Minh nuốt nước bọt khan nhìn cái người cao lớn đang đứng trước mặt mình. Hắn ta thật sự tìm đến nơi rồi. Cô phải làm sao?

“Người quen của em sao?” gã con trai ko có cái gọi là dây thần kinh cảm giác bên cạnh cô lên tiêng.

Minh tức giận quay sang trừng mắt với hắn. Từ nãy đến giờ nói ko nuốt nước bọt còn chưa đủ sao? Giờ lại tiếp tục nói nữa. Anh muốn chết thì tự đi tìm, chứ đừng kéo tôi vào cùng chứ.

Tú Triết chậm rãi bước đến gần cô, thản nhiên cúi người xuống, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau mang tai.

“Chúng ta chỉ có thể nói là quen biết thôi sao?” hắn mỉm cười nói giọng đầy ngụ ý.

Minh trừng mắt nhìn hắn. Anh lại còn muốn làm gì đây đại ca? Cô vô cùng cảnh giác nhìn hắn như muốn biết trong đôi mắt đầy bỡn cợt kia của hắn ẩn chứa thứ gì.

“Giám đốc thật tình cờ!” Cô lễ độ nói.

Tú Triết cười nhạt. Vạch rõ giới tuyến với hắn? Mèo con em lại định giơ vuốt ra với anh?

Minh nhìn gương mặt khinh khỉnh của hắn dè chừng. Một tên xã hội đen cười khẩy ko bao giờ là chuyện tốt. Tại sao ư? Theo toàn bộ phim xã hội đen hongkong thì họ chỉ cười khẩy khi họ bắt đầu vác gậy vào đập nhà người ta. Cho nên, muốn ko thiệt mạng tốt nhất là.. CHUỒN.

Dĩ nhiên Tú Triết thừa biết cô đang nghĩ gì trong đầu, cho nên trước khi con mèo nhỏ kịp động chân, thì đã bị túm cổ.

“Khoan.. Anh làm gì? Khoan đã.. Dừng lại!” Minh sợ hãi kêu toáng lên. Điên rồi. Điên thật rồi. Cô bị lôi cổ kéo đi thật????

Lúc này, Minh mới sực nhớ ra 1 việc. “Cái tên kia, anh còn đứng đó làm gì hả? Mau đến cứu tôi!” Chị hai, chị giới thiệu cho em người gì đây? Lúc cần thì ngây ra như khúc gỗ. Cô còn tưởng cái mồm của hắn ta ko bao giờ khép lại được quá 3 giây chứ.

Chàng trai trẻ sau 1 hồi sững sờ cuối cùng cũng tìm lại được tinh thần, hắn ta vội vàng đứng chặn trước mặt Tú Triết.

“Anh đưa cô ấy đi đâu? Thả cô ấy xuống!” Hắn cố gắng nói thật bình tĩnh, nhưng 2 bàn chân thì lại đang run như cày sấy.

Minh mở mắt nhìn cái gã trước mặt. Hắn có biết trông hắn thảm hại thế nào ko? So với việc hắn phun mưa cả tiếng đồng hồ thì bộ dạng của hắn bây giờ còn khiến cô bực mình hơn. Giọng nói run rẩy, chân còn đứng ko vững. Hắn có biết bây giờ trông hắn thiếu thuyết phục thế nào ko chứ?

Tú Triết ko nói lời nào, chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn. Muốn làm đối thủ cạnh tranh của hắn, cái tên này hoàn toàn ko đủ tư cách.

Như đọc được ánh mắt đầy khinh thường của hắn, Minh thở dài. Được rồi, muốn khinh thường cứ tiếp tục khinh thường đi, dù sao hắn ta với tôi cũng ko thân ko thích.

“Nhóc con, em đi xem mắt loại người gì đây?” Vừa nói hắn vừa khinh thường liếc mắt xuống nhìn cặp chân đang run lẩy bẩy của kẻ đối diện.

Minh tức giận chống cằm. “Hỏi chúa biết thêm chi tiết đi.”

Hắn nhíu mày nhìn cô khó hiểu. Cái vẻ mặt bực bội của cô vẫn đáng yêu như vậy. Được rồi, ko cần nói nhiều nữa, đã bắt được rồi thì phải xách về mới được.

Minh thấy hắn lại tiếp tục bước đi, cô vội vàng la oai oái trên vai hắn. “Khoan, khoan.. Anh đi đâu vậy?”

“Khoan đã.. anh mang cô ấy đi đâu?” Gã con trai lập tức vội vã bước theo.

Tú Triết vẫn thản nhiên bước đi, mặc kệ 1 con mèo đang rên rỉ kháng nghị trên lưng mình, hắn thờ ơ ra dấu, lập tức ko biết từ đâu 2 gã to con liền xuất hiện chặn ngay cái tên đang bám theo họ lại.

“Anh.. anh làm gì người ta vậy?” Minh mở lớn mắt nhìn tên phun mưa bị đánh ko thương tiếc, lo lắng hỏi.

“Sót ruột?” Tú Triết lạnh lùng nói. “Đánh mạnh nữa cho tao!” hắn cao giọng ra lệnh.

Chỉ thấy 2 tên lực sỹ kia ra tay lại càng thê thảm hơn. Trước là bụp bụp, sau là Bốp bốp. Minh xám xịt nhìn 1 mớ hỗn độn ở phía sau, trong lòng ko khỏi lo lắng cho số phận của chính mình. Mặt tối của xã hội, mặt tối của xã hội. Bây giờ mà chạy có phải đã muộn rồi ko?

Minh ngồi thừ người nhìn cốc nước cam ở trước mặt, cái dung dịch màu vàng tươi ấy trong mắt cô đang dần chuyển đỏ như máu. Bình tĩnh, bình tĩnh. Xã hội đen thường thích đạp cốc làm hung khí, cho nên tốt nhất là ko cho hắn tiếp cận với cái cốc. Minh vội vàng cầm lấy cốc nước cam trên bàn, tránh xa tầm với của xã hội đen.

Tú Triết nhìn gương mặt đầy canh chừng của cô, hắn ko hài lòng nhướng mày, vô cùng thờ ơ nói lạnh lùng “Uống đi!”

Minh trợn mắt nhìn hắn, lại vô cùng cảnh giác nhìn cốc nước cam trong tay. “Có độc?”

Tú Triết lần này thì chịu hết nổi. Hắn tức giận giật mạnh chiếc cốc cô đang cầm, tu 1 hơi hết sạch cốc nước, rồi mạnh tay đập xuống mặt bàn.

Minh ngồi co rúm 1 chỗ, nghe tiếng chát chúa của chiếc cốc mà nhắm chặt mắt lại. Quả nhiên chiêu đầu tiên là đập cốc.

Tú Triết nhìn gương mặt sợ hãi của Minh rất ko hài lòng. Anh lại ko phải là cọp, cô ấy sợ cái gì chứ?

Sát khí, sát khí. Minh rùng mình lén lút nhìn vào gương mặt càng lúc càng xám xịt của hắn. Nếu có thể chạy trốn dĩ nhiên cô ko ngồi đây, nhưng mà.. Nhìn 2 gã môn thần đứng ở cửa, cô mới tưởng tượng chạy đã là chuyện ko thể. Chẳng nhẽ cô thực sự bỏ mạng ở trong này?

“Gã đó là ai?”

Trong khi cô còn đang bận suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào thì một giọng nói sắc lẻm như dao đâm vào thùy não của cô. Chắc chắn sẽ bị đâm chết. Minh nuốt nước bọt khó khăn.

“Ko biết!” Cô thật sự ko còn nhớ nổi tên gã đó là gì nữa rồi.

“Hả?” Tú Triết nheo mắt lại nhìn cô ngờ vực.

Minh thở dài “Tôi ko biết!”. Làm sao cô nhớ nổi tên của 1 kẻ nói nhiều như vậy? Vốn cô đâu có nghe hắn nói cái gì đâu.

“Ko quen biết mà lại đi café?” Hắn nheo mắt lại nói giọng mỉa mai.

Minh chỉ có thể lắc đầu thở dài. Có chúa mới biết cô ko muốn đi gặp gỡ như thế nào. Nhưng nếu ko đi về nhà cô sẽ bị hầm nhừ nấu canh. Cho nên việc có mặt điểm danh là điều cô có muốn trốn cũng ko được. Nếu có thể, hắn tưởng cô chấp nhận ngồi đó cả tiếng chỉ để hứng mưa chịu gió sao? Nhưng mà..

“Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?” Đây mới là trọng điểm. Hắn muốn biết làm gì chứ?

Tú Triết im lặng trừng mắt nhìn cô. Lại còn dám hỏi vặn lại hắn.

“Là người quen chị gái tôi!” Minh cúi đầu nhỏ giọng nói. Đừng có trừng. Đừng có trừng. Xã hội đen mà trừng mắt, tức là muốn giết người. Cứu mạng.

“Chị gái cô?” Hắn nheo mắt lại vô cùng nguy hiểm nhìn cô.

Minh cúi đầu, trong thâm tâm chỉ suy nghĩ duy nhất 1 việc, làm cách nào để thoát khỏi cái nơi chết tiệt này mới được.

“Đừng bao giờ suy nghĩ!” Giọng nói của hắn lạnh đến dưới âm độ làm cho Minh rùng mình.

Cô quay đầu chăm chú nhìn hắn. Nhưng hắn lại vô cùng thản nhiên vắt chéo 2 tay nhìn cô. Minh nuốt nước bọt. Được rồi, cô công nhận là hắn ta vô cùng nguy hiểm. Cho nên đến chết cũng phải trốn khỏi đây.

“Tôi đã nói đừng bao giờ suy nghĩ. Có nghĩa là.. Cô ko có cửa trốn thoát đâu!” Hắn lạnh nhạt giữ chặt lấy cằm cô, ép buộc cô phải đối diện với hắn.

Minh cảm thấy miệng mình khô khốc. Trời ạ. Dây vào xã hội đen rồi mẹ ơi!

“Ngoan ngoãn nghe lời!” Giọng nói của Tú Triết trầm ấm đầy trọng lượng, làm cho con mèo nhỏ chỉ biết run rẩy than thầm, sao mình lại chậm chân quá.

“Đại ca, có gì từ từ nói!” Minh cười trừ. Ông nội bao nhiêu năm vẫn ko đổi được cái tính du côn. Giám đốc gì hắn?

“Được. Vậy chúng ta từ từ nói!” Hắn mỉm cười gian xảo, đôi mắt như trêu ghẹo nhìn cô.

Được rồi. Thừa nhận 1 chút, cái tên này vẫn là tay anh chị như ngày nào. Vừa mới gặp hắn đã lại bắt giữ người trái phép rồi. Hắn có nghĩ đây ko phải là biên giới hay ko? Đây là giữa lòng Hà Nội nha. Tại sao cô lại phải sợ hắn?

“Anh muốn nói chuyện gì?” Minh lấy bình tĩnh hỏi. Tuy cứng miệng nhưng trong lòng cô đang run rẩy. Lạy trời cho con sống được đến mai. Sau lần trốn thoát trở về cô hiểu rất rõ, thì ra cổ tích có thật. Và cô mới từ truyện cổ tích trở về.

Tú Triết hơi nghiêng người, đôi mắt sắc bén nhìn cô như muốn đe dọa. “Nói xem vì lý do gì em lại có thể ngồi với người quen của chị em!”

“Chuyện đó cũng đâu liên quan tới anh!” Minh ngờ vực nói. Tại sao hắn lại phải xoáy vào vấn đề này? Nghĩ kĩ lại thì.. rất kì lạ. Và nhất là tại sao cô lại phải sợ hắn?

Tú Triết dừng lại, đôi mắt trở nên sắc lẻm tựa 1 tảng băng trôi, hắn hầm hè nhìn cô, tĩnh lặng như 1 ngọn núi. Mèo ta lập tức có dự cảm ko tốt. Im lặng ko bao giờ tốt cả.

Cố gắng kéo khóe miệng lên tươi cười, cô cảm thấy trán mình đang toát mồ hôi lạnh. Tại sao cô lại có thể gặp lại cái tên xã hội đen này nhỉ? Cô bắt đầu cảm thấy mặt trái của xã hội rồi đấy.

“Thật ra thì vì chị gái tôi lo lắng tôi ko thể lấy được chồng!” Miễn cưỡng nói ra. Được rồi. Dù sao thì tốt hơn là bị giết chết chỉ vì ương bướng. Cô còn muốn sống lâu nha.

“Ko lấy được chồng?” Tú Triết nheo mắt lại đánh giá cô 1 lượt. Tại sao hắn ko cảm giác cô là gái ế nhỉ?

“Biết làm sao được! Người già thì thường lo xa mà!” Minh nhún vai trả lời.

“Tại sao phải lo xa?” Hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ.

“Tôi cũng ko rõ!” Minh thành thật trả lời. Được rồi, nhìn cô cũng ko phải dạng người làm cho người khác tránh xa, nhưng cô lại là người tránh xa người khác. Cho nên dĩ nhiên hắn ko thể hiểu lý do cô ế rồi. “Có lẽ tại tôi chưa từng có bạn trai!”

Hắn dừng lại, đôi mắt sắc bén trong 1 thoáng hiện lên 1 tia sáng mong manh rồi vụt tắt trong tíc tắc. Hắn trầm lặng ngồi trên ghế, lưng hơi dựa sâu hơn vào lòng ghế.

“Được rồi! Hỏi xong rồi chứ?” Minh nhíu mày nhìn hắn. Đến giờ cô vẫn ko hiểu lý do hắn bắt cô đến đây. Lẽ nào..

“Chuyện gì?” Nhìn thấy cô đột nhiên cảnh giác hắn lạnh nhạt hỏi.

“Ko phải.. anh vẫn còn buôn người đấy chứ?” Minh rất cảnh giác nhìn hắn. Phòng ở sang trọng, bảo an gác cổng. Nó làm cô nhớ lại 1 tòa nhà nào đó rồi đấy. Trời ơi, công an cảnh sát làm gì hả trời? Giữa lòng thành phố có 1 ổ tội phạm này!

Tú Triết hơi nhăn mặt, vẻ ko hài lòng. “Chúng tôi là người buôn bán có uy tín. Hàng đã bán rồi ko bao giờ bán lại lần nữa!”

Minh trừng mắt nhìn hắn. Lạy trời. Buôn bán người còn có uy tín nữa sao? Lại còn nói cao ngạo như vậy. Đại ca, anh có biết mình đang phạm pháp ko vậy? Hơn nữa nếu theo lời anh tôi ở đây làm gì? Đàm đạo về tình hình kinh tế thế giới chắc?

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, hắn mỉm cười. Hàng đã mua rồi thì phải thuộc về người mua. Đã bán rồi miễn trả lại.

Mà khoan đã. Minh chợt nghĩ ra điều gì, cô trừng mắt nhìn hắn. “Hàng đã bán là sao?” Cô còn chưa được mang đi đấu giá mà.

Hắn chỉ im lặng mỉm cười, trong con mắt

sắc lạnh kia có vài ánh sáng bạc chờ mong. Tú Triết cảm thấy, dường như cuộc sống vui vẻ của hắn sắp trở lại rồi.

Minh nuốt nước bọt khan 1 tiếng, có lẽ cô nên viện cớ nào đó chuồn khỏi đây. Bởi vì khi hắn ta cười như muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy, chứng tỏ hắn thực sự đang đói bụng. Mà cô thì còn lâu mới muốn làm bữa ăn cho hắn.

“Tôi nghĩ.. cũng muộn rồi. Ko quấy rầy anh nữa!” Cố gắng méo miệng cười, ăn nói rất nhã nhặn.

“Tôi đưa em về!” Hắn nói.

“Ko.. Ko cần đâu!” Cô lập tức từ chối. Cho anh đưa về? Tôi có điên đâu.

“Tại sao?” Hắn ko hài lòng hỏi.

“Vậy rất phiền toái!” Minh thuận miệng trả lời. Sau 2 giây buột miệng, cô lập tức đã thấy viễn cảnh đen tối của bản thân mình. Thế này cô sẽ chết không toàn thây.

“Em nói tôi phiền toái?” Hắn nheo mắt lại, gương mặt cứng như đá trở nên lạnh lẽo đến tỏa khói.

“Ý.. ý tôi là.. sự làm phiền đến anh. Nên tôi tự đi được.” Tiêu. Chạy! Nhất định phải chạy.

“Ko phiền! Làm sao có thể phiền được.” Bởi vì em là món hàng của tôi cơ mà.

“Ko cần. Tuyệt đối ko cần!” Cô lập tức cự tuyệt. Đừng đùa. Cho anh biết nhà tôi, ko phải tôi tự mình kí vào giấy ghi nợ với xã hội đen sao? Tôi đâu có ngu.

“Em ko thể từ chối! Hoặc để tôi đưa về, hoặc em phải ở lại đây.” Hắn lạnh lùng nói, sau đó cầm lấy tay cô kéo đi.

Minh chỉ còn biết khóc ra nước mắt đi theo hắn. Trời ạ. Ông đang chơi tôi sao? Đột nhiên lại xuất hiện 1 tên xã hội đen làm gì?

“Thế nào? Thế nào rồi?” Quỳnh hứng thú hỏi.

“Cái gì thế nào?” Minh chán nản thở dài. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong năm. Xem mắt cùng 1 ngày, bị lừa cùng 1 ngày, và nhất là.. gặp lại tên đó vào cùng 1 ngày.

“Lại còn giả vờ. Cậu quen anh chàng giám đốc sao?” Quỳnh hứng thú hỏi. Đây là điều cả công ty đang thắc mắc.

Minh chột dạ, cô hít sâu 1 hơi. Quen biết. Nếu có thể coi là quen biết thì.. chắc là quen nhau từ kiếp trước rồi. “Ko hề!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật không?” Quỳnh nhướng mày nghi hoặc. Tin mới là lạ.

“Mà cậu hỏi làm gì?” Minh bực dọc hỏi lại. Việc cô thấy hối hận nhất từ trước đến nay, chính là quen biết cái tên xã hội đen ấy.

“Ai bảo 2 người liếc mắt đưa tình, không khí mờ ám làm chi!” Quỳnh trêu ghẹo.

“Hả?” Minh cảm thấy mi mắt giật giật. Liếc mắt đưa tình? Không khí mờ ám? Bây giờ cô mới biết, thì ra giết người cũng được coi là 1 hành động yêu thương.

“Khai thật mau!” Quỳnh rất nghiêm túc hỏi.

“Có gì để mà khai?” Minh thờ ơ trả lời. Đó là điều cô không muốn nhớ nhất, làm ơn đừng khai quật lên có được không?

“Hai người thật sự ko quen?” Quỳnh thấy vẻ thờ ơ của Minh liền nghi ngờ hỏi.

“Dĩ nhiên!” Minh thản nhiên đáp. Nếu không quen thì thật tốt.

“Nói vậy là…” Mắt Quỳnh đột nhiên sáng rực.

“Hửm?” Minh lơ đễnh hỏi.

“Vừa gặp đã yêu?” Quỳnh hào hứng nói.

Minh buồn bực rất muốn dập máy. “Chuyển chủ đề đi.” Mấy đề tài mơ mộng này ko hợp với kẻ vừa từ địa ngục đi lên như cô chút nào.

“Làm gì mà giọng khó chịu vậy. Mình thấy hắn ta rất được đó chứ. Không đẹp trai, nhưng rất men.” Quỳnh bĩu môi. Thật là kén chọn.

“Được rồi. Nếu cậu thích vậy, hay là tấn công đi!” Minh vô cùng buồn bực. Phải rồi, tên đó rất men. Ngay cả khi hắn đạp người ta xuống từ tầng 2 cũng ko buồn chớp mắt lấy 1 cái mà.

“Này, này. Nói thế là có ý gì. Chồng tớ vẫn còn đang ở đây nhé!” Quỳnh lập tức cự lại.

“Oh!” Minh thờ ơ đáp. Tình thương mến thương.

“Này này. Tại sao cậu lại không có hứng thú với đàn ông hả? Ngay cả vị giám đốc hôm nay cậu cũng không hứng thú. Có phải bệnh rồi không?” Quỳnh nghi hoặc hỏi. Từ ngày Minh đi làm ngay cả khi đi học cũng không thấy có người yêu. Kì lạ.

Minh im lặng. Trong óc chợt lướt qua vài hình ảnh ko nên xuất hiện, trái tim cô lại nặng nề hơn vài phần. Bất giác, cô thở dài. Không phải cô không có hứng thú, chỉ là trái tim cô không chịu nghe lời. Những người đó không làm cho cô cảm thấy hứng thú, vậy thì cô nên làm gì?

“Được rồi. Được rồi. Cho qua. Vậy chuyện xem mắt thế nào? Hôm nay cậu đi chứ!” Thấy Minh im lặng thật lâu, Quỳnh vội vã đổi đề tài.

“Cậu không thể tin nổi đâu. Cái tên chị mình giới thiệu..” Minh đang định kể lể về trận mưa dài lê thê hôm nay, thì đột nhiên cô nhớ ra gì đó. Miệng cô lập tức há hốc..

“Sao sao? Hắn ta thế nào?” Quỳnh hứng thú hỏi.

“Mình đang nghĩ liệu hắn có còn sống ko?” Minh hoang mang tự hỏi. Cô bị bắt đi nên hoàn toàn quên mất cái tên ở sở điện nước ấy. Lúc ấy hắn bị đánh rất thê thảm.

“Cậu đang nói gì vậy?” Quỳnh kinh ngạc hỏi. Không phải bệnh tái phát chứ?

“Thôi! Có gì mai chúng ta nói chuyện sau. Mình dập máy đã!” Cô lo lắng dập máy. Cô nên gọi điện thoại cho ai để hỏi nhỉ. Phải rồi, gọi cho tên đó. Nhưng mà.. cô đâu biết số của hắn.

Đúng lúc đang cố gắng vắt óc ra để nhớ lại xem cái tên đó có vô tình phun ra số điện thoại hay bất cứ hình thức liên lạc nào ko, nhưng điều duy nhất cô nhớ được là “Chào cô.” Và tiếp theo là, cái đèn trên tràn nhà có cả thảy 12 cái bóng đèn, thì cô hoàn toàn không nhớ hắn nói gì.

Giữa lúc còn đang cố nhớ lại hoàn cảnh lãng mạn đó, thì điện thoại của cô 1 lần nữa lại reo lên. Là Nguyệt. Minh cảm thấy chột dạ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trái tim cô giật bắn trong lồng ngực. Xem ra có chốn cũng không thoát rồi. Minh thở dài, lười nhác nhấc máy.

“Alo!”

“Con nhóc kia. Em đang làm cái trò gì thế hả?” Giọng Nguyệt cao chót vót đâm thủng qua tai cô.

“Chị…” Minh chán nản thở dài. Quả nhiên cái tên phun nước ấy đã gọi điện.

“Con ranh này, có người yêu cũng không nói với chị. Làm chị lo sốt vó. Còn bắt em đi xem mắt nữa! Thật là…” Nguyệt rất không cam tâm nói.

“Dạ?” Minh ngờ vực hỏi lại. Khoan khoan.. Không phải gọi tới để mắng cô phá hỏng buổi xem mắt ư? Giờ là đang tuyên dương thành tích à?

“Còn giả vờ. Chị nghe tên đó nói rồi, xem ra là một người rất đàn ông phải không?” Nguyệt hứng thú hỏi.

“Chị…” Minh chán nản muốn phủ nhận, nhưng lập tức bị bà chị đánh gẫy.

“Không cần phải phủ nhận. Sự thật đã bị phơi bầy rồi. Em có phải là em gái chị không thế? Tìm được người yêu cũng giấu kĩ như vậy. Hôm nay đánh hắn ta cũng không sao. Nhưng cũng nên nói trước cho chị để chị đến xem với chứ!” Nguyệt vô cùng thản nhiên.

“Xem?” Minh buồn bực lặp lại. Không phải đó là người chị giới thiệu sao? Lại còn là cấp dưới của anh rể nữa. Người ta bị đánh còn bảo chị để chị đi xem. Aizz…

“Chứ sao? Ít nhất cũng biết gã nào có thể làm em động lòng!” Nguyệt thích thú nói. Đây là tin tốt nhất trong suốt 8 năm nay.

“Em không có!” Minh buồn bực phản bác, lại nghe trái tim mình thình thịch trong ngực.

“Còn xấu hổ gì chứ cái con này. Nghe nói hắn ta còn bế em rời đi!” Nguyệt cười gian xảo.

“Không phải như chị nghĩ đâu!” Minh day day thái dương. Chị không biết gã đó là ai đâu.

“Lại còn cố giấu gì nữa. Chị không cần biết. Hôm nào em phải dẫn hắn về cho chị xem đó!” Nguyệt vui vẻ nói, hoàn toàn không bận tâm đến gã xem mắt với cô.

“Em đã nói không phải mà!” Minh buồn bực.

“Được rồi. Được rồi. Thì không phải người yêu. Nhưng chị vẫn muốn gặp!” Nguyệt nói.

“Chị..” Minh thật muốn gào tướng lên, chị muốn gặp xã hội đen để thuê đòi nợ hả? Nhưng cô lại phải kiềm chế. Thở hắt ra 1 cái, cố gắng bình tĩnh nói “Cái người hôm nay sao rồi?”

“Hắn ta hả? Không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần nằm viện 1 tháng là ổn cả thôi!” Nguyệt cười xòa, vô cùng thản nhiên nói.

“HẢ?” Vậy mà nói ổn hả? Cô bắt đầu đau đầu rồi.

“Em an tâm. Anh rể em cho cậu ta nghỉ ngơi hẳn 2 tháng. Không lo. Không lo!” Nguyệt cười như hoa. Vấn đề quan trọng bây giờ là cái người hôm nay bế em gái cô đi cơ. Mới nghe kể cũng đủ thấy là 1 người rất phong độ, lại quyết đoán. Bảo sao em gái cô lại không vừa mắt với ai hết. Thì ra là có sẵn đối tượng.

“Chị thật sự cho là ổn?” Minh buồn chán hỏi.

“Con trai mà, ăn vài miếng đòn không chết nổi đầu. Hắn ta vẫn còn nói chuyện được mà!” Nguyệt cười như không có chuyện gì xảy ra. Em gái cô mới quan trọng, những thứ khác chỉ là chuyện râu ria.

“Hy vọng vậy!” Minh thở dài.

Nghe tiếng thở dài của cô, Nguyệt cảm thấy chua xót. Cảnh tượng của tám năm trước như hiện ra mồm một trước mặt cô. Hôm ấy, cô lại chán nản đi uống rượu. Cô thật sự hối hận khi nghe lời những người đàn ông đó. Gả cho người giàu có? Đã bao nhiêu tháng trôi qua, tại sao em gái cô vẫn không có tin tức. Cô thật sự hối hận. Hối hận mình quá chủ quan. Cứ nghĩ rằng như vậy là tốt. Cho tới khi cô nhận được điện thoại của cảnh sát, cô chạy như bay tới đó. Minh ngồi trên ghế, trên người mặc 1 bộ đồ trắng đơn giản, gương mặt trắng bệch, ánh mắt không có tiêu cự. Minh ngồi trên băng ghế ấy, thờ ơ với mọi chuyện như thể nó đang ở 1 thế giới khác. Một thế giới nào đó mà không ai có thể chạm vào. Cũng từ ngày đó nó bắt đầu trở nên cứng cỏi hơn, không bận tâm tới mọi việc như trước, nhưng cô vẫn cảm thấy ngoài sự nhạy cảm thường nhật còn có thêm 1 chút thờ ơ chưa từng xuất hiện. Nghe nói bọn họ là tổ chức buôn người, lại nghe nói tên cầm đầu chạy trốn còn kéo theo em gái cô, nhưng nó may mắn thoát được. Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi. Chỉ có thể hối hận ôm chặt nó trong lòng. Từ đó, cô vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với Minh. Hình như có 1 nỗi đau vô hình nào đó mà nó không bao giờ nói ra được thành lời.

“Minh!” Nguyệt khẽ gọi.

“Dạ?” Minh lơ đễnh trả lời.

“Chị rất yêu em!” Nguyệt dịu dàng nói.

Minh sững sờ trong giây lát, gương mặt nở 1 nụ cười ấm áp. “Em biết!”

“Chị sẽ bảo vệ em!” Nguyệt lại nói rất dịu dàng, mặc dù dường như vẫn luôn là Minh bảo vệ cô.

“Vâng!” Minh mỉm cười. Chị gái cô luôn là người yêu thương cô nhất trên đời. Cô đã về nhà rồi. Không cần phải lo lắng nữa. Không ai có thể làm gì cô được. Cho nên cô đang rất an toàn.

Nhầm rồi! Cô thực sự không an toàn.. Không an toàn 1 chút nào. Minh buồn bực liếc xéo người đàn ông bên cạnh.

“Em không cần phải liếc trộm đâu. Muốn ngắm cứ ngắm trực tiếp đi!” Giọng nói trầm ấm của hắn mang theo một chút trêu ghẹo.

Minh nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn, bàn tay cô siết chặt chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn.

Tú Triết dịu dàng mỉm cười với cô. Ngay cả lúc tức giận cũng dễ thương như vậy. Con mèo của anh thật sự rất dễ thương.

“Anh muốn gì đây?” Minh tức giận hỏi.

“Chẳng nhẽ em không biết?” Hắn thản nhiên hỏi lại.

“Trả giá gấp

3? Anh định giở trò gì đây hả?” Minh tức giận gào lên.

“Giận dữ sẽ có hại cho sức khỏe.” Hắn tốt bung khuyên giải.

“Liên quan gì tới anh!” Minh trừng mắt. Tại sao càng ngày hắn lại càng mặt dày hơn nữa.

“Sao lại không liên quan. Nếu em bệnh, ai sẽ thiết kế cho anh đây?” Hắn mỉm cười cúi xuống gần gương mặt cô.

“Ở công ty ai cũng có thể thiết kế!” Minh cứng rắn đối diện với hắn.

“Nhưng không ai hiểu rõ anh bằng em!” Hắn thích thú cười, chóp mũi đã chạm vào mũi cô.

Minh im lặng, đôi mắt to tròn tức giận nhìn hắn. Tại sao hắn có thể thản nhiên như vậy? Khốn nhất là, cười cười cười.. từ lúc nào anh thích cười như vậy?

“Ai nói tôi hiểu rõ anh?” Minh gằn giọng. Ai hiểu nổi tên đại ca xã hội đen như anh?

“Thật sao?” Tú Triết nheo mắt lại, bàn tay lao tới vòng qua eo cô, kéo cô sát lại người hắn. “Vậy theo em bây giờ anh đang muốn làm gì?”

Minh trợn mắt nhìn hắn. Cái tên khốn này. Nếu cô nói hắn muốn làm gì hắn sẽ được thể nói cô hiểu hắn, còn nếu cô nói không biết, hắn sẽ làm cho cô xem. Khốn kiếp.

“Giám đốc, làm ơn tự trọng!” Minh nghiến răng nói.

“Anh có chỗ nào không tự trọng?” Tú Triết lại tiếp tục trêu chọc.

“Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ lại tìm cách trốn thoát cho anh xem!” Cô rất nghiêm túc nói, đôi mắt to lạnh đi vài phần, trái tim lại rộn ràng trong lồng ngực. Cảm giác vòng tay của hắn run nhẹ, làm cho cô cảm thấy hoảng hốt.

“Em nghĩ anh sẽ để em trốn thoát sao?” Gương mặt hắn cũng lạnh đi vài phần, đôi mắt sắc bén nhìn cô cảnh cáo.

“Không phải trước đây anh cũng nói như vậy sao?” Minh cao ngạo hỏi lại.

Tú Triết cảm thấy lồng ngực thắt chặt. Cái đêm mùa đông năm đó, dưới dòng sông bạc ấy người con gái gầy yếu này tựa như 1 tinh linh vừa từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, nhưng cảnh đẹp ấy lại là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với hắn. Cũng là nỗi đau nhiều năm nay hắn không thể quên, càng là động lực khiến hắn muốn mình trở nên mạnh hơn. Làm cho hắn muốn trở thành quyền lực đủ để có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cô.

“Trước đây khác. Bây giờ khác. Em có tin, tôi có thể tìm được em dù em chạy tới đâu hay không?” Hắn lạnh nhạt cười, trái tim lại rớm máu.

“Vậy thì chúng ta phải thử xem sao!” Minh nhếch mép đầy khiêu khích.

“Em muốn thách thức tôi?” Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô. Tại sao cô ấy cứ luôn muốn đối chọi với hắn như vậy? Không thể ngoan ngoãn nghe lời sao? Có thứ gì cô muốn mà hắn lại không thể cho cô?

“Không phải là thách thức. Tôi chỉ đang nói sự thật.” Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi nhất định sẽ chạy trốn. Đôi mắt cô sáng ngời, nhưng trong lòng lại hỗn loạn. Cô không phải là 1 món hàng. Cô có tự do của cô.

“Em đừng quên, em là món hàng của tôi. Có muốn chạy. Nằm mơ đi!” Hắn gầm lên. Hắn ghét suy nghĩ của cô, càng ghét hơn nữa sự cao ngạo của cô, lại càng ghét hơn nữa chính là lòng của hắn. Nhớ cô, thương cô, ngay cả khi cô luôn chống đối với hắn, thì hắn cũng chỉ biết sợ hãi và đau lòng, chứ không phải tức giận.

“Tôi đã nói tôi không phải món hàng của ai hết!” Minh cũng gắt lên với hắn. Trái tim cô lại vừa nhói đau.

Giữa lúc 2 người còn đang giằng co, thì thang máy đột nhiên “Ding” 1 tiếng giòn tan. Minh giật mình tay hắn, bước chân thoăn thoắt bước ra ngoài. Tú Triết vội vàng chạy theo cô. Người mà hắn yêu, rất đáng sợ.

“Cuối cùng anh thích một căn hộ thế nào đây?” Minh buồn bực bám theo hắn.

“Vậy em thích căn hộ thế nào?” Vừa mở cửa xe, hắn vừa hỏi lại.

“Lại nữa! Đây là nhà anh được không?” Minh chán nản nói với hắn. Cái tên xã hội đen này thật thiếu quyết đoán.

“Nhưng anh muốn nghe ý kiến chuyên gia!” Hắn thản nhiên cười.

Minh ngán ngẩm không muốn đưa ra ý kiến. Họ đã đi xem 6 căn hộ rồi. Mà hắn vẫn không ưng ý cái nào. Thật đúng là muốn bệnh. Cô chưa từng nghĩ hắn lại khó tính như vậy.

“Được rồi. Đến thử căn hộ này xem!” Hắn mỉm cười nói với cô.

“Đã biết!” Cô chán nản chống tay lên cửa sổ, vu vơ nhìn ra ngoài.

Chung cư K, tầng 36..

“Woa!” Minh ngơ ngẩn nhìn không gian trước mắt. Một dãy cửa sổ cao trong suốt nhìn xuống thành phố, cảm giác ánh nắng trải dài trên sàn gỗ tạo nên 1 màu sắc tinh khuyết như pha lê. Cô thật thích dãy cửa sổ này. Thậm trí bên trong góc quẹo còn có 1 chiếc giường lười xây sát bên khung cửa. Quả nhiên là nhà cho người giàu.

“Thích chứ?” Hắn nhìn vẻ mặt thích thú của cô, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

“Oh!” Cô gật đầu, tò mò đi tham quan xung quanh.

“Vậy quyết định căn này đi!” Hắn dứt khoát.

“Hả?” Minh trợn mắt nhìn hắn. Nhanh như vậy đã quyết định?

“Em cũng nói là thích mà!” Hắn thản nhiên.

“Nhưng mà đây là nhà anh mà!” Cô nhíu mày nói.

“Anh chắc chắn cũng thích!” Hắn cười dịu dàng nhìn cô.

Minh hồ nghi nhìn hắn. Cái thái độ gì đây.

“Chọn được nhà rồi. Giờ đi xem đồ dùng đúng không?” Hắn hỏi lại.

“Ngay bây giờ?” Minh nghi hoặc hỏi.

“Có gì không được?” Hắn nhướng mày.

“Không có gì! Đi thôi!” Minh buồn bực nói.

Siêu thị nội thất D.

“Anh thích màu nào?” Minh quay sang nhìn hắn.

“Vậy em thích màu nào?” Hắn lại hỏi lại.

“Tôi thích thì có liên quan gì?” Minh nhíu mày nhìn hắn. Công việc là công việc, cho nên cô vẫn phải kiếm tiền. Dù sao cũng là tiền của hắn.

“Sao lại không liên quan. Em là nhà thiết kế cơ mà!” Hắn thản nhiên nói.

“Nhưng đó là nhà anh.” Minh buồn chán nói. Nhà thiết kế cũng nên nghe yêu cầu của khách hàng chứ. Làm gì có kẻ nào đưa ra giá gấp 3 mà lại không có 1 yêu cầu nào hết.

“Bây giờ thôi!” Hắn thản nhiên cười.

“Hả?” Minh nhăn mặt nhìn hắn. Hắn vừa nói cái gì?

“Xin hỏi quí khách cần gì?” Một giọng nói dễ nghe vang lên. Một cô nhân viên lễ độ hỏi 2 vị khách hàng.

“Chúng tôi muốn mua đồ dùng gia đình!” Hắn liền trả lời.

“Xin hỏi có yêu cầu gì đặc biệt không ạ?” Cô gái lại lễ phép hỏi.

“Không có. Chỉ cần thoải mái là được.” Hắn trả lời.

“Là căn hộ 1 người hay là?” Cô gái lại hỏi, đôi mắt nhìn lướt qua Minh.

Minh nhíu mày, rất không hài lòng với ánh mắt của cô ta. Này này. Nhìn vậy là sao? Tôi chỉ là người thiết kế thôi nhé.

“Là căn hộ 2 người!” Hắn liền đáp.

Giờ là Minh há hốc, quay mặt nhìn hắn. 2 người? Chuyện gì đây?

“Tôi chuẩn bị cưới vợ!” Thấy ánh mắt của cô hắn liền giải đáp.

Xoảng..

Minh đột nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ, kèm theo 1 vài lời mắng nhiếc ở gần đó. Một cô nhân viên vô tình làm rơi 1 bình hoa thủy tinh đang bị quản lý la mắng. Minh thẫn thờ thở ra 1 tiếng, tay xoa xoa ngực trái. Thì ra không phải tiếng vỡ từ đây.

“Còn làm gì đó?” Hắn quay người thấy cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, liền với tay kéo cô đi cùng.

Minh vẫn đang trong trạng thái thẫn thờ liền bị hắn kéo đi. Cô ngơ ngác nhìn bàn tay của hắn. Tay hắn vẫn cứng như vậy, vẫn đầy chai thô ráp, nhưng vẫn ấm áp lạ thường. Đột nhiên cô buồn.

Cô nhân viên bắt đầu giới thiệu 1 lượt những bộ sofa cho 2 người họ. Lần nào hắn cũng quay sang thăm dò ý kiến của cô. Minh suy nghĩ 1 hồi rồi chỉ 1 bộ sofa đen gần đó.

“Cái này thì sao?” Khi mới nhìn bộ sofa này không biết tại sao cô liền nghĩ tới hắn. Một con người lạnh lùng, ngồi trên bộ sofa này, chắc chắn rất bắt mắt.

“Được!” Hắn không suy nghĩ liền gật đầu. Rồi thuận tay kéo cô ngồi thử xuống ghế.

“Rất thoải mái!” Hắn ngồi trên ghế tán thưởng.

Minh lại ngu ngơ nhìn bàn tay đang nắm lấy cô của hắn. Bất giác cảm thấy bối rối. Giữa lúc cô còn đang ngây ngẩn, đột nhiên 1 trọng lượng giáng xuống vai cô, kéo cô lại với hiện thực.

“Em thấy sao?” Gối đầu lên vai cô hắn thản nhiên hỏi.

“Cũng không tồi!” Cô bối rối đáp.

Hắn nhìn cô, rồi thản nhiên ngồi dậy, sau đó rất tự nhiên nằm dài trên ghế, đầu gối lên đùi cô, chân gác lên thành ghế rất thảnh thơi.

“Đúng là rất dễ chịu!” Hắn thản nhiên.

Minh kinh ngạc nhìn con người đang gối trên đùi mình. Lại ngây ngốc nhìn cô nhân viên đang đứng đó.

Cô gái tủm tỉm cười nhìn cô, rất thông minh lễ phép cáo lui khỏi hiện trường, làm cho Minh chỉ biết há hốc miệng khóc không ra nước mắt. Làm ơn đừng bỏ đi. Cô không thể ở lại 1 mình với sói già được.

Nhìn vẻ mặt thương tâm của cô, hắn trở nên trầm lặng. Ở cạnh hắn khiến cô khó chịu như vậy sao? Gương mặt cũng khó coi đến thế. Hắn với tay ra, chạm vào gò má mềm mại của cô. Đôi mắt trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết, làm cho người ta khó dò thấy đáy.

“Chuyện.. chuyện gì?” Minh bối rối hỏi hắn. Đột nhiên cô cảm thấy khó chấp nhận mọi việc.

“Chỗ nào không khỏe?” Hắn ân cần hỏi.

“Không có gì!” Minh thờ ơ đáp. Gương mặt lại trở nên lạnh lẽo.

Tú Triết im lặng nhìn gương mặt ngang bướng của cô. Nếu như cô ấy có thể ngoan ngoãn 1 chút, biết sợ 1 chút. Có lẽ hắn sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy.

“Hôm nay chúng ta ngừng ở đây!” Hắn ngồi dậy, đôi mắt liếc sang nhìn cô.

“Không phải muốn chọn cho xong sao?” Minh nghi ngờ hỏi hắn.

“Mai chúng ta tiếp tục!” Hắn thờ ơ đáp.

“Tôi muốn làm cho xong!” Minh ngang ngạnh nói.

“Tôi cũng không gia hạn cho em. Em gấp làm gì?”

“Làm xong việc sớm thì lúc đó chúng ta không cần gặp nhau nữa!” Minh trả lời. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Tú Triết sững sờ nhìn cô. Lại nữa. Cứ 1 lần lại 1 lần làm cho mọi sự kiên nhẫn của hắn dần bị ăn mòn. Cô ấy ngoài việc chạy trốn ra không thể nghĩ ra được điều gì nữa hay sao?

“Em đừng có mơ!” Hắn tức giận nói.

Minh chỉ im lặng, chăm chú nhìn vào đôi mắt sắc bén của hắn. Rồi sẽ có 1 ngày chúng ta sẽ rời xa nhau. Tám năm trước như vậy, tám năm sau cũng vậy. Chỉ khác lý do mà thôi.

“Minh cậu xem chỗ này nên đặt chậu hoa hay bể cá thì đẹp?” Quỳnh đẩy 1 bản vẽ sang hỏi ý kiến cô.

1 phút.. 2 phút trôi qua..

Quỳnh ngờ vực đứng lên nhòm sang nhà hàng xóm. Chỉ thấy con bạn thân đang ngồi ngẩn ra trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm phía phòng giám đốc. Quỳnh tò mơ rướn cổ nhìn theo, chỉ thấy vị giám đốc tài cao đang ngồi vận động trong phòng.

“Đừng bảo cậu bắt đầu xao xuyến với giám đốc nhé!” Quỳnh thờ ơ nói.

Minh giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mê, nhìn ngay thấy con bạn thân đang nhòm hướng phòng giám đốc, lại nhìn hiện trường bản thân mình cũng đang nhìn mà hoang mang không biết làm gì.

“Cậu đừng làm mình sợ!” Cô kinh hãi nhìn con bạn thân.

“Phải rồi. Nếu thật sự có chuyện đó, mình mới là người sợ!” Quỳnh đồng tình với Minh.

Minh thở dài. Từ hôm qua đến giờ tâm trạng cô thật sự không tốt. Đầu óc không t

hể tập trung được, chỉ quanh quẩn chuyện hắn sắp cưới vợ. Tám năm rồi, cô không nghĩ hắn vẫn còn ảnh hưởng tới cô nhiều đến thế.

“Này. Hôm nay làm sao vậy? Tâm trạng như treo trên cành cây!” Quỳnh nói.

“Uhm. Đầu óc không thể tập trung nổi. Thật khó chịu.” Minh chán nản thừa nhận.

“Cãi nhau với chàng sao?” Quỳnh nhướng mày gian xảo.

“Chàng nào?” Minh nhíu mày không hài lòng.

“Còn có thể là ai, ông giám đốc chứ ai!” Quỳnh cười gian xảo.

Lần này Minh chỉ im lặng, không dám phản bác cũng không thể thừa nhận. Hiện tại tâm trạng của cô rất rối. Chỉ vì 1 câu nói làm cho cô cảm thấy trống rỗng.

“Xem ra vấn đề nghiêm trọng nha!” Thấy cô ngồi im Quỳnh cũng hết cười nổi. “Nói đi, có chuyện gì?”

“Không có gì đâu!” Minh cười trừ cho qua chuyện. Việc này không ai có thể giúp được hết.

“Rõ ràng là có chuyện mà. Sao thế? Cậu vẫn còn chê người ta?” Quỳnh quan tâm hỏi.

“Mình chê ai?” Minh chớp chớp mắt không hiểu con bạn đang nói gì.

“Thì cái tên giám đốc đó. Hắn rõ ràng thích cậu ra mặt mà. Bỏ ra 1 số tiền lớn như vậy chỉ yêu cầu cậu làm thiết kế riêng.” Quỳnh thật sự khâm phục cái tên giám đốc đó.

“Cậu nhầm rồi! Anh ta không thích mình!” Với anh ta, mình chỉ là 1 món hàng thôi. Minh cười mỉa mai.

“Lại còn nói không. Mình thấy cậu cũng đâu có ghét hắn ta đâu. Mà hắn lại thích cậu như vậy. Chi bằng..”

“Cậu đừng nghĩ bậy. Hắn ta không thích mình đâu. Tình cảm của mình và tình cảm của hắn khác nhau.” Phải. Rất khác. Cho nên, không thể có kết quả.

Quỳnh nhìn Minh trầm ngâm như vậy, cũng không biết phải nói thêm lời nào. Dù sao quyết định cũng là do Minh thôi. Nhưng tại sao cô cứ cảm thấy giữa 2 người họ có điều gì đó rất lạ, mà hình như chỉ có họ mới hiểu mà thôi. Hơn nữa, sao Minh cứ phải phủ nhận dứt khoát như vậy, trong khi cô cảm thấy người đó khi nhìn Minh ánh mắt ấy giống như là bị mê hoặc. Hay phải nói là yêu say đắm. Chẳng nhẽ Minh không phát hiện ra sao?

Minh thẫn thờ ngồi trên ghế. Trong tâm trạng lổn ngổn của mình cố gắng tìm được thoát ra. Nhưng trái tim của cô lại 1 lần nữa không nghe lời.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nói trầm ấm vang lên kéo cô về với hiện thực.

Minh nhìn cốc nhựa đặt trên bàn nghi ngờ.

“Sữa dâu!” Hắn mỉm cười đưa chiếc cốc cho cô, bản thân hắn thản nhiên dựa vào bàn.

“Cám ơn!” Minh đỡ lấy chiếc cốc, lơ đễnh trả lời.

Tú Triết nhìn vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Tại sao cô ta lại ngoan ngoãn không phản kháng. Rất kì lạ.

“Làm sao vậy? Người không được khỏe sao?” Hắn lo lắng hỏi bàn tay vô thức vươn ra chạm vào má cô.

Minh hơi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt góc cạnh đối diện. Hắn ta vẫn như vậy, trước đây cũng như vậy. Đôi khi cô tự hỏi những việc hắn làm có ý nghĩa gì? Đôi khi hắn rất tốt, nhưng trong thâm tâm hắn cô chỉ mãi mãi là 1 món hàng không hơn không kém. Cho nên cô không được kì vọng. Cúi đầu xuống, nhìn dung dịch trong cốc, cô nhỏ tiếng.

“Không có gì!”

“Cái gì không có gì? Rõ ràng có chuyện!” Hắn không hài lòng nâng gương mặt của cô lên đối diện với hắn.

“Tôi không sao!” Minh cố gắng bình thường trả lời. “Tôi đã phác thảo xong thiết kế. Chỉ cần chọn thêm vài đồ gia dụng nữa là xong. Có lẽ chỉ mất vài ngày. Còn việc sắp xếp tôi sẽ để lại bản vẽ cho thợ tới làm.”

Tú Triết nghe cô nói 1 lèo, đôi mắt nâu nheo lại khó dò. “Ý em là sao?”

“Công việc của tôi đã xong! Phần còn lại sẽ có người xử lý!” Minh thản nhiên đáp.

“Ý em là không cần phải gặp nhau nữa đúng không?” Hắn gầm lên.

Cả văn phòng đột nhiên im bặt. Quỳnh vội vàng ngồi xuống ghế không dám hó hé câu nào. Khi vị giám đốc này tức giận thật đáng sợ. Còn may công ty của cô có thần tài bảo vệ. Nếu không thì.. Quỳnh liếc mắt về phía phòng giám đốc, thấy ông ta đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất, gương mặt sợ hãi nhìn xung quanh.

Minh nhìn văn phòng ai nấy đều sợ hãi, bối rối. Cô trừng mắt nhìn hắn ta cảnh cáo, tức giận cô đứng phắt dậy kéo hắn ra ngoài.

“Này này, 2 người họ rõ ràng có quan hệ!” Khi 2 người vừa khuất bóng căn phòng làm việc lập tức rôm rả tiếng bàn tán.

“Mới nhìn thôi đã thấy không bình thường rồi!”

“Tình nhân cãi nhau thôi không cần phải lo lắng!”

“Này Quỳnh, 2 người họ quen nhau được bao lâu rồi!” Một người quay sang hỏi Quỳnh.

“Làm sao em biết!” Quỳnh nhún vai.

Trong khi đó, bên ngoài hành lang, đang có 2 con người trừng mắt nhìn nhau như 2 con thú chuẩn bị lao vào trận chiến.

“Anh làm trò gì thế hả? Tại sao lại gào lên trong văn phòng?” Minh hậm hực hỏi.

“Tại sao tôi không thể gào lên khi đang tức giận?” Hắn đáp trả.

“Anh có biết nhờ anh mà giờ mọi người đều hiểu lầm chúng ta có quan hệ hay không?” Minh rất buồn phiền với hắn.

“Chúng ta rõ ràng là có quan hệ, có gì là hiểu lầm?”

“Anh điên rồi! Ai thèm có quan hệ với anh?”

Tú Triết gần như đã tới giới hạn của mình, hắn vươn bàn tay thô ráp ra, nhấc chiếc cằm bé nhỏ của cô lên, ép buộc cô ghé sát lại mặt hắn.

“Em quên nhanh vậy sao? Lần đầu tiên trong phòng tắm, khi đó..”

“Im miệng!” Minh tức giận gào lên, cả gương mặt đã đỏ bừng. Tên khốn này, còn dám nhắc lại?

“Tôi không im.” Hắn ngang ngược nói.

“Khốn nạn!” Minh tức giận nghiến răng nhìn hắn.

“Câu này em đã nói rất nhiều lần, tôi quen rồi. Nhưng em đừng quên em là của tôi!” Hắn nói từng chữ, bàn tay lại siết chặt cằm cô hơn.

“Ai là của anh? ANh đừng có mơ! Tôi không thuộc về ai hết!” Minh tức giận gào lên.

“Em mới đang mơ. Em có biết hay không? Ở thái lan với tất cả những gì chúng ta làm thì em đã là vợ tôi rồi. Muốn cắt đứt quan hệ? Đừng mơ ngủ!” Giọng hắn trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sắc đến buốt lạnh.

“Nhưng đây là Việt Nam. Tôi vẫn đang là người độc thân và tôi không có bất kì quan hệ nào với anh hết!” Minh trừng mắt nhìn hắn, cứng rắn đối đáp.

“Không có quan hệ gì với tôi hết?” Hắn đột nhiên cười lạnh, đôi mắt sắc sáng lên như dao. “Em chắc không?”

“Ý anh là gì?” Nụ cười của hắn làm cho cô cảm thấy sợ hãi, giác quan thứ sáu của cô reo vang cảnh cáo. Nguy hiểm. Minh thật sự sợ hãi, muốn thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn, nhưng cô chỉ vừa giãy cánh tay còn lại của hắn đã vòng qua eo cô, giữ chặt cô lại.

“Vậy đáng tiếc phải chia buồn với em. Bởi vì em chính xác thuộc quyền sở hữu của tôi!” Hắn lạnh nhạt.

“Không bao giờ!” Minh tức giận gào lên, bàn tay cố gỡ tay hắn ra.

“Em nhớ tôi từng nói với em hàng đã bán sẽ không bán lại đúng không?” Hắn tiếp tục cười, giọng nói trầm ổn lạnh dưới 0 độ.

“Vậy thì sao? Liên quan gì đến tôi! Anh có uy tín như vậy mà lại làm trò này à?” Minh tức giận gào lên.

“Cái này đâu ảnh hưởng tới uy tín.” Hắn lơ đễnh đáp.

“Tôi đã thoát được khỏi anh. Hơn nữa cũng chưa bị anh bán. Vậy anh có quyền gì bắt tôi lại?”

“Em chắc mình chưa bị bán chứ?” Hắn ghé sát vào tai cô, khóe môi cong lên hời hợt.

Minh sững sờ tại chỗ. Không phải vì cảm giác nóng bỏng từ tai truyền tới, mà bởi vì giọng nói rét lạnh của hắn. “Ý anh là..”

“Tôi đã bán em rồi!” Hắn nhẹ giọng nói.

Minh hoang mang nhìn hắn, lại thấy hắn cười đến gian xảo. Không lẽ nào?

“Cho nên em đừng mong có thể chạy trốn được khỏi tôi!” Hắn mỉm cười, rất dịu dàng thốt ra những lời làm người khác ghê sợ.

Minh kinh hoàng nhìn hắn. Cô cảm thấy lo sợ, hai chân mềm nhũn. Tại sao? Tại sao dù cho cô đã chạy trốn, nhưng rồi hắn vẫn có thể tìm thấy cô. Giống như luôn có 1 sợi dây vô hình kéo cô lại. Mối ràng buộc này, phải làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play