- Cẩn thận! – Lâm Duy ôm chầm lấy nó đẩy sang bên rồi lăn mấy vòng trên đất. Cậu nằm trên người nó, tay vẫn ôm chặt lấy nó. Môi không chạm môi nhưng…. trái tim chạm trái tim….
Có biết chăng nếu cho cậu một điều ước, cậu sẽ ước thời gian đọng lại ngay lại ngay lúc đó nhưng thời gian không phải là thứ dễ điều khiển, thời gian không chấp nhận điều ước của con người.
Cuộc chiến lại tiếp tục nhưng nó và Lâm Duy lại bị cho ra rìa từ lúc nào. Tiếng hét như tiếng hát, tiếng lưỡi kiếm, vũ khí chạm vào nhau như tiếng nhạc đệm và những con người đang bán sống bán chết kia cứ như những vũ công, những ca sĩ không chuyên.
Bất ngờ, tên lúc nãy cầm dao tiến về phía hai con người đang sống trong cái thế giới màu hồng kia. Nhưng cũng bất ngờ không kém, con dao trên tay hắn bay lên không trung và cắm phập vào bãi đất trống.
- Mày muốn giở trò à? Không dễ đâu! – Key thúc vào bụng hắn sau khi đá con dao nguy hiểm kia.
Rồi hai người lao vào nhau như hai con thú. Lâm Duy toan nhảy vào thì bị nó níu lại, lắc lắc đầu. Cậu bỗng thấy thương nó vô cùng, không muốn nhìn nó buồn.
- Anh phải đi với tôi đến bệnh viện. – Nhắc đến đây, nó bật khóc. Ông nội – người thương nó và đối xử với nó chẳng khác nào cháu ruột – đang trong tình trạng nguy kịch. Bằng mọi giá, nó phải dẫn được cậu cháu yêu quý của ông đến gặp ông bởi có thể đây là lần cuối nó làm được điều gì đó vì ông.
Ông nội, sao giờ này cậu mới nhớ ra. Nhưng bạn cậu? Ông và bạn? Cậu bóp đầu suy nghĩ.
- Hai người còn đứng đó hả? – Jun giận dữ nhìn Lâm Duy vò đầu bứt tai.
- Nhưng….
- Bọn tớ lo được, đừng xem thường bạn bè như vậy, phải có lòng tin. Chúng tớ và anh em BF ko muốn sau này cậu phải hối hận vì hôm nay phải ở lại đây đâu. – Nguyên Hoàng vỗ vai Lâm Duy rồi lẫn luôn vào đám đông để rèn luyện chân tay.
Lâm Duy nhìn quanh và nắm lấy tay nó lôi lên xe. Bởi cậu không muốn bỏ qua người ông đã hết mực yêu thằng cháu trai bất hiếu như cậu. Bởi cậu không muốn ông vì không thấy thằng cháu của mình mà buồn. Và một phần nào đó…cậu không muốn nhìn nó khóc, vợ tương lai 3 tháng của cậu…
- Mày đánh lén tau à? Tiến bộ rồi đấy. – Thắng tránh đòn của Key.
- Học tập mày thôi, nếu không tiến bộ thì tau đâu còn là đại ca của mày? – Key nhếch mép.
Bỏ lại đi, bỏ lại đằng sau trận hỗn chiến, cậu tin tưởng bạn bè và giờ đây, chỉ còn cậu và nó, yên bình như chỉ có một mình, căng thẳng như đang trong một cuộc thi trắc nghiệm thần kinh.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Nó phóc nhanh xuống xe rồi dẫn Lâm Duy vào tìm phòng bệnh của ông. Lâm Duy cứ như một bức tượng thật sự, mặc nó muốn kéo đi đâu thì kéo. Trong đầu cậu, một mớ những suy nghĩ mông lung, một mớ thông tin cần cậu giải quyết.
- Đây rồi! – Nó hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Phía sau cánh cửa đó, ông cậu đang nằm, ông cậu đang mong cậu biết nhường nào.
Những bước chân không đủ nhanh, đủ dài để tiến gần ông hơn làm cậu cảm thấy 1s cứ như 1 năm vậy. Pama nhìn thấy hai đứa nó tới thì mỉm cười trấn an, nụ cười buồn rầu.
Sao xung quanh lại u tối thế này? Ông nội nằm đó, mặt không còn nét thanh thản như ngày thường.
Lâm Duy tiến lại giường ông. Bao lâu rồi cậu mới được thấy ông ngủ nhỉ?
- Ông chờ cháu lâu lắm đúng không? Ông lo cho cháu nhiều lắm đúng không ông? Ông… cũng buồn vì cháu nhiều lắm, phải không ông? Là tại cháu, từ nhỏ đã làm ông phiền lòng rồi. Ông à… cháu… cháu xin lỗi ông, cháu đúng là chẳng làm nên trò trống gì, cháu đúng là bất hiếu, cháu xin lỗi ông nghe ông. – Lâm Duy xiết lấy bàn tay còn hơi ấm của ông nội và… những giọt nước long lanh hiện hữu trên khóe mắt. Tượng băng đang khóc, khóc thật sự…
Nước mắt mặn chát rơi xuống và đọng lại trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão đang nằm trên giường bệnh.
Nó cũng khóc, liệu có phải vì nó cũng khóc nên nó nhìn ai cũng thấy họ khóc không? Hay Lâm Duy đang khóc thật chứ ko phải là ảo ảnh?
- Ưm…ưm…
Ông nội trở mình và không gian chìm vào im lặng, ai nấy đều chờ mong một điều gì đó.
- Ông… – Lâm Duy xiết mạnh bàn tay hơn nữa.
- Cháu đến rồi à? Lam Bình đâu? – Ông lão tươi cười, vẫn cái vẻ lạc quan đó, ông làm không khí trong phòng bình yên lạ.
Nó bước đến trước mặt ông, đứng cạnh Lâm Duy nhưng ko quên lau đi những vết tích trên khóe mắt.
Ông Lâm đủ thông minh để hiểu nãy giờ đã có chuyện gì và ông cũng đủ thông minh để biết được sức khỏe mình nhưng trên một khía cạnh khác, ông còn thông minh hơn.
- Ta…. có lẽ không thể chờ đến lúc hai con bước vào lễ đường và trao nhẫn cho nhau nữa rồi. Ta xin lỗi. – Giọng ông trầm lắng như chạm khắc vào lòng người.
- Ông ơi, ko sao đâu mà ông, ông sẽ ko sao đâu. – Nó vỡ òa trong nước mắt. Nó ko chịu được xúc động và nó không thể nghe tiếp những lời nói bi quan của ông.
- Ta xin lỗi cháu. – Ông lắc đầu.
- Chúng cháu sẽ cưới vào… hai ngày nữa. – Lâm Duy nhấn mạnh từng chữ một như khẳng định tính chính xác của câu nói.
Bất cứ ai có mặt ở đó đều ngước nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên tột cùng. Con người đã thề có chết cũng không chịu sự sắp đặt của số phận giờ lại một mực tuân theo nó.
- Chúng cháu sẽ cưới, bởi vậy… ông nhất định phải khỏe mạnh, ông nhất định phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong lễ đường để nhìn cháu trai của ông bước vào con đường mới, con đường mà cháu sẽ đi cùng với một người nữa. – Cậu bỗng nắm tay nói kéo về phía mình rồi cúi chào ông và ra khỏi phòng, ko để nó và mọi người thẩm vấn thêm câu nào.
Nó mở miệng định hỏi thì Lâm Duy đã cắt ngang.
- Đừng hỏi tôi bất cứ điều gì, việc của cô là im lặng và đi cạnh tôi.
Nó hiểu, nó hiểu cậu muốn tiếp thêm niềm tin cuộc sống cho ông, cậu muốn ông sống vui và không phải bận tâm việc gì, cậu muốn ông cậu có mục đích để khỏe mạnh, cậu muốn ông ở bên cậu và chắc rằng cậu… không hề muốn lấy nó mặc dù đối với nó, tin này quả thật làm nó cảm thấy hơi hạnh phúc.
Một bầu trời, một không gian, một bãi cỏ, hai con người và hai suy nghĩ.
Lâm Duy ngước nhìn lên bầu trời đen khịt kia, không có trăng và đồng nghĩa với việc, ngôi sao nhỏ kia sẽ không xuất hiện. Rốt cuộc cậu đã nghĩ gì khi nói ra những lời đó, cậu đã nghĩ gì khi thốt lên rằng cậu muốn cưới nó. Cậu đã nghĩ gì? Nhiều lúc phủ nhận chỉ là vì ông nội, vì sức khỏe của ông nhưng sự thật có phải chăng chỉ đơn giản vậy. Không biết tự bao giờ, cậu lại ước được ở bên nó, cậu đã ước thế giới này chỉ có mình cậu và nó. Rồi cũng lắm lúc đi cạnh Thiên Kỳ cậu đã ước một điều ước điên rồ rằng người sát cạnh cậu lúc đó là nó chứ không phải là Thiên Kỳ.
Nếu… nếu nó không có hôn ước với cậu, không phải là con nhỏ mà ông chọn và nếu… nếu cậu gặp nó trước cả Thiên Kỳ thì liệu có phải cậu sẽ yêu nó không?
Lâm Duy nhếch mép vì suy nghĩ điên rồ của mình. Cậu đã hứa là sẽ ở cạnh Thiên Kỳ, cậu đã hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cô gái đó, vậy mà giờ đây, trong tim cậu, trong mắt cậu lại là hình ảnh của một cô gái khác.
Có một điều mà chính Lâm Duy cũng không thể lí giải nổi rằng cậu không hề hối hận với quyết định của mình và nếu thời gian có quay lại một lần nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy, sẽ nói như vậy và vẫn ước ao được mãi như vậy…
- Anh sẽ làm thế thật sao? – Nó đưa tay ngắt những cây cỏ non dưới đất và hỏi.
Lâm Duy nhìn nó rồi bật cười.
- Cô không trách tôi vì tự ý quyết định chứ? – Lâm Duy cười chua chát vì nghĩ rằng nó không muốn sẽ kết hôn vào hai ngày nữa hoặc chí ít là không muốn kết hôn với cậu.
- Không, tùy thôi – Nó định nói gì nhỉ? “Bởi tôi cũng muốn vậy và tôi thích anh”. Nhưng nó đã không nói vậy, nó hươ hươ mấy gọng cỏ trước mặt, mỉm cười tinh nghịch – Thời gian là bao lâu?
- Thời gian? – Lâm Duy thắc mắc.
- Không lẽ anh muốn sống với tôi suốt đời. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh còn có một cô người yêu và chúng ta… chúng ta còn có bản hợp đồng ba tháng – Nó ậm ự.
Ừ nhỉ? Cậu đã suýt quên đi chuyện này, quên mất rằng còn có Thiên Kỳ và hợp đồng sống chung ba tháng. Vậy mà cậu lại nghĩ rằng cưới nó và sống cả đời như vậy cơ đấy. Có lẽ nó không muốn vì nó chẳng thích cậu.
- Umk… Hãy làm vợ tôi cho đến khi hợp đồng kết thúc. Cô hài lòng chứ? – Lâm Duy chậm rãi.
Ý gì đây? – Nó nhủ thầm – Vế đầu thì được rồi nhưng “Cô hài lòng chứ?” là sao? Nó thở dài.
- Ngủ thôi! – Lâm Duy ngã người ra phía bãi cỏ rồi nói như ra lệnh cho nó.
- Ngủ? – Nó nhìn quanh.
- Sao? Không được à? Hay cô không thích nằm trên cỏ? – Lâm Duy nhăn mặt.
- Không không. – Nó xua tay rồi nằm luôn xuống đám cỏ mát rượi. Cỏ cọ xát vào người, cảm giác này thật tuyệt nhưng hơi tối…. mà nó thì lại rất sợ bóng tối.
- Vậy lễ cưới thì sao? – Nó hỏi để xua đi cái cảm giác sợ hãi này.
- Cô ko cần lo, chỉ tin và nghe theo tôi, hiểu không? – Lâm Duy đáp, mắt vẫn nhắm.
- Umk… – Tiếng đáp của nó lọt thỏm vào không gian.
Một lát sau, nó vẫn mở mặt trừng trừng.
- Sao cô không ngủ? – Lâm Duy quay sang nhìn nó, hai tay nó chắp trước ngực cầu nguyện.
Nó không đáp và nó… khóc. Nó sợ lắm, nó sợ nếu nhắm mắt lại, nó sẽ lại mơ, nó sẽ lại bị kéo vào những cơn ác mộng không bao giờ dứt.
- Có chuyện gì vậy? – Lâm Duy bắt đầu lo.
Nó lắc đầu, nước mắt bắt đầu dàn giụa. Không hiểu sao lúc ở trong bóng tối, nước mắt nó cứ rơi.
- Cô không tin tôi? Ở cạnh tôi làm cô sợ đến vậy sao? – Lâm Duy tức giận với suy đoán của mình và đứng thằng dậy toan bước đi.
- Đừng đi mà! Xin đừng để tôi một mình! – Nó vừa khóc vừa níu tay cậu. Nó sợ cậu cũng sẽ giống như họ, cũng sẽ bỏ nó mà đi trong một không gian tràn đầy màu đen với sự cai quản của Chúa tể bóng đêm.
Cậu quỳ xuống và ôm lấy nó. Hành động kỳ quặc của Lâm Duy chỉ làm mình cậu để tâm vì chẳng có lí gì phải làm vậy cả. Nó vẫn khóc nhưng đã đỡ hơn vì cậu vẫn bên nó mà!!!
- Họ đi rồi… họ bỏ rơi tôi… họ không cần tôi… họ đi trong đêm, lúc đó tối lắm. Họ đi trên cao… lúc đó cao lắm, choáng lắm!!! – Những câu nói ngắt quãng của nó bị cắt bởi những tiếng nấc nhưng Lâm Duy lại chẳng nghe thiếu câu nào.
- Cô đã từng yêu ai à? À, phải là “những” ai à? Họ, cô yêu họ sao? – Lâm Duy lái câu chuyện sang hướng khác hoàn toàn.
- Yêu… yêu nhiều lắm! Nhưng họ ko yêu tôi, họ bỏ tôi mà không cho tôi theo cùng. – Nó gạt nước mắt.
- Đó là ai vậy? – Quả thật, nhìn nó, chưa bao giờ cậu nghĩ nó đã từng yêu ai tha thiết đến vậy mà không chỉ là một người.
- Anh sướng thật, có biết tôi ganh tị với anh lắm không? Tôi cũng ước có một gia đình, có ba, có mẹ, có cả ông nội như anh vậy nhưng…. hức…. hức – Nó lại tiếp tục khóc.
Dường như đã hiểu ra điều gì đó, Lâm Duy hiểu “họ” là ai. Cậu nhẹ nhàng vỗ vai nó:
- Cô quên thời gian qua, cô đã gọi ai là pama, gọi ai là ông nội ư?
Nó giật mình. Quả thật nó quên sao? Pama nó, ông nội đang nằm trong kia nữa.
Nó vòng tay ôm lấy Lâm Duy, lúc này chỉ cần thế là đủ mặc dù cơn đau của quá khứ vẫn cứ bám riết lấy nó không buông.
- Nhưng họ chỉ là pama của tôi ba tháng, cả ông nội cũng vậy, phải ko? – Nó mỉm cười cay đắng rồi thoát khỏi vòng tay của Lâm Duy.
Cậu nhìn nó, cậu đã muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cậu muốn ôm lấy nó nhưng lại sợ nó không thích, cậu muốn an ủi nó nhưng thiết nghĩ người nó cần chắc gì đã là cậu.
- Chuyến bay tử thần đã cướp đi của tôi tất cả người thân. Nếu hôm đó pama và ông tôi ko lên chiếc máy bay đó thì đến giờ hẳn tôi đã được như những đứa trẻ khác, có ba, có mẹ, có ông, có cả một gia đình hạnh phúc với nhưng tiếng cười vui vẻ. – Nó tạo ra trước mắt một viễn tưởng rồi tự mỉa mai mình với cái viễn tưởng ko có thật đó.
-………
- Họ bỏ tôi đi khi tôi mới chỉ là con nhóc 5 tuổi. Một con nhóc 5 tuổi chưa hiểu gì về sự đời đã khóc rống gọi tên những người thân yêu của mình. Lắm lúc tôi hận họ lắm vì ko cho tôi theo cùng. Chắc có lẽ giờ họ đang vui cười ở Thiên Đường, liệu họ có nhớ đến tôi không nhỉ? Tại sao năm đó ông trời lại nỡ để tôi ở lại trần gian này? Nhưng tôi… tôi yêu họ lắm! – Nó cúi mặt.
- Nếu năm đó ông trời cũng cướp cô đi thì… thì lấy ai kể cho tôi nghe câu chuyện về mặt trăng và ngôi sao nhỏ có tên là Lam Bình, lấy ai hôm nay đến kêu tôi về với ông nội, lấy ai để cùng tôi sống nốt gần hai tháng nữa? – Lâm Duy nói mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của nó đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu lấy tay quệt nước mắt cho nó rồi lại lăn ra bãi cỏ và tránh mắt nó. Có phải vì vậy mà nó không nhìn thấy mặt cậu đang đỏ ửng lên?
Nó mỉm cười, ít ra bây giờ gia đình của nó là gia đình của Lâm Duy và ít ra bây giờ, cậu không bỏ nó mà đi, cậu vẫn nằm cạnh nó.
Ngày mai sẽ là một ngày mới!!!!
Sáng hôm sau, nó bị ánh nắng đánh thức. Nó nheo mắt tìm kiếm một ai đó và một ai đó vẫn đang còn chìm đắm trong giấc ngủ.
Nó thích thú cầm cây cỏ trên tay và cọ nhẹ vào mặt Lâm Duy. Tiếng cười giòn tan hòa vào không gian im ắng của buổi sáng. Lâm Duy giật mình thức giấc, nhìn thấy hành động kì quặc cảu nó, cậu khẽ cười, cười chứ ko phải là giận dữ.
- Ngủ ngon chứ? – Cậu muốn hỏi đến những giấc mơ.
Nó gật đầu cái rụp rồi kiễng chân đánh “chụt” vào má cậu.
- Cảm ơn anh, Lâm Duy! – Nói rồi, nó bỏ chạy vào bệnh viện thăm ông. Nó nghĩ rồi, dù sao nhưng ngày còn lại, nó vẫn là nó và nó sẽ sống hạnh phúc dù chỉ là một ngày ngắn ngủi.
Hành động này… dễ thương thật! Lâm Duy thầm nghĩ và mỉm cười khi tưởng tượng những ngày tháng sau này sống với nó… liệu có bình yên, hạnh phúc và cười nhiều như bây giờ?
Hai ngày nữa là cưới, cậu nhất định phải làm rõ một chuyện và chuyện này phải đặt lên vị trí hàng đầu.
“Thiên Kỳ, cậu rãnh không? Tối nay cho tớ ít thời gian nhé! 7h sang đón cậu – Lâm Duy”
Send…
Màu đen lại chiếm hữu bầu trời, những ánh sao le lói, và đèn đường lại bật sáng. Đêm xuống rồi! Lâm Duy bấm chuông và chờ đợi người ra mở cửa.
- Cậu chờ tớ lâu ko? – Thiên Kỳ nhí nhảnh.
- Không sao, đi thôi! – Lâm Duy lắc đầu.
Thiên Kỳ nhìn quanh và thắc mắc:
- Đi bộ?
- Uk, đi bộ. – Nói là làm, cậu rảo bước đi.
Thiên Kỳ mặc một chiếc váy màu tím nhạt ca rô màu trắng. Trông cô nàng thật cá tính. Điều đó khiến Lâm Duy nghĩ như có thể chết ngay tại đây. Cậu thật là một kẻ xấu xa, một đứa ích kỷ, một người không thể xứng với cô gái đẹp tựa thiên thần kia.
Dao đã cầm trong tay, lêị cậu có đủ can đám để đâm vào tim Thiên Kỳ? Cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói:
- Thiên Kỳ, tớ sắp kết hôn.
Mặt Thiên Kỳ đỏ bừng, cô thoáng bối rối và cúi mặt y như cô thiếu nữ.
- Nhưng… nhưng tớ chưa chuẩn bị tinh thần. Vả lại chúng ta còn phải ra mắt ba mẹ tớ và cậu. Sao… sao phải vội vậy?
Lâm Duy sững người nhìn Thiên Kỳ, cô vừa nói cái gì vậy? Cậu là một kẻ vô tâm, một đứa tồi tệ, bởi vậy hãy tồi tệ cho đến cùng.
Lâm Duy chống hai tay lên thành tường và để Thiên Kỳ giữa vòng tay đấy rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
- Tớ sắp kết hôn nhưng… người tớ sẽ cưới… không phải là cậu!
Im lặng.
Lặng như tờ.
Có phải chăng chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ phá tan bầu không khí ấy?
- Cậu đùa tớ? – Thiên Kỳ mỉm cười chua chát sau khi lấy lại bình tĩnh.
- Không – Lâm Duy dứt khoát.
- Là ai?
- Người mà cậu cũng biết đấy – Lâm Duy quay mặt và đút tay vào túi.
- Vậy thì tớ biết rồi!
- Xin lỗi. – Lâm Duy thở dài.
- Tớ yêu cậu. – Nói rồi Thiên Kỳ quay lưng bước đi. Một khoảng cách đủ xa để Lâm Duy không nghe thấy vế sau của câu nói hoặc có chăng cũng là do tiếng còi xe hiếm hoi vang lên ở con đường vắng – Và tớ sẽ không để mất cậu dễ dàng vậy đâu bởi tớ là Thiên Kỳ.