"Cho nên em kiên trì
giữ tiêu chuẩn kén chồng của mình, luôn muốn tìm một người đàn ông bình thường.
Em từ chối Trịnh Minh Hạo, chính vì em không muốn bản thân lặp lại bi kịch của
mẹ... Vốn dĩ em lên kế hoạch chờ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với Uông Đào, sống
một cuộc sống giản đơn bình thường, đáng tiếc... em lại gặp anh!
Là anh vẫn luôn động viên
em phải tự tin, là anh không ngừng bảo em theo đuổi sự nghiệp học hành, ép em
làm nghiên cứu khoa học... nên em mới lầm tưởng rằng đó là điều anh muốn!
Lăng Lăng, không phải
đâu! Người anh thích là cô gái Bạch Lăng Lăng muốn cho tất cả sinh viên đều thi
đậu, là Bạch Lăng Lăng thi tiếng Anh cấp bốn năm lần không đạt nhưng vẫn không nản
chí, là Bạch Lăng Lăng có tiêu chuẩn kén chồng nghiêm khắc, đối với chuyện tình
cảm thà thiếu còn hơn chọn bừa... Ở bên em, anh rất vui vẻ hạnh phúc, đó mới là
điều anh muốn."
Lăng Lăng kéo chặt chiếc
áo khoác mỏng manh trên người, lắc đầu: "Anh sai rồi! Em rời đi, là vì em
yêu anh, em không muốn anh lại vì em mà từ bỏ sự nghiệp của mình... Anh đã
không làm em thất vọng, thanh niên kiệt xuất toàn quốc, học giả Trường Giang,
viện trưởng Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến... Anh đã thực sự làm
được!"
"Những thứ đó, có ý
nghĩa sao?"
"Anh biết
không..." Lăng Lăng tiếp tục nói: "Giáo sư Katou cực kỳ nể trọng anh!
Người Nhật đặc biệt ích kỷ, bọn họ chỉ nể trọng kẻ ưu việt hơn mình..."
Dương Lam Hàng đột nhiên
đứng thẳng: "Anh không cần sự nể trọng của ông ta! Người anh cần là
em..."
Lăng Lăng cười nhìn anh:
"Em cũng rất nể trọng anh!"
"Em..." Dương
Lam Hàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, Lăng Lăng mới nhìn rõ
những tơ máu đỏ hồng trong mắt anh.
"Anh muốn hỏi em tại
sao lúc trước lại không nói đúng không?"
Không đợi Dương Lam Hàng
trả lời, cô đã tự khắc nói: "Nếu em nói, anh sẽ vì em mà từ bỏ càng nhiều
hơn! Em không phải một đứa con gái thông minh, nhưng em yêu anh, em chỉ có thể
ráng hết sức suy nghĩ cho anh, trả giá cho anh. Em cứ nghĩ nhất định có một
ngày anh sẽ hiểu em, không ngờ... anh lại bỏ em."
"Lăng Lăng... anh
xin lỗi!"
"Em đã nói rồi, em
không muốn nghe "xin lỗi"." Lăng Lăng đứng trong bóng đêm âm u
lạnh lẽo, nụ cười giao hòa giữa xinh đẹp dịu dàng và tối tăm ảm đạm, tựa như
một đóa hoa loa kèn hoang dã nở trong thung sâu, trắng nõn, thê lương.
"Thực ra, kết quả hiện nay chính là cái em muốn - anh có được mọi thứ,
danh lợi song thu."
"Nhưng anh đã đánh
mất em!"
Lăng Lăng giãy khỏi tay
anh, mỉm cười nhìn lên bầu trời. "Khuya lắm rồi, em đưa anh về khách sạn
nhé!"
Lăng Lăng vẫn không muốn
nói anh biết: Anh không đánh mất cô, bởi vì trái tim cô vẫn ở lại đại học T,
chưa bao giờ mang đi.
Có người nói cô đã làm
đúng, cũng có người nói cô làm sai, bình luận của người khác đại biểu cho quan
niệm sống của họ. Trong lòng Lăng Lăng, cô chưa bao giờ nghĩ mình làm sai. Cho
dù có cơ hội làm lại một lần nữa, cô vẫn lựa chọn như thế! Bởi quá khứ là một
mạch logic, đúng hay sai, chỉ cần nhìn xem hôm nay anh có được những gì, mất đi
những gì là có thể biết được.
Tình yêu chân chính, cần
phải chịu được thử thách. Tình yêu không vượt qua được thử thách, sớm muộn gì
cũng sẽ suy tàn!
******
Thấy sắc mặt Dương Lam
Hàng không tốt lắm, Lăng Lăng không đành lòng dẫn anh đi tàu điện xa xôi, bèn
quyết định chơi sang một lần, đi taxi về.
Lên xe xong, Lăng Lăng
vừa nói muốn đến khách sạn JICA, lái xe liền không ngừng nhìn họ từ trong kính
chiếu hậu, tiến hành nghiên cứu họ một cách kỹ lưỡng. Không biết là do hiếm khi
thấy một cô gái văn nhã đi dìu một người đàn ông say rượu đến khách sạn, hay là
do phong thái trên người Dương Lam Hàng rất chói mắt.
"Có vấn đề gì
sao?" Lăng Lăng hỏi.
Lái xe nhận ra bản thân
đã thất lễ, vội nói: "Không phải, tôi cảm thấy hai người không giống một
cặp tình nhân."
Họ không giống ư? Lăng
Lăng quay mặt nhìn Dương Lam Hàng ngồi phía bên kia, anh đang nhìn phong cảnh
ngoài cửa sổ, ánh sáng ảm đạm càng làm tôn lên nét buồn bã trên mặt anh.
Cô lại cúi đầu nhìn
khoảng cách có thể chứa thêm một người giữa họ, hiểu ra ý của người lái xe, bèn
cười cười trả lời: "Anh ấy là thầy giáo của tôi."
Thấy vẻ mặt của lái xe cứ
như bị hù dọa, Lăng Lăng cũng không giải thích gì nhiều, nhìn ra cảnh vật ngoài
cửa sổ. Chẳng qua cô thì nhìn bên này, còn anh nhìn bên kia, tầm mắt không giao
nhau...
Cô rất hy vọng xe cứ đi
như vậy, không cần đến đích, nhưng xe vẫn chạy bon bon trên đường, khách sạn
ngày càng gần. Giờ phút chia tay sắp đến, Lăng Lăng bỗng nhiên có cảm giác
không nỡ chia lìa, nên đã không nhịn được mà cất lời: "Một năm vừa qua,
anh sống tốt chứ?"
Dương Lam Hàng không trả
lời.
Lăng Lăng quay đầu nhìn
về phía Dương Lam Hàng, mới phát hiện anh đang nhắm mắt, hàng mi dài che phủ
đôi mắt mơ hồ, hệt như khuôn mặt ngủ say yên bình của anh vào một buổi sáng sớm
trong ký ức. Phỏng chừng cồn rượu cùng sự mỏi mệt đã khiến anh không thể chống
cự được nữa mà ngủ gục.
"Chú lái xe, chạy
chậm một chút, để anh ấy nghỉ một lát."
"Không thành vấn
đề!" Người lái xe cười hiểu ý, nói: "Quan tâm chu đáo như vậy, nhất
định cô rất thích anh ta!"
Lăng Lăng bắt gặp lông mi
Dương Lam Hàng khẽ rung động, không có mở mắt, dường như ngủ rất sâu. Nước mắt
cô rốt cuộc không thể kìm được nữa, từng giọt thấm ướt vạt áo trước ngực.
"Đúng vậy, rất
thích! Thích đến nỗi bị anh ấy làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng vẫn
trồng một chậu hoa nhài bên cửa sổ, chỉ sợ mình sẽ quên mùi hương của anh...
Thích đến nỗi dù có khó khăn vất vả đều phải cố gắng bắt bản thân làm hoàn hảo
mọi việc, chỉ hy vọng đến một ngày khi đứng trước mặt anh lần nữa, anh sẽ vì
tôi mà rung động... lại trở về bên cạnh tôi... Thích đến mức mỗi ngày đều tự
lừa mình hết lần này đến lần khác... chỉ cần anh sống thật tốt, tôi cũng rất
vui vẻ..."
******
Rốt cuộc vẫn đi đến cuối
đường, xe dừng trước cửa khách sạn.
Lăng Lăng nhẹ nhàng lay
tỉnh Dương Lam Hàng, nói với anh: "Đến khách sạn rồi, đi lên rồi ngủ
tiếp."
Anh mở mắt ra, trong mắt
thấm đẫm một màu đỏ quạch.
Nhìn anh trong bộ dạng
này, Lăng Lăng càng thêm hối hận về sự tùy hứng của mình, hỏi một cách áy náy:
"Khó chịu lắm à?"
Dương Lam Hàng lắc đầu,
đẩy cửa bước xuống xe. Tuy anh có thể đi, nhưng bước chân hơi loạng choạng,
Lăng Lăng vội vàng chạy lên đỡ lấy anh, đưa anh đến tận cửa phòng.
"Thầy Dương, anh
nghỉ đi! Sáng mai em tới đón anh đến lab." Lòng cô chùng xuống, ngôn ngữ
cũng vì cảm xúc nặng nề mà có vẻ hơi xa cách.
Dương Lam Hàng mở cửa,
bật đèn, gọi cô lại: "Không vào ngồi một chút sao?"
Lăng Lăng lưỡng lự trong
giây lát, lắc lắc đầu: "Không đâu, nhất định anh rất mệt, em không quấy
rầy anh nghỉ ngơi nữa."
Ai ngờ cô vừa xoay người
đi, Dương Lam Hàng đột nhiên ôm chầm lấy cô từ đằng sau, kéo cô vào phòng anh,
ôm cô vào lòng hôn say đắm... Vẫn là phong cách của anh, bùng nổ mà chẳng hề có
chút dấu hiệu báo trước nào.
Một tay anh ôm cứng eo
cô, một tay mạnh mẽ giữ chặt lấy gáy cô, đôi môi cuồng nhiệt ngậm lấy cánh môi
mềm mại của cô, miên man giày vò, còn đầu lưỡi thừa dịp Lăng Lăng kêu lên liền
nhanh chóng xâm nhập, càn rỡ thăm dò.
Hơi thở còn vương mùi
rượi sake, khiến người cô say sưa, cũng chuốc say luôn cả linh hồn cô...
Đôi tay chống cự của Lăng
Lăng mất đi sức lực, buông xuống bên người. Chờ đến khi cô hoàn hồn từ một trận
hôn mãnh liệt ý loạn tình mê, người không hiểu sao đã bị kéo đến bên giường,
đẩy ngã lên đó.
Đôi tay lành lạnh vừa
vuốt ve thân thể cô, vừa xé rách áo cô. Bộ Âu phục bằng tơ tằm nguyên chất cô
cố ý mang từ Trung Quốc sang, cứ thế bị xé nát trong tay anh. Tất nhiên, bây
giờ không phải lúc than khóc cho bộ đồ xinh đẹp của cô, việc cấp bách là phải
ngăn cản gã thầy hướng dẫn tiến sĩ sắp biến thành tội phạm *** này.
"Anh định làm gì?
Xâm-hại-tình-dục à?!" Cô cứ tưởng loại người như Dương Lam Hàng tuyệt đối
sẽ không dùng sức mạnh, xem ra, cô đã lầm rồi!
"Em cũng có thể xem
như nối lại tình xưa!" Anh nhẹ nhàng trả lời.
"Anh nằm mơ
đi!" Trái tim cô chợt bồi hồi rung động.
Anh nở nụ cười, ghé vào
bên tai cô nhỏ giọng nói: "Anh xem em hôm nay có thể mạnh miệng đến bao
giờ..."
Dương Lam Hàng lại cởi
quần cô, Lăng Lăng còn chưa kịp giãy dụa, hai tay đã bị anh kẹp cứng, hơn nữa
còn bị anh dùng một tay đè chặt trên đỉnh đầu. Ngay sau đó, anh vươn tay còn
lại, dùng sức kéo áo ngực cô xuống...
Khi cơ thể nửa trần trụi
của cô lộ ra cao ngất không hề che giấu trước mặt anh, Lăng Lăng rõ ràng cảm
nhận được hơi thở sâu của anh, khi anh cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đứng thẳng của
cô, thân thể cô liền nảy sinh phản ứng mãnh liệt khác thường...
Bị người đàn ông mình yêu
say đắm xâm phạm mạnh mẽ như thế, bị người đàn ông mình hằng nhung nhớ hôn lên
cơ thể bán lõa của mình một cách điên cuồng.
Loại cảm giác này...
Khụ khụ!
Không nói cũng biết, đừng
nhắc thì hơn!
"Anh..." Lăng
Lăng ngừng một lúc, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết phải
làm sao. "Làm sao anh tới Nhật mới có một ngày mà đã học tính biến thái
của đàn ông Nhật vậy hả?"
"Chẳng phải ngay
ngày đầu tiên trông thấy anh em đã biết anh biến thái à!?"
Cũng đúng! Chuyện quan
trọng như thế, sao cô lại chóng quên mất chứ!
"Anh có thể chú ý
đến thân phận của mình chút được không, đừng khiến người Trung Quốc mất mặt, em
cũng không muốn sáng mai tòa án Nhật Bản lại xét xử một vụ cưỡng dâm."
Anh cúi đầu hôn lên môi
cô, cười hết sức gian manh: "Lăng Lăng, anh có chuyện cười này muốn kể em
nghe."
Lăng Lăng ngạc nhiên,
nhìn anh ngơ ngác. Lúc này mà anh còn có hứng kể chuyện cười ư?
"Anh tự nhận mình
không ngốc, anh cũng không phải kẻ lười biếng, nên... em nghĩ rằng anh có khả
năng trước khi đến Nhật Bản mà không học một chút tiếng Nhật sao?" Sau đó,
anh dùng tiếng Nhật với phát âm khá chuẩn nói với cô: "Anh không muốn nói
tiếng Nhật, không có nghĩa anh không biết nói!"
Đây đúng là chuyện cười
hài hước nhất Lăng Lăng từng được nghe từ khi sinh ra tới giờ, cô quả thật có
thể dùng câu chuyện tiếu lâm này cười nhạo chính mình cả đời!
Ngu si cũng phải có giới
hạn. Cớ sao cô có thể ngu si tới nước này.
Sao cô lại không lường
trước được anh biết tiếng Nhật?! Thời nay, ngay cả du khách đi tour tới Nhật
còn nói được vài câu tiếng Nhật thường dùng đơn giản nhất, một kẻ biến thái có
văn hóa như anh làm sao có thể không học qua chứ?!
Ngân sách bỏ ra mấy trăm
ngàn đi nuôi một kẻ đầu óc không phát triển như cô để làm gì? Thật lãng phí tài
sản quốc gia mà!
Lăng Lăng vừa tự trách,
vừa cố gắng nhớ lại những lời mình đã nói, nói với Yoshino cái gì, nói với Mie
cái gì? Đừng nói anh đều nghe thấy hết nha!
Cô âm thầm cầu nguyện
Dương Lam Hàng chỉ biết chút tiếng Nhật đơn giản, không phải mỗi câu đều có thể
hiểu tường tận thông suốt.
Dương Lam Hàng làm ra vẻ
gió thoảng mây trôi nói cô hay: "Còn một chuyện nữa, anh quên nói với em:
Hồi anh học đại học, đã từng đến đại học Tokyo làm sinh viên trao đổi trong một
năm."
"Anh..." Hai má
đỏ ửng của Lăng Lăng bị sung huyết trầm trọng, cố giả bộ trấn tĩnh cười khan
hai tiếng: "Thầy Dương, một năm không gặp, anh càng trở nên có khiếu hài
hước đó."
"Chủ yếu là có người
thực sự rất mắc cười!"
Thực sự quá mất mặt, cô
xin lỗi tổ quốc, xin lỗi nhân dân, càng xin lỗi Đảng-cộng-sản Trung Quốc đã
nuôi dạy cô nên người. May mà ban nãy Dương Lam Hàng ngủ trên xe taxi, nếu
không cả đời này cô không ngóc đầu làm người nổi.
Khi Lăng Lăng đang âm
thầm hạnh phúc vì trong cái rủi có cái may, Dương Lam Hàng dùng một giọng êm
nhẹ như hát nói bằng tiếng Nhật: "Đúng vậy, rất thích! Thích đến nỗi bị
anh ấy làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng vẫn trồng một chậu hoa nhài
bên cửa sổ, chỉ sợ mình sẽ quên mùi hương của anh... Thích đến nỗi dù có khó
khăn vất vả vẫn phải cố gắng làm hoàn hảo mọi việc, chỉ hy vọng đến một ngày
khi đứng trước mặt anh lần nữa, anh sẽ vì tôi mà rung động... lại trở về bên
cạnh tôi... Thích đến độ mỗi ngày đều tự lừa mình hết lần này đến lần khác...
chỉ cần anh sống thật tốt, tôi cũng rất vui vẻ..."
Cho cô chết đứng luôn!
Thảm rồi nha!
Nhưng càng thảm hơn là -
cô đang bị tên đàn ông đáng ghét nhất thế giới đè dưới thân, ngay cả cơ hội tìm
chết cũng không có!
Lăng Lăng đang nỗ lực
ngẫm nghĩ nên nói cái gì hòng phá vỡ không khí xấu hổ, giữ gìn mặt mũi, thì
Dương Lam Hàng lại đang bận rộn giúp cô cởi quần áo, nhanh như chớp cởi bỏ gọn
gàng sạch sẽ mọi món đồ trên người cô...
Chờ đến khi cô cảm thấy
có luồng khí lạnh đánh úp tới, mới đột ngột nhớ ra cảnh ngộ của bản thân. Giật
mình một cái thì đã bị anh cởi đến một-mảnh-cũng-không-còn. Ánh mắt mơ màng của
anh đã chỉ ra "số mệnh" chạy trời không khỏi nắng của cô!
Nhân lúc Dương Lam Hàng
đứng lên kéo rèm cửa, Lăng Lăng theo phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn, vội
vàng bò xuống giường. Vừa chạy đến cửa... lập tức dừng lại! Cô ngu thật, nhưng
không ngu đến mức chạy ra khỏi cửa!
Quay đầu nhìn lại Dương
Lam Hàng, anh cố tình cầm quần áo lắc lắc trước mặt cô, ném ở đầu giường. Sau
đó điều chỉnh thành một thế ngồi vô cùng hưởng thụ, một tay chống lên giường,
tay kia kéo kéo cà vạt, mỉm cười với cô, nói: "Nếu em khăng khăng phải đi,
anh cũng không bắt em ở lại. Cứ tự nhiên nhé!"
"Anh... Tại sao anh
lại muốn dùng thủ đoạn cực đoạn đến vậy? Anh muốn em tha thứ cho anh nhưng lại
chẳng thể kiên nhẫn lấy một chút!"
"Cái anh có nhiều
nhất chính là kiên nhẫn, vốn định dùng thời gian ba tháng theo đuổi em lần nữa,
nhưng... hôm nay em không nên bắt anh uống nhiều rượu như thế, em không biết
đàn ông sau khi uống rượu sẽ làm loạn à?"
Tại sao nghe ra giống như
là lỗi của cô vậy?
Lăng Lăng đang định phản
bác, chợt thấy vẻ mặt thích thú ngang nhiên của anh, cúi đầu nhìn lại da thịt
trắng như tuyết của mình, mặt y như lửa đốt, thực sự không biết che đâu cho
tốt! Lăng Lăng không nói được lời nào, lại nghĩ lúc này Nhật Bản sao không có
động đất đi, để cô tìm cái lỗ nẻ nào đó chui vô cho rồi!
Ai da!
Nếu sớm biết trên thế
giới vẫn còn những ông thầy hướng dẫn tiến sĩ gian trá vô sỉ như vậy, nếu sớm
biết cô sẽ gặp phải một tên thầy giáo khiến cô xấu hổ không nói nên lời thế
này, cô chả thèm học tiểu học luôn, thà làm kẻ mù chữ còn hơn!
Lúc ngẩng đầu nhìn lại
anh, Dương Lam Hàng đang nhàn nhã mở nút, thong thả cởi quần áo.
Sau khi kinh sợ, cô liền
tỉnh táo lại. Nếu đã ***, hà tất phải giả vờ giả vịt, dù sao cũng không phải
chưa từng bị nhìn qua, dù sao cái nên xảy ra nếu hôm nay không xảy ra, ngày mai
không xảy ra, thì ngày kia cũng sẽ xảy ra!
Môi anh nhếch lên thành
nét cười như có như không...
Vì thế cô đành đứng tựa
vào cửa, nhìn Dương Lam Hàng cởi quần áo.
Áo sơ-mi màu xám nhạt cởi
ra từ trên người anh, những đường cong sắc sảo cân xứng hiện ra trước mắt cô.
Lăng Lăng bỗng nhiên thất
thần, bất tri bất giác nhớ lại một đêm nọ, sau khi kết thúc một lần triền miên,
anh nằm sấp bên người cô... Lưng anh đặc biệt có phom, cơ bắp săn chắc cùng
những giọt mồ hôi li ti ánh lên màu mạch nha bóng loáng gợi cảm dưới ngọn đèn
ấm áp. Cô quyến luyến chạm vào lưng anh, làn da anh thật đẹp, mịn màng lại nhẵn
bóng...
Khiến cô có chút hoài
niệm...
Không biết từ khi nào,
Dương Lam Hàng đã bước đến cạnh cô, da thịt mang theo chút mát lạnh ép chặt lên
ngực cô... Một dòng điện cao áp từ ngực truyền đi khắp toàn thân.
Cô khẽ thở gấp một tiếng,
nhìn anh, trong mắt lấp lánh vẻ mơ màng động tình, đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn
đến bầm máu càng thêm mê người. Anh cúi đầu hôn cô, không cuồng dại như ban
đầu, đôi môi dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi dung nạp cô, che chở cho cô.
Bàn tay anh di chuyển
khắp người cô, men theo từng bộ phận anh quen thuộc, từ từ dời qua hai má, vành
tai, chiếc cổ nhỏ, rồi đến ngực...
Anh mỗi lần đều như thế,
mặc dù trong tình huống cưỡng đoạt, vẫn khiến người ta cảm thấy không phải nhu
cầu sinh lý, không phải phát tiết dục vọng, mà là một loại khát vọng hòa quyện
giữa yêu và dục. Vì vậy, trong sự âu yếm của anh, thân thể Lăng Lăng không cách
nào kháng cự được nữa, vì anh mà rùng mình, run rẩy.
Thân thể cô thực sự thành
thật hơn miệng cô rất nhiều, mau chóng nóng bỏng vì anh, khát vọng anh. Mỗi một
vị trí ngón tay anh lướt qua, đều trở nên tràn ngập chờ mong...
Cảm giác được sự thần
phục của cô, Dương Lam Hàng trực tiếp bế cô lên, đặt trên giường...
Anh thong thả vuốt ve tấm
lưng mảnh khảnh của cô, di chuyển xuống từng chút, lại chậm rãi men theo lắc
chân, bắp chân, đùi, khẽ mơn trớn nơi mẫn cảm nhất của cô...
"Không cần..."
Không đợi Lăng Lăng tránh né, Dương Lam Hàng liền đè giữ thân thể cô, cánh tay
ôm chặt lấy eo cô, dùng hai chân tách ra đôi chân khép chặt của cô, cấp tốc đẩy
vào.
"A!"
"..."
Thần kinh nhạy cảm bị
kích thích đột ngột bỗng trở nên hơi tê dại, khoái cảm đã lâu không gặp truyền
khắp toàn thân... Lăng Lăng không kìm được rên rỉ thành tiếng, cái gì cũng
không nghĩ được nữa, ôm chặt lấy cơ thể chuyển động nhịp nhàng của anh...
Khóe miệng anh cong lên
thành một nụ cười ái muội: "Vẫn là cơ thể em tương đối trung thực
hơn."
Lăng Lăng quay mặt đi,
không dám nhìn anh. Nhưng lại có thể bắt gặp chiếc lắc rung động thật nhanh,
kịch liệt trên mắt cá chân, hệt như trong giấc mơ cũ còn rõ nét như mới hôm
qua.
Từng ngỡ rằng triền miên
mây mưa thuở ban đầu là đẹp đẽ nhất.
Từng ngỡ rằng sự lãng mạn
do anh tạo dựng đêm ấy đã đạt đến đỉnh cao của yêu và dục.
Từng ngỡ rằng sự vĩnh
biệt trước khi chia lìa là một lần cuồng nhiệt nhất.
Nào ngờ, chân chính khiến
người ta thất hồn lạc phách lại là lúc trùng phùng sau những ngày phân ly đằng
đẵng, là lúc tái hợp sau chia tay, tình xưa nối lại...
Anh tiến vào càng sâu,
nhưng vẫn không khỏa lấp được sự trống rỗng trong nỗi nhớ nhung của Lăng Lăng,
dường như vẫn không thể chiếm hữu toàn bộ cô...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT