Đại não Y Na đã muốn trống rỗng, nàng có thể nghĩ đến
là hình ảnh bà thím nào đó ôm cháu nhà mình đi tiểu tiện.
Nhưng nàng đã trưởng thành, hơn nữa còn là nữ sinh,
trạng thái này thật sự rất làm cho người ta rối rắm.
Tiểu đi! Phía sau có một cái giống đực nhìn chằm chằm,
quần lót còn không có cỡi ra. Không tiểu, bụng căng, hơn nữa tư thế này thật sự
là nhịn không được.
Tử Hổ lại nói: “Xì xì.”
Y Na từ chối một chút, lại cảm giác phía dưới đã hơi
ướt, động nữa chỉ sợ càng xấu hổ.
Nàng đành phải nói: “Quần chưa cởi……”
Tử Hổ nhìn nhìn cái quần, sau đó ngón tay kéo một cái,
đáy quần liền giãn ra, rời khỏi vị trí trung tâm. Y Na thừa nhận da chim này
rất đàn hồi, như vậy mà vẫn không rách.
Nhưng, tuy rằng nàng hạ dũng khí rất lớn, nhưng như
trước là không thể tiểu ra.
Mặt Y Na đỏ bừng, nơi đó càng khó chịu, nhưng tiểu
không được.
Đây là hai cú đả kích về mặt tâm lý cùng sinh lý, mắt
nàng thiếu chút nữa liền trợn trắng!
Ngay tại khi nàng khóc không ra nước mắt, liền cảm
thấy phía dưới có một ngón tay thô ráp vỗ nhẹ vào bụng dưới vài cái, nói: “Xì
xì!”
Vừa vỗ là trời sụp đất nứt, tâm lý Y Na còn chưa chuẩn
bị tốt, chợt nghe nơi đó đã muốn xuất hiện thanh âm rào rào.
Nàng hoàn toàn hỏng mất, từ nhỏ đã không có ai dùng
động tác cùng ngôn ngữ giúp nàng về mặt sinh lý bài tiết như vậy. Không còn mặt
mũi gặp người, thực không còn mặt mũi.
Y Na lấy hai tay bụm mặt, ngay cả nhìn Tử Hổ một cái
cũng không dám.
Chờ sinh lý vấn đề được giải quyết xong, Tử Hổ ô. Chọn
nội khố m nàng lên, buông ngón tay, nơi đó của nàng lại khôi phục nguyên dạng,
nhưng mặt đã muốn đã mất, da mặt dày như tường thành rồi.
Tử Hổ lại hoàn toàn không thèm để ý, vẫn nằm úp đi
ngủ.
Bởi vì Y Na vừa mới bị kích thích quá lớn, cho rằng
chỉ có ngủ mới có thể làm cho mình thoát ly khỏi thực tại, cho nên cũng lựa
chọn ngủ luôn. Nhưng mà, lúc nằm xuống lại quay đi, không muốn cho Tử Hổ nhìn
thấy vẻ quẫn bách của nàng.
Lúc bầu trời tối đen, Tử Hổ lại bắt đầu hành động. Hắn
mang theo Y Na hai con thú nhỏ nửa chết nửa sống còn lại bắt đầu hành động.
Lúc này, bọn họ xuyên qua thảo nguyên, lại qua một
ngọn núi, mới dừng lại.
Y Na vẫn à bị ép uống máu, bây giờ nàng hiểu được vì
sao Tử Hổ bắt nàng uống máu. Bởi vì nàng phát hiện sau khi uông máu của chúng,
chẳng những nàng không có đói, hơn nữa sức khỏe vẫn rất tốt. Huống chi máu có
thể uống (tuy rằng là bị ép) nhưng nếu ăn thịt tươi, nàng thật sự là một ngụm
cũng không thể nuốt vào.
Đồng thời Y Na phát hiện, không riêng gì Tử Hổ, còn có
nhiều thú nhân khác đã di chuyển. Ở ban đêm lúc lên cây, có chút thú nhân đã
chiếm ở nơi đó. Cho nên Tử Hổ có lúc sẽ đổi chỗ, có lúc bởi vì cái vị trí đó
quá tốt mà đuổi các thú nhân khác đi.
Có mấy thú nhân không mang theo phối ngẫu nói chuyện
rất tốt, có lúc thậm chí chủ động làm nhường vị trí. Nhưng nếu là thú nhân mang
theo phối ngẫu, hai người liền phải đánh một trận mới có thể quyết định là
nhường hay không nhường.
Y Na biết Tử Hổ ở trong các thú nhân được cho là tương
đối lợi hại, bởi vì suốt đường đi, bị đuổi xuống luôn là mấy thú nhân khác.
Mà phối ngẫu của mấy thú nhân này cũng là nữ thú nhân,
nhưng cũng không tham dự chiến đấu, chỉ ở bên cạnh nhìn.
Cái này đối với Y Na mà nói dù cho nhưng mà, cho dù có
đấu với thú nhân cao bằng mình, như thế nào thì mình cũng không chiếm được thế
thượng phong.
Cứ như vậy đi được ba buổi tối, bọn họ dừng lại trong
một khu rừng sâu.
Bởi vì là buổi tối cho nên Y Na cũng không thấy rõ
ràng toàn cảnh, vừa đến nơi đây Tử Hổ đã đem nàng ra bờ hồ tắm, sau đó lại bắt
đầu nhìn bốn phía.
Y Na chú ý tới lãnh địa lần này của bọn họ rất nhỏ,
ước chừng chỉ có mấy trăm thước vuông. Mà hắn kiểm tra bờ hồ xong liền đem Y Na
đặt ở trên cây, còn mình thì đi tuần tra xung quanh, nàng đoán rằng hắn vừa đi
sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, sau khi trở về, trên người Tử Hổ mang theo
mùi máu tươi, Y Na khẩn trương kiểm tra thân thể hắn, lại phát hiện thì ra bị
thương không phải là hắn.
Nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm giác được thế
giới thú nhân thật sự là tàn khốc, một ngày cũng không thể lơi lỏng a!
Tỷ như, từ sau khi trở về, Tử Hổ tuy rằng không hề đi
ra ngoài, nhưng vẫn duy trì hình thú, một đêm không có chợp mắt. Thẳng đến buổi
sáng ngày hôm sau, Y Na mới phát hiện thì ra bọn họ kỳ thật là bị vây quanh bên
trong rất nhiều thú nhân. Nhưng mà bởi vì lãnh địa của bọn họ hơi lớn, hơn nữa
lá cây rậm rạp nên mới không phát hiện.
Bây giờ trời đã sáng, chỉ cần đứng lên là có thể ngửi
được chung quanh tràn ngập các loại hơi thở khác nhau.
Đây là đại di chuyển? Một mảnh đầm lầy siêu lớn.
Từng hồ nước lớn, cây cối cũng lớn, nếu không đoán
sai, Y Na cho rằng bọn họ là đang trốn mùa khô hạn đã đến.
Mảnh đất nơi này thuộc loại bị trũng, lại có cây cối
xung quanh cho nên rất dễ dàng tích nước. Mà mấy chỗ khác, vào thời điểm này đã
khô cạn rồi.
Thú nhân ở nơi này là vô cùng cường đại, cho nên bọn
họ cướp đoạt vũng đất đầm lầy, cũng chiếm địa bàn. Mà động vật đến địa bàn này
uống nước chính là con mồi.
Y Na cảm thấyTử Hổ cũng không có cái loại cảm giác
chán nản, thật giống có loại cảm giác nóng lòng muốn thử. Nếu không đoán sai,
mùa này đối với thú nhân mà nói hẳn là tương đương với mùa thức ăn phong phú.
Nhưng, Y Na cũng không có cảm thấy cao hứng, bởi vì
lúc nàng cùng Tử Hổ ở trên hang núi còn chưa bị đói bao giờ. Đang nghĩ ngợi,
chỉ thấy Tử Hổ bắt đầu hành động.
Hắn chặt đứt mấy thân cây, sau đó khiêng cây lên một
cành cây rất lớn, cành cây kia rộng đến nỗi ngay cả Y Na đều có thể đi bộ trên
đó được.
Tử Hổ xếp mấy thân cây ở mặt trên, làm thành một cái
giường thiên nhiên.
Hắn lại lót lá cây ở trên mặt, hướng Y Na rống một
tiếng.
Y Na nghĩ hắn muốn mình đi nhìn một cái xem cái giường
hắn làm có vừa lòng không, vì thế vịn cành cây bước lên. Nhưng chân vừa chạm
xuống liền nhấc lên, bởi vì bây giờ nàng để chân trần, bị lá cây đâm vào rát
chân.
Nàng nhớ bọn họ không có mang da thú, không khỏi buồn
bực!
Nhưng Tử Hổ hoàn toàn không thèm để ý, hắn dùng chân
to đạp bằng lá cây. Sau đó ý bảo Y Na ngồi xuống chờ.
Y Na liền chọn một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, thấy Tử
Hổ nhìn xuống phía dưới.
Một lát sau, một bầy động vật nhỏ đi đến vũng nước mà
hắn chiếm.
Đó là một bầy động vật vô cùng giống con nai, ở trên
đường nàng đã thấy Tử Hổ ăn một con.
Đang nghĩ ngợi, gặp Tử Hổ đột nhiên từ trên cây nhảy
thẳng xuống vào bầy động vật. trong tích tắc, hắn liền cắn cổ một con động vật
trưởng thành đem trở về.
Hắn bắt đầu lột da, vắt trên nhánh cây.
Tiếp theo hắn bắt đầu lóc thịt, sau đó hướng Y Na
ngoắc.
Y Na sẽ không đi xuống, nàng không thể ăn thứ gì không
chín.
Tử Hổ hình như hiểu được, hắn bắt đầu tìm củi, sau đó
kiếm hai hòn đá nhỏ bắt đầu chà xát.
Bởi vì sức hắn rất lớn, hòn đá nhỏ rất nhanh liền phụt
ra lửa.
Có lửa, hắn bắt đầu nướng thịt.
Y Na chưa từng nghĩ tới Tử Hổ là người tri kỷ như vậy,
vì thế xuống cây nói: “Cám ơn.”
Tử Hổ nướng đùi thịt, sau đó ăn hai chân trước cùng
thịt chỗ khác. Sức ăn của Tử Hổ rất lớn, nhưng một con to như vậy hắn ăn không
hết. Mà Y Na ăn có nửa chân sau đã no rồi. (cảm động quá, thịt đùi ngon thì để
dành cho vợ, mình chỉ ăn chỗ xương xẩu ít thịt thui)
Thấy Tử Hổ ăn còn dư rất nhiều thịt, hắn xoa xoa
miệng, sau đó dùng vỏ cây buộc chỗ thịt còn lại thành một chuỗi.
Y Na kỳ quái, hắn là phơi khô thịt sao? nhưng mặt trời
như vậy, chỉ sợ trong chốc lát thịt liền hư. Đang nghĩ ngợi, thấy hắn đem thịt
đi vào sâu trong rừng.
Chỉ chốc lát sau đã trở lại, nhưng mà thịt không có,
đổi thành hai cái chén đá cùng một cái muỗng gỗ. Thú nhân không cần mấy thứ
này, cho nên Y Na cho rằng chung quanh đây có con người, liền hỏi: “Mấy cái này
làm sao mà có?”
“Đồ của con người, nàng dùng.” Nói xong đem đồ vật đặt
ở bên trong một cái động hắn đã đào dưới tàng cây.
“Chung quanh đây có con người sao? Ta muốn đi nhìn một
cái.” Con người a, có lẽ biết trở về như thế nào.
Tử Hổ nhìn Y Na chớp mắt cọp hai lần, sau đó đột nhiên
nhắm mắt không thèm mở ra.
Ở chung lâu, Y Na tự nhiên rõ ràng hắn là đang giả bộ
hồ đồ. Ý tứ thực rõ ràng, hắn không muốn nàng đi đến chỗ con người.
Y Na tự nhiên cũng biết phương pháp ứng đối, nàng ngồi
chồm hỗm ở bên người Tử Hổ, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói: “Mang ta đi trong
chốc lát thối, ta xem xem còn có cái gì muốn dùng, lần sau ngươi dùng thịt giúp
ta đổi trở về, Tử Hổ ~~~~” Đúng, Tử Hổ sợ nàng nói chuyện ở sát bên tai hắn.
Tử Hổ quơ quơ tay, sau đó nói: “Đến quá gần, không
được.”
Y Na ở trong lòng làm dấu hiệu chữ V, quả nhiên, nam
nhân đều dễ bị lừa. (không phải nữ nhân sao?)
Nhưng mà, Tử Hổ không có cho nàng đi một mình, mà là
một tay ôm nàng vào trong ngực, mang nàng đi. Cứ như vậy khi Tử Hổ đi ra khỏi
lãnh địa, Y Na được thả xuống dưới.
Nàng chú ý tới chỗ mấy vũng nước mới vừa đi qua, bên
trong có chút xương cốt động vật. Nghĩ đến, đại khái là vô cùng nguy hiểm cho
nên Tử Hổ mới không cho nàng đi một mình.
Mà đi về phía trước, Y Na chú ý tới nơi có lều trại da
thú. Mà bên trong một cái sân lớn, có hơn mười con người. Hơn nữa, có đứa bé
cùng hai ông già.
Nàng lập tức bị tình hình trước mắt làm kinh sợ, không
có phản ứng lại.
Trần trụi, trần trụi, trần trụi, cho dù là nam nữ lão
ấu, toàn bộ đều trần trụi.
Khi nàng đến gần, cái nhóm mang ‘quả đào’ vốn đi loạn
đều dừng lại đứng nghiêm đối diện với nàng cùng Tử Hổ.
Mà không màng ‘quả đào’ hẳn là nữ nhân, nhưng trừ bỏ
nữ nhân ôm ém bé trong lòng thì ngực có chút to, vì sao toàn bộ nữ nhân còn lại
đều là bộ ngực sân bay?
So sánh với Y Na, quả nhiên là một trời một vực.
Y Na trong nháy mắt hiểu được lời Tử Hổ nói khi mới
vừa tìm được nàng, hắn hỏi nàng vì sao bộ ngực lớn như vậy, hoài nghi nàng đang
cho con bú. Bây giờ nghĩ đến, thực không trách hắn hoài nghi, bởi vì nữ nhân
nơi này không có bộ ngực.
Đương nhiên, mấy người đang cho con bú thì có, nhưng
thoạt nhìn cũng chỉ có cỡ A mà thôi.
Vốn đối bộ ngực mình không tin tưởng, bây giờ Y Na rốt
cục có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người, nàng có cỡ B, quả nhiên là không hề có
một chút áp lực!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT