Tú Triết mơ màng trong cơn ngủ chập trờn,nghiêng người quờ tay tìm kiếm nhưng chiếc giường lại trống trơn.Giật mình mở mắt Minh đã ko còn nằm trên chiếc giường đó rồi.Bật dậy thật nhanh,anh nhìn quanh tìm kiếm,một cái đầu ngọ nguậy phía sau sofa,anh thở phào nhẹ nhõm.Đứng dậy khỏi chiếc giường bước về phía phòng tắm,khi đi qua ghế sofa anh nhìn coi cô đang làm gì,rồi anh khẽ cười.

Ngồi trên chiếc ghế tựa hồ như ko để ý mọi chuyện xung quanh mà chìm vào giấc ngủ.Dù ko biết bao nhiêu ngày đã nhìn thấy gương mặt mơ màng của cô,nhưng anh vẫn ko khỏi xuyến xao mỗi khi nhìn thấy cô mơ màng,một nụ cười bỗng hiện lên trên khóe miệng,cảm giác như cơ thể được thổi 1 luồng ko khí ấm nóng.Tiến về phía ghế sofa khẽ cúi người xuống,nhẹ nhàng miết làn môi vào làn da mát lạnh mềm mại của cô.Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Điều khó có thể tưởng tượng được là cái tình cảnh của 1 gã thân thể cường tráng,đầu óc tuy ko phải là thiên tài nhưng cũng có thể cho là tinh anh lại đột nhiên mang trong mình cảm quan giao động như 1 đứa trẻ mới lớn.Mỗi lần chỉ vì những cử chỉ nhỏ nhặt hoàn toàn vô ý của cô mà bỗng chốc ngơ ngẩn,anh ko khỏi tự cười chính mình.Cô khẽ nhăn mặt,đôi mắt dần dần mở ra,rồi đột nhiên cái đôi mắt to tròn đen láy ấy mở to ra nhìn thẳng vào anh.Sau 1,02 giây bàng hoàng,cô lùi người về phía sau vẻ cảnh giác.

“Làm gì vậy?” đôi mắt to tròn mở ra tức giận,đảo qua 1 vòng trên gương mặt đang dí sát vô mặt mình dò xét rồi dừng ngay lại nơi đôi mắt như mặt hồ thu,nhìn xoáy vào con ngươi sâu thẳm của hắn.Đột nhiên Minh nghe như “chích” bản thân cô cũng hoàn toàn lúng túng ko biết là tiếng gì,chỉ 1 tiếng động nhỏ lướt qua bỗng chốc làm cho cô giật mình chột dạ.Rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh lờ đi,chỉ là 1 tiếng chích rất nhỏ từ lồng ngực,ko đáng quan tâm.

Tú Triết vẫn xoáy cái nhìn vào đôi mắt cô,ko trốn tránh,hay có lẽ bản thân anh ko biết phải trốn tránh thế nào,chi bằng..

“Làm..Làm cái gì vậy?” Minh hỏi lại lùi về phía sau thêm 1 chút. “Dừng lại!Tôi bảo anh dừng lại ở đó!” .. lại lùi thêm chút nữa “Đã bảo là dừng lại cơ mà!Nếu ko đừng trách tôi ko khách sáo!” .. lùi thêm chút nữa..

Kịch!!

Chạm thành ghế rồi!!Đồng nghĩa với việc…… ko còn đường nào để thoát hết !!!!!! >____
Sói thì đã tới gần mà hình như mèo ta lại mở cửa để cung nghênh quan lâm.thật đúng là thiện tâm phật tổ nguyện dâng thân mình cho thú dữ ăn thịt!A di đà phật!!

Hắn lạnh lùng tiến tới,lạnh băng và thờ ơ,giơ 1 bàn tay lên,Minh khẽ co rúm vai lại,trốn né,nhưng bàn tay kia vẫn tiến tới,đặt lên mái tóc mềm của cô,vuốt 1 sợi tóc rối đang nhô ra thẳng lại nếp.

“Mau đi rửa mặt đi,trông cô ko khác gì con mèo rồi” hắn lạnh băng đáp vẫn với ánh mắt lạnh băng,gương mặt giống như đeo hàng chữ “cướp đây đừng manh động!”

Minh trong lòng như thoát được gánh nặng,vội vàng đứng phắt dậy chạy ngay vào nhà vệ sinh ko cần hắn phải mời lần thứ 2.Đóng thật nhanh cánh cửa,cô thở mạnh ra 1 cái thoải mái.Có mấy khi đã cắt sẵn miếng thịt đặt trước miệng mà con mãnh thú lại nhẹ nhàng “A di đà phật,hôm nay ta ăn chay!!” còn có người ngu sao mà ko nhanh chạy cho mau.Khẽ cười nhìn bộ dạng đầu tóc rối bù của mình trong gương,với lấy tuýp kem đánh răng cho vào bàn chải,một tay đánh răng 1 tay cào cào mái tóc rối bù của mình,Minh khẽ cười,cảm giác the mát của kem đánh răng trong miệng thật giống cảm giác của cô lúc này.Thì ra chuyện cổ tích thật sự có tác dụng thần kỳ,đúng là mỗi tối nên đọc truyện cổ tích mới được.

Nhìn theo cái dáng chạy ào đi của Minh,Tú Triết cúi đầu,thở nhẹ.Thật khó giữ được cho ánh mắt mình trở nên bình lặng trước mặt cô,dù cho trong đôi mắt lạnh lùng của anh phút chốc dịu đi như hồ nước mùa thu,nhưng anh lại sợ làm mặt hồ của mình dậy sóng,nên chỉ có thể đóng băng mình lại mà tiến tới làm như bình thường.Anh có thể đối diện với bao đôi mắt nhìn ngó,cầu xin hay nước mắt đàn bà,nhưng sao để nhìn vào 1 đôi mắt sáng trong veo của cô lại khó như vậy.Thở ra như được giải thoát bằng màn kịch dở tệ của mình.Anh lún sâu vào ghế.

Minh có 1 thói quen xấu ngoài việc ngủ ngày,thích đồ ngọt,thích ăn vặt,thích hoạt hình.. ra đó là thích tắm.Cho nên cô quyết định tốt hơn nên nhường phòng tắm cho hắn trước.Mở cửa bước ra thấy hắn đang ngồi cúi gằm mặt trên ghế sofa,cô khẽ nhón ngón chân tới gần nhưng hắn vẫn bất động.Tinh nghịch khẽ mỉm cười có phải đây là cơ hội để trả lại chút lời mà anh đã cho cô “vay” hay ko?Nhẹ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ tiến tới gần,hắn vẫn im lặng,cô khẽ chọc chọc vô mái tóc hắn,hắn vẫn ngay đơ.

“Có phải hôm qua ko ngủ ngon ko?.. Kệ chứ.. Nếu hắn ta ko tỉnh lại ko phải ta lại càng ngư ông đắc lợi sao?” khuôn mặt gian tà của cô hiện lên cười đắc chí.Cô thật lòng muốn đánh bốp cho hắn 1 cái vào đầu,nhưng nghĩ lại hành động khó lường có thể phát sinh gọi là hậu họa,cô rùng mình quyết định thôi thì “quân tử trả thù 10 năm ko muộn” cứ nên làm gì nhẹ nhàng là được rồi.

Cô làm mặt hề trước mặt hắn,lè lưỡi,hếch mũi.Hắn vẫn ngay đơ ko hề cử động chỉ 1 lúc.Cô khẽ giật 1 sợi tóc trên đầu hắn,chỉ hận giật xong 1 sợi hắn vẫn chưa tỉnh lại,lại thấy tiếc sao mình lại quá khiêm nhường giật ít quá để cái đầu hắn vẫn cứ nhiều tóc như thường.Cô mạnh tay chạm vào hai má lạnh băng của hắn,lần đầu chạm vào má con trai,cô có chút tò mò.Ko phải cảm giác mềm mềm mịn mịn như trong mấy tiểu thuyết mĩ nam,da hắn ko hề mịn sờ vào cảm giác hơi ran ran,có chút gì đó hơi khô khô,nhưng lại bằng phẳng giống như là mặt đất cứng rắn,khỏe khoắn,cô phút chốc bị thu hút.Lấy 2 tay kéo má hắn,kéo rồi lại kéo,đôi mắt hắn vẫn cứ nhắm nghiền,cô cười thích trí nhìn gương mặt bình thường cứ lạnh lùng đến đáng sợ,giờ phùng ra làm mặt cười mà ko khỏi cười khanh khách.Nhưng bỗng nhiên người cô như hóa đá.

“Chơi vậy đủ chưa hả?” đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền,người vẫn ngay đơ ko hề nhúc nhích,nhưng cái giọng lạnh băng vẫn cứ thoát ra khỏi cái miệng đang được kéo hơi giãn ra lạnh băng như thường lệ.

Minh im lặng nhìn hắn,rồi từ từ hắn mở mắt ra nhìn cô với ánh đầy giận hờn.

Ha ha ha ha … một tràng cười ko thể nào kìm được phát ra ko chủ ý.Cô gập người lại,nước mắt chảy ra.

Bây giờ gân xanh đã nổi lên trên 2 bàn tay hắn,đôi mắt nhắm lại cố giữ bình tĩnh, “Xem ra cô vui lắm hả?” cố gắng kìm chế sự tức giận trong giọng nói của mình 1 cách tối đa,hắn tự nhủ bình tĩnh,bình tĩnh,ko được manh động.Bình tĩnh.

“Tại.. tại.. thật sự rất buồn cười.. gương mặt anh..” Minh vẫn tiếp tục cười nghiêng ngả,khi nghĩ tới cái giọng hoàn toàn nghiêm túc của hắn với mặt hề kia.

“Dám mang gương mặt của thiếu gia ra đùa!” hắn bật dậy khỏi ghế,ko thể nào kìm chế được cơn tức giận của mình,hắn lao tới túm chặt 2 bàn tay cô vừa lao về phía chiếc giường đẩy cô xuống.Vừa đè lên người cô,hắn đã thấy người mình nóng ran,cơ thể trở nên bức bách kì lạ,mùi hương kẹo sữa lại thoang thoảng lan trong ko khí.Cô đã ngừng cười,nhìn lại vào gương mặt đang dí sát vào mặt mình.

“Nhưng mà rất dễ thương!” cô mỉm cười híp cả mắt nhìn hắn..

Thua,thua..Thua thảm hại!!!!

Nhiệt độ thì vẫn cứ tăng,cơ thể thì càng ngày càng thúc giục,nhưng sĩ khí thì lại hoàn toàn bị đánh tan,hắn đang lâm vào trong tình trạng,người thì đang lâng lâng ko rõ vì đâu,nhưng thú tính thì đang nói rằng,còn chờ gì nữa,đến giờ ăn rồi.

Và rồi hắn gục đầu xuống vai cô,nụ cười của cô làm cho hắn hoàn toàn bị hạ gục.Dù có tức giận tới đâu,dù cho ko ai trong 27 năm qua dám làm thế với hắn,dù hắn là kẻ xem trọng sĩ diện bản thân còn hơn là xem trọng bố hắn,thì chỉ bằng 1 nụ cười của cô tất cả bị san bằng,đánh văng ra như người ta đánh 1 cú home run bóng bay ra ngoài sân ko cần phải nhặt lại.Hoàn toàn bị chinh phục.Nhưng..

“Là tại cô đấy!” đôi mắt hắn sẫm hẳn lại,sâu như hố đen vũ trụ ngẩng lên nhìn cô.Và rồi cổ tích thì vẫn là cổ tích.Muốn có tác dụng an thần tốt nhất là nên dùng thuốc an thần.

Nói rồi hắn lao vào khóe môi vừa tắt nụ cười mê hồn kia,bờ môi hắn cũng trở nên nóng hơn,mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi mềm của cô,mặc cho cô cắn chặt 2 hàm răng lại phản kháng,cái lưỡi mạnh bạo của hắn vẫn cứ bướng bỉnh,thô bạo tách 2 hàng rào phòng thủ của cô ra dễ dàng,len vào trong.Cảm giác mềm mại,ẩm ướt khi hắn khẽ chui vào trong miệng,cô càng um .. um tuyệt vọng hơn,nhưng quá muộn,cái lưỡi gian xảo của con sói đã thò ra.Lý nào lại rụt về dễ dàng thể.Hắn quờ quạng trong khuôn miệng cô,và rồi chạm được vào cái gì đó đang run rẩy ướt ngọt ấm áp như viên kẹo mềm trong miệng cô.Mạnh mẽ lôi lại,cuốn lấy giữ chặt lại.Rồi từ từ mơn chớn từng chút 1 bằng đầu lưỡi của mình.Từ từ tận hưởng chiếc lưỡi thơm ngon của cô,như đứa trẻ con liếm viên kẹo que.Giờ đây hắn lại càng muốn nhiều hơn thể.Chiếc lưỡi ngon mềm của cô càng khiến hắn nóng rực lên,hơi thở trở nên gấp gáp,đôi khi hắn phải hơi rời ra để tìm chút ko khí,nhưng chỉ 1 giây sau đó,lại cuốn chặt lấy như thể sợ xa rời.

Hắn hoàn toàn mất kiềm chế,nhưng lỗi ko phải ở hắn.Phải!Chắc chắn ko phải ở hắn.Ai bảo cô dám mang hắn ra làm trò cười,vốn lúc đầu chỉ định dậy dỗ cô 1 bài học,nhưng rồi hắn hoàn toàn bị cô dụ dỗ.Nụ cười của cô đốt cháy hoàn toàn tự chủ của hắn.Ko được,ko được.Ko được để người con gái này rời hắn dù nửa bước,ko được để bất cứ ai nhìn thấy cô,ko được để cô chạy khỏi bàn tay hắn,và nhất là .. Tuyệt đối ko để cho ai thấy nụ cười vừa nãy của cô.Chỉ là của mình hắn,chỉ cho phép thuộc về 1 mình hắn.Nếu có trách là thì hãy tự trách mình đi.Vì cô lại mang nụ cười mê hồn đó ra dụ dỗ hắn,hắn là đàn ông,khả năng kìm chế rất kém.Lỗi tới đây là do cô.

Ko hề khóc?!Minh cũng tự hỏi mình nước mắt đã đi đâu?Trong đầu trống rỗng,cơ thể cũng như 1 khung xương đang di động.Cô tự hỏi đây có phải cảm giác của bạch cốt tinh hay ko?Cúi xuống nhìn những vết hơi đo đỏ trên ngực mình,cô chỉ có thể tự nhủ “À!Thì ra dấu hôn là như vậy!” nhưng rồi nước mắt lại vẫn ko chảy ra.Dù vẫn ko cam tâm,dù vẫn thấy khó chịu nhưng cái cảm giác ko thoát ra được này là gì cô ko thể gọi tên.Hắn lại tiếp tục giở trò với cô.Tệ hại!!

Nhưng điều tệ hại nhất là..Minh nhắm chặt mắt,hai tay chống lấy cái đầu gục xuống..Dù rằng rất

rất muốn phủ nhận,nhưng thật sự khi hắn nuốt lấy chiếc lưỡi của cô,hay khi hắn nhào tới gậm nhấm dần cơ thể cô,có 1 cảm giác tê cứng chạy dọc theo sống lưng của cô,hơi thở của cô bất giác trở nên bí bách,lưng cô khẽ nhướng lên mà cô cũng ko rõ từ khi nào,tới khi nhận ra thì chỉ thấy người mình đang nóng bừng,rung từng cơn và cố gắng trốn chạy cái cảm giác đó.Bất giác xấu hổ vì chính bản thân mình.Bất giác vô cùng khó chịu.Bất giác sợ hồ cảm giác đó!!Rất rất sợ!!

Bữa sáng hôm đó thật yên lặng,chỉ có tiếng lạch cạch của dao dĩa,tiếng nhai bánh mì,tiếng uống nước.Bao nhiêu lần Tú Triết muốn mở miệng,vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy sợ hãi như đứa trẻ giấu bài kiểm tra điểm kém bị phát hiện.Chiến tranh lạnh nữa ư?Cô lặng lẽ đi vào nhà tắm khi anh bước ra,làm cho lời nói của anh bị nuốt tuột vào lại trong họng.

Anh cứ tính mở miệng,rồi lại nhìn cô,nơi cổ tay dấu tay anh vẫn hơi hằn đỏ,rồi lại nhìn những dấu hôn đỏ hồng nơi chiếc cổ trắng trẻo của cô,đầy mê hoặc.Thì bao nhiêu lời nói của anh lại ngập ngừng nơi cửa miệng,rồi chạy tản đi nơi khác hết.

“Tôi..” anh ấp úng.

“Tôi no rồi!” cô nhìn anh rồi đứng dậy.

Cảm giác lẫn lộn trong lòng anh lúc này thật khó gọi tên.Vừa vui mừng về lời cô nói.Nhưng lại vừa thất vọng vì rõ ràng đó là lời nói để lờ anh đi.Nhưng vế trước có vẻ mạnh hơn,ít ra cô ko chiến tranh lạnh với anh.

Ngồi trên chiếc ghế đối diện giường,trong đầu vẫn luẩn quẩn hàng tá câu hỏi,rồi lại tự trách mình.Tại sao cơ thể cô lại hoàn toàn ko nghe lời,phản ứng như vậy với mỗi chiếc hôn cuồng loạn của hắn,với mỗi cửa động thô bạo của hắn,rồi tới cuối cùng với thân thể ướt đẫm mồ hôi trong lòng lại tự hỏi,tại sao lại lặng yên như vậy?Khẽ quay đầu ra nhìn hắn,rồi lại thu ánh mắt lại hướng về phía trước.Lại ngàn lần rủa xả mình trong lòng.Rồi bâng khuâng và lo sợ tự hỏi,cái thứ cảm giác hiện tại của cô là gì?

Ngày hôm ấy Tú Triết ra ngoài kiểm tra lại số hàng và nhìn lại 1 lần album ảnh.đang đứng cạnh bục nhìn mấy món hàng đi qua đi lại cho buổi bán hàng sắp tới,đầu óc anh thơ thẩn bỏ đi đâu.Rồi bỗng .. Huỵch..

Cả người anh hơi chao đảo nhưng ko hề ngã,cảm giác hơi nằng nặng và mùi nước hoa xộc vô mũi,mái tóc lượn sóng rủ trên vai.Thân hình yêu kiều trong chiếc váy để lộ khe núi khiêu gợi,cái eo lưng ong mềm mại,và khi hậu địa hung hậu đang dựa sát vào anh mỏng manh.Nàng thẽ thọt “Xin lỗi em trượt chân!”

Sắc mặt hoàn toàn ko đổi,anh chỉ “ừ” né ra để kệ cô ta làm gì thì làm và tiếp tục suy nghĩ tiếp.Nhưng xem ra cô nàng chả buông tha

“Em có làm anh đau ở đâu ko?” cô nàng ngọt ngào.

Im lặng.

“Anh thấy ko vui ở đâu à?” cô vẫn kiên trì nhỏ nhẹ.

Im lặng.

“Anh có chuyện gì ko vui?” cô vẫn tiếp tục quyết ko lùi bước.

Lúc này anh ngước đầu lên nhìn cô với ánh mắt hình mũi băng lạnh ngàn năm.Cô nàng khẽ run lên co rúm người lại,mặt cúi gằm.Đột nhiên nhìn cô ta anh như thấy dáng vẻ Minh khi sợ hãi,đột nhiên thấy dễ chịu lại xua tay “Thôi bỏ đi!!”

“Đại ca,đại ca có chuyện gì thế?” Thuận Nam dè chừng hỏi,vừa nói vừa hơi lùi người về phía sau để phòng trừ hậu họa.

“Hừm..” Tú Triết chỉ tằng hắng,vẫn giơ tay chống cằm.Mấy chiêu 2 đứa bay chỉ có chiêu nào hữu hiệu đâu.Thế cũng tự xưng là sát thủ tình trường.

“Chắc lại là chuyện con nhỏ chứ gì?” Huỳnh Luân nói vẻ am tường.

“Con gái mà rắc rối lắm.Nhưng rắc rối mấy thì cũng có cách!” Luân nói vẻ đầy tự tin.

Hơi nghi hoặc vào lời nói của thằng đàn em,nhưng vẫn ko từ bỏ hy vọng,Tú Triết hơi khẽ liếc mắt nhìn qua Luân chờ đợi câu chốt của thằng em.

Biết ý đại ca muốn biết lại ko muốn hỏi,như thể được sự khích lệ,hắn tiếp tục “Con gái mà ai chả đỏng đảnh khó chiều.Cứ chiều quá thì lại đâm ra hư.Phải làm cho cô ta rõ ai mới là chủ thì mới được!”

Tú Triết quay mặt đi,vẻ mặt trông rất tự kỷ.Chú cứ làm như anh ko biết ấy,ngày nào anh chả nói ra rả với cô ta anh là chủ,còn cô ta chỉ là món hàng thôi.Mà có bao giờ cô ta lọt được vào tai 1 chữ ko?Đánh cũng đánh rồi,khẳng định cũng khẳng định rồi,chiều chuộng cũng hết sức chiều chuộng rồi,dùng hình cũng dùng hình rồi,thậm trí cứ nghĩ đóng dấu khẳng định chủ quyền cũng làm rồi,nhưng cô ấy chỉ 1 cái hắt xì là thổi bay tất cả.Cuối cùng chỉ là anh nhìn những nỗi buồn của cô ấy mà đau.

Như hiểu ý nghĩ xem thường trong mắt Tú Triết,Luân lần nữa khẳng định, “Đại ca cách nào 9 người dùng thì đến 11 người thành công.Hơn nữa ko phải tiểu thuyết tình cảm của bọn con gái hay phim thần tượng cũng đều có sao.Đảm bảo là thế nào cũng được.Con gái là thích cách này lắm.”

Tú Triết tròn mắt quay ra nhìn hắn,Nam cũng ủng hộ thêm cái nhìn đắm đuối con cá chuổi như ủng hộ ngầm.Được đà thể hiện Luân tiếp tục “Chính là phải làm cho cô ta nổi cơn ghen tan bành.Ghen càng lớn càng tốt.Ban đầu cô ta ko thấy được sự hiện diện của anh,xem đấy là thảm nhiên ko quan trọng,nhưng đến khi thấy anh ko còn cần cô ta nữa,lúc đó lòng trào dân niềm tức tối khó chịu.Tới lúc đó cô ta mới biết mình đã yêu anh rồi.Lúc đó chỉ cần anh dang rộng vòng tay thế nào mà chả có thể tóm được người đẹp.Đây gọi là khích tướng hay nói đơn giản là “mượn dao giết người ” ”

Tú Triết và Nam vẫn nhìn hắn chằm chằm.Hắn khẳng định lại lần nữa “Em chắc chắn chiêu này thành công!” như sợ 2 người ko tin hắn quả quyết kèm theo anh mắt vô vàn cương nghị.

“Tiểu thuyết?Phim thần tượng?” Tú Triết lạnh băng nhìn Luân hỏi.

“Mày thật sự xem mấy cái đó à?” Nam cũng đang mắt tròn mắt dẹt nhìn Luân.

Im lặng..Im lặng.. Im lặng…

Mặt Luân lúc này kéo thêm 3 vạch dài màu xám,ráng mà kéo khóe miệng nặn ra nụ cười “Muốn cưa gái thì phải đầu tư chứ!”

Tú Triết quay sang nhìn Nam 1 cách thờ ơ.Luân vội vàng “Thật mà chỉ để cưa hội con gái thôi!!!”

Nhưng nói sao thì nói chuyện hắn đọc tiểu thuyết và xem phim thần tượng ko ai khảo mà cũng bị bại lộ.Luân đành ngậm ngùi…. Mất mặt chết được!!!!!

Trở về phòng mình,tiếng chìa khóa tra vào ổ mở cửa làm cho Minh rúc sâu hơn vào chăn.Cô hoàn toàn ko biết phải đối diện làm sao với hắn.Thôi thì đành chọn cách hèn hạ mà cô ghét nhất đó là trốn chạy.Cho tới khi nào còn chưa lý giải được chính mình,những cảm giác mà cô có được.Thì tuyệt đối đừng để cô đụng gã.Nếu có thể cô nguyện ăn chay niệm phật cả năm.

Nhìn đống chăn cuộn tròn khẽ nhúc nhích,Tú Triết thấy hơi hơi yên tâm hơn 1 chút.Ít nhất thì cô đang nằm trong chăn.Đưa chân tiến tới phía tủ quần áo ở bên phải giường,anh mở tủ,cởi chiếc sơ mi đang mặc trên người để thay chiếc khác,tiện tay ném chiếc cũ ra sàn,đôi mắt mơ hồ nhìn xung quanh theo thói quen thì ánh mắt dừng ở góc tủ.Có 1 chồng sách ở đó.Anh tiến lại cầm quyển sách trên cùng lên xem.Là “truyện cổ tích Grimm” bên dưới cũng toàn là truyện cổ tích.Quay lại bắt gặp 1 đôi mắt tròn xoa đang khẽ thò ra từ trong chăn lén ló ra nhìn trộm,bắt gặp ánh nhìn của anh vội vàng chùm ngay chăn lại trốn tránh.Anh khẽ lóe lên 1 tia sáng trong mắt,1 niềm vui lan dần trong cơ thể,còn ko mặc áo,anh tiến lại giường,khóe môi lộ vẻ đắc ý kèm theo chút tà niệm.Kéo phắt tấm chăn ra để lộ ra là con mèo nhỏ trong chiếc áo thun rộng thùng thình của anh và chiếc quần ngắn đang co ro lại,úp mặt vô gối máy tóc rối bù che lên đôi vai nhỏ nhắn.

Nhìn bộ dạng cô lúc này thật đáng yêu.Anh khẽ cười.Tuy rằng anh mua cho cô rất nhiều quần áo đắt tiền theo như lời của mấy thằng đàn em.Cuối cùng thì đống đồ đó cho tới giờ vẫn cứ nằm trong xó.Áp sát lưng mình vào vai cô,khẽ dụi dụi vào sau gáy mềm mại của cô,mùi hương của cô lại quyện vào quyến luyến hắn ko thôi.Hắn nhẹ nhàng ôn tồn tiếng nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa,ngồi dậy!”

Minh khẽ quay đầu lại bất ngờ làn môi mềm của cô hơi chạm vào làn da hắn,đôi mắt to của cô nhìn hắn vẻ dè chừng,cô thực sự cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có tới 1% cơ hội có thể chống trả.

Một dòng điện chạy dọc theo người hắn hướng xuống dưới từ vị trí làn môi mềm của cô chạm nhẹ,hắn bỗng chốc trở thành lúng túng,rất rất nhiều lần hắn hôn vào làn môi mềm của cô,nhưng luôn luôn là hắn chủ động,chưa bao giờ là cô chạm tới hắn trước.Dù hắn biết lần này chỉ là vô tình,nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn ko thể nào ngăn được,lan tỏa trong cơ thể.Trong nháy mắt mặt hồ thu trong mắt hắn gợn sóng dịu dàng.Cố gắng giữ cho khóe môi mình ko nhếch lên hắn nói “Tôi muốn nghe truyện!”

Nhìn quyển truyện cổ trong tay hắn,cô lo lắng rồi cật lực lắc đầu.Ko nên đọc truyện cổ tích.Chắc chắn là ko nên.Nhìn cô cứ lắc đầu quầy quậy hắn ko khỏi buồn cười,lại có chút như muốn châm chọc thêm.Hắn lại tiếp “Tại sao ko?”

Con mèo nhỏ nhìn quyển truyện vẻ mặt xị xuống trong đầu nghĩ,đọc truyện xong để như sáng nay ư?Nhưng miệng lại ko dám mở ra thành lời.Chỉ đành ôm đôi mắt cật lực tiếp tục lắc đầu.

Hắn ngờ vực nhìn cô,vừa thấy chút kì quái,nhưng lại thấy đáng yêu vô cùng.Nhưng hắn lại muốn dựa vào cô để ngủ,nghe cái giọng nói thanh thanh như chú chim nhỏ của cô trong cơn chập chờn.

Minh ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn “Hay đừng đọc cổ tích nữa đọc truyện khác đi!” cô nói dàn hòa.Trong bụng nghĩ,tuyệt đối ko đọc cổ tích.Tuyệt đối ko!!!!!

Hắn nhìn cô 1 lúc,rồi gật đầu.Cái này với hắn ko quan trọng,chỉ quan trọng là ai là người đang đọc mà thôi.Vì vốn những câu chuyện đó với hắn hoàn toàn chẳng có chút quan tâm.Hắn chỉ quan tâm tới cô,đang ở cạnh hắn,trong lòng hắn,tiếng nói của cô đưa cho hắn sự an toàn trong giấc ngủ.Chỉ cần vậy thôi.Lần đầu tiên trong vòng 27 năm qua hắn nghĩ rằng mình thật sự đang ở trong 1 câu chuyện cổ tích.

Minh lôi 1 quyển trong đồng sách đặt trên mặt bàn ra xem.Cô ngần ngại,đặt quyển sách xuống,đi tìm 1 quyển khác.Hắn ngồi trên giường nhìn hành động kì lạ của cô,khẽ đứng dậy. “Sao vậy?”

Minh cười cho qua chuyện “Ko..Ko có gì!!” lại cầm 1 quyển khác lên,rồi lại đặt xuống.Cứ như vậy cho tới gần hết chồng sách cô mới chọn được 1 quyển cô nghĩ là nên đọc.Có tên là “Đề thi đẫm máu” nghe tên cô tưởng tượng đến mình có thể chết thê thảm,khẽ nuốt nước bọt cái ực.Nhưng thà bị chết thê thảm còn hơn là bị ăn sạch sành sanh.Cầm chắc quyển sách trong tay,cô đi tới giường.

Cô tính ngồi đọc cho hắn nằm ngủ,nhưng hắn lại kéo cô xuống bắt cô gối đầu vào tay hắn.Minh ngồi bật dậy nhưng

quá muộn,bàn tay to lớn cứng rắn của hắn đã vòng trọn lấy eo cô,cứng rắn kéo cô nằm xuống.Đành cam chịu,Minh bắt đầu mở từng trang của câu chuyện tàn khốc này ra và bắt đầu đọc.

Hắn nhắm mắt lại,cánh tay ôm eo cô siết chặt thêm,rúc đầu vào mái tóc mềm của cô,hít 1 hơi thật dài,cảm giác cơ thể mình dãn ra,ham muốn lại xuất hiện,nhưng hắn đành nhắm mắt,ko dám chọc giận cô thêm nữa.Kéo cô thật sát lại,cảm thấy từng cử động nhỏ mỗi khi cô thở hay cất tiếng nói.Va chạm,cọ sát,cử động.Tất cả làm cho hắn càng ngày càng thấy nóng hơn.Bàn tay lại càng siết chặt hơn.Minh quay người lại,cô thấy được hơi thở ấm nồng của hắn trên cổ,cô đặt quyển sách xuống,bàn tay nhỏ bé mềm mại mát lạnh của cô đặt lên khuôn mặt đang dựa sát vào vai mình “Ko khỏe à?”

Hắn mở mắt.Nhìn cô đầy ham muốn.Ánh mắt sâu xoáy vào khuôn mặt thanh tú,đôi mắt linh hoạt của cô đầy khát khao.Càng ngày hắn càng chẳng thể kiểm soát được mình.Cánh tay bị cô gối đầu phút chốc cũng cử động,ôm gọn lấy mái tóc của cô,hướng mặt cô quay lại phía hắn,làn môi hắn lao tới.Cướp đi toàn bộ hơi thở của cô.Luồn sâu vào trong khuôn miệng hồng hào,cuốn lấy chiếc lưỡi ướt ngọt ngào mềm mại.Cuồng nhiệt ko chịu buông tha.Cảm giác hơi thở của hắn xâm chiếm cơ thể,Minh sợ hãi.

“Buông ra!!” cố sức giẫy dụa trong bàn tay của hắn,quay đầu lại để thoát khỏi làn môi kia,nhưng bàn tay hắn nâng cằm cô vẫn cứng lại,giống gọng kìm sắt ko để cô thoát.Cô cố gắng phản kháng,đôi môi hồng khép chặt lại,nhưng hắn lại 1 lần nữa mạnh bạo tách ra,chiếc lưỡi của cô cong lại trốn tránh,thì hắn lại dịu dàng mãnh liệt chạm vào từng chút từng chút như ko muốn bỏ sót dù chỉ 1 mm ngọt ngào. “ưm.. ưm… thả… ưm” Minh cố gắng cất lời,nhưng tiếng nói hoàn toàn bị hắn nuốt lấy.Cô cắn 2 hàm răng lại hòng cho hắn thấy đau mà rút lui,hắn khẽ nhăn chân mày lại.Khẽ kêu một tiếng nhưng vẫn tiếp tục gạm nhấm cô dần dần.Quyết ko chịu rút lui.Minh đành nhả khẽ hàm răng,cô cảm nhận trong miệng có chút mùi vị của máu.Hắn đã bị cô cắn tới chảy máu nhưng vẫn ko chịu buông.

Thấy cô cuối cùng chịu ngoan ngoãn,hắn lại càng tiếp tục hoan hỉ của mình.Càng hôn sâu hơn đầy quyến luyến,cả người cũng nóng dần lên.Minh phút chốc ko tìm ra nổi hơi thở của mình hổn hển.Hắn luyến tiếc thả nhẹ cô làn môi,cho cô hít 1 ngụm đầy ko khí mát lạnh,rồi lại tiếp tục nô đùa.

Bàn tay đặt cứng ở eo phút chốc di chuyển,luồn từ dưới chiếc áo của cô lên,chạm vào đôi gò bồng đảo mềm mại của cô.Cái lưỡi của hắn cũng cuốn lấy sâu hơn.Cảm giác nóng bỏng bàn tay chạm vào mềm mại khuôn đảo của cô làm cho hắn lại thêm cuồng nhiệt.Minh vội vàng túm lấy tay hắn muốn hắn dừng tay,nhưng bàn tay nhỏ của cô lại chẳng thể làm gì.

Hắn nhẹ nhàng mơn trớn bộ ngực mềm của cô,Minh phút chốc cảm thấy nóng rực bàn tay hắn cử động,nhẹ nhàng khiến cho cô phút chốc gần như mất hết tự chủ,tay chân trở nên tê dại thân thể cũng bối rối.Hơi thở ấm nồng của hắn trượt xuống cổ cô.Chiếc lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng miết nhẹ theo đường chiếc cổ trắng mềm mại.Tận hưởng từng chút từng chút da thịt của cô.Thi thoảng lại ko kìm lòng bởi mùi hương ngọt ngào cơ thể cô xâm chiếm,hắn khẽ cắn 1 cái.Rồi lại tiếp tục mê đắm hôn lên làn da cô.

“Thả tôi ra!!Buông ra…Buông ta ra!!!” Minh cố gắng gào thét trong vô vọng.Khắp người cô nóng bừng lên dưới môi hôn của hắn,cô hoảng sợ với chính mình.Cố gắng giẫy dụa thoát ra. “Người là tên khốn!Buông tar a..” cố gắng gồng mình thoát ra,nhưng bàn tay hắn đã túm gọn 2 tay của cô bó chặt,cô cựa quậy mình cật lực hòng né tránh môi hôn nóng bỏng của hắn.Nhưng hắn phút chốc đã đè lên người cô ko cho cô đường lui.Tiếp tục mê mẩn làn da mà gục đầu vào hương thơm ngọt ngào phảng phất từ cơ thể cô thoát ra.Hắn hoàn toàn ko thể kìm lòng.Càng hôn lại càng mạnh bạo hơn.Càng cắn lại càng muốn cắn mạnh hơn.Giờ trong đầu hắn chỉ ước sao chiếm lấy trọn vẹn cơ thể này,ko bỏ qua dù chỉ 1 chút da thịt.Muốn cô là của hắn,mãi mãi ko được phép buông ra.Muốn chiếm trọn lấy cô.

“Tên khốn.. Buông ta ra.. Buông ta ra!! Ta hận mi!! Mau buông ta ra!!” cô gào thét

“Ko buông!” anh lạnh băng nói qua khóe môi,lưỡi vẫn đang phiêu du tận hưởng da thịt cô nơi phần ngực.

“Đồ đê tiện!!Dâm đãng!Bệnh hoạn!Buông ra!!” cô gào lên tức giận.

Cắn nhẹ lên ngực cô 1 cái iu chiều, “Muốn mắng thì mắng cho đã đi!” hắn lại tiếp tục tận hưởng mùi thơm của cô dẫn đường,càng ngày càng thêm mê muội.

“Đồ khốn,Buông ra..Đừng có đụng vào ta!!Mau buông ra!”

“Tôi sẽ ko buông đâu,dù cô có nói thế nào đi nữa!” hắn cất giọng trầm ấm ko buồn quay lên vẫn tiếp tục tận hưởng.

Hắn đã luôn luôn phải nhẫn nhịn,nhẫn nhịn sự cám dỗ của cô.Cứ mỗi khi ngồi cạnh cô vai khẽ chạm,mỗi khi nhìn cô ăn cơm mái tóc mềm rủ xuống,mỗi khi nằm bên cạnh cô mềm mại cơ thể,hay mỗi khi cô bước ra khỏi nhà tắm mái tóc còn ướt,khẽ lướt qua người hắn trên sofa..Tất cả những lúc đó,hắn lại đều phải tự nói với mình.Ko được!Tuyệt đối ko được để mùi hương đó dụ dỗ.Người con gái đó,ko được!!

Nhưng mà vẫn ko thể nào cưỡng lại được.Anh là đàn ông.Làm sao có thể cưỡng lại được nhu cầu thường nhật.Nhất là khi mùi hương của cô cứ nồng nàn ôm lấy anh.Ko thể dừng bản thân mình lại,càng ko muốn dừng lại.Anh tiến sâu hơn nữa xuống phần eo mềm mại của cô,mềm mại liếm cô từng cơn run rẩy,lại càng thêm nóng trong người.Làn da trắng của cô mềm mại co lại rồi dãn ra theo sự di chuyển của lưỡi anh.Làm cho anh lại càng muốn hơn nữa.Bàn tay anh vội vàng hấp tấp muốn cởi chiếc quần của cô ra.

“Đừng.. Dừng lại!!” Minh hét càng to hơn hoảng hốt.Hơi thở gấp gáp của cô cố gắng bình tĩnh lại.

Bàn tay anh vẫn lạnh lùng tiếp tục.Chỉ vài giây sau trước mắt anh đã lộ ra hoàn toàn thân hình trắng trẻo như viên kẹo sữa mềm mại,đôi chân thon dài mịn màng.Trong mắt anh hoàn toàn bốc hỏa.Minh vội vàng khép chặt hai chân.KHuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng.Cô nhắm chặt mắt chỉ mong có cái lỗ cho mình chui vào.

“Đừng!!Ko được nhìn!!Tên khốn!!” Minh mặt đỏ bừng thấy Tú Triết đang lạnh lùng cúi xuống vội vàng khép chặt chân lại,che chắn thân hình.

Túm chặt 2 tay của cô,anh tiếp tục tận hưởng thân thể cô,dần dần càng ngày càng sâu xuống dưới.

“Đừng!!!!” cô gào lên cố giẫy dụa.

Anh lại nhanh hơn tách 2 chân cô ra,khẽ cưỡi “Cô là của tôi,nên hãy ngoan ngoãn đi!”

“Anh là tên khốn..” Minh nghiến răng đầy tức giận,thấy gương mặt mình đã nóng bừng như bánh bao hấp.Đôi mắt tự dưng rưng rưng uất hận

“Tôi ko phải của anh!” Minh gào to cố sức chống cự khỏi bàn tay sắt thép kia.Cố thoát ra khỏi những cơn run người vì tê dại của mình.

Tú Triết gục mặt vào sâu thẳm mềm mại giữa 2 chân cô,thấy chút nóng ấm nhẹ dịu nơi đầu lưỡi,khẽ khàng di chuyển lưỡi mình tận hưởng.

Minh thấy như thể 1 luồng điện cao thế chạy dọc thân,cô run rẩy ko giấu được hơi thở đang dần mờ đi “Anh.. Tên khốn!!Mau dừng lại!!Buông ra!!” Minh gào thét vô vọng,chống cự vô vọng,chỉ thấy người mình ngày càng run rẩy tê dại nhiều hơn.

“Cô là của tôi!Món hàng mà tôi đã mua.” Nhìn cơ thể đang khẽ run của Minh,lại thêm mùi hương ngọt ngào của cô trong từng cơn cử động,ánh mắt Tú Triết thẫm lại thèm khát,lời nói khẳng định qua kẽ răng.Tuyệt đối người con gái này là của anh.

“Tôi ko phải của anh!Ko bao giờ!!” Minh tức giận trả lời.

“Nói cho cô biết,cô đã là món hàng trong tay tôi thì đừng bao giờ mong rằng có thể chạy thoát.Ko bao giờ!Vĩnh viễn cô là của tôi” Tú Triết gần như ko thể chịu nổi mỗi khi cô 1 lần thẳng thắn phủ nhận cô ko phải của anh.Cô chắc chắn là món hàng của anh.Ko bao giờ được phép bỏ chạy.

“Ko phải?Đừng có mơ tưởng,đồ bệnh hoạn!Ko bao giờ tôi là của anh!Vĩnh viễn ko bao giờ!!” Minh hét to thấy giọng mình lạc đi,nước mắt đang lăn dài trên má.Cô ko rõ là mình đang thổn thức vì tiếng khóc,hay đang run lên vì mỗi cử động của hắn.Chỉ thấy một nỗi đau trong lòng càng ngày càng lớn,hận muốn chết đi sống lại mà bức bách lại ko thể thoát ra.Cuốn vây lấy cô ko để cô thở nổi.Cô chỉ thổn thức.

Hắn dừng lại nhìn gương mặt thổn thức của cô.Những lời nói làm cho hắn ko thể nào bình tĩnh, “Được!Vậy để xem,cô có thể chống cự thế nào?”

Ánh mắt hắn lạnh băng nhìn cô chua xót.Cô ko bao giờ muốn là của hắn.Cô đối với hắn chỉ là sự căm hận tột cùng.Nhưng hắn dù trăm lần ngàn lần ko muốn chỉ có được nỗi hận của cô,nhưng lại càng ko muốn cô vụt bay ra khỏi lòng bàn tay của mình.Nhanh tay cởi toàn bộ quần áo của mình.Hắn lao xuống,xâm chiếm lấy cơ thể của cô.

Cảm giác tan chảy trong cơ thể cô khiến hắn ko thể dừng được bản thân những dao động.Hắn đã từng ở trong tay có bao nhiêu mĩ nhân,bao nhiêu đêm ấp ủ thân hình người đẹp,nhưng chưa có ai khiến cho hắn mất bình tĩnh như cô.Cũng ko có ai khiến hắn bị ám ảnh như cô.Từ cái đêm đầu tiên trong nhà tắm lý trí của hắn dường như đã bị dán chặt vào thân thể này.Hắn nhớ tới hơi thở mềm mại của cô,nhớ gương mặt thanh tú của cô,nhớ những đường cong gợi cảm của cô khẽ nâng lên mỗi nhịp thở,nhớ cái cổ thanh thanh trắng mềm,bàn tay nhỏ bé với những ngón tay dài thanh thoát,nhớ mái tóc mềm của cô rủ xuống tỏa mùi hương..Tất cả tất cả làm cho hắn phát điên lên.Mọi cô gái khác với hắn là ko đủ,đường cong của cô này quá nhiều,cô quá mập,cô quá thơm mùi nước hoa đến khó chịu,cô quá sắc xảo như mụ phù thủy…Ai trong mắt hắn trông cũng thật khó coi vì 1 lý do nào đó.Để cuối cùng tự nhận ra rằng,chỉ đơn giản bởi vì họ ko phải là cô.Cho nên dù người con gái đó có xinh đẹp tới đâu,có thân hình đẹp tới đâu,làn da nõn nà tới đâu,cuối cùng vẫn làm hắn thấy chán ghét.

Cái cảm giác được ôm trọn cô vào lòng lúc này,được thật mạnh mẽ vào sâu trong cơ thể ấm áp của cô khiến hắn ko thể dừng lại.Như con mãnh thú càng lúc càng mãnh liệt hơn.Muốn có nhiều hơn nữa hơi thở của cô,thân hình của cô.Hắn chuyển động càng lúc càng gấp gáp,mạnh mẽ,khiến cho Minh càng lúc càng cảm thấy bất an.Cô nhắm nghiền mắt lại che giấu đi cơn nóng trong người,bất lực muốn thoát ra nhưng cả cơ thể lại tan chảy ra mất rồi.Cô đành thuận theo từng nhịp chuyển động của hắn,thấy cơ thể mình như có điều khó ở.Cô càng muốn trốn tránh thì lại càng tê dại hơn.

Bốp!!

Cô tát mạnh vào khuôn mặt của hắn,gạt ngay bàn tay hắn đây tiến lại gần vuốt t

óc cô.Khuôn mặt ướt sũng nước mắt,đôi mắt tròn sáng ngời lên giận dữ.Hắn quay lại nhìn cô ánh mắt thoáng qua chút đau lòng,rồi thật nhanh chuyển qua vẻ lạnh băng tức giận.

“Cô dám đánh tôi!!”

“Tên khốn,đồ bệnh hoạn,dâm đãng.Khốn kiếp!!” cô tuôn ra 1 trang miệt thị hắn.Đôi mắt lại hơi rưng rưng.

Hắn tức giận túm chặt lấy tay cô,đè cô xuống. “Câm miệng!Cô là món hàng của tôi phải ngoan ngoãn!” hắn gầm lên ra lệnh.Ngang bướng của cô làm cho tim anh rạn vỡ.

“Ta ko phải của ngươi!Ta mãi mãi ko thuộc về ngươi!Đồ khốn”

“Để xem cô thuộc về ai?” ánh mắt tức tối của hắn nhìn xuống thân thể mềm mại của cô.Một lần nữa lại xâm chiếm cơ thể cô.Lần này còn mạnh mẽ hơn lần trước.

Cô khẽ rên lên đau đớn,lại càng như khiến hắn nóng hơn trong người,lại càng chuyển động nhanh mạnh hơn.

Hắn đè chặt thân mình nóng hổi mồ hôi lên khuôn ngực mềm của cô va chạm theo từng hơi thở nóng nảy,thân dưới giao động mạnh,chăm chút hôn lên cổ cô chiếm hữu. “Nói cô là của ai?”

“Ta thuộc về ta,đồi bại!” cô vừa cố kìm chế tiếng rên rỉ đau đớn vừa lớn tiếng cũng ko biết muốn tự trấn áp hắn hay tự trấn áp mình.

“Cô là của tôi!Nhớ cho rõ..Cô là của tôi..Món hàng của tôi” hắn ghé sát vào tai cô thì thầm,giọng ko giấu được nỗi uất hận.

“Ko bao giờ!!” cô gào to hơn nữa.

Nhưng cuối cùng người ta ngoài những tiếng lịch kịch va chạm rất mạnh chỉ còn có thể nghe được tiếng kêu rên thanh thanh của cô.Rồi màn đêm dần nhấn chìm tất cả..

“Mau ra đây ăn đi!” Tú Triết bê khay đồ ăn đặt ra bàn,nhìn qua giường có 1 con mèo đang ngồi thu lu hờn dỗi.Anh khẽ cười nhớ lại đêm qua,chắc chắn là đêm qua anh đã hơi mạnh tay mà hạ thủ tới 3 lần,khiến cho cô ko biết lúc nào mệt mỏi ngủ thiếp đi.Lúc đó anh mới phát hiện ra mình lại giống dã thú tới vậy.Nhưng thân thể của cô lại khiến anh khó kìm lòng.Bao nhiêu nhẫn nhịn trong thời gian qua 1 đêm mà bộc phát.

Im lặng..

“Qua đây!” anh nói giọng ra lệnh.

Im lặng.

“Qua đây!” anh lặp lại lần nữa giọng hoàn toàn ko còn kiên nhẫn.

Vẫn chỉ là im lặng.

“Qua đây!Ngay!!” ánh mắt anh tức giận ánh lên như ngọn lửa.Nhưng cô vẫn chẳng hề nhúc nhích.Anh tức giận lao ngay tới giường.Bàn tay giữ chặt lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô ép buộc cô phải ngước nhìn mình.

“Đang gọi cô đấy!” rời khỏi đôi môi cô đầy quyến luyến,anh nói trong hơi thở mù sương.

“Buông ra!” cô dữ dội giật mạnh bàn tay ra khỏi cằm mình,quay đi dứt khoát.

“Cô..” Tú Triết như muốn gầm lên,nhưng nhìn gương mặt đầy phẫn uất của cô,phút chốc chỉ còn cảm thấy tim mình đau nhói. “Chán ghét tới thế à?” anh hỏi khuôn miệng khẽ nhếch lên đầy châm chọc dằn vặt.

“Anh là đồ tồi tệ,tôi căm ghét anh!Tôi hận anh!” Minh hét lên.

Để lại trong trái tim Tú Triết 1 lỗ hổng ko đáy,đau buốt tới tận đỉnh đầu.Anh khẽ khom người xuống,thở ra 1 cái rồi lặng lẽ đứng dậy. “Được tùy cô!Nhưng cô nên nhớ cô chỉ là món hàng trong tay tôi thôi.Cô muốn hận hay ko tôi ko quan tâm!” nói rồi,anh tiến ra cửa,dù hết sức kiềm chế nhưng vẫn ko tránh khỏi một tiếng rầm phát ra khi đóng cửa.Trái tim như vỡ ra.Khó chịu.Cô vừa nói cô hận anh.

“Đại ca,sao thế?” Nam tiếp tay rót thêm rượu vào cốc cho Tú Triết.

Nam và Luân nhìn Tú Triết cứ ngồi âm thầm uống rượu vào lúc sáng sớm chán chường.Biết rõ nguyên nhân lại ko dám mở miệng nói tiếng nào.Chỉ bất quá đợi hắn lên tiếng.

Lại tiếp tục rót rượu.

“Đại ca..” thấy tình hình có vẻ ko ổn,Luân đành can đảm nói tiếp “Đại ca,anh thử dùng cách của em xem.”

Tú Triết đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn,đôi mắt lạnh băng lừ lên nhìn Luân 1 cái,khiến hắn á khẩu.

Nam đứng bên cạnh cũng thấy hãi thay,nhưng chẳng đành liều mạng nói tiếp hộ Luân “Đại ca,thật ra nó nói ko phải ko có lý.Cách đó đảm bảo hữu hiệu.Con gái nhỏ nhen hay ghen tuông,nhưng chỉ khi đó thì họ mới biết giá trị của người đàn ông của họ.Anh cũng đâu phải ko biết.Của mình thì ko ngon,nhưng ko phải của mình mới ngon sao?Cứ phải để họ cần mình thì mới được.”

Ánh mắt Tú Triết lại đổi sang nhìn Nam làm gương mặt hắn bỗng nhiên hóa đá.Đành ngậm miệng lại tiếp tục rót rượu.Cầm chiếc cốc mới được rót đầy anh đưa lên miệng uống,lúc bấy giờ Nam với Luân mới dám nhất loạt thở ra.Nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói..

“Có thể thành công sao?” Tú Triết mắt dán vào ly rượu nhìn ánh sáng xuyên qua thứ chất lỏng màu vàng sẫm lại bị khúc xạ bởi thủy tinh đăm chiêu.

Trái tim của Minh đối với anh giống như là chùm nho trên cây vậy,mà anh giống như 1 con cáo nhìn thấy nho rất rất muốn ăn,rất rất thèm khát,nhưng lại chỉ có thể tặc lưỡi “nho xanh quá ko ăn được!” ngậm ngùi mà nuốt nước bọt vào trong.Cứ nghĩ rằng mình có thể có được,nhưng mà chưa bao giờ 1 lần có thể đẩy cánh cửa bước vào.Trái tim của Minh cứ khóa chặt như 1 cánh cửa sắt,mà anh đã mang theo dù là búa,dùi cui,chùy sắt,dù lựu đạn,súng ống cũng chẳng thể làm nó lung lay.Chỉ cứ mãi dẫm chân chờ ở thềm cửa.Mong chờ 1 ngày có thể được mời vào.

“Dĩ nhiên là được mà!” Luân vội vàng nhanh miệng,nở 1 nụ cười như để khẳng định lại,khẽ thở ra nhẹ nhàng.

“Được vậy thử xem!” dù cho trong lòng Tú Triết ko mấy tin tưởng vào cái kế hoạch này,nhưng mà lại ko thể nào bắt bản thân ngừng hy vọng.Ôi!Hy vọng.

Nam và Luân khẽ mỉm cười,ít nhất lúc này Tú Triết ko còn ngồi đây chỉ uống rượu nữa.Vừa thấy giảm được chút lo lắng lại thấy có gì đó ko yên tâm.Từ ngày gặp cô gái đó anh trở nên quái lạ,chỉ giam mình trong phòng,giải quyết xong công việc là lại chỉ có chui về phòng mà ko bao giờ ló đầu ra ngoài,mỗi lần đi đâu lại mua về 1 đống thứ cho cô ta.Kết cục là giờ lại dùng mấy chiêu trong tiểu thuyết để muốn làm cho cô ta để ý.Nghĩ lại cô ta cũng thật giỏi giang.Có thể làm cho 1 đại ca xã hội đen trở thành thằng nhóc mới lớn.Trong lòng Nam bỗng chốc có chút hơi sợ.Lại cố gắng nhớ mãi cũng chẳng thế nhớ nổi khuôn mặt của cô ta như thế nào.Chỉ có thể nhớ là mặt cô ta có vẻ rất dễ thương,nhưng lại chẳng thế nào hình dung ra hoàn chỉnh khuôn mặt của cô thế nào.Chắc có lẽ tại đã lâu rồi chẳng nhìn thấy cô ta nên hoàn toàn chẳng còn chút gì trong kí ức.Nam tự nhủ thầm phải chú ý tới người này.

Luân thì vẫn vô tư nhìn Triết đang suy nghĩ gì đó ko rõ,đã quá quen với cái mặt lạnh đếm tiền của đại ca nên cậu cũng ko cần bận tâm làm gì.Cậu chỉ đang nghĩ trong đầu nên mượn dao của ai để giết người đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play