Quay ngược thời gian, trở lại thời điểm sáng sớm──

Kích Liên Thiên để cho Bảo Oa đang ngủ say sưa trong phòng tiếp tục mộng đẹp, đóng cửa lại, vừa vặn gặp gỡ một cô gái đến từ Hỏa Lang tộc đang muốn đến hầu hạ hắn- Vân Lai.

Trong tay bưng lên một khay đựng trà nóng cùng một vài loại trái cây, một vài món đểm tâm tinh xảo mà nàng đã cất công chuẩn bị từ sáng sớm, trưng ra một nụ cười mê hoặc lòng người, Vân Lai phúc thân hành lễ:

“Nhị công tử, ngươi hôm nay sao dậy sớm như vậy, sao không đợi Vân Lai đến hầu hạ?”

Thị nữ tên Vân Lai này chẳng những có gương mặt “khá” xinh đẹp, vóc dáng cũng không tệ, có thể nói là cô nương xinh đẹp nhất nhì trong Lang tộc. (pan thấy ghét bà hồ ly tinh này, nên thêm vào một chữ “khá” ^^)

Từ xưa đến nay cũng có câu “không thể trông mặt mà bắt hình dong” (dựa vào bề ngoài mà đoán nhân cách bên trong),cho nên nhìn vẻ ôn nhu, thuận thuận theo chủ nhân trước mắt của Vân Lai cũng không ngờ được tính tình của cô nàng thật khác xa với vẻ ngụy tạo bên ngoài, thậm chí chênh lệch một trời một vực! (thêm mắm thêm muối tý^^). Ỷ vào chính mình tư sắc, sức mạnh hơn người, nàng chẳng những tâm cao khí ngạo, khinh người lại kiêu ngạo, trừ bỏ mẫu thân còn nể trọng một chút, tất cả thị nữ ngang hàng bên trong Ngân Tinh lâu, Vân Lai đều không để vào trong mắt, ra vẻ kẻ cả, chà đạp dưới chân, vì vậy, quan hệ của nàng với hầu như tất cả mọi người trong Ngân Tinh lâu đều không tốt, nói thẳng ra là cực kì tệ.

Trên thực tế, lúc trước đựơc phái tới hầu hạ Kích Liên Thiên là một cô gái khác, một nữ nhân của Hắc Lang tộc, nhưng bởi vì Vân Lai đã sớm mê mẩn nhị công tử tuấn mỹ hơn người – Kích Thiên Liên, cho nên đã dụ dỗ, mua chuộc, uy hiếp…dùng nhiều thủ đoạn để thay thế nử tử kia vào Ngân Tinh lâu hầu hạ, mượn cơ hội tới gần ý trung nhân.

Mọi người cũng kiêng kị Vân Lai mạnh mẽ, khó chơi nên thường nhún nhường, lần này cũng không ngoại lệ,nhưng sâu trong thâm tâm, bọn họ ai cũng chống mắt chờ xem Vân Lai xấc xược được bao lâu, nhị công tử tuy đối với mọi người luôn nhu hòa lễ độ nhưng về mặt tình cảm thì nổi tiếng lãnh khốc vô tình, chưa có một nữ nhân nào có thể thực sự làm cho hắn rung động. Lần này vào Ngân Tinh lâu, khẳng định Vân Lai phải ngã đau ê mặt.

Nhìn thấy tươi cười ngọt ngào của Vân Lai, Kích Liên Thiên lễ độ mỉm cười, “ Sớm! Ngươi không cần hầu hạ ta, ngươi vào phòng dọn dẹp đi, nhưng nhớ phải nhẹ nhàng, đừng làm kinh động đến tiểu mỹ nhân, để nàng ngủ thêm một lát. Ngươi, tối nay lại chuẩn bị một chút thức ăn mang vào phòng, đến lúc đó xem nàng cần cái gì, ngươi liền giúp nàng chuẩn bị tốt cái đó, biết không?”

“A?” nghe thấy phân phó của Kích Liên Thiên, Vân Lai giật mình.

Tiểu lão hổ bị mang về Ngân Tinh lâu cũng đã một thời gian, nhưng chưa bao giờ nghe nói Kích Liên Thiên trực tiếp ra lệnh sai người hầu hạ nàng, cho nên Vân Lai nhất thời phản ứng không kịp, chỉ biết ngây ngốc nhìn Kích Liên Thiên, không thể phối hợp, làm ra “hưởng ứng” (Ta đá, đá cái bà này…chết đi…)

“ Vân Lai, ngươi nghe được lời nói của ta không?” Nha đầu này luôn làm hắn rất vừa lòng,làm việc gọn gàng sạch sẽ, nói một hiểu mười, hôm nay như thế nào sáng sớm đã thất thần như vậy? Kích Liên Thiên buồn bực nhìn Vân Lai đang “ngu ngơ” trước mặt.

Kích Liên Thiên lặp lại câu hỏi cuối cùng một lần nữa, làm cho Vân Lai phục hồi tinh thần lại, tuy rằng khó hiểu, nhưng nàng vẫn là thuận theo đáp: “Vâng, Vân Lai nghe được, nô tỳ sẽ chú ý không làm kinh động đến tiểu mỹ nhân , nhị thiếu gia người yên tâm xuất môn đi!”

“Tốt! Ngươi mau vào đi!”

An tâm vì đã có người hầu hạ Bảo Oa, Kích Liên Thiên xoay người, bước xuống bậc thang, hướng Lãng Nguyệt các đi đến.

Kích Thiên Liên đã đi được một lúc, Vân Lai vẫn chưa di dời tầm mắt, chuyên chú nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần, đến khi không còn nhìn thấy gì, tâm tình vẩn còn xáo động không thôi.

Một lúc sau, Vân Lai mới xoay người vào phòng.

Sau khi vào phòng, nghĩ rằng chủ tử đã đi khỏi cửa, nàng phải làm một cái “bất ngờ” dành cho hắn, chính là đem phòng ốc bừa bãi dọn dẹp sạch sẽ, tươm tất. Nghĩ thế, Vân Lai vội vàng với lấy những y phục rơi vải trên đất quăng vào cửa, chuẩn bị đem đi. Chỉ có điều, nàng hoàn toàn đem lời căn dặn của Kích Liên Thiên như gió thoảng qua tai, căn bản không hề cẩn thận “nhẹ tay nhẹ chân”, ngược lại làm cho cả gian phòng náo loạn, ầm ỹ.

Dù sao tiểu mỹ nhân cũng chỉ là một tiểu hổ cỏn con, một sủng vật được thiếu gia tạm thời yêu thích không hơn không kém, hà cớ gì nàng phải sợ “nó” mất ngủ?

Vân Lai chỉnh lại ghế dựa ở trong phòng, lại đem bàn ăn cùng các ghế xung quanh chỉnh ngay ngắn lại một lượt, làm cho bàn ghế va vào nhau, chân ghế, chân bàn ma sát với mặt đất tạo ra từng trận, từng trận tiếng vang đinh tai nhức óc.

Tiếp theo lại đem bộ tách cùng ấm trà bằng ngọc phỉ thúy trên bàn thu dọn, xếp ngay ngắn vào khay trà, động tác tuy nhanh lại gọn gàng nhưng thanh âm của những ly tách bằng ngọc va vào nhau cũng thật không nhỏ, làm cho Bảo Oa đang ngủ bên trong không kiên nhẫn, mày liễu nhíu lại.

Bảo Oa lại nghe được tiếng lau dọn ở cửa sổ, “soạt, xoẹt, sột , xoẹt”, rốt cục phiền táo ưm một tiếng, tay nhỏ bé duỗi ra, chộp tới gối bông mềm mại bên cạnh, dùng nó che lại lỗ tai, ý đồ đem thanh âm ồn ào đang phiền nhiễu nàng cách ly.

Tuy rằng đã có gối bông che đi lỗ tai, từng trận, từng trận thanh âm ồn ào huyên náo vẫn đứt quãng truyền đến tay nàng, nhưng có gối bông ngăn cản vẫn là tốt hơn rất nhiều, hiện tại rất mệt mỏi làm Bảo Oa cũng lười phát giận, nhẫn nại làm cho chính mình lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Cũng không biết ngủ lại bao lâu, nằm ở trên giường, Bảo Oa bị một thanh âm gào rống làm cho giật mình tỉnh giấc.

Một bàn tay bắt lấy tay nhỏ mềm mại của nàng chẳng những dùng sức rất mạnh, móng tay cứng rắn sắc nhọn lại khảm sâu vào da thịt non mịn của nàng, làm cho Bảo Oa chật vật đau đớn, thanh âm xuýt xoa, tức giận “ A! Ai da, Là ai lớn mật như vậy?” Vừa nhấc mắt hướng mép giường thì lập tức nhìn thấy Vân Lai đang tức giận đùng đùng, biểu tình nhăn nhúm xấu xí vô cùng đang trừng mắt nhìn nàng.

Nguyên lai là sửa sang, quét dọn sạch sẽ xong ngoại thất, Vân Lai tiến vào trong, chuẩn bị thu dọn chăn nệm cho Kích Thiên Liên, nhưng còn chưa kéo sa trướng lên, nàng đã nhìn thấy trên giường có một người đang ngủ, hơn nữa còn là một nữ nhân, sao có thể như vậy được? (mắc mớ gì đến bà, có gì không được? rõ vớ vẩn >.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play