Hai đứa nhóc lớn rất nhanh, lúc biến thành hình người đã là ở tuổi đi nhà trẻ, hẳn là thời khắc phải giáo dục.

Y Na nôn nóng muốn truyền thụ toàn bộ tri thức của mình cho các bé, nhưng đối phương nhận hay không nhận là vấn đề rất quan trọng.

Bé cọp con rất không an phận, cho dù đang ngoan ngoãn ngồi nghe nàng nói chuyện, nhưng mọi lúc có thể nổi hứng đánh nhau ầm ĩ.

Chờ nàng lôi cổ hai nhóc ra, dạy cái gì đã quên sạch.

Lại có, bé cọp con vừa an tĩnh liền thích ngủ.

Cho nên, đang lúc vì hai bé không có đánh đấm mà cao hứng quay đầu lại đánh giá, cả hai đã ngủ ngon thành hai đống.

Y Na tức giận đến nổi điên, vì thế chỉ vào Tử Hổ nói: “Bọn họ…… Bọn họ……”

Tử Hổ lắc lắc đầu cọp cực đại lắng nghe, hắn gần đây hay nghe phu nhân nhà mình ai oán, nhưng khi nàng nói chuyện, biểu tình rất phong phú, xem thật thích.

“Y chang chàng.” Y Na run lên, nửa ngày cũng không biết nói cái gì, đành phun ra một câu khinh thường.

Tử Hổ rống lên một tiếng, phát biểu một chút ý kiến không biết là có ý gì kia, lại cúi đầu tiếp tục phơi nắng ngủ.

Y Na cơ hồ không còn lời nào để nói, nàng bắt đầu nghĩ phải dạy từ chỗ nào.

Đầu tiên hẳn là vấn đề lễ phép, các bé vẫn tiểu tiện lung tung, bây giờ tuy rằng không tiểu trong động, nhưng khi tìm chỗ đi vệ sinh, cũng không thèm tránh mặt người ta, điểm ấy hẳn là phải dạy.

Vấn đề lễ phép thứ hai là, hai đứa nhóc này buổi tối không có gì làm liền xông vào phòng cha mẹ. Khiến nàng cùng Tử Hổ đang lúc làm chuyện kia thường nhìn thấy bọn họ ở cửa động, đột nhiên chạy đến, còn nhìn đến trường hợp xấu hổ nhất.

Tuy rằng mấy chuyện này Tử Hổ không thèm để ý, nàng cũng không thể không để ý, dù sao hai con càng lúc càng lớn.

Tiếp theo……

Về sau……

Tổng kết xong, Y Na quyết định bắt đầu dạy dỗ.

Các bé cọp không dễ dạy, cho nên chỉ là chuyện WC nàng đã phải dạy ba ngày.

Mà việc xông vào phòng, đại khái là sửa không được.

Nhưng mà, hai bé học tập kỹ xảo đi săn thì có mười phần thiên phú.

Mới học vài ngày, cùng Tử Hổ đi ra ngoài không tới nửa giờ đã tha về một con thú nhỏ, xem thần sắc đắc ý của Tử Hổ, hẳn là tự hai bé săn được.

Y Na có chút không tin, hỏi: “Tự lũ trẻ bắt?”

Tử Hổ nói: “Rất lợi hại, còn biết phối hợp.”

Y Na cảm thấy chỉ số thông minh của cọp con có chút giống nhân loại, ít nhất thú nhân khác sẽ không biết phối hợp bắt con mồi.

Nhưng mà, Tử Hổ không trọng nam khinh nữ, mang theo con gái đi săn, điểm ấy ngoài dự kiến của Y Na.

Xem ra, các thú nhân cũng không phải cố ý không cho nữ thú nhân đi săn, có lẽ là trời sinh các nàng như thế, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác.

A Tỷ nhà bọn họ lại không giống nữ thú nhân khác, phi thường cường đại a.

Nhìn tình huống bé khi dễ em trai là có thể nghĩ đến, nếu tương lai gả bé ra ngoài, như vậy nam thú nhân chỉ sợ không chịu nổi.

Ít nhất, hắn muốn làm trụ cột gia đình cũng sẽ rất tốn sức lực.

Nếu lũ trẻ có thể săn thú, có phải nên dạy võ phòng thân cho hai nhóc không?

Y Na bảo hai nhóc biến thành hình người, bắt đầu dạy đứng trung bình tấn, nhưng hai bé cọp con thích dùng hình cọp đánh nhau hơn. Nàng nổi giận, dùng roi vút vào tảng đá nói: “Cẩn thận mẹ đánh hai đứa.”

Hai bé cọp con lập tức không náo loạn, mà Tử Hổ không tán thành cách dùng hình phạt về thể xác, hướng Y Na gầm nhẹ một tiếng, đại khái là bảo nàng không nên ra tay.

Y Na cắn răng nói: “Chàng đi phơi da thú đi, nếu không buổi tối chàng ngủ ngoài động.”

Tử Hổ rất thông minh, cân nhắc lợi hại một chút liền xoay người đi phơi da thú, đối với tín hiệu cầu cứu như sét đánh của hai bé cọp con, hắn coi như mắt điếc tai ngơ.

“Đứng yên cho mẹ, móng vuốt không cần lộn xộn.”

A Tỷ ngao một tiếng, muốn phản kháng.

Y Na trừng mắt nói: “Tối nay không muốn ăn thịt sao?”

A Tỷ muốn ăn, cho nên không hé răng.

Một lát sau, Văn Hổ ngao một tiếng.

Y Na nói: “Không muốn đi săn thú sao?”

Văn Hổ thích theo cha Tử Hổ chạy chung quanh, bởi vì bé thấy được Tử Hổ nghe lời Y Na, cho nên cũng không hé răng.

Y Na giữ roi, rốt cục làm cho hai nhóc im lặng một hồi, lần này quá trình giáo dục đại thành công.

Nàng vui mừng trong lòng, chuẩn bị dạy hai nhóc đánh quyền.

Trung bình tấn chủ yếu là luyện tập tính nhẫn nại, nhưng bé cọp con tính nhẫn không cao.

Hay là dạy vài chiêu võ đi, nếu cứ tiếp tục trung bình tấn, lũ nhóc nhất định sẽ phát điên.

Đúng như Y Na nghĩ, hai nhóc rất hăng hái học.

Vừa học đánh quyền cùng đá chân, hai bé liền rất chăm chỉ, thậm chí biến thành hình cọp giương móng vuốt nhỏ quyết đấu.

Buổi sáng, hai nhóc đánh nhau hồi lâu, Y Na nhìn nửa ngày, cảm thấy chúng chơi rất là vui.

Mà phương pháp giáo dục của Tử Hổ rất thực tế, hắn đi ra ngoài bắt động vật còn sống về, sau đó thả ở trong sân cho hai nhóc đuổi cắn.

Đương nhiên, đây đều là động vật ăn cỏ không có tính uy hiếp.

Hai bé cọp con đương nhiên không có dùng bài quyền để đánh nhau với con thú, mà theo bản năng chạy tới chạy lui đuổi theo. Con thú kia là thú trưởng thành, cho nên rất giảo hoạt. Nó chạy trốn làm cho hai bé cọp con vội đến rối tung.

Y Na cùng Tử Hổ ngồi vừa nướng thịt vừa nhìn hai nhóc.

“Chàng bắt về cho hai nhóc một món đồ chơi rất thú vị rồi.” Xem ra đủ cho hai nhóc chơi vài ngày.

“Đừng cho nó chết đói.”

“Được!” Y Na gật đầu, dù sao trong sân nàng đã trống chút cây hoa cỏ, tin tưởng là đủ cho nó ăn.

“Các con mệt chưa? Ăn thịt đi.”

Hai cọp con đã đói bụng, liền đã chạy tới ăn vô cùng gấp gáp.

Các bé bây giờ tuy còn bú sữa, nhưng thịt đã trở thành món ăn chính. Y Na thật cao hứng, bởi vì có lúc nàng cả ngày nàng quên cho bú, mà hai bé cũng sẽ không bị đói.

Nhưng mà, thời gian không thể lâu hơn hai ngày, nếu không hai nhóc sẽ đói đến kêu oa oa. Bởi vì thịt vẫn hơi khó tiêu hóa.

Quá trình nuôi con rất quan trọng, Y Na rất muốn làm một người mẹ tốt!

Nhưng mà, nàng lại phát hiện kinh nguyệt đến rồi.

Bọn họ còn nhỏ, lại đang bú sữa, kinh nguyệt đến có sớm quá không?

Y Na rối rắm, Tử Hổ cao hứng. Hắn nói: “Chỉ cần nàng lại mang thai, như vậy cọp con sẽ dừng bú sữa mẹ.”

Y Na nói: “Vậy không lẻ sẽ nuôi bốn con sao?”

Tử Hổ nói: “Hai con lớn dần tự nhiên sẽ rời khỏi.”

Nghĩ đến con rời khỏi, Y Na luyến tiếc, cho nên nàng quyết định không cần sinh thêm cục cưng.

Tử Hổ cầu yêu không được, chỉ có chịu đựng.

Đáng tiếc nhịn vài ngày mà thôi, ở buổi chiều tối nào đó Tử Hổ đánh lén Y Na. Lúc đầu nàng còn tức giận, nhưng sau lại bị Tử Hổ đánh đến giao thương đầu hàng.

Tử Hổ tại phương diện này có thiên phú cực cao, Y Na cũng không dám đem kỹ xảo mình nhìn đến nghe được trước kia nói cho hắn nghe, nhưng cho dù không nói, hắn đã chậm rãi áp dụng rồi.

Còn may, hai đứa nhóc ban ngày bởi vì đuổi bắt con mồi quá mệt mỏi, cho nên đến buổi tối, cho dù Tử Hổ cùng nàng nháo như thế nào cũng không thức giấc.

Y Na nhẹ nhàng thở ra nói: “Nếu có gắn cửa thì tốt rồi.”

Tử Hổ biết cửa là vật gì, nói: “Có thể gắn.”

Y Na vui vẻ nói: “Thật sao?”

Tử Hổ gật đầu, ngày hôm sau hắn mà bắt đầu dùng gỗ hợp lại buộc thành một cái cửa, sau đó đào một cái lỗ nhỏ ở trong động, lại cắm một thân cây vào, dùng dây mây buộc cửa vào cây, hình thành một cái cửa phòng.

Con thú kia cuối cùng cũng bị hai nhóc xé xác, Y Na tận mắt nhìn thấy. Kỳ quái là, nàng cũng giống Tử Hổ, không có cảm thấy con động vật kia đáng thương, mà cao hứng vì con mình đang lớn dần.

Hai bé cọp con sau khi ra tay không có vội vàng xé thịt ăn, mà là học bộ dáng Tử Hổ rống to tận trời. Hai nhóc cao hứng, chạy loanh quanh trong sân kêu.

Y Na bất đắc dĩ chỉ vào hai nhóc nói: “Hai đứa sẽ kêu như vậy đến lúc nào?”

Tử Hổ nói: “Mệt mỏi.”

Y Na xoa đầu, nói: “Vậy thi thể kia thì sao?”

Tử Hổ nói: “Đó là con mồi của hai đứa, phải để hai đứa nướng.”

Y Na ngồi ở trong lòng Tử Hổ nói: “Được rồi, từ bây giờ chúng ta bắt đầu nhờ con cái nuôi rồi.” Không nghĩ tới hưởng phúc sớm như vậy, nhanh như vậy con cái đã đem thịt tới mời ăn rồi.

Thịt ăn rất ngon, hôm nay Y Na không ăn ít. Tử Hổ cũng là như thế, ăn không ít, bộ dáng hắn ăn hình như còn ngon hơn thịt do hắn nướng.

Y Na biết tâm tư hắn, hai người nhìn nhau, trong mắt đều là an ủi.

Mà có một điểm làm cho Y Na giật mình, đó là hai con lớn nhanh vượt quá tưởng tượng cửa nàng. Từ lúc có thể bắt con mồi, hai nhóc liền điên cuồng đi săn.

Nhất là Văn Hổ, thái độ thú nhân vương giả trời sinh rốt cục biểu hiện ra.

Có lúc thậm chí bé đi ra ngoài săn một mình, tuy đi không xa, nhưng đủ để cho người than sợ hãi.

Về phần A Tỷ, đại khái là đã có thân hình của bé gái, bé tuy rằng cường hãn nhưng hình như không có nhiều hứng thú đối với việc đi săn, mà rất thích cùng Y Na học tập võ thuật.

Bây giờ nhìn đến, hai bé cọp con sau khi biến thành hình người, bộ dáng giống Y Na nhiều hơn. Lông trên người hai bé không quá dày, nhất là A Tỷ chỉ có vài sợi lông nhợt nhạt. Nhưng biến thành cọp, lại vẫn dày đến đáng sợ.

Đương nhiên, thân hình A Tỷ bây giờ đã giống như một bé gái bảy tám tuổi, sức lực vô cùng khỏe, có thể ném bay cả tảng đá.

Bé học được gieo trồng cây bắp, thu hoạch trái bắp, Văn Hổ cũng biết, nhưng mà không khéo bằng A Tỷ.

Lúc này đã vào đông, bọn họ bắt đầu tồn trữ thịt cho mùa đông.

Bởi vì sợ hai con đông lạnh, cho nên Y Na muốn chuẩn bị da thú ấm áp cho các bé.

Nàng nghiên cứu qua, chỉ có da sói là ấm áp nhất, nhưng lại cứng hơn các loại da khác.

Vì làm cho người nhà có thể bình an vượt qua mùa đông, cho nên Y Na đã nghĩ ra một phương pháp rất hay. Nàng may da chim vào da sói xem như lớp lót, sau đó nhồi lông chim vào trong bên trong. Áo da thú hai tàng như vậy, mặc vào rất ấm, lại rất êm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play