Ngày tiếp theo sau khi
Lăng Lăng về nước, cô liền đến đại học T, đi tới khoa Vật liệu.
Mùi dược phẩm hóa học vẫn
nồng nặc như thế, tiếng ầm ầm của máy móc thí nghiệm vẫn đinh tai như thế, sư
tỷ tiến sĩ vẫn đang xem phim trong phòng thí nghiệm, Tiếu Tiếu và Kiều Kiều
cũng vẫn tám chuyện trên trời dưới đất... Ngoài việc trong phòng thí nghiệm có
thêm vài gương mặt mới ra, tất cả đều không thay đổi.
"Lăng Lăng!?"
Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy cô liền phấn khởi chạy vọt qua. "Cậu về nước khi
nào thế?"
Ngay sau đó, Kiều Kiều
cùng vài gương mặt quen thuộc cũng đều ùa sang, vây cô vào giữa.
"Mới về hôm
qua." Lăng Lăng nói. "Trở về vội quá, không kịp mua quà cho mọi
người, tối nay mời mọi người đi ăn nhé."
"Được liền!"
"Không cần tới chỗ
nào đắt quá đâu, Shangri-La là được rồi!" Tiếu Tiếu không hề khách khí với
cô.
"Được! Lát nữa tớ đi
bán máu! Các cậu cứ chờ tớ trước, tớ bán đủ tiền rồi mình đi."
Tiếu Tiếu nháy nháy mắt
với cô một cách mờ ám. "Có bán sạch máu của cậu cũng không đủ, chi bằng
bán mình được hơn đó, biết đâu có người không ngại chi tiền nha!"
Có người hóng hớt hỏi:
"Ai vậy?"
"Cậu còn phải
hỏi." Lập tức có người tiếp lời. "Người đó chính là Trịnh Minh
Hạo!"
Lăng Lăng đương không
biết giải thích ra sao thì ngoài cửa có người nói chen vào. "Bữa cơm này
tôi mời. Tiếu Lệ, em giúp tôi thông báo với tất cả sinh viên trong tổ, sáu giờ
tối nay, tại Shangri-La."
Nghe thấy những lời này,
mọi người không nén nổi mừng thầm.
Lăng Lăng ngạc nhiên quay
đầu, thấy Dương Lam Hàng và thầy Chu đang đứng ngoài cửa, toàn thân toát lên vẻ
lãnh đạm và lạnh lùng ngàn năm không đổi.
Lăng Lăng nghẹn mất cả
buổi, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Thầy Dương, lâu quá không gặp ạ!"
Dương Lam Hàng nhìn cô,
khẽ mỉm cười, cười đến độ Lăng Lăng có cảm giác ớn lạnh. "Em cảm thấy hai
tiếng đồng hồ lâu lắm hả?"
Câu hỏi này... Dưới ánh
mắt khó hiểu của người khác, cô chỉ có thể vờ như không nghe thấy.
******
Trong phòng riêng lớn
nhất của nhà hàng, sinh viên và giáo viên ngồi đầy một cái bàn lớn, trong đó
bao gồm hiệu trưởng Châu, thầy Chu, và cả vài giáo viên mới về.
Để giữ khoảng cách với Dương
Lam Hàng, Lăng Lăng cố ý chọn một chỗ cách xa anh nhất ngồi xuống, vừa ăn vừa
cùng bọn Tiếu Tiếu tán gẫu.
"Tiếu Tiếu, nghe nói
cậu đang học tiến sĩ với thầy Dương hả? Anh ta có áp bức cậu không?" Cô
hỏi.
"Tớ cứ hy vọng thầy
ấy áp bức tớ một chút, đáng tiếc hơn một năm nay thầy đặc biệt bận, nếu không
đi công tác thì cũng gặp gỡ xã giao. Muốn thảo luận vấn đề gì với thầy phải hẹn
trước một tuần!"
"Không thể nào? Vô
trách nhiệm vậy sao?" Nghe ra không giống tác phong của Dương Lam Hàng.
"Haiz! Cũng không
thể trách thầy được, công chuyện thầy phải làm rất nhiều!" Tiếu Tiếu nói:
"Việc của tổ đề tài, việc bên Viện nghiên cứu tiên tiến, còn cả đề tài...
Cho dù thầy có không ăn không ngủ cũng không thể nào hoàn thành nhiều công việc
đến thế!"
"Vậy sao!"
"Có hôm hơn mười giờ
tối, tớ thấy văn phòng thầy vẫn sáng đèn, định tìm thầy hỏi vài vấn đề, gõ cửa
thật lâu mà không ai trả lời, tớ mới len lén đi vào xem sao, báo cáo kết thúc
đề tài thầy viết được nửa chừng, còn thầy thì nằm ngủ gục trên bàn... Hơn nữa,
trong phòng đầy mùi rượu. Haiz! Thời buổi này làm học thuật không dễ tí nào, xã
giao xong còn phải về văn phòng viết báo cáo... Có đôi khi, tớ thực sự không
hiểu nổi thầy, thầy liều mạng như thế để làm gì chứ. Vì tiền, vì danh... hay là
vì..." Tiếu Tiếu liếc nhìn Lăng Lăng một cái đầy ẩn ý, cô thở dài, nói:
"Thầy ấy thực sự là một người đàn ông tốt!"
Lăng Lăng ngẩng đầu, tầm
mắt tình cờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như nước hồ xanh biếc. Chỉ cần liếc
mắt một cái, cô đã hiểu! Anh vất vả như thế, cũng chỉ vì người phụ nữ mà anh
muốn...
...
"Lăng Lăng, Nhật Bản
thế nào?" Có người hỏi cô. "Đàn ông Nhật có phải cực kỳ biến thái
không?"
Lăng Lăng bừng tỉnh hoàn
hồn, thuận miệng nói: "Cũng không phải đặc biệt biến thái, chỉ là thích
mặc quần jeans ống ôm, đeo balô nữ màu tím, lại còn cầm cái di động đỏ chót làm
gương soi, mân mê đầu tóc vàng của mình..."
"Ghê vậy?! Hèn chi ở
Nhật đầy tiểu thụ."
"..."
"..."
Mọi người một câu, cô một
câu, thảo luận những khác biệt về nhân văn giữa hai nước Trung-Nhật, bất tri
bất giác đã cơm no rượu say.
"Mọi người hoan
nghênh thầy Chu hát cho chúng ta một bài nào!"
Lại có người bắt đầu ồn
ào. "Bài "Chín trăm chín mươi chín đóa hồng" đi."
Thầy Chu không nhường
nhịn ai, bắt đầu cất tiếng hát. Thầy Chu hát xong, lại có thêm vài giáo viên tự
nhận hát hò không tồi cùng sinh viên góp tiếng ca. Tiếng cười cùng tiếng vỗ tay
không ngớt, không khí tức khắc sôi động hẳn lên.
Không biết ai đùa giỡn,
đưa micro cho Dương Lam Hàng. "Thầy Dương, thầy cũng hát một bài đi
ạ."
Lăng Lăng cứ tưởng anh sẽ
từ chối, không ngờ anh lại nhận lấy micro, đứng dậy, đi đến chính giữa. Tiếng
vỗ tay lập tức cất lên như sấm.
Dương Lam Hàng khẽ nâng
tay, ổn định không khí. "Hôm nay, tôi không định ca hát, mà là có vài lời
đã cất giữ trong lòng bấy lâu nay, muốn nhân cơ hội này nói ra."
Tiếng vỗ tay chấm dứt,
mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Dương Lam Hàng từ từ mở
miệng, nói: "Khi tôi còn rất nhỏ, ba tôi đã kể tôi nghe một câu chuyện
xưa. Từng có một người, ông ta từ nhỏ đã yêu thích thi ca, mơ ước trở thành một
nhà thơ, kết quả, ông ta trọn đời đi theo sự nghiệp nghiên cứu khoa học; ông ta
vô cùng giàu có, nhưng cả đời lang thang phiêu bạc, không nhà để về; ông ta
luôn khao khát tìm được một người chân thành yêu mình, nhưng cuối cùng ông ta
mang theo nỗi tuyệt vọng với tình yêu mà chết đi trong cô độc; tên tuổi ông lưu
lại cho hậu thế vinh quang tột bực, nhưng trên bia mộ ông chỉ ghi đơn giản vài
chữ - Alfred Bernard Nobel."
Không ít sinh viên lần
đầu nghe kể chuyện của Nobel, cảm thán không ngớt. Họ không thể nào tưởng tượng
nổi một nhà khoa học vĩ đại như Nobel lại có một cuộc đời đau buồn đến thế.
Dương Lam Hàng nói:
"Ba tôi hy vọng câu chuyện cuộc đời đau thương mà vĩ đại của Nobel có thể
khiến tôi hiểu rằng: Là một người đàn ông, nhất định phải biết mình muốn gì,
hơn nữa nhất định phải không ngừng kiên trì..."
Anh ngừng một lát, xoay
người đối diện với Lăng Lăng mặc cho mọi người chung quanh. Một loại dự cảm
không lành khiến lòng bàn tay Lăng Lăng đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng cô lại
tràn ngập chờ mong như lửa đốt.
Anh nói rõ ràng từng chữ:
"Bạch Lăng Lăng, cho dù em là sinh viên của anh, cho dù đứng trước mặt
toàn thế giới, anh vẫn muốn nói: Anh yêu em! Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã
có một loại cảm giác như điện giật... Khoảnh khắc bốn mắt chúng ta nhìn nhau,
anh liền tin chắc - em là người phụ nữ sẽ ở bên anh cả đời!"
Sau một hồi xôn xao,
trong phòng im lặng khác thường. Có người nhìn nhau ngỡ ngàng, có người sốc đến
ngây dại, cũng có người ngồi ngay ngắn trước bàn, bình tĩnh thần kỳ, tỷ như
hiệu trưởng Châu.
Lăng Lăng đứng dậy, đôi
môi run run vì chấn động. "Tại sao? Tại sao muốn làm vậy?"
Cô đã vì anh mà làm rất
nhiều chuyện, bỏ đi tha hương, nhưng anh lại nhằm ngay thời điểm gió yên biển
lặng mà khuấy động phong ba thế này. Một người đàn ông thông minh như Dương Lam
Hàng, cớ sao có thể làm một chuyện bất chấp hậu quả như thế.
"Bởi vì, yêu em
không có gì sai cả! Theo đuổi em là tự do của anh! Ngoài em ra, không ai có tư
cách nói: 'Không được!'" Dương Lam Hàng kiên định nói với cô: "Lăng
Lăng, nhiều năm như vậy, anh yên lặng thích em, chờ đợi em, chuyện nên làm,
không nên làm, anh đều làm cả. Anh chỉ đơn thuần hy vọng em hiểu rằng: Vì em,
anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, tiền tài, danh dự, thậm chí cả công việc mình
yêu thích... anh đều có thể không cần, chỉ cần... em nguyện ý... đứng bên
anh!"
Anh chìa tay ra, trong
lòng bàn tay, một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh. "Hồi ức cả đời anh chỉ cần
có em là đủ! Lăng Lăng, hãy lấy anh nhé!"
Nước mắt vui sướng đã
không còn kìm nén nổi, sự cảm động khiến Lăng Lăng mất hết lý trí, cô căn bản
không cách nào băn khoăn người khác thấy thế nào, nghĩ ra sao được nữa, trong
mắt cô cũng không thể chứa thêm bất kỳ ai khác.
Cô bước qua, đưa tay cho
anh. "Em đồng ý!"
Anh ôm chầm lấy cô thật
chặt!
Cô nhắm mắt lại, vừa khóc
vừa nói: "Em sai rồi! Em không nên đi, suýt chút nữa em đã bỏ lỡ người đàn
ông tốt nhất thế giới!"
Lúc này, âm nhạc bỗng
vang lên, giọng hát du dương của Tiếu Tiếu cất lên.
"Anh từng cho rằng
bản thân sẽ hối hận
Nhưng không ngờ lại yêu đến say đắm khôn cùng
Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên
Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào
Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện
Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kỳ tích
xuất hiện