"Hả?!" Giọng Liên Liên cao tới quãng tám: "Cậu với Dương..."

Dựa trên kinh nghiệm và bài học đau thương trước đây, Lăng Lăng kịp thời bịt miệng Liên Liên. "Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Liên Liên làm sao có thể bình tĩnh nổi, vội vàng kéo bàn tay Lăng Lăng đang cản trở cô nói chuyện xuống: "Cậu với anh ta, đang quen nhau?! Mấy ngày nay cậu... và anh ta ở cùng một chỗ hả?"

"Ừ."

Hai mắt Liên Liên trợn tròn, nhìn trừng trừng Lăng Lăng một hồi lâu, đột nhiên vươn tay tìm đến cái trán cô: "Không phải cậu phát sốt, sốt tới ngu người luôn rồi đấy chứ?"

"Không có."

Tuy Liên Liên sờ trán cô thấy nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng vẫn không thể tin: "Cậu chắc chắc cậu không mắc chứng hoang tưởng nào đó phải không?"

"Tớ chắc chắn!"

Lăng Lăng dùng hai tay bưng ly milk shake, hơi nước đọng trong lòng bàn tay, lạnh lẽo.

"Cậu cũng cho rằng tớ không xứng với anh ấy sao?" Lăng Lăng thầm thở dài.

"Không phải! Không phải!" Liên Liên vội lắc đầu, lời nói có chút lộn xộn. "Lăng Lăng, cậu là một cô gái tốt, ai cưới được cậu là phúc của người đó. Tớ chỉ là không có cách nào tưởng tượng nổi Dương... anh ta có thể cùng sinh viên của mình... Quả thực, chuyện này xảy ra với bất kỳ ai khác đều có thể, nhưng xảy ra với anh ta, rất là khó hiểu. Anh ta thoạt nhìn rất... rất... thanh cao!"

"Haiz!" Lăng Lăng cảm thán, cô hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh ngạc của Liên Liên. Bởi vì, vẻ ngoài thanh cao của Dương Lam Hàng không biết đã mê hoặc hết bao cô gái non dạ!

Tất nhiên, trong đó cũng bao gồm cả cô. Nếu không Dương Lam Hàng hai năm nay ám chỉ nhỏ nhỏ to to không biết bao nhiêu lần, cô há có thể một chút mơ tưởng cũng không dám có sao.

"Rất khó hiểu." Liên Liên vỗ vỗ ngực, cầm ly milk shake uống một hơi hết nửa ly. "Tớ thế nào cũng nghĩ không thông... anh ta muốn cái gì đây!"

"Nghĩ không thông à?" Lăng Lăng cười tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: "Liên Liên, tớ cũng nghĩ không thông, năm năm trước vì sao cậu không nói tớ biết, bang Massachusetts không chỉ có đại học Harvard mà còn có cả MIT!"

"Trường đại học ở Massachusetts quá trời, tớ làm sao nói cậu biết từng cái một được... Hây dà, tớ đang nói với cậu chuyện tình yêu thầy trò, cậu đừng có lái tớ qua chuyện yêu đương trên mạng chứ..." Liên Liên đột nhiên im bặt, mắt trợn tròn thao láo! "Lăng Lăng, cậu có ý gì? Anh bạn khoa học gia của cậu học MIT? Đừng nói với tớ..."

Lăng Lăng gật gật đầu.

Liên Liên bưng phần milk shake còn lại uống sạch, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh. "Anh ta, anh ta, anh ta..." Liên Liên nói ba chữ "anh ta" liên tiếp mà vẫn chưa biểu đạt xong lời mình muốn nói.

Lăng Lăng hảo tâm thay cô nói ra: "Anh ấy chính là người bạn khoa học gia của tớ, hai năm trước từ Mỹ trở về, lúc ấy, tớ đang quen Uông Đào. Cho nên, anh ấy hiểu lầm."

"Anh ta hiểu lầm cậu căn bản không thích anh ta, nản lòng thoái chí, nên lựa chọn từ bỏ hả?"

Lăng Lăng lắc đầu. "Nói đúng ra, anh ấy vẫn luôn theo đuổi tớ. Chuyện xưa nước ấm nấu ếch(*) cậu từng nghe bao giờ chưa? Tớ chính là con ếch ngu si đó, vốn dĩ dưới tác dụng của phản ứng chống lại kích thích, có thể nhảy khỏi nồi, chạy trối chết. Kết quả anh ấy dùng lửa ấm từ từ nấu, chờ đến khi tớ phát hiện ra... thì đã bị nấu chín rồi!" Trong lòng Lăng Lăng bổ sung một câu: Dù sao cũng chín, cứ để anh ấy ăn quách đi, đỡ cho kẻ khác vớ bở!

"Không hổ là nhà khoa học!" Liên Liên chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt ngập tràn sùng bái. "Theo đuổi phụ nữ mà cũng theo đuổi có trật tự đến thế. Bội phục, phục sát đất luôn!"

"Liên Liên, tớ hiểu rõ hơn ai hết, tớ không xứng với anh ấy... Nhưng tớ đã lỡ chìm đắm quá sâu rồi. Tớ có thể khuyên chính mình trốn tránh Dương Lam Hàng, nhưng tớ không có cách nào thuyết phục bản thân rời xa "Vĩnh viễn có xa không". Cậu có hiểu không?"

Liên Liên trầm mặc giây lát, bỗng nhiên vỗ vai Lăng Lăng rất trượng nghĩa: "Có gì mà không xứng chứ?! Là chiều cao không xứng, hay diện mạo không xứng? Bằng cấp không xứng, hay nhân phẩm không xứng?"

"Không giống kiểu có thể xứng đôi với nhau."

"Lăng Lăng, cậu phải có lòng tin vào bản thân, anh ta cũng không phải một cậu nhóc sinh viên hai mươi tuổi đầu, nếu anh ta đã lựa chọn cậu, nhất định có lý do của anh ta!"

"Ừm!" Cô nhìn ánh mắt chân thành của Liên Liên, hốc mũi bỗng chua chua, nước mắt rưng rưng.

Bạn bè, chính là người trong lúc bạn cần nhất, sẽ đứng sau lưng thúc đẩy bạn.

"Liên Liên, dưới góc nhìn của cậu, cậu có thể chấp nhận tình yêu thầy trò không? Tớ lo tình cảm của bọn tớ bị nhà trường biết, trường sẽ đuổi việc anh ấy." Vấn đề này khiến Lăng Lăng rối bời đã lâu, kẻ trong cuộc thường u mê, cô biết chính mình vì quá bận tâm nên mới nghĩ quá nhiều, do đó muốn nghe một chút quan điểm của Liên Liên.

Liên Liên tỏ vẻ không quan trọng khoát tay. "Anh ta chưa kết hôn, cậu chưa lấy chồng, có gì nghiêm trọng đâu. Đâu đến mức phải đuổi việc chứ."

"Nhưng tớ lo sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ảnh."

"Chứ cậu nghĩ Dương Quá với Tiểu Long Nữ thì sao, có bị người đời phỉ báng không? Từ khi Trung Quốc mới thành lập, pháp luật đã cho phép tự do yêu đương rồi!"

Vừa nghe Liên Liên nói vậy, tâm trạng phập phồng đã lâu của Lăng Lăng rốt cuộc cũng buông lỏng.

"Cảm ơn cậu, tớ yên tâm rồi. Nếu mọi người đều nghĩ như cậu thì đã không có vấn đề gì hết."

Liên Liên nhìn bộ dạng nửa mừng nửa lo của Lăng Lăng, không khỏi cảm khái hết mức: "Hai người các cậu thật không dễ dàng, yêu qua mạng hơn năm năm, mỗi người đều từ bỏ nhiều như vậy, mới đến được với nhau... Tớ còn nhớ thời gian cậu cai net hồi đó, gầy đi trông thấy..."

"Thật không? Sao tớ không biết nhỉ?"

"Hồi đấy cậu làm gì có tâm trạng soi gương, mỗi ngày đều mặc cái váy trắng bay qua bay lại như nữ quỷ. Lâm Lâm lén nói cho bọn tớ biết, thất tình mà vừa khóc vừa làm loạn thì cùng lắm buồn khổ ba tháng là xong, thất tình mà một giọt nước mắt cũng không rơi thì dẫu ba năm cũng không buông bỏ được. Quả thực nó nói đúng..."

Họ tám về trường đại học, từ tình yêu qua mạng của Lăng Lăng cho đến từng người bạn cùng phòng ngủ, càng tám càng hăng, nhất thời quên luôn giờ giấc. Mãi đến khi Dương Lam Hàng gọi điện cho cô. Lúc Lăng Lăng nhận điện thoại, hai má hồng hồng, ý cười lay động.

Liên Liên nhìn mà có phần ngây người, cô quen Lăng Lăng bảy năm, những tưởng Lăng Lăng rất thích cười, nhưng cô chưa bao giờ thấy Lăng Lăng tươi cười động lòng người đến thế. Con gái đang yêu, thật sự rất đẹp!

"Alô!" Hàm lượng đường trong giọng nói Lăng Lăng vô cùng cao.

Ngữ khí của Dương Lam Hàng lại rất nghiêm túc, giọng điệu cao cao tại thượng ra dáng. "Bạch Lăng Lăng! Em tới văn phòng khoa một lát, có chút việc cần tìm em!"

Lăng Lăng đoán bên cạnh anh hẳn là có những giáo viên khác, không dám khinh suất, bèn cung kính nói: "Dạ! Thầy Dương, em lập tức đi qua đây."

Cúp điện thoại, cô vội vã nói: "Liên Liên, tớ đến khoa có chút việc đã."

Liên Liên che miệng cười trộm. "Xem cậu bị dọa kìa! Cậu đó nha, cả đời sẽ bị anh ta ép tới chết luôn, đừng mong nổi dậy."

Haiz! Lăng Lăng cũng cảm thấy vậy đó. Dương Lam Hàng một khi đã nghiêm chỉnh, cô đến thở mạnh cũng không dám.

...

Chạy nhanh suốt đường đi, tới khoa Vật liệu, cả thang máy Lăng Lăng cũng không dám chờ, chạy bộ năm tầng lầu đến văn phòng khoa Vật liệu.

Trong văn phòng khoa chỉ có ba người, một giáo viên văn phòng khoa mặt mày nghiêm nghị đang cau mày nhìn bảng điểm của cô.

Lô Thanh bạn học của cô đang giúp thầy giáo văn phòng khoa nhập dữ liệu vào máy tính.

Dương Lam Hàng ngồi trên ghế cạnh Lô Thanh, mỉm cười nhìn Lăng Lăng, nắng sớm chiếu lên gương mặt anh, cứ như thể làm vấy bẩn sự thanh khiết của anh.

Lăng Lăng chậm rãi nhích đến bên cạnh giáo viên văn phòng khoa, lễ phép chào: "Chào thầy Vương! Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?"

"Tại sao em có một môn tự chọn không qua? Em có biết sinh viên muốn học lên thẳng tiến sĩ thì các môn tự chọn bắt buộc phải đạt không?"

"Không thể nào, em có đi học mà!" Lăng Lăng vô cùng thành khẩn cam đoan: "Em chưa bao giờ trốn học, tất cả các lớp đều có mặt, liệu có phải giáo viên phụ trách môn quên không ạ."

"Em tự mình nhìn xem." Thầy Vương đưa bảng điểm cho cô. "Em không hề đến lớp buổi nào, thi hết môn cũng không tới!"

"Hả?" Lăng Lăng kinh ngạc nhìn bảng điểm, len lén trừng mắt một cái với Dương Lam Hàng đang không nhịn được cười kia, quay mặt lại mỉm cười hỏi giáo viên văn phòng khoa: "Thầy Vương, ý thầy nói là môn Phần tử hữu hạn phi tuyến tính phải không ạ?"

"Phần tử hữu hạn phi tuyến tính?" Thầy Vương lại lật lật bảng điểm, "Môn đấy em có điểm rồi, thầy Trần nói em có đi thi."

"Thầy Trần ạ?" Lăng Lăng suýt chút nữa vọt miệng hỏi ai là thầy Trần, may là nhịn xuống kịp, không thì toi luôn!

"Chính là thầy giáo mà vào hôm thi hỏi em là sinh viên lớp nào đó? Không phải em còn hỏi người ta học lớp nào sao?"

Cô ấm ức cúi đầu nghịch ngón tay, đó là điểm bất lợi của học kết hợp nhiều ngành, giáo viên chuyên ngành căn bản đều không biết ai vô ai.

Dương Lam Hàng ngồi bên che miệng nín cười, nhịn đến đau khổ, nhìn Lăng Lăng đến nỗi cô muốn ngứa ngáy khó chịu.

Thực ra, chuyện này cũng không thể trách Lăng Lăng.

Yêu cầu của khoa Vật liệu đối với nghiên cứu sinh thạc sĩ thiên về góc độ thực hành hơn, các sếp trong tổ đề tài đều coi trọng khối lượng công tác thí nghiệm của sinh viên, năng lực xoay sở giải quyết vấn đề, nói một cách tương đối, yêu cầu về mặt điểm số trên lớp cũng không quá nghiêm khắc.

Có vài sinh viên vì muốn đạt học bổng hoặc lên thẳng tiến sĩ thì còn nghiêm chỉnh học các môn bắt buộc, tranh thủ lấy điểm cao. Về phần môn tự chọn, chẳng qua là để cho đủ học phần nên chọn đại một môn, không để ý nó có liên quan gì với đề tài của mình hay không.

Sinh viên thông thường sẽ lên lớp buổi đầu tiên để điểm danh, rồi buổi cuối cùng đến copy vài cái file Power Point, xem qua từ đầu đến cuối một lượt là có thể thi đậu. Nếu gặp được giáo viên dễ tính, cuối cùng chỉ cần nộp một bản báo cáo là được cho qua.

Lớp Phần tử hữu hạn phi tuyến tính kia Lăng Lăng chưa đi lần nào, buổi đầu tiên Kiều Kiều giúp cô điểm danh, buổi cuối cùng Tiếu Tiếu chép file PPT giùm cô, cô đọc hết một đêm xong đi thi. Lúc đi thi, một người ăn vận trông như sinh viên trẻ tuổi bước đến cạnh cô, hỏi: "Bạn à, bạn học lớp nào vậy?"

Giọng điệu vô cùng khách sáo, cô cũng vô cùng khách sáo trả lời: "Tớ học lớp Hai, mà bạn ơi, sao mình lại chưa thấy bạn bao giờ, bạn học lớp nào thế?"

Người đó cầm thẻ sinh viên của Lăng Lăng nhìn nhìn, xong bỏ xuống rồi đi ra ngoài.

Lăng Lăng khi ấy còn thấy kỳ kỳ, bạn sinh viên này liệu có phải học đến mụ người, làm việc lung tung lộn xộn không. Cô có nằm mơ cũng không ngờ, đó chính là thầy Trần siêu cấp hiền lành trong truyền thuyết. Cũng may thầy Trần nổi tiếng hiền hậu, nếu là giáo viên khác chắc đã sớm loại cô khỏi phòng thi chứ đừng nói cho cô thi đậu.

Lăng Lăng hạ quyết tâm lần sau buổi đầu tiên của môn tự chọn dù thế nào cũng phải đi học, có nghe giảng hay không không quan trọng, nhìn rõ giáo viên mới là mấu chốt, nếu không sẽ lại gặp chuyện mất mặt như thế kia.

Thu hồi suy nghĩ, Lăng Lăng cười cầu tài hỏi. "Thầy Vương, môn nào em không qua ạ?"

"Công nghệ vật liệu mới!"

"Công nghệ vật liệu mới, môn này có lớp sao ạ?" Cô nhớ rõ học kỳ sau mới có lớp.

Thầy Vương lạnh lùng nhìn liếc cô một cái, nói: "Không phải môn nào em cũng đi học à?"

"Nhưng không ai nói em biết có môn này ạ." Cô nhỏ giọng lí nhí, cẩn thận ngẫm lại một chút, nhớ mang mang hình như lớp trưởng có nhắc mình. Mấy ngày nay cùng Dương Lam Hàng yêu đương mơ mơ màng màng, đã sớm quên béng chuyện môn tự chọn này.

"Thầy Vương!" Dương Lam Hàng cuối cùng cũng mở miệng thay cô giải vây: "Anh xem chuyện này nên làm sao đây? Thành tích các môn bắt buộc của Bạch Lăng Lăng đều rất cao, nếu chỉ vì môn tự chọn mà hủy tư cách học thẳng tiến sĩ thì thật đáng tiếc."

"Haiz! Thầy Lưu đã báo điểm qua đây, tôi chỉ phụ trách nhập điểm, không thể tự tiện sửa đổi."

"Thầy kinh nghiệm công tác phong phú, loại chuyện này cũng thường xuyên gặp, chắc là có biện pháp khác đúng không? Sinh viên của tôi thật có hơi phiền toái, coi như anh làm ơn giúp tôi một chút đi."

"Vậy thế này đi." Thầy Vương vừa nghe giọng điệu cầu khẩn của Dương Lam Hàng, cũng không nỡ từ chối, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói. "Điểm của Bạch Lăng Lăng tôi tạm thời chưa lưu, cậu đi tìm thầy Lưu nói một tiếng, hỏi anh ấy xem liệu có thể sửa điểm đôi chút được không!"

"Tôi hiểu rồi! Phía thầy Lưu tôi sẽ đi nói chuyện. Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn thầy Vương ạ!"

Lăng Lăng vừa nói xong, ỉu xìu đi theo Dương Lam Hàng rời khỏi văn phòng khoa.

Dọc đường đi cô đều cười trộm, có sếp che chở thật là quá tuyệt! Dù sao, có quan hệ tốt đẹp với sếp càng quan trọng hơn!

Vào văn phòng, Dương Lam Hàng lập tức đóng cửa lại, khóa trái!

"Sáng hôm qua thầy Trần đến nói chuyện với anh, anh còn tưởng anh ta nói giỡn!" Dương Lam Hàng nói.

Thầy Trần thật nham hiểm, ấy vậy mà lại đến méc sếp cô!

"Thầy Dương?" Lăng Lăng thấy Dương Lam Hàng từng bước hướng về phía cô: "Thầy không định trừng phạt thể xác em đấy chứ? Em biết lỗi rồi! Từ nay về sau em sẽ không bao giờ trốn học nữa, đảm bảo không trốn!"

"Trừng phạt thế xác à?" Giọng Dương Lam Hàng nghe cực kỳ mờ ám. "Ý tưởng này hay đó."

Lăng Lăng lùi ra sau từng bước, giải thích nói: "Không phải em muốn trốn học, em vừa phải làm thí nghiệm, vừa phải chuẩn bị thi cuối kỳ môn bắt buộc, còn phải chuẩn bị bảo vệ đề tài, nhiều chuyện phải làm như thế, em phải lựa chọn mà bỏ bớt..."

Tay Dương Lam Hàng vén tóc bên tai cô, nâng mặt cô lên.

Câu tiếp theo của cô bị nuốt ngược trở vào. Cô e lệ nhắm mắt lại, chờ mong...

Anh nhẹ giọng nói bên tai cô: "Em về chuẩn bị đâu đó đi, chuyến tàu lúc mười hai giờ trưa, mình đi thành phố S."

******

Thời tiết cuối thu, xe lửa rong ruổi giữa trời đất rộng lớn vô biên, mỗi nơi vươn tới, phồn hoa mãn nhãn.

Trong toa xe giường nằm, họ ngồi đối diện nhau, đem mọi cảnh phồn hoa thu hết vào trong mắt. Hành trình xa xôi dường như trở nên ngắn hơn rất nhiều. Họ tán gẫu với nhau suốt đường đi, đề tài nói chuyện không hết.

Nói xong chuyện những nhân vật đạt giải Nobel từ xưa đến nay, lại đến chuyện các tác giả văn học mạng hiện đại, nói chuyện Lỗ Tấn, vô tình lại đề cập đến lịch sử Trung Quốc, Lăng Lăng đến đây hứng chí, hồ hởi kể chuyện lịch sử năm ngàn năm, vanh vách nói về các vị quân vương mình yêu thích nhất.

"Em thích lịch sử Trung Quốc lắm hả?" Anh hỏi. "Con gái thích lịch sử không nhiều lắm đâu."

Lăng Lăng nói với anh. "Ba em trước đây là thầy giáo lịch sử, thường xuyên kể chuyện lịch sử Trung Quốc cho em nghe. Sau này ba đi rồi, lúc nhàm chán em cũng hay mở sách lịch sử ra xem."

"Là lúc nhàm chán? Hay nhớ ông ấy?"

Lăng Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, một con ngỗng trời từ trên cao bay qua, cô kêu lên kinh ngạc: "Anh xem, con chim to chưa kìa!"

Dương Lam Hàng đặt tay lên đầu cô, âu yếm xoa xoa tóc cô. "Lăng Lăng, em yên tâm đi, anh nhất định giúp em tìm được ông ấy."

"..."

...

Tới thành phố S cũng đã khuya, Viện khoa học đã tan tầm từ lâu.

Dương Lam Hàng cùng Lăng Lăng trước tiên nghỉ chân tại một khách sạn gần Viện khoa học. Để tránh những phiền toái không cần thiết, Dương Lam Hàng vốn xử thế cẩn trọng cố ý muốn đặt hai phòng. Ăn xong cơm tối, Dương Lam Hàng ngồi trong phòng cô một lát, hơn mười giờ thì rời đi.

Lăng Lăng tắm rửa xong, rúc vào chăn đắp lạnh cóng, tựa vào đầu giường đọc tài liệu. Càng đọc càng chán, nhưng lại không hề buồn ngủ, Lăng Lăng nhất thời cao hứng, liền nghĩ ra một trò đùa tinh quái.

Cô nhấc điện thoại đầu giường, cô gái trực tổng đài vô cùng nhiệt tình. "Xin hỏi chị có việc gì không ạ?"

"Phiền cô giúp tôi chuyển điện thoại đến phòng 1216."

"Vui lòng chờ giây lát ạ."

Điện thoại reo hai tiếng, giọng nói trầm ấm của Dương Lam Hàng cực kỳ dễ nghe. "Xin chào!"

Lăng Lăng cố ý đè cổ họng, dùng một giọng chính mình nghe còn thấy buồn nôn nói: "Xin hỏi... Anh ở một mình có thấy cô đơn không? Có cần phục vụ đặc biệt không ạ?"

"Không cần, cảm ơn!" Điện thoại cúp thẳng tay.

Lăng Lăng nhoài người trong chăn, càng nghĩ càng thấy mắc cười, vì thế cầm lấy điện thoại, gọi một lần nữa.

Chuông reo bốn lần mới bắt máy. "Xin chào!"

Lăng Lăng nheo nhéo bắt chước tiếng Quảng Đông nói: "Anh ơi, đừng cúp điện thoại mà! Phục vụ của chúng em, đảm bảo khiến anh hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn."

Lần này Dương Lam Hàng không trả lời, cũng không cúp điện thoại.

Lăng Lăng cũng không có kinh nghiệm gọi điện chọc ghẹo, sau hai câu, có vẻ không rành phải nói gì thêm cho lắm. "Anh cứ thử sẽ biết, đảm bảo anh cả đời khó quên."

Dương Lam Hàng cất lời: "Ừm! Chi phí tính thế nào?"

Anh vậy mà dám hỏi câu này?! Lăng Lăng mém nổi xung, chữ "Anh!" vừa lên đến bên môi vội nuốt xuống.

Chỉ số thông minh của Dương Lam Hàng cao như vậy làm sao có thể dễ dàng bị cô lừa, nhất định là đang bỡn lại cô, muốn cô chịu gậy ông đập lưng ông đây mà.

Cô sẽ không mắc mưu đâu, nên cười càng chói lọi hơn, "Còn tùy anh chọn dịch vụ gì ạ."

"Vậy sao?" Giọng điệu anh có mùi trêu chọc: "Các cô cung cấp những dịch vụ gì?"

Câu hỏi điển hình kiểu Dương Lam Hàng, muốn bao nhiêu tích cực thì có bấy nhiêu.

Lăng Lăng mặt nóng muốn chín luôn, dựa vào chút kiến thức có hạn học được từ mấy tiểu thuyết trên mạng, bèn mặt dày trả lời anh: "Chẳng hạn như, mê hoặc thu phục, SM, còn có NP... Bất kể phục vụ kiểu gì, chỉ cần anh nói, em đều làm được hết..."

"Ừm! Tôi không cần nhiều dạng lắm, tôi thích... cô chủ động hơn."

Chủ động á? Lăng Lăng nhớ lại vài đoạn trích trong tiểu thuyết 18+... rất khó khăn nha.

Quệt mồ hôi lạnh trên trán, giọng cô kiên trì uốn éo không ngừng: "Anh muốn em chủ động thế nào?"

"Tôi muốn..." Dương Lam Hàng trầm ngâm một lát, giọng điệu dường như đang cố nhịn cười: "Cô đến đây, tôi sẽ nói cho cô!"

"Em phải nhắc anh trước, giá rất cao đó."

"Cô trị giá bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu..." Cúp điện thoại.

...

Anh nói: Anh thích cô chủ động...

Anh nói: Cô tới đây, tôi sẽ nói cho cô!

Như vậy cô rốt cuộc nên đi, hay không đi?

Lăng Lăng rúc vào trong chăn, rất nhiều hình ảnh kỳ quái hiện lên trong đầu cô, càng nghĩ càng nóng...

Cô xốc lại tinh thần, đứng dậy rời khỏi chăn, khoác thêm áo choàng tắm màu trắng do khách sạn chuẩn bị, buộc dây lưng, ghé vào cửa nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, bèn chạy nhanh đến cánh cửa đối diện gõ cửa phòng Dương Lam Hàng.

Cửa mở ra, Lăng Lăng học theo cách pose coi trên ti-vi, lưng tựa khung cửa, một chân cong lên, quyến rũ dẫm lên khung cửa sau lưng. Áo choàng tắm chỉ buộc một chiếc thắt lưng hơi mở ra, thân thể nhỏ bé nửa kín nửa hở.

Dương Lam Hàng không hề kinh ngạc khi thấy cô, nhìn cô xuyên suốt từ đầu đến chân, đáy mắt tràn đầy hưng phấn.

"Anh xem em giá bao nhiêu?" Cô nghịch nghịch mái tóc đen còn hơi ẩm ướt, cười mờ ám.

Dương Lam Hàng vươn tay ra, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong, ép lên vách tường cạnh cửa.

"Thử qua mới biết được!"

...

----------------------

(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ --> Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play