Ngụy Sở đi tới trước mặt
Tô Nhạc, ngồi xuống lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
“A.” Tô Nhạc hít sâu một
hơi, nước mắt lưng tròng nhìn Ngụy Sở, không phải vì cô khóc mà vì quá đau,
tuyến lệ tự động tiết ra chất lỏng: “Đại ca Ngụy Sở, lần sau nếu anh còn gặp gỡ
nhân vật nguy hiểm như thế nữa nhớ báo cho em biết trước một tiếng để em đi
đường vòng.”
Thấy Tô Nhạc đau đến mức
mặt mày nhăn nhó, Ngụy Sở đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Nhạc: “Anh
đưa em tới bác sĩ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi,
không cần.” Tô Nhạc đứng lên, đầu còn hơi choáng, người phụ nữ đứng cách đó ba
bước giơ tay lên định tát xuống đã bị người đàn ông kia cản lại.
“Trầm Khai, nhiều năm nay
nhà họ Lưu cho ông bao nhiêu lợi lộc, tự ông nhìn lương tâm mình mà tính đi.”
Lưu Phân vừa lau nước mắt vừa chỉ trích: “Con cái đều sắp tốt nghiệp đại học
rồi, ông còn nhắc đến cái gì Nữu Nữu, hiện giờ ông là chồng tôi, ông có hiểu
hay không!”
Tô Nhạc đồng cảm liếc
nhìn Ngụy Sở, may mà tầng này không có nhiều nhân viên, nếu không không biết đã
có bao nhiêu người vây xem, đầu năm nay, phim truyền hình về luân lý gia đình
tuy không ăn khách nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn có không ít người thích
xem trò cười.
“Lưu Phân, bà đừng ăn nói
vô lý như thế có được không. Tôi và Tô Nguyễn Tú đã ly hôn nhiều năm, mấy năm
nay tôi cũng không trở lại thăm bọn họ, thậm chí cả một chút tiền cũng chưa từng
gửi tới, rốt cuộc bà còn chuyện gì bất mãn, cái gì gọi là dựa vào nhà họ Lưu
các người, năm đó, khi tôi kết hôn với bà, nhà máy của nhà họ Lưu mới được bao
nhiêu, hôm nay nhà họ Lưu có công xưởng lớn như vậy là nhờ công lao của ai, bà
có thể không làm loạn một ngày hay không?!” Bất kể loại đàn ông gì, một khi đã
bị vạch trần hết mặt mũi, sắc mặt đều không tốt: “Lúc nào bà cũng trách móc Tô
Nguyễn Tú, ngoại trừ có tiền, bà có gì hơn cô ấy?!”
“Đúng, tôi không có gì
hơn cô ta, nhưng không phải ông cũng vứt bỏ cô ta và con gái để đi theo tôi đấy
sao?” Lưu Phân cười tức giận: “Ông tưởng ông tốt lắm chắc, nếu Lưu Phân tôi
không biết xấu hổ, vậy Trầm Khai ông chính là một tên cầm thú.”
Tô Nhạc nghe hai người
tranh cãi, trong đầu nổ oành một tiếng, lập tức, ngay cả bàn tay ấm áp đang xoa
chỗ đau cho mình cũng không cảm nhận được nữa. Trầm Khai, Tô Nguyễn Tú, nếu đặt
tên hai người này ở nơi khác nhau, cô còn có thể nghĩ rằng đó là trùng hợp,
nhưng khi gộp hai cái tên này lại, còn nhắc tới ly hôn, con gái, Tô Nhạc đã
hiểu, trong vở kịch luân lý gia đình chán ngắt này, cô từ một người đứng xem đã
biến thành người tham dự.
Tức giận? Không phải
không có, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Nhìn cuộc sống
thấp kém của người đàn ông này sau khi vứt bỏ vợ con, lại nghĩ tới người mẹ lúc
nào cũng nhàn nhã rong chơi của mình, Tô Nhạc đột nhiên cảm thấy buồn cười,
hiện giờ người đàn ông này xuất hiện cũng có tác dụng gì?
Dùng cuộc sống tầm thường
của ông ta để làm nền cho cuộc sống tốt đẹp của mẹ cô hay sao?
“Bà câm miệng cho tôi!”
Trầm Khai đã hoàn toàn nổi giận, chuyện này bị công khai rõ ràng như vậy, ông
không còn chút thể diện nào nữa.
“Dựa vào cái gì mà bắt
tôi câm miệng, tôi cứ nói, Tô Nguyễn Tú là một ả đàn bà vô dụng, chỉ có thể
sinh con gái, ngay cả con trai cũng không sinh được!”
“Ba!” Một tiếng bạt tai
vừa giòn vừa vang, khắp tầng lầu đều có thể nghe thấy, tiếng người phụ nữ gào
thét đã không còn, tiếng người đàn ông rống lên giận dữ cũng biến mất.
Người ra tay không phải
Trầm Khai, mà là Tô Nhạc vẫn đứng bên cạnh.
Tô Nhạc mặt lạnh nhìn
người phụ nữ đang khóc trôi cả lớp trang điểm trước mặt, giọng nói lạnh như
băng: “Bà và người đàn ông vô trách nhiệm này đến với nhau, mẹ tôi không chửi
không mắng, bởi vì mẹ tôi có phong độ, cũng bởi vì mẹ tôi căm ghét loại đàn ông
thế này. Các người kết hôn, không chi trả phí nuôi dưỡng tôi, mẹ tôi không nói
một câu, bởi vì mẹ tôi có khả năng nuôi nấng tôi rất tốt. Các người đã vô sỉ
như thế, mẹ tôi cũng có thể không nhìn các người, hôm nay bà có tư cách gì để
mắng chửi mẹ tôi, hay vì bà đã là một người phụ nữ không còn liêm sỉ nên mới có
thể nói năng khó nghe như thế?”
Tô Nhạc đột nhiên hỏi vặn
khiến cho Lưu Phân không kịp phản ứng, bà ta chỉ ngây người ôm một bên mặt bị
đánh, gương mặt vì lớp trang điểm bị méo mó mà xấu xí không nói nên lời.
“Cô là… Nữu Nữu?” Một
chút tự tôn cuối cùng của Trầm Khai dường như cũng không còn, ông ta nhìn Tô
Nhạc, toàn thân như bị sét đánh, chỉ trong nháy mắt giống như đã già đi mười
tuổi.
Tô Nhạc quay đầu nhìn về
phía Trầm Khai, vẻ mặt hờ hững, không có sự oán giận như nữ diễn viên trong
phim truyền hình nhìn thấy người cha đã phản bội mẹ mình, bởi vì trong cuộc đời
này của cô vốn không có một chút ký ức về người đàn ông này, mà mẹ cô cũng là
một người phụ nữ thông minh, chưa bao giờ nói với con gái rằng bà đã bị ông ta
vứt bỏ, cũng không vì lí do gì mà bà phải nói như thế. Mẹ chỉ dạy cô làm thế
nào để sống thật tốt.
Đối với người đàn ông này
mà nói, cuộc sống hiện tại đã là một dạng báo ứng, vì tiền tài mà vứt bỏ vợ
con, kết quả mỗi ngày sống mà không có lòng tự tôn, bên cạnh còn có một người
phụ nữ như vậy, ông ta đã ở trong hoàn cảnh này, cô còn muốn thế nào nữa? Dù
sao đối với cô, người này cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
“Tô Nhạc?” Ngụy Sở thật
sự không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như phim thế này, anh nhìn Tô Nhạc đang
đứng im lặng, nhớ tới tính cách nhanh nhẹn thường ngày của cô, và cả những nữ
chính tính cách kiên định dưới ngòi bút của cô, anh không khỏi cảm thấy đau
lòng, chỉ là, chuyện này không có chỗ cho anh nhúng tay vào.
“Cô là con gái Tô Nguyễn
Tú?!” Lưu Phân phản ứng lại, ánh mắt nhìn Tô Nhạc đã tràn đầy thù hận, nhớ tới
vừa rồi ai đã cho mình một cái tát, bà ta mất lý trí mà nhào tới.
Một cái tát còn chưa vung
lên, Tô Nhạc đã rơi vào một vòng tay ấm áp, còn Lưu Phân cũng bị Trầm Khai đẩy
ngã trên mặt đất.
“Bà thôi đi có được
không!” Trầm Khai nhìn Lưu Phân còn đang quỳ rạp trên mặt đất: “Nếu bà còn tiếp
tục làm loạn, chúng ta lập tức ly hôn!”
“Ông muốn ly hôn với
tôi…” Lưu Phân như một quả bóng xì hơi nhìn Trầm Khai: “Bây giờ ông lại nói
muốn ly hôn với tôi?”
Trầm Khai quay đầu nhìn
Tô Nhạc được Ngụy Sở bảo vệ trong lòng, im lặng không nói gì.
Vừa rồi khi Lưu Phân giơ
tay lên định đánh, chính Tô Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thật không ngờ rơi trên
người mình không phải một cái tát mà là một lồng ngực rộng rãi, ấm áp. Mùi
hương vô cùng thuần khiết, còn mang theo hương chanh phảng phất, khiến cô thoải
mái nói không nên lời.
Trần Húc không ngờ mọi
chuyện lại đột nhiên biến thành thế này, anh nhìn Ngụy Sở một chút, rồi lại
nhìn Lưu Phân ở bên cạnh, ấn vào đường điện thoại nội tuyến gọi bảo vệ.
“Nữu Nữu.” Trầm Khai chưa
từng nghĩ rằng khi đứng trước mặt con gái ruột của mình, ông nhất thời không
biết nói gì, đành phải ngập ngừng nói: “Những năm gần đây con sống có tốt
không?” Nghĩ tới dáng vẻ, cử chỉ của Tô Nhạc, hôm nay cô còn đại diện cho Bách
Sinh tới bàn chuyện hợp tác với Kim Sở, và cả vẻ che chở của Ngụy Sở đối với
cô, Trầm Khai dần dần hiểu ra trong lòng, con gái ông là một đứa trẻ có tiền
đồ.
“Việc này không liên quan
tới ông.” Tô Nhạc hờ hững mở miệng: “Ông Trầm, về phần nuôi dưỡng, ông không hề
có bất cứ trách nhiệm nào, vì vậy, ngoại trừ chúng ta là bố con trên sinh lý,
cho dù trên phương diện pháp luật, tôi cũng không cần gọi ông là bố. Mặt khác,
sau này nhờ ông và vợ ông không nên dùng từ ngữ để vũ nhục mẹ tôi, nếu không
tôi sẽ khởi tố các người tội phỉ báng, tôi nghĩ tôi sẽ không thua vụ kiện này
trên tòa.”
Nói xong, Tô Nhạc xoay
người nhìn về phía Ngụy Sở: “Anh giúp em đưa cho ông Trầm đây mười vạn tệ.”
Ngay sau đó, cô lại quay đầu nhìn về phía Trầm Khai: “Khi tôi vừa ra đời ông đã
ra ngoài làm ăn, sau đó không lâu lại ly hôn với mẹ tôi. Trong lúc đó ông có
gửi về nhà một nghìn tệ, số tiền này coi như tiền sữa bột cho tôi. Khi đó vật
giá không giống bây giờ, hiện giờ tôi gửi lại ông mười vạn tệ, cho dù tính toán
thế nào cũng không coi là thiệt thòi cho ông.”
Ngụy Sở gật đầu với Trần
Húc một cái, Trần Húc lập tức lấy ra một chi phiếu mười vạn tệ đưa cho Tô Nhạc.
Tô Nhạc dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ chi phiếu, nhét vào tay Trầm Khai: “Từ nay
chúng ta không còn nợ nần nhau thứ gì nữa.”
Trầm Khai nhìn tờ chi
phiếu mười vạn, gương mặt đỏ bừng, nhưng không nói gì phản bác.
Ngụy Sở nắm lấy vai Tô
Nhạc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Trầm, Kim Sở chúng tôi sẽ không hợp
tác với ông chủ như ông, mời ông đi tìm người khác.”
Tô Nhạc không thèm liếc
mắt nhìn Trầm Khai, xoay người bước về phía phòng làm việc của Ngụy Sở, Ngụy Sở
thấy vậy liền đi theo, để lại Trần Húc thu dọn tàn cuộc.
Nghĩ tới những loại cực
khổ mà mẹ con Tô Nhạc đã phải trải qua, Trần Húc nhìn Trầm Khai một cách khinh
thường, thủng thẳng nói: “Tổng giám đốc Trầm và phu nhân của ngài mau trở về
đi, một người cha như ngài thật sự để vãn bối chúng tôi xem đủ rồi.”
Vẻ mặt Trầm Khai lại càng
khó xử, nhưng ngoại trừ nghe theo cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta
nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Là tôi
có lỗi với mẹ con bọn họ.” Nói xong, ông ta trả lại mười vạn tệ cho Trần Húc.
Trần Húc không nhận mà
nói: “Nếu tổng giám đốc Trầm không cần mười vạn tệ này có thể ném vào thùng
rác, tuy Tô tiểu thư cũng không dư dả, nhưng mười vạn tệ này vẫn có thể tự làm
ra. Cho dù Tô tiểu thư không có mười vạn tệ này, trong mắt tổng giám đốc của
chúng tôi, số tiền này cũng không đáng là gì, chúng tôi đã xuất ra ngoài, sẽ
không nhận lại.”
Những người bình thường
càng nhã nhặn, đôi khi nói lại càng khó nghe, Trần Húc chính là một người như
thế, anh nhìn sắc mặt Trầm Khai hết đỏ lại trắng, hết trắng lại hồng, cũng chỉ
ung dung đẩy kính mắt lên mũi.
Trầm Khai buồn bã cúi
đầu, xoay người đi về phía thang máy, bóng lưng thoạt nhìn có vẻ rất cô đơn,
mệt mỏi.
Trần Húc hạ tầm mắt cười
nhạt, nếu sớm biết sẽ thế này, năm đó không biết ông ta sẽ làm gì.
Không lâu sau, Lưu Phân
đang khóc sướt mướt cũng được bảo vệ rước ra ngoài, Trần Húc xoay người nhìn
cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không
đẩy cửa đi vào.
Nếu đại ca có thể nhân cơ
hội này để tăng tốc, kéo gần khoảng cách với Tô Nhạc thì cũng là một chuyện
tốt.
Chỉ là, có một người cha
như vậy, tuổi thơ của Tô Nhạc cũng coi như bất hạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT