Thiên Minh ái ngại nhìn nó rồi bảo nó lên xe. Đến lúc này, nó mới nhận thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, ánh mắt họ nhìn nó giống y như lúc nó đi cùng Lâm Duy.
- Đưa tôi đi đâu đây? – Nó hỏi.
- Đến sở cảnh sát. – Thiên Minh đùa.
- Làm gì? – Nó hốt hoảng.
- Xem có ai thông báo tìm trẻ lạc hay không.
- Này, tôi không đùa đâu á. Cho tôi xuống xe đi. – Nó ra lệnh.
- Cô có biết đường đâu mà xuống. Ngồi yên đó, tôi ghé qua đây một lát rồi sẽ đưa cô về. – Thiên Minh can.
- Về đâu?
- Thiên Đàng hay Địa ngục, cô chọn đi! – Hắn cười.
Cứ thế, bọn nó cãi nhau hoài rồi cũng đến được nơi cần đến. Chiếc xe dừng lại, nó cứ như người chết đuối bắt được phao, mừng rỡ:
- Đây là nhà tôi nè! Sao anh biết nhà tôi hay vậy? – Ngay lập tức, nó nhảy phóc xuống xe.
Trước cổng nhà, có một đôi nam nữ đang đứng đó. Là Lâm Duy và Thiên Kỳ.
Vừa thấy nó bước xuống từ chiếc xe, Lâm Duy đã vội chạy đến, quát:
- Cô đi đâu cả đêm qua vậy? Có biết cả nhà lo cho cô lắm không? Nếu có đi thì ít nhất cũng phải gọi điện về chứ? Cô có biết nghĩ không hả? Đầu óc cô để đâu hết rồi? – Lâm Duy xả một trận dài dằng dẳng.
-……..
- Cô câm hả? Sao cô không nói gì? Bình thường cô hãy cãi bướng lắm mà? Hôm nay sao im như thóc vậy? Nói đi, nói đi chứ? Cô có nghĩ cho người khác phải vì cô mà phải thức cả đêm không hả? Có biết không? Hay chỉ biết nghĩ đến bản thân mình?
-……..
- Này, còn xe của tôi đâu? Cô vất xe tôi để đi theo chiếc xe kia à? – Chỉ tay về chiếc xe của Thiên Minh – Cô quá đáng vậy? Tôi chưa gặp ai như cô đó? Cô giải thích cho rõ đi, mọi chuyện còn chưa xong đâu nhé! – Cậu lại tiếp tục nói trước sự ngạc nhiên của Thiên Minh và Thiên Kỳ.
- Anh nói xong chưa? Anh tưởng tôi không nghĩ đến việc mọi người lo cho tôi, trừ anh hả? Anh tưởng tôi không biết nghĩ hả? Anh tưởng tôi không muốn nói sao? Không muốn thanh minh cho mình sao? Nhưng anh nói một tăng như vậy thì tôi còn nói gì được? Anh bảo tôi quá đáng ư? Đáng nhẽ câu này phải để tôi nói anh mới phải. Anh bỏ về, để lại tôi với chiếc xe đạp. Anh có nghĩ đến tôi không? Hay chính anh mới là người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Tôi không biết đi xe đạp, làm sao tôi bò về được nhà. Tôi không biết đường đi, tôi bị lạc, ai lo cho tôi? Rồi mất điện thoại, đến số điện thoại nhà tôi còn không nhớ, anh bảo tôi liên lạc với mọi người bằng cách nào? Hay anh muốn tôi chết, hóa thành ma rồi về báo mộng cho anh biết là tôi chết rồi, đừng tìm tôi nữa?…. – Nó nói như tát một gáo nước lạnh vào mặt Lâm Duy, rồi bỏ chạy vào nhà.
- Lâm Duy à? Có chuyện gì vậy? – Thiên Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
- Không! Chuyện gia đình ấy mà! – Lâm Duy trợn mắt nhìn Thiên Minh rồi cũng bước vào nhà.
“Cộc…cộc….cộc” Lâm Duy gõ cửa phòng nó.
- Lam Bình, nếu tôi có nói gì không phải thì mong cô tha lỗi. Tôi cũng chỉ lo cho sự an toàn của cô thôi mà! – Lâm Duy nói, giọng hối lỗi.
- Anh có lỗi gì đâu, tại tôi ngốc nên làm mọi người lo lắng, làm mất giấc ngủ ngon của anh, tôi xin lỗi. Xong nợ nần rồi, anh về phòng đi! – Nó tuyệt tình.
“Rầmmmm” Nó giật mình bởi âm thanh nghe cứ như là động đất đó. Quay lại thì đã thấy Lâm Duy đứng sừng sững trước mặt rồi.
- Sao anh phá cửa phòng tôi. – Nó lại nằm lăn ra giường, vờ ngủ.
- Tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới hiểu hả? Này…đừng giả vờ ngủ nữa. NÀY! – Dường như tiếng thét của cậu không có tác dụng, buộc cậu phải dùng đến biện pháp mạnh hơn. Cậu nhanh chóng tiến lại góc phòng, mở nhạc và vặn vollum hết cỡ.
- THÔI ĐI! MUỐN ĐẦU ĐỘC NGƯỜI KHÁC BẰNG ÂM NHẠC HẢ? – Nó hét lên.
- TÔI CHẾT CHUNG VỚI CÔ LUÔN! – Cậu vừa hét, vừa đưa tay bịt tai lại. Không biết cả hai người này có nhận ra được sự bất thường trong câu nói ấy không nữa.
- MUỐN GÌ ĐÂY? – Nó hỏi.
Nghe nó hỏi vậy, cậu mới tắt nhạc đi, thở phào nhẹ nhõm vì….. chưa chết bởi những âm thanh “kinh thiên động địa” kia.
- Đi theo tôi! – Cậu kéo nó đi.
Chỗ này nó vừa vào cách đây một tiếng đồng hồ.
- Đến đây làm gì? – Nó hỏi.
- Tôi sẽ mua điện thoại mới cho cô, chả phải cô mất điện thoại rồi sao? – Lâm Duy cười.
- Khỏi. Có người mua cho tôi rồi! – Nó phẩy tay, toan bước ra thì bị kéo lại.
- Có phải tên lúc nãy không? – Lâm Duy giận dữ.
- Thì sao? – Nó mở to mắt nhìn cậu.
- Đưa đây. – Lâm Duy ngửa tay trước mặt nó.
- Đưa gì? – Nó ngây ngô.
- Điện thoại của cô.
Chần chừ một hồi, nó cũng quyết định rút ra đưa cho Lâm Duy vì nghĩ rằng chẳng có gì thiệt cả.
- Goodbye my hate! – Vừa dứt lời, cậu liền ném ngay thứ đang cầm trên tay qua cửa sổ của tầng 16.
- Này làm cái gì vậy? – Nó phát hoảng.
- Không thấy hay sao còn hỏi. Đi thôi! – Lâm Duy ra lệnh.
- Nhưng mà…. – Nó luyến tiếc nhìn ra cửa sổ.
- Không nhưng nhị gì cả! – Lâm Duy lôi nó đi.
Vậy là trong vòng hai ngày, nó đã cầm trong tay và sở hữu ba cái điện thoại. Tốt thôi, dù sao người tốn tiền cũng đâu phải là nó!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT