Cho dù như thế nào Y Na cũng không tin tưởng Tử Hổ sẽ quên mình nhanh như vậy, nghĩ đến đây, bánh bột ngô cùng thịt hấp cách thủy trước mặt cũng trở nên vô vị.

Ăn xong, nàng bảo Vân Thụ bắt đầu làm cung, còn mình lấy nhánh cây có thể làm tên ra, sau đó tìm chút xương thú vứt đi mài nhọn dùng làm đầu mũi tên.

Chờ Vân Thụ theo phương pháp nàng nói làm xong cái cung, Y Na mới lấy da thú làm dây cung, sao cho Vân Thụ kéo vừa tay.

Nhưng nàng có chút lo lắng dây cung bằng da thú này sẽ không dùng được thời gian quá dài, nhưng dù sao da thú rất nhiều, đến lúc hư thay là được.

Vân Thụ hiểu thứ này là làm vũ khí, hắn cảm thấy hẳn là dùng được, vì thế liền cùng Y Na mài mũi tên. Hai người dùng thời gian nửa ngày mài được mười mấy mũi tên, sau đó dùng vỏ cây mềm cột chặt vào phía trên nhánh cây. Kế tiếp hai người lấy một vách nhà làm bia ngắm luyện tên.

Độ chính xác rất khó luyện, Y Na cảm thấy mình là không có thiên phú, bắn nửa ngày một mực không trúng. Vân Thụ không tồi, chỉ chốc lát sau đã có thể bắn trúng vào vòng tròn nàng dùng đá vôi vẽ trên vách.

Như vậy nói lên hắn có thể đi săn bắn phải không? Chỉ cần hắn tự mình bắt được con mồi, tin tưởng sẽ không bị những người đó chê cười đi!

Kế tiếp là vấn đề ngủ, trên giường hai người một nam một nữ.

Nhưng Vân Thụ hoàn toàn không có loại ý tưởng dư thừa này như nàng, hắn thống khoái trải da thú, nói: “Ngươi ở bên trong ta ở bên ngoài, buổi tối đôi khi sẽ có dã thú lại đánh lén.”

“Được, vậy ngươi đặt một cây đao xương bên cạnh đi!” Y Na thấy hắn sảng khoái như vậy mình còn lo lắng cái gì, lòng người ở cổ đại xem như đơn thuần, bình thường không khác gì anh chị em trong nhà.

Lại nằm mơ, hơn nữa mơ thấy Tử Hổ đang cùng nữ thú nhân OOXX, điều này làm cho nàng vừa mở mắt ra tâm tình liền không tốt.

“Đi, chúng ta đi săn thú.” Tức giận không có chỗ phát, chỉ cần đi săn thú.

Vân Thụ cũng muốn thử cung tên, vì thế liền cùng Y Na đi tới trong rừng cây gần thôn. Nơi này có một ít con mồi, cho nên cũng không quá nguy hiểm.

Vết thương của Y Na chưa có khỏi hẳn, nàng đi cũng không nhanh. Đi được một đoạn liền nhìn thấy Vân Thụ nấp ở trong bụi cỏ rình bắn động vật ở trong rừng.

Nàng cũng giương cung chuẩn bị, chờ có con mồi lao ra nàng liền bắn tên.

Đột nhiên, một con chim trĩ chân dài chạy ra.

Y Na bởi vì khẩn trương, bắn không chính xác lắm. Nàng muốn bắn vào thân con chim cho dễ trúng, không ngờ mũi tên lại trượt về phía đầu con chim.

Thật may, con chim phịch một tiếng ngã xuống đất, giãy vài cái chết luôn.

Y Na nhăn nhó khóe miệng, chẳng lẽ sau khi mình xuyên qua thế giới này vận khí trở nên tốt hơn sao? Làm sao vừa nâng tay liền giết chết con mồi rồi.

Vân Thụ ôm con mồi cao hứng hoan hô, sau đó giao chim trĩ chân dài cho Y Na, còn mình thử đi bắn một con.

Bởi vì nơi này có rất nhiều chim trĩ chân dài, nhưng nếu người loại chạy đuổi đi dùng gậy gỗ làm thương phóng tới nhất định sẽ không chính xác, cũng rất khó đuổi kịp. Mà Vân Thụ có loại công cụ này, chỉ cần ngắm cho chuẩn, không cần chạy cũng có thể bắn chết một con.

Cho nên chờ lúc bọn họ trở về, tổng cộng săn được đến bốn năm con.

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, mà Vân Thụ chỉ chừa hai con, còn lại đi đến chỗ các nhân loại bên kia đổi vài tấm da thú.

Vân Thụ có quá ít da thú để dùng mùa đông, Y Na nghĩ là như thế này, nếu không sao hắn ôm nhiều da thú như vậy trở về.

Nhưng mà nhiêu đây so với trong động Tử Hổ chỉ là ruồi thôi!

“Bọn họ cũng muốn ngươi làm cung tên cho họ, bảo ta làm cho các nam nhân khác dùng. Cho nên ngươi nghỉ ngơi, ta đi chặt cây.” Vân Thụ nói xong bước đi.

Y Na giữ chặt hắn nói: “Ngươi đứng lại, vì sao phải làm cho bọn họ?”

Vân Thụ ngẩn ra, khó hiểu nhìn Y Na.

Y Na nghĩ nghĩ, nhân loại nơi này có cái gì đều là dùng chung, ngay cả cô gái không phải phối ngẫu có lúc cũng cùng chung, đừng nói công cụ.

“Tóm lại công cụ này là ta nghĩ ra, chỉ cho phép một mình ngươi dùng. Về sau có nó, địa vị của ngươi ở trong này liền cao hơn, không sợ bọn họ chê cười.”

“Thì ra là như thế, ngươi rất thông minh.” Vân Thụ cười, sau đó nói: “Ta không làm cho bọn họ, chúng ta có thể săn thú để sống.” Vẻ mặt Vân Thụ hạnh phúc, điều này làm cho Y Na cảm giác kỳ thật hắn chính là một người hiện đại. Đương nhiên, trừ tấm thân trần trụi cùng nhánh cây nhỏ run rẩy phía trước của hắn.

Hắn vừa không đồng ý làm cung tên cho bọn họ, tộc trưởng liền tìm đến đây.

“Không đồng ý làm ra loại công cụ này, các ngươi phải rời khỏi nơi này.”

“Vậy rời khỏi cũng được, nhưng mà các ngươi vĩnh viễn đừng mong có được công cụ này, một lần có thể bắt rất nhiều động vật nha.” Dù sao cũng là nhân loại, nói đạo lý hẳn là tốt hơn thú nhân.

Quả nhiên, tộc trưởng nghĩ nghĩ, nói: “Muốn trao đổi cái gì?”

“Cho dù làm cái gì cũng không thể đuổi Vân Thụ đi, hơn nữa phải cam đoan hắn được phân chia thức ăn da thú giống như mọi nam nhân khác.” Y Na tận lực không sử dụng nhiều từ ngữ hiện đại, sau đó nhìn tộc trưởng hy vọng hắn có thể hiểu được.

Tộc trưởng quả nhiên hiểu được, hắn lập tức gật đầu nói: “Như vậy có thể, các ngươi có thể được thịt, da, còn có chỗ ở. Con các ngươi có thể tiếp tục sinh hoạt trong tộc.”

Cái đó không cần! Y Na nhăn nhó khóe miệng nói: “Được, thành giao. Ngày mai, hắn sẽ dạy phương pháp làm cung tên cho các ngươi.”

Tộc trưởng nghe nàng nói như vậy, bước đi ra ngoài, ở cửa hắn nói với Vân Thụ: “Nàng cho dù đã làm nữ nhân của thú nhân thì cũng chỉ là nữ nhân, đừng để cho nàng sai khiến ngươi, ngươi là nam nhân.” Nói xong liền quay đầu bước đi.

Đây có phải là hắn châm ngòi ly gián hay không? Nhưng mà hình như Vân Thụ căn bản không có nghe, hắn đi lại hưng phấn nói với Y Na: “Ngươi muốn cùng ta sinh con hả?”

Y Na đơ ra, nói: “Ta nói lúc nào?”

“Vừa rồi.”

“Đó chỉ là tranh thủ lợi ích, cũng không có đồng ý cùng ngươi kết…… Không đúng, là sinh con.”

“Ngươi còn nhớ thú nhân kia.”

“Ta là phối ngẫu của hắn.”

“Nhưng chỉ sợ hắn đã tìm phối ngẫu mới rồi.”

“Ngay cả như vậy, ta cũng muốn đuổi con nhỏ đó đi.”

Vân Thụ có chút kích động nói: “Như vậy, hắn có thể sẽ cắn chết ngươi.”

“Vì sao?” Hỏi ra, trong lòng nàng liền hiểu được, hắn là thú nhân, hắn chỉ biết bảo vệ phối ngẫu hiện tại.

Chỉ vừa nghĩ, Y Na đã muốn khóc. Nàng lớn tiếng kêu lên: “Không được nói nữa, ta không nghĩ để ý ngươi.” Nàng ôm tai lui ra cửa, cái gọi là ghen, cái gọi là đau lòng, nàng bây giờ đã nếm toàn bộ rồi. Loại cảm giác này, cũng không tốt.

Vân Thụ không nghĩ tới nàng sẽ dùng thanh âm lớn như vậy nói chuyện, hoảng sợ.

Qua một hồi lâu, Y Na bình tĩnh trở lại, mới thấy Vân Thụ cũng ngồi ở một góc không dám trêu chọc nàng, Y Na than nhẹ.

Nói chuyện lớn tiếng giống như nàng vừa rồi, rất rất ít, ít nhất Y Na đến đây lâu rồi cũng không có nghe quá có nữ nhân gào lên như vậy.

Nàng như vậy có tính là sư tử rống không?

Trước kia thường xuyên rống như vậy với Tử Hổ, hắn có thể cảm thấy nàng là cái nữ nhân rất đáng sợ hay không! Càng nghĩ càng thấy mình rất tệ, cứ đi ăn hiếp người ta. Trước mắt, không phải là một người bị nàng ăn hiếp sao?

Nói chuyện với nàng, lại rất chiếu cố nàng, hơn nữa nhánh cây phía dưới cũng sẽ không khoa trương!

Y Na thở dài, quả nhiên với Vân Thụ, nàng không thể nhận.

Nàng cũng không phải sắc nữ gì, hơn nữa khẩu vị nặng, nhìn thấy cây nhỏ của Vân Thụ rất không muốn ăn.

Quả nhiên, phải là đại thụ của Tử Hổ thoạt nhìn đã thấy cường đại đi!

Y Na vốn định thu hồi suy nghĩ về, nhưng đi quá xa có chút mệt.

Hơn nữa vết thương trên đầu chưa khỏi hẳn, tóm lại Y Na cảm thấy mệt mỏi, liền nằm xuống ngủ.

Lúc tỉnh lại, nàng bị Vân Thụ giành giường, mà đối phương đang ngủ ngay bên người nàng.

Nhân loại tốt tính, sẽ không làm ra chuyện đánh lén, nếu là Tử Hổ, hắn đã sớm hành động ngay lúc nàng ngủ, thẳng đến nàng kêu to hắn mới có thể dừng lại.

Đây là khác nhau a!

Y Na quay người tiếp tục ngủ, nhưng ngủ không được. Nàng mở hai mắt nhìn tường gỗ, đầy đầu óc đều là ý tưởng mình đến tột cùng có thể trở về với Tử Hổ hay không.

Không quay về, vì tính mạng của mình, cũng có thể ở lại chỗ nhân loại. Bọn họ tuy rằng là người nguyên thủy nhưng dễ nói chuyện.

Ngay sau đó nghĩ đến những ưu đãi của Tử Hổ, bộ dáng đáng yêu khi biến thành mèo to, tâm liền bay đến chỗ hắn, kêu như thế nào cũng không quay trở lại.

Hơn nữa ở ban đêm lúc cô đơn, lại nhớ rõ thời khắc tình cảm mãnh liệt cùng Tử Hổ, thật sự là làm cho người ta khó có thể chịu được a!

Y Na không thể không thừa nhận, mình tư xuân!

Điều này làm cho nàng vốn cho rằng mình là cô gái đơn thuần, làm sao chấp nhận nổi chứ.

Cố tình bên cạnh còn một tên khác phái nằm ngủ, hơn nữa xem ra là tên khác phái có ý với mình, làm cho người ta rối rắm.

Y Na cứ rối rắm như vậy hồi lâu, rốt cục nghe được tên đang ngủ mở miệng nói: “Kỳ thật ngươi có thể lưu lại làm phối ngẫu của ta.”

Y Na đang xoay người, nghe xong lời này liền duy trì tư thế không dám động nói: “Ta đã có phối ngẫu.”

Vân Thụ nói: “Tuy rằng dương vật của ta đủ không cường tráng như thú nhân, nhưng ta có thể cam đoan chúng ta sẽ sinh ra đứa con khỏe mạnh.”

Y Na thiếu chút nữa rớt khỏi tấm ván gỗ, vội vàng nói: “Không…… Không cần sinh, ta là……”

“Ngươi thầm nghĩ sinh con với Tử Hổ sao?” Vân Thụ đưa lưng về phía nàng hỏi.

Y Na đột nhiên nhớ tới trước đây mình còn đang suy nghĩ làm sao tránh thai với Tử Hổ, nhưng giờ khắc này đột nhiên phát giác, thì ra nàng không muốn sinh con cho nam nhân khác ngoài Tử Hổ!

Nhưng vì sao trước kia nghĩ đến lúc sinh em bé rất thống khổ, bây giờ đã có loại ước muốn lập tức chạy về sinh bảy tám bé cọp con cho hắn chứ? Y Na có chút buồn bực với thay đổi của mình, vì thế đều quy tội tại mình rất nhớ Tử Hổ cho nên mới sẽ như thế.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, muốn khóc rống.

Vân Thụ nói: “Nếu như vậy ngươi phải đi tìm hắn đi, ở trong này nếu thời gian dài quá không cùng ta giao phối, rất nhanh sẽ bị mặt nam nhân khác chiếm lấy.”

Y Na nghe xong cực kỳ trấn định, cảm kích nói: “Cám ơn ngươi Vân Thụ.”

Vân Thụ không có nói tiếp, toàn bộ im lặng đi.

Mà Y Na xác định mình muốn trở về, nàng không muốn phát sinh quan hệ với nam nhân khác ngoài Tử Hổ. Cho dù là tự cho là thanh cao cũng tốt, giả đứng đắn cũng tốt, nàng chỉ hy vọng nhanh chóng ôm lấy Tử Hổ

Ngày hôm sau, Vân Thụ liền cùng mấy nam nhân khác mang theo cung tên mới làm đi lên núi. Bởi vì bọn họ còn chưa học phương pháp bắn tên, Vân Thụ đi dạy bọn họ.

Trong thôn trang còn lại một ít nam nhân phụ trách bảo vệ cùng một ít nữ nhân!

Y Na muốn làm rèm cửa, miễn cho khi ngủ còn bị người đi ngang qua nhìn vào.

Nàng đo độ rộng sau đó dùng đao cắt da thú, bắt đầu dùng vỏ cây may lên, chỉ cần may hai góc ở phía đầu là có thể, cũng không khó.

Nhưng Vân Thụ chưa làm qua kim bằng xương, mà Y Na mài kim xương căn bản là không dễ dùng. Mới vừa mai hai mũi nàng đã làm gãy, quyết định lại mài kim xương.

Chọn một hòn đá nhỏ đặt ở trên tấm ván gỗ, Y Na đưa một chân đè tảng đá, hai tay đè kim bắt đầu mài.

Mài mài, đột nhiên có người dùng hai bàn tay to ôm ở thắt lưng nàng, ngay sau đó một cây ‘gậy gộc’ từ phía sau chen ở giữa hai chân nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play