Hoa Sen Muội Muội
...
Bởi vì Tần phu nhân cùng La Mộng kiên trì muốn tổ chức hôn lễ vô cùng náo nhiệt nên phải cần một khoảng thời gian để chuẩn bị, cho nên tin
hai người chuẩn bị thành thân tạm thời chỉ có số ít người biết.
Tuy nói ít người biết đến nhưng người đến cửa chúc mừng, ngày nào cũng tới hai, ba người.
Giống như sính lễ được đem đến, hơn nữa Đại Phong Đường đưa đồ cưới
tới, cùng với nhân sĩ biết chuyện đưa quà mừng tới, vốn cửa lớn Tần gia
im lặng nay trở nên như mắc cửi, không biết có bao nhiêu người tiến vào
hoặc rời đi.
Tinh Tinh nhìn tình huống này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mày luôn nhíu
lại, không có thả lỏng, một bộ dáng lo lắng ngay cả ăn cơm lòng cũng
không yên.
“Xảy ra chuyện gì ?” Liên Hoa ngồi ở một bên, nhìn ra cô không chuyên tâm. Chứng cớ chính là cô thích nhất gà nấu rượu, mới ăn hai, ba miếng, trên bàn vẫn còn đầy nhưng cô lại giơ đũa bất động.
Hắn chủ động nâng đũa, gắp một miếng gà màu như hổ phách đưa đến bên miệng của cô.
Tinh Tinh mở miệng, ngoan ngoãn ăn, vừa ăn vừa trả lời: “Mấy ngày nay người ra ra vào vào nhiều lắm.”
“Bọn họ đều là vội vàng muốn thay chúng ta làm hôn sự,” Hắn vẻ mặt như thường.
“Nhưng như vậy rất nguy hiểm a !” Mọi người lui tới làm cho cô thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng phải chú ý.
Ngược lại Liên Hoa vẫn ung dung, ngày ngày dỗ cô, muốn cô an tâm ăn
ngủ, cùng hắn dưỡng thương là tốt rồi. Khi mấy đêm cô khó đi vào giấc
ngủ cũng là hắn ôm chặt cô, khẽ dỗ, cô mới có thể an tâm ngủ.
Lúc trước đã nói là cô phải bảo vệ hắn, nhưng chỉ trong một lát, cô
ngược lại thành đối tượng được bảo vệ, còn phải khiến cho hắn lo lắng
dỗ, nói thẳng không có việc gì không có việc gì.
Nhưng hôm nay khác lúc trước, thấy cô lại bắt đầu oán giận, Liên Hoa
nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, lại gắp một miếng gà cho cô.
“Nguy hiểm đã qua rồi.”
Tinh Tinh trừng lớn hai mắt, lập tức tỉnh ngộ. “Vụ án của Trần đại ca đã giải quyết?”
Liên Hoa gật đầu.
“Ta sau khi bị thương vụ án do Tể tướng tiếp nhận, bởi vì nàng để lại một tên nhân chứng sống, hơn nữa ta lúc trước tìm ra căn cứ chính xác
nên hôm nay Tể tướng đưa tin tới nói vụ án tử đã kết thúc.”
“Thật tốt quá ! Sau này sẽ không có thích khách đáng ghét nữa !” Cô
vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cảm xúc đơn giản không giấu được, tiếp tục
truy vấn. “Người chủ mưu phía sau là ai ? Là ai giết cả nhà Trần đại ca
?”
“Nàng quan tâm như thế ?” Hắn nghiêng đầu nhíu mày.
“Ân !” Cô ra sức gật đầu, vô cùng nghiêm túc. “Người xấu như vậy lại
làm hại chàng bị thương, ta nhất định phải làm cho hắn chết thật sự khó
coi.” Vô số thủ đoạn đẫm máu xuất hiện trong đầu nhỏ của cô, khó mà
quyết định chọn cái nào.
Hắn cười, đưa tay vỗ về đầu nhỏ của cô.
“Quốc có quốc pháp, cho dù hắn tội đáng chết vạn lần nhưng cũng phải
qua thẩm phán, để cho Hoàng Thượng phê duyệt, sau khi xác định phán xử
loại hình phạt nào, lại nhốt vào lao. Nếu là phê hạ tử hình cũng phải
đợi đến lúc xử.” Hắn cẩn thận nói cho cô biết, không cho cô về sau buồn
bực lại phạm trọng tội.
Tinh Tinh bĩu môi, trong lòng cảm thấy mất hứng.
“Nhưng như thế không phải rất tiện nghi cho tên người xấu kia sao ?”
“Thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.” Liên Hoa khẽ mỉm cười, trong lời nói còn có ý khác. “Tỷ như, ngoài ý muốn các loại……”
Cô mở to hai mắt, dựa vào bên người hắn, đang muốn cẩn thận nghe một
chút có cách ngoại lệ gì có thể trừng trị người ác, bên ngoài lại vang
lên tiếng đập cửa, thanh âm nô bộc xuyên truyền vào, thấp giọng thông
báo.
“Công tử, hình bộ thị lang Phương đại nhân tới.”
Trong mắt Liên Hoa ánh sáng chợt lóe, thần sắc lại không có nửa điểm thay đổi.
“Ta đã biết.” Hắn lên tiếng phân phó. “Đưa lên trà tốt nhất trong
nhà, mời Phương đại nhân chờ một chút ta sẽ lập tức ra.” Thượng cấp đến
nhà chúc mừng, hắn đương nhiên phải lộ mặt.
Hắn đứng dậy, động tác chậm rãi, xoay người lại dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói một câu. “Nàng ở lại trong phòng là được rồi.”
Cô trừng mắt nhìn.
“Vì sao ?”
“Mặc vào hỉ phục vừa đưa tới, chờ khi ta trở lại để cho ta xem.” Hắn
nói ngọt, đặc biệt dịu dàng, còn đi đến góc phòng khách đem rương chứa
hỉ phục xốc lên. “Ta muốn nhìn nàng mặc.”
“Nhưng chàng ngày hôm qua lúc hôn ta, sao nói hy vọng ta trên người
cái gì cũng không mặc ?” Vậy rốt cuộc là nên mặc hay không nên mặc đây ? Nam nhân thật sự khó hiểu.
“Ngoan, nghe lời.” Hắn vẫy vẫy tay, muốn cô đi qua.
Tinh Tinh lại lắc đầu.
“Không muốn, ta muốn đi theo chàng đến đại sảnh.” Cô rời bàn ăn, đi
đến bên người hắn, dùng tay nhỏ bé nắm bàn tay to của hắn, nắm chặt. “Ta không muốn rời khỏi chàng.”
Ánh mắt thâm thúy hiện lên tia bất đắc dĩ, cùng với niềm vui thật sâu.
Liên Hoa không hề kiên trì mà nắm tay cô ra khỏi phòng, đi hướng đến đại sảnh.
A, hắn sao có thể nghĩ đến có thể mặc kệ bỏ cô lại chứ ?
Cô là bạn đời trong đời này của hắn, tương lai bất luận hỉ nộ ái ố,
mỗi một ngày bọn họ đều phải nắm tay đi qua. Trừ lần đó ra, ngay cả nguy hiểm bọn họ cũng phải cùng đối mặt.
Hai người sóng vai đi, xuyên qua hành lang dài cây xanh mơn mởn, đan xen qua nhóm nô bộc, một lát sau mới đến đại sảnh.
Khác với Tần gia khắp nơi náo nhiệt, trong đại sảnh thật ra lại im
lặng hơn, chỉ có một vị lão nhân đầu bạc ngồi bên cạnh bàn đang uống
tách trà nóng. Có thể thấy được Tần gia đối với vị khách này đặc biệt
thận trọng.
“Phương đại nhân, đa tạ ngài quang lâm hàn xá.” Liên Hoa tiến lên, cung kính chắp tay làm lễ.
“Ta nên đến sớm một chút.” Phương Dụng Chính cười đến mặt mũi hiền
lành, thưởng thức bài trí trong đại sảnh cùng với thi họa trên tường,
tầm mắt cuối cùng mới dừng trên người Tinh Tinh. “Vị này hẳn là tân
nương ngươi sắp cưới vào cửa?”
“Đúng vậy.”
“Ha ha, lại đây, để cho ta xem xinh đẹp như thế nào, có thể làm cho
Tần chủ sự được xưng là lãnh huyết vô tình cũng động lòng.” Hắn vươn tay đầy nếp nhăn.
Tinh Tinh gương mặt hồng hồng, nắm chặt tay Liên Hoa, bộ dáng thẹn thùng lắc đầu, vẫn còn không quen từ tân nương này.
“Tân nương thẹn thùng như thế, dính ngươi lại chặt như thế.” Phương
Dụng Chính vuốt râu, cười nói. “Tần chủ sự tuổi trẻ có triển vọng, sau
khi cưới vợ tin chắc đường làm quan càng có thể một bước lên mây.”
“Liên Hoa chỉ nguyện tận trung vì nước.”
“Làm một chủ sự thật sự rất ủy khuất cho ngươi, không bằng vị trí
hình bộ thị lang này của ta cũng sẽ để cho ngươi ngồi, như vậy cũng hợp
kỳ vọng của Tể tướng.”
“Liên Hoa không dám.”
“Không dám ?” Lão nhân cười, ánh mắt đột nhiên trở nên lợi hại.
“Ngươi đều lục lại nợ cũ năm xưa của ta, đưa ta vào chỗ không thể không
chết, còn có chuyện gì ngươi không dám làm ?”
“Phương đại nhân chuyện lúc trước đã làm, Liên Hoa cũng không dám làm.”
Hắn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt không đổi, nắm tay Tinh Tinh, thêm tí xíu
lực đạo lại phát hiện cô giống như thẹn thùng nhưng hai mắt từ đầu tới
cuối đều cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Dụng Chính, giống như nhìn chằm chằm một đuôi rắn bất cứ lúc nào cũng sẽ cắn người.
Phương Dụng Chính nâng tay lên, cầm cái bát đập lên trên bàn, chỉ
nghe một tiếng giòn vang thì cái bát đã bị rơi tan tành. Trong tay đầy
nếp nhăn nắm một mảnh, mảnh nhỏ sắc bén nhất.
“Ta chỉ biết, ngươi cùng Công Tôn Minh Đức là một người.” Mặt mũi
hiền lành đã trở nên dữ tợn như quỷ. “Đều là chuyện cũ năm xưa, các
ngươi vì sao không thể buông tha ta ?”
“Lúc trước ngươi vì nhận hối lộ cũng không buông tha Trần gia vô
tội.” Liên Hoa thần sắc bình tĩnh, vạch tội trạng của lão nhân. “Thời
gian này ngươi còn mướn người ám sát, sao không buông tha ta ? Thậm chí
còn liên lụy Tinh Tinh.”
Lão nhân cười lạnh một tiếng.
“Ngươi làm sao phát hiện ?”
“Cho dù giấu kín đáo thế nào nữa hồ sơ vẫn có dấu vết mà lần theo.”
“Ngươi đem hồ sơ ba mươi năm xem qua ?”
“Năm mươi năm.”
“Bội phục bội phục.” Lão nhân nheo mắt lại. “Nhưng cũng không đủ để đoán được ta.”
“Đúng vậy.”
“Một manh mối khác là cái gì ? Hai tên sát thủ không chết ?” Chết đến nơi, Phương Dụng Chính muốn hỏi rõ ràng.
“Không, là nhóm sát thủ đã chết.” Liên Hoa đáp sắc bén, thứ tự rõ
ràng. “Sát thủ dù tham tiền nữa cũng muốn giữ lại tánh mạng, nhưng bọn
hắn từng người phát hiện ám sát thất bại liền vội vã tự sát.”
Lão nhân thân mình hơi hoảng.
“Cho nên, nhóm sát thủ sợ người không phải bên ngoài, mà là ở bên
trong.” Bí mật bị tầng tầng vùi lấp đều bị hắn vạch trần. “Trọng tội như thế nếu không có Tể tướng nhúng tay, rất có thể thẩm vấn chỉ có cha ta
cùng ngươi. Nhóm sát thủ này biết khi chịu thẩm nhất định sẽ gặp ngươi,
còn không bằng chết trước.”
“A, chiêu ấy của ta vốn không hề sơ hở.” Thanh âm của Phương Dụng Chính nghe qua vô cùng thê lương.
“Cho dù là chuyện gì cũng đều có sơ hở.” Liên Hoa nhìn thẳng lão
nhân, câu chữ rõ ràng, lời nói ra mạnh mẽ hùng hồn. “Mà ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua sơ hở gì.”
Đột nhiên, Phương Dụng Chính nở nụ cười.
“Tốt ! Tốt ! Quả nhiên là nhân tài hiếm thấy.” Hắn vuốt vuốt miếng sứ vỡ sắc bén trong tay. “Cho nên, ta trước khi chết nên làm chuyện tốt để nhân tài ngươi không giết ta.”
Lời nói chưa dứt, Phương Dụng Chính đột nhiên bổ nhào lên, như Liệp
Ưng bay vút, xuyên qua, cướp đi Tinh Tinh mà Liên Hoa đang ôm bên người, khinh công đã đạt đến trình độ nhất định.
Hắn chính là dựa vào thân khinh công này mới có thể chạy ra hình bộ, đến Tần gia trả thù !
“Buông nàng ra !” Liên Hoa lớn tiếng ra lệnh, nhìn thần sắc như chưa
đổi nhưng kỳ thật trong lòng lo lắng, trong lòng cũng toát ra mồ hôi
lạnh.
Lão nhân lại cười vài tiếng quái dị, chậm rãi phun ra đầu lưỡi, chỉ thấy trên lưỡi có viên sáp nhỏ màu đỏ.
“Nhìn thấy không, đây là độc dược ta giao cho nhóm sát thủ, một khi
ăn vào chẳng những chết ngay lập tức, ngay cả người dính máu cũng sẽ bị
mất mạng.” Hắn nắm chặt Tinh Tinh, dùng miếng sứ vỡ đâm một vết thương
nhỏ ở trên cổ của cô. “Ta không thể giết ngươi nhưng muốn bắt tân nương
của ngươi chôn cùng !”
Phương Dụng Chính nhanh chóng nhai, sắc mặt trong chớp mắt chuyển
xanh liền cúi đầu hướng đến miệng vết thương Tinh Tinh dán lên.
“Tinh Tinh !”
Liên Hoa trong lòng chấn động, bay lên, vươn tay hướng tới Phương Dụng Chính.
Thật đáng ghét !
Tinh Tinh bị kèm hai bên, trong lúc quan trọng hai chân mở ra, hạ
người xuống, lại cậy mạnh đem lão nhân giơ lên cao, hung hăng ném một
cái qua vai.
Độc dược phát tác, lão nhân trước khi rơi xuống đất cũng đã chết.
“Tên khốn kiếp này !” Cô dậm chân mắng, tay nhỏ bé ở trên người sờ
loạn khắp nơi, sau khi xác định toàn thân trên dưới không dính nước
miếng bẩn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng khi cô xoay người sang chỗ khác, khi thấy Liên Hoa tay phải ẩm ướt thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Chàng ! Chàng bịt miệng của hắn ?” Cô quá sợ hãi, vội vàng chạy tới, cầm tay phải của Liên Hoa lên mãnh liệt xem. “Miệng hắn có độc a !”
“Ta biết.” Hắn cười nhạt một tiếng, tùy ý cô lo lắng lật xem. “Bởi vì có độc ta mới đưa tay bịt lại, không cho hắn có cơ hội làm nàng bị
thương.”
Nhìn một lúc lâu, xác định da tay Liên Hoa màu sắc không thay đổi,
cũng không có dấu hiệu thối rửa, cô mới hai mắt rưng rưng, căm tức ngẩng đầu liền mắng.
“Chàng không muốn sống nữa sao ?”
“Vì nàng, một mạng này thì có là gì.”
“May mắn trên tay chàng không có miệng vết thương, bằng không ta nhất định phải dùng đao, mau chóng chặt tay chàng.”
“Phán đoán rất chính xác.” Hắn dùng tay trái sờ lên khuôn mặt của cô.
“Ta sẽ làm.” Một giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, mắt to ngập đầy nước làm người ta thương xót. “Nhưng, ta sẽ rất khổ sở.”
Thấy cô lại muốn khóc, hắn đưa tay ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi.
“Không có việc gì, ngoan, đừng khóc.” Hắn thấp giọng trấn an, hôn lên mặt của cô, mỉm cười hỏi: “Nếu tay của ta thật sự bị chặt, nàng còn
nguyện ý gả không ?”
“Gả ! Bất luận thế nào ta cũng phải gả cho chàng.”
“Không phải bởi vì Hoa Sen muội muội ?”
Đáng giận ! Lại nói đến chuyện đó, hắn là muốn nhớ đến sáu mươi tuổi sao ?
Cô căm giận bất bình, đánh nhẹ một cái lên khủy tay của hắn, ý tiêu
biểu cho sự kháng nghị. “Mặc kệ thế nào, chàng cũng không thể chết.” Cô
còn căn dặn.
“Nha ?” Hắn thích thú hỏi: “Vì sao ?”
“Bởi vì,” Cô mặt đỏ bừng. “Nếu chàng chết chính là không chịu trách nhiệm.”
“Trách nhiệm gì ?”
“Ngươi…… Ta…… Chúng ta……” Cô sớm đã bị hắn nhìn thấy hết, lại bị hắn
hôn qua rất nhiều lần. “Chúng ta đều “cái kia”, nếu chàng chết, ta tìm
ai chịu trách nhiệm đây ?”
Liên Hoa bật cười.
“Đứa ngốc, chúng ta còn chưa có “cái kia”.”
“Ngươi nói “cái kia”, theo ta nói “cái kia” chẳng lẽ không giống nhau sao ?” Ô ô, phải làm vợ chồng hóa ra có nhiều chuyện bí mật sâu xa như
thế sao ?
“Không giống.”
“Chàng giải thích rõ chút.” Cô yêu cầu.
“Bây giờ còn chưa được.”
“Thế phải chờ tới lúc nào ?”
Liên Hoa thần bí cười. “Đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đó.”
“Nha.” Cô nhỏ giọng đáp lời, nhắc tới đêm động phòng hoa chúc lại mặt đỏ tim đập.
Sau khi dặn dò thị vệ xử lý Phương Dụng Chính, hai người tay trong
tay đi từng bước một hướng về gian phòng quen thuộc nhất. Nơi đó, sắp
trở thành phòng tân hôn của bọn họ.
“Nàng vì sao biết ?” Hắn vừa đi vừa hỏi.
Cô lập tức hiểu được, hắn hỏi cái gì.
“Bởi vì ánh mắt của chàng thay đổi, rất nhanh nhưng ta vẫn nhìn ra,
một cái chớp mắt liền thay đổi.” Chính là thay đổi rất rất nhỏ làm cho
nàng phát hiện dị trạng, mới có thể kiên trì theo tới đại sảnh, đối
Phương Dụng Chính cũng sớm có đề phòng.
Liên Hoa lộ ra vẻ mặt tán thưởng. “Hóa ra nàng thông minh như thế.”
“Không phải, ta……” Cô có chút thẹn thùng. “Bởi vì ta vẫn luôn nhìn chàng thôi, đương nhiên nhận ra khác biệt.”
Hắn cười mà không đáp, không có nói cho cô biết chuyện này cũng không phải là “đương nhiên”. Cho tới bây giờ, vốn không có người có thể phát
hiện tâm tư của hắn thay đổi, nhưng cô có thể nhìn thấu, cho dù không
cần ngôn ngữ cũng biết hắn muốn làm cái gì.
Ăn ý giữa bọn họ là kỳ tích khó nói nên lời.
Sau khi trở lại trong phòng, cô kiên trì thay hắn rửa tay, còn rửa
qua thật nhiều thứ, dường như muốn đem tay hắn tẩy đến tróc da cuối cùng mới cảm thấy yên tâm.
Sau đó, cô vui mừng chạy đến phòng khách, đem hỉ phục trong rương ôm
ra. Hỉ phục tinh xảo hoa mỹ kia thêu đầy uyên ương cùng hồ điệp, còn gắn rất nhiều trân châu nhỏ, vừa nhìn là biết xiêm y đặc biệt có giá trị.
Cô thật cẩn thận đem hỉ phục đặt ở trên giường, mày đột nhiên nhíu
lại, sau khi cẩn thận xác nhận lại cái miệng nhỏ nhắn mất hứng bĩu môi,
hai mắt trừng thẳng hỉ phục.
“Xảy ra chuyện gì ?” Liên Hoa từ trong tủ bát lấy ra đồ vật gì đó, mới dựa vào lại đây hỏi.
“Có hai chiếc hỉ phục, đều là tân nương mặc.” Chán ghét, còn đặc biệt không giống kích thước.
“Hẳn là Tể tướng phu nhân đưa sính lễ tới.” Hắn nở nụ cười, đối sự
kiêu căng của công chúa cũng hết cách. “Cô ta nguyện ý miễn phí cung cấp tiệc rượu cho khách sạn Long Môn để chúng ta mời khách, xem như là điều kiện trao đổi bài thuốc gà nấu rượu gia truyền. Nhưng ta không có đáp
ứng.”
“Vì sao không đáp ứng ?” Cô hỏi.
“Bởi vì đó chỉ có nàng mới có thể độc hưởng,”
Nghe hắn thâm tình sủng nịch, cô cắn môi cười trộm, nhưng nhìn hai bộ hỉ phục kia, tâm tình bỗng dưng lại trượt dài.
“Không công bằng.” Miệng của cô bĩu càng cao. “Chàng mặc vào nhất
định đẹp hơn so với ta.” Toàn bộ người trong kinh thành, không người nào không biết danh hắn “đẹp” lan xa ?
“Ta mặc đương nhiên là hỉ phục chú rể.” Hắn nói ở bên tai cô. “Huống hồ ở trong lòng ta, nàng mới là đẹp nhất.”
Những điều hắn nói, thanh âm của hắn, sau khi nghe vào tai đều khiến
cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp ngọt ngào, nghe thế nào cũng không thấy chán.
“Thật sao ?”
“Thật.” Hắn nhẹ vỗ về thân mình cô bên dưới lớp xiêm y, cánh môi cười xấu xa nói: “Ta tận mắt nhìn nàng lớn lên.”
Sự thật như thế cô không thể phủ nhận, làm nũng ở trong lòng hắn bởi
vì hắn nói “chứng cứ rõ ràng”, trong lòng cuối cùng thoải mái một chút,
không bao giờ đem chuyện hai bộ hỉ phục để ở trong lòng nữa.
“Tinh Tinh.” Hắn đem vật lấy từ tủ bát ra, đưa đến trước mặt cô. “Nàng còn nhớ rõ cái này không ?”
Cô hai mắt sáng ngời.
“Con diều bướm !” Là cô trước đây đem diều bướm đến chơi cùng hắn.
“Đúng.” Liên Hoa giọng nói càng nhẹ. “Có nhớ khi đó nàng nói với ta,
chúng ta phải giống như cánh bướm, vĩnh viễn đều ở cùng một chỗ ?”
“Nhớ rõ,” Cô xoay người sang chỗ khác, ngửa đầu nhìn con ngươi thâm
thúy kia. “Chúng ta còn đóng dấu tay.” Hóa ra vào lúc đó, bọn họ cũng đã có lời thề hứa kiếp này ở gần nhau.
“Năm đó là dấu tay, bây giờ cũng nên ấn nhưng không phải là tay.” Hắn cúi đầu, trong mắt vô hạn ôn nhu, lặng yên tới gần môi của cô. “Lấy hôn làm chứng, nàng cảm thấy như thế nào ?”
Cô đỏ bừng mặt, khó có thể cự tuyệt, đưa tay vòng quanh cổ của hắn,
đón nhận nụ hôn dịu dàng nhưng nóng bỏng của hắn, khẽ ngâm trong nụ hôn
của hắn phảng phất như đang hát lên bản tình ca đầy hạnh phúc.
Đời này kiếp này, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ ở cùng một chỗ.
*****
Vào ngày cuối cùng của mùa xuân, trong dinh thự của phủ Tể tướng,
trong hoa viên yên lặng hai nam nhân đang ngồi đánh cờ, tình hình chiến
đấu trên bàn cờ không còn chỗ trống.
Giữ quân cờ đen là đương triều Tể tướng Công Tôn Minh Đức, mà giữ
quân cờ trắng còn lại là tổng quản Đại Phong Đường Thẩm Phi Ưng. Hai
người bất luận xuân hạ thu đông, trời trong hay tuyết rơi, mỗi tuần đều
có hẹn đánh cờ.
Thẩm Phi Ưng nhìn chăm chú vào bàn cờ, trong miệng bật ra hai chữ.
“Hiếm thấy.”
“Sao nói lời ấy ?” Công Tôn Minh Đức nhíu mày.
“Ta chưa từng thấy qua ngươi hào phóng như thế, lại đem giấu quân cờ
kia trong tay áo, cho phép người bên cạnh dùng ngoài việc công.”
“Quân cờ kia vốn chính là khỏa hoạt, không phải không thể dùng, chính là dùng một phần nhỏ thôi.” Công Tôn Minh Đức cười nhạt. “Hơn nữa Tần
Liên Hoa liên tục phá kỳ án, thưởng cho thuộc hạ cũng là ta nên có trách nhiệm.”
“Ta đã thấy lệnh truy nã.” Thẩm Phi Ưng nói.
“Như vậy, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân La Mộng có thể đã xem qua lệnh truy nã ?”
“Xem.” Hắn lời ít mà ý nhiều.
“Sau đó ?”
“Nàng lại té xỉu.”
“Ngã vào trong lòng ngươi ?”
“Đúng vậy,” Một chút ý cười nhiễm trên bạc môi. “Mỗi lần đều như vậy.”
“Ngươi có thể không cần đưa tay ra đỡ.” Công Tôn đề nghị.
“Như vậy, nàng sẽ bị ngã xuống đất.” Là ngã, mà không phải bất tỉnh.
“Kia không phải rất thú vị sao ?” Quân cờ lại một quân, lên xuống trên bàn cờ.
Nghe thấy đề nghị này, Thẩm Phi Ưng ngẩng đầu lên, nhìn bạn tốt nhiều năm.
Công Tôn nhìn bàn cờ, lại hỏi: “Ngươi muốn thử xem sao ?”
Nhớ lại người kia được người người ái mộ, La Mộng cho tới bây giờ
được nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, Thẩm Phi Ưng khóe
miệng ý cười càng sâu.
“Có lẽ.” Tầm mắt của hắn trở về bàn cờ. “Có lẽ ta thật sự sẽ làm như thế.”
“Đến lúc đó, nhất định phải để cho ta có mặt ở đó.”
“Không thành vấn đề.”
“Ngày nào đó, khi ngươi muốn cho phu nhân ngã xuống đất, cũng nhất định phải để cho ta có mặt ở đó.”
“Một lời đã định.”
Trận chiến một ván lại một ván, hai người lời nói thản nhiên, chỉ khi nhắc tới người con gái ở trong lòng trên bạc môi mới có thể xuất hiện
một nụ cười nhạt.
Bốn bề vắng lặng, cuối cùng chỉ có một cơn gió xuân nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Sau đó, mùa hạ buông xuống kinh thành, tất cả mạnh khỏe như thường.
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT