc , giống như là khách phòng của nhà giàu.
“Đây là…”
A Sắc thấy ta vẻ mặt nghi hoặc, trấn an cười: “Đại thúc không cần lo lắng, đây là thạch thất của Mộ Dung gia dùng để tiêu khiển vào
mù hè. Hiện tại đã cuối thu, ngoại trừ ta sẽ không còn ai đến.”
Ta âm thầm phỏng đoán thân phận của nàng. Nàng cách nói năng
có lễ, khí chất không tầm thường,giống như là một tiểu thư nhà giàu .
Nhưng thái độ thân thiện , quần áo mộc mạc lại không giống như các quý
phu nhân danh viện ta từng gặp ở kinh thành ( ặc chị vậy mà anh tưởng phu nhân a =)). Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đoán ra được thân phận nàng , nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Chí thấy A Sắc lấy ra một cái hòm từ trên tường, nói” Vốn
muốn tìm người đến vì đại thúc chữa thương, nhưng dân cư hoàng tước đảo
rất ít, sợ tìm người thì không tới nửa ngày tin tức đại thúc ở đây đã
truyền khắp toàn đảo ( =)) dân ở đây bà tám kinh), vì để cho cẩn thận , ta đành phải tự tay chữa thương cho đại thúc, may
mà đại thúc bị thương không nặng, ta khi còn bé cũng từng học qua một
chút y thuật, những vết thương đơn này ta có thể đối phó được.”
Ta sống ở Tây Dương nhiều năm,vốn cũng không nghĩ chuyện nam
nữ khác biệt gì đó, nhìn vẻ mặt A Sắc ôn nhu chân thành ta cũng không
nói những lời xã giao , ngồi im để mặc cho nàng bôi thuốc.
Ta nhìn quanh bốn phía, nhìn thất trên mặt bàn trước mặt có
một cái hộp gỗ nho nhỏ, lòng hiếu kỳ nổi lên ta đưa tay mở ra, chỉ thấy
một con hoàng tước co rúm nằm trong đó. A sắc ở phía sau ta nhẹ giọng
nói :” Đại thúc, sáng hôm nay ở bệ cửa sổ phát hiện con hoàng tước này , sau đó ló đầu nhìn xuống cửa sổ lại thấy được một người nằm ở bờ biển
bên dưới vách đá. Nếu không có nó ,sợ rằng không có người phát hiện ra
ngươi.”
“Nói như vậy , nó chính là ân nhân cứu mạng của ta rồi.” Ta cười nói.
“Đại thúc, sao ngươi không đặt cho [ân nhân cứu mạng] một cái tên.?”
“ Nói vậy nhờ nó mà từ vách núi đen trăm trượng nhìn thấy ta, vậy gọi nó là “Điều Điều” được không.?”
Ta lại thấy một quyển sách bị đè dưới hộp gỗ, thuận tay đời hộp gỗ sang một bên, đem sách cầm lên, đó là một quyển [Tứ hải thông thương chí]
“A Sắc, quyển sách này là của ngươi?” Ta nghi hoặc hỏi, một cô gái khí chất ôn nhu như vậy mà lại đọc loại sách này sao?
“Hoàng tước đảo mặc dù vị trí chỉ nằm ở góc biển Nam Hải ,
nhưng vài năm gần đây bệ hạ cho việc thông thương phổ biến rộng rãi, do
đó việc đi lại trên biển bốn phương thông suốt, có lẽ trong tương lai
nơi đây có thể làm một trạm trung chuyển nhỏ của đường thủy từ nam đến
bắc. Ta nghĩ, đọc sách nhiều một chút lúc nào cũng tốt.”
Nàng thấy ta im lặng cũng không nói gì nữa, chỉ là yên lặng giúp ta băng bó kỹ vết thương.
Trị liệu vết thương cho ta xong, A Sắc nhẹ nhàng pha một bình trà , ngồi ngay ngắn trước mặt ta.
Ta hỏi:” A Sắc , ngươi lúc này khổ cực đọc loại sách này, nếu như tương lai lại không có giao thương đường biển , hoàng tước đảo cuối cùng chỉ là một tiểu đảo yên lặng ở Nam Hải, ngươi sẽ làm thế nào?”
A Sắc bộ dạng suy nghĩ thật lâu sau nói:” Nếu đúng là như
thế, thì là thiên ý cũng bởi vì chuyện này không phải là chuyện ta có
thể khống chế được . Nhưng nếu ta hiện giờ không có sự chuẩn bị, tương
lai dù có cơ hội trời ban cho tưởng dễ như trở bàn tay nhưng cũng sẽ
giống như nước chảy về hướng đông , một khi qua sẽ không quay lại. Huống chi…” Nàng giương mắt cười nói :” Trên đời này cũng không phải chỉ có
mỗi hoàng tước đảo.”
Rất nhiều năm sau, ta vẫn nhớ rõ, A Sắc khi nói những lời
này, ngữ điệu bình tĩnh, tươi cười ôn nhu giống như mọi khi . Nhưng
trong mắt lại tràn đầy ánh sáng lấp lánh làm người ta không dám nhìn
gần.
Hiện tại nhớ lại, khi đó ta đã trầm luân, chỉ là lúc ấy ngây
thơ chưa biết. (=)) wao anh với anh Từ có một dạng à, chị Sắc nhìn 1
phát yêu luôn hô hô.)
Hai ngày sau , thương tích của ta dần hồi phục. A Sắc không
biết từ chổ nào tìm đến một chiếc thuyền nhỏ, giúp ta rời đi. Ta biết
nàng không chịu nhận tạ lễ(*), mới tháo xuống chiếc dây chuyền trên cổ,
cười nói :” Điêu Điêu là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi đem sợi dây này
cho nó , ngày khác ta cũng tốt máy móc, tri ân báo đáp.”
(*) tạ lễ : lễ vật cảm tạ. ý là tặng quà cảm ơn í
A Sắc biết trong lòng ta nghĩ gì , cũng không từ chối , đưa tay tiếp nhận.
Ta ngồi trên thuyền nhỏ , cuối cùng quay đầu lại :” A Sắc, ngươi là ai?”
Nàng ôn nhu cười, đem hai tay hợp lại trước ngực, hướng ta khẽ cuối chào: “ Mộ Dung Sắc, hoàng tước đảo chủ Mộ Dung Sắc.”
…
Ta trở lại Lục Thạch Tự, trưởng quan cũng không trách cứ quá
nặng , bởi vì trong kinh lại gửi đến điều lệnh, ta bị phái đi tới Đông
Bắc nội hải(*). Đông bắc lạnh khủng khiếp, điều kiện khắc nghiệt hơn Nam Hải rất nhiều , nhưng lúc này trong lòng ta lại có sự khác biệt rất
lớn, không hề có thời gian trống rỗng , mà là ngày ngày đọc binh thư ,
thu thập tư liệu phòng tuyến bờ biển, phân tích bố trí chiến lược của
địch và ta.
(*) nội hải : biển trong đất liền , hay còn gọi là biển lục địa á. ^^
Ba năm sau,Đông di đảo quốc xâm lượt, thế tấn công vô cùng
hung hãn, đại thần trong triều đều không có đối sách.Đảng Phái cũ lại
như thế tiến cử ta, chắc là biết tình hình quân sự hiểm ác , muốn đem ta phần tử của tân phái ra làm dê con thế mạng, cũng nhân cơ hội đó kềm
chế Nhâm gia. Không hề biết rằng ngay trận đánh đầu tiên ta đã đánh tan
quân địch , thu hồi lại được phần đất đã mất, mưu kế của họ tự động bị
phá vỡ, thế lực trong triều dần dần nghiêng về tân đảng.
Lần thứ hai ta nhìn thấy Mộ Dung Sắc, là sau ba năm chiến dịch Đông hải.
Ta đi sứ sang Tây Dương tìm kiếm phương pháp chế tạo vũ khí,
khi chuẩn bị quay về thì gặp đội thương thuyền của Nhâm gia cũng đang
quay về nước nên vui vẻ cùng đồng hành. Lúc chỉ còn cách Quảng DƯơng bảy ngày đi đường , đội tàu đột nhiên rẽ hướng về phía nam, ta không rõ cho nên hỏi thuyền trưởng.
“Công tử đã nhiều năm không đi đường biển, chỉ sợ không biết. Phía nam có một tiểu đảo gọi là Hoàng Tước đảo, là lãnh địa của vọng
tộc Mộ Dung gia, những năm gần đây không ngừng phát triển, đã thành nơi
trung chuyển lớn nhất ở khu vực Nam Hải. Những thuyền đi ngang qua đây
đều ghé lên đảo bổ sung tiếp tế nguyên liệu.” Thuyền trưởng cung kính
đáp.
Ta cười rộ lên, nàng quả nhiên đã làm được .
Thuyền đi tới trên đảo, ta không có rời thuyền. Bỗng nhiên nhìn đến trên bến tàu có một thân ảnh xanh trắng, dị thường chói mắt.
Là nàng!
Nhiều năm không gặp, nàng khuôn mặt vẫn như trước, chính là
phong thái dũ phát thành thục. Ta nhìn nàng dịu dàng tươi cười, cảm thấy trong lòng có vài thứ bị đánh thức dậy. Xoay người hỏi thuyền trưởng:
“… Người kia là ai?”
“Đó là hoàng tước đảo đảo chủ.”
“Có từng hôn phối?”
“Vẫn chưa.”
Không biết vì sao, ta đối với đáp án này cảm thấy rất là vừa lòng.
Trở về nhà trong kinh thành,có một ngày phụ thân hỏi ta: “Thì Khung, ngươi có biết Mộ Dung Gia không?”
Ta trong lòng giật mình , cảm giác giống như khi còn nhỏ ăn
vụng kẹo mạch nha bị mẫu thân bắt gặp , nhưng vẫn cố tự trấn định đáp :” Đã nghe nói qua. Phụ thân , vì sao bỗng nhiên nhắc đến.?”
Phụ thân thở dài nói:” Ngươi chắc là đã nghe nói qua Thạch Thị thương xã?”
Ta nghĩ nghĩ :” Hình như đã từng nghe qua, gần đây ở kinh thành thường nghe thấy danh tiếng của bọn họ.”
“ Thạch thị thương xã này năm gần đây đột nhiên xuất
hiện, chủ nhân đứng phía sau màn là ai , ta một chút thông tin cũng đều
không có. Chính là trên phố lưu truyền , bọn họ cũng đảng phái cũ quan
hệ mật thiết.”Phụ thân nhìn ta nói:” Thạch thị hiện nay vẫn chưa phải là đối thủ của Nhâm gia, nhưng mà Thì Khung à, con có hiểu ý ta muốn nói gì sao?”
“Con bất tài không hiểu.”
“Thì Khung, Nhâm gia ta là thương nhân, tham dự tranh đấu của tân cũ đảng kỳ thật cũng chỉ vì tìm kiếm tốt nhất người mua, chờ ra giá….Nhưng nếu là vì dốc hết sức duy trì bảo hộ tân đảng mà quyết liệt
cùng đảng cũ, hậu quả đó, mất nhiều hơn được a.!”
“Phụ thân!”
“Ngươi đừng vội, ta biết hài tử ngươi này tính tình, muốn ngươi nghiêng về phía đảng cũ việc đó là không có khả năng. Huống chi, tân đảng vẫn là ta tối hữu lực kiếp mã… Cho nên ta muốn ngươi hướng Mộ
Dung gia tiểu thư cầu thân.”
Ta hiểu được ý tứ của phụ thân. Mộ Dung thế gia tiểu thư, ở
trong triều không có quyền vô thế, kết hôn với nàng vừa không làm cho
tân đảng nghi kỵ,lại có năng lực hướng cũ đảng lấy lòng, có thể nói là
nhất tiễn song điêu(*). Chính là, chính là, chính là ta…
(*) một mũi tên bắn hai con chim.
Ta thích nàng, nhưng ta không muốn dùng lý do như vậy đi cầu hôn nàng.
Phụ thân đi tới, vỗ vỗ vai của ta: “Hài tử, ta biết các
ngươi những người này đó du học trở về tất cả đều thích đem tình yêu, tự do cái gì luôn nói tại bên miệng. Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, Nhâm
gia, không phải chỉ một mình ngươi!”
Mang trong người mục đích như vậy, lần thứ ba ta nhìn thấy Mộ Dung Sắc.
Ta đối với Mộ Dung phu nhân thao thao bất tuyệt nói về chuyện xưa kia cố tìm báo ân, ở trong triều nhiều năm, lời nói dối nói hơn thế cũng có thể nói, ngay cả bản thân mình cũng có thể lừa gạt nói chi
người khác.
Mộ Dung phu nhân tự nhiên mừng rỡ, gọi hai nữ nhi ra cùng ta gặp mặt.
A Sắc lẳng lặng nghe mẫu thân nói xong một đoạn ‘ chuyện cũ
năm xưa ’ kia, mặt lộ vẻ hoang mang. Khi nàng dùng đôi mắt sáng ngời
thuần khiết nhìn về phía ta, ta thế nhưng lại cảm thấy xấu hổ vô cùng,
không dám nhìn nàng, chỉ có thể vội vàng cúi đầu nhìn về hướng khác.
Nhưng thời điểm ta nhìn thấy Mộ Dung Vi, lại nhịn không được cười rộ lên, bởi vì đây không phải lần đầu tiên ta gặp nàng.
Năm đó lúc A Sắc chữa thương cho ta, ta từng trốn từ một nơi
bí mật gần đó quan sát nàng. Lúc đó nàng vẫn là một đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, luôn đuổi theo túm váy A Sắc kêu gọi không ngừng” A tỷ A tỷ A tỷ…” , cho đến cuối cùng A sắc phải nói :” Đã biết, tùy ngươi đi!” Lúc ấy nàng mới đắc ý bỏ đi.
Không nghĩ đến , đứa nhỏ ngày đó bây giờ đã trưởng thành
thanh xuân thiếu nữ. Ta cảm thấy xúc động rất nhiều, đến lúc nói chuyện
với nàng cũng nhịn không được mà nói với giọng nhu hòa, ngữ khí mềm nhẹ, giống như vẫn đang nói chuyện với đứa trẻ năm đó.
Vừa nhìn lên, lại trông thấy A Sắc. Nàng đang mỉm cười nhìn
chúng ta, biểu tình ôn nhu vẫn như năm đó, nhưng ta biết nàng cũng không có nhân ra ta. Trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn, hy vọng nàng nhận ra ta , lại vừa hy vọng nàng vĩnh viễn không biết ta là ai. Vì thế ta càng
chuyên chú nhìn Mộ Dung Vi , cố gắng không nói chuyện với nàng. ( =)) mắc cỡ)
Ta là một quân nhân, trên chiến trường ta vĩnh viễn cũng
không bao giờ tỏ ra sợ hãi. Ta biết dáng vẻ của ta tự nhiên như vậy, cử
chỉ bình tĩnh như vậy , nhưng mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của A Sắc, ta biết tâm của ta đã bị đánh tơi bời chạy trối chết.(*)
(*) khúc này không biết anh ấy
nói gì nữa : khó edit quá đại khái là nhìn chị anh tim đập dồn dập không chịu nổi á, =)) thua ánh mắt giai nhân heehe.
…
Ta nghĩ ta không nên lại lên trên đảo, nhưng là ta vẫn đi…
Thời điểm mà ta lại đến đảo, gặp được Từ Tử Hủy.
Namnhân này ta đã gặp rất nhiều lần. Ta không thích hắn, hắn
luôn khiêu thoát tản mạn như thế, vô pháp vô thiên, luôn lộ ra vẻ tươi
cười bất cần đời. Nhưng quả thật hắn anh tuấn tiêu sái , tài hoa hơn
người, có thể làm cho các nữ nhân vì hắn mà điên cuồng.
Hắn nhìn thấy ta, có chút giật mình, nhíu lại đôi mày xem như là chào hỏi.
Ta không biết hắn vì sao lại ở trên đảo , nhưng khi ta nhìn
thấy hắn và A sắc ở cùng một nơi, ta cũng không cần biết vì sao ta chỉ
muốn biết là , hắn khi nào thì mới rời khỏi đảo.
Ta đến Hoàng Tước đảo là vì muốn gặp A Sắc , nhưng khi vừa
đối diện với ánh mắt của nàng …ta lại lùi bước, càng thêm chăm chú nói
chuyện cùng Mộ Dung Vi. ( =)) chết cười.)
Nàng nhìn xem chúng ta, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đi lại gần đây. Ta theo bản năng lui về phía sau từng bước (=)) anh xem chị là thú dữ à ), nhưng lại nhìn thấy trong tay nàng bức họa cuộn tròn.
“Đây là cái gì?” Ta hỏi.
Nàng cúi đầu nhìn, cười khanh khách đáp: “Đây là tranh vẽ của Từ tiên sinh.“
“Tranh của Từ tiên sinh?” Ta không che giấu được trong lòng chua xót:” Không biết là danh họa như thế nào quý trọng mà lại khiến cho đại tiểu thư quý trọng như vậy ôm vào trong ngực.?”( dấm ở đâu mà chua quá a )
Mộ Dung Vi bên cạnh ta cũng nhảy ra, cười nói:” Nga? Là tranh của Từ đại ca vẽ a? A tỷ a tỷ cho ta xem xem!”
Đối với tiểu muội này nàng luôn sủng ái có thừa, đành phải nhẹ nhàng mỉm cười thở dài, đem bức họa cuộn tròn trong tay mở ra.
Ta cấm lấy bức họa trong tay Mộ Dung Vi nhìn xem , thật ra
cái nảy cũng không thể nói là tranh được, chỉ là bản phác thảo nháp, một số khác lại chỉ là tiện tay nguệch ngoạc vẽ xấu
Ta cười lạnh nói: “ Thì ra sở thích của đại tiểu thư là loại này tiện tay bôi xóa lung tung này nọ, quả thật là một khắc Xích tử chi tâm a!”
(*) Xích tử chi tâm : trong
translator dịch là “ tấm lòng son” , do khó hiểu tí nên mình ra seach
google thêm. [Thành ngữ “Xích tử chi tâm” xuất xứ từ Mạnh tử, tức là tâm hồn ngây thơ trong sáng của trẻ thơ, nói trắng ra là những tâm hồn
trong sáng như nhiên, chưa có tạp niệm, không phân biệt so đo của người
lớn đa sự. Sau này, Cụm từ này dùng nhiều trong Nho giáo, và Đạo Cao Đài ViệtNamđược ứng dụng khá phổ thông.]
Còn ý trong truyện thì mình có thể
tạm hiểu là : Anh ghen với chị nên nói méo : ý nói chị hâm mộ anh TỪ ,
tấm lòng son mãnh liệt chân thành á ^^.Bạn nào hiểu rõ chổ này giải
thích thêm dùm với ^^.
“Không, Từ tiên sinh tài hoa hơn người, cho dù là tiện tay vẽ xấu vài nét, cũng đã là tài hoa hơn người.” Nàng mắt to trừng ta, không hiểu được ta vì sao lại đối chọi gay gắt.( nguyên văn là 可圈可点 Khả quyển khả điểm. Nhưng mà ta seach google chả ma nào giải thích, quăng vô từ điển thì nó ra là “ đáng chú ý thôi à. ^^!)
“Tài hoa hơn người…tài hoa hơn người!” Từ Đồng tên tiểu tử này ở kinh thành đùa giỡn nữ nhân,những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt quả thật là tài hoa hơn người khác !… (^^ chua quá , chua quá)
“Đại tiểu thư đã lâu sống nơi đảo hoang vắng đơn độc, khó gặp bóng người, dùng tài hoa hơn người bốn chữ để đánh giá Từ Tiên Sinh của ngươi chỉ sợ là hơi …..” Lời chưa kịp nói ra đã bị chặn ở yết
hầu , bởi vì ta nhìn thấy ánh mắt của nàng. Giật mình …ta đang làm cái
gì…không tiếp tục nói nữa, xoay người rời đi….
…
Ta bị trúng cổ (*) rồi, bản thân tự nhủ rằng không thể lên
đảo, ta nói ta không thể lại nhìn ánh mắt của nàng nữa…nhưng cuối cùng
ta vẫn là đi.
(*)Cổ: đọc truyện cổ đại rành ùi hen. Sâu cổ của người miêu á. Anh thì chắc là trúng tình cổ . hehe
Ta đi vào tiền thính(*), đầu tiên là nhìn thấy A Sắc. Nàng
đang cầm theo một lồng chim màu đen, ở trong lồng có một con hoàng tước
đang nhảy nhót. Ánh mắt ta nóng lên, thì ra đã nhiều năm như vậy nàng
vẫn chưa quên.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy, lộ ra nụ cười vui sướng khác thường , nói :”Nhâm công tử!”
Ta nhìn nàng , cảm thấy nguyên nhân mình trăn trở suy nghĩ
thì ra ngốc nghếch đến cỡ nào, mặc kệ bởi vì nguyên nhân nào mà cưới
nàng, ta yêu nàng….không phải là đủ rồi sao? ( ôiiiiiii >_
Chỉ nghe thấy nàng cười nói với thị nữ:” Nhanh , mau đi mời nhị tiểu thư, Nhâm công tử đến đây!” Rồi lại quay đầu nhìn ta:” Nhâm công tử xin chờ một lát, tiểu muội tức khắc sẽ ra đến.”
Lòng của ta chợt lạnh, trong mắt của nàng không có ta, chỉ có cái kia yêu thích Mộ Dung Vi nhâm công tử.
Khi Mộ Dung Vi đi đến, nàng cười cầm theo lồng chim rời đi. Nguyên lai đúng là không muốn ở cùng ta dù chỉ một khoảnh khắc sao?
“Đại tiểu thư đi vội vả như vậy a?” Ta hỏi nàng.
“Chẳng lẽ là vừa thấy ta liền cảm thấy phiền chán, hận không thể sớm rời đi sao?”
“Hay là đại tiểu thư muốn ám chỉ ta không được hoan nghênh, về sau đừng có tái xuất hiện sao?” ( anh yêu cái kiểu này dễ bị chọi dép :T)
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, trong mắt co một tia đau xót.
Lòng ta đau nhói, xoay người sải bước rời đi, lại nhìn đến cái kia lồng
chim sắt, oán hận nói :”Cái gì Điều Điều , cái tên dung tục như thế mà cũng dám dùng !” (^^!)
…
Ta không muốn làm tổn thương nàng, nhưng cuối cùng lại tổn thưng nàng…
Ta thấy nàng bời vì hoàng tước đảo làm việc vất vả trở nên
gầy yếu mà tức giận, ta thấy nàng vì Từ Tử Hủy đánh đàn mà tức giận, ta
thấy nàng đem ta đẩy về phía Mộ Dung Vi mà tức giận…..Ta muốn gặp nàng,
nhưng khi gặp nàng ta lại tức giận, bởi vì tức giận mà ta trong lúc đó
lại tốn thương nàng.
Nếu ít gặp nàng một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.
Ta nói với phụ thân, ta muốn đến Bắc hải thao luyện thủy
quân. Ba tháng sau , khi ta trở về , phụ thân nói, hắn đã thay ta hướng Mộ Dung Gia tiểu thư cầu thân, tháng sau thành hôn.
“Là người nào Mộ Dung tiểu thư?” Trong lòng ta tràn đầy lo lắng, hỏi phụ thân.
Phụ thân khó hiểu ý ta , đáp: “Hoàng tước đảo Mộ Dung tiểu thư , còn có nhà khác Mộ Dung tiểu thư sao?” Tiện tay đưa cho ta ngày sinh tháng đẻ của tân nương.
Đó là bát tự (*) của Mộ Dung Vi, không phải của nàng! Cũng
được, đối với phụ thân mà nói chỉ cần là tiểu thư Mộ Dung phủ, Mộ Dung
Sắc hay Mộ Dung vi thì có khác biệt gì đâu ?
(*) bát tự : giờ sinh ngày sinh năm tháng
Phụ thân không biết vẻ mặt điên cuồn của ta là do đâu, thật cẩn thận nói : “Ngươi ở Bác Hải ba tháng, không có tin tức, ta sợ đêm dài lắm mộng, nên tự
tiện thay ngươi cầu thân. Chính là việc hôn nhân này ngươi không phải đã sớm ngầm đồng ý sao, vì sao vẻ mặt như thế?”
Ta mệt mỏi lắc đầu, nói: “không có việc gì…không có việc gì…”
Phụ thân mặt đầy nghi hoặc, lại cảm thấy không nên hỏi nhiều, đành phải phẫn nộ rời đi.
Nhưng ta tất nhiên sẽ không để cho mọi việc diễn ra như thế,
ta nhớ lại năm đó A Sắc từng nói qua với ta gia quy cổ quái nhà Mộ Dung. Phái người đem tin tức thành hôn báo cho người gia tộc Mộ Dung biết,
đồng thời ám chỉ Nhâm gia sẽ trợ giúp Mộ Dung tỷ muội đem gia sản năm đó nhất nhất đoạt lại. Quả nhiên, người Mộ Dung gia tộc lập tức gửi thư
tín đến Hoàng tước đảo.
Ta cũng biết Mộ Dung vi đối với ta mặc dù rất có hảo cảm
nhưng đối với Từ Tử Hủy lại là tình cảm đặc biệt. Lấy cá tính nàng, nếu
như không cam chịu thành hôn cùng ta tất nhiên sẽ hội bỏ trốn. Có lẽ ,
ta nên tiếp ứng người lên đảo trợ giúp nàng một tay?
Ngày tiếp theo lên đảo, nghe thấy Mộ Dung Vi đã cùng Từ Tử
Hủy bỏ trốn rời đảo. Khi đó A Sắc ở trước mặt ta , cầu ta thành toàn cho bọn họ, ta gần như nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài: ông trời quả nhiên giúp ta, ô hô thật là may mắn! ( :T nhâm ca biến thái)
Ngày thành hôn, ta thấy cổ tay nàng quấn quanh một sợi dây
màu vàng nhìn thật quen mắt, rốt cuộc chợt bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng không khỏi vui sướng.
Chấp tử tay, cùng tử giai lão, cũng chỉ cần như thế mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT