Anh không hề nhận ra rằng anh đã mất cô ấy rồi…

-Jessica!Jessica!Em ở đâu vậy,trả lời anh đi?-Donghae vừa chạy vừa

kêu,bỏ mặc những người còn đang đuổi theo phía sau.Đã hơn 8tiếng kể từ

lúc anh không gặp Jessica rồi,anh đã tìm mọi nơi,khắp hoàng cung,thậm

chí làngoài kinh thành.Cả ba mẹ anh,em trai anh,đức vua và hoànghậu xứ

Ilu cùng các quân lính cả hai nước cùng chung sức đi tìm nhưng kết quả

vẫn chỉ là con số không.Ai cũng lấy làm lo lắng vì không biết Jessica

đã đi đâu,tất cả,à không,trừ một người,đó là Park Hanul,cô ta giờ nhâm

nhi cốcrượu mừng,bỏ mặc cho những người đó chạy đitìm.

-Donghae à,dừng lại đi con,mẹ vớicác quân lính sẽ đi tìm thay

cho-Taeyeon nói-Con hãy nghỉ đi.

-Mẹ có biết giờ con đang thế nàokhông mà mẹ nói?Con sẽ đi tìm,một khi

chưa tìm thấy em ấy,con quyết sẽ không nghỉ đâu.-Donghae quát.Người

anh lúc này nóng bừng lên.Cái cảm giác mất cô ấy đối với anh thật đáng

sợ.

Trái tim,nó có thể khóc không?

Seohyun lúc này vẫn ở ngoài vường thượng uyển,cô cứ đứng đợi một người

mãi mà chưa thấy người ấy quay lại.Cô sợ hãi,ngắt nhẹ một cành hoa lay

ơn trắng,cứ mân mê mân mê trên taymãi.Cho đến khi:

-Chang Kim à,cô làm gì ở đây vậy?-Yonghwa mỉm cười nhìn cô.

-A,chào hoàng tử-Cô lễ phép cúi đầu-Xin đừng nói tiểu nữ là

ChangKim,tiểu nữ tên là Seohyunạ.

-Sao?Cô đã nhớ ra được gì rồi sao?-Yonghwa mừng rỡ.

-À,mới chỉ nhớ có tên thôi ạ.-Seohyun cúi đầu.

-Thôi,không sao.Cứ từ từ rồi cô sẽ nhớ mà.

-vâng.

-À,cô có biết bạn tôi không?-Yonghwa chuyển đề tài.

-Không ạ nhưng sao hoàng tử lạihỏi thế?-Seohyun thoáng chút ngạc nhiên.

-À,tưởng là cô biết,không thì thôi.Tôi đi đây,cô đi ngủ sớm đi,đừng

thức khyua-Yonghwa nói rồi bước đi.

-Vâng,cảm ơn hoàng tử đã quan tâm-Seohyun cười,nụ cười gượnggạo,đau

khổ,hòa lẫn trong vị nước mắt mặn chát,rốt cuộc,cuộc tình giữa cô với

người đó đến bao giờ mới hạnh phúc?

————————–~~~~~—————————

-Sunny unni à,unni đang làm gì đấy?Mà ai kia?-một cô bé cở chừng 11,12

tuổi chạy tung tăng lại chị.

-À chị đang chăm sóc bệnh nhân đấy,em hãy giữ yên lặng nhé-Sunny nháy mắt cười

-Vâng-Cô bé mỉm cười rồi chạy tung tăng ra ngoài sân.Sunny nhìn người

đang nằm trên giường bệnh kia,trông cô ấy thậtđẹp,tựa như ánh mặt trời

rực rỡ nhưng khuôn mặt cô ấy thật buồn.

Buồn,đến bao giờ em mới hết khóc đây anh?Hãy để em cười đi.Xin anh.

.

.

.

Yonghwa đi đi lại lại,kyuhyun chán nản nhìn bạn mình.

-Này,yonghwa.Đến bao giờ cậu mới hết đi lại vậy?

-Cậu tưởng anh cậu buồn,tớ không buồn chắc.Đang lo đây này.

-Cậu làm như tớ không lo ấy?lại đây ngồi đi,đi lại làm gì cho mệt.

-Phù!Được rồi!-Yonghwa tiến đến,ngồi cạnh Kyuhyun,anh bắt chuyện:

-Nghe nói cậu khoogn yêu Park hanul phải không?

Kyuhyun giật mình,hỏi lại:

-Sao cậu biết?

-Nhìn thái độ,cử chỉ của cậu dànhcho cô ấy là tớ biết.Cậu đang giấutớ

chuyện gì phải không?

-À…không,không có gì đâu-Kyuhyun thoáng buồn-Mà cậuđã thích ai chưa?

-Sao?À,thì…..-Yonghwa ấp úng.

-Tớ biết mà.Ai,cậu có thể cho tớ biết được không?

-Ừ,cô ấy là một người tốt nhưng lại rất yếu đuối,cô ấy có nụ cười rất

dễ thương.Mái tóc nâu dài xõa ngang vai,cô ấy thật tuyệt vời.

-Ái chà,cậy lãng mạn quá nhỉ!Tên cô ấy là gì vậy?-Kyuhyun cười ranhmãnh.

-Seo…….Seo……hyun-Yonghwa nói.

-Sao cơ?-Kyuhyun ngạc nhiên nhìn Yonghwa,trái tim anh sao lại nhói đau

đến thế.Anh đã nghĩ mình nhầm nhưng không,không hề.Nửa mừng nửa lo,anh

hỏi:

-Cô ấy là ai?Ở đâu?

-Cậu hỏi là gì?

-À,mình chỉ hơi tò mò.

-Cô ấy bị mất trí nhớ vì một sự cốnhỏ và mình đã đưa cô ấy về đây làm

cung nữ cho phủ của mình.

-Cậu,cậu có thể cho tớ gặp cô ấy được không?-Kyuhyun cố gắng giữ khuôn

mặt bình thường nhất.

-Ừm,được thôi.Đi theo tớ-Yonghwa nắm tay Kyuhyun đưa đi.

-Tại vườn thượng uyển,Kyuhyun nhìn thấy một cô gái đang ngồi tỉa cành

ở đó,cái dáng rất quen.Yonghwa nói:

-Cô ấy đấy!-Đoạn anh gọi to-Seohyun ơi.

-Sao ạ?-Seohyun quay người lại.Nụ cười trên môi cô tắt hẳn khinhìn

thấy anh,”CẠCH”,cô buông thõng chiếc kéo xuống,nước mắt lại rơi,cô đã

muốn quên anh mà,sao anh lại xuất hiện.Đầu óc cô trỗng rỗng hoàn

toàn,bên tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng nói chứa đựng sự vui mừng và

hạnh phúc:Seohyun,Seohyun.

Anh đã làm em đau khổ,tại sao anh lại xuất hiện trước mặt em.Đểcho con

tim em phải khóc một lầnnữa.Anh,em không thể hiểu được,tại sao,định

mệnh lại trớ trêu đến thế này chứ?

——————————o0o————————–

-Jessica!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play