Cả lớp lẫn Sinh đều dồn mắt về phía tôi và bé My, nó ngồi đó nức nở, tôi thì trở nên bối rối. Sinh bước xuống kêu tôi và bé My đi ra ngoài lớp tránh khỏi những ánh mắt tò mò, ra tới hành lang, Sinh ngay lập tức hỏi với vẻ khiển trách tôi: “Sao, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”, bé My nức nở vì tức nó trả lời Sinh với giọng nhừa nhựa kèm theo nước mắt nước mũi ràn rụa và tiếng nấc cụt của nó khiến tôi cảm thấy buồn cười: “ Dạ… hic…. chẳng có gì … hic… chị ấy chỉ trả lời toàn chữ sleep và sleep thôi ạ… hic… em cảm thấy tức… hic nên khóc vậy thôi ”. Tôi muốn cười nhưng không dám nên đành bậm đưa tay lên che miệng khẽ nhếch mép cười để giải tỏa nỗi “khoái chí” trong bụng một chốc rồi nghiêm mặt lại. Sinh thì vẫn dịu dàng dỗ con bé nín, xong Sinh bảo chúng tôi đi vào lớp và anh đi sau tôi buông một câu: “ Em làm ơn đàng hoàng giùm đi, nếu có tức tôi thì đợi một lát ra về ở lại nói chuyện với tôi, đừng có trút giận vào người khác như vậy.”
Ơ hay, “ông già” này, sao lại nói đâu trúng đó như thế, đánh một phát trúng ngay “tim đen”, quỷ tha ma bắt “ổng” đi, tôi đành phải làm bộ thôi, làm bộ “tỉnh”. Tôi chẳng thèm nói gì đưa mắt quay lại nhìn anh làm ra vẻ thờ ơ lãnh đạm rồi cất bước vào lớp, con nhỏ quỷ quái, người đâu mà mau nước mắt quá vậy, tôi chỉ muốn đùa một chút cho bõ ghét thế mà nó nhạy cảm thấy sợ… chợt tiếng đồng hồ tít tít….
Khỏe quá, thế là đã đến giờ kiểm tra rồi đấy, thời khắc sung sướng, tôi không phải lo nơm nớp bị kêu lên làm hình nhân thế mạng nữa và mai lại là chủ nhật, sẽ có dịp trút giận vào đám bạn học cùng lớp võ Judo. Horray… ngày chủ nhật sung sướng….
Cả lớp im phăng phắc như tờ, ai nấy tự làm bài kiểm tra của mình, học với người lớn là sướng như vậy đó, không ai hỏi bài mình, kêu mình chỉ gì cả, chao ôi là phiền phức, chả như bọn bạn lớp 12 hở tí là “ H ơi, chỉ tao với. Cái này khó quá” hoặc “Mày làm bài xong chưa, hé tí tao coi với”…bla..bla…. Ai cũng im lặng cả duy chỉ có một nhân vật mãi loay hoay đó là con bé My, nó cứ nhìn tôi thì thào: “ Chị ơi… chị…. nè…”, tôi liếc lên xong lại cụp mắt xuống tờ bài của mình, hỏi: “Gì?”, con bé My cuối thật thấp xuống huých tay tôi: “ Chị ơi… chỉ em với… đừng giận… em xin lỗi. Em không biết mấy bài này… lát em sẽ bao chị ăn cái gì đó…”. Tôi ngẩng lên nhìn nó mỉm cười chua chát: “Thật sự là không biết làm à?”, con bé lắc đầu đung đưa hai mớ tóc kẹp cả đống mấy con cánh cam hồng đốm trắng trên ấy: “ Không, em chưa học bài này.Em mới vào mà…”, tôi nghiêm mặt lại đưa tay chỉ về phía Sinh biểu nó : “Không hiểu thì đi hỏi cái người nào được gọi là “thầy” ấy, còn không cứ việc để giấy trắng đi, cũng chả sao đâu. “Người ta” thương em mới vào không biết gì không nỡ nặng tay đánh điểm F đâu…đây bận…đừng làm phiền”, tôi trả lời xong gục đầu cắm cúi làm một mạch bài của mình mặc cho con bé tội nghiệp với bộ mặt thểu não ngồi bặm môi lo lắng.
Công nhận là lúc ấy tôi thật sự có cả một tấm lòng tàn nhẫn, thấy “chết mà không cứu”, với lại con người ta thật sự ích kỉ nhỏ nhen khi có ác cảm với người nào đó mà người đó lại cầu xin lòng giúp đỡ của mình.
Sinh ngồi trên kia chứng kiến tất cả, tôi thấy anh lắc đầu thở dài. Tôi đong đưa đôi mắt đầy giễu cợt, nghĩ: “Làm gì, thương con bé đó quá thì xuống mà giúp nó đi, nhìn kiểu ấy rồi lắc đầu, quởn nhỉ.”
Chuông reng giờ học cũng đã chấm dứt, cả lớp nộp bài rồi ào ra như ong vỡ tổ, tôi cũng sửa soạn ra về vừa lúi húi quay lại thì thấy con bé My vừa đứng dậy gạt nước mắt đi ra khỏi cửa, cái dáng bé nhỏ thon thon, bờ vai run run cùng với chùm tóc đong đưa nhạt dần trong bóng tối làm trong tôi dấy lên một cảm xúc là lạ chợt thấy tội nghiệp con bé, và cũng thấy mình hơi quá đáng nhưng thôi chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi…
Tôi vừa dợm bước đi ra cửa thì Sinh đã đưa tay chặn ngang cửa lớp, anh ra lệnh: “Đứng lại cho tôi!”, tôi chẳng thèm ngước lên nhìn anh lấy một cái lạnh lùng đáp: “Em phải về, có gì thứ tư hẵng nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT