Ngày mới vừa tới.

Ở bên ngoài chỗ ở của La Thiên truyền đến một mảnh tiếng ồn ào, náo động.

Trước cửa có mấy chục tên học viên thanh đồng, phần lớn đều là lão sinh Khai Mạch lục trọng trở lên, ánh mắt của từng người một đều rất nóng bỏng, ý chí chiến đấu sục sôi.

Kể từ hôm nay, kỳ hạn bảo hộ mười ngày của La Thiên sẽ chấm dứt, bất kỳ một vị học viên thanh đồng nào cũng có thể thông qua khiêu chiến, đánh bại hắn rồi trở thành học viên Bạch Ngân.

- La Thiên, còn chưa cút ra ngoài sao? Hôm nay bản Hầu gia muốn lột thân phận Bạch ngân của ngươi đi!

Đường Uy khoanh tròn hai tay, vẻ mặt ngạo nghễ.

Phía sau của hắn có mười tên học viên thanh đồng đứng thành một hàng, đều là tiểu đệ mà gần đây hắn thu, trong đó lại có không ít học viên cũ Khai Mạch lục trọng.

Không chỉ có như thế, bên cạnh Đường Uy còn có một tên học viên Bạch Ngân đang đứng, chính là Lệ Hải!

Có học viên Bạch Ngân làm chỗ dựa, lại thêm mười tên tiểu đệ, sự phô trương và uy thế của Đường Uy rất lớn.

Vèo! Vèo! Vèo!

Các học viên thanh đồng chạy tới càng ngày càng nhiều, rất nhanh nơi này đã có gần trăm người tụ tập.

- Tào Dương đến rồi!

Bỗng nhiên, một tên thiếu niên cao gầy xuất hiện làm cho sắc mặt của các học viên thanh đồng ở đây đại biến, cả đám ăn ý nhường ra một con đường.

- Tào Dương là bá chủ khu thanh đồng, chiếm được vị trí tốt nhất trong thời gian rất dài ở khu bên dưới!

Rất nhiều học viên thanh đồng kính sợ, nhao nhao né tránh.

Ở khu thanh đồng.

Tào Dương được công nhận là người mạnh nhất, không thể chiến thắng.

Hắn là học viên cũ hai khóa trước, đã bồi hồi ở Khai Mạch lục trọng đỉnh phong rất lâu, thực lực sâu không lường được.

Vài ngày trước.

Nam Cung Ngọc phát ra lời khiêu chiến với Tào Dương, hai người đánh mấy trăm chiêu, cuối cùng lại không giải quyết được gì, thắng bại không ai biết.

Chỉ có điều, cuối cùng Nam Cung Ngọc lại đi bế quan tu luyện, từ đó tới nay chưa từng xuất hiện.

- Tào mỗ muốn mở mang kiến thức một chút, xem tiêu chuẩn của đệ nhất tân sinh năm này là gì.

Tào Dương có dáng người gầy gò, hai mắt hẹp dài, bên trong ẩn chứa một tia phấn chấn và kỳ vọng.

Mục tiêu của vị đại lão khu thanh đồng này trực chỉ La Thiên!

Bỗng nhiên!

Một đạo ánh mắt lạnh như băng quét về phía Tào Dương.

- Lệ Hải!

Sắc mặt của Tào Dương thoáng chốc biến đổi.

Lệ Hải đứng ở bên cạnh Tiểu Hầu gia, phát ra lời cảnh cáo với hắn.

Rất hiển nhiên.

Lệ Hải không cho phép Tào Dương nhúng tay vào việc này, thân phận học viên Bạch Ngân này đã định trước thuộc về Đường Uy từ lâu!

- Đáng chết! Tên Lệ Hải này thật quá mức!

Sắc mặt Tào Dương âm trầm, cưỡng chế lửa giận trong lòng.

Ở khu thanh đồng, hắn là người mạnh nhất, thế nhưng đối mặt với Lệ Hải có thực lực đáng sợ, địa vị cao hơn thì lại gần như không có lực chống lại.

Đúng lúc này.

Két..!

Cửa lầu các mở ra, có một thiếu niên tuấn tú đi ra.

- Sáng sớm ra đã quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, các ngươi còn chuyên nghiệp hơn gà trống báo sáng nha.

La Thiên lười biếng nói.

Lời nói trào phúng của hắn làm cho vẻ mặt của mọi người ở đây trở nên xấu xí.

- La Thiên, ngươi đừng có lắm miệng! Đợi lát nữa ta cướp được thân phận học viên Bạch Ngân của ngươi, khi đó đừng có quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ.

Đường Uy hừ lạnh, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia âm tàn.

- La Thiên! Thời hạn bảo hộ đã qua, bây giờ ngươi cầu xin tha thứ cũng vô dụng, còn không mau tiếp nhận khiêu chiến?

Ánh mắt Lệ Hải âm lãnh, dường như đang nhìn một người sắp chết vậy.

- Khiêu chiến? Cũng tốt!

La Thiên đưa tầm mắt nhìn qua gần trăm học viên thanh đồng ở đây, sau đó khẽ gật đầu hài lòng.

- Hôm nay có nhiều người tới như vậy sao, vậy thì vừa vặn giải quyết một lần a.

Nếu như về sau mỗi ngày đều bị người ta khiêu chiến, chính La Thiên cũng sẽ ngại phiền.

- Tiểu nhi cuồng vọng!

- May mắn đoạt được vị trí thứ nhất tân sinh mà thôi, nói khoác mà không biết ngượng.

Cả đám học viên thanh đồng ở đây, tức giận quát lớn.

Ngay cả đại lão khu thanh đồng như Tào Dương cũng không khỏi nổi giận.

Tên tân sinh này đúng là không phải cuồng bình thường!

Vọng Nhật phong là nơi học viên cư trú và tu luyện, có rất nhiều Diễn Võ trường và luận võ đài.

Rất nhanh, mọi người đã tìm được một cái Diễn Võ trường ở gần đây.

- Ai lên trước?

La Thiên đứng ở chính giữa Diễn Võ trường, ở dưới ánh mắt của gần trăm tên học viên thanh đồng nhìn chằm chằm vẫn rất bình thản ung dung.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Đường Uy, trong mắt lộ ra một tia chiến ý.

Ở trong thử thách Thánh phủ, hắn từng từ bị thương trong tay Đường Uy rồi rút đi, lúc ấy quả thực hắn không có phần thắng.

- Khà khà! Tiểu Hầu gia, không phải là người mà ngươi có thể khiêu chiến một cách đơn giản được, phải qua cửa ải của ta trước đã.

Ở sau lưng Đường Uy, một gã thiếu niên mặt khỉ tu vi Khai Mạch lục trọng nở nụ cười xấu xa đi ra ngoài.

Đường Uy ngạo nghễ đứng tại chỗ, mặt cười nhạt, cũng không ngăn hắn lại.

Đường Uy đã từng giao thủ qua với La Thiên, hắn biết rõ chiến lực của đối phương, thắng được Khai Mạch lục trọng bình thường.

Huống hồ bây giờ, La Thiên trở thành học viên Bạch Ngân, nhất định trong mười ngày này hắn đã lợi dụng ưu thế tài nguyên để làm cho thực lực tăng lên không ít.

Có thể để cho thủ hạ thăm dò hư thật, thuận tiện lại làm cho La Thiên tiêu hao một chút cũng tốt.

Một khi Đường Uy xuất thủ phải dùng tư thái cường thế tuyệt đối, nghiền ép và đánh bại La Thiên!

- Đường Uy này thật là giỏi tính toán!

- Trước hết làm cho thủ hạ tiêu hao La Thiên, sau đó hắn lại một lần hành động rồi chiến thắng, tính toán thực sự rất tốt.

Không ít người đã nhìn ra dụng ý của Đường Uy.

- Một chiêu này của Đường Uy đúng là đủ vô sỉ, nhưng quả thực rất ổn thỏa!

Vẻ mặt Tào Dương có chút không cam lòng.

Vốn hắn nghĩ, nếu như Đường Uy thất bại thì mình còn có cơ hội ra tay.

Nhưng không ngờ, Đường Uy lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế.

- Xa luân chiến sao?

La Thiên khẽ giật mình, rồi sau đó lệ mang trong mắt lóe lên.

- Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu thủ hạ dám can đảm liều lĩnh vì ngươi.

Đối mặt với tình huống xa luân chiến, La Thiên bình thản tự nhiên không sợ hãi.

- Sao nào? Đường đường là học viên Bạch Ngân, không dám chiến một trận cùng ta hay sao?

Tên thiếu niên mặt khỉ kia tiến vào Diễn Võ trường, mỉa mai cười cười.

Cũng không đợi La Thiên đáp lại.

Xôn xao sưu sưu!

Sáu cái khí mạch trong cơ thể hắn được thúc giục, ngưng tụ trên hai bàn tay, sau đó bộc phát rất là mãnh liệt.

- Khai Bi chưởng!

Hai tay của thiếu niên mặt khỉ hóa thành màu xanh thẫm, ánh sáng lạnh như kim loại hiện lên, ẩn chứa lực lượng nặng nề và khổng lồ.

Một chưởng này có uy lực mạnh mẽ, phá vỡ đất đá rất dễ dàng.

- Khai Bi chưởng chính là thứ lấy lực đè người, rất thích hợp để tiêu hao, cũng có thể tìm kiếm hư thật của hắn.

Đường Uy âm thầm gật đầu.

Diễn Võ trường.

Đối mặt với một chưởng kia, La Thiên vẫn rất nhẹ nhàng, không có ý định lùi bước.

Dùng tạo nghệ thân pháp bây giờ của hắn, muốn tránh khỏi một chưởng này quá là dễ dàng.

Chỉ là, hắn khinh thường đi trốn, thậm chí ngay cả Ngưng Tinh Kiếm chỉ cũng lười sử dụng.

Vù vù Phanh!

La Thiên đột nhiên đánh ra một chưởng, giống như một đám mưa đá rét lạnh thấu xương, chặn đứng một chưởng của thiếu niên mặt khỉ kia.

Phanh!

Hai chưởng chạm vào nhau tạo ra một đám gió lạnh.

La Thiên đứng lặng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Đạp đạp!

Trái lại thiếu niên mặt khỉ kia lại kêu lên một tiếng buồn bực, rút lui ra ngoài.

- Cỗ lực lượng này...

Sắc mặt thiếu niên mặt khỉ kia trắng bệch, chỉ cảm thấy cánh tay của mình bị một cỗ Hàn lực ăn mòn, máu và chân khí vận chuyển chậm lại.

- Tiếp tục!

La Thiên cười nhạt một tiếng, lần này hắn là người xuất chưởng trước.

- Khai Bi Chưởng của ra thiện chính diện ngạnh kháng! Ta không tin hắn có thể chịu đựng được, nếu không thì cũng có thể tiêu hao hắn một chút.

Trong lòng thiếu niên mặt khỉ bình tĩnh lại.

Vù vù Phanh~!

Hai đạo thân ảnh giao phong mạnh mẽ ở trên Diễn Võ trường, trong không khí liên tục có tiếng rạn nứt vang lên.

- Gia hỏa này, lực lượng và chân khí thật là bá đạo!

Thiếu niên mặt khỉ hoàn toàn bị áp chế, không thở nổi.

Trong lúc va chạm, cánh tay của hắn truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, rồi sau đó là cứng lạnh.

Trái lại, La Thiên càng xuất thủ lại càng có vẻ nhàn nhã.

Thông qua lần lượt va chạm với Khai Bi chưởng của đối phương, chân khí ở trong khí mạch của hắn bị kích phát làm cho chấn động, ngày càng trở nên thông thuận.

Hoá ra, La Thiên vừa mới đột phá Khai mạch ngũ trọng, cảnh giới bất ổn, hắn đang dùng đối phương làm đá mài đao, củng cố tu vi và chân khí.

Trong khoảnh khắc, hai người giao phong và giằng co đã được mấy chục chiêu.

Thể trạng của thiếu niên mặt khỉ liên tục giảm, trên trán chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, lực đạo và tốc độ xuất chưởng đều giảm mạnh xuống vài phần.

Trên cánh tay của hắn có một tầng sương lạnh xuất hiện, gần như đã mất đi trực giác.

Đám ở bên ngoài đều có thể nhìn ra, đại thế của thiếu niên mặt khỉ đã mất.

- Hẳn là có thể tiêu hao tiểu tử này một chút.

Đường Uy mỉm cười thầm nói.

Cho dù La Thiên đã tấn chức Khai mạch ngũ trọng, thế nhưng thực lực thể hiện ra còn không được hắn đặt ở trong lòng.

- Chấm dứt thôi!

La Thiên khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên hắn bắn tới gần, tay vỗ ra một chưởng trúng cánh tay của thiếu niên mặt khỉ.

Phanh~! Rắc rắc!

Một cỗ man lực lạnh lẽo kéo tới, toàn bộ cánh tay của thiếu niên mặt khỉ nổ tung.

- A...

Thiếu niên mặt khỉ kêu thảm một tiếng, cơ thể bay ra ngoài.

- Ngươi thật là ác độc! Chỉ là luận bàn, không ngờ lại phế bỏ một cánh tay của ta.

Thiếu niên mặt khỉ thống khổ tru lên.

- Hôm nay, phàm là người khiêu chiến ta, tất cả đều bị phế bỏ một tay!

La Thiên dùng ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn ra bên ngoài.

- Đây chính là cái giá khi các ngươi dùng thân phận thanh đồng khiêu chiến sự uy nghiêm của học viên Bạch Ngân!

Hít!

Ở gần Diễn Võ trường, các thiếu niên hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhất là sau lưng Đường Uy, vẻ mặt của những tiểu đệ của hắn trắng bệnh, không còn một chút máu nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play