-Seohyun à,cậu là nhị thái tử phi sao?-Tiffany gặng hỏi.
-Tớ không nhớ-Seohyun trả lời một cách lơ đãng,cô lấy tay khua nhẹ
xuống hồ nước.
-Được rồi,tớ sẽ không thắc mắc nữa nhưng nếu như nhị thái tử đã làm gì
đó để cậu bị tổn thươngthì dù sao anh ấy cũng đã xin lỗi rồi mà.
-Tớ không cần cái lời xin lỗi đó,cáihôm anh ta làm tớ tổn thương thì
tớ đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta-Seohyun nói với vẻphẫn
nộ.Tiffany ngạc nhiên nhìn Seohyun,cô thở dài,cô dám chắc làSeohyun sẽ
không biết mình vừa mới nói gì đâu nhưng trái tim cô ấy lại nói
vậy.Nhìn lên bầu trời,Fany thấy trời bắt đầu tối sầmlại………..
Tối hôm đó,sau khi Seohyun đã chìm vào giấc ngủ,cánh cửa phòng cô bỗng
mở ra,Yonghwa tiến lại gần,vuốt nhẹ mái tóc cô vànói:
-Anh đã từng thích em,rất thích em,anh chỉ muốn mình có thể làmgì đó
cho em nhưng anh biếtcó lẽ sẽ chẳng bao giờ chiếm trọn trái tim em,vì
vậy,anh chỉ mong em được hạnh phúc.Hãy nhớ lại đi và quay về với người
chồng yêu dấu của em.Còn anh,anh sẽ là người anh trai của em bất cứ
lúc nào anh cần.
Khẽ thở lại,nhìn lại khuôn mặt ấy một lần nữa rồi anh bước ra
khỏiphòng.Cửa vừa đóng,khóe mắt Seohyun lăn dài một giọi nước mắt….
Sáng hôm sau…
-Woa,thoải mái quá-Jessica vươn vai thức dậy,cô chợt thụt tay lại
vìvết thương vẫn chưa khỏi.-Donghae,cá ngố,dậy thôi.
-Sao?Cho anh ngủ thêm một lát nữa thôi-Donghae nhăn nhó trùmkín chăn.
-À á anh có chịu dậy không?Anh mà không dậy em sẽ gọi đến khi nào anh
chịu dậy-Jessica bắt đầu giở giọng cá heo.
-Rồi rồi,anh dậy đây-Donghae mệtnhọc bật dậy.
-Ngoan lắm giờ thì đi thức Kyuhyun với Seohyun đi-Jessica nhảy xuống
giường,với tay lấy cái áo rồi bước ra ngoài.Donghaenằm xuống ngủ
tiếp….
9pm sáng….
-Đây là thành cổ Cho Sun,được xâycách đây hơn 100 năm rồi đấy-Sulli
vừa đi vừa nói.
-Ừ,các này anh nói vói Kyuhyun rồi,em nhắc lại làm gì cho mệt-Yonghwa
đưa tay lên dụi mắtvà nhận được một cac nhìn chết người của Sulli.
-Kệ anh!Giới thiệu lại thì cũng có mất mát gì đâu-Sulli hậm
hực.Seohyun mỉm cười nhìn Sulli mà cô không biết rằng mọi người vẫn
đang nhìn cô với một ánh mắttràn đầy hi vọng
Đến đường lớn,khi đang đợi xe ngựa đến,Jessica quay lại hỏi Seohyun:
-Em đã nhớ ra được gì chưa?-Và cô nhận được một cái lắc đầu của Seohyun…
Khi không để ý,bỗng một bàn taytừ đâu đẩy Seohyun ra giữa
đường.yonghwa giật mình quay lại,anh cầm tay Sulli;
-Em đang làm cái gì vậy?
-Em chỉ…-Sulli lắp bắp cô cũng không nhận ra được là mình đanglàm
gì.Và lúc đó,một chiếc xe ngựa từ từ lao đến phía Seohyun.Cô quay lại
nhìn chiếc xevới ánh mắt thẫn thờ,vô cảm.
-Seohyun-Kyuhyun,Donghae,Jessica với Yonghwa kêu tên cô nhưngcô khong
nghe thấy.Và từ trong tim cô vẳng vẳng tiếng nói,nó càng rõ rệt hơn
khi chiếc xe ngựacứ tiến thẳng về phía cô.
-Seohyun à,tránh sang một bên đi.Em có nghe thấy không?-Mặc cho
Jessicakêu cả chục lần nhưng Seohyun vẫn đứng trân rađó.Cô cứ nhìn
hướng chiếc xe ngựa chạy đến gần cô.Bỗng trong tâm thức cô hiện lên
một giọng nói,giọng nói bắt đầu rõ dần rõ dần…
“…Nè,cô dậy rồi hảTôi đang đi dạothì thấy cô ngất lịm bên đường nên
đưa về đây thôi,thế còn hơn là phải nằm ngoài đường như một kẻ ăn mày
ấy…
…Mẫu hậu nói sao?Con phải làm ‘chồng hờ”của cô ấy một năm sao?…
…Coi cô kìa,Chảy máu dưới chân mà vẫn gan lì thật…
…Cô thích soi mói chuyện của người khác lắm sao?…
…Anh xin lỗi…
…Lại đây nào,vợ của anh,ra xem anh tưới hoa giùm em nè…
…Sao hôm nay em nấu sớm thế?Đừng có nói là định đi đâu đấy.Anh không
cho đâu nha…
…Trời ơi làm anh lo muốn chết luôn.Mà lần sau muốn đi đâu phải có
anh đi kèm đó.Nghe chưa…
…Em thích thỏ lắm hả?…
…Nếu như,ai đó chia tay em thì emcó buồn không?…
…Seohyun à,em nấu món gì đấy?…
…Seohyun.anh có chuyện muốn nói…
…Chúng ta chia tay đi…
…Phải,anh đã yêu người khác rồi…
…Em sẽ về nước vào ngày mai sao?…
…Không có gì,chỉ là anh thắc mắc…
…Seohyun,sao em lại nói vậy?Em không nhận ra anh sao?…
…Em thật sự đã quên anh rồi sao?…
…SEOHYUN,tránh ra đi…”
Giọng nói đó bắt đầu rõ dần trong tâm trí cô,cô ngước nhìn chiếc xe
ngựa,một giọt nước mắt lăn dài tren má.Cô nhắm mắt chờ cho chiếc xe
lao về phía mình.Bỗng một bàn tay giữ chặt lấy cô,cả hai cùng ngã sang
lề đường bên kia trước khi chiếc xengựa kịp tông thẳng vào cô trước
con mắt kinh hoàng của nhiều ngừoi,Seohyun mở mắt,là Kyuhyun.giờ thì
nước mắt cô đã trào ra rồi:
-Kyuhyun oppa…
-Em đã nhớ lại rồi sao?-kyuhyun bật cười.
-Vâng!
-Vậy thì..
-Khoan đã!Tay oppa chảy máu rồinè!-Seohyun cầm lấy bàn tay bêbết máu
của Kyuhyun lên.
-Vậy thì có sao chứ?-Anh cười.
-Nhưng mà…
-Seo Joo Hyun,em có đồng ý trở lạilàm vợ của anh không?-Kyuhyun cắt
ngang câu nói của Seohyun.Seohyunngạc nhiên nhìnanh,rồi chợt cô nhận
ra Park Hanul đang đứng bên đường.
-Nhưng anh bảo…
-Cái đó Hanul bày ra đấy nhưng giờ anh và cô ấy chỉ là bạn thôi.Thế
nào em sẽ trả lời câu hỏicủa anh chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT