“Bảo Oa, ngươi tính khi nào thì mới bằng lòng cho Liên Thiên mang ngươi
hồi phú dã tê mà cầu hôn?” (hình như “hồi phú dã tê” quay về nhà gái, ở
rể thì phải >.
Những lời này xuất phát từ miệng của Tô Nguyệt Linh, nàng ngồi ở ghế,
trong lòng ôm nữ nhi Mạt Mạt, trong lúc nhàn rỗi, các nữ nhân tụ lại tán gẫu vui vẻ, đột nhiên toát ra một câu như vậy.
“ Di? Đối ác! Chúng ta thiếu chút nữa đã quên việc này .”Tiểu Yêu đang
cùng các cô nương có tay nghề cao trong tộc học cách thêu hoa, nghe được lời nói của tẩu tử, cùng các cô nương dừng thảo luận, ngẩng đầu lên,
nhìn Bảo Oa.
“ Đúng rồi! Tính tính ngày, Bảo Oa cũng đã đến đây ba tháng, Linh Lang
tế (lễ hội cúng tế của Linh Lang tộc) cũng sắp đến, ngươi cùng Liên
Thiên ca hôn sự còn chưa định xong, đến lúc đó như thế nào kịp ở Linh
Lang tế thành thân nha?” đây là người từng bị Bảo Oa hiểu lầm là có
“quan hệ mờ ám” với Kích Liên Thiên, Vưu Na nói. Bụng của nàng bây giờ
cũng đã lớn, xem ra không lâu nữa sẽ cho Bàn Tử Cương làm phụ thân . Mà
từ lúc nàng mang thai, liền đặc biệt yêu thích việc ôm một cái Lang
Vương con, cũng chính là ca ca của nữ nhi song sinh mà Tô Nguyệt Linh
đang ôm trong lòng.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt ở trên người mình, Bảo Oa luôn luôn lớn mật, tự tin cũng khó tránh được thẹn thùng đỏ mặt.
“ Mấy người hỏi ta, ta làm sao biết? Hắn cũng không nói gì……”
Ngụ ý chính là nàng không phản đối ở Linh Lang tế cùng Kích Liên Thiên
thành thân, chính là ngại việc nam nhân vật chính không mở miệng, cho
nên nàng, dù sao cũng là một nữ nhi, không tiện nhắc đến.
Nghe vậy, Tô Nguyệt Linh trên mặt tràn đầy ý cười,“ ngươi cùng Liên
Thiên thật sự là một đôi trời sinh, hỏi hắn, hắn nói không dám bức
ngươi, sợ ngươi còn chưa muốn quay về hổ tộc. Hỏi ngươi thôi! Ngươi cũng tuyệt, hai câu nói liền đem vấn đề quay trở lại đặt trên người hắn, như thế nào? Các ngươi rốt cuộc là tính thế nào? Tính chờ bụng lớn, oa nhi
sinh ra trưởng thành, mới chịu thành thân?”
Bảo Oa cùng Kích Liên Thiên cảm tình liên tục ổn định phát triển, cho
nên hắn là thật không vội, cũng tính tiêu dao mấy ngày rồi mới cùng nàng trở về Hổ tộc, có thể chậm chút bị đại ca mắng, nàng đương nhiên cũng
không cần quá sớm trở về tìm mắng a!
“ Liên Thiên có đề cập qua với đại ca chuyện tương lai chúng ta có lẽ sẽ không thể tiếp tục ở lại Linh Lang tộc?”
“ Có nha! Đại ca nói, chỉ cần thường đem đứa nhỏ mang về đây chơi, nhị
ca có trở về hay không đều không quan trọng, à, còn nói đừng phụ rẫy ân
tình, tìm mới lạ là tốt rồi.”
Tiểu Yêu nhanh miệng cướp lời của Tô Nguyệt Linh đang tính mở miệng trả
lời, thậm chí nàng còn tinh nghịch, nhái lại khẩu khí của đại ca, ồm ồm
nói lại mấy câu đó, làm mấy nữ nhân xung quanh đều nhịn không được mỉm
cười.
Bảo Oa nghe xong hảo vui vẻ, vì cảm nhận được săn sóc của mọi người dành cho nàng mà cảm động.
Không nghĩ tới, trong lúc Bảo Oa cùng mọi người còn đang cười nói vui
vẻ, bàn luận sôi nổi, bên ngoài Lãng Nguyệt các đột nhiên náo nhiệt lên, không bao lâu, một cơn gió lạnh buốt liền theo ngoài cửa lớn quát tiến
vào.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra, Bảo Oa đã rất nhanh đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng mặt hướng đại môn.
“Bảo Oa, ngươi làm sao thế……” Tô Nguyệt Linh quan tâm muốn hỏi, nhưng
lời còn chưa nói xong, tóc đã bị cuồng phong thổi tung, che cả miệng.
Trong phòng, gió ngày càng lớn, mọi người vội vàng dùng tay chặn lại váy đang muốn bị hất tung, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì,cho đến
khi nghe được Bảo Oa lớn tiếng quát lên.
“Ẻo lả! Ngươi còn dám đứng bên ngoài làm bừa, còn không mau dừng lại!”
Tiếng hô chưa dứt, cuồng phong đột nhiên biến mất vô hình, giống như chưa từng xuất hiện.
Bảo Oa tay chống thắt lưng, ánh mắt sắc bén trừng thẳng đại môn, bộ dáng tức giận, thập phần không bình tĩnh biểu lộ rõ ràng.
“ Hoàng công chúa của chúng ta, tiểu hôn thê thật đúng là ngoạn vui đến quên cả trời đất, không nghĩ về nhà ?”
Một bóng người theo tiếng nói ấm áp, ôn nhu như gió mùa xuân xuất hiện
trước đại môn, không phải Vân Chinh Phong còn có thể là ai? Dù sao cũng
không có được mấy người có khả năng dùng cái phương thức này xuất hiện ở Phúc lâm du cảnh đi?
“ Ngươi đừng múa mép khua môi trước mặt ta, ngươi dám nói là thực sự
không động thủ đi?” Bảo Oa mắt hạnh nheo lại, ánh mắt tràn đầy đề phòng, nguy hiểm nhìn tuấn mỹ nam tử từ đại môn đang dần tiến về hướng nàng.
“ Không cần động thủ, người ta có mắt, biết thức thời, nhìn khuôn mặt
của ta thực tự nhiên mà tránh ra nhường đường, cho nên nàng yên tâm, ta
không hề thương tổn một sợi lông tơ nào của tộc nhân trong tộc của nhân
tình nàng” Vân Chinh Phong vỗ vỗ áo choàng không hề vươn một chút tro
bụi, dùng ngữ điệu mềm nhẹ nói ra những lời ác độc làm Bảo Oa sinh khí.
“ Ta đã bị hạn chế là không cho phép ở Hổ tộc công kích chiến Hổ tướng
quân, nhưng người đừng có được đằng chân mà lân đằng đầu, nhìn cho kĩ, ở đây ai mới là thổ địa, còn có cái miệng của ngươi, ăn nói cho sạch sẽ
cẩn thận một chút, ai là vị hôn thê của ngươi? Nhân tình ngươi đang nói
là ai?”
Chưa từng có ngoại lệ , chỉ cần nhìn thấy Vân Chinh Phong, cảm xúc của
Bảo Oa sẽ rất khó duy trì được bình tĩnh, lần nào cũng rất xấu a!
Nhưng đại ca ngu ngốc của nàng cứ cố tình ghép nàng với hắn thành một
đôi, hắn là từ góc độ nào mà nhìn ra hai người bọn họ có thể trăm năm
hảo hợp, họa phúc cùng chia?
Bọn họ nếu thật sự thành thân , không ở trong đêm động phòng trước đem
đối phương cấp làm thịt liền ngàn hạnh vạn hạnh (trăm năm hiếm thấy, may mắn khôn cùng), thành thân? Vẫn là miễn đi!
Vân Chinh Phong trên người một hơi thở thô bạo đều không có, nhưng lại
làm cho người ta tự động cách hắn rất xa, khí chất của hắn trời sinh đã
mang đặc thù biến hoá kỳ lạ, làm người ta có cảm giác bức bách khó gần
không thể diễn tả bằng lời.
“ Tiểu hôn thê của ta, nàng dùng biểu tình hung ác như thế nghênh đón
ta, ta thật sự là rất thương tâm, đến, cười một cái cho ta xem, bảo
bối.”
“ Ba” một tiếng, Bảo Oa đem bàn tay của Vân Chinh Phong đang muốn xoa
lên mái tóc của nàng dùng sức tát mạnh một cái. “ Ngươi, ghê tởm , là
đại ca của ta phái ngươi đi tìm ta ?”
Vân Chinh Phong còn chưa trả lời, không khí rơi vào trầm mặt, áp lực vô
hình từ từ bao trùm trong Lãnh Nguyệt các, Tô Nguyệt Linh thấy tình hình gây cấn trước mắt, vội vàng mở miệng phá tan bầu không khí quỉ dị này:
“ Vị công tử này không phải là người đồng tộc với Bảo Oa sao? Mau, mời
ngồi, có chuyện gì ngồi xuống uống chén trà rồi từ từ nói!”
Quay đầu về phía thị nữ tay chân còn đang run run vì bị Vân Chinh Phong
cấp làm cho hoảng sợ, phân phó nàng châm trà lấy điểm tâm đến, Tô Nguyệt Linh vừa muốn lên tiếng, lại bị Tiểu Yêu lôi kéo góc áo cấp ngăn trở.
Tiểu Yêu dùng âm lượng tự cho là nhỏ giọng nói: “ Đại tẩu, còn muốn uống trà? Người xem không hiểu sắc mặt cũng nên nghe rõ ý tứ trong lời nói
của người ta đi?”
Tiểu Yêu quay đầu về hướng hai người đang “bốn mắt trừng nhau” rồi nháy
mắt với chị dâu nhà mình, “ Người ta gọi Bảo Oa là vị hôn thê a! Không
phải nói rõ hắn là “vị hôn phu” của Bảo Oa sao? Chúng ta vẫn là đừng lên tiếng, miễn cho kích thích đến hắn .”
Vân Chinh Phong đang đứng trước mặt Bảo Oa, đợi cho Tiểu Yêu nói nói
xong mới trào phúng nhếch mép một cái, rồi nói: “ Đây là chị dâu cùng
tiểu cô tương lai của nàng? Khó trách, nàng phải gả cho cái tên nam nhân từng bị ta đánh thành đầu heo, nguyên lai là bởi vì hắn gia nữ quyến
khi dễ tốt lắm nha!”
“ Ngươi!” Bảo Oa tức giận đến phát cuồng, liên tục hấp khí bắt buộc
chính mình đừng mất hình tượng, cắn răng thấp giọng nói: “ Ngươi rốt
cuộc tới làm gì? Tổng sẽ không là ngàn dặm xa xôi lặn lội đến để trêu
chọc ta, theo ta luyện mồm mép?”
Ách, trước mắt vẫn là làm chính sự quan trọng hơn! Vân Chinh Phong liễm
khởi mi mắt, ngừng cười ngả ngớn, nhất thời cả người nghiêm túc, uy vũ
hẳn lên, cùng với bộ dáng “ngả ngớn” vừa rồi như hoàn toàn biến thành
hai người khác nhau, nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì không còn có ai
hoài nghi danh hiệu dũng sĩ đệ nhất được ngũ giới ca tụng của hắn.
Vung áo choàng, quỳ một gối, Vân Chinh Phong hướng Bảo Oa quỳ hành đại
lễ, “ Thần Vân Chinh Phong bái kiến công chúa, khác thỉnh thánh nữ theo
thần hồi cung cứu trị Hổ hoàng.”
Bình thường mặc dù khuôn mặt luôn tươi cười hi hi ha ha ngả ngớn, bướng
bỉnh đấu võ mồm cùng nàng, nhưng gặp chuyện quan trọng tuyệt sẽ không có người đáng tin cậy hơn so với Vân Chinh Phong, nhìn hắn hành đại lễ,
minh kì quân thần hành vi (xưng rõ quân thần), Bảo Oa đáy lòng trầm
xuống, biết thật sự đã xảy ra chuyện.
“ Đại ca làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“ Hổ hoàng ngày trước cùng…… Ân…… Nguyên nhân có điểm không tiện nhắc
đến, thỉnh công chúa cấp theo thần hồi cung, trên đường quay về vi thần
sẽ tiếp tục báo cáo rõ nguồn cơn, tóm lại Hổ hoàng “lạc” vào đầm lầy xà
vương thường hay lui tới, bị Quỷ Xà vương cắn một ngụm……”
Nghe Vân Chinh Phong thuật lại tình hình, còn nói nguyên nhân không tiện nói rõ, Bảo Oa nộ khí xông thiên, thiếu chút nữa không kìm chế được mà
chửi ầm lên, nhưng tiếp theo lại nghe được đại ca bị Quỷ Xà vương cắn,
nàng cả kinh, thiếu chút nữa hít thở không thông mà ngất đi.
Khó thở, bất an dồn dập, lo lắng không yên đang nảy lên trong lòng, làm
cho nàng ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cước bộ lảo đảo muốn ngã.
Vẫn là Tiểu Yêu thấy nàng tình hình không đúng, cơ linh thượng tiền (tâm linh tương thông) cùng Vân Chinh Phong động tác nhanh chóng, đồng thời
đỡ lấy thân hình loạng choạng của Bảo Oa.
Bảo Oa tức giận đến mặt trắng bệch, “ Ngu ngốc! Nơi nào không đi, lại đi trêu chọc quỷ xà? Hắn như thế chẳng khác nào lấy đao mà kề lên cổ,
thống khoái cắt xuống hay sao?”
Nàng dùng ngữ khí bất kính mắng đường đường là Hổ hoàng đương nhiệm,
mắng đến thật đau lòng, có thể thấy được đại ca làm cho nàng quan tâm,
lo lắng biết bao nhiêu!
Thật vất vả hồi khí, trấn áp kích động, Bảo Oa, gương mặt trắng bệch, miệng mắng, tức giận lo lắng đến mức giơ chân.
“Công chúa ngươi đừng vội, cái vu nữ khác đã kịp xử lý khẩn cấp, tánh
mạng Hổ hoàng cũng không có nguy hiểm, nhưng điểm mấu chốt là cây “vạn
tuế tử trăm độc” chỉ có ngươi có thể lấy được, cho nên mọi người đều
đang đợi ngươi trở về làm dược cuối cùng, thỉnh công chúa theo thần trở
về.”
Vân Chinh Phong trước trấn an cảm xúc của Bảo Oa, một bên vòng sau nàng, trên tay lực đạo mạnh mẽ, ám chỉ hắn phải quyết tâm mang nàng về hổ
tộc.
“ Chúng ta mau trở về!”Người đã muốn theo Vân Chinh Phong ra tới cửa,
Bảo Oa thế này mới nhớ tới còn chưa thông báo với đám người của Tô
Nguyệt Linh, vì thế đình cước bộ, quay đầu nói:
“ Nhờ tỷ nói với Liên lang, ta trở về cứu đại ca ngu ngốc của ta!”
Bất quá trong nháy mắt công phu, Bảo Oa thanh âm còn quanh quẩn ở đại
sảnh, nhưng nàng cùng Vân Chinh Phong cũng đã song song thuận gió mà đi.
Chờ cuồng phong qua đi, người trong đại sảnh mở mắt ra, bọn họ sớm biến mất không thấy .
“ Nói! Hắn là như thế nào lại đi trêu chọc quỷ xà ?”
Thô lỗ đá văng cửa gỗ thiếp vàng nạm ngọc, Bảo Oa nâng váy, chạy vội tới bên người đang nằm trên giường làm bằng cổ ngọc, một bên xốc lên chăn
nệm, nhìn xem cái chân đang được quấn đầy bạch bố, một bên hỏi chính phi Lưu Thiến Thiến cùng hai vu nữ xinh đẹp đang ở một bên hầu hạ.
Chỉ thấy Lưu Thiến Thiến vừa thấy đến Bảo Oa xuất hiện, trên mặt lo lắng rõ ràng thối lui, bất an trong lòng cũng buông xuống một nửa.
Không quan tâm đến mạng nhỏ của trượng phu, sắc mặt nàng bỗng chốc đen
thui, khí nóng trong lòng lại ngùn ngụt bốc lên, vì thế nàng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt trừng về phía một nữ nhân xinh đẹp, hai mắt đẫm lệ,
đang quỳ cách đó không xa.
“ Tiểu công chúa đừng hỏi ta, đến hỏi nàng đi!”
“ Hỏi nàng?” Bảo Oa nhìn theo hướng nhìn của Lưu Thiến Thiến thì mới
phát hiện một mỹ nhân xinh đẹp mà trước nay nàng chưa từng nhìn thấy
“ Nàng là ai? Quỳ gối ở chỗ đó để làm chi?”
Thấy Vương phi không chịu trả lời, một vu nữ mở miệng cởi bỏ nghi vấn
của Bảo Oa. “ Hổ hoàng vì muốn làm cho ngũ Vương phi tương lai vui, nói
là nên vì nàng lấy được “liên tâm nguyệt thảo” do Quỷ Xà vương thủ hộ,
cho nên xông vào đầm lầy chọc giận Quỷ Xà vương, như vậy mới đưa tới tai họa này.”
Này “liên tâm nguyệt thảo” là thánh phẩm dùng để dưỡng nhan, chỉ cần là nữ nhân không ai là không muốn có được .
Nhưng quan trọng là không chỉ nữ nhân yêu nó, yêu nó nhất chính là Quỷ
Vương quản lí đầm lầy Quỷ Xà vương, Quỷ Xà vương ngày đêm canh giữ ở nó
quanh thân, quanh năm chưa từng cách đi nửa bước, muốn lấy được “liên
tâm nguyệt thảo”, trừ phi lấy mệnh đi đổi, nếu không tưởng cũng đừng
tưởng.
Cho nên công hiệu của “liên tâm nguyệt thảo” chỉ là truyền thuyết căn
bản là chưa từng có người thể nghiệm quá, đó chỉ là thánh phẩm trong
truyền thuyết thôi!
Nhưng Bảo Oa thật không nghĩ tới, vì một loại dược thảo chưa biết công
hiệu, dược lực thế nào, đại ca ngu ngốc này lại si tâm vọng tưởng, vì
niềm vui của mỹ nhân mà lấy thân mạo hiểm?
Một mặt nghe giải thích, một mặt quan sát thương thế, Bảo Oa nhìn đến
miệng vết thương chung quanh không có dấu hiệu chuyển biến xấu, có thể
thấy được độc tính quả thật được nhóm vu nữ khống chế được, thế này mới
cười lạnh, quay đầu đối mặt với ngũ vương phi dung mạo như hoa, lạnh
lùng mà nói:
“ Chị dâu, ta xem không bằng như vậy đi! Hiện tại nằm ở trên giường này, Hổ hoàng cùng kẻ không có đầu óc đều giống nhau, chúng ta rõ ràng chỉ
là nữ nhi, Hổ hoàng cũng đã có điểm nhi (người kế nhiệm), đau dài không
bằng đau ngắn, ta thay mọi người đưa ra ý kiến này……”
Bảo Oa đem vài cái tên điểm nói ra, “ Mọi người xem là muốn lập Khiếu
nhi, Ung nhi hay là Phẩm nhi làm tân vương đều hảo, dù sao Hổ hoàng cũng là từ lúc còn là oa nhi đã tân nhiệm, cho nên bây giờ ta tin tưởng cũng sẽ không có vấn đề gì, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!”
Sau khi nói xong, Bảo Oa dùng sức một cái bạch bố vừa mới tháo ra ấn lại thật mạnh lên chỗ cũ, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho người trên giường
bởi vì uống thuốc mà nửa mê nửa tỉnh, lập tức nhảy dựng lên la oai oái, “ A…… Đau nha!”
Hổ hoàng bi ai kêu rống lên, bị đau nhức trên chân nhiễu tỉnh, bật ngồi
dậy, lấy tay ôm chỗ đau khóc thét, mắng, “ Ai? Là người nào không muốn
sống ? Ôi! Đau quá nha…… Di? A Bảo, ngươi đã trở lại?”
“ Đau cái đầu ngươi! Không phải vỗ ngực xưng anh hùng sao? Kêu la cái
gì? Đau chết ngươi là tốt nhất, chờ ngươi đau chết, ta đào một cái hố
sớm một chút đem ngươi mai tang là xong việc, hừ!”
Không thèm để ý đến biểu hiện vui sướng của đại ca nhà mình khi thấy
nàng trở về, Bảo Oa tay chống thắt lưng, giống như người đàn bà chanh
chua rống lớn hai câu, tiếp theo xoay tròn thân, làm cho váy dài dưới
thân họa ra một đường cong hoàn mỹ, quay lứng, bước ra ngoài.
Bị bỏ lại trong phòng, nhóm vu nữ cùng Vương phi trên mặt chẳng những
không có lộ ra chút kinh ngạc, liền ngay cả Hổ hoàng khóe miệng đều
nhếch lên ý cười, có thể thấy được hắn từ lúc Bảo Oa vào cửa cũng đã
thanh tỉnh.
Bọn họ trong mắt ý cười như thế nào cũng tan không được, bởi vì Bảo Oa sinh khí, lời nói rất thú vị a.
Bất quá…… Thay đổi người kế vị? Như vậy mà nàng cũng nghĩ ra, khâm phục a, thực không phụ danh xưng “công chúa xảo quyệt” nha!
“ Còn không đi, đứng ở chỗ đó làm tượng a?”
Nhàn nhã tựa vào trên giường, hướng về người đang đứng bên cửa, Hổ hoàng buông xuống một câu. Vân Chinh Phong nhận mệnh, quay người, Bảo Oa
không thấy thân ảnh, nhưng hắn vẫn xác định phương hướng rõ ràng, bóng
người cũng mất hút ở một dãy hành lanh gấp khúc.
Không hề nghe thấy tiếng bước chân, thân ảnh của Vân Chinh Phong đã xuất hiện gần bên cạnh Bảo Oa, thanh âm trong trẻo vang lên bên tai nàng.
“ Ngươi không phải nói muốn đổi tân Hổ hoàng sao? Như thế nào còn muốn đi hái cây “vạn tuế tử trăm độc”?”
Hiện tại, phương hướng nàng đi tới, hắn cũng sẽ không nhận sai, rõ ràng là hướng để tới bí cảnh.
Biết rõ lời nói của nàng trong lúc tức giận mà nói ra, nhưng Vân Chinh
Phong chỉ cần nhất thời nửa khắc không thừa dịp mà trêu chọc nàng, toàn
thân sẽ ngứa ngáy khó chịu giống như bị trùng cắn.
“ Nếu có biện pháp, ta đầu tiên chữa trị chính cái miệng thối của ngươi!”
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cùng là một lời nói, nếu như từ
miệng một người khác nói ra, khẳng định sẽ không làm cho nàng tức giận
đến giơ chân. Nhưng chỉ cần là Vân Chinh Phong nói ra, cho dù là một câu thực bình thường, cũng có thể dễ dàng làm nàng phát hỏa.
Đông chuyển tây quải, từ Đông cung đi đến Tây cung, sau chuyển tới Nam
Cung, cuối cùng xuất hiện một thần đàn, Bảo Oa dừng cước bộ, một thạch
điêu (con ưng bằng đá) đứng sừng sững trước thần đàn thấy có người đến,
hai mắt đột nhiên lóe sáng, bắn ra hào quang.
Nàng nâng cánh tay lên, mười ngón nhất hạp, miệng thì thào niệm một chú ngữ bằng một thanh âm không rõ ràng.
Sau đó thạch điêu trong mắt ngân quang càng lóe mạnh, bất chợt bay lên
cao, phóng ra một luống ánh sáng bảy sắc chói mắt, thẳng tắp chiếu rọi
xuống mặt đất.
Vốn là mặt đất đang bằng phẳng, hào quang chói lọi vừa chiếu rọi xuống,
lập tức mở ra một bí đạo, sau đó xuất hiện một cầu thang theo hình xoắn
ốc dẫn xuống mật động, Bảo Oa thấy cầu thang xuất hiện đồng thời đình
chỉ niệm chú, quay đầu nhìn Vân Chinh Phong liếc mắt một cái, liền dời
bước về phía trước, theo bậc thang đi vào bí động.
Khi hai người bọn họ vừa theo cầu thang xoắn ốc biến mất khỏi mặt đất,
hào quang chói lọi cũng biến mất, thạch điêu cũng quay về chỗ cũ, khôi
phục bộ dáng ban đầu, mặt đất trở lại nguyên trạng bằng phẳng.
Mà cầu thang kia tựa hồ vô chỉ tẫn hướng dưới kéo dài, theo bộ pháp của
nàng, mỗi khi nàng xuống một bậc, không gian bên dưới lại bật sáng một
tầng, hai người một trước một sau , tổng cộng bước xuống sáu trăm mười
hai bậc thang, trước mắt xuất hiện một đường hầm thẳng tắp.
Hai bên vách đường hầm có khắc vô số hình vẽ: cầm thú chim muông, kì hoa dị thảo, tất cả đều khắc họa rất rõ ràng, không một giống loài nào bị
bỏ sót. Những hình vẽ được khắc họa sinh động, mang theo đủ loại biểu
cảm, nhưng thỉnh thoảng lại có một vài lổ trống, những lỗ hỏng này dường như trước đây đã từng có hình, nhưng dường như đã bị ai đó bào xóa, tạo thành khiếm khuyết.
Đó là dấu vết biểu thị cho một tộc loài đã bị diệt sạch, là khoảng trống thương tâm đau lòng, cũng là hậu quả mà phàm nhân ngu muội đã làm nên.
Đi qua đường hầm thật dài, Bảo Oa cùng Vân Chinh Phong đi đến một ngã ba đường, Bảo Oa không chút do dự cất bước đi vào trong thông đạo bên
ngoài có khắc một hình thoi trên đá.
“ Ta nhớ rõ lần duy nhất ngươi gặp qua cây “vạn tuế tử trăm độc” là ở
thời điểm ngươi ba, bốn tuổi…… Đại ca của ngươi chỉ có một cái mệnh nha! Ngươi đừng có không cẩn thận, sẽ đem cái mạng nhỏ của đại ca ngươi làm
xong đời rồi!” Vân Chinh Phong chắp tay sau lưng, duy trì khoảng cách
hai bước, đi theo phía sau Bảo Oa.
Bảo Oa quay đầu, tà nghễ nhìn Vân Chinh Phong. liếc mắt một cái mới quay đầu lại, “nói thật đi, ẻo lả, ngươi và đại ca ta rốt cục có phải có gì
mờ ám không? Đừng tưởng rằng ngươi “lấy vải thưa che mắt thánh” có thể
qua mặt đươc ta, nếu không ngươi thật sự không quan tâm an nguy của đại
ca, ngươi sẽ không mạo hiểm xông vào Phúc lâm cấp đem ta trở về?”
“ Ngươi không nghĩ tới…… Có lẽ bởi vì ta thương nhớ ngươi nên mới phụng
lệnh đi đón ngươi sao?”ngữ khí vẫn là bất cần đời, ngả ngớn không thôi.
Bảo Oa cười lạnh vài tiếng xem như cho hưởng ứng,“ Suốt ngày chưa từng đứng đắn!”
Lời nói vừa dứt, bóng tối trong bí đạo cũng bị đẩy lùi, ánh sáng bắt đầu làm lóa mắt, sau một lúc nhìn trong ánh sáng mờ, chưa kịp thích ứng thì dưới bàn chân cảm giác được sự thay đổi độ cứng của mặt đất, “mặt đất”
này mềm mại hơn, có độ lún, còn có vô số hạt cát.
Không khí xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn, ẩm ướt, mang theo bị mặn
của muối, không khí tràn vào phổi, mang theo sự mênh mông vô hạn, cảm
nhận về khứu giác vừa trôi qua, đập vào mắt là trùng điệp những ngọn
sóng nối nhau xô vào bờ, một maù xanh mát rượi, ánh sáng chan hòa, sắc
xanh hòa cùng sắc trắng của bầu trời không gợn một áng mây, mênh mông
trải dài, không có điểm dừng……(ta chém^^)
Trước mắt là những cảnh tượng hùng vĩ như thế này, không phải đại hải còn có thể là cái gì?
Hổ tộc chẳng những không sợ thủy (nước) ngược lại thiên tính gần thủy,
như vậy thâm nhập vào đại hải đối với tộc nhân dũng cảm hổ tộc mà nói,
giống như làm một cái huấn luyện cùng khảo nghiệm năng lực tại một nơi
thích hợp nhất.
Đối với Bảo Oa cùng Vân Chinh Phong mà nói, biển cả bao la xinh đẹp này
không phải là chưa từng gặp qua, thậm chí là rất quen thuộc.
Bọn họ từ nhỏ đã hay trốn đến những vùng biển ven Ngọc Hổ tộc, thường
còn gặp được những đồng tộc khác cùng nhau chơi đùa, thưởng ngoạn trên
biển, mà còn thường xuyên ẩn vào đáy biển, du lịch quan khán đáy biển kỳ lạ thú vị với những kì cảnh mà đất liền không cách nào nhìn thấy.
Kỳ thật không chỉ bọn họ, chỉ cần là tộc nhân hổ tộc trưởng thành đều có thể không hề hạn chế đi vào nơi này, nhóm vu nữ cùng Bảo Oa thì không
cần nói, họ thường xuyên đi vào bí đạo để lấy một ít hải tảo hoặc dược
liệu từ biển khơi, nhưng để cứu được tánh mệnh của Hổ hoàng chỉ có cây
“vạn tuế trăm độc”, mà nhìn thấy loại kỳ thảo này toàn Ngọc Hổ tộc chỉ
có một mình Bảo Oa.
Bời vì địa điểm không xác định, cũng đã phái rất nhiều người lặn xuống
biển sâu tìm kiếm, nhưng vẫn tay trắng trở về, vì an nguy của Hổ hoàng,
Vân Chinh Phong phải bằng mọi giá mang Bảo Oa trở về hổ tộc, tìm được
cây “vạn tuế trăm độc”, nếu không…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT