Mẹ Dương Lam Hàng và Lăng
Lăng nói chuyện rất nhiều, trong đó không có lấy nửa câu trách móc cô. Ngược
lại, từng câu từng chữ thấm vào ruột gan.
Lăng Lăng không dám nói
nhiều, cũng chẳng có gì để nói.
Cúp điện thoại, Lăng Lăng
cầm ly milkshake, vừa nhìn nó tan ra, vừa cẩn thận nhớ lại từng câu mẹ Dương đã
nói.
"Lăng Lăng, bác biết
con và Dương Lam Hàng thật lòng yêu nhau, cũng biết con phải chịu ấm ức... Hàng
rất muốn làm rõ mọi chuyện cho con, nhưng loại chuyện này trong giới học thuật
không phải chuyện nhỏ, hiệu trưởng Châu và trưởng khoa Triệu đã nói với nó rất
nhiều lần, bảo nó nhất quyết phải lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ một chút cho
lập trường của nhà trường cũng như lập trường của họ. Hơn nữa, trước đó không
lâu hiệu trưởng Châu đã cố ý dùng tên của Hàng để xin một quỹ đặc biệt trị giá
hơn một triệu, hiệu trưởng Châu vì dự án này mà mất không ít tâm sức, hiện nay
đang trong giai đoạn xét duyệt cuối cùng... Con nhất định phải hiểu cho nỗi khó
xử của Hàng, cho nó ít thời gian..."
"Bác cũng trông mong
nó nhanh chóng lập gia đình một chút... Không làm nghiên cứu khoa học cũng
được, bác vẫn luôn không thích nó làm học thuật... Ba nó thời trẻ phần lớn thời
gian đều trải qua trong phòng thí nghiệm, có khi bác thậm chí còn phải mang cơm
nước, quần áo đến phòng thí nghiệm cho ông ấy... Bác thực không muốn thấy con
mình vất vả như vậy. Nhưng Hàng từ nhỏ đã độc lập, chuyện gì cũng tự mình quyết
định..."
"Hàng một lòng muốn
làm một nhà khoa học vĩ đại... Hồi nhỏ nó thích nhất đem ảnh Albert Einstein
bày ở đầu giường... Có nhiều lúc, bác thật không hiểu hai cha con nó nghĩ cái
gì nữa... Bài đăng trên tạp chí Science hay Nature thì có tác dụng gì, một xu
tiền thù lao cũng không có... Có lẽ, bác không hiểu khoa học chăng... Bác tôn
trọng lựa chọn của nó..."
"Mười sáu tuổi Hàng
đến MIT học, học tới khi hai mươi bảy tuổi, mười năm đó là thời gian vô tư vô lo
nhất của đời người, nhưng nó lại một mình trải qua trong phòng thí nghiệm ở
nước ngoài... Thầy của nó nói với bác, Hàng là sinh viên cần cù nhất mà ông ấy
từng gặp... Con biết không, MIT không giống những trường khác, sinh viên ở đó
không mấy ai được ngủ tám tiếng một ngày... Bác khi đó... thực sự muốn mang nó
về nước..."
"Nhưng nó nói nó
thích, nó sẽ không từ bỏ... Haiz! Cá tính nó là như thế, chỉ cần nó thích, dù
có phải trả giá lớn đến đâu, nó cũng không hối hận..."
"Lăng Lăng, bác nói
với con những chuyện này, không có ý gì khác... Bác muốn cho con biết, Hàng rất
yêu con... Thậm chí, còn hơn cả nó yêu chính mình..."
"Con phải thông cảm
cho phần tâm tư này của nó..."
Lăng Lăng sao lại không
rõ mục đích những lời này của mẹ Dương. Đây là sự tôn trọng giấc mơ của con
mình cùng nỗi lo lắng cho tương lai của một người làm mẹ.
Bà muốn nói với Lăng
Lăng, Dương Lam Hàng không muốn phủ nhận tình cảm của họ, nhưng lại không thể
thừa nhận tình cảm này, anh đang khó xử giữa hai bên... Cho nên, mong cô thông
cảm cho tấm lòng của anh, đừng để anh một mình chịu đựng tất cả.
Hôn nhân không phải
chuyện hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Lăng Lăng vô cùng hiểu rõ, cô
muốn vào nhà họ Dương thì rất dễ, nhưng muốn mẹ Dương Lam Hàng chấp nhận một cô
gái bình thường như cô, thừa nhận cô xứng đôi với đứa con trai hoàn mỹ của
mình, thì rất khó khăn.
"Bác à, bác muốn
cháu làm thế nào ạ?" Lăng Lăng bình tĩnh nói.
"Bác không hề có ý
làm khó con, bác chỉ hy vọng con hiểu rõ: sự việc đi đến nước này, con nên
thông cảm cho nỗi khổ của Hàng, vì nó mà suy nghĩ một chút..."
Lăng Lăng rất hy vọng mẹ
Dương nói thẳng với cô: Con đi đi, đến Nhật Bản du học. Mẹ Dương tất nhiên sẽ
không nói ra, người khôn khéo như bà sao có thể không lường được phản ứng của
Dương Lam Hàng nếu một ngày nào đó anh biết được chuyện này.
Ý tứ đã thể hiện rõ,
ngược lại trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ.
Lăng Lăng không còn lựa
chọn nào khác đành nói: "Con hiểu. Bác yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt
chuyện này."
Cuối cùng, Lăng Lăng cầm
điện thoại, gọi vào số của văn phòng trưởng khoa. Cô hít vào thật sâu, cố gắng
để một lượng không khí lớn tràn ngập vào thân thể trống rỗng của mình, khiến
cho bản thân không cảm nhận được sự luyến tiếc trong lòng.
"Thưa thầy, em đã
suy nghĩ kỹ. Em đồng ý xuất ngoại, em sẽ nhanh chóng thu xếp mọi thứ, làm thủ
tục rời trường."
"Tốt lắm, ở nước
ngoài có khó khăn gì, em có thể liên hệ với thầy." Trưởng khoa nói với cô.
"Em cảm ơn
thầy!"
Cúp điện thoại, đem tài
liệu cất vào trong túi hồ sơ đâu vào đó, Lăng Lăng thử vài lần mới có thể đứng
dậy khỏi ghế, rời khỏi quán.
Đến giờ tan trường, sinh
viên túa ra từ các khu giảng đường, vội vàng rảo bước về phía căn-tin. Vào thời
điểm mật độ người lưu thông cực đại này, cô không dám quay về nhà Dương Lam
Hàng, vì thế lấy di động nhắn tin cho anh: "Em đến căn-tin ăn cơm, buổi
trưa không ăn với anh được."
"Sao em lại ra
ngoài?"
"Em muốn chuyển về
phòng ký túc xá. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chúng ta không nên gặp mặt
nhau."
Sau một lúc, anh gửi đến
một tin: "Lăng Lăng, anh nghe nói nhà trường muốn sắp xếp cho em ra nước
ngoài."
Cô nhắn lại: "Vâng!
Em đã đồng ý rồi, đi du học nước ngoài với em mà nói là cơ hội tốt mà."
"Tại sao em không
hỏi ý kiến anh?"
Hỏi, anh sẽ đồng ý sao?
Tất nhiên là không, cho
nên cô lựa chọn không hỏi!
Cô nói: "Em cảm thấy
nhà trường sắp xếp như vậy rất tốt, với anh, với em, với trường đều là cách xử
lý tốt nhất, anh không có lý do gì không đồng ý! Em tạm thời rời đi, chờ vài
năm nữa mọi người quên đi chuyện này, chúng ta lại ở bên nhau, như thế không
phải rất tốt sao?"
"Rất tốt ư?!"
Dương Lam Hàng trả lời: "Em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với em cho
rõ."
"Bây giờ không tiện
lắm, chờ đến tối chat tiếp đi."
Trong lúc nhắn tin, bất
tri bất giác đã đến trước cửa căn-tin. Rất nhiều sinh viên nữ thấy cô, cúi đầu
thì thầm bàn tán.
Lăng Lăng bỗng nhiên bật
cười, vì nhớ đến một câu tục ngữ: Người sợ nổi danh heo sợ béo.
Nổi danh, thực sự là một
chuyện rất đáng sợ.
"Bạch Lăng
Lăng?" Giọng của một người vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên gọi tên cô.
Cô từ lâu đã biết giọng
nói trầm ấm sang sảng của Trịnh Minh Hạo rất êm tai, hôm nay nghe thấy càng đặc
biệt dễ chịu hơn. Lăng Lăng cười ngoái đầu, từ trong đám đông chỉ cần liếc mắt
đã tìm thấy khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Minh Hạo, có cả mấy người Lý Vi, Cao
Nguyên bên cạnh anh: "Khéo vậy sao? Các anh đến căn-tin ăn cơm à?"
"Đúng thế!"
Trịnh Minh Hạo đi về phía cô, nhìn thoáng qua ánh mắt sưng đỏ của cô.
"Nhìn thần sắc của em cũng khá đó!"
"Ổn mà." Cô
ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: "Vẫn sống được!"
Lý Vi không biết nội tình
còn vô cùng trượng nghĩa vỗ vỗ vai cô: "Cây ngay không sợ chết đứng! Người
ta muốn nói thế nào thì nói, em cứ coi như mấy đứa con gái rỗi hơi đang ghen tị
với em!"
Tiếp đó, anh ta lại bổ
sung một câu hết sức triết lý: "Thời điểm có người đố kỵ với em, cũng
chứng minh em sống rất thành công."
Lăng Lăng ra sức gật đầu:
"Nói vậy, em nên mời mọi người một bữa rồi, chúc mừng thành công của em
chút nhỉ?"
"Được!" Lý Vi
ra vẻ gặp được đấng cứu thế: "Gần đây anh lập trình muốn điên rồi, mỗi
ngày đều trông mong có mỹ nữ mời anh ăn cơm!" Sau lưng có một cô xinh đẹp
hung hăng nhéo tay anh ta một cái.
Trịnh Minh Hạo vẫn không
nói gì, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó, lông mày nhíu lại thoạt nhìn
rất sâu.
Lăng Lăng đang định khen
anh càng ngày càng có nội hàm.
Anh mở miệng nói:
"Nếu không, em làm bạn gái anh là xong, miễn cho người khác gây chuyện,
bàn tán lung tung!"
"Trịnh Minh
Hạo!" Lăng Lăng trừng mắt với anh, "Anh có thể đừng cháy nhà hôi của
được không hả?"
"Anh hy sinh rất lớn
đó."
"Còn chưa tới lượt
anh hy sinh đâu..." Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lăng Lăng chợt đứng sựng,
bởi cô trông thấy Dương Lam Hàng đang đi về phía họ.
Cửa căn-tin chật chội
bỗng chốc trở nên lặng ngắt, vô số ánh mắt đổ dồn lên khuôn mặt Dương Lam
Hàng...
Anh chậm rãi bước tới,
không nhìn đến ánh mắt của kẻ khác... Những ánh mắt không thể di động cứ dán
chặt lên Dương Lam Hàng từ xa.
Lăng Lăng cảm thấy bải
hoải hệt như chìm sâu trong cơn bóng đè, trái tim bị siết chặt, rốt cuộc không
thể giữ vững vẻ kiên cường giả tạo.
Liền ngay lúc đó, Trịnh
Minh Hạo ôm lấy cô. Trước cửa căn-tin đại học T nơi có mật độ dân cư cao nhất,
dưới ánh mắt thăm dò của mọi người, anh ôm chặt cô, lớn tiếng nói: "Lăng
Lăng, anh thực sự yêu em! Làm bạn gái anh nhé!"
"Em..."
Cô toan cự tuyệt Trịnh
Minh Hạo, anh lại dùng thanh âm chỉ cô mới nghe thấy nói: "Em lại nợ anh
thêm một ân tình."
Cô cười chua xót, không
dám nhìn tiếp biểu hiện của Dương Lam Hàng. "Cảm ơn anh!"
Đây đúng là phương thức
chấm dứt những lời đồn đại vu khống một cách hiệu quả nhất, cô lại nợ ân tình
của Trịnh Minh Hạo lần nữa.
"Em ngẫm nghĩ xem
nên cảm tạ anh ra sao đi."
"Em ghi tạc trong
lòng!" Nói xong, Lăng Lăng nhanh chân bước qua đám quần chúng đang xem náo
nhiệt, trốn về hướng nhà trọ của cô.
May mắn là, Dương Lam
Hàng không đuổi theo cô.
...
Lăng Lăng về đến phòng
ngủ, Tiểu Úc không có ở đó, nhìn bàn học bám bụi mà suy ra, cô ấy đã vài ngày
không về. Vậy cũng tốt, cô không cần phải gắng gượng chống đỡ trước mặt người
khác nữa. Một mình nhắm mắt nằm trên giường, cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ đến cô cùng Dương Lam
Hàng ngồi trước máy tính nghiên cứu những đường cong hoàn hảo kia, thảo luận
từng kết quả thí nghiệm, khi ấy cô luôn cảm thấy họ sinh hoạt trong một thế
giới giống nhau.
Còn có, lúc Dương Lam
Hàng giảng giải công thức cho cô, cô lẳng lặng lấy tay sờ ngón tay anh, hô hấp
của anh chợt ngưng lại... Khi ấy cô luôn cảm thấy người thầy giáo ở trên cao
không thể với tới kia, đang yêu cô sâu đậm.
Tất cả những điều đó
chẳng qua tựa như một giấc mộng đẹp...
Cô mở mắt ra, bắt gặp máy
tính đặt trên bàn, một loại nỗi buồn đã lâu không thấy chợt dâng lên trong
lòng. Cô đứng dậy khỏi giường, bật máy tính, vài giây sau, ava đầu hói nhỏ chớp
sáng. Cô ổn định lại nhịp tim kích động một chút, rồi mở tin nhắn.
Trên màn hình hiện lên
năm chữ: "Cho anh lời giải thích."
Căn cứ vào hiểu biết của
cô, khi Dương Lam Hàng nói chuyện thẳng vào chủ đề, có nghĩa anh đang rất tức
giận.
Lăng Lăng suy nghĩ hồi
lâu, chỉ trả lời ba chữ: "Em yêu anh!"
"Đây là lý do em và
Trịnh Minh Hạo ôm nhau trước mặt anh hả?"
"Đúng!"
Vài phút sau, anh gửi
tin: "Lăng Lăng, em cho anh chút thời gian! Anh sẽ nhanh chóng từ chức để
kết hôn với em!"
"Chính vì em không
muốn anh từ chức nên mới phải làm như vậy! Đồng ý với em, anh ở lại đại học T,
làm những việc anh muốn làm. Em sẽ quay về, chờ đến một ngày, khi em có thể
xứng với anh, em nhất định sẽ trở về."
"Đừng nói em cho
rằng thời gian bốn năm rất ngắn, Nhật Bản cũng không phải xa đấy chứ?"
"Em có thể có lựa
chọn khác sao? Ai nấy đều thấy được hiệu trưởng Châu kỳ vọng rất lớn vào anh,
muốn bồi dưỡng anh làm người kế tục ông ấy, anh cứ như vậy mà từ bỏ, với ông ấy
có công bằng không? Còn cả ba anh, ông ấy vì anh mà dẹp đường, một lòng muốn
anh làm nên sự nghiệp trong giới học thuật, anh nhẫn tâm khiến ông thất vọng
ư... Hàng, anh đã trả giá bằng nỗ lực mười mấy năm, còn không nhẫn nại thêm bốn
năm được sao?"
"Lăng Lăng, việc này
không cần em lo lắng, anh có thể xử lý tốt."
"Em biết anh có thể.
Nhưng mà, em thật sự muốn ra nước ngoài, muốn học thêm nhiều thứ. Phụ nữ không
phải đồ phụ tùng, em không thể cả đời sống trong sự che chở của anh... Em muốn
đi học để trưởng thành, học cách tự dựa vào bản thân mình!"
Không đợi Dương Lam Hàng
trả lời, cô nói tiếp: "Trong mắt người khác, em không xứng với anh, em
cũng biết mình không xứng, cho nên em vẫn luôn lo sợ, sợ không đuổi kịp bước chân
anh, cách anh ngày càng xa, sợ khi tình cảm nồng nhiệt của anh nguôi đi, nhận
ra em chẳng qua chỉ là một đứa con gái thực tầm thường... Anh từng nói, cảm
giác an toàn là tự mình mang lại cho bản thân, vậy nên, em không muốn bỏ qua cơ
hội tốt như thế."
"Anh hỏi lại em lần
nữa: Em nhất định phải đi à?"
"Đúng vậy, em đã
quyết định, mong anh tôn trọng lựa chọn của em."
Anh gởi lại một tin
trống. Không biết liệu có phải không có ngôn từ nào có thể diễn tả cảm giác của
anh, hay anh sợ mình tức giận, nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Lăng Lăng xoa bóp các
ngón tay tê cứng, tiếp tục đánh chữ: "Có thể anh nghĩ em rất ích kỷ, em
cũng cho rằng bản thân mình thực ích kỷ... Nhưng nếu anh thật sự yêu em, hãy
cho em một cơ hội, để em trưởng thành..."
"Lăng Lăng, rốt cuộc
em muốn cái gì?"
"Em muốn tự tin! Tự
tin, anh hiểu không? Em không tự tin mình xứng với anh, em không tự tin anh
vĩnh viên không rời bỏ em, em cũng không tự tin... mình có thể bước vào gia
đình anh, làm cho ba mẹ anh đều yêu thích em."
Anh không trả lời nữa.
Cô ngồi trước máy tính
chờ suốt một buổi chiều, ava trên QQ của anh vẫn luôn sáng, không nói lời nào,
không biết có phải cũng giống cô ngồi yên lặng trước máy tính...
Lăng Lăng bắt đầu chán
ghét Internet, qua nó, cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của Dương Lam Hàng, không
thể hiểu được nỗi đau của anh sâu dường nào.
Còn Dương Lam Hàng làm
sao có thể thấy được những giọt nước mắt rơi trên bàn phím của cô.
Bốn năm quả thực rất lâu,
cái đất nước có hận thù dân tộc sâu sắc kia quả thực cũng rất xa.
Có người phụ nữ nào không
muốn giữ lấy một người đàn ông hoàn mỹ như Dương Lam Hàng, sống một cuộc đời
không phải lo ăn, lo mặc.
Nhưng cô phải rời đi,
không phải vì bản thân, mà vì anh.
...
******
Sáu giờ tối, Trịnh Minh
Hạo đứng dưới lầu nhà trọ gọi điện cho Lăng Lăng: "Anh ở dưới lầu chờ
em."
Lăng Lăng nhoài người qua
cửa sổ nhìn xem, chỉ thấy Trịnh Minh Hạo ôm một bó hồng siêu cấp khoa trương.
"Anh làm cái gì vậy?"
Anh chẳng để tâm nói:
"Em nhất định không được nôn nóng đi xuống, tốt nhất cứ để cho toàn trường
biết anh đang chờ em rồi hẵng xuống."
Phương pháp của anh vô
cùng hiệu quả, Lăng Lăng tắt máy tính chạy xuống lầu chỉ mất một trăm giây.
"Anh tha cho em
đi." Lăng Lăng ai oán nhìn Trịnh Minh Hạo vẻ mặt đắc ý: "Anh nghi em
bị người ta phỉ nhổ chưa đủ sao?!"
"Với kinh nghiệm
nhiều năm lướt diễn đàn của anh, nếu muốn chấm dứt một chủ đề hot, cách tốt
nhất là tạo ra một chủ đề còn hot hơn."
Nghe ra không phải không
có lý.
Trịnh Minh Hạo đem hoa
hồng trong tay nhét vào lòng Lăng Lăng. "Đi thôi! Nếu muốn mọi người tin
em với Dương Lam Hàng quan hệ trong sạch, vậy cùng anh đánh lạc hướng đi."
Lăng Lăng ôm hoa hồng
đứng bất động.
Trịnh Minh Hạo kéo kéo
cô, "Sao còn không đi? Bọn Lý Vi đang đợi ở nhà hàng đó, không phải em đã
đồng ý mời bọn nó ăn cơm sao?!"
"Trịnh Minh Hạo, anh
đã làm cho em nhiều lắm."
Trịnh Minh Hạo trưng ra
vẻ mặt cười xấu xa: "Không phải anh giúp em, mà là anh muốn thử xem làm
bạn trai em có cảm giác như thế nào."
"Nhất định anh sẽ
thất vọng."
"Vậy cũng tốt, nho
hái không tới luôn ngọt, nếm qua mới biết chua, sau này sẽ không nhớ nhung
nữa!" Thấy Lăng Lăng còn đang do dự, anh thẳng thừng kéo cánh tay cô, lôi
cô đi.
Trong lúc lôi lôi kéo
kéo, hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Lăng Lăng hết sức may mắn khi nhà
trường đã chặn diễn đàn, nếu không, cô lại lên top mười chủ đề hot.
...
Từ khi chia tay Uông Đào,
Lăng Lăng cũng không còn ăn cơm với Lý Vi, Cao Nguyên nữa. Tính đi tính lại,
nháy mắt đã hai năm.
Ngoài việc bên cạnh họ có
thêm bạn gái thì cái gì cũng không thay đổi, vẫn thích nói nhảm hệt như ngày
nào. Nhất là Lý Vi, sau khi anh ta uống hai chai bia, lại bắt đầu nói bậy nói
bạ không thôi. "Anh nói Bạch Lăng Lăng à, A Hạo một mực theo em nhiều năm
như vậy, tốt xấu gì em cũng nên cho nó cái danh phận đi."
"..." Cô im
lặng, nói cho cùng cô và Trịnh Minh Hạo hữu thực vô danh.
Trịnh Minh Hạo lên tiếng
thay cô giải vây, chỉ vào Lý Vi nói: "Phục vụ, cho cậu ta thêm năm chai
bia nữa."
"Thôi!" Lý Vi
vội nói: "Coi như tớ không nói!"
Nguôi ngoai được vài
phút, Lý Vi lại hỏi Lăng Lăng: "Em thật sự muốn đi Nhật à?"
"Vâng."
"Em tuyệt đối đừng
đi! Dân Nhật biến thái khỏi nói, cẩn thận không bọn họ đem em tra tấn không còn
mẩu xương."
Lăng Lăng liếc xéo anh ta
một cái, lời này nói ra sao cứ... khiến người khác tỉnh ngộ thế nhỉ!!!
Cao Nguyên ngồi cạnh Lý Vi
kéo kéo anh ta, hảo tâm nhắc nhở: "Anh ba, cậu đừng hiểu lầm, người ta đi
học tiến sĩ đó."
Lý Vi lời lẽ ngay thẳng,
công chính liêm minh. "Mẹ kiếp! Ý tớ nói là đi học tiến sĩ, chú mày nghĩ
cái gì vậy hả?!"
Cao Nguyên không nói gì,
trốn qua một bên tự kiểm điểm.
Lý Vi quay mặt qua nói
với Lăng Lăng: "Năm ngoái phòng thí nghiệm bọn anh có một anh năm trên bị
phái đi Nhật, vừa về tháng trước. Cả người gầy teo, nhìn thấy khách sạn là mắt
sáng như đèn pha! Ai không biết còn tưởng anh ta trở về từ trại tị nạn bên Châu
Phi. Anh nghe anh ta nói, người Nhật cực kỳ biến thái, hễ bắt tay vào làm việc
là không ăn, không uống, không ngủ... càng không sợ chết. Học thạc sĩ ở Nhật đã
muốn tróc một lớp da, học xong tiến sĩ chắc cốt tủy cũng bị vắt khô luôn."
Lăng Lăng sợ tới mức trợn
mắt há mồm. "Thật hả?"
"Thật, có rảnh anh
cho em gặp đàn anh kia. Quả thật đúng là tàn hoa bại liễu..."(*)
Mặt Lăng Lăng lập tức đỏ
ửng, xấu hổ quay mặt đi.
Trịnh Minh Hạo lớn tiếng
nói: "Mau uống đi, nói nhảm chi nhiều vậy chứ!"
Lý Vi ngầm đưa mắt ra
hiệu, ý là: Anh em đang giúp cậu đó!
Trịnh Minh Hạo đáp lại
bằng ánh mắt lạnh lùng, ý là: Không cần!
"Minh Hạo."
Lăng Lăng kéo ghế lại gần Trịnh Minh Hạo, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể cho
em biết địa chỉ IP của bài viết trên diễn đàn được không? Em muốn biết là bài
viết do ai post!"
"Là Lô Thanh, nhà
trường đang nghiên cứu có nên đuổi học cô ta hay không."
Lô Thanh ư?! Một cô gái
bình thường luôn ẩn mình trong đám đông. Một nữ sinh viên thích vụng trộm đem
các bài báo của Dương Lam Hàng xếp thành tập, một bạn học kiêu ngạo không bao
giờ chủ động nói chuyện với cô.
Lăng Lăng tự nhận chưa
từng làm chuyện gì có lỗi với Lô Thanh, cô ta hà tất phải tuyệt tình như vậy!
Lăng Lăng đứng lên, đi về
phía cửa. Trịnh Minh Hạo kịp thời giữ lấy cô. "Lăng Lăng, em đi đâu?"
"Em đi hỏi cô ta,
tại sao phải làm thế?"
"Cô ta là đồng hương
với Uông Đào." Trịnh Minh Hạo cho cô đáp án.
"Anh nói gì cơ? Uông
Đào?"
"Uông Đào trước khi
quen em khá thân thiết với cô ta, cùng nhau tự học, thỉnh thoảng cùng nhau ăn
cơm, tuy nhiên sau khi biết em thì không lui tới với cô ta nữa."
"Cô ấy là bạn gái
Uông Đào... Tại sao không ai nói em biết cô ấy là bạn gái Uông Đào..."
"Uông Đào sợ em hiểu
lầm, không cho bọn anh nhắc tới Lô Thanh trước mặt em. Thực ra, cũng không tính
là bạn gái, Uông Đào chưa từng thích cô ta, ở bên nhau chẳng qua vì cô đơn...
Tuy nhiên, nếu em không xuất hiện, hai người họ có lẽ sẽ có tiến triển."
Lăng Lăng vô lực ngồi lại
trên ghế.
Cô nhớ rất rõ, khi cô và
Tiếu Tiếu bình phẩm về sự bất bình thường của Dương Lam Hàng, Lô Thanh đứng bên
lớn giọng nói: "Đó là vì bạn không hiểu thầy ấy!" Ánh mắt oán hận của
Lô Thanh chứa đựng biết bao đau xót, đáng tiếc, cô không hề nhìn ra!
...
Lăng Lăng vốn định đem
hết sách vở đập lên người nữ sinh đã uổng công học văn hóa cho nhiều kia, chất
vấn cô ta cớ sao lại bức người khác đến đường cùng. Giờ đây, cô hoàn toàn không
có sức lực, một chút cũng không...
Ngược lại Lăng Lăng cảm
thấy Lô Thanh lẽ ra nên tới đây mắng chửi cô một trận, chất vấn cô: Dựa vào đâu
mà bỏ Uông Đào, lại muốn dây dưa với Dương Lam Hàng, dựa vào đâu đoạt lấy người
yêu của cô, còn muốn bôi nhọ thần tượng cao quý thần thánh trong lòng cô!
Dựa vào đâu mà ở chung
với Dương Lam Hàng, còn muốn làm bộ thanh cao trước mặt người khác, đem mắng
anh ấy không ra gì...
Nếu đổi lại cô là Lô
Thanh, cô cũng sẽ hận như thế! Oán như thế! Chẳng qua cô sẽ không lựa chọn
phương thức hại người hại mình như vậy!
******
Thời gian cũng đã khuya,
mọi người vẫn chưa có dấu hiệu giải tán. Lăng Lăng lấy di động ra định xem giờ,
mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, và một tin nhắn chưa đọc. Đều đến từ số máy
của Dương Lam Hàng.
Cô vội vàng mở tin nhắn,
trên màn hình hiện lên: "Lăng Lăng, em đang ở đâu?"
"Đi ăn cơm với
bạn." Lăng Lăng trả lời mập mờ, không hiểu sao lại căng thẳng, sợ anh sẽ
hỏi là bạn nào. Cô không muốn lừa Dương Lam Hàng, lại càng không muốn làm tổn
thương anh.
Anh lại gửi tin qua, Lăng
Lăng nhanh chóng mở ra.
"Anh có thể gặp em
không?" Anh hỏi.
Ánh trăng bị che khuất,
trời đêm thâm sâu. Tim cô khẽ run lên. Không rõ là đắng chát, hay ngọt ngào.
Cô đấu tranh hồi lâu, mới
ra sức hạ quyết tâm. "Chúng ta cố gắng đừng gặp nhau, nhỡ đâu để người
khác nhìn thấy..."
"Ngày mai anh phải
đi công tác ở thành phố B."
"Ngày mai? Gấp vậy
sao?!"
"Hiệu trưởng Châu
vừa nhận được điện thoại, có một dự án nảy sinh vấn đề. Dự án này vô cùng quan
trọng với hiệu trưởng Châu, một khi đơn xin không được phê duyệt, chẳng những
toàn bộ nỗ lực trong nửa năm qua của cả tổ đề tài đều uổng phí, còn có khả năng
ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của ông ấy. Cho nên, bọn anh phải đi nghĩ biện
pháp khơi thông một chút."
"Vậy khi nào anh có
thể trở về?"
"Vẫn chưa biết được,
nhanh nhất cũng mất một tuần, nói không chừng phải chờ đến khi có kết
quả."
"Vâng. Mấy ngày tới
có thể em phải đi làm thủ tục rời trường."
"Lăng Lăng, chuyện
ra nước ngoài chờ anh về rồi nói được không?"
Mùi vị chia ly nghiền nát
trái tim cô, vung vãi khắp mặt đất.
Cô cầm ly bia trước mặt
lên, ngửa đầu uống xuống, vị bia chua xót hệt như nước mắt, chảy vào trong tim.
******
Buổi nhậu kết thúc, Trịnh
Minh Hạo tiễn Lăng Lăng đến cửa ký túc, xong rời đi.
Cô không vào trong, cầm
hoa hồng trong tay ngồi trên băng ghế trước nhà trọ.
Đã quen với sự dịu dàng
của anh, đã quen được anh che chở. Mới một tuần, cô đã khó chia khó lìa như
thế, bốn năm... phải sống sót thế nào đây.
Đèn nhà trọ tắt, bác bảo
vệ khóa cửa, Lăng Lăng rốt cuộc không thể khống chế dục vọng muốn được gặp anh
của chính mình, chạy về hướng nơi ở của Dương Lam Hàng...
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một
bóng người cao to đi về phía băng ghế, ngồi xuống. Cầm lấy hoa hồng bị Lăng
Lăng bỏ quên, cười chua chát. Dù trả giá bao nhiêu, chung quy anh vẫn không có
được trái tim cô.
...
Ở dưới lầu nhà Dương Lam
Hàng, Lăng Lăng cảnh giác nhìn tứ phía, xác định chung quanh không có ai, cô
một mạch chạy lên lầu.
Không dám gõ cửa, sợ đèn
cảm ứng âm thanh sẽ chiếu sáng hành lang tối om. Cô lặng lẽ gởi một tin nhắn:
"Mở cửa, được không?"
Rất nhanh, cô nghe thấy
tiếng bước chân gấp rút, cửa được mở ra. Ánh đèn màu cam trong phòng khách
chiếu sáng người cô muốn gặp nhất, một thân cô đơn.
--------------------
(*) Tàn hoa bại liễu: ý
chỉ người bị vùi dập, tàn tạ vì XXX.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT