Nơi
Trình Lộ hẹn cô Tư Vy là khách sạn năm sao Hilton, một trong những khách sạn
đẳng cấp nhất Bình Hải, tọa lạc ngay trung tâm thành phố.
Để
không dính dáng đến mấy khoản phiền phức như gửi xe vân vân, tôi và Trình Lộ
bắt taxi. Thực tế, khách sạn Hilton cách công ty không xa, nhưng Trình Lộ vẫn
đi sớm một tiếng, đủ thấy cô ta coi trọng buổi hẹn này như thế nào.
“Tư Vy
là đại diện của tập đoàn WWolters tại khu vực châu Á Thái Bình Dương, ấn tượng
của cô ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với sự lựa chọn của tập đoàn WWolters trong
tháng tới”. Trong xe, Trình Lộ nói.
Trình
Lộ ngồi cùng băng ghế sau với tôi, đôi chân dài, trắng bóc lộ ra dưới chiếc váy
ngắn. Gương mặt trang điểm nhẹ, trông càng xinh hơn lúc thường, đến cả đôi
khuyên tai cũng thể hiện vẻ vừa đoan trang, vừa quyến rũ.
“Yên
tâm, tôi sẽ không nói năng bừa bãi đâu”. Tôi nói.
Trình
Lộ gật gật đầu, “Thế là tốt, anh là trợ lý của tôi, không cần nói nhiều, nhưng
phải nhớ để lại ấn tượng tốt cho cô ấy”.
Tôi là
trự lý của cô, sao không phải cô là trợ lý của tôi... Trong lòng tôi có chút
không phục. Nhưng, vì sự phát triển của công ty, vì khoản tiền thưởng một trăm
nghìn, tôi đành cố nhịn. Hơn nữa, tôi cũng tin, khả năng tổng hợp của Trình Lộ
hoàn toàn không kém cạnh so với tôi.
Rất nhanh,
taxi đã đến cửa khách sạn Hilton tráng lệ.
Trình
Lộ thanh toán tiền taxi, đứng ở cửa khách sạn chỉnh lại quần áo, đầu tóc, hít
một hơi sâu rồi mới chầm chậm bước vào trong.
Tôi kéo
tay, xoay người cô ta lại.
Cô ta
nhìn tôi ánh mắt ngạc nhiên, vẻ mặt cau có.
“Dây
chuyền bị lệch rồi”. Tôi nói rồi đưa tay lên cổ, chỉnh lại dây chuyền cho cô
ta.
Trình
Lộ có làn da trắng ngần, mềm mại như da em bé, nước hoa mùi hoa cúc thanh cao,
trang nhã, khiến người ta có cảm giác cao quý.
Trình
Lộ rướn thẳng cổ, mặc cho tôi chỉnh dây chuyền, mắt nhìn thẳng vào tôi, dần
bình tĩnh trở lại. Trong lòng tôi có cảm xúc rất phức tạp, như hai loài động
vật vốn trời sinh đã không thể dung hòa, nhưng lại phối hợp rất ăn khớp với
nhau.
“Được
rồi, đẹp rồi”. Tôi thu tay về, nhìn người phụ nữ tạm thời trông rất xinh đẹp
hoàn mỹ này, nói.
“Đợi
đã!”. Bất thình lình, cô ta níu tay tôi lại.
“Chả ra
cái thể thống gì cả, ống tay áo để rộng hoác ra thế kia!”. Vừa nói, cô ta vừa
nắm lấy cổ tay phải của tôi, đóng khuy tay áo lại, “Ở công ty anh có thể cà lơ
phất phơ, nhưng trước mặt cô Tư Vy, nhất định phải tỏ ra lịch sự một chút, biết
chưa!”.
Tuy
đóng khuy áo cho tôi, nhưng giọng điệu của cô ta rõ ràng là giọng bề trên đang
giáo huấn.
Tôi
không trả lời, mà không khách sáo chìa tay trái ra trước mặt cô ta, “Tôi không
đóng được khuy bằng một tay, cô đóng nốt cho tôi đi”.
Cô ta
lườm tôi cháy mặt, nhưng không còn cách nào khác, lại giúp tôi đóng nốt khuy
tay áo bên trái. Cảnh tượng này đâu có giống giám đốc của tôi, rõ ràng là nô tỳ
mà.
Đóng
khuy xong, cô ta vứt mạnh tay tôi xuống, “Được rồi! Xong rồi! Đi vào thôi!”.
Tôi khẽ
cười, đứng thẳng người, bước vào khách sạn. Trình Lộ cũng đi theo, cô ta xách
một chiếc túi nhỏ màu bạc, trông rất điềm đạm, ra dáng đi đàm phán công việc.
Một
phần đại sảnh khách sạn là khu vực của Starbucks, Trình Lộ đi vào, tìm một chỗ
ngồi xuống, gọi hai tách cà phê.
“Thời
gian hẹn là mấy giờ?”. Tôi hỏi cô ta.
“Mười
một giờ”. Cô ta lấy cuốn sổ ghi chép trong túi, lật ra xem.
“Đã
chuẩn bị kỹ càng cho buổi hẹn này chứ?”. Tôi thong thả uống cà phê, nhìn cô ta,
hỏi. Trình Lộ lườm tôi một cái, “Lát nữa anh ít nói đi giùm tôi, chẳng may lại
nói sai cái gì. Đợi khi nào tôi bảo anh giới thiệu qua với cô ấy về công ty thì
anh mới được mở mồm”.
“Khà
khà”. Tôi cười lắc đầu, tiện tay cầm cuốn tạp chí ở giá bên cạnh lên đọc.
“Cô
chắc là giám đốc Trình”. Thình lình, một giọng phụ nữ vang lên bên cạnh tôi.
Trình
Lộ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, nhét cuốn sổ vào túi, đứng dậy, “Cô Tư
Vy, xin chào”.
“Xin
chào”. Người phụ nữ tên Tư Vy, khẽ gật đầu, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra, chủ động
bắt tay với Trình Lộ.
“Đây là
trợ lý của tôi, Lương Mân”. Tiện thể, Trình Lộ giới thiệu tôi.
Cô ấy
cười, “Một cái tên rất dễ nhớ”. Tiếp đó, chìa tay cho tôi, “Tôi là Trình Tư Vy,
chào anh”.
Tôi khẽ
cười, nắm tay cô ấy, bắt tay, nhân tiện cũng quan sát cô ấy một lượt.
“Cô Tư
Vy” này có mái tóc vàng, mặc áo trắng và quần bò, trang điểm rất bình thường,
khoác một chiếc áo ngắn màu đen có gắn khuy nối bằng kim loại lại hài hòa với
sự chín chắn và thư thái của cô ấy.
Cho dù
thời học đại học tôi đã gặp vô số mỹ nữ, nhưng giây phút này, tôi không thể
đoán được tuổi tác thực sự của Trình Tư Vy.
“Giám
đốc Trình trẻ trung xinh đẹp, trự lý Lương tuấn tú phong độ, đúng là sự kết hợp
tuyệt vời”. Trình Tư Vy điềm đạm ngồi xuống, nói giọng đùa vui.
“Đâu có
đâu có, chị Tư Vy mới gọi là xinh đẹp. Mà tiếng Trung của chị Tư Vy cũng lưu
loát hơn tôi tưởng tượng nhiều, tôi còn định nói chuyện với chị bằng tiếng Pháp
nữa”. Trình Lộ nói giọng xu nịnh.
“Bố tôi
là người Trung Quốc, nên từ bé tôi đã học tiếng Trung”. Trình Tư Vy đáp lại.
Trình
Lộ khẽ cười, nói, “Theo tục ngữ Trung Quốc, chị và tôi đều họ Trình, năm trăm
năm trước chúng ta còn là người một nhà cũng nên”.
“À
không, họ “Trình” là phiên âm tên tiếng Pháp của tôi, tên Trung Quốc của tôi
không phải họ Trình”. Trình Tư Vy lập tức chỉnh lại.
“Hóa ra
là vậy, hì hì”. Trình Lộ cười ngượng ngập, thấy tôi ngồi bên cạnh xem kịch hay,
đá tôi một cái dưới gầm bàn.
“Nói
như vậy, tên tiếng Pháp của chị Trình chắc là Chiswill hả?”. Tôi hỏi, giải tỏa
không khí giúp Trình Lộ.
“Tên
tiếng Pháp của tôi đúng là Chiswill”. Trình Tư Vy nhìn tôi mấy giây, cười,
“Không ngờ anh Lương còn biết cả tiếng Pháp”.
“Chỉ
chút xíu thôi”. Tôi cười nói. Cùng lúc, đá cho Trình Lộ một cái dưới gầm bàn.
“Thời
gian chúng ta hẹn là mười một giờ, sao cô Tư Vy lại xuống sớm vậy?”. Trình Lộ
chuyển chủ đề, hỏi.
“À, tôi
nghĩ chắc các vị sẽ đến sớm, nên mới xuống xem sao, quả nhiên thấy hai người đã
ngồi đây rồi”.
“Sao cô
Tư Vy lại biết chúng tôi đến hai người?”. Trình Lộ lại hỏi.
“À, tôi
sớm đã nghe nói giám đốc bản quyền của Nhà xuất bản An Mặc là một đại mỹ nữ,
hôm nay lại đang là ngày làm việc, khách trong Starbucks cũng không đông, nên
thấy cô ngồi ở đây, tôi đoán có lẽ là cô”. Trình Tư Vy quay đầu nhìn tôi,
“Không ngờ, còn mang theo một anh chàng đẹp trai”.
“Cô Tư
Vy quả biết nói đùa”. Trình Lộ cười đáp lễ, lưỡng lự không biết vào chủ đề
chính thế nào.
Không
đợi Trình Lộ mở miệng, Trình Tư Vy đã chủ động nói vào chuyện chính, “Được rồi,
chúng ta nói chuyện công việc đi, tôi không nên làm mất thời gian của hai người
nữa”.
“Được”.
Trình Lộ lấy từ trong túi ra một kẹp tài liệu mini, “Tôi giới thiệu một chút về
những thành tựu mà công ty chúng tôi đã đạt được trong lĩnh vực mua bản quyền,
nhanh thôi, sẽ không làm mất thời gian của chị”.
Trình
Tư Vy gật đầu, ngồi tựa vào thành ghế, cầm tách cà phê, lặng lẽ ngồi nghe.
“Công
ty chúng tôi thành lập năm 1998, khởi đầu từ công việc mua bản quyền, và kéo
dài cho đến nay, đã có lịch sử mười năm, vì thế trên lĩnh vực mua và bán bản
quyền đều chuyên nghiệp hơn bất cứ công ty hay nhà xuất bản nào khác trong
nước. Từ năm 2002, công ty bắt đầu chuyển sang xuất bản sách nguyên tác, đến
nay đã xuất bản được hơn ba mươi cuốn sách bán chạy, có kinh nghiệm quảng cáo
sách rất phong phú, phần này sẽ do anh Lương Mân trự lý của tôi giới thiệu với
chị sau. Điều tôi muốn nói tiếp theo, chủ yếu là sự hợp tác của công ty chúng
tôi với các nhà xuất bản lớn nước ngoài, và tình hình tiêu thụ sách nước ngoài
ở Trung Quốc mà công ty chúng tôi đã nhập trong mấy năm gần đây...”.
Trình
Lộ mở kẹp tài liệu, giải thích một cách rõ ràng, tường tận. Việc tiếp đối tác
nước ngoài hoàn toàn không giống đối tác trong nước, chỉ cần ăn cơm uống rượu
là xong, vì thế Trình Lộ không dám có một chút sơ sảy nào, giải thích từng câu
từng chữ một cách rõ ràng.
Tôi
nghe lời giới thiệu của Trình Lộ, cuối cùng cũng biết cô ta ngồi được lên ghế
giám đốc phòng bản quyền hoàn toàn không phải do may mắn. Sự phân tích của cô
ta về sự khác nhau giữa thị trường xuất bản nước ngoài và trong nước, kết cấu
xuất bản quốc tế, quy định luật pháp các nước đều đều rõ như lòng bàn tay.
Đúng
lúc tôi đang nghe Trình Lộ giới thiệu, đột nhiên, tôi cảm thấy có một ánh mắt
đang nhìn mình. Tôi hơi nghiêng đầu, thấy Trình Tư Vy vừa nghe Trình Lộ giới
thiệu vừa nhìn tôi đắm đuối.
Tôi
cười với cô ấy, cô ấy cũng cười đáp lại. Tôi quay lại nhìn Trình Lộ, cô ấy vẫn
chăm chú nhìn tôi.
“Về cơ
bản tình hình của công ty chúng tôi là như vậy”. Nói xong một tràng dài, cuối
cùng Trình Lộ gấp kẹp tài liệu lại, “Chị có điều gì muốn hỏi không ạ?”.
“Tôi
không còn gì thắc mắc cả, chỉ muốn biết chị giới thiệu về công ty chị nhiều như
vậy, liệu có phải chị cũng hiểu rõ về công ty chúng tôi không? Hợp tác là xuất
phát từ hai phía, có thể chúng tôi không hợp với các chị thì sao? Chị nói cho
tôi biết Wolters Kluwer có thể được lợi gì từ công ty chị, mà không cho tôi
biết các chị sẽ được hưởng lợi gì từ chúng tôi”. Trình Tư Vy nhìn Trình Lộ, hờ
hững nói.
Câu hỏi
này khiến Trình Lộ ngắc ngứ. Chắc chắn cô ta chưa có sự chuẩn bị cho câu hỏi
này, trong tất cả các nhà xuất bản của Trung Quốc, có ai mà không muốn hợp tác
với WWolters Kluwer? Cái này còn phải có lý do sao?
Trình
Lộ ngẫm nghĩ một lúc, “Wolters Kluwer là tập đoàn xuất bản có quy mô lớn, sản
phẩm chủ yếu là sách giấy, ngoài ra còn có sách điện tử, sách CD, sách online,
phần mềm, sách giáo dục và đào tạo...”.
Trình
Tư Vy ngắt lời cô ta: “Thông tin này tôi chắc chắn người trong giới xuất bản
các chị ai cũng rõ. Ý tôi là, quý công ty muốn đạt được sự phát triển như thế
nào từ phía công ty chúng tôi, tại sao lại cấp bách muốn hợp tác với chúng tôi,
chị cũng biết, chuyện kinh doanh mà không phải cả hai bên cùng có lợi thì rất
khó bền vững. Xin lỗi, chắc chị không trách tôi ép người quá đáng chứ”.
“Cái
này...”. Bất chợt Trình Lộ không nói được gì. Cô ta đã nghĩ ra, nhưng trong
phút chốc không thể sắp xếp tư duy một cách rành mạch.
“À, là
thế này”. Tôi xen vào, “Bởi vì chúng tôi muốn kiếm tiền”.
Dưới
gầm bàn, Trình Lộ giẫm mạnh vào chân tôi một cái.
Trình
Tư Vy nhìn tôi, hơi sững lại một chút, rồi nở nụ cười.
“Nói
hay lắm!”. Cô ấy nhìn tôi ánh mắt ngưỡng mộ, “Rất thẳng thắn, tôi thích câu trả
lời này. Xuất bản là văn hóa, cũng là kinh doanh”.
Vẻ mặt
Trình Lộ cuối cùng cũng giãn ra.
“Lương
Mân, giới thiệu cho chị Tư Vy những kinh nghiệm của công ty chúng ta về lĩnh
vực quảng cáo sách đi”. Cô ta nói.
“À,
không cần”. Trình Tư Vy khoát khoát tay, “Chúng ta nói đến đây là đủ rồi”.
“Vậy...
có cần chuyển đến chỗ khác bàn tiếp không? Nếu chị không khách sáo, chúng tôi
có thể có vinh dự mời chị dùng bữa không?”. Trình Lộ hỏi thăm dò.
“Không
cần đâu. Hôm kia tôi mới đến thành phố Bình Hải, hôm qua đã nghỉ cả ngày rồi,
còn chưa đi dạo phố. Hôm nay tạm đến đây thôi”. Trình Tư Vy nói.
Vị
khách quý Trình Tư Vy đã nói vậy rồi, Trình Lộ cũng không còn cách nào khác,
“Vậy chúc chị vui vẻ, có cơ hội chúng ta sẽ gặp nhau bàn về những nội dung
khác”.
“Mỗi
đại diện của các công ty xuất bản tôi chỉ tiếp một lần, lần trước tôi đã nói
rồi. Việc còn lại, chúng tôi sẽ tiến hành thông qua khảo sát. Thế này đi, nếu
chị không phiền, tôi muốn nhờ anh Lương đưa tôi đi dạo quanh Bình Hải, nhân
tiện giới thiệu cho tôi những kinh nghiệm của công ty về lĩnh vực xuất bản”.
Trình Tư Vy từ từ đứng lên, nói.
Á? Điều
này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi nhìn Trình Tư Vy, không thấy ánh
mắt cô ấy để lộ điều gì cả.
Tôi lại
nhìn Trình Lộ.
Trình
Lộ giẫm mạnh vào chân tôi một cái, kéo tôi đứng lên, lườm tôi một cái.
“Được.
Nếu chị Tư Vy không thấy phiền, tôi đưa chị đi quanh Bình Hải”. Mu bàn chân tôi
bị gót giày cao gót của Trình Lộ giẫm lên đau điếng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt
bình thản, nói với Trình Tư Vy.
“Vậy
tôi xin cáo từ, ở công ty còn rất nhiều việc cần giải quyết”. Trình Lộ xách túi
lên, bắt tay với Trình Tư Vy.
Trình
Tư Vy mỉm cười gật đầu, rất có phong độ.
“Giao
cho anh đấy, một trăm nghìn tiền thưởng”. Lúc đi ngang qua trước mặt tôi, Trình
Lộ thấp giọng nói.
Tôi lấy
tay búng vào người cô ta một cái, nghĩ bụng cô lấy tôi làm vật hy sinh, tối nay
về sẽ tính sổ với cô sau. “Định đưa tôi đi đâu vậy?”. Sau khi Trình Lộ đi, Trình
Tư Vy hỏi tôi.
“Đi
loanh quanh đâu đây thôi, chị muốn đi mua quần áo hay đi ăn?”. Tôi nói. Tuy đối
mặt với một Trình Tư Vy bí hiểm khó đoán lại xinh đẹp không thể nói là “dê vào
miệng cọp”, nhưng Trình Lộ bỏ tôi lại một mình thế này, tôi khó tránh khỏi có
cảm giác bị bán đứng.
“Đi ăn
nhé, tôi mời anh, hay là anh mời tôi?”. Cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.
“Để tôi
mời nhé”. Tôi hào phóng nói.
“Ok”.
Cô ấy cũng hào phóng trả lời.
Vậy là
tôi đưa cô ấy rời khỏi khách sạn năm sao hào hoa tráng lệ này, đến con phố sầm
uất bên ngoài. Trình Tư Vy dường như thực sự rất lạ lẫm với thành phố này, theo
sát tôi như một cục nam châm, tôi đi đến đâu, cô ấy liền đi theo tôi đến đó,
duy trì khoảng cách rất ngắn, nhưng không dính sát vào nhau.
Đây là
trung tâm thành phố Bình Hải, tôi đưa cô ấy đi, qua rất nhiều nhà hàng, khách
sạn lớn, rẽ hết ngõ này qua ngách khác, đi vào một con hẻm nhỏ hẹp, bẩn bẩn.
Cô ấy
cũng không nói gì, vẫn đi theo tôi.
Cuối
cùng, tôi dừng lại trước một quán vằn thắn tối tăm, đầy mùi dầu mỡ.
“Anh
mời tôi ăn cái này sao?”. Cô ấy nhìn tôi, hỏi.
Tôi gật
gật đầu, kéo cô ấy vào, “Quán này rất đông khách, có khi còn phải xếp hàng
nữa”.
Đúng
như tôi dự đoán, đang là buổi trưa, trong quán tấp nập, bàn nào cũng có người
ngồi rồi. Một hàng dài đang xếp hàng chỗ cửa sổ mua vé, chầm chậm chuyển động
về phía trước. Trong khung cảnh náo nhiệt mà tối tăm, mười mấy nhân viên phục
vụ bê vằn thắn trên cao, vừa luôn miệng nói: “Nhường đường, nhường đường”, vừa
luồn lách giữa đám đông.
Trên
người Trình Tư Vy mặc toàn hàng hiệu tiền triệu, cô ấy ôm lấy tôi, tránh những
người đang chen chúc luồn lách qua.
“Bên
kia có hai người chuẩn bị đứng lên, chị qua bên đó ngồi giữ chỗ đi, tôi xếp
hàng”. Tôi nhìn một lượt khắp quán, nói với Trình Tư Vy.
Trình
Tư Vy nhìn tôi, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn đi qua sàn nhà trơn tuột, cẩn
thận bước qua bên đó, rồi lấy giấy, lau bàn ghế, sau đó mới ngồi xuống.
Tôi
đứng tận cuối cùng hàng người chờ mua vé, chầm chậm chuyển động theo dòng
người.
Điện
thoại của tôi rung lên.
Tôi móc
điện thoại ra, thấy có một tin nhắn của Trình Lộ.
“Tiến
triển thế nào?”. Tôi mở tin nhắn ra, thấy chỉ có bốn chữ.
Chẳng
buồn để tâm đến cô ta, tôi nhét điện thoại vào túi. Rồi ngoái đầu nhìn Trình Tư
Vy, thấy cô ấy đang ngồi trên ghế, ánh mắt xuyên qua lớp lớp người, đang nhìn
tôi chằm chằm.
Tôi
cười với cô ấy, ý bảo cô ấy hãy kiên nhẫn ngồi đợi, rồi lại tiến lên mấy bước
theo chuyển động của dòng người. Hôm nay tôi ra ngoài gặp khách hàng với Trình
Lộ, hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ phải ở lại tiếp khách một mình, gần như
không mang theo tiền. Thẻ tín dụng thì để trong xe, hôm nay đi gặp khách hàng
lại không lái xe đi. Nếu Trình Lộ mà biết tôi đưa Trình Tư Vy đến đây ăn, không
biết cô ta sẽ mắng chửi tôi tới mức nào.
Cuối
cùng tôi cũng mua được hai bát vằn thắn, sau đó quay vào trong khu ngồi ăn,
ngồi đối diện với Trình Tư Vy.
“Đợi
lâu quá phải không?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Bình
thường”. Cô ấy cười, có chút ngượng nghịu.
“Nói
thật, hôm nay tôi không mang theo tiền. Ví lại để quên trong túi áo thay ra hôm
qua, thẻ tín dụng cũng không mang theo người”. Tôi nói.
“Thế mà
lúc nãy còn nói là mời tôi”. Trình Tư Vy nhìn tôi, nói.
“Đúng
mà, mời chị ăn một bát vằn thắn thì vẫn đủ mà”. Tôi nói.
Trình
Tư Vy mỉm cười, nhìn tôi, khẽ lắc đầu, dường như cũng bó tay với tôi.
“Anh
không sợ tôi vì chuyện này mà không hợp tác với các anh nữa hả?”. Cô ấy tiếp
tục hỏi tôi.
“Kinh
doanh là kinh doanh, tôi nghĩ chị Tư Vy sẽ không vì bát vằn thắn này mà từ bỏ
một công ty tốt như công ty chúng tôi”. Tôi nói.
“Anh
rất tự tin, đối thủ cạnh tranh của các anh có rất nhiều tập đoàn xuất bản lớn,
chúng tôi chưa chắc đã chọn các anh. So với những tập đoàn đó, công ty các anh
có ưu thế gì hơn?”. Trình Tư Vy nói.
“Công
ty chúng tôi có tôi, họ không có”. Tôi trả lời.
Trình
Tư Vy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cuối cùng nhoẻn miệng cười.
Lúc
này, hai bát vằn thắn nóng hổi đã được bê đến.
“Được
rồi, ăn vằn thắn thôi. Tôi nghĩ, hôm nay chị Tư Vy không muốn bàn chuyện công
nữa”.
Trình
Tư Vy mỉm cười gật đầu, “Chính xác là như thế”.
Hai bát
vằn thắn này vừa mới múc khỏi nồi còn rất nóng, Trình Tư Vy cắn một miếng, liền
vội vàng nhè ra một nửa, rồi quay về phía cửa sổ, há to miệng.
Trông
dáng vẻ khổ sở của cô ấy, tôi không nhịn được phá lên cười.
Cô ấy
quay đầu nhìn tôi, tôi vội nín cười.
“Đây là
lần đầu tiên tôi ăn một bát vằn thắn Trung Quốc chính cống”. Cô ấy nói, rồi
cười, “Rất ngon”.
“Đương
nhiên, đây là nơi làm vằn thắn ngon nhất vùng này, quán này có lịch sử trăm năm
rồi”. Tôi trả lời.
“Anh
Lương, anh bao nhiêu tuổi rồi?”. Cô ấy nhìn bát vằn thắn nóng hôi hổi, nhưng
không dám ăn ngay, chờ cho vằn thắn nguội bớt, đột nhiên cô ấy hỏi.
“Tôi
tốt nghiệp hơn một năm rồi, sao, trông tôi rất già hả?”. Tôi đảo vằn thắn trong
bát, hỏi.
“Không,
nhìn anh vẫn còn rất trẻ. Anh thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”. Cô ấy hỏi.
“Tuổi
tác của phụ nữ là bí mật, tôi không dám đoán”.
“Anh cứ
thử đoán xem, tôi không quan trọng đâu”.
“Cảm
giác như hai mươi tư tuổi, nhưng ở tuổi này chắc cũng khó mà ngồi lên vị trí
cao như thế?”. Tôi nói.
Cô ấy
cười, nói, “Tôi đã hai mươi lăm, chuẩn bị sang hai mươi sáu rồi”.
“Quả
thật nhìn không ra đấy, nhìn chị có cảm giác còn nhỏ hơn tôi”. Tôi nói. Câu này
tuyệt đối không phải nịnh hót.
“Ở tuổi
của chị mà có thể làm tổng đại diện của Wolters Kluwertai khu vực châu Á Thái
Bình Dương, quả không dễ dàng gì”. Tôi nói. Câu này thì có chút nịnh hót.
“Cái
này không khó”. Cô ấy nói.
“Tại
sao?”. Tôi lập tức hỏi cô ấy.
“Bởi vì
mẹ tôi là chủ của Wolters Kluwer”. Cô ấy mỉm cười, nói.
Cái
này, thực sự nằm ngoài dự tính của tôi, tôi ngồi ngơ ra nhìn cô ấy, rất lâu sau
mới khẽ “à” lên một tiếng.
“Bây
giờ có thể ăn vằn thắn rồi chứ?”. Cô ấy hỏi tôi.
“Chắc
là được rồi, không còn quá nóng nữa đâu”. Tôi trả lời. Thực sự không thể ngờ Tư
Vy lại có thân phận đặc biệt như vậy. Trên đường đi không thấy Trình Lộ nhắc
đến chuyện này, chắc cô ta cũng không biết.
“Có bao
nhiêu người biết thân phận của chị?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Không
có, anh là người đầu tiên”. Cô ấy cúi đầu, khẽ cắn một miếng vằn thắn, trả lời.
Tôi nuốt mấy miếng vằn thắn, bất chợt thấy hôm nay đưa cô ấy đến đây ăn có chút
lỗ mãng.
“Cho
tôi nói thật, tôi thấy năng lực của giám đốc Trình của các anh không quá xuất
sắc. Ngược lại, anh còn linh hoạt hơn cô ấy, tại sao cô ấy là giám đốc, anh là
trợ lý?”. Trình Tư Vy bất ngờ hỏi tôi.
“Trình
Lộ rất có năng lực, chỉ có điều cô ấy hơi căng thẳng”. Không hiểu sao, tôi chưa
nghĩ gì đã biện minh thay cho Trình Lộ.
Khi
Trình Tư Vy nói Trình Lộ năng lực kém, trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Có thể, vì tôi luôn cho rằng năng lực của tôi và Trình Lộ tương đương nhau, nên
khi người khác nói cô ấy kém cũng có nghĩa là gián tiếp nói tôi kém.
“Thế
nào cũng được”. Trình Tư Vy ngẩng đầu nhìn tôi, “Tôi hỏi anh, anh có hứng thú
đến Wolters Kluwer làm việc không?”.
“Hả?”.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Mấy
năm gần đây Wolters Kluwer vẫn luôn mở rộng kinh doanh, tiến quân vào thị
trường Trung Quốc là một ví dụ. Anh cũng biết, hiện nay Wolters Kluwer đã có
công ty con ở Bỉ, Tây Ban Nha, Pháp, Italia, Mỹ, Đức, Australia, Hà Lan,
Scandinavia, Trung-Đông Âu, nhưng thị trường Trung Quốc là nơi chúng tôi chưa
đặt chân lên nhiều”. Trình Tư Vy nói.
“Chị
muốn tôi gia nhập vào chi nhánh của Wolters Kluwer tại Trung Quốc ư?”. Tôi hỏi.
“Không,
nếu anh gia nhập Wolters Kluwer thì anh sẽ không ở lại Trung Quốc lâu. Tôi là
người phụ trách liên doanh xuất bản văn hóa giữa chi nhánh của công ty tại châu
Âu, Mỹ và khu vực châu Á Thái Bình Dương, đây là thị trường rất rộng lớn, tôi
cần một người thông minh trự giúp mình”.
“Chúng
ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, chị đã tin tôi chính là người chị cần tìm sao?”.
Tôi nhún nhún vai, hỏi.
“Ánh
mắt không biết nói dối, người thông minh thì ở đâu trí tuệ cũng tỏa sáng. Tiếng
Anh của anh chắc cũng không tệ chứ”.
“Tàm
tạm thôi”.
“Thế
nào, có hứng thú không?”.
“Hóa ra
chị giữ tôi lại một mình, chính là muốn nói với tôi chuyện này?”.
Trình
Tư Vy nhìn thẳng tôi, “Tôi sẽ ở đây một tháng, tôi cho anh một tháng suy nghĩ’.
Tôi im
lặng, suy xét được và mất của chuyện này. Có thể đối với bất kỳ người nào trong
ngành xuất bản, có thể vào một tập đoàn xuất bản lớn hàng đầu trên thế giới như
Wolters Kluwer là chuyện hằng mơ ước.
Nhưng,
tôi còn có những điều khác phải cân nhắc. Tôi đi rồi, phòng thị trường của công
ty sẽ làm thế nào, bây giờ đang là thời kỳ phát triển mạnh mẽ của công ty, sếp
lại rất xem trọng tôi.
Con
người sống trên đời này, không chỉ vì tiền bạc, tiền đồ mà còn vì tình nghĩa.
Huống
hồ, tôi đi rồi, hàng ngày ai sẽ đấu khẩu với tôi. Trong lòng tôi bất thình lình
thoáng qua một suy nghĩ.
“Chị Tư
Vy, chẳng phải chúng ta đã nói không bàn chuyện công nữa sao?”. Nghĩ đến đây,
tôi nhìn Trình Tư Vy, nói.
“Được
thôi, chúng ta không bàn chuyện công nữa. Nhưng tôi có một kiến nghị nho nhỏ,
sau này anh đừng gọi tôi là chị Tư Vy nữa, gọi tên tiếng Anh của tôi, Will đi”.
“Will?
Cái tên này cũng rất hay”. Tôi mỉm cười, nói.
“Ừm,
như vậy nghe sẽ thân thiết hơn. Nếu hôm nay anh không ngại chuyện trốn làm, có
thể đi dạo phố với tôi không?”.
“Tôi
đâu có trốn làm, tôi đang đi cùng khách hàng mà”. Tôi lập tức trả lời.
Trình
Tư Vy lại cười, “Đúng là một nhân viên láu cá. Đi cùng tôi dạo loanh quanh là
được rồi, xong tôi sẽ lái xe đưa anh về công ty. Tôi không quen thuộc thành phố
Bình Hải, cần người dẫn đường”.
“Được”.
Tôi cười gật đầu, cảm thấy việc kinh doanh đã thành công được một nửa. Cái mà
Trình Tư Vy gọi là dạo phố, cũng chỉ là đi xem quần áo, mỹ phẩm. Tôi có thể
nhìn ra, thực tế cô ấy không hề có ý định mua sắm gì cả, mà chỉ là đi giết thời
gian mà thôi.
Cô ấy
xem quần áo qua loa, thi thoảng lại thở dài, dường như không tìm thấy cái gì
khiến cô ấy hài lòng.
“Xung
quanh thành phố Bình Hải có thị trấn cổ nào không?”. Đột nhiên cô ấy quay người
lại hỏi tôi.
“Thị
trấn cổ ư? Gần đây có thị trấn cổ Bình Tây, không gian cũng tuyệt lắm. Tuy
nhiên tôi cũng chỉ mới đến đó một lần hồi học đại học, bây giờ không biết thế
nào rồi”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, nói.
Cô ấy
“ừ” một tiếng, tiếp tục ngắm quần áo.
Một lát
sau, cô ấy lại hỏi: “Ngoài Wolters Kluwer, anh còn biết tập đoàn xuất bản nào
khác trên thế giới?”.
“Còn có
tập đoàn Bertelsmann, tập đoàn báo chí Murdoch, tập đoàn Pearson, tập đoàn Reed
Elsevier, tập đoàn Thomson, tập đoàn Tosda, tạp chí thì có tập đoàn xuất bản
Reader’s Digest, truyện tranh thì có Kodansha của Nhật Bản, sách học thuật thì
có nhà xuất bản Đại học Oxford”. Tôi lập tức trả lời như đếm vật báu trong nhà.
Cô ấy
truy hỏi: “Vậy anh thấy tập đoàn nào cạnh tranh trực tiếp nhất với Wolters
Kluwer? Đây không coi là chuyện công, chỉ là nói chuyện phiếm thôi”.
“Đương
nhiên là tập đoàn Bertelsmann, trụ sở chính của họ ở châu Âu, phương châm chủ
yếu giống của các chị, ổn định thị trường châu Âu, mở rộng thị trường quốc tế,
sự va chạm về mặt thế lực, đương nhiên là trực tiếp nhất”. Tôi buột miệng nói.
Trình
Tư Vy nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, “Anh biết rất nhiều, những điều anh suy
xét còn nhiều hơn”.
Cô ấy
lại tiếp tục hỏi: “Bertelsmann bị thất bại thảm hại ở Trung Quốc phải rút lui,
anh thấy Wolters Kluwer chọn thời điểm này thâm nhập vào Trung Quốc, có phải là
lựa chọn sáng suốt không?”.
“Bertelsmann
không thích ứng được với thị trường Trung Quốc, mười năm trở lại đây luôn đòi
hỏi người tiêu dùng Trung Quốc phải thích ứng với nó, mà lại không chịu thích
ứng với người tiêu dùng Trung Quốc, thái độ như vậy, đương nhiên là thất bại”.
“Vậy
anh nói xem phải làm thế nào?”.
“Hạ
thấp mình, thay đổi cách thức. Những phần còn lại, tôi không thể nói nhiều”.
“Hả?
Tại sao?”. Trình Tư Vy tò mò hỏi tôi.
“Phần
còn lại, đương nhiên phải đợi sau khi chúng ta hợp tác mới có thể nói ra được”.
Tôi
nhìn cô ấy, cười nói.
“Ha ha,
còn dám chơi trò ú tim với tôi. Ai biết trong bụng anh có hàng thật không”.
Trình Tư Vy lấy tay chỉ vào bụng tôi, khẽ mỉm cười.
“Người
ta nói mới có thai nhìn như chưa có, chờ thời gian lâu rồi mới có thể nhìn ra”.
Tôi ôm bụng, nói.
“Ha ha!
Thú vị lắm!”. Trình Tư Vy không nhịn được, phá lên cười.
Khi cô
ấy cười nhìn rất xinh. Mái tóc vàng kim bóng mượt thả xuống hai bên, đôi mắt
trong trẻo, tỏa vẻ đẹp rạng ngời.
“Anh
biết trêu đùa phụ nữ như vậy, chắc chắn có không ít người yêu nhỉ”. Cô ấy cười
một hồi, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nói.
“Thế
nào gọi là có không ít người yêu, người yêu thì chỉ có một thôi chứ”. Tôi nói.
“Chắc
không phải là giám đốc Trình của các anh đấy chứ?”. Cô ấy tiếp tục hỏi tôi.
“Không
phải, tạm thời tôi độc thân”. Tôi trả lời.
“Hả?”.
Trình Tư Vy nhìn tôi, dường như không thể tin được.
“Sao,
tôi không thể độc thân hả?”. Tôi hỏi.
Trình
Tư Vy khẽ lắc đầu, “Không phải vậy. Đúng rồi, hai ngày nữa là ngày mười bốn
tháng ba, là ngày “Valentine trắng” của các anh, anh có dự định gì chưa? Tôi
thấy mấy cửa hàng gần đây đều đã bắt đầu trang trí rồi”.
“Chắc
là sẽ cùng mấy thằng bạn đi uống rượu”. Tôi nói, rồi hỏi cô ấy: “Còn cô thì
sao?”.
“Tôi
còn có thể có dự định gì được cơ chứ, một mình đến Trung Quốc thăm dò thị
trường, bên này lại không có bạn bè gì cả”. Trình Tư Vy cười, nói.
“Nếu
không phiền, đến hôm đó chúng ta cùng đi uống rượu được không?”. Tôi hỏi thăm
dò ý cô ấy.
Đột
nhiên Trình Tư Vy dừng bước.
Cô ấy
nhìn tôi mấy giây, lại do dự vài giây, “Để tôi suy nghĩ thêm nhé, tôi và anh
cũng chưa phải thân thiết lắm”.
“Không
phải vì tôi là khách hàng lớn của các anh, nên anh mới nói như vậy chứ?”.
“Dĩ
nhiên không phải, đối với mỹ nữ tôi lúc nào cũng rất nhiệt tình”. Tôi nói.
Trình
tư Vy quay đầu nhìn tôi, lắc đầu cười.
“Xem ra
hôm nay cũng chẳng có chỗ nào để đi nữa, tôi không làm mất thời gian của anh
nữa, tôi đưa anh về công ty nhé”. Cô ấy đi thêm vài bước nữa, nói.
“Không
cần đâu, tôi tự bắt xe về là được rồi”. Tôi nói.
“Không,
để tôi lái xe đưa anh về. Anh đã đi dạo cùng tôi, cử coi như tôi trả ơn anh”.
Trình Tư Vy nói. “Cũng được”. Tôi biết cô ấy tính tình phóng khoáng, nên không
đôi co với cô ấy nữa, đồng ý luôn.
Chúng
tôi bước ra khỏi plaza, quay trở lại khách sạn Hilton.
“Anh
đợi chút, tôi đi lấy xe”. Cô ấy nói.
Tôi
đứng ở cửa khách sạn, nhìn bóng cô ấy từ đằng sau, nghĩ thầm, nếu chỉ có vậy mà
lần kinh doanh trị giá bạc tỷ này có thể thành công, cũng quá nhẹ nhàng, quá
thuận lợi đấy chứ. Hy vọng đây chỉ là tình bạn, không phải tình cảm. Lương Mân
tôi làm việc từ trước tới nay chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của phụ nữ. Tôi
nghĩ thầm.
Đúng
lúc tôi đang suy tính trong lòng, một chiếc Porsche màu đen xuất hiện bên cạnh
tôi.
Đây là
một chiếc Porsche 911 cổ, bề ngoài sáng loáng, làm mắt tôi choáng ngợp.
“Anh
Lương, tôi có một việc phải nói rõ ràng với anh”. Cô ấy đột nhiên nói.
“Sau
này chị cứ gọi tôi là Lương Mân nhé”. Tôi xen vào.
“Ừ,
được. Điều tôi muốn nói là, chúng ta tuy là bạn bè, nhưng kinh doanh vẫn là
kinh doanh. Công ty các anh, theo tôi, quy mô vẫn còn hơi nhỏ. Tôi biết ở đây
mọi người đều thích lôi kéo quan hệ, nhưng là người phụ trách kế hoạch này, tôi
phải chịu trách nhiệm với công ty của mẹ tôi”. Trình Tư Vy nói.
Trong
lòng tôi thoáng lạnh, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười: “Dù sao thì một tháng sau mới
biết được kết quả cuối cùng. Tôi tin công ty tôi rất có tiềm năng. Bên cạnh đó,
tục ngữ Trung Quốc có câu, kinh doanh không thành tình nghĩa còn, kể cả chị
không chọn công ty chúng tôi, nhưng đã coi nhau là bạn bè, ở Bình Hải nếu có
việc gì khó khăn, chị vẫn có thể tìm tôi”.
Trình
Tư Vy nghĩ ngợi một lúc, “Tôi cho anh một cơ hội. Nếu trong vòng một tháng, anh
có thể cho tôi tận mắt nhìn thấy một cuốn sách bán chạy trên thị trường, tôi sẽ
hoàn toàn tin tưởng khả năng vận hành của công ty các anh, giao quyền xuất bản
hàng triệu cuốn sách ngoại văn mỗi năm của Wolters Kluwer cho các anh làm đại
diện.
“Được.
Nhưng, tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ”. Tôi nói.
“Yêu
cầu gì?”. Trình Tư Vy hỏi.
“Tôi
muốn hỏi mượn nguồn tài liệu từ chỗ chị để phối hợp lựa chọn, quảng cáo cho
cuốn sách mới”.
“Không
vấn đề, cứ coi như chúng ta hợp tác thử một lần trước đi. Ngoài ra, cũng coi
như bạn bè, tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ anh lần này”. Trình Tư Vy vui vẻ nhận
lời, “Còn nữa, giám đốc Trình đã đưa danh thiếp cho tôi, còn anh vẫn chưa đưa”.
“Đây là
danh thiếp của tôi”. Tôi lập tức lấy danh thiếp ra, đưa cho Trình Tư Vy.
“Ha ha,
phòng thị trường. Thế mà tôi cứ nghĩ anh là người của phòng bản quyền”. Trình
Tư Vy xem danh thiếp của tôi, nói.
Rồi cô
ấy lấy danh thiếp của mình ra, đưa cho tôi.
Đây là
một tấm danh thiếp làm từ gỗ đàn hương rất mỏng, cao quý, lại tỏa ra mùi thơm
mê hoặc. Không giống như danh thiếp mà giống một tác phẩm nghệ thuật hơn, thể
hiện rõ đẳng cấp của Trình Tư Vy.
“Trong
tất cả, anh là người đầu tiên nhận được danh thiếp của tôi”. Cô ấy nói.
Chiếc
Porsche rẽ vào đường Dân Sinh, tòa nhà xuất bản cao to đã xuất hiện trong tầm
mắt tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT