“Đại ca..” Nam lo lắng nhìn vào góc tường nơi chiến sĩ điện thoại đã oanh liệt hy sinh ko tiếc thân mình ở trong góc phòng.

Tú Triết ngồi trên chiếc ghế da êm ái, gương mặt cứ như tảng băng trôi muốn tiêu diệt mọi thứ ở trong tầm mắt. Đôi mắt nâu của hắn sẫm lại, đầy tức giận. Tâm trạng hắn giống như mặt biển đêm gặp phải bão lớn, ầm ầm sóng ngầm, lớp này lại cao hơn lớp trước. Lớp nọ đẩy lớp kia xô vào bờ.

Luân ái ngại nhìn Nam, chỉ thấy tên chiến hữu lắc đầu bất lực. Hiện tại đại ca đang vô cùng bực bội, nếu dây vào anh ấy chắc chắn là ko còn đường sống nữa rồi.

Đột nhiên Tú Triết đứng dậy khỏi ghế, sải bước ra khỏi phòng. Cánh cửa sau lung bị hắn nặng nề đóng lại, kêu vang 1 tiếng đau đớn. Nhưng cái người tàn nhẫn ấy hoàn toàn ko bận tâm tới việc cánh cửa có bị hỏng bản lề hay vỡ vụn, giờ hắn chỉ quan tâm duy nhất tới 1 thứ.. Món hàng của hắn.

Sải bước nhanh trên hành lang đến phòng ăn, hắn nhớ đã dặn người dẫn cô ấy đi ăn cơm chờ hắn. Nhưng vừa tới gần phòng bếp hắn đã nghe thấy những âm thanh ồn ào làm cho hắn phải nhăn mặt.

“Làm sao đây? Ko thấy!” một giọng nữ lo lắng nói.

“Vẫn ko thấy? CHết tôi rồi. Có lẽ nào cô ấy lại trốn ra ngoài ko?”

“Ko thể nào, tôi hỏi bảo vệ cổng ko mở từ sáng đến giờ.”

“Vậy cô ấy có thể đi đâu? Phải làm sao? Nếu ông chủ biết thì tôi..”

“Còn đứng ở đó mà run rẩy. Nếu cô ko mau đi tìm, ông chủ xong việc ko thấy Minh cô chết chắc.”

“Đừng dọa tôi. Tôi đủ sợ mất hồn vía rồi.”

“Các người vừa nói gì?” Tú Triết lao ra khỏi ngã rẽ hành lang, đứng ở trước cửa phòng bếp là 4 cô gái giúp việc, mặt mũi đang cắt ko còn giọt máu.

“Ông.. ông chủ..” Những cô gái run rẩy nói lắp bắp, mặt ai nấy đều sợ hãi mà cúi gằm.

“Trả lời. Các người vừa nói ai ko tìm thấy?” Hắn tức giận muốn nổi lửa, gương mặt đỏ bừng như trái cà chua, trái tim hắn thắt lại vô cùng khó chịu. Lại bỏ trốn?

Rầm..

“Muốn trốn đi đâu?” giọng nói ồm ồm nhàn nhạt vang lên bên tai, luồng hơi thở nặng mùi như thứ khí độc đâm thẳng vào mũi làm cho Minh càng lúc càng run rẩy.

“Lão già, buông ra!” Cô tức giận hét lên, cố gắng gỡ bàn tay bẩn thỉu của tên già đang túm chặt lấy cô.

“Ranh con nói ai là lão già hả?” người đàn ông trung niên tức giận đè chặt lấy người cô trên mặt đất, gương mặt sần sùi chạm vào làn da non mềm của cô. Cọ sát, chà đạp. Gương mặt nham hiểm ấy tối tăm nhìn cô đầy mưu mô.

Minh giãy dụa, cố thoát ra khỏi tên đàn ông trung niên đang đè chặt lấy mình. Khốn nạn. Cái gã này là ai? Căn phòng này ko phải là của Mi sao? Tên khốn xã hội đen ấy, ko phải là khách hàng của hắn chứ? Minh đột nhiên mở trừng mắt, dường như nghĩ ra điều gì.

“Ranh con ngoan ngoãn biết điều 1 chút. Ta sẽ nhẹ tay cho.” Người đàn ông ghé sát vào tai cô, cặp môi bánh dày cong lên đáng khinh bỉ. Hắn ta tham lam giữ chặt lấy áo của cô.

Roẹt..

“Làm gì? Mau buông ra.” Minh tức giận giữ chặt lại nếp áo đã bị xé mất 1 mảng. Cô đang run rẩy cô biết cô đang run rẩy.

“Ngoan ngoãn cục cưng, nghe lời.. A..” lão già kêu lên 1 tiếng đau đớn, rút lại bàn tay vừa bị cô cắn bực bội.

Minh chỉ đợi có thế cô lập tức đập mạnh vào chân lão già, làm cho hắn đau đớn lăn qua 1 bên, lập tức nhoài người chạy trốn.

Người đàn ông nghiến răng thầm chửi 1 tiếng. Trong đôi mắt nhỏ đỏ vằn những tia máu hằn học. Gương mặt cũng trở nên méo mó biến dạng. Vết sẹo như 1 rãnh đất nứt nẻ giữa trời hè khô cằn, đầy hằn học.

“Khốn nạn. Con đĩ. Tao đã hết sức nhẹ nhàng với mày rồi!” Lào gầm lên, đôi mắt nhỏ hẹp lại mở ra để lộ con người thâm trầm bên trong đã tràn ngập tơ máu.

Nhanh như 1 con mãnh thú, lão túm lấy cổ chân của Minh. Thật mạnh kéo cô ngã mạnh xuống sàn. Minh đau đớn cả thân hình khẽ run rẩy, đầu cô đập quá mạnh xuống sàn đau đớn. Khi cô còn đang bàng hoàng vì cơn đau thì con người ấy đã ập tới, hắn dùng đầu gối kẹp chặt vào ống đồng của cô, một bàn tay ấn mạnh lưng cô xuống sàn.

Cơn đau cũ còn chưa kịp đi qua, con đau mới đã như con mãnh thú ập tới. Minh cảm giác mắt mình đã ướt đẫm. Cô rên rỉ, tức giận vung tay quạt lung tung trong ko khí. Ko cần biết có trúng người đang đè mình ra hay ko.

“KHốn nạn. Còn dám chống cự? Đám con gái chúng mày cũng chỉ là món hàng ko hơn ko kém phải nghe lời bọn tao mà thôi. Đứa hôm qua còn ngoan ngoãn, sao hôm nay hắn dám mang đến một con bé ko biết lễ phép như vậy? Nhưng ko sao. Mày càng chống cự, tao lại càng thích.” Lão đàn ông cười đến khoái trá, giọng cười như quỉ dữ khi chiếm lĩnh được linh hồn của 1 người lương thiện. Vừa cười, hắn vừa mạnh tay sé rách từng miếng vải trên người cô. Nhìn da thịt trắng trẻo của cô dần dần lộ ra dưới móng vuốt của hắn, đôi mắt nhỏ hẹp của hắn lại càng sáng lên tia sáng độc ác. Cái cảm giác thống trị, kích thích này làm cho hắn mỉm cười, vết sẹo dài trên mặt hắn tựa như sự thỏa mãn của hắn lúc này đâm sâu vào trong da mặt hắn.

“Mau dừng lại. Buông tôi ra.. Buông ra!” Minh vẫn cố gắng giãy dụa. Nhưng càng giẫy dụa, tên lão già lại càng dẫm lên người cô mạnh hơn, làm cho xương chân của cô tựa như muốn vỡ vụn. Cô biết rõ cô đang khóc. Cô biết rõ cô đang rất sợ hãi. Cô đã gào khản giọng, sự chống cự của cô dù mạnh mẽ tới đâu cũng như vô dụng. Cô lại càng sợ hãi. Càng cảm thấy mình vô dụng. Càng cảm thấy từng cơn đau truyền qua các dây thần kinh, đôi mắt cô nhìn từng mảnh vải trên người mình rơi xuống, cô thật sự sợ hãi. Sợ hãi và uất ức. Đau đớn đến xé lòng xé gan. Cái cảm giác này, cô phải làm sao? Có ai ko? Cứu tôi với. Dù là ai cũng được. Làm ơn..

Rầm.

Trong cơn hoảng loạn cùng vô vọng, Minh ngước đôi mắt đã ướt sũng nước nhìn cánh cửa. Đứng ở đó là Tú Triết, gương mặt góc cạnh tựa như đá tảng, đôi mắt sáng quắc ấy đang mở trừng trừng nhìn cô.

“Ông đang làm cái gì thế?” Tú Triết tức giận gào lên, nhanh như chớp lao tới đẩy lão già đang ngồi trên thân thể của cô.

Bị đẩy quá mạnh, lão già mất đà ngã ra đất. Đầu ko cẩn thận đụng phải cạnh giường khiến máu chảy ra ròng ròng.

Tú Triết lo lắng đỡ Minh dậy, đôi mắt nâu sâu thẳm giờ lại đầy hoang mang, cùng bối rối. Nhìn thân thể đã chỉ còn lại đồ lót của cô mà xót xa. Nhìn cơ thể mỏng manh ấy đang run rẩy trong vòng tay hắn, hắn thật sự lo sợ. Hắn sợ hãi. Sợ hãi nếu hắn ôm cô quá chặt có phải cô ấy sẽ bị gẫy ra làm đôi hay ko? Hắn sợ mỗi cơn run rẩy của người con gái ấy, bởi chúng cứ như những mũi dao đâm thẳng vào tim hắn.

Minh vô lực dựa sát vào người hắn. Cái cảm giác hơi thở mát lành của hắn phả vào mặt cô, mùi hương quen thuộc mạnh mẽ của hắn, vòng tay cứng như đá của hắn giữ lấy cô như vây cô trong bức tường đá. Nhưng vào lúc này, cô lại cảm giác bức tường đá ấy mới khiến người ta an tâm làm sao. Nếu có thể cô thật muốn dựa vào bức tường này 1 chút. Dù cho bức tường đá có lạnh lẽo, dù cho bức tường ấy như 1 nhà giam ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Nhưng vào lúc này cô chấp nhận bị giam trong bức tường bằng đá ấy, thà rằng chịu sự lạnh lẽo, cô độc, đôi khi là thiếu tự do đến ngột ngạt làm cho cô khát khao thoát ra ngoài. Nhưng cô biết ít nhất khi cô ở trong bức tường ấy, cô sẽ ko bao giờ bị sợ hãi như thế này.

Tú Triết chua xót cắn chặt răng. Hắn run rẩy. Hắn tức giận. Nhưng sợ hãi lại còn nhiều hơn tất cả làm cho hắn mất kiểm soát. Hắn phải làm sao với người con gái này? Bởi vì hắn lo sợ, lo sợ rằng sẽ có người nhìn thấy cô, sợ rằng sẽ như thế này cho nên hắn mới luôn phải khóa cửa mỗi khi hắn ra ngoài. Luôn phải lo lắng mỗi khi hắn ko ở cạnh cô. Ko phải sợ cô chạy trốn, hắn càng sợ hơn nữa, nếu có người sẽ bắt cô lại.

“Tú Triết, anh đang làm cái gì vậy hả? Anh có biết ta là ai ko? Khốn kiếp.” Lão trung niên vừa lấy tay xoa xoa đầu đang rướm máu, vừa căm phẫn nhìn gã con trai đang ở đối diện.

“Chú Thành, trước khi tôi còn có thể tử tế, ông nên biết điều mà lập tức cuốn gói khỏi đây cho tôi.” Tú Triết tức giận gằn từng chữ qua kẽ răng.

“Mày vừa nói gì? Đuổi tao đi? Mày phải biết tao là chú mày.” Lão Thành tức giận gào lên.

“Ông nên cám ơn vì ông đã theo cha tôi từ khi còn nhỏ, nếu ko cái mạng chó của ông bây giờ cũng đừng mong giữ nữa.” Tú Triết nheo đôi mắt lại, giọng nói trở nên trầm thấp tựa như bóng tối nơi đáy vực. Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy vai cô để cô gục đầu vào vai hắn, tay còn lại che tai cô lại, ko để cho cô nghe thấy giọng nói đáng sợ của chính hắn.

“Mày.. mày đang đe dọa tao? Tao xem, ai có thể đuổi tao đi.” Lão già tức giận trừng lớn mắt nhìn người đối diện. Thằng ranh con ko biết trời đất.

“Vậy sao?” Tú Triết cắn chặt 2 hàm răng nhẹ nhàng nhả ra vài từ. đôi mắt lạnh như băng ấy lóe lên chút ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Choang.. Rầm.. Bịch…

“Chuyện gì vậy?” Nam lập tức rời khỏi tập hồ sơ trên tay ngẩng lên hốt hoảng nhìn Luân.

“Ko biết. Nghe như tiếng cửa kính vỡ.” Luân cũng vô cùng hoang mang nhìn thằng bạn thân lo lắng.

Rồi như bao năm nay vẫn luôn ăn ý như vậy. Cả 2 người bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy ra phía sân nhà. Khi họ ra tới nơi đã có 1 vài người hầu gái cùng vài tên vệ sĩ lo lắng đứng thành vòng tròn ở trên sân.

“Cái gì ồn ào vậy?” Nam vừa rẽ đám người vừa tiến vào trong bức tường người.

“Ko biết nữa. Lại mấy người gây chuyện phải ko?” Luân vừa bước theo Nam đi qua bức tường thịt người vừa tò mò đánh giá tình hình.

Khi họ đã xuyên qua bức tường người, cảnh tượng trước mặt họ ko khỏi làm họ á khẩu. Mắt 2 người mở lớn thật lớn, miệng há hốc như vừa bị điện giật, nếu có 1 từ để hình dung gương mặt họ lúc này, chắc chắn là biển báo nguy hiểm thiếu 2 gạch chéo.

Nằm trên mặt đất trong khoảng sân, cùng với 1 những mảnh kính vụn rơi đầy trên mặt đất là 1 người đàn ông trung niên, trên trán đang chảy ra máu tươi, khắp người là những vết xước lớn có nhỏ có đang rướm máu, thân thể của người đàn ông chỉ có duy nhất 1 chiếc khăn che ngang hông đã bị tung ra. Người đàn ông ấy đang nằm rên rỉ trên mặt đất, đau đớn và khiếp đảm.

Nam và Luân cùng chết lặng nhìn cái con heo già đang thê thảm dưới mặt đất, ai mà tin được đấy là đại ca xã hội đen còn lại phó bang của bọn họ chứ?

“Tống lão ta ra ngoài!” một giọng nói đanh thép vang lên cắt ngang sự bàng hoàng của đám người đang xem trò vui.

“Đại.. đại ca?” Nam và Luân ko tin được ngửa mặt nhìn lên tầng 2.

Đứng bên cạnh khung cửa sổ đã vỡ tan, Tú Triết cao ngạo, gương mặt lạnh lùng đảo xuống nhìn đám người đang ở bên dưới. Khi đôi mắt nâu sẫm chạm phải thân hình xấu xí của lão già đang nằm trên mặt đất, hắn hơi nhăn mặt lại, rất nhanh rời mắt đi. Trong đáy mắt ko giấu nổi 1 tia khinh bỉ ghê tởm dành cho con người đó.

“Dọn dẹp cho sạch sẽ. Đừng làm bẩn căn nhà này.” Tú Triết lạnh lùng nói, ko buồn quan tâm đến những gương mặt đang xám mét như ma của những kẻ xấu số đứng dưới phải thu dọn bãi chiến trường. Hắn quay người cởi chiếc áo hắn đang mặc mặc vào người cho cô, nhẹ nhàng từ tốn bế cô lên, bước ra ngoài.

Minh chỉ im lặng, mặc cho hắn bế cô. Gương mặt nhợt nhạt của cô dựa vào bờ vai rắn chắc của hắn. Đôi mắt to mơ màng khi đầu óc cô còn đang trống rỗng. Cô đã thôi ko còn thổn thức, nhưng cô lại ko thể nào kìm nổi những tiếng nấc của mình lúc này. Cô bất lực dựa sát vào người hắn, cảm thấy cơ thể cứng rắn của hắn như bức tường vững chắc để làm chỗ dựa. Nếu nói 1 từ để hình dung hắn lúc này, cô chỉ có thể nói, hắn tựa như 1 chiếc cột trụ, chống đỡ cho ngôi nhà của cô ko bị sụp đổ. Minh im lặng nằm trong lòng hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi lúc cô lại nấc lên 1 tiếng rất nhỏ rất nhỏ, tựa như 1 chú mèo con vẫn còn đang sợ hãi. Có lúc cô thầm nghĩ, ở cùng hắn cũng ko phải việc gì quá tệ. Cô rúc vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng thở ra 1 hơi khi tìm thấy được 1 vị trí thích hợp, lúc này đối với cô hình như những chuyện đáng sợ vừa xảy ra ko còn nữa. Minh chậm chạp mệt mỏi mà thiếp đi.

Cốc.. cốc cốc..

“Vào đi!”

Nam chậm rãi mở cánh cửa bước vào trong phòng. Luân lặng lẽ bước theo sau. Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, 2 con người ko ai bảo ai đều cùng thở dài.

“Đã tống cổ hắn đi chưa?” Tú Triết lạnh lùng hỏi, bàn tay vẫn tiếp tục dùng khăn lạnh lau gương mặt đang đỏ bừng của Minh.

“Dạ mấy tên đàn em của lão đã dẫn lão đi rồi.” Nam cẩn thận nói.

Tú Triết im lặng ko nói gì, đôi mắt lạnh lùng nheo lại đầy tức giận. Hắn đá bay tên lão già ấy từ tầng 2 hình như vẫn chưa đủ. Nhìn vào gương mặt trắng trẻo đang hồng đượm vì cơn sốt quấy rầy kia, cơn giận dữ trong lòng hắn lại như ngọn lửa bị đổ thêm dầu. Hắn chỉ hận hắn quá nhẹ tay với tên khốn ấy.

“Còn những người kia?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

“Đại ca.. chuyện này.” Luân có chút ái ngại.

Tú Triết im lặng, ko buồn quay đầu nhìn 2 tên đàn em đang chôn chân ở cửa. Bóng lưng cao lớn của hắn, lạnh tựa 1 tảng đá lớn, ở đó, vô cảm, cùng lãnh đạm. Hoàn toàn ko có chút biểu tình nào. Hắn chậm rãi dùng khăn mặt từ tốn lau lên gương mặt nhỏ nhắn của người con gái đó, bàn tay hắn cử động hết sức nhẹ nhàng. Nhưng bóng lưng ấy lại khiến cho người ta phải thấy sợ hãi. Dường như chỉ có đôi bàn tay của hắn còn 1 chút nhân tính ít ỏi.

“Đại.. đại ca..” Luân ái ngại muốn nói điều gì đó, nhưng rất nhanh, Nam ở bên cạnh giữ tay hắn lại. Luân nhướng mày quay sang nhìn thằng bạn thân, chỉ thấy hắn lắc đầu ý muốn cậu đừng nói nữa.

Luân biết điều ngậm miệng lại quay người bước ra cửa. Chỉ lúc sau hắn quay lại bên người là 2 người con gái. Hắn chán nản thở dài 1 tiếng, ném 2 cô gái xuống sàn nhà. Luân chán nản quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn ko muốn nhìn 2 thân hình nhỏ bé đang nằm dài trên mặt đất nữa.

Đứng bên cạnh hắn cũng có 1 người vô cùng đồng cảm với hắn, Nam đứng đó, gương mặt vô cùng miễn cưỡng. Hắn thật muốn đi ra ngoài, nhưng đại ca còn chưa nói có thể đi, hơn nữa chắc chắn còn có việc sai bảo, cho nên bản thân hắn ko thể nào đi ra ngoài được. Biết là vậy nhưng mà bản thân hắn thật sự ko muốn được tận mắt chứng kiến cái cảnh tượng này 1 chút nào.

Trên nền nhà sáng bóng, 2 cô gái đang run rẩy cố gắng bò dậy. Một cô gái hầu gái thân hình nhỏ nhắn đang run lên từng cơn. Ko rõ là do ban đầu bị sô ngã quá mạnh, hay bởi bản thân cô đang run lên vì sợ hãi. Người ta chỉ thấy gương mặt của cô ấy đã tái mét, toàn thân thể ko ngừng run bần bật. Con mắt cũng trở nên trắng dã vô hồn. Cô ấy đang vô cùng sợ hãi. Dường như ngay cả đứng thẳng người cũng trở thành vô cùng khó khăn với cô ấy. Còn cô gái với mái tóc xoăn mềm mại bên cạnh cô, cũng đang run rẩy. Nhưng gương mặt xinh xắn của người con gái ấy lại đang vô cùng kiêu hãnh ngẩng cao đầu nhìn vào bóng lưng cao lớn đang ngồi trên giường kia.

Mi cảm giác cuộc đời này quá bất công. Người con trai ngồi đó, cái bóng lưng to lớn đó cô đã nhìn ko biết bao nhiêu lần, nhưng chưa 1 lần nào, cô có thể nhìn thẳng trực tiếp con người đó. Ko phải bởi vì cô sợ hãi, ko phải bởi vì cô ko dám đối mặt. Mà vì người đó mãi mãi cũng sẽ chỉ quay lưng về phía cô. Vì trong đôi mắt sâu thẳm ko thấy đáy ấy ko bao giờ hướng về phía cô. Trong mắt hắn chỉ có người con gái đó. Cô cứ tự cho mình rất xinh đẹp, cô rất tin vào lực hấp dẫn của mình. Nhưng mà là cô quá mơ mộng. Bởi vì đến cuối cùng, vào cái ngày mà hắn nói cô tới căn phòng đó, cô đã hiểu rất rõ. Hắn ko hề có chút tình cảm nào với cô. Cô cứ hy vọng vào mỗi đêm hắn tới phòng của cô, mỗi hành động thô lỗ của hắn làm cô mù quáng nghĩ rằng bởi vì hắn cần có cô chứ ko phải chỉ bởi vì nhu cầu sinh lý bình thường của hắn. Cô mỗi ngày bởi vì hành động của hắn mà ôm hy vọng, cho tới khi hắn nói ra câu đó. Cô mới có thể quán triệt được 1 điều. Hắn chỉ đang cần cô như 1 công cụ để thu hút sự chú ý của người con gái đó. Trong lòng cô hiện tại thật ngổn ngang, nói cô ko sợ thì ko phải. Nhưng ngoài sợ hãi cô lại càng căm giận nhiều hơn. Cô hận hắn. Người đàn ông đó cô thật sự hận hắn, căm hận đến tột cùng. Hắn có thể đang tâm mang cô đi đẩy cho lão già ghê tởm ấy, hắn có biết cô cảm giác thế nào hay ko? Cho nên cô mới muốn người con gái mà hắn chân trọng nhất, người mà hắn ta ra sức bảo vệ trong lòng bàn tay ấy cũng phải hiểu được sự đau khổ mà hắn ta đã mang lại. Cho cô ta thấy bộ mặt thật của cái tên xã hội đen cặn bã này.

Nhưng mà cô lại càng ko ngờ, cô đánh giá quá thấp người con gái đó. Là cô ta ko nghĩ rằng gương mặt ngây thơ ấy, ko nghĩ rằng cô gái ngây ngô ấy lại có thể khiến cho người ta mù quáng. Cô hoàn toàn ko ngờ rằng chỉ bởi vì 1 cô gái hắn ta ko hề chần chừ đạp thẳng lão già ấy bay qua cửa sổ. Khi hắn ta lao tới cửa đẩy cô ra ngoài hành lang, cô thật sự đã bàng hoàng. Cô thật sự đã hoang mang và chết lặng tại chỗ. Ánh mắt lúc ấy của hắn tựa như 1 hung thần từ địa ngục mang tới tràn ngập bi thương, cùng thống khổ đối với người đối diện. Chết lặng ở hành lang, cô nhìn rõ khung cảnh bên trong rõ mồn một. Nhìn rõ gương mặt vừa lo lắng, lại vừa căm hận của hắn khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Khi đó cô thật sự đã muốn cười. Bởi vì gương mặt đau khổ của hắn, làm cho cô vừa chua xót lại vừa thỏa mãn. Nhưng khi hắn ta ko hề suy nghĩ hay chần chừ, giơ chân đá bay cái thân hình già nua ấy lao thẳng về phía cửa sổ như 1 quả bóng. Lúc ấy cũng là lúc nụ cười của cô vụt tắt. Cho tới bây giờ, vào lúc này đây, cô vẫn chưa thể nào quên được những điều đó. Cô hoàn toàn ko thể tin được hắn ta sẽ làm như thế. Hắn ta yêu cô ấy đến thế sao? Đó là điều đầu tiên khi nụ cười của cô biến mất cô đã nghĩ tới.

Tú Triết cầm chiếc khăn mặt ướt giũ lại 1 lần, lại lo lắng đặt lên chiếc trán nóng bỏng của cô. Trong lòng hắn ko giữ nổi tiếng thở dài. Bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi má mềm mại đang đỏ ửng nóng ran của cô. Bởi vì hắn sợ bàn tay quá thô ráp của hắn có thể làm xước làn da mềm mại của cô mất. Bởi vì cô ấy luôn mong manh như vậy, làm cho hắn lo sợ đến nỗi ko dám đưa cô ra ngoài. Sợ rằng thế giới này sẽ làm cho cô bị thương tổn.

Căn phòng to lớn sang trọng chìm trong im lặng. Ko khí lại nặng nề tựa như bạn ở trong 1 chiếc thang máy đang bị hỏng. Ko khí càng lúc càng ít, làm cho người ta hít thở cũng ko thông, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề và hoảng loạn giữa bờ vực sống và chết.

Nhưng mặc cho cái ko khí có ảm đạm đến đâu, dường như vẫn ko hề ảnh hưởng tới cái trung tâm của cơn bão dù chỉ 1 chút. Cảm giác nặng nề khiến người ta ngột thở, dường như là ở 1 nửa bán cầu khác chứ hoàn toàn ko chút ảnh hưởng tới cái người đang ngồi lặng lẽ trên giường kia.

“Đại ca, người đã đến rồi!” Nam cố gắng lấy hết can đảm phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Dù sao mọi người cũng đã quá mệt mỏi rồi. Chết sớm chết muộn thì cũng là chết, kết quả đã ko thay đổi tại sao còn phải chờ đợi mãi làm gì. Càng chờ đợi lại càng khiến người ta thêm lo lắng.

Lúc này Tú Triết mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, người hắn cứng ngắc trong 1 thoáng. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào người con gái đang thiêm thiếp đi vì mệt mỏi ở trước mắt. Trái tim của hắn có chút đau nhói. Ngọn lửa hận đã tắt lại như được châm thêm 1 mồi lửa bừng bừng cháy.

“Đại ca?” Nam nghi hoặc nhìn dáng lưng cao lớn của Tú Triết, trong mắt ko giấu được chút lo lắng.

Tú Triết khẽ gật đầu, vẫn ko thèm quay đầu nhìn lại những con người đang chờ trực quyết định của mình. Hắn trầm ngâm 1 chút, rồi mới chậm rãi mà nói.

“Gần biên giới có 1 nhà thổ của đám lâm tặc đúng ko?” giọng nói trầm trầm của hắn vang lên, tựa như tiếng chuông đồng trầm ổn.

“Dạ!” Nam bình thản trả lời, đôi mắt vô tình liếc qua người con gái xinh đẹp đang ngồi trên mặt đất. Đôi mắt hắn vô tình như liếc nhìn 1 cọng cỏ bên đường. Kết cục này cô ấy ko nên trách ai cả.

“Anh.. anh định làm gì?” Khó khăn lắm mới tìm được tiếng nói. Mi cố gắng lắm mới có thể thốt ra vài từ vô cùng thảng thốt. Cô đã nghĩ đối với cô sẽ chẳng còn điều gì có thể tệ hơn thế. Nhưng xem ra cô quá xem thường cái gọi là hiện thực tàn khốc rồi. Bởi vì hiện thực còn tan thương hơn nhiều so với tưởng tượng.

Tú Triết hoàn toàn ko chút bận tâm về câu hỏi của Mi. Anh vẫn chậm rãi thay khăn mặt ướt cho Minh, hoàn toàn bình thản nói với Nam.

“Trói cô ta lại bán cho họ!” Ngắn gọn và hết sức rõ ràng, tựa như hắn ta đang nói về thời tiết ngày hôm nay vậy. Như thể bạn tình cờ nói, trời hôm nay thật đẹp.

“KO. Anh ko thể làm như vậy!” Mi cảm giác rõ ràng trong họng mình tựa như vừa bị nuốt phải 1 đám giun đất vẫn còn sống. Cổ họng của cô ta đắng ngoét, nôn nao đến khó chịu. Ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy. Cô hoàn toàn ko còn chút bình tĩnh nào nữa. Cô đã quá xem nhẹ người đó, càng xem nhẹ hơn nữa sự độc ác của người đó. Ai nói rằng xã hội này ko có xã

hội đen? Ai nói rằng xã hội đen giờ ko còn là những người giết người ko gớm tay nữa? Giả dối. Bởi vì tên xã hội đen đang ở trước mặt cô, thậm trí ko cần dùng tới đao, kiếm hay súng đạn cũng có thể giết người. Hắn có thể đẩy người ta xuống vực sâu ko đáy mà ko thèm chớp mắt lấy 1 cái.

“Ồn ào quá. Mau lôi ra ngoài. Đừng làm Minh thức giấc!” Tú Triết lạnh nhạt nói. Cặp lông mày đen nháy hơi nhíu lại khó chịu. Bàn tay thô ráp của hắn lại che lấy đôi tai cô, như 1 tấm lá chắn che chở cô khỏi những tiếng ồn ào khó chịu này.

“Dạ, đại ca.” Nam ngoan ngoãn cúi đầu. Đưa cho Luân 1 ánh mắt để cậu ta thoát khỏi trạng thái tạm thời cúp điện, ra hiệu cho cậu ta lôi cô ta ra ngoài trước.

Luân như gặp được cứu tinh, cậu lập tức túm chặt lấy tay Mi, đôi mắt nâu cho cô ta 1 ánh nhìn thông cảm. Cô ko nên trách ai cả. Người ko đụng đến mình, mình ko hại người. Đây là nguyên tắc của đại ca. Nhưng cô ta rõ ràng biết rằng đó là con mèo đại ca nuôi, lại còn dám mang đi bán. Cô ta ko bị đại ca buộc ngược thả trôi xuống thác nước 3 ngày, hoặc trói chân trói tay găm vào cọc gỗ đã là may mắn cho cô rồi.

Mi sợ hãi cảm giác được bàn tay túm chặt lấy mình. Hiện tại cô thực sự sợ hãi. Cô ko dám nghĩ tới tương lai của mình ở cái gọi là nhà thổ ấy sẽ như thế nào. Càng ko dám nghĩ tới cái cụm từ “lâm tặc” ở phía sau. Cô ko muốn. Ko muốn bị gả bán vào nơi đó. Dù rằng ko thể làm chủ trái tim của 1 đại ca xã hội đen, nhưng ít nhất cũng có thể tìm được 1 nơi có tiền mua làm vợ bé. Ko lẽ chỉ bởi vì 1 đứa con gái công sức bao lâu của cô đổ sông đổ bể.

“Đừng. Làm ơn!” Mi run rẩy ngã quị xuống đất, quyết ko muốn rời đi. Cô có cảm tưởng như mình sắp bị đẩy xuống 1 chiếc hố đen ko có đáy vậy.

“Ồn quá! Chúng mày đang làm gì?” Tú Triết bực bội gằn từng tiếng thô ráp.

“Dạ.. dạ!” Luân lung túng như gà mắc tóc nhìn người con gái đang cố sống có chết bám vào mặt đất ko rời. Hắn cắn răng ko muốn nghe tiếng gào khóc khó chịu ấy, lạnh lùng bế sốc cái đống thịt đang run rẩy trên mặt đất lên vai như bê 1 bao cát.

“Đừng.. Xin đừng. Làm ơn! Anh ko thể đối với tôi như vậy! Anh ko thể đối với tôi như vậy!” Mi nước mắt nước mũi như mưa, ban đầu là tuyệt vọng, sau đó là điên cuồng gào thét. Gương mặt xinh xắn mọi khi tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, bây giờ lại như thể bức tranh sơn mài bị ngâm trong nước, những sắc màu đều phai tàn, nhoe nhoét như 1 đống hổ lốn rệu rạo 1 cách thiếu thẩm mỹ nhất. Cô ko còn đủ minh mẫn, hay can đảm để bình tĩnh. Nhìn căn phòng càng lúc càng xa dần, cô ta càng sợ hãi, cô ta càng dẫy dụa, nhưng người con trai bế cô vẫn trơ ra như đá tảng. Từng bước chân của hắn, cứ như đếm từng bước cô được đưa tới địa ngục. Nước mắt uất ức, hay là hối hận cô ko rõ bởi vì hiện tại cô ko còn là 1 người tỉnh táo để có thể suy nghĩ nữa. Cô ta đã hoàn toàn mất trí.

Tú Triết lạnh lùng che kín đôi tai của Minh lại, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô đang thiêm thiếp ngủ. Nếu như lúc ấy hắn ko tới, nếu như hắn chậm chỉ 5 phút thôi, nếu như.. Hắn ko dám nghĩ tiếp. Hắn cắn chặt răng nhìn cô gái còn đang run rẩy ngồi trên đất.

“Lôi cô ta xuống hầm kín. Bỏ đói, mỗi ngày đều chăm sóc đặc biệt cho tao!” Tú Triết tức giận gào lên.

“Da..” Nam ái ngại nhìn người hầu gái mặt đã trắng bệch hoàn toàn ko có khả năng nói thêm lời nào lo lắng. Cô ta sẽ ngất xỉu ở đây thì sao?

Tú Triết hoàn toàn ko buồn liếc mắt nhìn sự lo lắng của bất cứ ai, hắn chỉ lạnh nhạt ngồi im tại chỗ, nhìn con người còn đang vùi mình trong giấc ngủ kia đầy lo lắng. Chỉ vì 1 chút bất cẩn của những người này, cô ấy suýt nữa đã thành mồi ngon cho kẻ khác. Chỉ bởi vì những bất cẩn như thế cho nên hắn thật bực bội. Hắn ghét những sự bất cẩn ngu ngốc ấy, nên hắn mới phải giam cô lại. Ghét những điều bất thường ko đáng có ấy, nên hắn mới càng căm phẫn những người gây nên tai họa.

“Còn ko mau lao đi!” Tú Triết tức giận gào lên.

“Dạ!” Nam cúi đầu trả lời vô cùng chắc chắn.

“Ah..” Cô gái hầu gái hoàn toàn ko còn khả năng nói thêm câu nào ngoài thất thanh 1 tiếng theo phản xạ khi bị Nam kéo đi. Bởi vì cô gái đã quá sợ hãi trước hình phạt trước mặt đang đợi mình, cho nên cô hoàn toàn ko còn chút năng lực nào để van nài hay xin tha thứ.

“Làm gì mà lề mề như vậy? Mau mau lôi ra ngoài!” Tú Triết bực bội gào lên nhìn đôi mắt nghi ngại của Nam dành cho mình, hắn ghét sự phân vân của tên đàn em lúc này.

“Đừng!”

Một giọng nói nhẹ như gió thoảng, thấp như thể vực sâu, yếu ớt đến độ như hương thơm của loài hoa nhỏ mới nở trên đồng cỏ xanh mát, Chỉ cần 1 cơn gió thoảng qua cũng có thể làm cho mùi hương ấy tan biến vào trong ko gian. Nhưng âm thanh vô cùng mỏng manh ấy lại làm cho Tú Triết chú ý. Anh lo lắng nhìn người con gái đang nằm nơi đó. Cô đang mở đôi mắt mệt nhọc nhìn hắn.

“Tỉnh rồi sao?” Tú Triết lo âu nhìn cô hỏi.

Minh mệt mỏi khẽ gật đầu, khóe môi khô ráp bạc nhược như chính cơ thể cô lúc này. Nhưng cô vẫn rất cố gắng dùng chút hơi sức mỏng manh còn lại của mình nói với hắn.

“Anh định làm gì cô ấy? Ko phải lỗi tại cô ấy!” Minh dùng hơi sức yếu ớt của mình nói với hắn, đôi mắt sáng mọi ngày trũng xuống như đóa hoa héo hon trước gió.

Tú Triết nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Hắn mím chặt môi lại, đôi mắt sẫm lại xa xăm nhìn cô. Chậm rãi dùng bàn tay lau gương mặt đẫm mồ hôi của cô. Trong lòng hắn là đau xót, cũng có chút buồn bã mà hắn ko thể nào gọi tên.

“Ko có gì. Mau ngủ tiếp đi!” Hắn nhẹ nhàng lau chiếc trán của cô, dịu dàng mà khuyên nhủ.

“Ko phải. Anh định mang cô ấy đi đâu? Ko được. Thả cô ấy ra!” Minh yếu ớt nói nhưng lời lẽ mỏng manh ấy lại càng da diết hơn bao giờ hết.

Tú Triết nhìn bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đang nắm lấy cổ tay mình. Đôi mắt hắn trũng xuống, đầy bi thương.

“Được rồi! Ko mang cô ấy đi đâu hết!” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười hết sức dịu dàng. “Mau ngủ đi!”

“Thật?” Minh lo lắng nhìn hắn như muốn tìm 1 sự đảm bảo chắc chắn từ hắn.

Tú Triết mỉm cười mà gật đầu. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô “Mau ngủ đi!”.

“Vậy cô ấy?” Minh liếc mắt nhìn cô hầu gái đang nằm dài trên đất mặt trắng bệch kia.

Tú Triết thở dài nhìn cô. Rồi rất nhẹ hắn nói bằng 1 giọng vô cùng miễn cưỡng “Mau đi xuống làm việc đi.”. Nói rồi hắn lại nhìn cô nhướng mày như muốn hỏi được chưa?

Lúc này Minh mới an tâm mà nhắm mắt lại, cô hít thở sâu đều đặn kéo chăn chùm ngang gương mặt mình. Tú Triết chỉ im lặng ngồi bên cạnh giường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia đang thở đều đặn, trái tim hắn nhẹ đi 1 chút. Cả căn phòng dần dần chìm trong im lặng. Chỉ còn lại 1 người con trai nghe rõ ràng trái tim mình đang đập từng hồi. Đêm nhẹ nhàng như bức màn bao phủ lên mọi vật, điềm nhiên che dấu những cảm xúc của 1 ai đó.

Rầm!

“Khốn nạn! Thằng nhãi ranh đó dám!” một lão già trên người đầy vết thương, mắt trái đang băng vải trắng vẫn còn hơi dính máu tức giận gầm lên.

Đám đệ tử của lão đứng đằng sau lưng, co rúm lại kính cẩn ko dám ngẩng đầu. Hiện tại lão hổ đang nổi giận ai có thể dám dây vào chứ.

“Thằng oắt con ấy thật ko biết trời cao đất dầy là gì. Nó nghĩ bố nó là lão đại thì nó muốn làm gì thì làm chắc? Khốn kiếp!” Lão già nheo mắt lại, con mắt phải nhỏ ti hí hằn học đỏ au 1 màu hận thù.

Dùng bàn tay vẫn còn đầy những vết sước ngang dọc đưa lên sờ vào con mắt trái của mình. Lão cảm thấy đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi, dường như máu lại tiếp tục chảy ra từ hốc mắt hắn làm đỏ ướt đẫm 1 mảng băng trắng. Hắn vô cùng bực bội. Thù này hắn ko trả hắn còn là lão hổ sao? Từ khi hắn bắt đầu vào giang hồ đến nay, mấy chục năm chưa từng có kẻ nào dám đối xử với hắn như vậy. Chưa có kẻ vào dám giơ chân đá hắn từ cửa sổ ra ngoài. Nhất lại là 1 thằng oát con vắt mũi chưa sạch nữa chứ. Khốn kiếp. Vô cùng khốn kiếp. Tên oắt con ấy mới ra đời đã nghĩ mình là hùm là báo, là vương là tướng chắc? Vậy để ta cho hắn biết gây sự với hắn sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.

“Chuyến hàng tiếp theo của hắn ta là khi nào?” Lão đàn ông ngồi sâu hơn vào ghế, cầm lấy chiếc ly trên bàn nhấm nháp. Con mắt lành lặn duy nhất nheo lại âm hiểm tựa như vực sâu ko thấy đáy.

“Dạ. Là tuần sau!” một tên diện đồ đen gần đó ngoan ngoãn trả lời.

“Tốt!” Người đàn ông thỏa mãn nở 1 nụ cười hiểm ác, trong con mắt nhỏ xíu hiện lên 1 tia sáng ngoan độc. Tú Triết cứ chờ mà xem.

Chăn. Gối. Gối. Nệm ghế.

“Anh.. anh đúng là đồ ko biết xấu hổ!” Minh vừa thở hổn hển tay vừa cầm thêm 1 chiếc đệm ghế nữa muốn hướng thẳng vào cái mặt lạnh băng của cái tên kia mà ném.

“Xấu hổ? Sao phải xấu hổ?” Tú Triết thản nhiên đứng yên tại chỗ nghiêng đầu sang 1 bên tránh chiếc gối cô vừa ném tới.

“Anh.. Anh đúng là đồ mặt dày mà!” Minh tức giận vớ lấy thêm 1 chiếc đệm ghế nữa, gương mặt cô đã đỏ au vì tức giận.

“Thấy cũng thấy hết rồi, sao em phải giận làm gì?” Tú Triết thản nhiên nhún vai nói.

“Anh.. Anh..” Minh thở hồng hộc nói ko ra lời với cái tên trơ mặt này nữa. Ném đồ thì hắn tránh như ninja tránh phi tiêu. Khốn thật.

“Được rồi. Em mới ốm dậy đừng giận nữa. Lại đây!” Tú Triết dang 2 tay ra muốn cô lại gần nhưng 1 chiếc gối lại lao tới vun vút.

“Em ko lại đây thì làm sao lấy thứ này đây? Hay là em ko cần nữa!” Tú Triết cầm trong tay 1 chiếc túi đen nhỏ vung vẩy thản nhiên nói.

Minh lập tức cứng đơ người, cô dừng động tác. Bực bội nhìn hắn trừng trừng như muốn giết người. Làm sao hắn có thể thản nhiên cầm thứ đó mà vung vẩy như vậy.

“Đưa cho tôi!” Minh giơ tay về phía hắn gương mặt đã đỏ bừng bừng vì xấu hổ.

“Muốn lấy ư? Qua đây mà lấy!” Tú Triết thản nhiên nhún vai nói. Bàn tay vẫn quay tít chiếc túi nhỏ, gương mặt vô cùng thờ ơ trước con người đang đỏ bừng mặt ở đối diện.

“Anh.. trơ trẽn!” Minh tức giận cắn chặt răng thầm rủa.

“Vậy là ko lấy chứ gì?” Tú Triết bình thản nhìn cô. Cặp lông mày đen đậm nhíu lại vẻ suy xét. “Cẩn thận dây bẩn sàn nhà!”

Minh thấy mặt mình nóng ran như vừa ăn phải cả rổ ớt cay sè lưỡi, cô lo lắng nhìn xuống sàn nhà, lại nhìn xuống quần mình. Đau khổ cùng căm phẫn trộn lại thành 1 nồi súp có mùi .. cám lợn. Cô hậm hực dẫm mạnh chân xuống sàn, tiến lại gần cái kẻ cao hơn cô 1 cái đầu tức giận giật mạnh chiếc túi trong tay hắn.

Tú Triết nhìn cô mỉm cười rất thích thú, gương mặt

lạnh lùng cao ngạo như thể muốn nói: Đã bảo mà, cô thua rồi. Làm cho Minh gần như muốn đi tù ở tuổi 19.

“Còn ko mau đi thay? Cô sẽ bị ướt hết đó!” Tú Triết thản nhiên nói.

“Anh đúng là tên bệnh hoạn!” Minh tức giận gào thẳng vào mặt hắn rồi quay người chạy 1 mạch vào nhà vệ sinh. Cô hiện tại thật sự căm phẫn vô cùng về giới tính của mình.

Tú Triết đứng im lặng nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại, ko kìm chế được mà nở nụ cười. Phải làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy trêu ghẹo cô ấy rất thú vị. Hắn thật sự rất thích trêu chọc cô bé đó. Hay phải nói rằng từ khi có cô gái đó mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, cuộc sống nhàm chán mọi khi của hắn đột nhiên trở nên sống động lạ thường.

“Cái tên đáng ghét đó. Hắn thật sự là con trai chứ? Cầm cái thứ này mà vung vẩy, đúng là trơ trẽn ko chịu nổi!” Minh vừa nhìn chiếc gói trong tay, vừa lầm rầm nguyền rủa. Tại sao 1 người như hắn lại có thể thản nhiên cầm cái thứ này mà vung vẩy ko biết. Đúng là trơ trẽn ko còn gì để nói.

“Xong rồi?” Tú Triết rời mắt khỏi tivi ngước lên nhìn cô, đôi mắt có chút tươi cười thích thú. “Ngồi xuống ăn đi!”

Minh hừ lạnh 1 tiếng nhìn hắn hết sức khinh thường, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Dù sao cũng ko thể để bản thân mình bị đói. Đương nhiên phải ăn cho no mới có sức lực nghĩ cách về nhà rồi. Nhưng cô thật muốn biết, cô có thể làm gì để về nhà bây giờ? Vừa lơ đễnh suy nghĩ vừa cầm bánh mì cho vào miệng. Cô đột nhiên nhớ đến ngôi nhà nhỏ của mình. Đột nhiên nghĩ tới chị gái xinh xắn của mình, cũng đột nhiên..

“Anh bán Mi cho ai rồi?” Minh quay sang nhìn cái kẻ đang ngồi bên cạnh mình hỏi.

Mặt Tú Triết lập tức sẫm lại, cặp lông mày nhíu lại rất ko hài lòng. Hắn nhìn cô như thể đang muốn trách móc ko nên hỏi vấn đề này. Nhưng Minh nào có cho hắn được như ý.

“Nói đi. Anh bán cô ấy cho ai rồi? Hơn nữa, người trong căn phòng đó là ai?” Minh hơi nhíu mày lại hỏi. Nghĩ lại cái ngày hãi hùng ấy cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng ko phải vì thế mà cô ko dám đối mặt với vấn đề. Bởi vì ko đối mặt thì vấn đề vẫn mãi tồn tại, có thay đổi được gì đâu. Nhưng 1 điều rất lạ, khi cô lơ mơ trong cơn sốt cô nghe thấy rõ ràng giọng nói của cô giúp việc, ko có gì khác. Nhưng còn Mi thì từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy 1 lần. Cho nên chỉ có thể có 1 khả năng, cô ấy đã bị bán cho 1 ai đó giống như những cô gái trước kia. Đôi khi cô cảm thấy rất hiếu kì, những người con gái đó chấp nhận để lấy những ông chồng ngoại quốc mà mình ko biết mặt, chỉ cần họ là những người giàu có. Như vậy, thì có gì đáng để chờ đợi. 1 tương lai chỉ có vật chất, 1 tương lai mà bản thân họ chỉ có thể chìm đắm trong hư vinh. Vậy tại sao họ lại thích lấy những ông chồng ngoại quốc như vậy?

“Mau ăn đi. Hỏi chuyện đó làm gì?” Tú Triệt lạnh nhạt quét mứt lên miếng bánh mì rồi đưa cho cô.

“Muốn biết dĩ nhiên phải hỏi. Anh nói xem, anh lại đem cô ấy đi bán rồi?” Minh trừng mắt lại với hắn, tay vươn ra lấy miếng bánh mì hắn đưa cho lên miệng cắn 1 miếng ngon lành.

“Uống sữa đi!” Ngay khi cô vừa có ý định mở miệng hắn lại đưa cho cô thêm 1 cốc sữa mát lạnh.

“Thế nào thì cũng phải nói rõ ràng chứ!” Minh cầm lấy cốc sữa uống 1 ngụm.

“Ăn đi!” Tú Triết thờ ơ lại tống vào tay cô thêm 1 miếng bánh mì. Mới nghĩ thôi hắn lại cảm thấy khó chịu. Cái con ranh ko biết thân phận ấy, lại còn dám giở trò sau lưng hắn. Cái gì mà mượn dao giết người? Nếu có thể hắn cũng muốn giết luôn cái tên đưa ra ý tưởng ngu ngốc này. Nghĩ lại hình như trừng phạt tên đó vẫn còn nhẹ quá.

“Trời ơi là trời. Tôi còn phải chịu hình phạt này đến bao giờ?” Luân vừa nằm dài trên ghế vừa rên rỉ vì cả người đang đau mỏi, khổ sở.

“Đến khi nào đại ca hết giận!” Nam vẫn đang đọc tài liệu ko thèm ngẩng đầu lên mà vẫn trả lời.

“Vậy tao chết chắc rồi?” Luân rầu rĩ nói.

“Mày còn sống được đến giờ này đã là kì tích rồi!” Nam bình thản nói.

“Mày còn ở đó nói mát.” Luân liếc mắt nhìn tên bạn thân bực bội.

“Tao chỉ nói sự thật thôi. Ai bảo mày đưa ra cái phương pháp ngu ngốc ấy. Cái thân làm tội cái đời!” Nam thờ ơ nói, đứng dậy rời khỏi ghế cầm theo giấy tờ hắn đã chỉnh sửa lại, thong thả bước ra ngoài.

“Nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ vào. Nên nhớ sắp đến giờ cơm rồi đấy. À đúng rồi, đống quần áo bẩn còn chưa giặt đúng ko?” Nam khinh khỉnh nở nụ cười, vỗ vỗ vào vai thằng bạn thân đang nằm trên ghế làm nó đau đến chảy mồ hôi.

“Mày..” Luân vừa nghiến răng chịu đau vừa hằm hè nhìn cái con người đang vô cùng thích thú khi người gặp họa kia đầy tức giận.

“Thế nên mới nói, lần sau muốn đưa ra ý kiến thì làm ơn suy nghĩ cẩn thận 1 chút!” Nam mỉm cười đầy châm biếm rồi thong thả bước ra ngoài.

Luân tức giận muốn đấm thẳng vào cái gương mặt điềm nhiên của thằng bạn thân 1 cái, để xem mặt hắn cứng hay nắm đấm cứng hơn. Nhưng hiện tại với tình trạng nhấc người cũng khó khăn như bây giờ hắn có muốn cũng lực bất tòng tâm. Nghĩ lại càng cảm thấy căm phẫn. Chỉ bởi vì cái con nhỏ ngu ngốc ấy nghĩ ra cái chiêu ngu ngốc ấy, làm cho hắn cũng bị liên lụy. Cái con nhỏ ngu ngốc ấy để hắn gặp lại, nhất định hắn phải trói cô ta thả giữa thác nước 1 ngày 1 đêm rồi mới mang cô ta đi bán. Hại hắn bị đại ca cho toàn bộ người giúp việc nghỉ ngơi để hắn làm toàn bộ việc nhà. Khốn nạn. Để cho hắn thành sống dở chết dở như bây giờ đây.

Cốc cốc..

“Vào đi!” một giọng nói trầm trầm ko có nhiệt độ vang lên từ sau cánh cửa.

Nam từ từ mở cánh cửa bước vào phòng. Trong căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường thời thượng một cô gái đang dựa người vào thành giường trên tay cầm 1 quyển sách, bên cạnh có 1 người đàn ông cao to với gương mặt góc cạnh lạnh băng đang ngồi bên cạnh giường. Gã đàn ông thấy Nam bước vào mới ngẩng đầu lên nhìn.

“Đây là fax từ tổng bộ!” Nam đưa tập hồ sơ cho Tú Triết giọng nói đều đều.

Tú Triết thờ ơ cầm lấy tập file, mở ra đọc những tài liệu bên trong. Gương mặt của hắn trở nên trầm trọng, đôi mắt sắc bén tựa như con mãnh thú rơi vào cuộc chiến. Hắn lạnh lùng lật từng trang, từng trang, nhìn những con chữ trên đó như thể đối thủ ko đội trời chung. Sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên xấu hơn.

“Chuyến hàng tiếp theo bao giờ mới đến?” Tú Triết gấp tập hồ sơ lại, đảo đôi mắt sắc lẻm nhìn Nam.

“3 ngày nữa!” Nam nói.

“Tốt! Lo liệu cẩn thận!” Tú Triết ném tập hồ sơ lại cho Nam, hắn thờ ơ bỏ lại 1 câu rồi ngả mình trên chiếc giường ko buồn nói thêm câu nào nữa.

Nam biết ý cầm lấy tập tài liệu, ngoan ngoãn đi ra ngoài đóng cửa lại. Hắn hiểu hơn ai hết, bây giờ ko nên nói thêm lời nào nữa. Vì mọi việc tự bản thân đại ca sẽ có tính toán.

Minh liếc nhìn cái người đang nằm bên cạnh mình, gương mặt góc cạnh của hắn hôm nay trông lại càng giống như tảng đá nặng trịch. Đôi mắt dài hẹp nhắm nghiền thành 1 đường cong dài như vết cắt trên mặt lại càng làm cho ngũ quan của hắn có phần góc cạnh hơn nữa. Cặp lông mày đen nháy rậm rạp, như 2 con sâu róm to đùng đang nhíu lại. Sự mệt mỏi giống như 1 chiếc đục đẽo lên gương hắn những đường khắc khô ráp cứng ngắc.

Tú Triết cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mệt mỏi bởi những mệnh lệnh mà hắn cứ phải nhận mỗi ngày. Hắn đôi khi cảm thấy làm xã hội đen thật sự quá mệt mỏi với hắn. Cuộc sống đối với hắn giống như là 1 quá trình hoạt động của 1 cỗ máy, với hắn mỗi 1 ngày thời gian trôi qua là như vậy. Hắn phải sống, giống như máy móc trong 1 công xưởng được lập trình sẵn, cứ như vậy mà tiếp tục trôi qua. Hắn luôn cảm thấy rất nhàm chán. Cuộc sống đối với hắn thật sự rất vô vị. Mỗi ngày đều như vậy, mọi việc hắn muốn đều diễn ra như vậy. Giống như 1 chương trình đã được lập trình sẵn, và hắn biết rõ kết quả cuối cùng như thế nào. Cho nên hắn luôn thờ ơ với mọi chuyện. Luôn ko quan tâm đến mọi chuyện.

Đột nhiên 1 ngón tay nhỏ nhắn vươn ra, ấn nhẹ vào giữa cặp lông mày đang nhăn lại của hắn. Một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa từ nơi ngón tay ấy chạm vào, làm cho cặp lông mày ấy dãn ra, đầu hắn cũng trở nên nhẹ nhõm, ko còn nặng nề nữa. Tú Triết từ từ mở mắt, nhìn con người đang đối diện với hắn.

“Nhăn mặt thật xấu trai!” Minh nhíu mày nói.

“Vậy bình thường cô thấy tôi đẹp trai?” Tú Triết chăm chú nhìn sâu vào gương mặt ngây ngốc của cô mỉm cười. Cả gương mặt hắn đều dãn ra, mọi suy nghĩ nặng nề dường như bị 1 trận mưa rửa trôi hết cả.

“Anh chưa bao giờ soi gương sao?” Minh bĩu môi, bàn tay vẫn đặt trên giữa cặp lông mày của hắn, gương mặt ko nhìn vào hắn mà lơ đễnh quay sang trái suy tư.

“Vậy sao cô nói bây giờ tôi xấu trai?” Tú Triết thích thú vặn lại.

“Thì bình thường ko đẹp, nhưng bây giờ lại càng xấu hơn!” Minh rất thật thà mở đôi mắt to tròn của mình nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Xem ra cô rất để ý đến tôi!” Tú Triết khoanh tay lại thích thú nhìn gương mặt phúng phính của cô đang ngơ ngác nhìn hắn.

“Ai mà thèm để ý đến anh!” Minh bĩu môi lập tức phủ nhận, rất nhanh rút bàn tay đang đặt trên mặt hắn lại, muốn xoay người nằm sang 1 góc.

Nhưng ngón tay cô chỉ vừa mới rụt lại, đã bị bàn tay to lớn lại cứng ngắc của hắn giữ lại. Tú Triết thản nhiên cầm lấy cổ tay cô, kéo giật mạnh lại. Làm cho Minh mất đà cả người ngã nhào lên người hắn.

“A! Anh đang làm gì vậy?” Minh tức giận rên rỉ. Giường có êm đến mấy nhưng bị cái vật thể cứng như đá này làm cô đau điếng.

“Chà chà! Xem ra tôi nuôi cô béo tốt đấy chứ! Đã nặng hơn nhiều rồi!” Tú Triết vừa cười vừa vòng tay qua người cô để cô ko thể ngồi dậy nổi.

“Bỏ ra! Cái tên trơ trẽn này. Bỏ ra xem nào!” Minh bực bội giẫy dụa, đá chân vung tay y như con lợn con bị người ta trói ngang muốn chạy ra ngoài.

“Đúng là béo lên nhiều hơn trước đó. Tôi vỗ béo cô cũng tốt đấy chứ?” Tú Triết thích thú giữa chặt cô lại trên người hắn, một tay lại rất thảnh thơi vỗ vào mông cô.

“Á! Dừng lại. Dừng tay.” Minh cảm thấy cả người mình nóng ran, má cô đã ửng đỏ ko rõ bởi vì tức giận quá, hay là bởi vì cô đang xấu hổ đây. Trái tim cũng cứ đập thình thịch, thình thịch như đang muốn phá cửa lồng ngực ra ngoài vậy. Trời ơi, tại sao cảm xúc của con người lại phức tạp như vậy, chạy nhanh tim cũng đập nhanh, tức giận cũng đập nhanh, xấu hổ cũng đập nhanh. Trái tim của cô có phải bệnh rồi ko?

“Xem ra đã béo tốt rồi đây!” Tú Triết vẫn thản nhiên giữ chặt lấy cô vừa nói.

“Béo t

ốt thì sao? Vỗ béo xong thì mang đi bán được rồi đấy!” Minh cáu kỉnh lườm hắn 1 cái.

Gương mặt Tú Triết đột nhiên cứng lại, nụ cười lập tức tắt ngóm trên đôi môi của hắn. Đôi mắt sâu thăm thẳm trở nên tối tăm giống như màn đêm ko có 1 vì sao nào chiếu sáng.

“Vỗ béo rồi thì phải để làm thịt chứ!” Giọng nói của hắn trở nên lạnh băng, mơ hồ. Khuôn mặt cứng như sắt đá ấy đột nhiên có chút tà ác trêu ghẹo làm cho người ta cảm thấy rờn rợn.

“Hả?” Minh mở tròn mắt, cảm giác tim mình vừa lỡ mất 1 nhịp. Có phải cô điên rồi ko? Tại sao lại cảm thấy xuyến xao kì lạ, tại sao cô lại dao động? Nhưng mà, nguy hiểm..

Còn chưa kịp phân định rõ mình đang dao động vì điều gì, thì cô đã thấy cả người mình bị ai đó xoay nửa vòng, rồi đè xuống giường. Đến khi đôi mắt của cô mở to thì đã chỉ thấy 1 gương mặt góc cạnh đang ở đối diện mình, trong con ngươi ấy lại có thứ ánh sáng lấp lánh làm cho người ta phải hoa mắt. Minh nuốt nước bọt nhìn con người ở đối diện. Cảm thấy trái tim mình rất rất khó chịu. Phải làm sao? Phải làm sao? Phải làm sao?

Nhưng dường như sự hoảng loạn của cô lại càng làm cho 1 ai đó thấy thoải mái, hắn rất tự nhiên thò tay vào trong áo của cô. Minh chỉ có thể há hốc khi cả người mình đang cứng đơ ko biết nên cử động hay ko nên cử động.

Tú Triết chăm chú nhìn cô gái đang mở lớn đôi mắt nhìn mình. Trong đôi mắt to tròn quật cường ấy có rất nhiều dũng khí mà đôi khi hắn tự hỏi, cô ấy lấy đâu ra nhiều dũng khí như vậy? Đôi khi hắn thấy rất kì lạ, Một con người như cô ấy giống như thể muốn tìm mọi cách để thoát ra khỏi nơi này, ko phải là trường hợp duy nhất, nhưng cũng chưa từng có ai có nhiều can đảm như thế để đối diện với cuộc sống hiện tại. Chưa có cô gái nào đủ kiên trì và mạnh mẽ với những hình phạt mà cô ta từng chịu đựng. Con gái vốn là 1 loài động vật yếu đuối và thích hư vinh. Cho nên rất nhiều người con gái lên thành phố kiếm việc muốn đổi đời, rất nhiều người muốn lấy những ông chồng ngoại quốc giàu có để trở thành phượng hoàng. Cho nên với đòn roi và những hình phạt hà khắc cho những kẻ cứng đầu thì mãi mãi có hiệu quả. Nhưng tại sao, mọi hình phạt đối với cô ấy dường như chỉ là vô dụng. Bởi vì cho tới bây giờ cô ta vẫn ương bướng như vậy. Vẫn luôn mang trong mình 1 suy nghĩ tự do đến nỗi ko ai có thể chạm vào. Giống như thể hắn vốn ko phải là chủ mà cô ta mãi mãi là chủ bản thân cô ta. Hắn ko hề có bất cứ quyền hạn nào khác. Đôi khi hắn cảm thấy mình đúng là vô dụng, nhưng đôi khi chính bản thân hắn lại muốn buông thả cho cô 1 chút tự do. Chỉ cần cô ta vẫn ở trong bàn tay hắn. Thì cô ta có thể tự do làm bất cứ điều gì cô ta muốn trong lòng bàn tay ấy. Dù có là điều gì đi nữa.

“Anh.. Có muốn đi dạo ko?” Minh cảm giác lưỡi mình đột nhiên ngắn lại, cái cảm giác gần rất gần này, lại còn bàn tay đang ở trong áo cô đụng chạm làm cho cả người cô cảm thấy vô cùng cứng ngắc. Nếu có thể đóng băng người lại cô thật rất muốn mình trở thành 1 cục đá ko cảm xúc ngay bây giờ.

“Đi dạo?” Tú Triết nhíu mày lại nhìn vào gương mặt ngây ngô đã đỏ gay của cô, tâm trạng giống như con diều gặp được gió cứ thế mà vút bay lên trời cao.

“Phải! Phải!” Minh cật lực gật đầu, cố gắng giữ cho cái dây thanh quản của mình ko run lên bần bật để mình trở thành nói lắp. Cô phải làm sao bây giờ?

“Khi tâm trạng ko tốt đi dạo là cách tốt nhất để lấy lại tinh thần!” Minh nói vô cùng chắc chắn, nhưng có ai biết rằng trái tim của cô lại đang run rẩy như con gà mắc tóc ở trong lồng ngực.

Tú Triết chăm chú nhìn vào gương mặt đang tỏ ra cứng cỏi của cô, đôi mắt to tròn long lanh mở thật lớn, nhưng hàng mi đen láy lại chút chút khẽ run lên, cặp lông mày cố trừng lên thật kiên định, nhưng lại theo hướng trũng xuống chứ ko phải hướng lên trên. Đôi môi hồng cố gắng nói thật nhanh thật rõ ràng nhưng hơi thở lại hỗn độn gấp gáp. Cô ấy có biết rằng tất cả biểu hiện trên gương mặt cô ấy đã tố cáo sự dũng cảm giả vờ của cô ấy rồi hay ko? Nhưng hắn lại thích sự kiên định ngây ngốc của cô ấy. Hắn thích khi cô ấy cố tỏ ra mình mạnh mẽ bằng toàn bộ sức lực nhỏ yếu của mình, làm cho bản thân hắn đột nhiên lại càng muốn che chở cho cô ấy.

“Hình như ko phải là đang nghĩ đến tâm trạng tôi ko tốt, mà cô đang muốn ra ngoài thì đúng hơn!” Tú Triết trêu chọc nói với cô.

“Làm sao anh biết?” Minh mở tròn mắt chớp chớp hàng mi nhìn hắn, trong trái tim lại thắt lại 1 cái. Bị lộ rồi sao?

“Cô còn có thể nghĩ ra được cái gì khác ngoài chạy trốn?” Tú Triết nheo mắt lại nhìn cô trách móc, lại vừa có chút yêu chiều.

Minh cúi mặt cam chịu. Đôi môi chu lên rất ủy khuất.

“Vậy là có đi hay ko?” Minh nhỏ giọng nói.

“Đi!” Tú Triết cười trả lời lại.

Minh lập tức ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào gương mặt người đối diện vô cùng kì vọng. Trong đồng tử tròn xoe sáng quắc thứ ánh sáng màu nhiệm của hy vọng.

“Nhưng có điều kiện!” Tú Triết mỉm cười nói.

“Điều kiện?” Minh cảnh giác lặp lại. Sao cô có cảm giác ko tốt chút nào.

Ko phải là cảm giác ko tốt, mà nên nói là quá ko tốt. Giác quan thứ 6 của cô chưa từng báo động sai bao giờ. Ngồi trên một tảng đá bên cạnh 1 thác nước đang tung bọt trắng xóa gào thét, Minh phong tầm mắt xuống miền trung du bên dưới khung cảnh ngút ngàn tầm mắt của núi rừng. Xa xa lác đác những căn nhà sàn, thi thoảng lại tỏa ra làn khói bạc hòa vào màn sương mù nơi vùng cao tạo thành 1 bức tranh phong cảnh mờ ảo như giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Những thửa ruộng bậc thang giống như bậc thềm của 1 cung điện nguy nga ẩn hiện trong làn mây mù bao phủ làm cho người ta cảm thấy mình đang lạc lối giữa thiên đàng. Cảnh đẹp mờ ảo với những tầng mây trắng lững lờ trôi nơi lưng chừng núi làm cho con người ta cảm giác ko thật, tựa như mình đang bay lơ lửng giữa ko trung. Mùa đông vùng cao với cái lạnh làm cho người ta buốt giá thở ko ra hơi, những màn sương muối phủ trắng rừng cây đồi núi, nhưng lại hòa vào với những làn khói bếp từ những nhà sàn nho nhỏ tạo ra 1 sự tương phản ấm lòng người. Cái khung cảnh mơ hồ, lại gần gũi ấy khiến cho những vị khách phải dừng chân mà hy vọng có thể thu lại 1 chút hình ảnh của chốn tiên cảnh này lâu hơn chút nữa.

Minh mải miết đuổi theo những đường nét của bức tranh phong cảnh trước mặt, chăm chú vì bị mê hoặc bởi vẻ đẹp hư hư thực thực ấy đến độ hoàn toàn đã quên cô ko ở nơi này 1 mình.

Nắm lười biếng trên tảng đá, 2 tay gối đầu Tú Triết nhìn cô đang chăm chú nhìn cảnh vật cảm thấy ko thoải mái nên lập tức giật mạnh tay của mình.

“A!” Minh kêu lên 1 tiếng khi vừa bị kéo từ thiên đàng xuống lại địa ngục. Cô tức giận quay sang nhìn cái kẻ đang lười biếng nằm phơi nắng ở đó hậm hực.

“Cô nói đúng ra ngoài thật rất tốt!” Tú Triết thích thú nhìn gương mặt đang hầm hầm tức giận của cô rất vui sướng. Ít nhất giờ sự chú ý của cô nằm trên người hắn.

“Dĩ nhiên là sẽ thật sự tốt nếu ko có cái này!” Vừa nói Nhi vừa tức giận giơ cao sợi dây đang buộc chặt cổ tay mình đầy căm phẫn.

“Nếu ko có cái đó cô ko thể ra ngoài!” Tú Triết thản nhiên nhún vai ra chiều ko có chuyện gì hết nói với cô.

Minh vô cùng căm phẫn trừng mắt nhìn hắn nhưng hình như với hắn là vô hiệu. Cái kẻ ấy vẫn hết sức thản nhiên nằm ườn ra đó mỉm cười vô cùng đắc thắng vui vẻ. Nếu có thể dùng 1 từ để định hình hắn lúc này cô thật sự muốn nói hắn là kẻ vô sỉ nhất mà cô từng gặp từ trước tới nay. Nếu có thể được cô thật muốn đẩy hắn xuống thác nước để đem cái mặt vô sỉ của hắn rửa cho thật sạch mới được. Nhưng với tình trạng hình hiện nếu so về thực lực thì cô còn kém hắn xa lắm. Nếu đẩy hắn xuống ko phải sẽ kéo theo mình chết chung sao? Hắn cao hơn cô, khỏe hơn cô, to hơn cô cho nên dĩ nhiên cân nặng của hắn cũng hơn cô. Làm sao 1 người như cô có thể đạp hắn xuống mà vẫn đứng yên tại chỗ được. Hắn chắc chắn sẽ kéo cô cùng chết.

“Đã có ý định cho tôi ra ngoài tại sao còn nghĩ ra cái biện pháp dắt chó đi dạo này?” Minh tức giận lườm hắn nói.

“Ai bảo cô luôn có ý định bỏ trốn!” Tú Triết nhìn cô đôi mắt trở nên sắc sảo đe dọa.

Minh có cảm giác như vừa từ phòng nội soi chui ra. Cái cảm giác khó chịu làm cho cô muốn nôn mửa. Hắn ta cảnh giác cũng ko sai, đúng là cô có chút suy nghĩ muốn bỏ trốn. Nhưng mà, ít nhất cũng cho cô có 1 chút cơ hội chứ. Cứ buộc chặt thế này làm cô có muốn nghĩ cũng nghĩ ko tới.

“Tại sao cô ko bao giờ từ bỏ ý định?” Giọng nói của Tú Triết trở nên trầm thấp hơn cả thường ngày, làm cho người ta có cảm giác nặng nề tựa như rơi xuống 1 hố đen thăm thẳm ko thấy đáy.

Minh ngầng đầu nhìn vào gương mặt góc cạnh đối diện, gương mặt ấy đang vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô. Đôi mắt sắc bén thường ngày giống như 1 chiếc máy quét muốn nhìn rõ mọi suy nghĩ trong đầu cô lúc này. Minh bình tĩnh thở ra nhẹ nhàng, lấy thêm chút dũng khí trong lồng ngực. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt khó dò kia, đôi mắt to tròn của cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

“Bởi vì tôi muốn về nhà!” Cô trả lời rất chắc chắn.

“Ở nhà cô tốt đến thế sao?” Tú Triết lại hỏi tiếp. Hắn thật sự tò mò thật ra thì 1 con người bị người nhà gán nợ tại sao lại có nhiều dũng khí để chống đối đến thế.

“Dĩ nhiên là rất tốt!” Đôi mắt Minh trở nên lấp lánh, trước mặt có hình như ko phải là cảnh núi non hùng vĩ nữa, mà trở lại căn nhà nhỏ ấm cúng mà cô từng lớn lên. Trở lại những buổi sáng phải đánh thức chị cô dậy đầy khó nhọc. Bất giác cô nở 1 nụ cười đầy hoài niệm.

“Tốt hơn cả ở đây?” Tú Triết có cảm giác ko vui. Rất ko vui. Bởi vì nụ cười có phần chua xót của cô làm cho hắn cảm thấy nặng nề. Hắn thích nhìn thấy cô cười vui vẻ, ko phải cái điệu cười thê lương này.

“Anh nghĩ bị bắt cóc đem bán thì tốt lắm sao?” Minh rất ko hài lòng nhìn hắn hỏi lại.

“Ko tính đến chuyện bắt cóc hay đem bán, chỉ tính tới việc cô được đãi ngộ thế nào ở đây!” Hắn rất ko cam lòng hỏi vặn lại. “Nhà cô có lớn như ở đây ko?”

“Ko!” Minh lắc đầu trả lời. Làm sao 1 căn nhà nhỏ trong phố lại có thể bằng cái nhà to đùng chiếm cả 1 ngọn đồi được chứ?

“Có người giúp việc phục vụ hay ko?” Hắn lại tiếp tục hỏi.

“Ko!” Minh tiếc tục lắc đầu.

“Có những món ăn thơm phức luôn sẵn sàng khi cô cần hay ko?”

“Ko có! Muốn ăn thì phải tự nấu!” Minh thật thà trả lời.

“Vậy làm sao có thể tốt hơn ở đây?” Tú Triế

t vô cùng tự đắc nêu ra nhận xét cuối cùng. Hắn là người chiến thắng.

“Nhưng đấy là nhà của tôi!” Minh nhìn hắn trả lời, giọng nói trong veo như tiếng chuông gió thanh nhã lại kiêu hãnh vang lên trong ko gian, cuốn bay đi chút tự tôn ngu ngốc của người đối diện.

Tú Triết chỉ có thể im lặng trâng trối nhìn cô. Lý do này, hắn thua. Nếu cô nói đó là nhà cô hắn còn có lời nào để biện minh thêm nữa. Nhưng cũng chính vì 1 chữ “nhà” ấy làm cho hắn cảm thấy mất mát tới kì lạ. Bởi vì hắn vốn ko hiểu cái gọi là nhà ấy là thứ như thế nào.

“Nhà là nơi như thế nào?” Tú Triết tự giễu cợt mình cười chua xót vu vơ hỏi.

“Anh hỏi thế là sao?” Minh chớp chớp đôi mắt khó hiểu nhìn hắn. Câu hỏi này nghe chẳng bình thường gì cả.

“Ko biết nên hỏi thôi!” Tú Triết cười vu vơ nói.

“Anh ko có nhà sao?” Minh ngơ ngác hỏi lại.

“Ko có!” Hắn trả lời giọng nói vô cùng bình thản.

“Vậy cái nhà to đùng ở trên đồi gọi là gì?” Minh nhíu mày lại, giọng nói dè chừng hỏi hắn. Trong lòng có chút áy náy.

“Biệt thự!” Hắn thản nhiên trả lời.

Minh cảm thấy cô điên đến nơi rồi. Sao lại có thể đồng cảm với 1 người ko có nhà vì chỉ ở biệt thự chứ? Điên rồi, điên rồi. Giờ cô mới hiểu được cái cảm giác của kẻ ngốc trong truyện ngụ ngôn. Có 2 người nói chuyện với nhau, người A: nhà anh có xe ga ko? B: Ko. A: Nhà anh có đến 40m2 ko? B: Ko. A: Em nghĩ chúng ta ko hợp nhau đâu. B: im lặng. Sự thật đằng sau câu chuyện chính là: Nhà anh ko có xe ga bởi vì nhà anh chỉ audi, mec, hoặc bmw mui trần. Nhà anh ko phải 40m2 mà là 120m2. Phải. Cô công nhận cô là đứa vô cùng bại não khi lại thương cảm cho một kẻ “tôi ko có nhà bởi vì tôi chỉ ở biệt thự”. Giống y như bạn rút tiền cho ăn mày nhưng thằng ăn mày lại rút ra 1 tờ polime 500 đưa cho bạn.

Tú Triết nhìn gương mặt đang vô cùng bất mãn của cô mà ko nhịn nổi phì cười. Cô ta rất dễ bị dụ. Phải nói cô ấy kém thông minh, hay quá cả tin vào người khác đây? Hắn mới nói nghiêm trọng 1 chút, cô ấy đã lập tức thương cảm với hắn. Nhận được sự đồng tình dễ dàng như thế này, hèn gì cô ấy có bị bán lúc nào cũng ko biết.

“Vậy thử nói xem nhà là nơi như thế nào!” Tú Triết đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng, lấy lại vẻ vô cùng nghiêm túc quay sang hỏi cô.

“Với 1 người chuyên sống biệt thự như anh cần gì biết nhà là như thế nào?” Minh vô cùng mỉa mai liếc xéo hắn 1 cái châm biếm.

Tú Triết cảm thấy yêu chết được cái dáng vẻ lúc giận dỗi này của cô. Làm cho tâm trạng của hắn vui đến ko tưởng được. Khóe môi cũng nhếch lên ko kéo xuống được. Hắn vừa cười vừa có dàn hòa.

“Được rồi. Được rồi. Ko đùa nữa cô muốn có 1 căn nhà như thế nào?”

Minh chăm chăm nhìn hắn. Đôi mắt to tròn của cô nheo lại, sáng quắc như mắt mèo chăm chú nhìn cái kẻ vừa rồi còn cợt nhả để đánh giá xem mức độ nghiêm túc hiện tại của hắn là bao nhiêu. Sau 1 lúc cô mới chậm rãi nói.

“Tôi ko cần 1 căn nhà to. Chỉ cần 1 căn hộ nhỏ, nhưng phải ấm cúng!” Minh trả lời, đôi mắt phóng ra xa xăm như đang mơ mộng.

“Ấm cúng?” Tú Triết nhìn gương mặt lại 1 lần nữa lac vào nơi xa xăm nào đó của cô rất ko hài lòng. Nhưng cái cụm từ này hắn rất muốn biết nó có nghĩa là gì.

“Dĩ nhiên. Tôi sẽ tự mình thiết kế rồi mua đồ trang trí. Sẽ làm cho căn nhà trở nên rất ấm cúng!” Minh vừa nói vừa mỉm cười.

“Cô tự mình thiết kế?” Tú Triết nhìn gương mặt đang sáng lấp lánh của cô mà trái tim cũng như tưởng tượng ra 1 căn phòng ấm cúng nào đó mà cô đang nói tới. Hắn thật sự muốn nhìn thấy.

“Dĩ nhiên. Tôi học kiến trúc mà!” Minh vô cùng tự đắc nói.

“Nội thất?” Tú Triết hơi nhướng mày.

“Phải. Mới năm 2 thôi!” Minh nói.

“Cô đang học đại học?” Tú Triết mày nhíu càng chặt hơn nhìn cô.

“Phải! Tôi nhất định sẽ trở thành 1 kiến trúc sư nội thất. Sau đó tôi sẽ kiếm nhiều tiền để có thể xây nhà!” Minh nói vô cùng tự hào về ước mơ của mình.

“Nếu như đó là mơ ước của cô, tại sao cô lại ở đây?” Hắn vô cùng ngờ vực nhìn cô hỏi lại. Một cảm giác bất an lo lắng cứ như hồi chuông báo nguy rung lên từng hồi trong lòng hắn.

“Tôi đâu có biết!” Minh thật thà nhún vai.

“Nếu như gia đình cô có đủ điều kiện cho cô học đại học, vậy tại sao còn phải bán cô đi?” Tú Triết cảm thấy khó hiểu nhìn cô.

Bởi vì câu nói của hắn, trong đầu cô vụt hiện ra 1 hình bóng vô cùng thân thuộc, người con gái mà mỗi sáng cô đều phải gọi dậy, người luôn ở cùng cô trong suốt 19 năm cuộc đời. Nhưng rất nhanh cái đêm hôm ấy cũng cùng lúc xuất hiện. Minh thần người trong giây lát, lập tức đá vang câu nói của hắn ra khỏi đầu.

“Tất cả chỉ là tai nạn. Cho nên tôi nhất định sẽ thoát khỏi đây!” Minh nói, vừa nhìn thẳng vào gương mặt góc cạnh của hắn vô cùng kiên định.

Thác nước bên dưới vẫn gào thét tung bọt trắng xóa, ko khí của đông miền cao vẫn lạnh tới buốt giá, bức tranh phong cảnh nhìn từ thác nước xuống miền trung du vẫn cứ như 1 bức tranh thủy mạc của chốn thiên đường, nhưng tại sao bây giờ đối với hắn tất cả giống như bị đông cứng lại trong 1 ko gian tăm tối. Tiếng thác nước gào thét tựa như tiếng xé nát cõi lòng của hắn.

Lo lắng. Lo lắng. Chưa bao giờ hắn cảm thấy lo lắng như vậy. Từ sau cái ngày đưa cô ra ngoài ấy, đôi mắt kiên định ấy của cô thật sự dọa hắn sợ. Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ. Từ lúc gặp được cô hắn có rất nhiều nỗi sợ. Cứ mỗi lần cô ấy biến mất, hắn sợ hãi, mỗi lần cô ta có chuyện hắn cũng sợ hãi. Càng lúc sự sợ hãi của hắn lại càng lớn hơn. Càng lúc hắn càng sợ bóng sợ gió. Bây giờ thậm trí ngay cả chỉ cần ko nhìn thấy cô ta 1 giây thôi, hắn đã bắt đầu lo lắng. Sự lo lắng của hắn dường như ko có giới hạn. Trong lòng hắn càng lúc càng thấy bồn chồn. Giống như thể trước cơn bão.

“Sắp xếp sao rồi?” Tú Triết vừa xoa xoa thái dương vừa mệt mỏi nhắm nghiền mắt hỏi.

“Đại ca an tâm. Đã đâu vào đấy cả rồi. 1 tuần nữa khách hàng sẽ tới!” Nam cẩn thận nói.

“Được rồi! Ra ngoài đi!” Tú Triết mệt mỏi xua tay, gương mặt càng ngày càng mệt mỏi.

“Đại ca..” Nam đã xoay người bước đi, nhưng lại ngập ngừng quay người lại.

Tú Triết khẽ giật mình. Gương mặt cứng đơ trong vài giây. Hắn rất nhanh cố tỏ ra bình thản nhìn Nam hỏi.

“Chuyện gì?”

“Đại.. đại ca Luân cũng làm việc được cả tuần rồi.. vẫn chưa được tha ư?” Nam vô cùng cẩn thận nói từng từ rất chậm vừa len lén nhìn sắc mặt vô cùng xấu của đại ca hắn. Cảnh giác xem có nên nhanh chân mà chạy hay ko.

“Hắn ta ư?” Tú Triết nheo mắt lại vẻ suy nghĩ. “Còn chưa chết sao?”

Nam lập tức cúi đầu. Câu này có thể hiểu theo nghĩa sao hắn ta vẫn chưa chết, tốt nhất là làm cho tới chết đi.

“Vậy.. em ra ngoài trước!” Nam ngoan ngoãn cúi đầu lập tức chuồn khỏi hiện trường trước khi đại ca lại quăng ra 1 câu quan tâm nữa.

Tú Triết ko nói thêm lời nào nữa, chỉ im lặng nhìn theo bóng dáng khuất dần sau cánh cửa của tên đàn em đang chạy trốn khỏi hiện trường. Đột nhiên cổ tay hắn cảm thấy bị giật giật. Hắn lơ đễnh đảo mắt nhìn xuống cái người đang ngồi đất bên cạnh ghế hắn.

“Lần này lại có bao nhiêu người bị bán nữa?” Minh nhăn mặt nhìn hắn hỏi.

“Đợt hàng lần này có 10 người thôi!” Tú Triết rất thành thật trả lời.

“Những 10 người?” Minh mỉa mai hỏi lại.

“Dù sao cũng là họ muốn lấy chồng ngoại quốc, còn chúng tôi chỉ là người tìm đối tượng cho họ thôi!” Tú Triết nhún vai.

“Cũng chỉ là dạng buôn bán người cao cấp!” Minh bĩu môi nói.

“Một món hàng ko nên có thái độ này với chủ mới đúng!” Hắn chống hông nhìn cô gương mặt lại đầy yêu thương nhìn cô.

“Ai là món hàng của anh?” Minh trợn mắt lườm hắn 1 cái, tức giận đứng thẳng người dậy định lánh càng xa hắn càng tốt.

“Đi đâu?” Tú Triết với tay ra lập tức kéo cô lại về phía hắn rất dễ dàng, ghé sát vào tai cô hắn thì thầm.

“Vệ sinh. Ko được chắc?” Minh cáu kỉnh trả lời.

“5 phút!” Tú Triết buông cô ra chắc chắn nói.

Minh cắn môi dưới nhìn hắn hầm hè, bàn tay cô nắm chặt. Dạo này hắn đúng là có vấn đề. Đi đâu cũng lôi cô đi theo, làm gì cũng kéo cô cùng làm. Chỉ còn thiếu nước hắn tắm cũng phải kéo cô vào cùng nữa thôi, còn lại hắn ko rời khỏi cô trong phạm vi 3 bước chân. Hắn ta dạo này thật sự rất lạ, giống như đang sợ hãi cái gì. Đôi khi cô thật sự nghi ngờ, có phải hắn ta biết cô luôn có ý định bỏ trốn hay ko?

“Cô chỉ còn 3 phút thôi đấy!” Tú Triết nhìn đồng hồ vô cùng bình thản nói.

Minh tức giận giậm chân 1 cái rồi nhanh chóng chạy biến vào nhà vệ sinh. Cho tới khi cái gã này chưa nổi cơn điên thật sự bắt cô từ nhà vệ sinh đi ra chỉ trong 3 phút thì tốt nhất cô nên chuồn khỏi hiện trường càng sớm càng tốt. Dạo này hắn làm cho cô cảm thấy rất bất an.

Tú Triết chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng đã đóng kín, đôi mắt trầm ngâm sẫm lại. Nỗi bất an trong lòng hắn chỉ vừa mới biến mất lại giống như lũ lụt ập tới. Lòng hắn càng bất an, hắn lại càng đứng ngồi ko yên. Hắn cảm giác như người con gái đó sẽ có thể biến mất vào 1 lúc nào đó.

Màn đêm yên tĩnh lại buông xuống trong căn phòng sang trọng. Minh cố gắng cựa quậy nhưng lại ko thể nhúc nhích nổi nửa cm trong cái vòng vây bằng thịt kia. Minh tức giận cắn môi hai bàn tay nắm chặt thành đấm, đã nửa đêm rồi mà cơn buồn ngủ cứ như trốn nợ chạy biền biệt ko tới.

“Cứ nhất định phải thoát ra sao?” Một giọng nói trầm ấm truyền qua màn đêm tăm tối tựa như tiếng vọng lại từ địa ngục.

Minh sợ hãi giống như vừa bị kéo xuống địa ngục, cả người cô trở nên cứng ngắc, mồ hôi toát ra từ trán hắn giống như trái cây vừa bị lôi từ tủ lạnh bị lôi ra ngoài trời nắng. Cô mở trừng mắt chỉ dám liếc mắt nhìn lại cái con người đằng sau, nhưng cái cổ cứng ngắc lại ko dám cử động.

“Trả lời đi. Cô muốn thoát khỏi tôi như vậy sao?” giọng nói của hắn lại 1 lần nữa vang lên trong bóng tối.

Trái tim của Minh giống như bị ai nắm chặt ở trong lồng ngực. Nếu cô có thể nhúc nhích cô có thể dám khẳng định rằng cô nhất định sẽ lập tức chạy thật nhanh khỏi nơi này. Ko cần biết là chạy đi đâu. Chỉ cần hắn nới lỏng vòng tay chỉ cần 1 giây cô đảm bảo cô sẽ lập tức chạy biến mất. Bao nhiêu can đảm của cô giống như đã bị ai rút hết ra khỏi cơ thể, hiện tại cô y như con mèo vừa rơi xuống nước, run rẩy, lại rét lạnh. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, nồi sợ hãi này đang làm cô rung động. Cho nên cô lại càng muốn chạy trốn hơn nữa.

Tú Triết nhìn vào dáng vẻ gầy yếu của người con gái đang nằm trong lòng mình. Mái t

óc mềm mại tỏa ra mùi hương dầu gội ngọt ngào, chiếc cổ trắng trẻo mịn màng, bờ vai gầy yếu bên dưới lớp áo đang run rẩy, làm cho trái tim hắn lo lắng. Sợ cánh tay rắn chắc của mình còn ko đủ rắn chắc, chưa đủ lớn để có thể giữ được người con gái này. Hắn đột nhiên cảm thấy mình quá yếu ớt. Từ lúc nào hắn trở thành yếu đuối dễ sợ hãi như vậy. Đều là bởi vì người con gái gầy yếu này gây ra. Hắn siết chặt vòng tay hơn 1 chút. Sợ hãi cô có thể chạy mất, sợ hãi sự kháng cự của cô thật sự có hiệu quả. Hắn sợ bởi vì cô quá nhỏ nhắn khiến cho hắn khó có thể nắm giữ được.

Minh bị siết đến mức nghẹn thở. Cả người cô cảm thấy trở nên đau nhức. Bây giờ ngay cả ngọ nguậy cô cũng chẳng thể. Sự xao động trong lòng Minh càng lúc càng lớn. Trái tim của cô như bị người ta buộc chặt lại. Cô khó hiểu nhăn mặt, vì sự chút đau đớn mà rên ra tiếng.

“Đau!” Minh nhẹ giọng kháng nghị.

“Đau sao?” Tú Triết nới lỏng vòng tay lo lắng nhìn tấm lưng gầy yếu của cô. Nhưng vòng tay vẫn ko rời cô ra 1 khắc. “Nếu đau như vậy thì ngoan ngoãn nằm yên đi!” Hắn trầm trầm nói.

“Anh..” Minh cắn răng tức giận hơi quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trừng lớn nhìn vào khoảng ko tối tăm trước mặt. Nhưng dù trong căn phòng có tối đến mức nào, cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén của hắn như 2 hòn ngọc lấp lánh trong bóng đêm.

“Nếu như cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định chạy trốn tôi sẽ ko siết chặt nữa!” Tú Triết trầm ổn nói.

“Nếu ko?” Minh kiên định hỏi.

“Nếu vậy..” Tú Triết chầm chậm nói, đôi mắt đột nhiên lại càng trở nên sắc bén lạnh người “Tôi sẽ càng giữ chặt hơn nữa!”

“Nếu tôi nhất định phải trốn đi?” Minh hơi nhăn mặt lại vì đau đớn, cánh tay sắt đá của hắn siết chặt làm cho cô đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng mà gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

“Nếu vậy ta sẽ dùng dây xích ngươi lại bên mình!” Hắn nói rất thật tình.

Xích? Anh nghĩ tôi là vật nuôi chắc?” Minh tức giận trừng mắt quay người lại nhìn hắn.

“Ko phải vật nuôi. Mà là vật sở hữu!” Hắn trả lời.

“Cái gì? Anh đúng là điên rồi!” Minh tức giận cắn tay cắn chân, lại bắt đầu vặn vẹo người vung tay vung chân nhất nhất muốn thoát ra ngoài.

“Đó là sự thật!” Tú Triết thản nhiên nói, đầu nhẹ nhàng dựa vào gáy của cô, con mắt mệt mỏi nhắm lại.

“Nói chuyện với tên điên như anh tôi chắc cũng điên rồi. Nhất định tôi sẽ trốn thoát!” Minh cắn chặt răng nói, vẻ mặt vô cùng tự tin.

“Nếu vậy” Tú Triết dừng lại, mở đôi mắt sắc bén của mình ra, từ từ nói tiếp. “Tôi nhất định sẽ đuổi theo bắt cô trở về!”

“Anh.. anh đang đe dọa tôi?” Minh tức giận trừng mắt với hắn.

“Ko phải đe dọa. Là nói cho cô biết!” Hắn bình thản trả lời.

“Thế giới lớn như vậy, tôi ko tin anh tìm nổi!” Minh chắc chắn nói như để tự trấn an mình.

“Vậy sao? Cô thử xem!” Tú Triết trừng mắt cảnh cáo cô. Xoay người lập tức đè bẹp cô bên dưới thân mình.

“Anh.. anh đang làm gì?” Minh bối rối nhìn gương mặt góc cạnh trong bóng tối như con thú đang rình mồi kia. Trái tim non nớt của cô cứ đập thình thịch, thình thịch giống như con nai sợ hãi.

“Cô nói xem, tôi đang muốn làm gì?” Hắn dùng đôi mắt sáng rực nhìn vào đôi mắt tròn sáng lấp lánh đang hoảng loạn của cô.

“Anh.. anh..” Minh lo sợ, bối rối làm cho trái tim đập thình thịch, thình thịch. Lo lắng, bất an hay là bởi vì rung động?

Nhìn rõ sự bối rối của Minh, lại càng làm cho hắn vui vẻ. Hắn từ từ cúi đầu xuống, sát lại gần gương mặt xinh xắn còn đang bối rối của Minh. Gần hơn, gần hơn nữa. Cho tới khi chóp mũi của hắn chạm vào mũi của cô.

“Anh.. lùi lại!” Minh run rẩy gắt gỏng.

“Cả đời này, cô đừng mong trốn thoát!” Tú Triết dùng giọng nói trầm ấm, sâu thẳm như màn đêm làm cho trái tim người ta phải rung động.

“Tại sao? Tại sao cứ nhất định phải là tôi?” Minh cảm giác giọng mình lạc đi, trái tim cứ như con thoi trong lồng ngực, nhưng tận sâu trong lòng lại có chút mong chờ, dao động.

Ý cười trên mặt Tú Triết lập tức vụt tắt. Đôi mắt sắc bén của hắn trở nên nghiêm nghị. Cả người hắn đột nhiên trùng xuống. Hắn cũng từng tự hỏi, tại sao nhất định phải là cô? Tốn nhiều công sức như vậy. Lo lắng nhiều như vậy, chỉ bởi vì muốn giữ cô ta lại bên người.

“Bởi vì cô là món hàng của tôi!” Giọng nói của hắn lại 1 lần nữa lạnh lùng vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh. Nhưng trong đôi mắt sắc bén ấy đột nhiên lại vụt lên chút ánh sáng kì lạ.

Minh cảm giác trong lồng ngực mình vừa có 1 cái gì đó vỡ vụn. Tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy thất vọng? Tại sao lại cảm giác thiếu hụt như vậy? Trái tim của cô giống như vừa bị mất mát 1 cái gì đó. Rõ ràng khi hỏi câu hỏi này, chẳng rõ tại sao cô lại có chút chờ mong. Nhưng tại sao cô chờ mong, cô lại ko hiểu nổi. Nhưng sự trống vắng này quá rõ ràng, làm cho trái tim của cô giống như thiếu mất 1 thứ gì đó. Trong đôi mắt tròn to của cô ánh lên 1 tia chua xót. Nhưng bản thân cô lại ko hiểu mình chua xót vì điều gì.

Căn phòng đột nhiên lại trở lại yên tĩnh. Chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của 2 người đều đặn trong màn đêm tối tăm. Hai cặp mắt của họ chăm chú nhìn nhau như cả thế giới chỉ còn lại 1 mình họ. Nhưng mỗi 1 người lại theo đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình. Tú Triết trong mắt chỉ có thể thấy mỗi mình cô ấy, lại càng khó hiểu hơn những cảm xúc độc chiếm càng ngày càng mạnh mẽ trong lòng minh. Còn Minh thì trở lên trầm mặc. Câu nói ấy cứ như 1 bùa chú ám ảnh làm cho trái tim của cô trở nên nặng nề. Vào lúc này thời gian tựa như ngừng trôi giữa 2 người bọn họ.

Nhưng sự im lặng ấy đột nhiên bị phá tan bởi những tiếng ồn ào chói tai.

“Đại ca.. Đại ca!” Kèm theo tiếng bước chân rầm rập trong hành lang là giọng nói vô cùng nóng vội của Nam.

Bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, Minh vội vàng lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn. Trong lòng có chút xao động kì lạ. Trái tim cô cho tới bây giờ vẫn cứ như con loi choi nhảy loạn trong lồng ngực.

Tú Triết bực bội cắn răng, luyến tiếc rời khỏi người cô. Bực bội vừa ra mở cửa vừa nói.

“Làm gì mà ồn ào vậy? Mày có biết mấy giờ rồi ko?” Tú Triết bực bội bước ra ngoài mở cửa, dùng con mắt đỏ au vô cùng hằn học nhìn tên đàn em đang đứng ở cửa.

“Đại ca, nguy rồi!” Nam lo lắng nhìn hắn nói.

“Có chuyện gì?” Như cũng cảm nhận được tình thế ko ổn, gương mặt cứng rắn của hắn lại trở nên nghiêm nghị khác thường.

Là cô mơ. Là cô mơ. Nhất định là cô đang nằm mơ. Minh ngỡ ngàng nhìn mọi thứ đang xảy ra ở trước mặt. Từng lùm cây lướt qua trước mặt cô, giữa màn đêm đen lạnh lẽo của mùa đông rẻo cao, mặt trăng khuyết lại giống như ngọn đèn sáng soi rọi mặt đất bằng 1 màu bạc trắng lạnh lẽo. Giữa màn đêm lạnh lẽo ấy, 1 bàn tay của Minh đã trở nên cóng lạnh, nhưng bàn tay còn lại đang bị nắm chặt của cô lại đang toát mồ hôi. Giữa làn ánh sáng bạc mỏng manh ấy, bàn chân nhỏ nhắn của cô vội vàng bị kéo đi để lại 1 chiếc bóng nhỏ nhắn trên nền đất mấp mô. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp giống như làn khói giữa ko gian. Trái tim trong lồng ngực của cô đập liên hồi trong lồng ngực, mặc cho những tiếng la hét, những tiếng ồn ào tiếng chó sủa vang lên từ đằng xa, nhưng trong tai cô vẫn chỉ có thể nghe rõ nhịp đập của mình mà thôi.

Tú Triết nám chặt lấy bàn tay của cô, chạy miết mài ko buồn quay đầu nhìn lại. Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi khó chịu vô cùng, bàn tay cầm súng của hắn siết chặt trong lòng như có đám lửa đang hừng hực cháy. Nếu hắn biết là kẻ nào bán đứng hắn, hắn nhất định sẽ ko bỏ qua.

Từ phía đằng xa sau lưng họ, hắn có thể nghe rõ tiếng người rẽ cây cối trong rừng, tiếng người la ó, cùng với tiếng chó sủa, ánh đèn pin soi rọi qua các tán lá của đám cảnh sát biên phòng đang đuổi theo sau bọn họ.

Tú Triết tức giận cắn chặt răng, chân lại càng rảo bước hơn cố chạy thật nhanh ra bến thuyền ở con sông sau cánh rừng. Giữa màn đêm yên tĩnh trong lòng hắn chỉ có duy nhất 1 âm thanh lọt vào trong tai hắn. Chính là hơi thở yếu ớt của người con gái ở phía sau hắn. Hắn ngàn lần tự nói với mình. Hắn giữ được cô rồi. Hắn thật sự giữ được cô ấy rồi.

Ko rõ họ đã chạy qua bao lâu, ko biết đã qua bao nhiêu tán cây, qua bao nhiêu khoảng rừng trống. Cô chỉ có thể cắm đầu sải bước theo người con trai trước mặt. Giữa màn đêm lúc tỏ lúc mờ bởi vì ánh trăng bị che phủ bởi mây mù, Minh chỉ có thể đưa chân mà bước theo con người ở trước mặt. Cô rõ ràng hơn ai hết bàn tay giống như gọng kìm đang siết chặt lấy tay cô, hắn giống như sắt thép xích chặt lấy cô lại. Nghĩ lại tình cảnh hỗn loạn lúc nãy, Minh vẫn còn ko khỏi ngỡ ngàng. Hắn cầm lấy tay cô, kéo thật mạnh tay. Trước khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã túm lấy tay cô kéo xuống tầng hầm dưới nhà. Thì ra ở đó có 1 đường hầm dẫn ra sau núi. Và từ nơi ấy hắn luôn siết chặt tay cô mà chạy. Cô đã từng xem nhiều phim hành động, việc cảnh sát truy bắt tội phạm hình như đều như vậy. 1 người trốn chạy, 1 kẻ đuổi theo. Nhưng tại sao đến bây giờ cô vẫn có cảm giác mọi thứ đều thật mơ hồ. Chỉ có thể thấy được bóng lưng cao lớn của hắn ở trước mặt, dưới ánh trăng sáng bạc mờ ảo, hắn tựa như 1 ngọn núi vững vàng nhưng có lẽ chỉ có cô biết. Bàn tay cứng rắn to lớn của hắn, đang ẩm ướt mồ hôi. Hắn cũng cảm thấy lo sợ có phải ko?

Bõm!

Dùng suy nghĩ của Minh đột nhiên bị cắt đứt bởi cảm giác lạnh buốt nơi bàn chân của cô. Lúc này Minh mới rời tầm mắt khỏi chiếc lưng rộng lớn ấy, nhìn xuống chân mình. Từ lúc nào cô đang đứng giữa 1 con sông lạnh lẽo. Xa xa nhờ ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, 1 chiếc thuyền lớn được neo tại đó lặng lẽ chờ đợi. Cô có thể nghe rõ tiếng gọi hắn từ trên thuyền vọng tới.

Tú Triết tiếp tục bước đi trong làn nước buốt lạnh, từng bước chân vững chắc làm cho bọt nước trắng xóa tung tóe. Làn hơi thở của hắn lạnh lùng như làn khói xuyên qua màn đêm tạo ra ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt của hắn sắc lạnh như mắt chim ưng sáng lấp lánh xuyên qua màn đêm.

“Sắp đến nơi rồi. Sắp đến nơi rồi!” Hắn nhỏ giọng nói. Ko biết rằng hắn nói với cô, hay chỉ là đang cố gắng nói với bản thân mình. Chỉ 1 chút nữa thôi, băng qua đoạn sông này sẽ tới chiếc thuyền. Chỉ cần hắn mang cô lên thuyền, mang cô đến nơi ở của hắn. Chỉ 1 chút nữa thôi, chỉ 1 chút nữa thôi. Hắn sẽ ko phải lo lắng nữa. Bàn tay của hắn lại càng siết chặt hơn nữa. Bởi

vì hắn thật sợ hãi. Bởi vì dường như linh cảm của hắn đang dần trở thành sự thật. Hắn sợ hãi vô cùng. Cho nên hắn chỉ muốn cố gắng lao thật nhanh tới chiếc thuyền. Khoảng cách càng gần thì trái tim hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn nữa. Tới khi bàn tay hắn chạm được vào mạn thuyền, hắn tự thấy mình thở phào nhẹ nhõm.

“Đại ca, mau lên thuyền!” Nam lập tức giơ bàn tay về hướng hắn.

“Đại ca nhanh lên!” Luân lo lắng cũng giơ 1 bàn tay ra.

Tú Triết lập tức bắt lấy bàn tay của Nam, Luân cũng lập tức túm lấy cổ tay của hắn. Cả 2 người lập tức gắng sức kéo hắn lên thuyền.

Theo đà quán tính Tú Triết ngã người lên trên thuyền. Hắn chậm rãi đứng lên, nhưng trong 1 giây sau đó trái tim hắn lập tức ngừng đập. Đi tới mạn thuyền, hắn lo lắng nhìn vào người con gái đang lặng lẽ đứng giữa lòng sông đó, cơ thể hắn trở nên cứng đơ, sự lo lắng trong lòng của hắn mỗi lúc 1 lớn. Lòng bàn tay của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Trái tim hắn giống như vừa bị ai bóp mạnh đau đớn.

“Mau đưa tay đây!” Hắn nghe thấy rõ ràng giọng nói của mình như tiếng gầm của con mãnh thú.

Minh vẫn im lặng đứng ở đó, nhìn người con trai đang đứng trên thuyền giơ bàn tay về phía cô. Đôi mắt của cô xao động, cô nghe rõ ràng tiếng người đuổi theo càng lúc càng gần, nhờ sự phản chiếu của ánh đèn pin, cô đã có thể thấy đám người đó đã sắp ra khỏi cánh rừng.

“Lập tức giơ tay ra!” Hắn cảm giác hàm răng của mình sắp bị chính mình cắn trẹo, hắn tức giận gầm lên.

Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn hắn. Gương mặt của hắn lúc này vô cùng khó coi. Cô có thể thấy đôi mắt của hắn như thể mặt hồ thu đang dao động. Giữa ko gian lạnh lẽo của mùa đông dẻo cao, làn hơi thở của cô như làn khói mỏng lạnh lẽo, bàn chân của cô giống như đá tảng đã đóng băng từ lúc nào. Cả người cô khẽ run rẩy bởi cái lạnh, nhưng trái tim của cô trong lồng ngực lại nóng ran giống như hồn lửa nóng. Nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, bàn tay to lớn của hắn giang ra hướng về phía cô, với giọng nói xuyên qua sé tan màn đêm của hắn, làm cho mọi tiếng động xung quanh cô biến mất hết thảy. Dường như cô chỉ nghe thấy tiếng nói của hắn mà thôi.

“Còn đứng ở đó. Mau đưa tay cho tôi!” Tú Triết gào lên gần như phát điên, hắn lao người muốn rời khỏi thuyền lập tức kéo cái con người đang đứng chôn chân ở đó lập tức lên thuyền.

“Đại ca! Ko được!” Luân hốt hoảng thấy Tú Triết muốn nhảy xuống thuyền, lại thấy đám người đuổi theo đã lao xuống dòng sông đang hướng về phía họ.

Minh cảm giác như mọi thứ dần mờ đi. Cô thấy rõ ràng hắn ở trên thuyền, thấy rõ ràng tiếng hắn hét lên, lại thấy đôi mắt sắc bén của hắn trở nên hoang mang. Nhưng rồi mọi thứ dần dần trở nên nhạt nhào.

“Lập tức buông tao ra! Con nhỏ kia, cô còn đứng đó làm gì? Mau đưa tay cho tôi!” Tú Triết tức giận cố gắng thoát ra khỏi 2 vòng kìm kẹp của 2 thằng đàn em, cố gắng leo ra khỏi thuyền. Hắn điên mất rồi. Hắn muốn phát điên mất thôi. Sự lo lắng của hắn cứ mỗi lúc, mỗi 1 khắc lại càng lớn hơn giống như 1 ngọn núi đang đè nặng trong lòng hắn. Hắn muốn lao tới bên cạnh cô lập tức kéo kẻ ngu ngốc đang đứng phát run ở nơi đó.

Minh chua xót nhìn hắn, lời nói lúc nãy dường như vẫn như chuông văng vẳng ở bên tai cô. Bởi vì cô thuộc sở hữu của hắn. Cho nên..

“Đại ca. Người ko thể xuống.” Luân tức giận gào lên.

“Lập tức nhổ neo!” Nam vừa túm chặt tay Tú Triết vừa tức giận hướng buồng lái gào lên. Hắn sắp phát điên rồi. Đám cảnh sát đã chạy gần tới đây rồi, nếu như còn ở đây cả đám sẽ bị tóm mất.

“Chúng mày nói gì? Ko được. Buông tao ra!” Tú Triết tức giận gào lên, cố gắng giẫy giụa thoát khỏi đám gông xiềng thịt người này.

“Đại ca. Ko được nhảy xuống. Bây giờ nhảy xuống sẽ bị bắt đó!” Luân lo lắng siết chặt tay hơn, chỉ sợ rằng đại ca sẽ thật sự phát điên mà nhảy xuống thật.

Cảm giác rõ ràng chiếc thuyền đang rung mình dần dần cử động, Tú Triết cảm giác như phát điên lên mất. Hắn lại càng gào to, cả người nhoài ra về phía cô.

“Con nhỏ ngu ngốc, cô mau đưa tay ra đây cho tôi!”

Minh im lặng nhìn hắn lâu thật lâu, cô cảm thấy rõ làn nước lạnh lẽo xao động, từng đợt sóng từ những bước chân của đám người xô vào chân cô lạnh giá như đâm sâu vào cơ thể của cô, tựa như từng tảng băng sắc nhọn từng đợt từng đợt đâm sâu vào trái tim cô.

“Xin lỗi!” giọng nói của cô giống như 1 cơn gió thoảng xuyên qua màn đêm tới tai hắn.

“Ko được. Tôi ko cho phép. Cô lập tức đến đây cho tôi. Con ranh con chết tiệt kia. Cô có nghe tôi nói hay ko?” Tú Triết phát điên mà gào lên, đôi mắt của hắn trở thành ướt át. Trái tim của hắn cứ như quả boom chỉ trực nổ tung bất cứ lúc nào. Cái cảm giác đau buốt lan tràn trong cơ thể của hắn.

Minh chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng dáng con thuyền đang nhẹ nhàng trôi đi trong màn nước. Lúc này một bàn tay cứng rắn đặt lên vai kéo cô lại. Minh hơi ngã người về phía sau, nhưng đôi mắt cô vẫn ko thể rời khỏi con thuyền đang dần dần rời xa ở trước mặt.

“Bọn chúng chạy trốn, mau đuổi theo!”

Cô nghe rõ bên tai một đám người chạy lướt qua người cô. Nhưng cô lại giống như khúc gỗ chỉ có thể chôn chân tại chỗ. Mọi giác quan của cô trở nên tê dại. Nhưng gương mặt của cô lại nóng bỏng vô cùng. Ko rõ lúc nào, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má, trái tim của cô giống như bị sát muối đau xót vô cùng.

Trăng trên cao vẫn cứ tỏa ánh sáng bạc giữa bầu trời đêm đen sẫm, bao phủ ánh sáng bạc lạnh lẽo trên thân hình gầy yếu của người con gái, làm cho mặt sông sáng lấp lánh tựa như được dát bạc. Giữa khung cảnh ồn ào của đám người đuổi bắt ấy, có 1 thân hình nhỏ bé đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play