Có một ngày kia , đại tiểu thư ở trong thư phòng ngồi bên cửa sổ rất lâu , đột nhiên gọi ta:” Lan nhi , đem Điều Điều đến đây.”
Điều Điều là một con Hoàng Tước, ở một ngày bão táp rơi xuống bên cửa sổ phòng đại tiểu thư. Ta không thấy con hoàng tước này có gì đặc biệt , trái lại đại tiểu thư lại rất yêu thích nó , mỗi khi rỗi rãi thường
chơi đùa cùng nó ,cũng đã thật nhiều năm.
Từ phía trên nóc bệ cửa sổ gở xuống lồng chim ,nhẹ nhàng đưa cho đại
tiểu thư. Lồng chim này hình dáng cũng thật là kỳ quái , không biết làm
từ loại gỗ gì mà nhìn đen bóng , so với các lồng chim bình thường khác
thì dài hơn một mảng lớn, mặt trên chạm rỗng có khắc đủ thứ hoa văn ,
nhớ lại năm đó trên Hoàng Tước đảo không có lồng chim sắt, làm khó mọi
người kiếm đến nửa ngày mới từ kho hàng tìm ra được.
Đại tiểu thư nhìn lồng chim , ngây người một lát rồi sau đó vừa cười
vừa nói:”Lan Nhi ,ta chưa nói qua với ngươi đi? Đừng thấy lồng chim này
trông có vẻ bình thường thế nhưng là năm đó phụ thân sai người đến Tây
Thục tìm mặc trúc(*trúc đen)vạn năm, sau đó gọi thợ thủ công nổi danh nhất kinh thành kết hợp với kỹ
xảo Tây Dương, chỉ dùng đoạn giữa ống trúc chạm rỗng chế thành. Phụ thân tối kị người khác mô phỏng theo nên sau khi làm xong lung điểu (* lồng chim) này liền đem hết mặc trúc đi phá hủy, cắt đi gân tay của công tượng (* thợ thủ công) cho nên khắp thiên hạ chỉ có một chiếc này thôi , chỉ sợ vàng ngọc mã não so với chiếc lồng này còn kém a.”
Vừa nói , tiểu thư một bên cúi người, đưa tay nhẹ nhàng nhấc lên khóa lồng , nhìn trong lồng vui vẻ hoàng tước khẽ thở dài:” Điêu Điêu a Điêu Điêu , ngươi lại có phúc khí (*may mắn) như thế , lại được ở trong thiên hạ đệ nhất lung điểu. Chỉ là…” .Không biết chạm đến cơ quan gì, kia lồng chim đột nhiên phân làm bốn mở bung như
cánh hoa , hoàng tước lại ngây thơ không biết vẫn còn đậu trên thanh xà
ngang.
“Chỉ là …cho dù điểu lung này quý giá như thế , tại sao mỗi ngày
ngươi chỉ nhìn về phía biển khơi mênh mông kia?” . Tiểu thư đột nhiên
đứng lên , mở ra cửa sổ, gió biển ào ào thổi vào trong phòng , đem trang giấy sách vở trên bàn thổi bay loạn chung quanh, ta cúi đầu chạy nhanh
nhặt lên , đến khi ngẩng đầu nhìn lại , hoàng tước kia đã không còn thấy bóng dáng , chắc là đã theo cửa sổ bay đi đi.
Đại tiểu thư vẫn như cũ đứng bên cạnh cửa sổ ,giống như đang nhập định(* ngồi thiền).Không giống với nhị tiểu thư , đại tiểu thư không mặc tơ lụa âu phục bó thắt
lưng và tay áo nhỏ, ngày thường cũng chỉ mặc áo dài xanh cùng quần trắng , lúc này cơn gió thổi tung tay áo dài màu trắng của nàng , liếc mắt
nhìn lại thật giống một com chim to giương cánh , muốn theo gió mà đi.
“Tiểu thư!” . Lòng ta bỗng dưng lo lắng , tiến lên nắm lại tay áo nàng.
“Lan Nhi?” Đại tiểu thư nhíu mi quay đầu lại , có lẽ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ta , mỉm cười trấn an :” Không có việc gì, ta chỉ là muốn
ngắm nhìn phong cảnh mặt biển vách đá này, đã nhìn mười hai năm , sớm
nhìn đến chán , ai biết hôm nay nhìn vẫn cảm thấy mới lạ như năm đó.”
“Này đảo hoàng tước, ta nhất định là phải rời khỏi a…” Đại tiểu thư
nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tia kỳ dị cười, làm
ánh mắt nàng cũng nổi lên những tia sáng lấp lánh, trong lúc đó trên mặt nàng dường như tỏa ra ánh sáng dị thường xinh đẹp , chỉ sợ là ngay cả
nhị tiểu thư cũng không thể sánh bằng.
Ta nhìn đại tiểu thư , không biết tại sao , thế nhưng lại khóc lớn lên.
Ngày hôm đó…. là ta lần thứ ba nhìn thấy đại tiểu thư lộ ra như vậy tươi cười…
…
Ngày hôm đó… . là ngày cuối cùng đại tiểu thư ở trên đảo trước khi xuất giá…
______________________________________________
Ta sống đến mười tám tuổi, cũng chưa bao giờ rời đi hoàng tước đảo.
Nghe đại tiểu thư nói , Hoàng Tước đảo là tiểu đảo bên cạnh Nam Hải , cách đại lục nửa ngày đi thuyền. Mà Hoàng Tước đảo này vì sao lại gọi
là hoàng tước ta cũng không biết rõ lắm . Ngô lang trung(* thầy lang)trong thôn nói là do mấy trăm năm trước trên đảo có rất nhiều hoàng tước ,
nhưng Ngô đại bá mỗi lần ra biển lại nói là vì ở trên biển nhìn đảo này
giống một con chim hoàng tước đang nằm , mà đầu chim chính là Mộ dung
gia phủ đệ.
Khi còn nhỏ , ta thường nhìn những dãy nhà lớn xa xa trên núi mà hỏi
nương “ Nương , chổ đó là nơi Bồ tát ở sao?” Nương lắc đầu, nói cho ta
biết đó là Mộ Dung gia tổ trạch, mà toàn bộ người trên đảo đều là Mộ
Dung gia gia phó.
Chỉ là lúc đó , những phòng ở kia đã để trống rất nhiều năm. Nghe
người ta nói Mộ Dung gia lão gia ở kinh thành làm rất lớn rất lớn quan,
đã qua nhiều năm không có trở lại , có người còn nói Mộ Dung lão gia có
rất nhiều tiền , khắp thiên hạ nơi nơi đều có nhà của hắn ,mà đảo hoàng
tước của chúng ta chỉ là một chổ rất nhỏ .
Những lời này , lúc đó ta một chút cũng không để trong lòng. Đối với
ta khi đó người của Mộ Dung gia tựa như Bồ Tát trong miếu , rất xa rất
xa…
Nhưng là có một ngày , Mộ Dung gia người đã trở lại , không phải lão gia , mà là phu nhân cùng hai vị tiểu thư.
Ngày mà bọn họ trở về , toàn đảo mọi người chạy tới xem.
Ta khi đó vừa mới sáu tuổi , chạy không nhanh bằng những đứa nhỏ khác , vóc dáng lại thấp , làm thế nào cũng không chen được vào đống người . Chỉ có thể nghe được tiếng người nghị luận trên đỉnh đầu.
“Chậc chậc , không hổ là Mộ Dung gia , thuyền lớn này thật sự là rất
đẹp! Ta thấy thuyền rồng chắc cũng không khác như thế là mấy đi ?”
“Ngươi xem xem ,có tới mấy chục người , hành lý còn có tới nửa thuyền , đúng là nhà giàu có khác a.”
“ Aii~~ đó là Mộ Dung phu nhân đi ? Đáng tiếc là mang khăn lụa che mặt , không biết trông như thế nào.”
“Hừ, Mộ Dung phu nhân là thân phận gì, người ta chính là nữ nhi Tể tướng! Là ngươi này phụ nữ có thể tùy tiện nhìn đến sao?”
“Thật không hổ là trong kinh thành đến, kia vài cái nha đầu thật sự là xinh đẹp, giống với tiên nữ dường như.”
“A , trên tay nha đầu kia ôm là tiểu thư phải không? Cùng oa nhi họa
trên tranh tết giống nhau như đúc , ngày sau nhất định là một đại mỹ
nhân.”
“Nghe ngô bá nói, đó là nhị tiểu thư.”
“Phải không? Vậy đại tiểu thư ở đâu đi?”
“Để ta xem… Ân… Ở đằng kia.”
“Ôi chao? Sao lại kém nhiều như vậy, diện mạo thật bình thường a, ngươi không nói ta còn tưởng đó là nha hoàn của tiểu thư đâu!”
Ta ở phía dưới đám người hết nhảy rồi lại đẩy , nhưng không có một ai để ý . Đợi cho đám người dần dần tán đi, đừng nói là Mộ Dung gia phu
nhân tiểu thư , ngay cả chiếc thuyền lớn trong truyền thuyết kia cũng
không thấy ! Ta vừa vội vừa giận, ngồi bệt dưới đất khóc lớn lên.
“Ngươi như thế nào lại khóc vậy?” Có giọng nói trên đỉnh đầu vang lên.
“Ta… Ta không thấy được thuyền rồng!” Ta vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy một tiểu thư mặc thanh nhu quần trắng, tiểu tỷ tỷ đứng ở đằng kia, bạch bạch tịnh tịnh(*) , nhìn ta ôn nhu cười.
(* trắng tinh , hay là trắng lóa mắt như quảng cái bột giặt á =))
“Không thấy thuyền rồng? A…thuyền rồng mà ngươi nói chỉ là thuyền
khách mà Mộ Dung gia thuê , kỳ thật rất là bình thường” Tỷ tỷ cười , kéo ta từ dưới đất đứng lên , lấy khăn lau nước mắt trên mặt ta.
“Ngươi đã thấy Mộ Dung gia tiểu thư sao!”Người trên đảo ta đều gặp
qua , ta nhìn xa lạ tỷ tỷ này đột nhiên hiểu ra :” Ta biết rồi ngươi
chính là Mộ Dung gia nha hoàn đúng không?”
“Nha hoàn ?” Tiểu thư tỷ tỷ xoa xoa đầu của ta , cười nói :” Ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Nhị ny. Tỷ tỷ thì sao?”
“Sắc, ta gọi là sắc.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: “Nhị ny, sắc trời không còn sớm , mau về nhà đi, mẫu thân ngươi sẽ lo lắng .”
Không xong , ta vừa nhìn trời , mặt trời cũng sắp xuống núi rồi!
Tranh thủ hướng nhà chạy nhanh về , thậm chí quên hỏi nàng rốt cuộc Mộ
Dung gia tiểu thư bộ dáng trông như thế nào.
Vài ngày sau , Mộ Dung gia người làm đến nhà của ta , muốn ta đi làm
thị nữ cho đại tiểu thư. Cha mẹ cao hứng đến hỏng rồi , nói đây là phúc
khí tu luyện mấy đời của ta. Vì thế ta đi đến đỉnh núi kia nơi mà ta
từng cảm thấy xa xôi như thế Mộ Dung phủ.
Chung nương , nghe nói là bà vú của nhị tiểu thư , hiện tại là tổng
quản nha hoàn trong phủ– tuy rằng sau này ta mới biết được , nha hoàn ở
Mộ Dung quý phủ bao gồm cả ta bên trong chỉ có chín người. Dẫn ta đi đến một căn phòng có thể nhìn thấy được cảnh biển bên ngoài cùng nghe được
tiếng sóng. Một thân ảnh nho nhỏ đang cúi xuống ở trên bàn viết tự, ta
biết đó là tiểu thư , vội vàng làm theo lời nương dạy , bùm một tiếng
quỳ xuống.
Thân ảnh kia lại nhẹ nhàng cười rộ lên , thanh âm thế nhưng rất quen
thuộc :” Nhị ny , ai dạy ngươi quỳ? Mộ Dung gia không cần nghi thức như
vậy. Đúng rồi , trên đảo này cái gì đều có, chỉ là không có hoa lan, về
sau ta gọi ngươi là Lan Nhi đi.”
Vì thế, ta thành Lan Nhi, đi theo đại tiểu thư đã gần mười hai năm .
…
Trước khi gặp Từ tiên sinh, ta cũng đã biết người này. Là bời vì đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư không giống nhau, nhị tiểu thư giống hỏa , đại tiểu thư lại tựa như thủy.
Nhị tiểu thư rất đẹp, ta chưa bao giờ rời khỏi đảo , cũng chưa gặp
qua nữ hài tử bên ngoài đảo, nhưng nghe thấy tiên sinh Tây Dương được
đại tiểu thư mời đến dạy học luôn nhịn không được khen ngợi mỹ mạo nhị
tiểu thư , mà những thủy thủ của thương thuyền ngẫu nhiên ngừng trên đảo , thời điểm nhìn thấy nhị tiểu thư đều giống như mất hồn , ta nghĩ nhị
tiểu thư là phi thường đẹp đi ?
Nhị tiểu thư thích mặc âu phục màu đỏ rực như lửa đi dạo khắp nơi
trên đảo , lớn tiếng cười, cao giọng nói chuyện. Chung nương luôn tức
giận nói nữ hài tử không thể như vậy.Nhưng mà chỉ cần nhị tiểu thư hướng nàng cười, Chung nương cũng chỉ buồn cười thở dài , tùy nàng đi thôi .
Nàng đáng yêu như vậy ,hồn nhiên như vậy , mọi người cho dù đối với nàng lớn tiếng một chút đều cảm thấy khổ sở , huống chi là chán ghét nàng
đâu?
Cha thường nói , nhị tiểu thư là bảo bối của đảo Hoàng tước. Nương
lại nói, nhị tiểu thư giống như là tiên nữ trên trời , sẽ không ở với
chúng ta trên một cái đảo nhỏ lâu như vậy.
Chính là lúc ấy chúng ta ai cũng thật không ngờ , lời của nương một phần cũng trở thành sự thật.
Đại tiểu thư kỳ thật cũng rất đẹp, chỉ vì khi đứng bên cạnh nhị tiểu
thư không có ai chú ý đến nàng. Nàng luôn cúi đầu cười , nhẹ nhàng mà
nói chuyện . Cho nên nhiều khi người trên đảo quên mất nàng , quên rằng
chủ quản Mộ Dung phủ hiện tại chính là nàng.
Nhị tiểu thư sẽ lớn tiếng nói, a tỷ, ta muốn cái này, ta muốn cái kia! Nói như vậy đương nhiên.
Đại tiểu thư hội thấp giọng nói, tiểu muội muốn quần áo, mời trương
sư phó Cẩm Lan hiên ở kinh thành nội trong ba ngày làm tốt, ân, giá
không là vấn đề… Tiểu muội muốn sách, ngày hôm trước thư cục Quảng Dương vừa xuất bản, Ngô thúc chạy nhanh đi mua về. Tiểu muội muốn học Toán
của người nước ngoài, Trương quản sự, làm phiền ngài ra đảo tìm một tiên sinh đến… Chỉ cần là nhị tiểu thư thích , đại tiểu thư luôn đáp ứng như vậy đương nhiên.
Đại tiểu thư dường như cho tới bây giờ không vì chính mình mà muốn qua cái gì.
Nàng lúc nào cũng mặc xiêm y vải bông hai màu xanh trắng, đứng ở
trong thư phòng . Lẳng lặng tra sổ sách, an bài Mộ Dung gia một năm chi
phí.
Mỗi khi có tiên sinh lên đảo vì nhị tiểu thư giảng bài , đại tiểu thư sẽ cho chúng ta này nha hoàn cùng đi nghe. Không giống nhị tiểu thư cao giọng tranh luận cùng tiên sinh, nàng chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia , trên mặt biểu lộ nét cười nhất thành bất biến.(*)
(* không thay đổi nét mặt, ý là lúc nào chị cũng cười không có thay đổi.)
Chung nương thở dài , nhị tiểu thư thì coi như xong đi nhưng mà đại
tiểu thư ngay cả nha hoàn trong phủ cũng cho đọc sách học tính toán để
làm chi. Lúc đó đại tiểu thư chỉ cười , xoay người lại nhìn đến mô hình
địa cầu mà người nước ngoài chuyển đến nói :” Thế giới này quá lớn,
Hoàng tước đảo dù chỉ là một chấm nhỏ cũng không thấy, biết nhiều thêm
một chút đối với thế giới bên ngoài cũng không có trở ngại gì?”
Nàng luôn lẳng lặng đứng ở bờ biển, nhìn nhị tiểu thư cùng phu nhân
ngồi thuyền đi vào đất liền, rồi sau đó lại im lặng ngồi ở ghế trên nghe nhị tiểu thư cao hứng phấn chấn kể về thế giới bên ngoài. Ta nghĩ đại
tiểu thư là muốn đi, chỉ là những chuyện tình cần nàng quan tâm rất
nhiều, nàng đi không được.
Có một ngày , đại tiểu thư tản bộ trở về , lại thay đổi không giống bình thường.
Nàng hé ra bức họa cầm ở tay, vuốt để ở trên bàn, nhìn một lần lại
một lần. Vừa ngắm nhìn lại vừa cười , trong mắt lấp lánh đầy màu sắc.
“Lan nhi , ngươi qua đây xem” Thấy ta bưng lên hương trà , đại tiểu thư hướng ta gật gật đầu.
Bất quá chỉ là một tờ giấy trắng trên đó dùng than đen họa thành bức
tranh. Tranh vẽ một cô gái đứng ở bờ biển nhìn về phía xa xa. Kỹ xảo này từng nghe tiên sinh người nước ngoài nói qua gọi là phác họa. Không
hiểu vì sao đại tiểu thư lại cao hứng như vậy, ta cẩn thận nhìn thêm lần nữa bỗng nhiên hiểu được.
“Đại tiểu thư, đây không phải là ngươi sao?”
“Đúng, là ta a. Ngươi không thấy là tranh này vẽ thật đẹp sao?” Đại
tiểu thư lại thấp giọng cười rộ lên, trong thanh âm lại có chút không
giống với ngày thường: “Ta hôm nay nhìn thấy người vẽ tranh này . Hắn
vốn chỉ là ở trên đảo lưu lại mấy ngày, ta khẩn cầu nửa ngày hắn mới
miễn cưỡng đồng ý dạy tiểu muội vẽ tranh… Tiểu muội từng nói muốn học
phương pháp vẽ tranh của tây dương, đáng tiếc tìm không thấy hảo tiên
sinh, nhưng hôm nay lại làm cho ta gặp được . Lan Nhi, đi nói cho tiểu
muội chuyện này đi.”
Ta lên tiếng, chậm rãi lui ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái,
thấy đại tiểu thư chính thật cẩn thận đem bức tranh bỏ vào trong tủ
trước bàn học, cẩn thận khóa kỹ.
Vài ngày sau, ta rốt cục gặp được vị Từ tiên sinh kia.
Từ khi hoàng thượng ra lệnh mở thông thương, thương thuyền lui tới
đảo Hoàng tước trung chuyển cũng nhiều lên, thường xuyên cùng đại tiểu
thư ra bên tàu ta cũng gặp qua không ít nam nhân, nhưng người giống Từ
tiên sinh như vậy tuấn lãng tiêu sái trẻ tuổi cũng là lần đầu tiên gặp.
Hắn dáng người cao to, tuy rằng vẽ là tranh tây dương, nhưng trang
phục lại là trường bào màu lam, phong thái nhẹ nhàng đi đến,lại giống
như trong kịch xướng trước đây cao quý công tử .
Hắn nhìn ta vẻ mặt dại ra, không khỏi mỉm cười. Chỉ nụ cười này, làm
ta giật mình cảm thấy như có gió xuân thổi vào mặt, trăm hoa nở rộ, đầu
lưỡi giống như bị cột lại, nửa ngày cũng phun không ra một chữ.
Hắn thấy ta không nói lời nào, liền mở miệng: “Tại hạ Từ Tử Hủy, ngày hôm trước Mộ Dung gia đại tiểu thư yêu cầu tại hạ đi đến quý phủ giáo
thụ hội họa, xin hỏi cô nương có thể thay tại hạ thông báo một tiếng hay không?”
Ta còn chưa trả lời, chợt nghe từ phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Trong lòng ta nghĩ, là nhị tiểu thư đến đây đi. Nhưng còn
chưa xoay người, lại nghe phía sau người nọ nhẹ nhàng nói: “Làm phiền Từ tiên sinh đợi lâu, Hoàng tước đảo là nơi thô sơ, hạ nhân không khỏi
không có kiến thức, có chổ chậm trễ, còn thỉnh tiên sinh bao dung.”
Ta hơi hơi giật mình ,nghĩ đến đại tiểu thư mỗi ngày là luôn đi đứng
khoan thai, tao nhã biết lễ, vì sao hôm nay bất thường như thế. Cho là
khi, lại mờ mịt nhiên khó hiểu.
Từ tiên sinh căn bản nói chỉ ở lại trên đảo ba ngày giáo thụ cho nhị
tiểu thư hội họa, ai biết được ba tháng sau vẫn chưa rời đi. Đại tiểu
thư cũng không nói gì, chỉ phân phó hạ nhân phải cẩn thận hầu hạ, mọi
yêu cầu của Từ tiên sinh phải đáp ứng không được chậm trễ.
Một ngày nọ , sau buổi trưa ta đi vào thư phòng, nhìn thấy trên mặt
đất đầy trang giấy, tiểu thư không giống với mọi khi hay ngồi ở bàn học
mà đứng ở một bên cúi đầu xem tranh, khóe miệng lộ ra một tia cười khẽ.
Nàng thấy ta tiến vào, cũng không đem tranh thu lại, liền kéo ta đến
bên người, chỉ vào một bức họa trong đó hỏi: “Lan Nhi, ngươi xem tranh
này họa được chứ?”
Ta cúi đầu xem trên mặt đất bức hoạ cuộn tròn, phát hiện chỉ có mấy
bức có thể xưng là họa, còn lại bất quá là Từ tiên sinh tiện tay vẽ
ngệch ngoạt vài nét. Lòng nghi ngờ nảy sinh, cũng không nhìn kỹ họa, chỉ có thể thuận miệng đáp: “Hảo.”
“Không phải hảo, là phi thường hảo!” Đại tiểu thư thanh âm nhưng lại
đề cao rất nhiều, ta ngạc nhiên bất ngờ, nhìn nụ cười tươi của tiểu thư
chưa bao giờ gặp qua, cảm thấy ánh nắng sau giờ ngọ đều tựa hồ ảm đạm
xuống .
“Tiểu thư… Ta vừa rồi ở hoa viên nhìn thấy nhị tiểu thư cùng Từ tiên
sinh .” Ta nhìn tiểu thư tươi cười, trong lòng tuy biết là đại bất kính, nhưng vẫn là nghĩ thử một chút: “Chuyện này, tuy rằng làm hạ nhân không nên nói như vậy, nhưng mà nhị tiểu thư dường như rất thích Từ tiên sinh a!”
“Vậy sao?” Đại tiểu thư tươi cười không thay đổi, nhưng ánh mắt lại
dần dần ảm đạm, nàng chậm rãi cúi người xuống, cẩn thận đem một vài bức
hoạ cuộn tròn thu lại, rồi bỏ vào trong tủ đồ trên bàn học, cẩn thận
khóa kỹ, sau đó ngẩng đầu lên, âm điệu giống như bình thường: “Cẩn thận
ngẫm lại, tiểu muội cũng mười sáu , này nam nữ chi ngại, cần phải tránh
một chút. Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Sau đó nửa tháng , trên đảo lại tới thêm một vị khách quý. Nghe Chung nương nói, hắn họ nhâm, là con trưởng của đệ nhất thương nhân , trong
triều đảm nhận chức Binh bộ thị lang. Lúc Chung nương nói những lời này , trong lời nói ần giấu khinh thường nhưng cũng không chịu nói cho ta
biết đến tột cùng là vì sao.
Nhâm đại nhân này ta chỉ gặp qua hai lần. Không giống với Từ tiên
sinh , hắn nhìn giống người Tây dương, tóc ngắn bội kiếm, một thân âu
phục thật là oai hùng. Sau lại nghe tiểu nhị ở thương thuyền nói , trang phục hắn mặc là quân phục hải quân mới được thành lập . Kỳ thật Nhâm
đại nhân này phi thường anh tuấn, mày kiếm nhập tấn mũi nhược huyền
đảm(*)…chỉ là ánh mắt…Kia ánh mắt sác bén mà lạnh như băng, giống như
kên kên mà ta khi còn nhỏ hay nhìn thấy bay quanh hải đảo , bị hắn nhẹ
nhàng nhìn qua, toàn thân khí lực dường như biến mất không còn.
Đại tiểu thư có lẽ đã nhận ra cảm giác của ta, sau này đến thời điểm
Nhâm đại nhân lại lên đảo sẽ không gọi ta đến hầu hạ, ta chỉ có thể nghe các nha hoàn khác nói này Nhâm đại nhân đối với nhị tiểu thư nhà ta
nhất kiến chung tình , cứ ba đến năm ngày lại lên đảo thăm hỏi, như thế
nào lễ vật đưa đến càng ngày càng quý trọng.
Nhị tiểu thư xinh đẹp thiên tiên khác với người thường , ai thấy mà
có thể không yêu thượng đâu? Quả nhiên không tới ba tháng, Nhâm đại nhân này liền tới cửa cầu hôn. Nhớ rõ ngày đó ánh mắt đại tiểu thư lấp lánh
tỏa sáng, tuy rằng không nói gì, nhưng nụ cười kia lại giống như đúc với thời điểm nhắc tới Từ tiên sinh, ta nghĩ đại tiểu thư thật lòng vui
mừng cho nhị tiểu thư.
Mấy ngày sau,đã là nửa đêm, mỗi ngày đại tiểu thư đều ở tại thư phòng đến tận giờ này, ta cứ theo bình thường vì đại tiểu thư mà bưng lên đồ
ăn khuya. Tiến vào phòng , lại phát hiện một mảnh tối đen, không khỏi
giật mình hoảng sợ. Lúc này lại có âm thanh từ trong góc sâu kín gọi ta : “Lan Nhi?”
“… Đại tiểu thư?” Ta nghe ra là tiếng nói của đại tiểu thư, an lòng một nửa, để đồ ăn lên bàn, thắp đèn lên.
Trong phòng sáng lên, ta vội vàng quay đầu, thấy đại tiểu thư cuộn
tròn ở góc, ánh mắt một chút tan rã. Đại tiểu thư như thế này là lần đầu tiên ta nhìn thấy, vội vàng chạy tới, đỡ lấy đại tiểu thư: “Đại tiểu
thư, ngươi làm sao? Chạy nhanh kêu đại phu…”
“Đừng…” Đại tiểu thư gắt gao nắm lấy tay của ta, sắc mặt càng tái nhợt: “Ta không sao…”
“Như vậy có thể nào kêu không có việc gì sao! Không được, ta phải kêu Tiểu minh đi thỉnh đại phu!” Ta sốt ruột, nhanh chóng hướng phía ngoài
chạy đi.
“Lan Nhi!” Đại tiểu thư quát to một tiếng, gặp ta vẻ mặt kinh hãi, lại chậm rãi hạ thanh âm: “Ta không sao, thật sự.”
“Kia như thế nào…”
“Là tiểu muội, nàng đi rồi.” Đại tiểu thư thanh âm như là bị rút đi rồi sở hữu khí lực.
“Đi? Đi chỗ nào?”
“Nàng…” Đại tiểu thư cười khổ một tiếng: “Nàng cùng Từ tiên sinh đi rồi. Ta thật sự là hồ đồ, nhưng lại nhìn không ra.”
“Này… Vậy phải làm sao bây giờ! Còn có… hôn ước… Từ tiên sinh… Tiểu
thư ngươi…” Của ta suy nghĩ một trận nổ vang, ngay cả một câu đầy đủ đều nói không nên lời. Bỏ trốn? Này Mộ Dung gia tiểu thư có thể nào làm
chuyện ngốc như thế? Huống chi hiện nay còn có hôn ước trong người. Bình thường nghe nhị tiểu thư nói cái gì “Hôn nhân tự do “, không nghĩ tới
lại trở thành như vậy! Từ tiên sinh liền như vậy đi rồi, kia… Kia đại
tiểu thư một mảnh tâm ý…
Tất cả suy nghĩ nảy lên trong lòng, ta cũng không biết ngây ngốc đến
bao lâu, mới nghe đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Sự việc cho tới bây giờ,
chỉ có thể trách ta ngày đó suy xét không chu toàn. Từ tiên sinh… là
người tốt, chắc chắn sẽ đối xử tốt với tiểu muội . Cho dù lưỡng tình
tương duyệt, ta làm sao có thể ngăn cản, chi bằng giúp họ thành toàn ý
định…”
…
Về sau , lại nghe nói Nhâm đại nhân kia cũng náo loạn một hồi, liền
yêu cầu đại tiểu thư thay gả. Ta nghĩ tới ánh mắt như chim ưng của hắn,
không khỏi rùng mình một cái, một người nam nhân như vậy, đại tiểu thư
sau khi gả đi qua, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ a!
…..
Ngày đó, đại tiểu thư để cho Điêu Điêu bay đi, lại ở phía trước cửa
sổ lưu lại thật lâu sau, bỗng nhiên xoay người lại đây cười nói: “Lan
Nhi, ngày mai đi rồi, nhớ đem bức tranh trên tường gỡ xuống , nhất định
phải mang đi.”
“Đại tiểu thư…” Một cỗ chua xót nảy lên trong lòng, ta đã nghẹn ngào không thể nói ra lời.
Trên tường treo một bức tranh Tây Dương , trên đó vẽ một nữ tử hình
dáng ôn nhu nhẹ nhàng mỉm cười vui đùa cùng một con hoàng tước trong
chiếc lồng màu đen….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT