Cơm lại khét rồi!
Lương Đông Ân cúi đầu, buồn rầu bới cơm khét, trên bàn không
ai lên tiếng, rất im lặng.
Nàng len lén ngẩng đầu ngắm Vệ Đình Long một cái, phát giác
hắn đang nhìn nàng cười, ánh mắt cười híp đến nỗi biến thành hình lưỡi liềm
luôn!
Hắn xấu xa thật! Làm nàng cả người mềm nhũn, đến lúc nàng
hơi tỉnh lại tí, hắn còn hôn nàng một cái thật sâu, hại nàng thiếu chút nữa lại
ngất đi. Sau đó hắn ở dưới thác nước bơi hồi lâu, mới chịu lên bờ.
Đợi hắn ôm nàng về lại gian phòng nhỏ, cơm đã khét từ đời
nào. Lương Đông Ân lư̖ một cái, dùng giọng điệu hờn dỗi nói: "Đều tại
chàng hết! Hại chúng ta lại phải ăn cơm khét."
"Nương tử, nàng không thích ăn à? Vậy để ta ăn hết cho.
Chỉ cần có thể thấy được bộ dạng say đắm của nàng, vi phu chỉ mong mỗi ngày đều
có cơm khét mà ăn!" Mặt hắn không đỏ, hơi thở không gấp trêu chọc.
"Chàng..." Mặt nàng hồng đến mức tưởng như trích
được máu, một đôi đũa quơ trên không, ra vẻ muốn mắng người.
"Đừng nhúc nhích!" Hắn chợt tỏ vẻ nghiêm trọng.
Lương Đông Ân cả người nín thở bất động, hai mắt hiện ra tia
cảnh giác cao độ…
Sao vậy? Có nguy hiểm sao? Là dã thú? Kẻ địch? Hay là sói?
Đúng rồi! Là sói, một đại sắc lang!
Vệ Đình Long hướng hai má nàng hôn tới, từ khóe miệng liếm một
hạt cơm nuốt xuống: "Bên miệng nàng có hạt cơm." Hắn vẻ mặt nghiêm
túc nói, còn giả bộ nhai nhai: "Ừm, ngon."
"Chàng..." Nàng chỉ vào hắn, nói không nên lời.
Hắn là Bình Khấu Đại tướng quân uy chấn thiên hạ thật sao?
Thấy hắn thế này, quả thực giống tên Đăng Đồ Tử háo sắc hơn!
"Sao vậy? Đông nhi, ngón tay cũng dính cơm hả? Ta liếm
cho." Nói xong, liền đem ngón tay nàng cho vào miệng ngậm, mút mút.
"Dừng tay! Đừng đùa nữa!" Nàng rít khẽ, cả khuôn mặt
đỏ bừng rút ngón tay lại, nhanh chóng bới bát cơm, rồi rời khỏi bàn ăn
Sao lại thế này? Nàng ngày thường bình tĩnh, gặp phải hắn
chơi xấu quấn quýt như vậy thì hoàn toàn bế tắc, tim đập thình thịch không ngừng...
Lương Đông Ân kìm chế trái tim ngây thơ đập loạn, cố gắng làm nó bình tĩnh trở
lại.
Vệ Đình Long ở bên bàn cười cười khi thấy tay chân nàng lúng
túng, rồi cả dáng vẻ cố lấy lại bình
tĩnh của nàng nữa.
Ôi! Tiểu nương tử của hắn nội tâm hãy còn đấu tranh ngoan cường
nhỉ! Hắn rất thích vẻ mặt đỏ ửng của nàng, rất khó tưởng tượng đôi mắt lúc đầu
lạnh băng cũng có lúc mê loạn kích động...
Hắn cười khi nhìn thấy vẻ bối rối của cô gái nhỏ, nhưng nụ
cười ấm áp khi nhìn thấy thứ gì đó trên giường, sau đó chợt cứng đờ…
Thạch Khôi chết tiệt, ngày sau nhất định phải điều ngươi đi
xây công sự! Đúng là đồ đầu đá lỗ mãng! Đồ ngu ngốc!
Vệ Đình Long trong lòng mắng um xùm, tức giận nhìn hai cái mền
trên giường.
Đầu heo này đem hai cái mền làm gì! Cái này hắn không hạ lệnh...
Quả nhiên…
"A, có hai cái mền! Thạch Khôi thật chu đáo... Chúng ta
mỗi người một cái, không ai giành của ai. Ta ngủ trước đây." Lương Đông Ân
nói xong liền vội vàng tung mền chui vào bao bọc bản thân thật kỹ càng, nằm
trên giường đưa lưng về phía hắn, cũng không nhúc nhích.
Như vậy là tốt nhất, có thể cùng hắn ngăn cách, để hắn hoàn
toàn không thể làm cái chuyện kia với nàng được, làm nàng cực kỳ không tự
nhiên.
Gì mà Thạch Khôi chu đáo? Đáng chết Đợi hắn hồi phủ, sẽ điều
tên đó ra biên giới xây công sự!
"Đông nhi... Nương tử tốt... Giường này rất nhỏ, chúng
ta dùng một cái mền là đủ rồi." Vệ Đình Long cố xoay chuyển tình thế, cố gắng
ôm thân thể mềm mại thơm mát đi ngủ.
Lương Đông Ân không để ý tới hắn, không lâu, chợt nghe thấy
tiếng ngáy rất khẽ của nàng.
Vệ Đình Long suy sụp rũ vai, than thở một tiếng.
Thạch Khôi chết tiệt!
---
Ban đêm trong núi yên tĩnh, Lương Đông Ân ngồi yên dưới trời
sao, cách căn phòng nhỏ rất xa.
Mười mấy ngày nay, nàng trốn tránh hắn, ban ngày luyện công,
buổi tối thì núp thật xa, lúc dùng bữa cũng cố hết sức không nói chuyện với hắn,
cùng hắn giữ khoảng cách, để hắn khỏi giở trò mánh khóe gì gì đó.
Nàng cố ý chọn nơi này để trốn, lẳng lặng suy nghĩ mọi việc.
Từ mùa thu năm trước bị bắt, cho đến bây giờ là mùa xuân hoa
nở bị nhốt trong núi, nàng luôn bị hắn bám theo, bị hắn quanh quẩn xung quanh. Ở
phủ tướng quân, hắn uy nghiêm khí phách, ta cần ta cứ lấy, ở trong núi, hắn dịu
ngọt như nước, dùng miệng lưỡi ngọt ngào ăn nàng không chừa một mẩu.
Hắn thật sự thích nàng sao? Hay chỉ là nói ngoài miệng mà
thôi? Nhưng bất kể thế nào, dù sao nàng cũng cướp quan lương giết quan binh, hắn
sẽ bỏ qua cho nàng sao? Cho dù hắn chịu buông tha nàng, binh sĩ thủ hạ thì sao?
Nàng không quên được tình cảnh ngày đó ở nhà lao, nếu binh lính dưới trướng hắn
không tha thứ cho nàng, nàng làm thê tử của hắn, ắt sẽ ảnh hưởng đến địa vị của
hắn trong lòng tướng sĩ, vậy...
A? Nàng sao lại nghĩ đến chuyện mình trở thành vợ hắn chứ?
Không thể nào, không nên suy nghĩ bậy bạ.
Lương Đông Ân thẹn đỏ mặt, vung tay phủi phủi trên không
trung, kêu nhỏ: "Không được nghĩ lung tung! Lương Đông Ân, không được nghĩ
lung tung..." Nhưng nàng có làm thế nào cũng không thể nào xóa bỏ hình ảnh
hắn hiện trong đầu, đành gõ lên đầu mình: "Đi ra ngoài! Ta không muốn nghĩ
tới ngươi… không muốn…"
"A!" Nàng đột nhiên ngừng lại, bởi vì có người bắt
được tay nàng.
Nắm tay nàng bị nắm trong bàn tay ấm áp, tiếp đó sau lưng
nàng vang đến tiếng nói mê người, "Đông nhi, nương tử tốt, đừng đánh, nếu
còn đánh xuống nữa, vi phu sẽ rất đau lòng." Nói xong, còn lén hôn lên cần
cổ nàng, lưu lại dấu ấn hồng hồng, khiến nàng thấy hơi khó chịu.
"Vệ Đình Long, chàng làm gì vậy!" Nàng đẩy hắn ra.
"Chậc! Đông nhi, nàng lại quên rồi, đừng mang cả họ tên
ta ra mà gọi chứ." Hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ, "Chỉ cần
gọi ta là Đình Long hoặc phu quân thôi, hiểu không?"
"Chàng không phải phu quân của ta, tại sao ta phải gọi
chàng như vậy chứ?" Nàng còn cãi cố.
"Chúng ta đã có quan hệ phu thê, cũng đã bái thiên địa,
sao lại không là vợ chồng?" Hắn nựng nựng gò má nàng.
"Cái đó không tính, huống chi không có ai thấy. Ta cũng
nói qua, coi như chúng ta có quan hệ xác thịt, ta cũng không nhất định phải gả
cho chàng." Nàng cụp mi.
"Sao không tính? Trời thấy, đất thấy, mặt trời thấy,
mây trắng thấy, gió thấ thấy, cả đại thụ cũng thấy, nàng còn dám nói không ai
thấy chúng ta bái thiên địa?" Hắn bất chấp đạo lí chỉ ra.
"Nhưng mà... Cái đó không tính mà! Chuyện này..."
ôi trời, sao nàng vừa đến gần hắn, đầu óc liền không dùng được là sao? Khi nãy
càng rõ ràng, chỉ cần hắn đến gần, đầu óc của nàng đờ đẫn, cho nên nàng mới phải
tránh thật xa.
"Đông nhi, đừng nghĩ nữa. Ngoan, lại đây, gọi ta một tiếng
Đình Long đi." Hắn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Không muốn!" Lương Đông Ân đỏ mặt. Mỗi lần cự tuyệt
hắn dụ dỗ nàng như vậy, nàng liền mơ hồ nghe theo lời hắn, vừa đúng ý hắn. Sau
đó nghĩ lại, nàng lại chán nản không ngừng gõ đầu, chán bản thân mình bị hắn hấp
dẫn.
Đúng vậy, lực hấp dẫn của hắn đối với nàng càng lúc càng
tăng. Nàng đắm chìm vào dịu dàng của hắn, nhiệt tình của hắn, cùng lời nói ngọt
ngào, và mặt dày mày dạn của hắn. Nàng muốn chạy trốn, nhưng trốn chưa xa đã bị
hắn tìm được, giống như giữa hai người có một sợi dây cột lấy.
"Đông nhi... đi mà, kêu một tiếng là được rồi." Vệ
Đình Long một mặt dụ dỗ, một mặt nắm cái mền dùng sức vung một cái, cái mền chắn
giữa hai người lập tức đáp lên tảng đá lớn.
"Không muốn! Ta không thích kêu!" Nàng bịt hai tai
không muốn nghe tiếng nói mê hoặc của hắn.
"Thật không kêu?" Hắn vận công đem cái mền còn lại
trải trên tảng đá lớn.
"Ừ." Nàng bịt tai, dùng sức gật đầu.
"Được!" Hắn cũng không é nàng, thò tay ra…
"Ha ha... Ha ha ha... Đừng... Đừng như vậy...
Ha..." Nàng cười ngặt nghẽo, nhưng thật ra rất tức giận.
Biết rõ nàng rất sợ nhột, cái tên Đăng Đồ Tử này lại tấn
công bất ngờ vô nách nàng.
Đê tiện! Lương Đông Ân cười muốn đứt ruột, ráng chụp tay hắn
mà tránh né. "Đừng mà... Đê tiện... Ha..."
"Kêu phu quân cho ta nghe một chút đi, nương tử
ngoan." Hắn không đạt được mục đích quyết không dừng tay.
Lương Đông Ân bị nhột đến không thể nói nổi, lắc đầu liên tục,
thân mình lùi thẳng ra sau, mắt thấy sắp té xuống, Vệ Đình Long vươn tay kéo
nàng lại, nàng liền bị đẩy ngã ra tấm mền mềm mại.
Hắn gác chân qua bụng nàng, khóa nàng lại, càng không ngừng
cù lét nàng.
"Đừng mà! Ha ha ha... Thấy ghét..." Tay nàng quơ
quơ, đánh lung tung lên bàn tay hắn, khóe mắt đã cười ra nước mắt.
"Đông nhi ngoan, gọi ta phu quân, ta liền ngừng
tay." Tay hắn rất nhanh vén cổ áo nàng, lộ ra bờ vai trắng ngần, mảnh khảnh.
Không có quần áo che chắn, ma chưởng lại càng dễ dàng luồn xuống dưới nách
nàng, dừng lại một chút, rồi cù toàn thân nàng.
Loại tư thế này cực kỳ mờ ám, nhưng Lương Đông Ân không rảnh
mà để ý. Tựa như lúc trước cùng hắn giằng co vô số lần, nàng luôn bại trận.
"A... Chịu thua! Ta... thở không nổi! Dừng... Mau dừng
lại... Đình Long!" Nàng gọi tên hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng.
"Gọi phu quân." Hắn kéo vạt áo nàng ra, hai tay vẫnừng
lại.
Sửng sốt vì xiêm y bị cởi ra từng cái, Lương Đông Ân mặt mày
khẩn trương chụp tay hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, tầm mắt hai người ngưng đọng
trên không trung.
"Hử?" Hắn nhếch khóe miệng một cách kì dị, tay tạm
thời dừng lại.
Aiz, nàng đầu hàng vậy! Ai bảo nàng sợ nhột chứ!
Trên mặt nàng toàn sắc đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Phu
quân."
"Đông nhi ngoan, nương tử tốt." Hắn cười tươi rói,
cúi người hôn lên miệng nàng.
Nàng nằm trên tấm mền mềm mại, đưa mắt nhìn lại, đều là ánh
sao đầy trời, cùng khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn. Tâm tình thật thoải
mái, ngọn núi không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ... Nàng để mặc hắn tàn
sát bừa bãi trong miệng, hai tay rất nhẹ để lên tấm lưng rộng của hắn.
Nhưng hình như hắn lại như điện giật, thân hình cao lớn hơi
rung động. "Đông nhi! Đông nhi ngoan..." Tiếng nỉ non mơ hồ từ hai
cánh môi dán chặt nhau bật ra, lời nói thật lòng xúc động của Vệ Đình Long
quanh quẩn trong ban đêm yên tĩnh.
Nàng không phải dễ dàng bộc lộ tình cảm, hắn biết một khi
nàng đáp lại, thì đó là hứa hẹn một đời một kiếp. Nàng quay lại ôm hắn, không
những chỉ là một động tác nhỏ nhặt mà thôi, mà động tác này còn thể hiện nàng
thừa nhận hắn là phu quân của nàng, nàng là nương tử của hắn.
Hắn không ngừng cố gắng, nàng rốt cục có thể chấp nhận hắn
sao? Vệ Đình Long tràn đầy xúc động, càng thêm ôm chặt người dưới thân, vùi đầu
vào cổ hít hương thơm tự nhiên của cơ thể nàng
Lương Đông Ân nằm trên mền, đôi mắt đẹp nhìn thẳng về phía
chân trời thật xa. Tối nay trời đầy sao sáng rực, trăng sao cùng sáng, hít thở
đều ngửi thấy mùi hoa cỏ. Sương mù dâng lên, báo hiệu khí trời ngày mai thật
trong xanh.
"Đình Long, khi ta cướp quan lương, đã cókhông ít quan
binh bởi vì ta mà chết, bọn họ sẽ tha thứ cho ta sao?" Nàng xa xăm nói, mắt
vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, như chưa
nghe rõ lời nàng.
"Chàng thật sự muốn ta? Thật sự không chê ta? Thật sự
muốn ta làm nương tử của chàng?" Nàng vẫn không thể yên tâm, muốn hắn nói
thật tâm.
"Đông nhi, ta là thật tâm, ta đương nhiên muốn nàng làm
nương tử của ta." Khuôn mặt tuấn tú của hắn nghiêm nghị, nhìn thẳng nàng
nói.
"Vậy... Chuyện ta giết chết quan binh làm sao bây giờ?
Tướng quân phu nhân giết quan binh Đại Minh, truyền ra đối với chàng không phải
sẽ ảnh hưởng sao? Chàng thực sự cảm thấy như vậy là tốt à?"
À! Thì ra nàng đang lo lắng chuyện này.
"Đông nhi, chúng ta không có cách nào kháng cự dòng chảy
của thời cuộc. Hiện nay thiên hạ giặc cỏ hoành hành, ngoài biển cũng có giặc
Oa, dân chúng sống khốn khổ, hôm nay nàng giết quan binh, ngày khác quan binh
giết nàng... Hai quân giao đấu vốn phải có thương vong, huống chi ta biết nàng
không phải là cố ý đả thương người, mà chỉ vì Thạch Gia Pha." Hắn một tay
chống bên cạnh nàng nói. "Ta vốn cũng không nguyện lĩnh quân đối phó thảo
khấu, vì ta hiểu được phần lớn thảo khấu chỉ cần cho họ miếng ăn, đại để có thể
yên ổn lại, không làm loạn nữa. Nhưng vì mệnh lệnh triều đình, lại không thể
không giết bọn họ... Huynh đệ trong quân đ̕ cũng có ý nghĩ như nàng, rất áy
náy, rất chán nản. Nhưng Đông nhi, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Một khi
ra chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta vong. Đây là bi kịch của thời
đại này, cũng là số mệnh của quân nhân. Tựa như ván bài thông thường, đã đánh
cuộc thì phải chịu thua, cho dù táng gia bại sản cũng không thể trách người
khác, đây là quy luật." Vệ Đình Long yêu thương nhéo nhéo mặt nàng.
"Cũng như tại đêm núi lỡ, nếu nàng thật giết ta, ta
cũng sẽ không trách nàng. Bởi vì tài nghệ không bằng thê tử, vi phu chỉ có thể
nhận thiệt." Hắn lại hôn nàng.
Những lời này của hắn làm Lương Đông Ân mở rộng tầm mắt. Hóa
ra hắn không phải chỉ có cái miệng mà thôi, hắn còn rất có đầu óc. Nàng chưa từng
nghĩ đến những chuyện này, chỉ không ngừng lo lắng những người bị giết sẽ không
tha thứ cho nàng...
Thấy nàng nhìn hắn sững sờ, Vệ Đình Long nở nụ cười,
"Thế nào? Nàng cho là phu quân nhà nàng chỉ biết khua môi múa mép dụ dỗ nữ
nhân, một chút đầu óc cũng không có chứ gì?"
"Ơ, không phải..." Bị đoán trúng ý nghĩ khiến nàng
đỏ mặt.
"Còn nói không phải? Vi phu nhất định phải phạt nàng mới
được!" Nói xong, lại vươn tay muốn cù nàng.
"Oa! Đừng!" Nàng kêu to nhắm chặt hai mắt, co rút
người lại, tâm lý thủ thế làm nàng cau mặt. Nàng sợ nhất là nhột.
Đợi đã lâu, nhưng không thấy "ma chỉ" (chỉ = ngón
tay) đột kích, nàng lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Đình Long si mê ngắm nàng,
ánh mắt đầy trìu mến làm nàng hoảng hốt... Nàng sợ nhất ánh mắt thâm tình này,
như muốn nàng sa vào trong đó...
Vệ Đình Long cúi người xuống, ôm mặt nàng, nghiêm túc nói:
"Đông nhi, theo ta hồi chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, được
không?"
Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, qua một lúc lâu, rất khẽ rất khẽ
trả lời: "Được."
Vệ Đình Long nghe vậy, nhanh chóng cởi xiêm y hỗn độn trên
người nàng, thân mình trần trụi nhuốm một màng ánh trăng, rất mê người, cũng
như trước đây làm cho hắn phấn khởi mê muội!
Tách hai chân nàng, cảm giác được thân thể nàng run lên, hắn
hiểu nàng đang sợ điều đó.
"Đông nhi, không phải sợ, ta sẽ không làm đau nàng. Nhớ
lại tình cảnh lúc bên bờ suối..."
Hắn cởi quần áo của mình, cười nhẹ, "Ta không làm đau
nàng, không phải sao?"
Nhớ tới lần tình cảm dâng tràn đó, nàng đỏ ửng cả khuôn mặt
nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé nắm một góc quần áo bị cởi bỏ, nghiêng mặt đi không
dám nhìn hắn.
"Nhìn ta đi, Đông nhi. Nhìn ta yêu nàng ra sao." Hắn
khàn khàn nói, phả hơi thở nóng bỏng bên tai nàng.
Nàng ngượng ngùng rụt vai. Nhột quá!
Tay hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đỏ bừng của nàng, dịu dàng
hôn thân thể đắm chìm dưới ánh trăng của nàng, không bỏ sót chỗ nào.
Từng nụ hôn của hắn khiến toàn thân nàng nổi gai ốc.
Khi hắn hôn lên cặp mông tròn trịa thì nàng không kìm nổi ưm
một tiếng. "Đình Long... Đừng hôn nữa... Ta nóng..."
"Đông nhi ngoan, đây chỉ là bước đầu, chúng ta còn chưa
thật sự bắt đầu mà." Giọng nói của hắn từ giữa đôi mông mơ hồ truyền
"A! Đừng!" Nàng nằm sấp trên tấm mền mềm mại, vì cảm
giác khác thường giữa hai chân mà yêu kiều kêu lên.
Hắn... Hắn sao lại làm chuyện này? Giống như lúc bên bờ suối…
Hắn từ phía sau dùng môi lưỡi liếm mút nàng. Nơi non mềm giữa
hai chân bị hắn liếm láp, hắn chợt cắn nhẹ, trêu chọc, cánh hoa che kín lối vào
bí mật lập tức đỏ bừng sung huyết, hơi hé ra, cửa huyệt cũng chảy ra chất dịch.
Nàng bất giác mở hai chân, để môi lưỡi, ngón tay thon dài của hắn càng có thể
tiến vào u cốc sâu thẳm.
"A..." Nàng hơi cong người, toàn thân toát ra một
lớp mồ hôi mỏng, hơi thở hổn hển, lắp bắp ra tiếng.
"Đông nhi, nàng thật là mẫn cảm! Ướt hết rồi..."
Ngón tay hắn tiến vào u cốc, chất dịch dính đầy ngón tay, trơn bóng.
Thấy nàng thở gấp dữ dội, hắn biết phía sau bề ngoài lạnh
lùng của nàng là một trái tim nhạy cảm nhiệt tình, chỉ cần chạm đến được lòng
nàng, thân thể nàng tức sẽ phản ứng theo. Hiện tại hắn đã đến được lòng nàng,
thân thể nàng tự nhiên cũng nồng nàn đáp lại hắn.
Hắn đem nàng quay ngược lại, hơi thở nàng dồn dập, bộ ngực
phập phồng theo hơi thở làm cho hai đóa hồng mai vươn thẳng. Hắn tà ác cắn nhẹ
một đỉnh hồng, dùng đầu lưỡi vờn quanh.
"Ưm..." Một cơn run rẩy bắn qua người nàng, thanh
âm từ cánh môi cắn chặt bật ra.
Vệ Đình Long cười ma mị, chiếc mũi cao ngất đặt lên chiếc
mũi xinh xắn của nàng, dùng ánh mắt sâu thẳm mê hoặc ánh mắt mê loạn của nàng,
dường như thôi miên nói nhỏ: "Cứ kêu đi... Đông nhi, kêu cho ta nghe
"Chàng... xấu xa..." Nàng thở dốc, mặt đỏ ửng, giọt
mồ hôi từ vầng trán trơn bóng chảy xuống.
"A…" nàng đột nhiên thét chói tai, không dám tin
nhìn lên hắn.
Hắn đem vật cương cứng cực đại không báo trước đẩy mạnh vào
hang huyệt ẩm ướt, vừa nhanh chóng vừa mạnh mẽ!
Cảm giác đau tức chật căng trong cơ thể, cùng với khoái cảm
không biết từ đâu làm Lương Đông Ân ngừng thở. Cảm giác này cùng đau đớn trước
kia hoàn toàn không giống nhau, trong hang huyệt mềm mại của nàng tựa hồ như có
cây gậy lửa, vừa nóng vừa thô ráp, nhưng không có cơn đau xé tim xé phổi như
trước kia. Nàng hơi mở hai đùi ra một chút, muốn cảm nhận rõ cảm giác căng đầy...
Nàng vẫn thật chặt! Cảm giác hoàn toàn bị bao bọc hút lấy thật
thích muốn chết!
Vệ Đình Long cắn chặt răng, cố phớt lờ mồ hôi ròng ròng trên
trán, trên khuôn mặt tuấn mỹ. "Đông nhi, gọi tên ta, nàng không thể cứ gọi
tiếng chàng kia được." Hắn chậm rãi rút ra, nhưng không chịu nổi cảm giác
râm ran bứt rứt cuối cùng cũng phải đâm vào một chút.
"A! Đình Long... Chàng, chàng hư quá…" Nàng gọi
tên hắn lần nữa.
"Đông nhi! Nàng quả thực là xuân dược của ta... Tiểu
huyệt mê người của nàng thật khiến người khác mất hồn…" Hắn lại động một
cái.
"Xấu xa... Chàng thật hư hỏng..." Sao lại có người
nói chuyện lộ liễu như vậy? Nam nhân hư hỏng! Nàng đánh lên vai hắn.
"A…" nàng lại thét chói tai. Hắn... Hắn chẳng những
dùng dục vọng nam tính mãnh liệt thúc mạnh qua nàng, còn dùng ngón tay nắm phía
trên đóa hoa, đó là chỗ mẫn cảm nhất!
Toàn thân nàng run rẩy, ngón tay bóp chặt cổ tay đang làm chuyện
xấu kia, nhưng nắm không được hắn, bàn tay nhỏ bé còn di động lên xuống theo cổ
tay cường tráng, mỗi lần di động, nàng đều cảm nhận rõ ràng nhụy hoa giữa hai
chân vì ngón tay hắn vân vê mà sưng to hơn.
Dục vọng dưới thân to lớn của hắn không ngừng ra vào trong
tiểu huyệt chật chội, cùng hơi thở thô gấp của hắn, càng lúc càng nhanh…
Nàng cảm thấy ở nơi sâu nhất trong hoa hồ truyền đến một cơn
co rút khẽ, nàng thở nhanh hơn, kích thích say đắm giữa hai chân truyền thẳng
lên ót, đầu nàng trống rỗng, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, chỉ
thấy bốn phía tối tăm sáng lên…
"A... Đừng... Đình Long... Ta không thể..." Nàng nỉ
non, run rẩy.
Trong thông đạo ướt át truyền đến từng cơn run rẩy co rút,
càng hút chặt vật to lớn chôn sâu trong nàng, hắn biết nàng đã lên đến đỉnh
hoan ái.
"Còn chưa được!" Hắn tăng tốc nhanh hơn, bàn tay nắm
mắt cá chân nàng, nâng hai chân lên cao rồi tách ra. "Đợi ta một
chút!" Hắn gầm nhẹ.
"Đình Long, nhanh lên một chút! Ta... Ư..." Nàng
rơi vào kích tình mê loạn, điên cuồng gào thét.
"Đông nhi! Từ từ…" hắn nhỏ từng giọt từng giọt mồ
hôi, tăng thêm mức độ ra vào, hung hăng, hết lần này đến lần khác đâm hoàn toàn
vào tiểu huyệt mềm mại.
Ái dịch theo từng đợt tấn công vũ bão, bắn vào trên đám chăn
bông. Nàng không ngừng yêu kiều kêu lên, thân mình vì kiềm chế mà hồng lên,
không ngừng đón nhận xâm nhập mãnh liệt của nam nhân nàng yêu thích.
Tiếng thân thể va chạm vang lên trong sơn cốc yên lặng, tiếng
thét như dã thú, cùng với tiếng rên rĩ nức nở, dưới bầu trời đêm đầy sao, càng
lộ rõ kích tình điên cuồng.
---
Trong không khí có hương hoa cỏ nhàn nhạt, trộn lẫn với
hương vị sau khi hoan ái, ánh trăng sáng rực chiếu vào hai thân thể trần trụi
quấn lấy nhau.
Lương Đông Ân rúc vào lồng ngực rắn chắc của Vệ Đình Long,
trải qua quá nhiều lần giao hoan, toàn thân nàng mệt mỏi co người trong lồng ngực
hắn.
Tuy nói là mùa xuân nhưng ban đêm vẫn còn lạnh. Vệ Đình Long
lấy mền kéo qua che cho cả hai, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ hạnh phúc thỏa
mãn.
"Đình Long." Bây giờ nàng gọi thật dễ dàng.
"Hử?" Hắn yêu thương ôm chặt nàng, không để cô gái
nhỏ bé trong lòng gặp phải khí lạnh ban đêm.
"Ngày mai bảo Thạch Khôi bắc cầu tạm được rồi."
Nàng đưa tay vuốt ngực hắn, giọng nói có chút buồn ngủ.
"Sao?'
"Không phải hắn nói ba ngày là có thể bắc được cầu rồi
sao?" Nàng ngáp một cái.
"Đông nhi, nàng..." Nàng làm sao biết?
"Nếu không biết hiệu lệnh trong quân ngũ, làm sao cướp
lương chứ?" Cảm thấy hắn hơi buông lỏng, nàng ôm chặt hắn, tham lam hít ngửi
mùi trên cơ thể hắn.
"Nàng đã sớm biết!" Vệ Đình Long kinh ngạc nhìn cô
gái trong lòng.
"Ừ. Chúng ta trở về đi." Nàng nhích lại gần lồng
ngực hắn.
Hắn nhìn đáy mắt nàng có một thoáng suy nghĩ. "Đông
nhi, nàng đã biết ta lệnh cho Thạch Khôi kéo dài thời gian bắc cầu, sao nàng
còn không lên tiếng? Hay là..."
Nàng đỏ mặt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ta mệt, ngủ
trước đây."
"Nương tử tốt, thì ra nàng cũng thích ta! Bắt đầu từ
khi nào vậy? Mau nói vi phu biết! Đừng giả vờ ngủ mà, Đông nhi…"
Vệ Đình Long giống như phát hiện thấy kho báu, cả đêm vui sướng,
tiếng huyên náo ầm ĩ mặc kệ Lương Đông Ân làm bộ ngủ.
"Ta biết rồi! Chúng ta là nhất kiến chung tình... nhất
định là vậy..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT