Mẹ Bạch tuy không học
nhiều, nhưng trong mắt bà, hoặc có thể nói ở vùng đất bị văn hóa Nho Gia thâm
nhiễm như Sơn Đông, "thầy giáo" là một nhân xưng tôn quý nhất, là
nghề nghiệp thần thánh nhất trong mắt già trẻ gái trai. Thầy giáo, đại biểu cho
dạy chữ dạy người, vô tư cống hiến.
Về phần giáo sư đại học,
trong mắt người phàm càng là một đại danh từ tương đương phẩm cách cao thượng,
học thức uyên bác. Cái gọi là "giáo thụ"(*), không phải chỉ đơn thuần
là mở cánh cửa kho báu khoa học cho học sinh, "giáo" là truyền cho
học sinh tri thức, "thụ" là dạy học sinh đạo lý làm người cũng như
quan niệm đạo đức luân lý tích lũy năm nghìn năm nay của nhà giáo.
Có một lần, Lăng Lăng về
nhà nghỉ phép, oán hận chính mình "nhìn người không thấu", học nghiên
cứu sinh mà cực hơn cả nông dân, mẹ Bạch còn nghiêm khắc dạy dỗ cô một trận,
bởi vì trong mắt bà giáo viên hướng dẫn của Lăng Lăng hẳn là một "giáo
sư" đức cao vọng trọng.
Bây giờ, đối mặt với một
giáo sư "tuổi trẻ đầy hứa hẹn" của đại học T như vậy, một gã đàn ông
dụ dỗ chính sinh viên của mình lên giường, tâm trạng của mẹ Bạch không thể chỉ
dùng một từ "sốc" mà miêu tả hết. Bà quả
thực không thể tin nổi, cái gọi là đại học danh tiếng cả nước, vậy mà lại phát
sinh một chuyện như thế này!
Lăng Lăng vừa thấy mẹ tức
giận đễn nỗi đôi môi run lên, căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt, ngay cả vết
thương chưa hoàn toàn lành hẳn nơi hai lòng bàn tay nhoi nhói phát đau cũng
không nhận thấy. Cô thật sự không biết mẹ mình với tính cách bảo thủ lại ương
ngạnh sẽ làm ra những chuyện gì, sẽ nói ra những lời tổn thương người ta đến
thế nào.
Dương Lam Hàng thường
ngày vẫn giỏi nắm bắt cử chỉ lời nói người khác hôm nay dường như đặc biệt ngu
ngốc, hoàn toàn không cảm nhận được trong phòng có bom hẹn giờ sắp nổ.
"Đúng ạ." Không
ngờ Dương Lam Hàng vẫn duy trì nụ cười mỉm tao nhã lịch sự của mình, trả lời:
"Rất khéo! Có lẽ là duyên phận ạ."
Khéo?! Anh rốt cuộc có
biết mình đang nói cái gì không hả? Thần kinh căng cứng của Lăng Lăng lập tức
đứt phụt, mọi suy nghĩ đều rơi vào trạng thái tạm dừng hoạt động.
"Anh là giáo viên
hướng dẫn của Lăng Lăng, làm sao anh có thể cùng nó..." Mẹ Bạch tức giận
đến không biết phải nói gì. "Xảy ra chuyện này, trường các anh để mặc
sao?"
Dương Lam Hàng vẫn duy
trì nụ cười như trước, trên mặt không hề có chút hổ thẹn, còn cố nhiên giải
thích nói: "Thưa bác, nội quy đại học T cũng không cấm giáo viên và sinh
viên quen nhau ạ."
"Cái gì?! Làm sao
trường các anh có thể cho phép loại chuyện này xảy ra hả?!"
Vẻ mặt của Dương Lam Hàng
dường như rất kinh ngạc. "Không thể ấy ạ? Cháu nhớ rõ trường hợp cấm kết
hôn trong luật hôn nhân chỉ có hai loại: Thứ nhất, có quan hệ huyết thống trực
tiếp hoặc trong phạm vi ba đời; Thứ hai, có tật bệnh mà y học cho rằng không
nên kết hôn."
"Anh!"
"Thưa bác, xin bác
đừng nóng." Dương Lam Hàng thấy mẹ Bạch nói không nên lời, vội vàng rót ly
nước, hai tay đưa đến trước mặt mẹ Bạch: "Có gì bác từ từ nói ạ."
Tục ngữ nói, người không
biết không có tội. Mẹ Bạch vốn đang muốn phát hỏa giờ lại đối mặt với biểu hiện
ngu ngơ mà vẫn khiêm tốn tiếp thu của Dương Lam Hàng, cũng không thể bùng nổ
được. Bà cầm tách trà uống một ngụm, ổn định tinh thần đôi chút, vẻ tức giận
trên mặt cũng biến mất hơn phân nửa.
Lăng Lăng không nhịn được
ném cho Dương Lam Hàng một ánh mắt sùng bái vô hạn, cô tưởng công lực giả ngu
của mình đã lên đến hàng thượng thừa, nào ngờ công lực ngả ngu cũng tỉ lệ thuận
với chỉ số thông minh. Anh ngay cả giả ngu cũng làm ra vẻ thành khẩn đến thế,
bình tĩnh đến thế, thực sự là cảnh giới người thường không với tới được.
"Mẹ, mẹ hiểu lầm
rồi. Anh ấy mười sáu tuổi đã đi Mỹ học, tiếp nhận giáo dục phương Tây, không
hiểu biết rõ về truyền thống tôn sư trọng đạo của Trung Quốc." Lăng Lăng
giật nhẹ tay áo mẹ, kịp thời nói đỡ cho người trong lòng: "Hai năm trước
anh ấy vì muốn đến với con mà cố ý từ bỏ công việc tại đại học MIT của Mỹ để về
đại học T tìm con, tình huống đưa đẩy thế nào lại thành thầy giáo con."
Mẹ Bạch gật đầu, lại hỏi:
"Thầy... Dương. Cha mẹ cậu biết Lăng Lăng là sinh viên của cậu sao? Họ
không phản đối à?"
Ngụ ý: Cậu sống ở nước
ngoài có thể không biết rõ, nhưng cha mẹ cậu không thể nào để cho loại việc này
phát sinh, trừ phi họ căn bản không biết gì.
Dương Lam Hàng dĩ nhiên
nghe ra ý tứ trong đó. "Họ biết ạ. Ba mẹ cháu rất thích Lăng Lăng, nhất là
mẹ cháu, bà nói các cô gái trẻ thời nay ngày càng phù phiếm, khó gặp được người
vừa đơn thuần lại hiểu chuyện như Lăng Lăng."
Dương Lam Hàng nhìn
thoáng qua Lăng Lăng, trong ánh mắt toát lên tình ý miên man. "Hơn nữa,
cháu đã ba mươi rồi, vẫn chưa có bạn gái, họ đều rất lo nếu cháu bỏ lỡ Lăng
Lăng thì sẽ không có cô gái nào nguyện ý lấy cháu."
Ba mươi tuổi đã có thể
làm đến hướng dẫn tiến sĩ, chàng trai này thực sự không đơn giản. Cậu ta rõ
ràng chỉ nói mấy câu, thâm ý bao hàm trong đó đã mang rất nhiều tầng ý tứ. Đầu
tiên, cha mẹ cậu ta đã chấp nhận tình yêu thầy trò giữa hai đứa, hơn nữa còn
dùng tiêu chuẩn con dâu để đánh giá Lăng Lăng. Tiếp theo, cậu ta đối với tình
cảm là thật lòng, trước Lăng Lăng chưa hề có bạn gái khác. Thứ ba, cậu ta biểu
thị rất rõ ràng thành ý muốn kết hôn với Lăng Lăng.
Cuối cùng...
Nhớ đến Lăng Lăng từng
nói, hai đứa thích nhau đã nhiều năm, khó khăn lắm mới đến được với nhau. Mẹ
Bạch cẩn thận ngẫm lại một lượt lời nói của Dương Lam Hàng, bà phát hiện chàng
trai có dáng vẻ bất phàm trước mắt này vô cùng khác biệt với người thường. Cậu
ta cũng không giống những gã đàn ông khác thề thốt những lời kiểu như
"thật lòng yêu nhau", "không phải cô ấy thì không cưới ai
hết", nhưng lời nói của cậu ta thể hiện rõ ý tứ rằng: Nếu cậu ta bỏ lỡ
Lăng Lăng thì sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa.
Mẹ Bạch nhìn kỹ Dương Lam
Hàng ngồi đối diện một lượt từ đầu đến chân. Bản thân khuôn mặt khiến trước mắt
người khác sáng ngời cùng khí độ kia không cần phải nói nhiều, chỉ với chiếc áo
sơ mi trên người cũng đã có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Mẹ Bạch không biết nhiều
về các hãng trang phục nam danh tiếng, không nhìn ra các chữ cái được thêu cầu
kỳ trên cổ tay áo đại diện cho cái gì. Dựa vào kinh nghiệm hai mươi mấy năm làm
việc trong nhà máy dệt, bà dám khẳng định chiếc áo sơ mi trên người cậu ta có
giá xa xỉ, bởi vì đường dệt của chất liệu vải may chiếc áo này rất tỉ mỉ, màu
nhuộm hết sức tinh tế. Ngoài những điểm này, để màu sắc sử dụng trên vải giàu
cảm giác lập thể, nơi dệt thường sử dụng một loại sợi tơ phát quang tự nhiên.
Loại chất liệu này bà từng nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên được trông thấy.
Tầm mắt mẹ Bạch chuyển
qua tay anh, mười ngón thon dài, màu da mịn màng nhẵn nhụi, rõ ràng chủ nhân
đôi tay này rất hiếm khi làm chuyện gì khác ngoài đọc sách viết chữ.
"Cha mẹ cậu làm công
việc gì?" Bà thăm dò hỏi. Lúc hỏi đặc biệt lưu ý thử xem thần sắc Dương
Lam Hàng. Anh hơi ngần ngừ giây lát, suy nghĩ kỹ càng xong mới trả lời ngắn
gọn: "Ba cháu làm nghiên cứu trong Viện nghiên cứu, mẹ cháu làm đôi chút
kinh doanh nhỏ ạ."
Bà dám khẳng định, gia
thế bối cảnh của cậu ta nhất định rất khá, bởi vì một người đàn ông như thế này
tuyệt đối không phải một gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra. Bà còn muốn
hỏi tiếp, nhưng người phục vụ đã bê hai đĩa đồ ăn chay đơn giản bước vào cửa,
đặt lên bàn.
Lăng Lăng nhanh nhảu nói:
"Mẹ, mẹ nhất định đói bụng rồi, trước hết ăn chút gì đi đã ạ."
Mẹ Bạch nhận đôi đũa do
Dương Lam Hàng lễ phép đưa cho, vờ như thuận miệng hỏi: "Mẹ cậu làm kinh
doanh gì vậy?"
"Mẹ cháu chủ yếu làm
đại lý và bán hàng cho một số nhãn hiệu ạ."
Mẹ Bạch nhận thấy nụ cười
của Dương Lam Hàng giống như khắc trên mặt, bất kể câu hỏi của bà có trực tiếp
đến đâu, cậu ta đều không có phản ứng nào khác ngoài mỉm cười.
"Mẹ!" Lăng Lăng
lặng lẽ lấy tay kéo kéo bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ hỏi chuyện này làm
gì?"
"Mẹ hỏi cho biết vậy
thôi." Nói xong, mẹ Bạch chỉ vào thức ăn trước mặt, nói với hai người đang
trao đổi ánh mắt: "Ăn chút gì đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Ăn được mấy miếng thức
ăn, mẹ Bạch lại nhìn Dương Lam Hàng đang chậm rãi ăn đồ ăn, hỏi: "Cháu và
Lăng Lăng quen nhau như thế nào?"
Dương Lam Hàng nuốt thức
ăn trong miệng xuống, trước khi cất lời dùng khăn tay lau nhẹ khóe môi.
"Bọn cháu quen nhau trên mạng ạ. Khi đó đề tài của cháu gặp khó khăn, mất
niềm tin vào chính mình, Lăng Lăng mỗi ngày đều khai mở cho cháu, khuyên cháu
tiếp tục kiên trì. Cho tới bây giờ cháu chưa từng gặp cô gái nào thiện lương
như vậy, quan tâm một người xa lạ mà không hề yêu cầu báo đáp gì cả."
Dương Lam Hàng cười cười,
thẳng thắn nói: "Thưa bác, nói bác đừng cười, cháu theo đuổi Lăng Lăng mất
năm năm cô ấy mời bằng lòng chấp nhận làm bạn gái cháu."
Mẹ Bạch cười theo, cười
đến độ hơi mất tự nhiên.
Rất lâu trước kia, không
nhớ rõ là cách đây bao nhiêu năm, bà tan tầm về nhà, thấy Lăng Lăng bưng miệng
không ngừng rỉ máu gục khóc trên bàn. Bà chạy nhanh tới, muốn biết con gái vốn
luôn kiên cường của mình cớ sao lại khóc thảm thế kia. Bà nhìn thấy một đoạn
chữ trên màn hình máy tính:
"^_^! Anh không cần
nản lòng, em nói anh biết một bí mật: Em yêu anh mất rồi!
Cho dù anh đẹp trai bao
nhiêu, cho dù anh giàu có đến đâu, cho dù tình yêu chúng ta có kết thúc thất
bại chăng nữa, em vẫn nguyện ý yêu anh!
Anh về nước đi!"
Mẹ Bạch cẩn thận đọc đoạn
chữ một lượt, lại cúi đầu nhìn Lăng Lăng đang khóc. Bà những tưởng người kia từ
chối Lăng Lăng, không chịu về nước. Nên Lăng Lăng mới có thể buồn thương đến
vậy.
Ngày ấy, mẹ Bạch đau lòng
vuốt tóc Lăng Lăng, khuyên con nói: "Quên đi, cái gì đã qua thì cho nó qua
đi. Thời nay, ai xa ai không sống được chứ!"
Lăng Lăng không ngừng gật
đầu, nước mắt hòa lẫn máu chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay. Cô cứ luôn cắn
chặt hai hàm răng, ngay cả một chữ "đau" cũng không chịu nói.
Lăng Lăng bị ốm ba ngày,
sốt cao không giảm, trong mơ thường hay khóc nói: "Ba, vĩnh viễn có xa
không? Ba, liệu ba có thể cho con biết, vĩnh viễn có xa không?"
Bà không biết nên nói cái
gì, phải nói cái gì. Bà ngoài việc nắm chặt tay Lăng Lăng, nói với cô:
"Con phải mạnh mẽ lên." thì không thể làm gì khác cho đứa con gái
đang thất tình.
Ba ngày sau, Lăng Lăng
khỏi bệnh, cô không hề lên mạng, cũng không còn khóc nữa. Lăng Lăng lại vui vẻ,
lạc quan như trước đây, không lâu sau thì quen bạn trai. Thế nhưng mấy năm qua,
cô thường hỏi cùng một câu trong lúc ngủ say, "Ba à, vĩnh viễn có xa
không?"
Từ đó về sau, một câu hỏi
như thách đố cứ bám rễ trong lòng mẹ Bạch, đó là: Rốt cuộc là loại đàn ông như
thế nào mà khiến con gái mình yêu tha thiết đến thế. Bà luôn cho rằng đó là một
câu đố không lời giải, nhưng bây giờ thì bà đã hiểu mọi thứ. Không phải Lăng
Lăng không bỏ được, mà là chàng trai từ đầu đến chân khắc đầy hai chữ "lôi
cuốn" này từ trước đến nay không hề từ bỏ Lăng Lăng.
Năm năm níu níu kéo kéo,
tình cảm ăn sâu vào lòng như vậy, bà có thể một phát chặt đứt tình duyên hai
đứa sao?
Bà không biết, cũng không
dám thử! Bởi vì bất luận thành công hay thất bại, con gái bà nhất định sẽ bị
thương.
...
Ăn xong bữa cơm trưa đơn
giản đến hơi sơ sài, Dương Lam Hàng tính tiền, đưa hai mẹ con đến một khách sạn
ba sao bình thường gần đó.
Đặt phòng xong xuôi, thu
xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Mẹ Bạch hỏi: "Cháu
chắc còn bận nhiều việc nhỉ?"
Dương Lam Hàng lập tức
nói: "Nhất định bác mệt rồi, cứ ở trong này nghỉ ngơi một lát đi ạ. Buổi
tối cháu sẽ lại đây đón hai người đi ăn cơm."
"Lăng Lăng, con tiễn
cậu ấy đi."
"Dạ!" Lăng Lăng
tức khắc đi ra ngoài.
******
Lăng Lăng cùng Dương Lam
Hàng một trước một sau đi đến trước thang máy.
Trong quá trình chờ thang
máy, Lăng Lăng nhìn người đàn ông bên cạnh, rõ ràng là bạn trai mình, rõ ràng
là tình cảm dạt dào riêng tư, lần nào trước mặt người khác anh cũng đều phải
duy trì khoảng cách nhất định, xa cách đến nỗi khiến người ta không thể đến
gần.
Cô bước ngang qua nửa
bước, kiễng chân, má chạm vào vành tai anh trong tích tắc, Dương Lam Hàng sửng
sốt giây lát, lập tức thuận tay ôm lấy eo cô, cứ giữ nguyên tư thế như vậy.
Cô giống như đứa trẻ đang
làm chuyện xấu, tim đập loạn xạ, hai gò má nóng bừng, người cũng bồng bềnh lâng
lâng. Nhịp tim chân thật thế này, mới đúng là hương vị tình yêu. Cô cố gắng
muốn nói gì đó hòng che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, đầu óc nóng lên,
thốt ra một câu: "Anh đừng tưởng em không biết, người Mỹ đối với vấn đề
tình yêu thầy trò càng có quy tắc đạo đức nghiêm khắc."
Anh nở nụ cười: "Ở
MIT, thầy giáo một khi phát sinh quan hệ với sinh viên, lập tức sẽ bị nhà
trường khai trừ, vĩnh viễn không tuyển dụng."
"Nghiêm trọng thế
sao?!" Lăng Lăng đỏ mặt nhìn quanh quất một thoáng, thấy không có khách
khứa đi qua, ngón tay bèn vẽ vòng tròn trước ngực anh. Cô thích động tác này,
dưới đầu ngón tay, nhịp tim anh càng lúc càng nhanh. "Vậy anh có sợ chuyện
của chúng ta bại lộ, đại học T đuổi việc anh không?"
Dương Lam Hàng nhìn cô,
còn nhìn rất nghiêm túc, "Anh nói rồi, anh chỉ muốn làm một người đàn ông
bình thường, quan tâm chăm sóc người phụ nữ của mình thật tốt!"
"Thầy Dương à, anh
nên học bổ túc tiếng Trung cho kỹ, hoặc là đi tra từ điển, nghiêm chỉnh xem xem
hai chữ "bình thường" này định nghĩa như thế nào."
"Anh sẽ."
Thang máy vang lên tiếng
báo hiệu. Anh buông cô ra, sửa sang lại áo quần một chút, sau khi cửa thang máy
mở ra, đàng hoàng đi vào trong.
Trước khi bước vào, anh
bỏ lại một câu cuối cùng: "Anh đã có thể từ bỏ MIT thì còn để ý đến một
cái đại học T sao."
...
Không biết Dương Lam Hàng
rời đi đã bao lâu, Lăng Lăng vẫn đứng trước thang máy, cười ngây ngốc.
Có những lời này của anh,
là đủ rồi. Yêu, khóc, chờ đợi, cái gì cũng đều đáng giá!
Anh không phải một người
đàn ông bình thường, cô sẽ không bắt anh phải từ bỏ bất kỳ cơ hội nào nữa!
...
Quay trở lại phòng khách
sạn, người phục vụ vừa mang tới một ít hoa quả tươi, rửa sạch sẽ đặt trên bàn.
"Mẹ." Lăng Lăng
bưng đĩa dâu tây đặt trên tủ đầu giường, ngồi bên mép giường, thận trọng hỏi mẹ
đang trầm lặng: "Mẹ thấy anh ấy thế nào?" Lăng Lăng không còn lo lắng
gì cả, cô tin tưởng chắc chắn loại đàn ông như Dương Lam Hàng, có dùng tàu Thần
Châu 8 đóng gói vận chuyển ra ngoài không gian, anh đều có bản lĩnh khiến cho
người ngoài hành tinh phải bật ngón cái tán thưởng, dùng tiếng Trung nói một
câu: Tuyệt vời!
Mẹ nếu đích thân sinh ra
cô, tuyệt đối sẽ không phản đối cô quen với một người đàn ông tuyệt vời như
vậy.
Mẹ Bạch gạt tóc trên trán
con gái, lòng bàn tay hơi thô ráp chạm lên hai má còn hơi hồng hồng của cô.
"Lăng Lăng, con rất thích cậu ta à?"
"Dạ!" Lăng Lăng
kiên định gật đầu. "Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, anh ấy là người đàn ông tốt
mà."
"Mẹ thấy được. Nhưng
mà..." Mẹ Bạch nói: "Mẹ nói thật lòng, con không xứng với cậu
ta."
---------------------
(*) Giáo thụ: giáo viên,
giáo sư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT