Lăng Lăng đột ngột đứng
thẳng, tâm trạng giống như mấy tình huống kinh điển trong truyện tranh - bị
người ta cầm cây búa tạ năm chục ký thẳng tay nện vô đầu, đánh cho cô sao bay
đầy trời, đầu váng mắt hoa!
Cũng may năng lực chống
đỡ của cô mạnh hơn người thường, trong tình cảnh ở tù có thời hạn đột nhiên bị
gia hạn hai năm, Lăng Lăng chỉ có thể cố tỏ ra trấn tĩnh, giữ vững phẩm chất
diễn viên chuyên nghiệp, ra sức diễn: "Cái đó... em nghe nói làm post-doc
không cho phép cận hôn... Á..." Thứ lỗi cho cô hoảng sợ quá mức, nói năng
lộn xộn: "Ý em nói, không thể cùng nhau học."
"Ừm!" Bàn tay
Dương Lam Hàng đặt trên vai cô chẳng những không bỏ xuống mà tay kia cũng đặt
tiếp luôn lên vai cô, đem cả người cô khống chế trong lòng mình, hoàn toàn
không có một chút dấu hiệu "sợ còn không kịp". "Nếu em không nỡ
rời xa tôi thì nhất định phải cùng tôi học rồi, tôi có thể giúp em nghĩ
cách."
"Em cũng không cần
phải... học." Cô choáng váng! Ai nói giùm cô đây là tình huống gì được
không?
Dương Lam Hàng dường như
cảm nhận được sự hoang mang của cô, dùng giọng nói thanh nhã độc nhất vô nhị
của anh ta nói: "Thầy vừa hay cũng không có bạn gái, nếu em yêu tôi đến
mức không thể kiềm chế, từng giờ từng phút đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em
một cơ hội... Để em làm bạn gái tôi! Tất nhiên, kết hôn là điều kiện tiên
quyết!"
Công lực đả kích người
tuyệt đối tỉ lệ thuận với chỉ số thông minh! Ngay lúc này đây, cho dù sức chịu
đựng của cô có hơn người cũng không thể chịu nổi nữa! Trước mắt cô tối đen một
mảng, đầu óc trống rỗng!
Trong lòng nhất thời cảm
khái trào dâng: Đất hỡi, ngươi không biết phân biệt tốt xấu sao hả đất. Trời
ơi, ngươi lẫn lộn gian trung uổng công làm trời! Cô là cô gái thuần khiết thiện
lương đến thế, lại để cô ngu đến mức bị người ta bắt nạt, một kẻ biến thái như
hắn, cớ sao cho hắn chỉ số thông minh cao như vậy làm chi để gây họa cho nhân
gian!
Nói xạo không những bị
người ta vạch trần mà còn bị gậy ông đập lưng ông. Tuy cô nội thương đầy mình
nhưng vẫn không từ bỏ cơ hội cuối cùng, nằm trong lòng anh ta chống đỡ cười
gượng hai tiếng: "Thầy Dương, thầy thực là có khiếu hài hước!"
"Tôi nói thật
đấy!"
"..." Quả búa tạ
này ít nhất cũng một trăm ký.
Toàn thân cô cứng ngắc,
ngay cả tim cũng cứng ngắc! Không biết qua bao lâu, Lăng Lăng mới tìm lại được
tiếng nói của chính mình: "Thầy Dương, em biết sai rồi!"
Haiz! Cô thực sự không có
dũng khí chống chọi được đến cùng, mặc dù cô rất muốn hiên ngang lẫm liệt nói
một câu: "Được ạ!" Để xem anh ta có phản ứng gì!
Thấy cô cúi đầu nhận tội,
Dương Lam Hàng khẽ thở dài: "Không đùa nữa, chúng ta bàn việc chính
đi."
Cô liều mạng gật đầu, bàn
việc chính tốt lắm, tốt lắm! Nhưng mà, vị nhà giáo gương mẫu này, lúc bàn
chuyện chính sự có thể đừng ôm chặt lấy tấm vai nửa trần của nữ sinh viên dẫn
đi như vậy được không, cứ ôm cô như thế, tư duy của cô rất khó vận hành bình
thường.
Bạn thầy giáo gương mẫu
nào đó hiển nhiên rất trông mong nữ sinh viên của mình tư duy tắc tịt, sau khi
đả kích nặng nề lại chuyển sang chính sách dụ dỗ: "Tôi đánh giá cao tư duy
logic cũng như năng lực sáng tạo của em, tôi bảo em học tiến sĩ không hề có ý
làm khó dễ em, mà là tôi rất coi trọng một nhân tài như em!"
"Dạ!" Cô vụng
trộm mím môi. Cô từ nhỏ đã có tính tình của một học sinh ngoan, rất thích nghe
thầy cô giáo khen ngợi, vừa nghe khen lòng tự tin liền tăng vọt, cố gắng phấn
đấu ít nhất cả tháng!
"Với trí thông minh
và tài năng của em, học tiến mất ba năm là cùng, sẽ không lãng phí nhiều thời
gian lắm đâu. Sau khi em tốt nghiệp, tôi có thể giúp em xin ở lại trường giảng
dạy, làm giảng viên đại học thu nhập ổn định, không phải đi làm theo giờ giấc
cứng nhắc, không cần tranh đấu với người khác, đây là cuộc sống mà rất nhiều cô
gái mơ ước!"
Trong thâm tâm cô lén bỏ
thêm một câu: Còn có thể cho phép mọi sinh viên thi đậu!
"Nếu em cho rằng
lương đi dạy quá thấp thì em cứ ở lại tổ đề tài của tôi, kinh phí nghiên cứu
khoa học của tôi em có thể tùy ý định đoạt!"
"Thật ạ!?"
Không phải lập trường của cô không kiên định, sự thật là từ lâu cô đã ngưỡng mộ
công tác giảng dạy đại học này.
Nhất là nghe thấy vụ kinh
phí nghiên cứu khoa học khiến cô không thể không nhớ tới phát hiện trọng đại
lúc đi thanh toán chi phí mấy hôm trước: tốc độ gia tăng lượng kinh phí trong
thẻ của Dương Lam Hàng rất là kinh người!
Từ đó về sau cô tin tưởng
vững chắc: giai cấp bóc lột còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn cả tư bản chính là giáo
viên, hắn chỉ cần ngồi trong văn phòng viết viết mấy cái báo cáo, quốc gia
không ngừng chuyển vào thẻ hắn ta những món tiền kết sù. Sinh viên ngay cả tiền
lương cũng không có đều liều mạng vì hắn mà sáng tạo giá trị, đã vậy lúc nào
cũng phải xem sắc mặt hắn, sợ hắn mất hứng, còn muốn kéo dài thời hạn thực thi
bản án làm không công!
Dương Lam Hàng nhận ra sự
lung lay của cô, tiến thêm một bước thuyết phục: "Hiện tại trong tay tôi
có rất nhiều dự án, rất cần người hỗ trợ, trưởng khoa đã đồng ý cho tôi giữ lại
sinh viên trong tổ đề tài, em là sinh viên đầu tiên của tôi, lại ưu tú như vậy,
chỉ tiêu này đương nhiên thuộc về em!"
Lăng Lăng mới từ trong
cảnh "sét đánh giữa trời quang" hồi phục một chút tinh thần, đầu óc
vận hành vẫn chưa được thông suốt lắm. Nghe anh ta nói như vậy, giống như có
cục vàng từ trên trời rớt xuống vừa vặn đập trúng đầu cô, cô mừng rỡ hai mắt
tỏa sáng.
Dương Lam Hàng nắm chắc
thời cơ đúng lúc, lấy một tờ đơn từ trên bàn đưa sang: "Trước tiên em ký
vào đây, chút nữa tôi đến phòng hành chính hỏi xem thủ tục ở lại trường làm như
thế nào."
Cô cầm bút, trước khi ký
tên còn tự cho mình thông minh mà hỏi một câu: "Chuyện ở lại trường của em
nhất định không thành vấn đề sao ạ?"
"Em lo lắng hả? Thế
này đi..." Dương Lam Hàng nhanh chóng in một bản đơn xin làm giáo viên của
đại học T từ trong máy tính, anh ta ký tên vào ô người tiến cử xong, đem đơn
đưa cho Lăng Lăng. "Em điền cả cái này nữa, ngày mai tôi đem đến phòng
hành chính!"
"Vâng!"
Lúc ký tên lòng cô tràn
ngập vui mừng thầm nghĩ: Cơ hội hiếm có biết bao, nghề nghiệp hạnh phúc biết
bao, công tác ổn định, tiền lương không thấp, tiền thưởng hậu hĩnh, tuy rằng
không thể làm việc ở quê nhà, nhưng có thể đưa mẹ và ông ngoại đến đây sống.
Điền xong đơn, ký xong
tên, Lăng Lăng hớn ha hớn hở nói một câu: "Cám ơn thầy Dương, nếu không
còn việc gì nữa em xin phép về trước!"
Vừa ra khỏi cửa, một
luồng khí lạnh tràn vào, cái đầu đang nóng của cô liền nguội xuống. Cô vừa ký
cái gì? "Khế ước bán mình"? Cô phải đi theo tên biến thái này cả đời
sao? Đừng có giỡn vậy chứ, án tù có thời hạn của cô đã biến thành tù chung thân!
Lăng Lăng đang nguyền rủa
bạn giáo viên hướng dẫn tiến sĩ nào đó càng ngày càng gian trá thì có hai thầy
giáo đi ngang qua cô, cô nhìn kỹ lại thì hóa ra là trưởng khoa và phó khoa, lập
tức cúi đầu thấp hết mức, trong lòng thầm cầu xin trưởng khoa tuyệt đối đừng
nhận ra cô là sinh viên khoa Vật liệu...
Trưởng khoa nhíu mày nhìn
cách ăn mặc của cô, lại liếc mắt một cái sang bảng tên treo phía ngoài văn
phòng, bước qua trước mặt cô. Cô vừa thở phào một hơi liền nghe thấy trưởng
khoa lắc đầu thở dài: "Sinh viên nữ bây giờ cái gì cũng dám mặc, gặp giáo
viên hướng dẫn cũng không biết chú ý hình tượng một chút."
Phó khoa nhanh chóng nói:
"Đại hội thường niên kỳ sau tôi sẽ nói một chút về vấn đề này."
Thật làm mất mặt sinh
viên khoa Vật liệu, cô hận không thể đập đầu vô tường, lấy cái chết tạ tội!
******
Trên đường trở về ký túc
xá, Lăng Lăng cứ thầm hỏi đi hỏi lại một câu: "Ở lại trường làm giảng viên
rốt cuộc có chỗ nào bất lợi không? Cô nghĩ tới nghĩ lui một lượt, không có! Ặc,
trừ việc phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn của Dương Lam Hàng! Nhưng dù sao,
đợi đến khi họ thành đồng nghiệp, cùng hội cùng thuyền rồi, cô có nên "đấu
tranh" một chút không?!
Đương miên man suy nghĩ,
Lăng Lăng vừa bước đến cửa phòng ngủ liền hết hồn. Toàn bộ nữ sinh trong lớp
đều tập trung trong phòng cô, tất nhiên lớp cô chỉ có năm bạn nữ. Mọi người vừa
thấy cô trở về, các cặp mắt đều lóe sáng.
Kiều Kiều phản ứng nhanh
nhất, chạy vù đến trước mặt cô: "Lăng Lăng, sao rồi?"
Tiếu Tiếu cũng hỏi theo:
"Cậu có thổ lộ không?"
"Thầy Dương phản ứng
thế nào?"
Nhìn thấy bà con hứng chí
ngời ngời, Lăng Lăng thầm cười gian xảo, vui một mình không bằng vui chung!
"Tớ..." Cô
thong thả ngồi xuống, rót một tách trà hoa nhài, chậm rãi kể: "Tớ đứng
trước mặt anh ta, chân thành thắm thiết nói với anh ta: Thầy Dương, em muốn ở
cùng với thầy, cho dù thầy sẽ không chấp nhận em... Để em ở bên thầy, cho dù
phải im lặng đối mặt nhau, chỉ cần mỗi ngày chỉ được nhìn thoáng qua thầy một
cái... em đã cảm thấy mãn nguyện rồi!"
"Thầy Dương biểu
hiện thế nào?" Kiều Kiều hỏi.
Lăng Lăng hớp một ngụm
trà. "Các cậu đoán xem?"
"Có phải thầy Dương
bị dọa mặt mày tái mét không?" Có bạn đáp.
"Thầy Dương nhất
định bị cậu làm cho sốc chết! Tiếc quá, tớ không được xem dáng vẻ bị sét đánh
trúng của anh ta!
"Thầy Dương bình
tĩnh như vậy, chắc chắn không bị thất thố đâu!" Tiếu Tiếu chắp hai tay, vẻ
mặt sùng bái nói: "Anh ta sẽ nói: Rất xin lỗi! Tôi không thể làm thế... Để
em sau này không còn suy nghĩ lung tung, tôi sẽ không hướng dẫn đề tài tốt
nghiệp của em nữa."
Kiều Kiều lắc đầu:
"Thầy Dương từ Mỹ về, anh ta nhất định nói: "Cảm ơn em đã coi trọng
tôi, đây là vinh hạnh của tôi! Tuy nhiên, em nên lựa chọn một người đàn ông
thích hợp với em hơn."
"Sai rồi! Anh ta
nói..." Lăng Lăng ngồi thẳng, đằng hắng giọng, bắt chước ngữ điệu của
Dương Lam Hàng: "Anh ta nói: Nếu em yêu tôi đến mức không thể tự kiềm chế,
từng giờ từng phút đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em một cơ hội... để em làm
bạn gái của tôi!"
"Hả!!!" Trăm
miệng một lời cùng hét lên.
Lăng Lăng hoàn toàn có
thể thấy được bóng dáng chính mình khi đó qua dáng vẻ hoảng sợ của các bạn gái,
cũng dập đầu ngưỡng mộ sâu sắc năng lực dọa người của Dương Lam Hàng. Cô thản
nhiên bổ sung một câu: "À, đúng rồi, anh ta còn nói, phải lấy hôn nhân làm
điều kiện tiên quyết để kết giao."
"Lăng Lăng, đừng làm
loạn nữa!" Có bạn nói.
"Tớ không tin
đâu."
Lô Thanh bĩu môi, ra vẻ
không tin được.
Tiếu Tiếu bước tới lấy
tay xỉa xỉa vào trán cô: "Nha đầu chết tiệt! Bớt tự đa tình chút đi. Theo
tớ thấy, nhất định cậu không có gan tỏ tình!"
"Tớ thề, tớ nói thật
đó!"
Đúng lúc này, người nào
đó rất phối hợp mà gọi điện tới. Mọi người vừa nhìn thấy trên màn hình nhấp
nháy hai chữ "Thầy Dương", vội vàng châu đầu lại nghe.
"Thầy Dương, thầy
tìm em có việc gì ạ?"
Giọng Dương Lam Hàng nghe
dịu dàng bất thường: "Buổi tối em có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn
cơm!"
"Em... buổi tối em
có một thí nghiệm ạ."
"Dù sao cũng phải đi
ăn tối, năm giờ tôi đến đón em." Thế này chẳng phải quan tâm săn sóc quá
sao.
Nếu những lời này thốt ra
từ miệng người đàn ông khác, Lăng Lăng tuyệt đối nghi ngờ đối phương thầm
thương trộm nhớ mình. Nhưng mà những lời đó lại xuất phát từ miệng của cái
người phẩm chất thanh cao là "thầy Dương" kia, cô mặc dù còn yêu bản
thân hơn cả Trịnh Minh Hạo nhưng cũng không dám tưởng tượng Dương Lam Hàng thầm
thương trộm nhớ cô!
"Nhưng mà..."
Cô đang định từ chối thì
Dương Lam Hàng nói: "Tôi muốn cùng em nói chuyện ở lại trường..."
"Dạ vâng, thầy không
cần đón em đâu, năm giờ em sẽ đến phòng thí nghiệm chờ thầy."
"Được rồi..."
Cúp điện thoại, Lăng Lăng
nhìn mấy bạn nữ đang thất kinh, cười gượng hai tiếng: "Không phải như các
cậu nghĩ đâu."
"Ở lại trường?"
Tiếu Tiếu nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá quần áo cùng trang điểm
khiêu gợi của cô. "Lăng Lăng, không phải cậu không giữ được mình đấy
chứ?"
Không giữ được mình?!
Lăng Lăng cứng họng mặt đỏ tai hồng: "Tớ mà là loại người đó sao!"
Tiếu Tiếu gật gật đầu,
nói: "Tớ càng tin tưởng thầy Dương không phải loại người như vậy!"
Thấy mọi người thực sự có
chút hiểu lầm, Lăng Lăng đành phải khai thật: "Thực tế là, anh ta nhận ra
tớ không muốn theo anh ta học tiến sĩ, lấy chuyện ở lại trường ra làm mồi để
đàm phán với tớ, tớ vì ở lại trường nên đành phải đem tuổi thanh xuân của mình
dâng hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Trung Quốc..."
Kiều Kiều xoa xoa cằm
dưới nhìn cô, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ: "Tại sao thầy Dương nhất quyết
muốn cậu học tiến sĩ?"
Lăng Lăng thấy Lô Thanh
khinh khỉnh trừng mắt liếc mình một cái, mơ hồ cảm thấy có chút lạnh lùng, đành
xấu hổ cười cười: "Có thể là do tớ quen thuộc với đề tài của anh ta hơn."
Ngoài điều này ra, cô quả thực không tìm được lý do nào chính đáng hơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT