Người đứng trước mặt cậu lúc này, người đang mang một vẻ mặt tức giận và đáng sợ… là Thiên Minh, thủ lĩnh của FM.
- Sao đánh tau? – Nguyên Hoàng giận dữ.
- Mày… sao lại… cô ấy – Không có từ ngữ nào diễn tả nổi uất hận của Thiên Minh lúc này. Cậu nhìn nó, nó nằm yên và đang cười.
- Liên quan gì đến mày? – Nguyên Hoàng nhếch mép.
- Mày…mày dám – Thiên Minh xông tới, tan giáng cho Nguyên Hoàng một đấm thì tiếng hét làm cả hai giật mình.
- DỪNG LẠI ĐI, ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN MÀ! – Key tiến vào trong.
- Mày – Chỉ Thiên Minh – Sao lại ở đây?
- Tau đến thăm Lam Bình, không cần mày bận tâm – Thiên Minh phủi tay.
- Giờ mày thấy cô ấy không sao rồi đấy! Mời về cho. – Key nói như đuổi tà.
Vì lòng tự trọng quá cao, Thiên Minh hậm hực bước ra. Trước khi đi, không quên nhìn nó một cái.
- Sao hắn ta đánh cậu? – Key hỏi làm Nguyên Hoàng giật mình, không lẽ khai hết rằng cậu hôn lên môi Lam Bình và bị đánh nhưng từ trước đến giờ, Nguyên Hoàng chưa nói dối Key lần nào
- Là thế này… &*(^*%%@^*&^$*@ – Nguyên Hoàng thành thật với Key và với lòng mình.
- Cậu hâm à? – Key giật mình khi nghe Nguyên Hoàng nói – Xin lỗi nhưng quả thật là không được.
- Lâm Duy cũng bảo là không thích cô ấy mà! Vậy tớ còn cơ hội. – Nguyên Hoàng quả quyết – Nhưng….
- Nhưng sao? – Key tò mò.
- Lúc kiss lên môi Lam bình, mình không có cảm giác gì cả, không giống như người ta vẫn nói về tình yêu tức là có một luồng điện chạy qua người. – Nguyên Hoàng suy ngẫm.
- Cũng có thể tình cảm của cậu đối với Lam Bình không phải là tình yêu giữa nam và nữ.
- Vậy thì là gì?
- Giống như thứ tình cảm mà tớ và Jun dành cho cô nhóc ấy… Tình anh em. – Key nói chắc nịch.
- Tình anh em sao? – Nguyên Hoàng tỏ vẻ ngờ vực.
- Không nhất thiết cứ quan tâm, lo lắng cho người khác, hồi hộp và vui sướng khi người đó cười là tình yêu đôi lứa đâu. Rồi cậu sẽ hiểu, giữa anh trai và em gái cũng có một tình cảm thiêng liêng – Key…. tác giả nghĩ anh chàng phải chuyển sang nghề giảng đạo.
Nguyên Hoàng gật gù. Anh chàng nhìn nó và mỉm cười.
- Xem như lúc nãy là nụ hôn của anh trai dành cho em gái nhé!
====================================
Nó mở mắt sau 2 ngày nằm viện, người ê ẩm, nó nhìn ra phía cửa sổ và phát hiện một dáng người cao cao và quen quen đang ngắm mặt trời.
- E..hèm! – Nó lên tiếng.
- Cô tỉnh rồi sao? – Lâm Duy hỏi.
- Hỏi thừa. – Nó phẩy tay.
Nó đang tập trung trí nhớ, nhớ lại xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó lại nằm ở đây, bên cạnh Lâm Duy chứ không phải ở trên trời, bên cạnh Thượng đế?
Nó nhớ nó nằm bên tảng đá trong mưa, Lâm Duy tìm được nó… và… và cậu…
- Ahhhh! – Nó hét lên vì cái trí nhớ của mình.
- Sao vậy? – Lâm Duy hỏi.
- Anh… hôm đó… anh… – Nó ấp úng, ôm lấy đầu và thực sự không muốn nhớ, nó hoảng loạn.
- Là tôi hôn cô, rồi tôi…. thay áo cho cô hả? Cô muốn nói thế sao? – Lâm Duy nhếch mép.
Nó gật đầu lia lịa, nhìn Lâm Duy chằm chằm.
Lâm Duy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm khung cảnh ngoài trời qua khung cửa sổ. Chẳng ai biết cậu nghĩ gì, mà có phải chăng chính cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì? Nó đã không hoảng loạn nữa, nó nhìn Lâm Duy, mắt mở to như muốn thu hết hình ảnh cảu cậu lúc này.
Bất giác, Lâm Duy quay lại nhìn nó, giật mình, nó quay phắt đi, ngượng ngùng, tại sao lại nhìn tên đó như thế, chẳng phải nó đang tức sao? Đúng, nó đang tức Lâm Duy lắm cơ, tức lắm….
Cậu tiến lại phía nó, ghé sát làm nó đơ người mấy giây.
- Điện thoại của cô đâu?
- Trong…trong túi ý. – Nó ấp úng.
- Vậy sao không gọi điện về nhà? – Lâm Duy nổi giận.
- Ừ nhỉ? Tôi quên mất. – Nó trả lời một cách tỉnh bơ.
Lâm duy lắc đầu ngao ngán.
- Nhiều lúc tôi nghi ngờ tuổi tác của cô đấy? Già rồi hay sao mà đãng trí vậy? – Nói rồi, cậu bỏ ra ngoài mang theo cả ánh nhìn ngơ ngác của nó.
Cùng lúc đó, Key, Jun và Nguyên Hoàng bước vào. Thì ra nãy giờ, ba anh chàng đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết. Nhác thấy Lâm Duy bước ra, cả ba đã “đồng tâm hiệp lực” kéo trở lại vào trong. Ấn người Lâm Duy xuống ghế, Jun bước đến trước mặt nó:
- Lam Bình, em có biết điện thoại là phương tiện liên lạc giữa người và người. Nó là một thứ vừa tiện lợi vừa đắt. Nó giúp con người ta thông nhau mà không cần dùng đến cái gọi là thần giao cách cảm. Rồi cứ mỗi giây có bao nhiêu cuộc gọi được thực hiện, mỗi cuộc gọi là một thông tin. Trong đời sống hiện nay, điện thoại nhiều như rác vậy, em… tại sao lại có thể quên đi vật dụng hữu ích đó? Haizzzz. – Jun xổ một tràng làm nó chẳng chen vào được câu nào.
- Sao mọi người không nói gì? – Jun nhìn quanh ngơ ngác bởi không gian yên lặng một cách lạ lùng.
- Anh… tại sao anh không vào ngành quảng cáo nhỉ? Nó sẽ rất hợp với anh nhất là đối với ngành viễn thông. Những câu nói của anh thu được lợi lớn đấy. – Nó ngụ ý.
Đến giờ, Jun mới nhận ra là mình hơi quá trong lời nói.
- Lam Bình, em có chị lớn hơn 1 tuổi hay em gái không? Giới thiệu cho bọn anh đi. Em như vậy chắc chị hay em gái em cũng…dễ thương lắm nhỉ? – Nguyên Hoàng lên tiếng, mắt chớp chớp.
- Đừng ương bướng như em là được. – Key cười.
- Có, nhà em nhiều người lắm. – Nó ngây thơ.
- Bao nhiêu mà bảo nhiều? Có đủ cho 3 đứa tụi anh không? – Jun không nói Lâm Duy vì ai chẳng biết Thiên Kỳ và cậu là một đôi.
Nó vênh mặt suy nghĩ làm 3 chàng trai kia ngạc nhiên, đến cả anh chị em trong nhà bao nhiêu cũng không nhớ rõ, đúng là đãng trí mà.
- Umk… Trên dưới lúc em đi là khoảng…. 50 người. – Nó vừa dứt câu, mấy cái miệng hả to nhìn nó. Câu nói của nó có sức thu hút ngay cả với một người như Lâm Duy.
- 50 người? Cô… ngủ nhiều quá nên đầu óc không tỉnh táo hả? – Lâm Duy nheo mắt.
- Pama em sinh nhiều vậy? Bảo họ dạy tụi anh đi. – Nguyên Hoàng đùa vì ngỡ rằng nó cũng đang đùa.
Nó cúi gằm mặt làm cả bọn ngạc nhiên hơn nữa.
- Pama em…mất rồi. Từ nhỏ em sống ở nhà tình thương. – Nó đáp nhỏ nhẹ, giọng đượm buồn, không giống nó một chút nào.
- Xin…xin lỗi Lam Bình, bọn anh không cố ý nhắc đến. – Key bối rối.
Còn Lâm Duy sau khi nghe nó nói, máu nóng đã dồn đến tận đầu, chỉ chực bốc khói. Cậu hậm hực bước ra khỏi phòng bệnh. Nhưng bước chân nặng trĩu, cậu không ngừng nghĩ về những gì nó nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT