Không hiểu sao Ryan cũng tự cảm nhận được điều đó, nhưng anh không quay đầu lại nhìn, chỉ khẽ đánh tiếng hỏi Cheery.

- Người yêu em đến hả?

Cheer vẫn giữ nguyên trạng thái, mắt không đánh sang bên phải mà chỉ thản nhiên trả lời.

- Chính hắn anh ạ!

- Thế thôi anh về nhé? – Vừa nói, anh vừa xoay xoay cây bút bi trong tay, điềm tĩnh hỏi lại.

- Vâng, hẹn tối gặp lại anh.

Nói rồi, anh Ryan liền đứng thẳng lưng, rồi lạnh lùng quay đầu lại, giả vờ không bận tâm đến ánh mắt như lửa đốt của thằng Chan, bình tĩnh xách túi áo lách khỏi người Chan đi ra ngoài, không thèm ngoái đầu lại. Trong lòng Cheer thầm ôm bụng cười đau khổ, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ trạng thái thản nhiên, không thể khinh suất. Bóng Ryan đi đã khuất xa xuống cầu thang rồi, Chan mới thèm đạp chân chặn cửa lại, hậm hực ngồi xuống rồi điềm nhiên ngã lăn ra giường…

Thấy thế, Cheer liền tiện tay ném bay cái hộp bút vào người hắn, quát lớn hòng dựng dậy.

- Yà! Làm gì thế?! Mau ngồi dậy! Người thúi ai cho nằm lên giường của tôi?

- Yaaaa… yên nào! Vừa đi uống bia với ông Gà, mệt quá! Ra đây nằm với anh nào!

Vẫn giữ nguyên khuôn mặt đỏ ngầu từ lúc nãy, Chan liền cuộn tròn mình rồi vơ lấy cái chăn bông trên giường Cheery, trùm kín vào đầu mình hòng làm một giấc ngủ. Cheer tức tối trừng mắt nhảy phắt lên giường, vừa đạp vừa ngoạc miệng ra mắng.

- Dậy dậy! Rượu chè bù khú, gái gú say sưa rồi bây giờ lăn ra đây ăn vạ à!!! Đồ khốn dậy mau!

Chẳng thèm quan tâm Cheer đang dốc sức đạp mạnh vào lưng mình, Chan liền đột ngột quay lại, tóm chặt chân rồi lôi nó cái tuột một phát xuống giường, ngã sóng soài bên cạnh hắn.

Bị lôi xuống ngã ngay bên cạnh Chan, mặt đối mặt, má nó bất giác đỏ bừng lên trông thấy, hai con ngươi cứ thế căng tròn lên… chớp chớp…

Đột nhiên, Chan rướn đầu hôn chụt một cái vào môi con bé, khiến nó lại càng chết cứng hơn…

Vẫn chưa hết manh động, Chan lại đột ngột với tay kéo chăn trùm kín lên đầu cả hai đứa, rồi cuộn chặt cả vào người cái Cheer cho cơ thể hai đứa dịch sát lại gần nhau… thân nhiệt bỗng chốc tăng cao… đến mức khó thở…

Cheer vẫn cứng đơ cả người, trong giây lát mà phải trải qua hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó mím môi, khuôn mặt đỏ bừng ngày càng sưng lên như trái gấc. Con bé co chân, định đạp mạnh vào hạ bộ nhưng lại bị thằng Chan nhanh chân khóa chéo lại. Mặc cho Cheer tha hồ giãy giụa hắn vẫn nhất định không buông.

Con bé quắc mắt lườm, nghiến răng đe dọa.

- Có bỏ ra không???

- Không!

- Không bỏ ra anh sẽ phải hối hận đấy !

- Em định làm gì nào!- Mặc cho Cheer đã ngừng giãy, Chan vẫn cố tình quặp thật chặt rồi nở nụ cười nhe nhởn.

- Tôi đếm từ một đến ba, nếu không bỏ ra thì đừng trách…

- Để anh đếm hộ em nhé?!- Nói xong, Chan liền đếm, vô cùng nhởn nhơ không lo sợ- Một… hai… b…

Miệng nói còn chưa dứt câu, hắn đã đột ngột phải ngậm lại… vì bị đôi môi Cheer chặn cho chặt cứng!

Lần đầu tiên trong đời bị con gái chủ động khóa môi! Chan không thể tin được, đôi mắt hắn mở to thao láo … chẳng bù cho Cheer ngay từ đầu đã nhắm thật chặt rồi!

Nó xấu hổ đến mức không muốn mở ra để nhìn vẻ mặt vô cùng thất kinh vì sung sướng của Chan nữa. Nhưng ai bảo Chan cơ… ai bảo nó đã cảnh cáo rồi mà cứ cứng đầu… để sự việc đi đến mức này…

Năm giây sau khi môi chạm môi… Cheer bắt đầu thả lỏng… người nó không gồng cứng hết cả lên nữa… Chan cũng bắt đầu thay đổi vị trí từ người bị động sang thế chủ động … lấn lướt chiếm lấy bờ môi nó một cách nhẹ nhàng nhưng man dại… Rồi dần dần tham lam, mãnh liệt… Tuyệt đối không để cho Cheer giãy ra… Dù rất nhiều lần nó đã cố nói :”Em sắp ngạt thở rồi!!!”….

………….

“À! Ông Gà đã nhận lời rồi đấy! Ông ý bảo tối chủ nhật này bảo sư phụ em thu xếp gặp nhau ở đường xxx nhé!”.

Đó chắc là thông tin duy nhất mà tối hôm đó Cheer nghe và lưu lại được ở trong đầu… Còn bao nhiêu công thức toán học xa xôi kia… Cheer cho bay đi đâu mất hết rồi!

………………..

Chiều hôm sau, vẫn như thường lệ, cứ đúng 2 giờ anh Ryan đến làm gia sư cho Cheer. Suốt cả buổi học, cứ thỉnh thoảng Cheer lại dừng bút, băn khoăn định hỏi anh Ryan về sư phụ… nhưng rồi lại tặc lưỡi đành thôi.

Đến gần 5 giờ, trước khi chuẩn bị đi về, anh Ryan mới đột nhiên cất lời hỏi.

- Định nói gì thì mau nói đi!

Giật cả mình, Cheer bối rối ngước mặt lên, rồi bắt đầu thưa chuyện.

- Anh quen sư phụ em bao lâu rồi ạ?

- Gần 3 năm. Sao em?

- Lâu thế cơ ạ? Thế chắc anh phải thân với sư phụ em lắm nhỉ?

- Cũng bình thường. Chỉ là đối tác làm ăn lâu dài thôi!

- Đối tác làm ăn cơ ạ?

- Thế em nghĩ là sao? Bạn thân chắc? Mà sao em cứ luôn miệng gọi bà ấy là sư phụ thế? Bà ấy dạy cái gì cho em à?

- Dạy võ ạ …

- Dạy võ? Như thế nào? Không thể tin được!- Nghe Cheer nói xong, Ryan trợn tròn mắt quay sang nhìn rồi lại phá lên cười một cách kinh ngac.

- Dạ… thì một ngày em bắt gặp bà ấy trước cổng trường em, thi triển võ công…

- Gượm đã… bà ý làm cái gì mà lại ngồi trước cổng trường em?- Cheer còn chưa kịp nói hết câu, anh Ryan đã nhảy vào họng nó hỏi tiếp.

- Làm ăn mày ạ…

- Cái gì? Ăn mày? Ha ha ha! Thật không thể tin nổi!- Anh Ryan vừa nói, vừa cười một cách ngạc nhiên vô cùng.

- Có gì đáng cười lắm hả anh …

- Ha ha! Lão bà đại gia của thế giới ngầm mà lại đi trá hình ăn mày thì chấp nhận nổi không? Không thể hiểu nổi ngoài lúc làm ăn thì bà ta còn trá hình làm những nghề gì nữa? Bán kẹo kéo chăng?

- Đại gia thế giới ngầm ý ạ? – Cheer căng tròn mắt há hốc miệng hỏi lại.

- Ừm phải rồi! Thế em làm đệ tự mà không biết à?- Anh Ryan nói kiểu mỉa mai.

- Dạ không ạ … đến cái số điện thoại để liên lạc em còn không có cơ …- Cheer cúi gục mặt xuống than thở một cách tủi thân.

- À… thì ra mục đích của cuộc nói chuyện ngày hôm nay chốt lại là vì cái này chứ gì…

Nói rồi, anh Ryan liền thở dài rồi lôi điện thoại ra, đọc số cho con bé…

………………..

Sau khi lấy được số của sư phụ từ tay Ryan, con bé cứ hồi hộp mãi, hết ấn xong lại xóa đi… mãi đến tối khuya đi làm về mới dám gọi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt khiến sự chờ đợi của con bé mỗi lúc một hồi hộp… cho đến khi sư phụ nhấc máy… tiếng bà vang lên rất thản nhiên.

- Tao chấp mày nói trước đấy!!!

……………………….

Tối chủ nhật tuần đó, họ hẹn nhau tại một con đường vắng vẻ nằm ngoài ngoại ô để tránh sự chú ý của những người ngoài cuộc. Tiếng xe phân khối lớn đua nhau gầm lên mỗi lúc một lớn làm khuấy đảo cả con đường lạnh ngắt. Chờ đến hơn 9 giờ tối thì sư phụ nó mới bắt đầu xuất hiện. Lúc bà lão xuất hiện, khuôn mặt của anh Gà gần như cứng đơ, ánh mắt đục ngầu nhìn vào bà ấy rồi đột nhiên câm như hến, nụ cười trên môi cũng đột ngột tắt ngấm… Anh bần thần đứng chết trân tại một chỗ khiến bà lão khẽ nhoẻn miệng mỉm cười. Kể từ lúc đó, Cheer đã cảm thấy có điều gì là lạ…

Mặc dù vậy, trận đấu vẫn được diễn ra như lời thách thức trước đó.

Tiếng súng đột ngột bắn lên cái đoàng, những bóng đèn sáng loáng bắt đầu rít lên rồi kéo nhau lướt đi trong màn đêm, hòa mình vào cuộc rượt đuổi xuyên trong tăm tối. Chan cũng đèo Cheer đi từ từ đằng sau để kịp bắt sóng tình hình, mặc cho các anh em liên tục vượt lên rồi quay mặt lại chế giễu nhưng hắn vẫn mặc kệ- sự an toàn của Cheery mới là trên hết- đi cuối đoàn cũng được.

Thấy thế, Cheer lại liền bật cười.

- Anh cứ tăng tốc đi! Không sao đâu! Em quen rồi!

- Chắc không???- Chan khẽ ngoái đầu lại nheo mày nghi hoặc.

- Không cần phải hỏi lại.

Cheer vừa dứt lời, Chan cũng đột ngột rít ga phóng vụt lên, tóc cả hai đứa bất ngờ hóa “siêu Xayda” trong tích tắc.

……………

Đang mải nói chuyện cả nhau, cảm giác mỗi lần mở miệng ra bị gió tạt mạnh vào vòm họng như sắp bay mất răng đến nơi vậy, Cheer lại đành ngậm miệng vào, để cái lạnh của gió tát vào mặt như muốn toạc cả da… Bỗng, có một tiếng động lớn vang lên ở phía trước, nụ cười đột ngột tắt ngúm, linh tinh có điều chẳng lành, hai đứa vội vàng phi thẳng lên phía trước…

Đội của sư phụ đã đột ngột biến mất trong màn đêm, để lại đó là một mình anh Gà nằm sóng soài trên mặt đất, máu từ mặt chảy ra be bét… Một cảm giác lạnh người đột ngột xâm chiếm lấy cơ thể. Cả lũ thất kinh chạy nhào tới kêu gào loạn xạ rồi vội vàng gọi cấp cứu tới. Lúc bấm số điện thoại thậm chí Cheer còn không tin nổi vào mắt mình, chân tay run loạn xạ…

Một lúc sau, tiếng còi xe cấp cứu réo rắt vang lên trong màn đêm, bóng anh Gà thoáng chốc đã mất hút trong chiếc xe ấy… Ngồi đằng sau lưng Chan, Cheer khẽ nắm chặt tay mím môi cầu nguyện, sợ hãi đến nỗi người ngợm lẩy bẩy hết cả phần hồn…

……………….

Trong lúc ngồi chờ ở hàng ghế xanh ngoài phòng cấp cứu, Chan không ngừng nắm lấy tay Cheery, bóp thật chặt… Khuôn mặt hắn cúi gục xuống để che lấp đi sự sợ hãi… Bản thân Cheer cũng cảm nhận được sự lo lắng tột cùng đang hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch ấy. Nó vẫn cố ôm ghì lấy hắn để trấn an trước khi được bác sĩ gọi đi làm thủ tục.

Lòng như lửa đốt ngồi bần thần ngoài bệnh viện cùng các anh em, một vài đứa thì không ngừng gầm rít **** thề thằng khốn nào đã gây ra chuyện này… Nhưng riêng Chan thì vẫn im lặng. Kể từ lúc chuyện đó xảy ra, hắn vẫn đờ đẫn gần như chết lặng, không đủ sức để nói thêm bất kỳ điều gì nữa… cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên bên cạnh khiến Chan bất giác giật mình ngoái lại nhìn. Hình như trong lúc vội vã Cheer đã quên đem theo điện thoại thì phải. Lúc đầu thì hắn cũng không định động vào đâu, nhưng nhìn màn hình hiện lên hai chữ “Sư Phụ” thì Chan lại chợt cảm thấy rùng mình. Một sợi lạnh chạy sượt sống lưng khi hắn “cố tình” bấm vào nút mở để đọc tin nhắn ấy…

“Cảm ơn con vì đã giúp ta sắp xếp cuộc chơi ngày hôm nay! Nếu không có con thì ta khó có thể trả thù một cách ngoạn mục như thế này được rồi!”…

Dòng chữ dần dần nhòa đi trước mắt…

Chan không thể tin vào những gì mà mình đang nhìn thấy nữa…

Bàn tay cầm điện thoại run lên không ngừng lẩy bẩy…

Nghiến chặt răng lại …

Chan không thể ngờ là Cheer lại có thể phản bội mình… theo sư phụ để *** hại anh em hắn…

Đúng lúc đó Cheer theo bác sĩ trở về phòng bệnh, hình ảnh nó vẫn nhòa đi trong mắt hắn, hòa cùng dòng nước mắt. Thậm chí đến tiếng Cheer gọi Chan cũng ù đi trong tức khắc. Chan không biết có nên tiếp tục đặt thêm niềm tin vô vọng vào cái con người đang dần dần tiến gần đến trước mặt mình không nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play