TRÍCH ĐOẠN:

Anh bám tay vào đá núi, mỗi lần bám là đá núi đó lại thấm những giọt máu. Một vùng dãy núi quá hiểm trở đã khiến cho anh đau đớn đến tột cùng, máu chảy thương tích hết mình mẩy, nhưng cái đau đó có là gì không so với nỗi đau khổ và sự giận dữ của anh? Anh giận ai? Giận chính bản thân mình, tất cả đều tại anh! Anh không muốn mất cô, thà bị ngã từ trên núi cao xuống còn hơn là mất đi tình yêu duy nhất mà anh đã yêu.

Cuối cùng anh đã lên đến đỉnh núi. Xung quanh anh lúc này không còn là núi đá hiểm trở nữa mà là cả một vùng đất rộng lớn, không gian thu hết vào tầm mắt anh rồi trải dài ra tới tận cùng chân trời. Nhưng anh không nhìn những thứ đó, bởi anh đang tìm kiếm cô.

Và anh đã thấy cô!

Cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc bồng bềnh bay trong gió đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh của mọi thứ. Dù cô mặc một bộ quần áo nghèo nàn và cô gầy đi, thay đổi nhiều nhưng dù thế nào thì chẳng cần nhìn mặt thì anh mãi mãi nhận ra cô.

“Vân Hoa!!”

Cô giật mình quay lại. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện rõ trước mặt anh. Anh lao tới, ôm cô, siết chặt cô vào lòng mình:

“Anh tìm được em rồi! Anh xin lỗi, anh đáng chết, tất cả là tại anh mà ra! Em đừng bao giờ biến mất thế này nữa được không, anh không thể sống nếu thiếu đi em!”

Nhưng cô gái trong lòng anh không hề phản ứng lại. Lúc sau cô lấy tay đẩy anh nhưng anh quá khoẻ nên cô vẫn phải dựa vào người anh, nhưng một giọng nói lãnh đạm vang ngay bên cạnh tai anh:

“Xin lỗi, tôi không quen anh!”

Story 1

Bên xứ Pháp.

Anh như phát điên khi chẳng hiểu vì sao cô lại dập máy một cách bất ngờ như vậy, anh gọi lại mà cô không nghe máy. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Nếu như cô mà xảy ra chuyện thì sao?

Đang lo lắng thì Mạnh Duy thấy có tin nhắn:

“Anh à, giờ anh cứ làm việc đi và có lẽ chúng ta sẽ không liên lạc với nhau một thời gian dài.”

Anh vội nhắn tin lại ngay:

“Tại sao lại như thế? Em nói rõ cho anh đi!”

“Anh đừng quá lo lắng, giờ điện thoại của em phải đưa cho một người bạn nó dùng trong một thời gian đi chơi thôi, không sao đâu. Vả lại em bận nhiều chuyện quá, vì thế khi nào liên lạc được với anh em sẽ liên lạc nhé!”

“Ờ ừm, em phải liên lạc nhanh với anh đấy!” – Mạnh Duy nhắn lại tin dù rằng biết nếu không liên lạc với cô một ngày thôi là anh như lửa đốt rồi, nhưng anh vẫn phải tôn trọng cô.

Việt Nam.

Nụ cười nham hiểm nở trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Cô nhìn vào chiếc điện thoại rất đẹp vừa bị đánh rơi ở gần chợ. Hoá ra tình yêu của hai người này cũng ghê ra phết, đúng là phải ngăn chặn Mạnh Duy đã rồi tính sau, chứ nếu không Mạnh Duy xen vào thì rất phiền. Giờ thì Vân Hoa, đừng có mơ gặp được người yêu nữa nhé! (Lời của Kiều Nga, không phải của ta!!)

Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên cùng tiếng bước chạy rất gần:

“Vân Hoa!!”

Kiều Nga hốt hoảng vì nghe tiếng Hoàng Duy, nếu anh phát hiện ra cô thì…Cô vội vàng bỏ chạy ra khỏi khu chợ, nhưng chân đi giày cao gót thế này thì chạy cái gì, Hoàng Duy rất nhanh anh sẽ mò đến chỗ này cho coi! Kiều Nga buộc phải cúi xuống quăng đôi giày cao gót ra, và lúc quăng giày cô quăng luôn cái điện thoại của Hoa ra mà không biết và rồi biến mất luôn khỏi khu chợ.

Kiều Nga vừa chuồn được thì Hoàng Duy đã chạy đến. Anh ngồi chờ cô hơn nửa tiếng mà không thấy cô quay lại để dọn chợ, 12h trưa đến nơi rồi, buôn chuyện gì mà buôn lắm thế? Anh định gọi điện nhưng sực nhớ cô đang gọi điện cho Mạnh Duy nên lại thôi, đành tự đi tìm cô vậy. Nhưng cô đang ở đâu cơ chứ?

Hoàng Duy làm việc nhiều nên cũng mệt sức rồi, chạy đến chỗ đầu chợ là anh dừng lại. Hừm chắc giờ này là gọi điện xong rồi, phải xem cô đang ở đâu mới được! Anh không chần chừ nữa, lôi điện thoại ra bấm số cô.

“Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi

Và thật lòng em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng…”

Tiếng nhạc chuông điện thoại của Vân Hoa vang lên, nó vang rất to chứng tỏ nó đang ngay gần đây, vậy cô đang gần đây. Hoàng Duy tay vẫn không tắt điện thoại, chạy về phía có tiếng nhạc chuông. Và anh thấy cái điện thoại nằm lăn lóc dưới đất gần đó.

Hoàng Duy tá hoả chạy đến cầm chiếc điện thoại lên, hình như nó bị rơi. Ừ thì điện thoại của Vân Hoa đây rồi, nhưng cô đâu?????? Sao điện thoại cô lại ở đây, cô đang nói chuyện với Mạnh Duy mà? Hoàng Duy linh cảm có chuyện chẳng lành.

Anh ngẩng lên quét một lượt xung quanh và phát hiện gần đó có một đôi giày cao gót. Đôi giày hàng hiệu, óng a óng ánh nhìn đã biết là người nào xinh đẹp hay giàu có lắm mới dám đi. Và trong đầu anh…

…hiện ra hình ảnh của Kiều Nga ban nãy lúc cô mua su hào!

Lúc đó anh ngồi còn Kiều Nga đứng nên anh nhìn rõ ràng cô đi đôi giày này!

Vậy có nghĩa là…

“RẦM!!!!!”

Bảo Long đập chiếc bàn gỗ đến đinh ốc văng cả ra sau khi được gọi đến nhà Hoàng Duy:

“Anh Hoàng Duy, anh có chắc không đấy??? Kiều Nga bắt cóc Vân Hoa hả!!!?????????”

Nhưng Hoàng Duy vẫn lặng im ngồi đó như một cái bóng ma. Bảo Long không kìm được hét:

“Này lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà anh còn dám ngồi im đó à!!??? Chị Hoa bị bắt cóc mà anh thản nhiên thờ ơ thế sao???”

Cao Phong vội ngăn Bảo Long lại:

“Long à bình tĩnh đi, Hoàng Duy còn tức giận hơn em nhiều. Cậu ấy đã làm loạn lên khiến mọi người không dám dọn chợ phải bỏ về đấy! Cả hai phải bình tĩnh đi!”

“Bình tĩnh? Anh bảo em làm sao để bình tĩnh đây?? Con khốn Kiều Nga đó dám làm hại chị Hoa, thật là nhục khi mình từng giúp đỡ cô ta! Em sẽ đi tìm Kiều Nga để bắt cô ta trả lại chị Hoa!”

“Long, em nghĩ là em bắt được Kiều Nga làm vậy à!!???” – Phong quát lên.

Long co rúm người lại, im lặng không dám nói gì nữa. Cao Phong tiếp tục:

“Biết đâu Kiều Nga không bắt cóc Vân Hoa mà làm chuyện gì khác? Có thể là chuyện tốt nhưng đa phần có thể là chuyện xấu, vì Kiều Nga rất ghét Vân Hoa. Giờ đã đem Vân Hoa đi rồi thì chắc chắn là cô ta đã lẩn trốn ở đâu đó, có đi tìm cũng không được đâu! Cần phải tìm ra chỗ Vân Hoa đã rồi tính sao thì tính!”

Nghe những phân tích chí lý của Cao Phong thì ai cũng hiểu ra, dù tức giận thì cũng không làm gì được. Cao Phong rất giận dữ nhưng anh cũng đủ lý trí để biết cần làm gì.

Phải rồi! Giờ phải cứu Vân Hoa đã!

Story 2

“Vân Hoa, tỉnh dậy đi!”

Cô khẽ mở mắt. Có ánh sáng chói loá chiếu vào mắt cô, cô khẽ đưa tay lên che và nhìn thấy bóng người đứng trước mặt mình. Ánh sáng bớt đi, cô càng nhìn rõ người đó hơn. Chàng trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhìn đẹp như một vị thần trong truyện thần thoại, anh đang nhìn cô với nụ cười đẹp như nắng mai.

“Anh…” – Cô gọi.

Anh tiến đến chỗ cô, đưa tay cho cô. Cô định nắm lấy tay anh thì bỗng bóng hình anh lại mờ dần đi. Cô hốt hoảng:

“Mạnh Duy!”

Anh vẫn đứng đó, nụ cười không đổi thay, nhưng hình bóng anh cứ xa dần.

“KHÔNG, Mạnh Duy!!!!!!!”

Vân Hoa hét lên. Một giọng nói vang lên bên cạnh cô:

“Tỉnh rồi hả?”

Hoa ôm đầu, hoá ra là một giấc mơ, nhưng cô cũng đủ hoảng loạn vì giấc mơ đó rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhìn lên, cô đang ở trong một căn phòng chật chội, tối om, xung quanh nhiều thùng đồ đạc lỉnh kỉnh.

“Đây là đâu?”

“Là nơi không ai biết đến!”

Hoa giật mình nhìn sang bên cạnh mình. Người đàn bà đó đang ngồi trên chiếc ghế, gương mặt hiện lên vẻ hiểm ác.

“Bà…Sao lại là bà?”

“Ngạc nhiên hả? Lâu lắm mới gặp nhau đấy!”

Hoa kinh hãi lùi lại:

“Sao tôi lại ở đây? Bà muốn làm gì?”

“Còn làm gì nữa! Mày nghĩ là tao định làm gì? Lần trước lẽ ra tao đã có được cái quán karaoke tiền tỷ bên Trung Quốc nhưng mày lại chuồn mất nên gã đàn ông đó nhất quyết không giao quán đó cho tao! Đều là tại mày và thằng Mạnh Duy đó!”

“Bà…Bà thật độc ác!”

“Độc ác ư? Tất nhiên rồi, tao không phải là người, tao bị điên mày nghe chưa? Nhưng mày đừng bao giờ tin vào tình yêu, hãy cứ nghĩ đến cuộc sống đi! Mày yêu mà không sống được thì đừng có yêu, mà sống thì cần tiền, vì thế mày cứ nghĩ đến tiền đi! Có tiền sẽ có tất cả! Hãy chấp nhận đi, mày sẽ được sang bên Trung Quốc, sống sung sướng khỏi phải yêu cái thằng k.h.ố.n n.ạ.n Mạnh Duy nữa đâu.”

“Bà không được gọi anh ấy như thế!” – Hoa quát.

“Sao lại không? Cái thằng bệnh tật ấy cho nó chết quách đi cho xong! Nhưng nếu làm thế thì hơi tội cho con gái tao, vì thế giờ tao cần phải kéo mày ra khỏi Mạnh Duy đã, còn nó thì phải sống với con gái tao, giờ tao đổi ý rồi, tao thấy Mạnh Duy ở bên con gái tao còn tốt hơn mày!”

“Đồ khốn, bà chết đi!!” – Hoa điên tiết chồm lên.

Nhưng tay cô đã bị trói chặt vào cái cột, không thể thoát ra được. Cô cố giằng ra nhưng dây trói quá chặt. Kiều Duyên cười:

“Cứ ngồi đó hưởng thụ đi cô gái, đợi tao lo liệu vài thứ xong thì sẽ đến ngày giao nộp mày sang Trung Quốc. Giờ đừng mơ Mạnh Duy đến cứu mày, nó sang Pháp rồi và tao sẽ cho con tao sang Pháp với nó thôi. Mà còn nữa, nơi này là tầng hầm, xung quanh đây cũng chẳng có ai đâu vì thế mày đừng có hét lên kẻo khản mất giọng hát trong veo đấy nhé!” – Rồi bà ta đi ra, đóng sập cửa lại.

Còn lại Vân Hoa ngồi trong căn hầm tối. Cô bật khóc vì tức giận và đau khổ. Hạnh phúc không thể đến với cô và cô phải chôn vùi cuộc sống của mình như vậy sao? Không được! Cái dây trói đáng nguyền rủa này sao nó nhẫn tâm thắt chặt cô như vậy chứ!

Kiều Duyên bước ra khỏi ngôi nhà bí mật này, một chiếc xe sang trọng đã đợi bà ta ở đó. Bà ta hỏi gã lái xe:

“Có ai biết chỗ này không đó?”

“Bà yên tâm, đây là căn cứ bí mật, không ai biết đâu! Giờ cô Kiều Nga đang chờ bà ở công ty T. Hôm trước mấy thằng “đệ tử” nhà mình chụp thuốc mê con bé kia rồi đi luôn, cô Kiều Nga chưa biết chỗ này.”

“Được, vậy chúng ta đi đón Nga!”

Chiếc xe lao vút trở về trụ sở công ty điện ảnh T. Ai nấy đều cúi chào khi Kiều Duyên bước ra. Dù công việc của bà ta là quản lý các quán bar, karaoke nhưng bà ta luôn xuất hiện với việc là đồng sáng lập cho công ty T., không một ai biết công việc thực của bà ta.

Cô gái trẻ đang đứng ngay đó. Kiều Duyên đi tới:

“Con đợi lâu không?”

“Không sao đâu, mẹ nhốt Vân Hoa ở đâu vậy?”

“Rồi con sẽ biết! À mà Mạnh Duy biết vụ này không đó?”

“Con đã nhắn một cái tin giả đến anh ta, anh ta sẽ không biết đâu mẹ yên tâm!”

“Tốt, phải thế chứ, không được hiền lành đâu nhé con, phải giở thủ đoạn vào. Mấy thằng “đệ tử” (bọn xã hội đen đó các bồ tèo ạ) đâu?”

“Chúng nó ở trong kia!”

“Vậy vào gọi chúng nó ra!”

Cả hai đi vào, không biết ở ngoài kia nấp sau một đám bụi cây có ba người mặc áo trùm kín, đeo kính râm.

“Hai người họ quay vào rồi! Giờ phải làm gì đây Cao Phong?”

“Chúng ta cần khống chế thằng tài xế để biết chỗ, sau đó thì sẽ đi theo cứu Vân Hoa.”

“OK!”

Gã tài xế ngồi trên xe vừa nghe nhạc vừa hút thuốc. Bỗng cửa xe mở tung, gã chưa kịp làm gì thì bị lôi tuột ra ngoài ngã đập mặt xuống đất. Ba chàng trai vẫn đang trùm kín mặt, nghiêm mặt hỏi:

“Mau khai ra chỗ giấu Vân Hoa đi!”

Gã tài xế nhanh chóng định thần lại, liền bật dậy và lao tới đánh cả ba. Dù gã rất khoẻ nhưng hắn không học võ điêu luyện như ba chàng vận động viên. Hắn vừa xông lên đã bị một cú đá bay hàm răng của Bảo Long, một quả đấm vỡ mặt thủng bụng của Cao Phong và cuối cùng là Hoàng Duy bước tới tung vài cú và vặn bẻ chân tay hắn, xương kêu răng rắc, gã kêu ầm lên vì đau:

“Ối đau quá, tha cho tôi, tha cho tôi!!!!”

“Muốn tha thì khai ra!”

“Khai gì cơ?”

“Mụ già kia giấu Vân Hoa ở đâu, nói!”

“Tôi…tôi không biết…”

“Nếu không muốn xuống âm phủ thì nói ngay!” – Hoàng Duy rút luôn con dao kề vào cổ hắn doạ.

“Ấy ấy tôi nói, chỗ đó ở…”

Nhưng hắn chưa kịp nói thì đúng lúc đó Kiều Duyên cùng đồng bọn đi ra và nhìn thấy. Bà ta hét lên:

“Chuyện gì đó hả? Bắt chúng lại!!!”

Bọn “đệ tử” liền lao đến ba chàng trai. Lũ này là xã hội đen chính hiệu, võ nghệ siêu phàm, nếu đối đầu thì cả ba chàng trai không thể làm gì nổi chúng. Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! Không phải cả ba nhát gan nhưng nếu bị đánh thì chỉ có chết vì bọn nó có vũ khí, chết thì Vân Hoa sẽ…

Và cả ba vụt chạy đi. Về chạy thì dù không bằng Mạnh Duy nhưng cả ba cũng là những thần gió, thần rồng, thần ngựa, chỉ một loáng đã bỏ xa. Ấy vậy mà Bảo Long bị vấp vào hòn đá và ngã, chân bị thương. Cao Phong và Hoàng Duy vội quay lại định cứu Bảo Long, nhưng bọn “đệ tử” đã nhanh hơn tóm lấy Bảo Long, dùng vũ lực khống chế và lôi về xe. Hoàng Duy và Cao Phong không đuổi kịp, Bảo Long đã bị lôi lên xe và phóng đi mất hút.

Bảo Long ngồi trong xe, bị trói chặt nên không thể làm gì được. Chiếc xe lao đi rất nhanh và dừng lại trước một ngôi nhà hoang. Lũ “đệ tử” kéo Bảo Long xềnh xệch vào trong rồi ném cậu xuống hầm. Kiều Duyên nhếch mép:

“Đáng đời, cho có bè bạn nhé!”

Bảo Long bị ném bịch vào tầng hầm rồi khoá cửa lại. Cậu hét ầm lên:

“Đồ k.h.ố.n n.ạ.n! Chúng mày dám làm thế này với ông mày hả?”

Nhưng cậu sững ngay lại khi nghe thấy tiếng nói cũng ngay trong phòng hầm:

“Bảo Long, là em sao?”

Bảo Long quay lại. Vân Hoa đang ngồi dựa chiếc cột vì bị trói ở đó. Cậu quên cả việc đang bị bắt trói, kêu lên:

“Chị Hoa, cuối cùng em cũng tìm thấy chị!!”

“Nhưng sao em lại ở đây?”

“Tụi em định lập mưu cứu chị nhưng không thành, em sơ hở để bị bắt…”

“Là tại chị, chị để em bị liên luỵ!”

Bảo Long cười – nụ cười của chàng trai 18 tuổi đáng yêu, đầy tự tin và sáng bừng cả căn phòng tối:

“Chỉ cần biết chị không sao là em vui rồi, không phải tự trách mình đâu!”

Hoa ngẩng lên nhìn cậu. Bảo Long từ nhỏ vẫn luôn tự tin, lạc quan, chẳng bao giờ nao núng cái gì và đặc biệt có trái tim nhân hậu.

“Bảo Long à, giờ chúng ta cùng bị trói thế này thì sẽ ra ngoài kiểu gì đây?”

“Ừm khó quá, chúng ta bỏ xác ở đây mất!” – Bảo Long nhìn loanh quanh bỗng reo lên – “A biết đâu lại có cách!”

Story 3

“Em lại nghĩ ra cái gì vậy?” – Vân Hoa mở to mắt nhìn Bảo Long. Cậu chuyên gia là một chàng trai thông minh mà!

“Chị nhìn đi! Cái tầng hầm này đựng nhiều thùng ra phết, biết đâu trong đó đựng cái gì nhỉ?”

“Đựng gì là đựng gì?”

“Ngốc quá, phải tìm mọi cách cởi cái dây trói này ra chứ!”

“Ừ đúng rồi! Nhưng chị đang bị trói vào cột không đến đó được đâu!”

“Vậy để em!” – Bảo Long liền lăn tròn vài vòng để đến được chỗ mấy cái thùng.

May thay những chiếc thùng này là thùng giấy, chỉ buộc dây quanh. Bảo Long nhờ hàm răng sắc cắn đứt luôn dây buộc (đỉnh chưa, nhưng thực ra chỉ là dây ni lông thôi, cắn thoải mái chỉ sợ nhựa ni lông dính vào). Cái thùng mở ra. Bảo Long nhìn vào và bỗng oẹ một cái.

“Này em làm sao đấy?”

“Lũ này tàng trữ cả ma tuý, heroin, lựu đạn, súng ở trong này hết! Lại còn vứt cả rác rưởi vào đây nữa, lũ này bẩn thật!”

“Tìm thử thùng khác xem, có súng đạn sao lại không có dao kéo được!”

“Ôi chết cái răng của tôi!”

Bảo Long cứ thế cắn hết những cái thùng. Khiếp đảm thật, ở đây có chục cái thùng, răng cậu đau chết rồi mà thùng nào cũng chỉ toàn súng đạn là hết cỡ chứ chẳng lấy nổi cái dao nào. Mà súng đạn thì phải có tay thì may ra bắn được cái dây trói nhưng mà tay đang bị trói còn đâu!!! Vì thế súng đạn vô hiệu thôi.

“Hết rồi, nhưng chẳng có cái dao nào.”

Vân Hoa nhăn mặt:

“Vậy thì làm sao bây giờ?”

“Hix bỏ xác tại đây mất!”

“Không thể bỏ cuộc được!” – Vân Hoa suy nghĩ một lát rồi nói – “Em mang một cái súng lại đây!”

“Hả? Chị định bắn kiểu gì?”

“Ai bắn? Mang ra đây!”

Nghe Hoa bắt đầu bực Bảo Long đành phải ngậm một cái súng mang đến (ôi đau miệng quá). Hoa nói:

“Ném mạnh nó xuống đi!”

Bảo Long nghe theo liền đặt mạnh cái súng xuống, lực miệng của cậu cũng khoẻ, cái súng không phải súng tốt gì nên nhanh chóng hỏng và bắt đầu răng rắc. Hoa liền dùng chân dẫm bẹp cái súng, súng tan tành thành những miếng vỏ sắc nhọn.

Bảo Long trố mắt nhìn những mảnh súng vỡ tan dưới nền đất. Hoa cười:

“Cái này sắc ra phết đấy, tuy chưa bằng dao được!”

“Chị Hoa, chị thông minh thật đấy!”

“Được rồi, giờ em giúp chị đi rồi chị sẽ cởi trói cho em.”

“Không được, chị bị trói vào cột nên cứa dây khó lắm. Chị giúp em đi.”

Vân Hoa lưỡng lự nhìn mảnh súng sắc nhọn, làm sao cô có thể cầm nó để cứa dây trói cho Bảo Long đây. Đừng có bắt cô ngậm vào miệng chứ? Chỉ tổ cứa lưỡi của cô thôi!

“Bảo Long à, đẩy cái mảnh súng ra đây, để vào tay chị ấy, còn em thì ngồi ra đằng sau chị đi, tức là đằng sau cái cột ấy, chị sẽ vòng tay qua cột và cứa dây trói cho em!”

“Đành vậy!” – May là Bảo Long chỉ bị trói chân tay, vẫn còn lăn được.

Cậu cố gắng đẩy cái mảnh súng ra cho Vân Hoa, đặt được vào tay cô rồi ngồi ra đằng sau cô. Hoa cầm mảnh súng, vòng tay qua cái cột (trường hợp này cái cột nhỏ nên đủ vòng qua), hỏi:

“Này dây trói ở đâu chỉ cho chị cái!”

Bảo Long cố gắng cử động tay và chộp được tay của Hoa. Bàn tay ấm áp của cậu chạm vào cô khiến cô nóng ran người.

“Chị mau cứa đi!”

Hoa nhắm mắt, cầu trời đừng cứa vào tay của Bảo Long, cứa phải động mạch thì chết! 1, 2, 3 XOẸT!!!!

“Á đau!” – Bảo Long bỗng kêu lên thất thanh.

“Trời ơi em có sao không?” – Hoa hoảng hốt.

“Không sao đâu bị va nhẹ vào tay thôi, chị cứa được rồi đấy, dây trói lỏng ra rồi.”

Và nhờ sức khoẻ của mình Bảo Long chỉ cần căng ra là giải thoát được mình khỏi cái dây trói chết tiệt. Cậu cởi luôn dây trói chân và chạy đến cứu Vân Hoa. Hoa vội nắm lấy tay cậu:

“Đưa tay chị xem nào!”

Cái mảnh súng suýt tí nữa cứa vào động mạch của Bảo Long, nhưng vết thương cũng đủ chảy máu đầm đìa. Hoa cảm thấy cứ như đó là vết thương của cô, suýt chút nữa cô đã làm hại cậu rồi.

Bảo Long mỉm cười:

“Không sao đâu, vết thương này có là gì đâu, quan trọng là chúng ta thoát rồi!”

Hoa nhìn cậu bằng ánh mắt biết ơn. Cuộc sống vẫn còn đối tốt với cô rất nhiều vì cho cô biết những chàng trai rất tốt, trong đó có một chàng trai mới 18 tuổi mà đã rất dũng cảm như Bảo Long.

Bảo Long giở ngay cái điện thoại ra:

“Anh Phong, anh Hoàng Duy, mau đến cứu tụi em!”

“Hai người đang ở đâu thế?”

“Là một ngôi nhà hoang ở đường quốc lộ … Mau đến cẩn thận vì ở đây có vệ sĩ vây quanh.”

“Được!”

Gác máy, Bảo Long vội chạy đến cửa hầm. Cửa khoá. Cậu vội nhìn qua cái lỗ thủng. Bọn vệ sĩ đang nói chuyện với nhau:

“Đứng đây gác mãi cũng chán quá!”

“Ừ đằng nào thì chúng nó thoát kiểu gì chứ?”

“Phải! Đói lắm rồi, chúng mày ra ngoài kia ăn không?”

“OK, đi ăn cái đã, gần đây có quán cơm bụi đấy!”

Và cả lũ kéo nhau ra ngoài. Chờ lúc lâu nữa, Bảo Long chắc chắn không còn ai liền lập tức cầm lấy một cái súng, chĩa vào cái ổ khoá:

“Chưa bao giờ dùng súng, đành bắt chước trên phim vậy!” – Cậu lấy hơi một cái và…

…PẰNG!!!

Ổ khoá vỡ làm mấy mảnh. Bảo Long vội ra hiệu cho Vân Hoa:

“Chuồn thôi chị!”

Hai người đi ra ngoài. Căn nhà tối om, bên ngoài hình như lại đổ mưa nữa nên càng tối hơn.

“Nhà gì vừa tối vừa loằng ngoằng như mê cung vậy, tìm đâu lối ra đây?”

Cậu đành gọi điện cho hai người kia:

“Alo đến chưa đấy?”

“Đến đường quốc lộ đó rồi! Đợi chút!”

Ngoài trời mưa tầm tã. Hai chàng trai đi hai chiếc xe máy đỗ phịch gần ngôi nhà hoang và chạy vào. Nhưng không may là một thằng vệ sĩ đang mải ăn phờ đã nhìn thấy bóng họ qua cái thìa nhôm.

Lũ vệ sĩ quay ra, quát:

“Mấy thằng kia, chúng mày là ai!!???”

Bị phát hiện, Cao Phong và Hoàng Duy càng tăng tốc chạy vào ngôi nhà. Họ soi đèn, chia nhau đi khắp các nẻo trong nhà. Nhưng bọn vệ sĩ rành rọt đã nhanh hơn, chúng nó vào trước và phát hiện ra Bảo Long và Vân Hoa cũng đang định bỏ trốn.

“Đứng lại hai đứa kia!”

Bảo Long và Vân Hoa hoảng hốt khi thấy mình đã bị phát hiện. Bảo Long vội đứng chắn cho cô nhưng mà làm sao đây, bọn vệ sĩ này vẫn sẽ tóm được Vân Hoa mất!

Bỗng một cánh tay nắm lấy tay Hoa và lôi cô đi. Bảo Long giật mình quay lại, người đó giơ cái đèn lên coi như báo hiệu. Cậu nhận ra đó là Cao Phong liền thở phào. Còn bọn vệ sĩ tức lồng lộn vội kêu:

“Đuổi theo bắt con bé ấy lại!”

Bảo Long liền lôi mấy cái súng liền đã giắt sẵn ra doạ:

“Giơ tay lên cả lũ!!”

Bọn vệ sĩ này không phải là lũ xã hội đen ban nãy, chỉ được cái võ vẽ giỏi chứ nghe đến súng thì hãi luôn, vội đứng như trời trồng không dám đuổi theo nữa. Bảo Long cười:

“Sợ rồi thì sợ nốt này!”

PẰNG PẰNG! Súng bắn vào mấy đứa, cả lũ vệ sĩ ngã lăn ra ngất xỉu. Bảo Long cười ha hả:

“Đồ ngu, may cho tụi mày là còn giấu cả thuốc mê trong đó nếu không tao phải dùng đạn thật thì đi đời cả lũ! Nhưng thôi tao không muốn đi tù, tha cho chúng mày đấy!” – Rồi cậu lập tức chạy biến đi theo hướng Cao Phong.

Cao Phong nắm chặt tay Vân Hoa chạy đi. Nhờ ánh đèn pin mang theo nên anh có thể tìm được đường ra. Cái nhà này như mê cung vậy đó, may là trí nhớ tốt nên Cao Phong rất nhớ đường.

Vân Hoa vẫn chưa hoàn hồn:

“Anh là…”

“Anh Phong đây!”

“Ôi anh Phong, anh đến kịp rồi. Còn Bảo Long…?”

“Cậu ấy lo là lo em chứ lũ vệ sĩ quèn ấy không làm gì được cậu ấy đâu. Lo chạy đi!”

“Cái gì mà vệ sĩ quèn?” – Một giọng nói vang lên.

Hai người phanh gấp lại vì có dàn người đứng ngay phía trước. Lũ xã hội đen “đệ tử” của Kiều Duyên đã trở về và hình như có một gã đàn ông đứng sau. Cao Phong vội đứng ra chắn cho Vân Hoa, lúc này Bảo Long cũng đuổi tới. Lũ “đệ tử” điên tiết liền lao đến hai chàng trai. Cả hai vội vàng dùng võ chống đỡ, và quên mất Vân Hoa. Lúc giật mình nhận ra thì gã đàn ông đó đã lôi Vân Hoa đi mất, bọn “đệ tử” cũng nhanh chóng biến đi không dấu vết.

Cao Phong và Bảo Long hét lên:

“Chúng ta bị lừa rồi!”

“Chúng nó cố tình để cướp Vân Hoa đi!”

“Mau đuổi theo!”

Vân Hoa bị gã đàn ông lạ mặt đó lôi đi. Cô cố giằng ra:

“Bỏ tôi ra!!!”

“Sao thế? Cô em quên anh rồi hả?”

Vân Hoa đứng tim. Giọng nói này…

Đúng lúc đó “BỐP!!!!!”. Một cú đấm giáng trọn vào mặt gã đàn ông lúc hắn không để ý. Hắn tối tăm mặt mũi, buông tay Vân Hoa ra. Hoàng Duy nhanh chóng kéo cô chạy đi. Tên kia sau một lúc định thần liền gào thét đuổi theo Hoàng Duy và Vân Hoa.

Căn nhà mê cung này đúng là khổ, gã đàn ông kia lại chạy rất nhanh. Hoàng Duy vội kéo Vân Hoa chạy vào một căn phòng rất nhỏ, nhìn xung quanh có mỗi cái tủ cao. Hết đường, Hoàng Duy và Vân Hoa đành phải chui vào cái tủ đó.

Cái tủ cao nhưng cũng không quá rộng, ngồi trong đó rất khó thở. Hoa phải đứng sát vào Hoàng Duy, người anh to cao cộng thêm hơi thở mạnh của anh khiến cô cảm thấy nóng, khó chịu, thở gấp gáp.

“Hắn đang mở cửa để vào lục soát nơi này đấy, em đừng thở thế được không?” – Hoàng Duy nói nhỏ với Vân Hoa.

Vân Hoa cố nín thở nhưng cô không làm được, gã đàn ông bắt đầu mở cửa lạch cạch. Căn nhà yên tĩnh như vậy, chỉ cần một tiếng thở là hắn phát hiện ra hai người thì chỉ có đi đời.

Trong một giây không biết làm gì được nữa, Hoàng Duy cúi xuống hôn Vân Hoa.

Như có sét nổ, Hoa tưởng trời đất đã sụp vì quá bất ngờ. Tiếng thở gấp gáp của cô đã bị át đi hết, chỉ có đầu óc cô quay cuồng vì không hiểu có chuyện gì. Sau rồi cô mới nhận ra Hoàng Duy đang làm gì với mình, hoảng hốt định đẩy anh ra.

Nhưng gã đàn ông đã bước vào. Hoa đành im bặt, để nụ hôn đó cứ chiếm lấy mình.

Gã đàn ông đó nhìn vào căn phòng.

Tuyệt nhiên không một tiếng động gì.

Hắn ngó nghiêng chỉ nhìn thấy cái tủ cũ. Cái tủ bẩn thỉu đó thì chắc chẳng có gì, vả lại lũ đó có vào cũng phải phát ra tiếng động gì đó. Đằng này hắn căng tai cũng không nghe thấy gì.

Hắn hậm hực bỏ đi.

Tiếng hắn văng vẳng:

“Mau đến công ty báo cho bà Kiều Duyên!”

Và tiếng nổ xe vang lên, tất cả đã đi hết.

Nghe vậy Vân Hoa liền lập tức đẩy Hoàng Duy ra rồi mở tủ chạy ra ngoài. Hoàng Duy bị đẩy ra thì cũng bất ngờ nhưng rồi cũng đã hiểu. Cô không bao giờ chấp nhận hành động đó của anh…

Hoa chạy ra thì cũng thấy Cao Phong và Bảo Long.

“May quá, hai người không sao chứ?”

“Không sao là tốt rồi! Mau rời khỏi nơi này, Hoàng Duy, đi thôi!”

Cả hai vội ra ngoài. Trời vẫn mưa rất to. Cao Phong đưa cho mỗi người một cái áo mưa và hỏi Vân Hoa:

“Có hai cái xe thôi, em đi xe anh hay đi xe Hoàng Duy để còn liệu cho Bảo Long nữa!”

Hoa buồn rầu:

“Em sẽ đi xe anh!”

“Vậy lên đi!”

Hoa ngồi lên xe của Cao Phong, nhìn Bảo Long đi đến chỗ xe của Hoàng Duy. Cô nhìn thấy ánh mắt Hoàng Duy thất vọng tột cùng, cảm giác trong cô lại muốn khóc như những hạt mưa.

Xe Cao Phong phóng vút đi…

Bảo Long nói với Hoàng Duy:

“Anh, mau đi đi chứ!”

“Ừm…” – Hoàng Duy thở dài.

Anh định lên xe thì bỗng điện thoại reo. Giọng một cô gái vang lên:

“Hoàng Duy, tôi là Kiều Nga đây…!”

Story 4

Cao Phong đưa Vân Hoa về nhà. Cô bước xuống xe, chào anh rồi định đi vào thì anh gọi:

“Này em cầm lấy đi!”

Cô quay lại và thấy chiếc điện thoại của mình trên tay Cao Phong. Anh nói:

“Hoàng Duy đã giữ cho em đấy, nhưng có vẻ cậu ta muốn tránh mặt em nên nhờ anh giữ hộ.”

“Cám ơn anh…” – Cô buồn rầu nhận lấy điện thoại.

“Ừm em vào nhà đi, mưa to rồi! Vả lại không được nói gì cho bố mẹ em đó nhé, bọn anh phải nói dối bố mẹ em là em đi cùng bạn bè chứ nếu không thì…”

“Em biết rồi, anh cứ đi đi!” – Cô mở cửa nhà.

“Này khoan!”

“Sao?”

“Giờ anh không còn có tình cảm gì với em nữa, nhưng anh vẫn mong muốn em được hạnh phúc. Anh không biết em thế nào, nhưng em có biết không, Hoàng Duy yêu em rất thật lòng.”

“…”

“Em đừng làm cậu ấy buồn nữa được không?”

“…”

“Thôi em vào nhà đi, anh không muốn gây rắc rối cho em nữa! Đừng suy nghĩ nhiều nhé!”

Và rồi anh phóng xe đi. Để lại cô gái trẻ đứng dưới màn mưa đang trắng xoá đất trời. Nước mắt cô rơi lúc nào không hay, gương mặt Hoàng Duy lại hiện ra trước mặt. Cô giật mình vội lau nước mắt.

Vì những giọt nước mắt này mà anh yêu cô…

Vì những giọt nước mắt này mà chính cô cũng không biết phải làm sao để dũng cảm gặp lại anh…

Trong khi những giọt nước mắt khi ấy cô khóc vì Mạnh Duy, vì khi biết Mạnh Duy bị bệnh tim, chỉ là Hoàng Duy vô tình nhìn thấy mà thôi…

Sao cô lúc nào cũng yếu đuối như vậy chứ? Đừng có khóc nữa! Đừng có để cho Hoàng Duy phải đau lòng vì cô nữa! Chính Mạnh Duy cũng đã nói với cô là không muốn cô khóc mà.

Nghĩ đến Mạnh Duy, Hoa lại nhớ ra hôm trước đang gọi điện cho anh thì bị bắt cóc đi. Cô vội chạy vào nhà, lên phòng mình và giở điện thoại ra. Không hề có một cuộc gọi nào của anh, tưởng anh phải gọi cô nhiều cuộc lắm chứ. Cô vội gọi điện cho anh.

Giọng nói ấm áp của Mạnh Duy vang lên:

“Vân Hoa, em đã xong việc rồi sao?”

“Anh nói gì vậy?”

“Chẳng phải em nói em bận sao? Anh không gọi điện cho em vì biết em bận nhưng em biết anh nhớ em đến mức nào không?”

“Em nói em bận á?”

“Em nhắn tin cho anh còn gì?”

“À thì vâng…” – Hoa đành gật đầu nhận tạm dù không hiểu gì cả.

“Hoa, ở đây chán lắm em biết không? Nhưng cái dự án này anh không biết đến bao giờ mới làm xong nữa. Anh muốn được gặp em, có được không?”

“Gặp em ư? Kiểu gì đây?”

“Em lên mạng đi, chat Yahoo ý!”

“Ôi dào em làm gì có nick anh?”

“Ghét em nhất đấy, ở bên anh bao lâu mà không biết nick anh hả? Nick anh là mdv3vh (nick bịa, đừng có ai add hay chơi đểu là lập luôn ra đấy)”

“Hả? Nick quái gì mà chẳng có nghĩa gì cả!”

“Đồ ngốc! “md” là Mạnh Duy, “vh” là Vân Hoa.”

“Còn “v3″ là gì?”

“Em quay ngang chữ “v” ra là biết ngay!”

Hoa suy nghĩ một lát rồi bật cười, hoá ra “v3″ là “

Cô bật máy tính, add nick anh vào. Lập tức nick anh sáng luôn, anh đang trực ở đó mà.

“Rốt cuộc là em bận cái gì vậy?”

“Ôi giời chưa chào hỏi gì đã hỏi câu này à?”

“Cần gì chào hỏi? Lắm chuyện!”

“Anh thì lắm chuyện có hơn gì em? Chó chê mèo lắm lông!”

“Anh thấy làm cái cậu Báo Đốm gì đó của em chán chết à, thà cứ lạnh băng với em chắc còn vui hơn chán!”

“Em đùa tí thôi, ai cho phép anh lạnh băng? Em cho một mồi lửa luôn!”

“Lửa lửa lửa! Nói nhiều quá, vào việc chính ngay! Em bận cái gì vậy?”

“Em bận gì thì sao phải nói với anh?”

“Em ngoan cố thật đó! Nhưng nói chuyện điện thoại anh thấy giọng em có vẻ mệt, em làm sao à?”

“À không có chuyện gì đâu.”

“Hoa, em không giấu anh cái gì đó chứ?”

“Giấu gì mà giấu, không có đâu!”

“Em ốm đúng không?”

“Làm gì có!”

“Thế sao mệt mỏi vậy?”

“Đã nói là không sao mà!”

“Không tin, bật webcam lên!”

“Hả? Làm cái chi?”

“Kiểm tra xem sau khi anh đi có nhớ anh tới mức phát ốm phát gầy đi không!”

“Sặc! Anh đểu lắm đấy! (Muốn nhìn mặt người ta thì nói thẳng ra đi)”

———————————————–

Trong nhà hàng sang trọng, có tiếng nhạc du dương vang lên. Ngoài trời vẫn đổ mưa. Cô gái ngồi bên chiếc bàn, lặng lẽ uống một cốc rượu.

“Cô mới 18 tuổi đã đòi uống rượu sao?”

Kiều Nga giật mình ngẩng lên. Hoàng Duy đứng đó, mặt anh lạnh tanh, thân hình cao lớn che hết mọi thứ. Kiều Nga cười:

“Vậy còn anh? Anh hơn tôi có một tuổi mà ở Sa Pa anh uống say bí say tỉ ra còn gì?”

Hoàng Duy bực mình kéo ghế ngồi đối diện với Kiều Nga:

“Tôi không rảnh mà ra đây nói chuyện tào lao với cô! Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tôi nghe nói là anh và hai người bạn của anh đã giải thoát cho Vân Hoa khỏi ngôi nhà hoang đó?”

“Đúng vậy! Kiều Nga, cô thật độc ác, dám bắt cóc người. Tôi còn chưa hỏi là tại sao cô bắt cóc Vân Hoa đấy!”

Kiều Nga dường như không để ý, tiếp tục hỏi:

“Vậy có nghĩa là anh vẫn quan tâm đến Vân Hoa hả?”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

“Lúc tôi mua su hào, anh nói với tôi anh không quan tâm đến Hoa nữa mà. Sao lại cứu cô ấy?”

Hoàng Duy cứng họng một hồi rồi đáp:

“Dù sao cô ấy cũng là bạn học với tôi, phải cứu chứ! Gặp hoạn nạn mà không giúp đỡ nhau à?”

“Hoàng Duy, anh đang cố trốn tránh đấy!” – Kiều Nga đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

“Trốn tránh cái gì?”

“Tôi thừa biết anh rất yêu Vân Hoa, đúng không?”

“Tôi không thừa hơi trả lời câu đó!” – Hoàng Duy cũng tức giận.

Kiều Nga lấy hơi một cái rồi cười:

“Xin lỗi, tôi không nên hỏi thế. Anh uống chút đi cho hạ hoả!”

Đang tức giận, Hoàng Duy cầm luôn chén rượu uống. Kiều Nga tiếp tục rót rượu cho anh, nói:

“Anh biết vì sao tôi bắt cóc Vân Hoa không? Vì tôi vẫn muốn chia rẽ Vân Hoa với Mạnh Duy. Một khi tôi đã thích cái gì thì tôi không bao giờ từ bỏ đâu. Trong trái tim tôi mãi mãi yêu Mạnh Duy mà thôi, tôi không bao giờ bỏ cuộc! Còn anh? Tại sao anh lại thấp hèn đứng nhìn hai người đó hạnh phúc như vậy?”

“Tôi không muốn làm khổ Vân Hoa, tôi muốn cô ấy sống với tình yêu đích thực của mình!” – Hoàng Duy đã ngà ngà say với thứ rượu rất mạnh.

“Tình yêu đích thực ư? Anh muốn cô ấy hạnh phúc đúng không?”

“Đúng! Tôi tin Mạnh Duy sẽ làm cô ấy hạnh phúc!”

“Nếu cô ấy không hạnh phúc thì sao?”

“Tôi…” – Hoàng Duy không biết trả lời thế nào, chỉ biết uống tiếp rượu. Trong lòng anh rất hỗn loạn, không biết mình đang nói gì nữa.

“Anh cam lòng để cô ấy đợi Mạnh Duy trong một thời gian không thể biết là bao lâu như vậy sao? Rồi cô ấy bị bắt cóc như vậy, anh cam lòng để cô ấy chịu khổ sao? Nếu Mạnh Duy không thể về thì sao? Có thể họ sẽ quay phim luôn bên Pháp lắm chứ, và nếu nổi tiếng thì Mạnh Duy sẽ bị hào quang làm mờ đi, rồi anh ấy sẽ là diễn viên nổi tiếng, và quên Vân Hoa. Anh vẫn sẽ ngồi nhìn cô ấy đợi Mạnh Duy đến chết già à?”

“Tôi không muốn thế, không muốn thế…” – Hoàng Duy say đến líu cả lưỡi.

“Hoàng Duy, biết đâu Vân Hoa cũng yêu anh nhưng cô ấy không dám thú nhận vì cô ấy vẫn có nhiều nghĩa vụ với Mạnh Duy thì sao? Anh chôn giấu tình cảm của mình đến bao giờ nữa? Anh là một vận động viên, dám nghĩ dám làm, dám chạy trên đường đua mà không dám yêu người con gái mà mình đã ở bên 6 năm sao? Anh có thấy là anh sai lầm không?”

“Ai nói thế, ai nói tôi sai lầm…???” – Hoàng Duy hét lên rồi bỏ đi ra ngoài trời mưa, dáng người say rượu của anh cứ lảo đảo đi về một hướng…

———————————————————-

Qua webcam, Vân Hoa được nhìn lại thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú cùng nụ cười đẹp như nắng mai của Mạnh Duy. Tự dưng cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhìn thấy anh cũng đủ để cô thấy nhớ, thấy vui rồi.

“Mạnh Duy à…” – Cô gõ một tin nhắn.

“Sao?”

“Anh…đẹp trai lắm!”

Cô thấy Mạnh Duy bật cười, rồi anh gõ một tin nhắn:

“Còn em thì vẫn xấu như ngày nào!”

“Anh…Quá đáng!!! Ai cũng bảo em đẹp hơn đấy!”

“Anh cấm em đẹp luôn đấy, em chỉ được xấu thôi, em mà đẹp thì người khác theo đuổi em thì sao? Em chỉ được là của anh, nghe chưa?”

Hoa vừa buồn cười vừa bực mình, gõ lại:

“Anh độc đoán vừa chứ, em vẫn cứ đẹp đấy, nếu không khen em đẹp thì em không là của anh đâu!”

“Ừ thì em không đẹp…”

“Hả???”

“…mà là rất xinh đẹp!”

Hoa cứ tưởng mình bay lên tận mây trời rồi, định gõ lại: “Em mãi mãi chỉ có anh thôi!”

Thì “Cộc, cộc”

Cô gõ nhanh một tin:

“Có người gõ cửa, đợi em chút nhé!”

“Ừ!”

Rồi cô chạy ra mở cửa…

Story 5

Vân Hoa ra mở cửa, cô suýt té ngửa khi thấy Hoàng Duy đứng ở ngoài, quần áo xộc xệch, gương mặt đỏ phừng phừng, đôi mắt lờ đờ vô hồn nhưng thực tình chứa một nỗi đau khổ từ tận sâu trong đáy tim. Nhìn anh vô cùng thảm hại. Mà sao anh có thể vào đây nhỉ? Chắc là cô giúp việc cho anh vào và bố mẹ cô đi vắng chứ nếu không làm sao anh có thể vào trong bộ dạng thế này?

“Hoàng Duy, anh sao thế này?”

“Vân Hoa…” – Anh gọi tên cô, rồi lao tới ôm chặt lấy cô.

Người anh nồng nặc mùi rượu. Hoa quên cả việc đang nói chuyện với Mạnh Duy, vội vàng đẩy Hoàng Duy ra, rồi dìu anh vào trong phòng ngồi xuống ghế.

Qua webcam…

Mạnh Duy như chết lặng khi nhìn thấy Vân Hoa dìu Hoàng Duy vào.

Còn cô thì hoàn toàn không để ý, cô vội rót một cốc nước và đưa cho Hoàng Duy:

“Hoàng Duy, anh uống nước đi! Tại sao lại uống rượu? Đã xảy ra chuyện gì?” – Cô vô cùng lo lắng.

Hoàng Duy cầm lấy cốc nước, hướng đôi mắt lờ đờ nhìn cô nhưng cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy là một tình yêu thương vô hạn.

Bỗng “Choang” một cái! Hoàng Duy hất tung cốc nước xuống vỡ tan.

Vân Hoa vừa ngạc nhiên vừa tức giận:

“Hoàng Duy!!!” – Cô quát lên, không thể chịu nổi. Dù say rượu cũng phải tôn trọng cô chứ?

Nhưng dường như Hoàng Duy đã quá say, anh chẳng nghe thấy lời cô nữa, chỉ chồm lên đè cô xuống cái ghế salong, chiếm trọn lấy môi cô.

Chiếc webcam như sắp nổ lửa…

Mọi thứ xảy ra nhanh như ánh chớp, nhanh chóng mọi vật xung quanh như đảo lộn tất cả. Hơi thở ấm áp đầy mùi rượu của Hoàng Duy một lúc sau đã khiến Vân Hoa hoảng hốt tỉnh ra và đẩy anh rất mạnh, anh mất đà ngã xuống đập cả đầu xuống sàn.

Hoa giật mình vì hành động của mình, cô vội chạy tới bên Hoàng Duy, nâng đầu anh lên, lay gọi:

“Hoàng Duy, anh tỉnh lại đi! Em xin lỗi, là tại em, anh đừng làm em sợ!”

Đúng lúc đó trên trán Hoàng Duy chảy xuống một dòng máu. Hoa càng hoảng loạn hơn, cú đẩy của cô kinh khủng đến vậy sao? Hoàng Duy mà bị thương và sẽ làm sao thì cô không dám nghĩ, nhưng anh không được như vậy, anh không được xảy ra chuyện gì!

Vân Hoa ôm chặt lấy Hoàng Duy, sợ hãi gọi anh:

“Anh đừng như vậy, đừng làm em sợ, em không muốn anh xảy ra chuyện gì đâu! Anh tỉnh lại đi, em van anh đấy!”

Và bỗng đôi mắt Hoàng Duy hé mở. Hoa giật mình ngẩng lên:

“Hoàng Duy, anh có sao không? Em xin lỗi, là tại em!”

Hoàng Duy im lặng, nhìn cô. Đôi mắt lờ đờ say rượu ban nãy có vẻ đã hết đi, thay vào đó là đôi mắt rất buồn, dẫu rằng cơn say vẫn chưa hết nhưng có vẻ anh đã nhận ra chuyện gì xảy ra với mình.

Cô cảm thấy đau xót vô cùng khi nhìn đôi mắt ấy…

Hoàng Duy vẫn chẳng nói chẳng rằng, anh ngồi dậy, đứng lên. Vân Hoa vội nắm lấy tay anh:

“Hoàng Duy, anh…”

Hoàng Duy vẫn lạnh lùng chẳng nói gì, anh quay người ra phía cửa. Vân Hoa vội gọi:

“Anh làm như thế rồi bỏ đi sao?”

Hoàng Duy đứng lại.

“Hoàng Duy, rốt cuộc là tại sao anh lại như vậy? Em không muốn nhìn anh như vậy đâu!” – Cô nghẹn đắng.

“Em còn hỏi tại sao làm gì nữa?” – Hoàng Duy trả lời lạnh lẽo.

“Tại sao em không được hỏi?”

“Vì anh như vậy đều tại em cả thôi!” – Anh quay lại.

“…”

“Vân Hoa, sáu năm qua em luôn yêu, luôn nhớ Mạnh Duy thì sáu năm qua anh cũng không thể không yêu em, điều này em quên nhanh như vậy sao?” – Hoàng Duy tiến tới.

“…” – Hoa không nói gì nổi nữa.

“Anh chỉ có một mình em trong suốt sáu năm qua, nhưng anh không thể nào cướp đi em từ Mạnh Duy. Em nghĩ em hạnh phúc đúng không? Em có thể chờ đợi được Mạnh Duy đúng không? Bởi vì Mạnh Duy cũng yêu em, cũng không thể yêu một ai khác. Còn anh thì sao? Em nghĩ anh có thể chờ đợi nổi không? Anh chờ em nhưng em thì mãi mãi cứ rời xa anh!” – Cơn say trong người và những lời nói của Kiều Nga cứ hiện về khiến Hoàng Duy không chịu nổi nữa, bật thốt ra tất cả những gì mình muốn nói.

“Đủ rồi, Hoàng Duy!” – Cô nói.

“Đủ ư? Anh chưa bao giờ cảm thấy đủ cả! Anh không muốn mình phải là kẻ sai lầm, tại sao anh cứ phải đứng đằng sau em thế này, tại sao anh cứ phải ngu ngốc thế này, trong khi em không hề có tình cảm gì với anh cả!”

“AI NÓI LÀ NHƯ THẾ!!!!????” – Vân Hoa hét át luôn tiếng Hoàng Duy.

“…”

“Ai nói là em không hề có tình cảm với anh? Mỗi khi nhìn thấy anh là em lại xót xa lắm anh biết không, em hận mình không thể nào ở bên anh, vì em cũng không thể không rung động trước anh, nhưng em muốn trốn tránh anh, vì nếu gặp anh thì em sẽ lại lay động, em không muốn làm thế, em không muốn tổn thương đến anh, và cả Mạnh Duy, anh nghe rõ chưa!!!???” – Hoa oà khóc nức nở.

Hoàng Duy cảm thấy đầu óc như loạn lên, anh vừa nói gì vậy? Sao anh lại làm cô khóc thế kia? Rốt cuộc là làm sao đây? Là cái gì đây? Là chuyện gì đây? Anh vội bước tới ôm chặt lấy cô dù chẳng hiểu có chuyện gì, cơn say nửa tỉnh nửa mê đang đè trĩu lấy anh. Còn cô chỉ biết dựa vào anh mà khóc, tại sao ở bên cạnh anh lại khiến cô không kiềm chế được như vậy?

Trên màn hình máy tính…

…Webcam của nick mdv3vh đã tắt đi từ lúc nào…

Một lúc sau, cơn say kéo Hoàng Duy thiếp dần đi. Hoa phải gọi điện nhờ Cao Phong và Bảo Long đến đưa anh đi.

Còn lại cô ngồi một mình trong chiều đông tàn lạnh giá. Khẽ ngồi xuống, thở dài nhìn qua cửa sổ. Biết làm thế nào đây? Cuộc sống lúc nào cũng buồn bã như vậy hay sao?

Cô khẽ cử động một cái, tay cô chạm vào con chuột máy tính và màn hình lại sáng lên. Cô nhìn thấy ô cửa sổ chat và webcam của mình vẫn ở đó, nhưng nick Mạnh Duy và webcam của anh đã tắt từ lúc nào.

Cô lục lại những gì xảy ra, và phát hoảng vì có lẽ anh đã nhìn thấy và nghe thấy tất cả, cô và anh có đang gọi thoại qua Yahoo mà, tức là anh…

Cô vội giở máy ra gọi điện cho anh. Nhưng anh không nhấc máy.

****

Mụ đàn bà ngồi trong căn phòng, bà ta ăn mặc sang trọng, thân hình to béo và gương mặt hiểm ác khiến cho ai cũng muốn tránh xa bà ta. Cô gái trẻ bước vào, bà ta quay lại:

“Mọi việc tốt chứ?”

“Dạ tốt mẹ ạ, Hoàng Duy vì say rượu nên đã tin những gì con nói và, nói chung là đúng theo sự sắp xếp của mẹ!”

“Tốt lắm, mẹ tin rồi mẹ con ta sẽ thành công, tất cả bọn chúng sẽ trả giá thôi! Con gái mẹ giỏi lắm.”

“Mẹ, nhưng mẹ cho con ở bên Mạnh Duy thật đấy à?”

“Mẹ chẳng ưa gì thằng đó nhưng mẹ sẽ không bao giờ cho Vân Hoa ở bên Mạnh Duy đâu. Mà Mạnh Duy chắc là biết chuyện rồi hả?”

“Vâng, hai người đó đang chat qua webcam mà, con ở ngoài cửa sổ biết được hết!”

“Tốt, mọi chuyện đang dần dần thuận lợi. Con thư ký Hồng đã đến Pháp chưa? Chỉ cần nó đến đấy với Mạnh Duy coi như là ta xong thêm một bước nữa rồi!”

“Mẹ à, liệu như thế có quá đáng không?”

“Cái gì mà quá đáng?”

“Con nghĩ…làm thế thì tội cho Vân Hoa, chị ấy sẽ hiểu lầm Mạnh Duy.”

“Con đang thương nó đấy à?”

“Nhưng con không muốn Mạnh Duy bị hiểu lầm đâu!”

“Con đừng có tốt bụng quá thế, con đã đâm lao phải theo lao chứ, đằng nào thì Mạnh Duy chẳng thuộc về con, còn cái đồ khốn Vân Hoa kia thì đừng có mơ nó thuộc về ai, tên Hoàng Duy chỉ là vũ khí thôi, còn Hoa phải cưới ông chủ quán karaoke đó, nhất định mẹ phải có được cái quán ấy! Mà thằng kia đâu rồi?”

“Thằng nào ạ?”

“Thì cái thằng đó đấy còn ai?” (Cái thằng mà bị Hoàng Duy cho một quả đấm trong ngôi nhà hoang đấy mọi người ạ, đố cả nhà biết đó là ai?)

“Con không biết, nhưng hắn thi hành nhiệm vụ tốt. Chỉ là hắn rất thô bỉ, con đâu có thể giống Thuý Kiều mà bán mình cho hắn ta chứ?”

“Mẹ chỉ nói vậy để an lòng hắn thôi, xong việc ta đuổi hắn đi là được chứ sao. Con cứ yên tâm đi, mọi việc rồi sẽ kết thúc sớm!”

Rồi bà ta cười nham hiểm nhìn ra ngoài, gọi điện:

“Hồng hả? Đến Pháp chưa?”

“Tôi vừa đến đây!”

“Tốt lắm, cứ tiếp tục đi nhé. Xong việc báo ngay!”

Story 6

Tại một quán rượu ở thủ đô Pari xinh đẹp của nước Pháp.

Trời tối. Không khí ở đây rất lạnh. Quán rượu khá đông vui, những người Pháp đi đi lại lại rất nhiều. Một phần vì quán rượu này rất nổi tiếng và một phần là ai cũng muốn nhìn mặt chàng trai đang ngồi lặng lẽ ở một góc trong quán.

Ngồi trong góc tối nhưng dường như chàng trai trẻ làm bừng sáng lên tất cả. Các cô gái không khỏi xao xuyến trước vẻ đẹp thần thoại ấy, dù rằng nhìn thì biết anh không phải người Pháp nhưng cũng đủ “liêu xiêu” tất cả. Gương mặt nhìn nghiêng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng quyến rũ, mái tóc đen để hơi chéo nhìn anh rất có phong cách, chưa kể đến thân hình cao lớn ra dáng vận động viên của anh. Đừng nói là các cô gái, các chàng trai cũng phải phát ghen tỵ với một chàng trai ngoại quốc chẳng quen chẳng biết gì ấy. Ai cũng muốn lại gần hỏi thăm, làm quen.

Thế nhưng chẳng ai dám lại gần. Bởi có mấy cô gái, chàng trai đi tới chào hỏi “Bonjour” hay “Hello” rất lịch sự với Mạnh Duy nhưng anh chỉ lạnh lùng ném cho họ một cái nhìn nảy lửa, hay là đập mạnh ly rượu xuống bàn. Anh không nói năng gì nhưng mấy hành động đó đủ xua đuổi mọi người đi, ai nấy chỉ biết quay về chỗ hoặc ngồi ngắm anh từ xa.

Vậy mà vẫn có người đi tới:

“Hello!”

Mạnh Duy bực mình đứng dậy, ngẩng lên nhìn kẻ ngoan cố đó. Anh bỗng sững người, đó là một cô gái xinh đẹp, sở hữu đôi chân dài và mặc một chiếc váy ngắn cũn che đùi được một chút. Nhìn mặt là biết không phải người Pháp, và chỉ trong chốc lát anh nhớ ra. Đây chẳng phải là cô thư ký của Kiều Duyên sao? Cái cô thư ký mà đã bị anh ép phải tiết lộ việc Vân Hoa bị bắt sang Trung Quốc lấy chồng.

Cô thư ký này tên là Hồng, vốn là trợ thủ đắc lực của Kiều Duyên.

“Anh vẫn nhớ tôi chứ?” – Cô ta nở nụ cười.

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Tôi là thư ký của Kiều Duyên thì cũng phải giúp cho bộ phim của anh chứ nhỉ? Sao? Nghe nói phim của anh nổi tiếng lắm mà, diễn viên – vận động viên nổi tiếng mà rỗi rãi ra đây uống rượu rồi lại còn xua đuổi người khác đi như vậy à?” – Cô ta khinh bỉ nhìn Mạnh Duy.

Mạnh Duy chẳng nói gì, ngồi xuống uống rượu tiếp. Tự dưng đi phí nước bọt với loại người này!

“Anh làm gì mà lạnh lùng thế? Ở bên Vân Hoa thấy anh vui vẻ lắm kia mà?”

Đang định đưa ly rượu lên miệng Mạnh Duy bỗng đặt mạnh nó xuống bàn suýt nữa nó vỡ tan. Hồng cười khinh bỉ:

“Sao thế? Hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Cô mau cút đi cho tôi!” – Mạnh Duy quát.

“Này tôi cũng mới sang Pháp thôi, tôi biết mọi chuyện xảy ra rồi đấy, nhất là Vân Hoa tôi thừa biết giờ cô ta không còn yêu anh đâu!”

“Câm ngay cái mồm cô lại đi!” – Mạnh Duy thực sự không chịu nổi cô ta.

“Tôi có mồm tôi phải nói chứ? Tôi chẳng muốn xen vào chuyện giữa hai người đâu, nhưng mà tôi thấy Vân Hoa yêu Hoàng Duy hơn anh rồi. Cô ta chỉ là thương cho anh vì anh rất muốn được chạy nên mới ở bên anh để anh chạy tiếp, làm vận động viên tiếp chứ cô ta chưa bao giờ có tình cảm với anh đâu!”

“Cô nghĩ tôi tin vào mấy lời đó à?”

“Mạnh Duy, anh ngốc thật đấy! Đúng là cô ta có thích anh thật, nhưng anh hãy thử nghĩ đi, sáu năm trôi qua như vậy, có ai là yêu ai bền bỉ được đâu? (t/gĐồ láo toét, dám nói Vân Hoa của ta như vậy à) Sáu năm anh biến mất tăm khỏi cuộc đời cô ta, còn Hoàng Duy thì luôn ở bên cạnh cô ta bất cứ lúc nào. Thử hỏi là cô ta không yêu sao được? Chỉ là cô ta cứ áy náy với anh thôi, chứ cô ta chỉ yêu Hoàng Duy anh nghe chưa? Anh đừng có mơ tưởng nữa, haizzz cô chủ Kiều Nga của tôi hơn gấp trăm lần cô ta mà anh lại bị đứa con gái kia lừa, chán anh ghê đấy! Hay biết đâu cô ta có dã tâm muốn anh quay lại nghề chạy để anh chết trên đường đua thì sao?”

Mạnh Duy điên tiết hất luôn cả ly rượu vào mặt cô ta rồi đi ngay ra khỏi quán. Trời bắt đầu đổ mưa.

Anh chạy đi thật nhanh trong cơn mưa. Trái tim đau bắt đầu giằng xé.

Không! Anh tin là cô không có dã tâm độc ác nào cả!

Nhưng đúng là cô đã yêu Hoàng Duy…

Anh đã nhìn thấy, nghe thấy tất cả những gì cô làm, cô nói qua webcam hôm đó. Cô yêu Hoàng Duy, đó mãi mãi là sự thật! Còn anh thì sao? Có thể là tình yêu không? Hay chỉ là một sự thương hại cho cái ước mơ khó khăn của anh?

Anh không biết!

Thực sự không biết!

Nhưng anh hận!

Thực sự rất hận!

Anh hận bản thân vì đã cứ yêu cô như thế. Sao anh cứ phải yêu cô trong khi sáu năm qua anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô rồi? Sao anh cứ phải yêu cô trong khi vẫn chẳng thể nhớ ra cô là ai? Thật sự là quá vô ích!

Anh hận vì anh đã chỉ chiếm lấy cô, ngỡ rằng cô chỉ yêu mình anh mà không nghĩ tới tình cảm của Hoàng Duy có lẽ lớn hơn tình cảm của anh nhiều!

Anh hận cả cô luôn!

Hận tất cả!

Hận cả cuộc sống này!

Cơn đau tim khiến Mạnh Duy gục xuống đường. Một bàn tay đỡ anh lên:

“Mau đứng dậy đi, tôi đưa anh về nhà nhé?”

Cái con khốn Hồng vẫn ở đây sao? Anh cảm thấy hận cô ta vô cùng, nhưng anh không thể làm gì được. Anh bắt đầu lả đi. Hồng vội vàng đỡ anh dậy, dìu anh về phía nhà anh.

Bên Việt Nam, trời cũng đang mưa. Mưa càng làm cho cô lạnh hơn.

Cô ủ rũ vô cùng, cô vẫn phải học, cô mới 19 tuổi chứ mấy? Nhưng giờ cô đã quá mệt mỏi, cô chẳng muốn học gì. Cô cứ nhìn vào màn hình máy tính trơ trọi.

Cô lại bật máy lên, dù biết nick anh vẫn cứ offline.

Nhưng kìa!

Nick anh đang sáng!

Cô vội nhấp chuột vào, mở cửa sổ chat lên, BUZZ một cái:

“Mạnh Duy, anh đang ở đấy đúng không?”

“Anh ấy ngủ rồi!”

“Hả? Vậy bạn là ai?”

“Tôi là bạn gái của Mạnh Duy, bạn cần tìm anh ấy à?”

Vân Hoa cảm thấy sét đang đánh cô làm muôn mảnh. Bạn gái ư?

“Bạn…bạn là bạn gái anh ấy?”

“Ừ tên mình là Hồng, hai bọn mình đang cùng xây dựng dự án! Bạn là ai vậy? Có gì mình sẽ nhắn với Mạnh Duy, giờ anh ấy mệt nên đi ngủ rồi, mình mượn nick của anh ấy có việc!”

“Hai bạn ở chung sao?”

“Ừ! Chúng mình ở chung lâu rồi!”

Chiếc máy tính laptop bị Vân Hoa sập màn hình xuống rất mạnh. Không! Không thể như thế được! Cô không tin, anh không phải là kẻ bội bạc như thế. Cô vội nhấc điện thoại gọi cho anh.

“Nè anh dậy được không? Cô ta gọi nè!”

Đầu anh đau như búa bổ, tim vẫn chưa hết đau nữa. Nhưng nghe thấy Hồng nói vậy Mạnh Duy liền giật ngay chiếc điện thoại, không quan tâm đến việc cô ta đang ở nhà anh và không biết cô ta vừa ngồi máy tính của anh.

Màn hình điện thoại hiện ra hai chữ “Vân Hoa”.

Tên của cô gái mà anh mãi mãi yêu…

“Alo!”

“Mạnh Duy, anh hãy nói cho em biết đi! Anh không yêu cô gái nào tên là Hồng đúng không? Em van anh đấy, nói cho em đi!” – Tiếng cô khóc nghe mà xé lòng trong điện thoại.

Mạnh Duy ném cái nhìn căm hận về phía Hồng, nhưng trái tim đang dằn vặt, đang hận thù đã thay đổi lý trí của anh. Anh lạnh lẽo:

“Đó là người yêu của tôi!”

“Mạnh Duy…Đó không phải là sự thật!!!!” – Cô hét lên. – “Sao anh có thể phản bội em chứ?”

“Vậy cô thì không phản bội tôi sao?”

“Anh…”

“Lẽ nào cô không yêu Hoàng Duy sao?”

“Mạnh Duy, hôm đó là Hoàng Duy say rượu nên anh ấy mới như thế!”

“Ừ thì cậu ta say rượu, nhưng lẽ nào cô cũng say rượu à????” – Anh quát to.

“…”

“Cô say rượu nên mới nói mấy lời đó à? Cái gì mà “nếu gặp anh thì em sẽ lại lay động, em không muốn làm thế, em không muốn tổn thương đến anh, và cả Mạnh Duy”, tôi không đủ can đảm để nghe những lời đó của cô!”

Vân Hoa cắn răng, nước mắt tuôn trào:

“Mạnh Duy, em thực sự yêu anh, chỉ là em cảm thấy có lỗi với Hoàng Duy…”

“Tại sao cô lại thấy có lỗi? Vì cô cũng yêu cậu ta còn gì? Tôi xin cô hãy tha cho tôi đi, tôi không khiến cô thương hại tôi! Tôi có quay lại nghề chạy hay không thì cô không cần lo cho tôi nữa đâu, hãy cứ đến với tình yêu đích thực của cô đi, tôi sợ khi bị coi là cướp người yêu của người khác lắm!”

“Mạnh Duy, anh đừng nói thế!!”

“Xin lỗi, giờ hãy coi như chúng ta chưa từng gặp nhau! Và tôi cũng sẽ không bao giờ nhớ ra cô đâu!” – Và anh tắt máy.

Anh tựa đầu vào tường, cảm giác cay đắng hơn bất cứ giây phút nào. Sao anh lại ngu ngốc nói những điều ấy cơ chứ? Nhưng anh không thể ngăn được mình nói như vậy, vì anh không đủ can đảm để yêu cô nữa! Vân Hoa, em cũng hãy quên anh đi đi, đừng bắt anh phải nhớ ra em nữa!

Hồng bước tới, ôm lấy anh an ủi. Nhưng anh đã vùng ra, tát vào mặt cô ta một cái và quát lớn:

“CÔ CÚT NGAY ĐI VÀ ĐỪNG BAO GIỜ QUAY LẠI ĐÂY NỮA!!!!”

Hồng hãi hùng trước sự giận dữ đến cực điểm của Mạnh Duy, vội chạy đi trong sự nhục nhã vì bị sỉ nhục và cả sự tức giận xen lẫn sợ hãi.

Mưa rơi.

Cô không khóc.

Những cơn mưa đã cuốn trôi đi xúc cảm của cô rồi, cả trái tim cô cũng đã bị xé tan thành muôn mảnh.

Tất cả đều đã chấm hết.

Chờ đợi anh, yêu anh, hy sinh vì anh, cuối cùng lại bị anh đối xử tệ bạc như vậy hay sao?

Cô hận anh!!!

Mãi mãi cô hận anh!!!!!!!

Story 7

“Cháu chào bác ạ!” – Hai cô gái trẻ xinh đẹp chào bố mẹ Vân Hoa.

“Nga, Ngọc đó hả? Hai cháu vào đi! Hôm nay được nghỉ đúng không?”

“Dạ vâng ạ! Vân Hoa có nhà không bác?”

“Có đó cháu, nhưng mà chẳng hiểu sao nó chẳng xuống ăn sáng gì cả, chả biết dậy chưa nữa!” – Mẹ Hoa thở dài.

“Vâng tụi cháu lên hỏi bài bạn ấy một chút, và sẽ gọi bạn ấy xuống cho ạ!”

Phương Nga và Ngọc xăng xái chạy lên phòng Hoa. Hai cô gõ cửa:

“Ê lợn nướng mày dậy chưa đó mở cửa cho tụi tao!”

Chẳng ai mở cửa cả. Nhưng cửa không khoá. Hai cô bạn đành đánh bạo đi vào trong phòng. Trong căn phòng rộng, trên chiếc giường kê bên cửa sổ, cô gái trẻ đang ngồi nhìn ra ngoài. Mái tóc dài bay phấp phới theo gió, đôi mắt buồn hư vô nhìn vào một nơi nào đó, nhìn cô rất ủ rũ.

“Ê Hoa, sao mày ngồi đây mà không ra mở cửa cho tụi tao?”

Hoa vẫn chẳng nói gì.

“Nè mày gặp chuyện gì hả?” – Ngọc hỏi.

“Sao mà mắt mày đỏ thế kia? Lại còn thâm quầng nữa. Mày khóc hay mất ngủ đấy? Hay là cả hai?” – Phương Nga hỏi tiếp.

Vân Hoa lúc bấy mới quay lại, gương mặt không hề biểu hiện một cảm xúc nào.

“Tao không sao, tụi mày đến có việc gì?”

“Hả? À tụi tao định hỏi bài thôi…”

Hoa lại im lặng, cô cầm lấy quyển vở trên tay Phương Nga và Ngọc, rồi ngồi viết viết nhưng tuyệt nhiên không hề lên tiếng. Phương Nga và Ngọc nghi ngờ:

“Vân Hoa lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ mà sao lại như thế này hả?”

“Hay là mày biến thành người khác rồi?”

“Này có chuyện gì đó? Đừng nói với tao là chuyện tình cảm nhé?”

“Anh Mạnh Duy lúc nào chẳng đối tốt với nó, làm gì có chuyện tình cảm ở đây hả mày?”

Bỗng bàn tay đang cầm bút của Vân Hoa dừng lại, cô nhìn hai người bạn bằng ánh mắt giận dữ, cất giọng lạnh tanh:

“Đừng có nhắc đến tên anh ta trước mặt tao!”

Phương Nga và Ngọc há hốc mồm, định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy Vân Hoa như vậy liền sợ sệt chẳng dám hỏi gì nữa. Cả gian phòng lại im lặng, hai cô bạn chỉ dám nhìn Vân Hoa ngồi viết bài, nhưng trong lòng họ một mớ câu hỏi không được giải đáp.

Hoa giải bài xong, Phương Nga rụt rè nói:

“Bố mẹ của mày…bảo mày…xuống ăn sáng kìa…”

“Tao không muốn ăn!” – Vân Hoa lãnh đạm như biến thành người khác.

Hai cô bạn nhìn nhau, rồi bỗng Ngọc kéo tay Hoa:

“Hoa à, mày buồn thì ngồi ở nhà càng buồn hơn đấy. Hay đi ăn cùng tụi tao đi, chúng tao sẽ không đụng vào chuyện của mày đâu, chỉ là chúng tao sẽ giúp mày vui hơn.”

“Tao không có hứng…”

“Đi đi mà, mày không nể bạn bè hả?”

Thấy hai cô bạn năn nỉ như vậy Vân Hoa cũng đành ngồi dậy đi theo. Cả hai vội kéo Hoa ra ngoài phố, vừa đi vừa tán chuyện.

“Ê Phương Nga mày định ăn gì đây?”

“Tao hả? Gì cũng được, phở đi!”

“Lúc nào cũng phở, ngán rồi! Bún đi!”

“Gớm tốt hơn hết mỗi đứa một thứ, còn Hoa, mày ăn gì?”

Hoa vẫn giữ gương mặt lạnh tanh như robot, không đáp, vì cô cũng đâu muốn ăn. Nhưng chính điều đó lại khiến Phương Nga và Ngọc rất khó xử, họ cũng phải gọi món mà.

“Này thế nào thì mày cũng phải ăn chứ, muốn chết đói sao?”

“Nhiều thứ để ăn mà, mau gọi món đi!”

“Cô ấy không muốn ăn thì để yên đi!” – Một giọng nói vang lên.

Cả ba quay lại, Hoàng Duy đang đứng sau. Phương Nga và Ngọc luống cuống:

“Ơ Hoàng Duy cậu cũng ở đây à?”

“Bọn tớ, bọn tớ chỉ muốn Hoa ăn sáng cho khoẻ thôi, trông Hoa rất mệt mà!”

Hoàng Duy bước tới, nói:

“Hai cậu cứ đi ăn đi!”

Rồi anh nắm tay Hoa kéo cô đi. Hoa giật mình, cô muốn rút tay ra nhưng bàn tay anh rất khoẻ nên đã đưa cô đi một quãng xa. Đến một vườn hoa, cô cất giọng nói:

“Buông ra đi!”

Hoàng Duy buông tay cô ra, không quay lại. Hoa vẫn nói rất lạnh lẽo:

“Xin đừng để em nhìn thấy anh nữa!”

Hoàng Duy quay lại nhìn cô:

“Tại vì anh ta sao?”

“Không!”

“Vậy thì tại sao?”

“Vì em không muốn yêu ai nữa!”

“Em…”

“Ngay từ khi sinh ra cuộc sống đã quay lưng với em, đã khiến em là đứa trẻ mồ côi. Tuổi thơ của em lớn lên trong cô độc dù rằng là có một gia đình giàu có, em đã trải qua thời gian quá buồn bã vì mình xấu xí, lại chậm chạp. Lớn lên cũng thế thôi, em không thể yêu người mà mình yêu. Vì thế xin anh đừng để em gặp anh nữa, hãy để em yên!”

“Vân Hoa, em đừng như vậy! Hôm đó tại anh say quá nên…”

“Em biết là anh say, nhưng tất cả những lời anh nói hôm đó cũng là sự thật mà thôi. Anh đừng vì em mà đau khổ dằn vặt như vậy nữa!”

“Vậy em bảo anh phải làm sao?” – Hoàng Duy hét lên.

“…”

“Nếu em muốn vậy, thì chi bằng giết chết anh đi cho xong, như thế thì vĩnh viễn anh sẽ không yêu em nữa đâu, còn nếu không, mãi mãi anh chỉ có em, không quên em đi được!”

Vân Hoa cố kìm lại những giọt nước mắt, buông lời phũ phàng:

“Vậy thì anh cứ chết đi nếu anh làm được!”

Rồi cô quay người chạy đi để lại anh đứng chết lặng.

Đôi mắt anh cứ nhìn theo hình bóng ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi anh.

Và bỗng, một hình ảnh phản chiếu vào mắt anh!

Một gã đàn ông chạy đến tóm lấy Vân Hoa đẩy cô vào một chiếc xe taxi!

Hoàng Duy tỉnh ngộ, vội vàng chạy theo. Chuyện gì xảy ra thế này!!!!!!??? Anh lấy hết tốc lực chạy theo chiếc xe, nhưng chiếc xe phóng đi quá nhanh, nhanh hơn cả tốc độ Ngựa Đua của anh, chẳng mấy chốc nó đã biến mất trong sự bàng hoàng của anh.

Mọi việc diễn ra quá nhanh!

Vân Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị bịt một cái khăn vào miệng, tay cô bị trói chặt. Cô cố vùng vẫy, ú ớ cố hét lên nhưng không được. Gã đàn ông đó quay lại cô:

“Chào cô em xinh đẹp!”

Vân Hoa như chết đứng.

Hắn…

Hắn là…

Là thằng nghiện đã đụng độ cô ngày nào!

Sao hắn lại ở đây? Sao lại là hắn????

“Ngạc nhiên lắm hả? Anh là đại đệ tử của bà Kiều Duyên đấy cô em, lần trước bị thất bại dưới tay thằng Mạnh Duy rồi gần đây nhất bị thằng Hoàng Duy cho quả đấm anh đây tức lắm nhé, nhưng giờ bắt được cô em rồi! Giờ cô em chuẩn bị về dinh cưới chồng Trung Quốc nhé, yên tâm là cô em sẽ được giàu có và sung sướng!”

Vân Hoa hoảng sợ cứ vùng vẫy, cố thoát ra nhưng không được. Cô cảm thấy ngạt thở, khó chịu vô cùng. Nhưng chiếc xe cứ tàn nhẫn phóng đi.

Chiếc xe đến vùng núi Lạng Sơn, lần này thằng nghiện không đến Móng Cái nữa. Tài xế taxi nói:

“Ở đây là vùng núi nên tôi không đi qua được đâu!”

“Vậy thì để tụi tao tự vào! Này cầm lấy!”

Gã tài xế nhận được số tiền gần 1 triệu liền sướng quá cám ơn mãi. Còn thằng nghiện lôi Vân Hoa xềnh xệch đi theo con đường núi. Càng đi thì đường núi càng chênh vênh và vắng vẻ. Vân Hoa cứ cố thoát khỏi dây trói nhưng thằng nghiện không tha cho cô, ngược lại hắn còn quay mặt cô ra, nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của cô với ánh mắt thèm khát:

“Nếu cứ đem cô em cho gã Trung Quốc ấy cũng phí quá nhỉ, hay để anh…”

Và hắn tiến lại về phía cô. Vân Hoa tưởng mình chết rồi…

Story 8

Vân Hoa dùng hết sức chống cự lại thằng nghiện bỉ ổi, nhưng hắn vẫn lao vào cô. Sức hắn quá khoẻ, cô lại đang bị trói, bị bịt miệng, rất khó thở nên không thể làm gì được hơn nữa. Cô đau đớn, chỉ muốn gào khóc nhưng không được. Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long, và cả anh cũng không thể cứu cô như hôm trước được nữa.

Cuộc đời cô đến đây là mãi mãi chìm sâu xuống đáy vực sao?

Tại sao số phận lại bất công với cô như thế!!!!??? Tại sao???

Vân Hoa mỗi lúc lả dần đi, cô ngất xỉu trước tiếng cười gian ác của thằng nghiện, cô không chống lại hắn được nữa. Bàn tay của hắn đã vuốt lên làn da mịn màng trên khuôn mặt cô, và hơi thở của hắn phả dần xuống cổ cô…

Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên:

“Tên kia, dừng lại!!!”

Thằng nghiện giật mình quay ra. Một chàng trai cao lớn, ăn mặc giống người dân tộc miền núi đang chạy đến phía hắn, tay chàng trai đó cầm một con dao rất to chắc là dùng để làm việc trên rừng nhưng anh đã nhanh chóng dùng con dao đó doạ thằng nghiện. Vì không có vũ khí lại nhìn thấy chàng trai dân tộc cao lớn khoẻ mạnh nên hắn cuống cuồng buông Vân Hoa ra rồi bỏ chạy. Chàng trai chạy đến chỗ Hoa, thấy cô đã ngất xỉu, lại bị trói và bị bịt miệng, anh vội nâng đầu cô dậy, bỏ cái khăn trong miệng ra cho cô, lay gọi:

“Này cô, cô mau tỉnh lại đi!”

Nhưng Hoa mê man cô không biết gì cả. Chàng trai vội bế cô trở về làng mình, đến một căn nhà sàn rất đẹp. Người nhà của chàng trai vội chạy ra, đưa Vân Hoa vào nhà. Thật may là cô kiệt sức nên ngất đi chứ không có vấn đề nào nghiêm trọng.

Tiếng chim ríu rít và ánh nắng mặt trời chiếu khiến cô cảm thấy hơi chói.

Cô khẽ mở mắt. Quang cảnh ở đây sao lạ thế này?

Chuyện gì đã xảy ra với cô…?

Và bỗng nhiên hình ảnh thằng nghiện hiện ra trước mặt cô. Cô hét lên, bật dậy:

“Không, đừng động vào tôi!!!”

“Chị à, chị gặp ác mộng sao?”

Vân Hoa giật mình quay lại và nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, da hơi đen, khuôn mặt xinh xắn ăn mặc kiểu trang phục dân tộc có áo năm thân và quần cạp to. Hoa kinh hãi:

“Cô…cô là ai?”

Chị đừng sợ, em tên là Mai, hôm trước anh trai em đã cứu được chị khi chị suýt bị hại ở dưới núi. Anh đã đưa chị về đây đấy, chị ngất mấy ngày rồi.

“Anh trai? Anh trai nào? Đây là đâu?”

“Anh trai em tên là Minh, đây là làng em, của dân tộc Nùng đó chị. Chắc chị là người Kinh hả?”

“À ừ…Nhưng mà mấy người cứu tôi thật hả?”

“Vâng, chị khoẻ rồi chứ?”- Mai nở nụ cười.

“Tôi…tôi khoẻ hơn rồi! Nhưng tôi gặp anh trai cô được không? Tôi muốn cám ơn anh ấy!”

“Dạ, anh ấy đang trồng lúa cạn trên sườn núi, ái da anh làm việc chăm quá, giờ vẫn chưa về, đã chiều rồi!”

“Vậy để tôi ra đó, cám ơn cô nhiều!”

Vân Hoa đi khỏi căn nhà sàn đó. Quang cảnh ở đây thật rộng và đẹp, đúng là nơi của dân tộc miền núi. Thật không ngờ cô lại đến nơi ở của dân tộc Nùng, dù là không biết đường về nhưng có còn hơn không? Nghĩ đến thằng nghiện đó cô rùng cả mình rồi.

Hoa đi ra sườn núi gần đó, và nhìn thấy một người đang trồng lúa, bên cạnh đó anh còn chăm sóc nhiều cây khác của cả một vùng lớn của sườn núi. Cô gọi:

“Anh gì ơi!”

Chàng trai quay ra nhìn cô và giật mình:

“Ơ cô đã tỉnh rồi à?”

“Anh là người đã cứu tôi phải không?” – Cô đi tới chỗ anh.

“Tôi tình cờ đi ngang qua nên cứu được cô!”

“Thật sự cám ơn anh, nếu không có anh chắc tôi đã…”

“Cô đừng khách sáo thế! Nhưng cô là ai? Tại sao cô lại bị gã đó hại như vậy? Suýt nữa xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Tôi…tại tôi gặp nhiều chuyện, có lẽ không đáng nói!”

Chàng trai mỉm cười, tiến lại về phía cô:

“Thôi không sao đâu, cô không gặp chuyện gì là may rồi. Cô là ai? Người Kinh à? Đến từ đâu?”

Vân Hoa ngẩng lên. Đó là một chàng trai rất cao lớn, khoẻ mạnh, lực lưỡng, anh không đẹp trai tuyệt diệu như ba chàng trai mà cô đã từng quen, nhưng cái đẹp của anh là ở cái khoẻ khoắn, nhuộm đầy gió nắng thiên nhiên và của riêng người dân tộc Nùng. Một vẻ đẹp mà khiến người ta dễ gần và không thấy ngại.

“Tôi tên là Vân Hoa, tôi người Kinh, đến từ Hà Nội cơ!”

“Hà Nội? Thủ đô nước mình đó hả?”

“Anh chưa đến đó bao giờ à?”

“Ừ chưa vào đó tham qua, tôi ít khi ra ngoài nơi này. Nhưng mà Hà Nội thì tôi biết chỗ, hay là khi cô khoẻ tôi sẽ đưa cô về?”

“Không, anh à…”

[FONT=Times New Rom"Sao?"[/FONT]

“Tôi ở lại đây được không?”

“Hả? Sao lại thế?”

[FONT=Times New Roman]“Tôi chỉ muốn ở lại đây một thời gian thôi, vì có quá nhiều điều tôi muốn quên đi. Nếu quay trở về tôi sẽ không thể nào quên được…”/FONT]

Vậy chuyện đó là gì? Kể cho tôi nghe được không?

Vân Hoa buồn bã ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh núi non điệp trùng ở phía dưới, nơi đây thật là đẹp, những cơn gió đã sắp đến mùa xuân thổi lộng mát, cảm giác lạnh đã bị xua đi bởi một chút nắng chiều. Nhưng sao cảm giác cô đơn vẫn chẳng bị mất đi thế này?

Cô ngồi xuống bãi cỏ xanh ở đỉnh đồi. Chàng trai cũng ngồi xuống cạnh cô.

Anh tên là Minh à?

Ừ, Nông Trí Minh.

Tên anh đẹp thật đấy!

Tôi cũng rất thích cái tên của cô, nó rất đẹp.

Ừm, tên tôi đẹp nhưng cuộc sống của tôi đâu có đẹp…

Rốt cuộc là cô gặp chuyện gì vậy?

Hoa buồn rầu nhìn về một nơi xa xăm, rồi nói:

Chuyện dài lắm…

Chuyện dài là như thế nào? Cô cứ nói đi!

Tôi sinh ra đã là trẻ mồ côi.

Thật sao?

Nhưng bố mẹ nuôi của tôi đã đem tôi về. Bố mẹ nuôi là người rất giàu có, họ có tất cả mọi thứ về tiền bạc, vật chất nhưng họ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, nhưng vẫn cứ giữ tôi kè kè như là tiểu thư vậy. Tôi hồi nhỏ vừa xấu xí, vừa cô đơn, rất buồn tủi…

Cô xinh đẹp như vậy mà xấu xí sao?

Ừ, hồi đó tôi xấu lắm, lại còn chậm chạp. Có một người bạn của tôi, cậu ấy nhanh như con ngựa vậy, nhưng cậu ấy rất kiêu căng với tôi. Chỉ duy nhất có một người là không khinh thường tôi…

Người đó là ai vậy?

Người mà tôi đã yêu và cũng đang muốn rời bỏ…

Trời, sao lại như vậy?

Tôi phải làm sao khi trái tim chỉ muốn hy sinh, muốn ở bên anh ấy mãi mãi nhưng người bạn kia dù ngày xưa hay trêu tôi nhưng cậu ấy yêu tôi thật lòng, tôi biết lựa chọn thế nào giữa tình yêu của cả hai con người tôi cũng biết yêu thương. Nhưng rồi, anh ấy đã bỏ tôi đi với người con gái khác, còn người bạn kia, tôi không đủ dũng cảm để chấp nhận anh ấy nữa. Tôi đã nói chia xa tất cả, và rồi tôi bị bắt cóc thế này đây…

Minh lặng đi nhìn Vân Hoa, đôi mắt tuyệt đẹp long lanh ấy hình như đang sắp khóc. Có một cảm giác nào đó đi qua trong anh. Chưa bao giờ anh có cảm giác này, hai mươi mốt năm sống (bằng tuổi Mạnh Duy nè cả nhà, ta không thích ai hơn tuổi M.Duy) là hai mươi mốt anh chăm lo cho gia đình và sống vui vẻ trên vùng núi Lạng Sơn này cùng với những người dân tộc mình.

Nhưng giờ thì người con gái lạ này đã khiến cho anh có một cảm giác khác…

Cô xinh đẹp, tất nhiên rồi. Nhưng những người xinh đẹp thì anh cũng gặp đầy, chỉ là cô có cái đẹp riêng. Một vẻ đẹp vừa năng động, dễ thương mà cũng ẩn sâu trong đó những nỗi đau khó tả. Đặc biệt là đôi mắt của cô, chưa bao giờ anh thấy có đôi mắt nào đẹp như vậy. Đôi mắt to tròn nhìn rất đáng yêu nhưng lúc nào cũng long lanh, dường như nước mắt luôn ở đó, cô gái nhìn có vẻ lanh lợi này lại là cô gái dễ khóc.

Minh đặt tay lên vai cô:

“Cô đừng buồn nữa, hãy cứ ở lại đây đi!”

“Anh…cho tôi ở lại à…?”

“Cô cứ ở lại đến bất cứ lúc nào cô muốn nếu như cô cảm thấy vui vẻ khi ở lại. Nhưng tôi chỉ khuyên cô rằng, hãy hành động làm sao để cô cảm thấy tốt nhất, không phải đã quên đi tất cả là được!”

Hoa gật đầu, mỉm cười nhẹ hơi yên tâm. Có lẽ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống.

Story 9

“Cái gì? Hoa bị bắt cóc!!!!!!!!!!!!!!!???????” – Người đàn ông đập mạnh bàn khi nghe cái tin đó.

“Vâng ạ, giờ chúng cháu không thể tìm được chị ấy!” – Bảo Long cũng vô cùng hoảng hốt.

“Tại sao lại xảy ra chuyện này??? Hằng ngày nó vẫn đi học bình thường, nó có qua lại với ai mà lại bị bắt cóc???” – Người bố không kìm được giận dữ trong khi người mẹ thì đờ đẫn không tin chuyện gì xảy ra nữa.

“Chị ấy có…” – Nhưng mấy câu tiếp theo đã bị chặn lại khi Bảo Long nhớ đến lời Hoàng Duy đã từng dặn cậu: “Không được phép tiết lộ việc Vân Hoa đã đi làm osin cho nhà Mạnh Duy, càng không được nói việc Hoa yêu Mạnh Duy cho bố mẹ cô ấy.” (Lý do vì sao lại thế thì có ai hỏi không ạ? Trả lời lại cho đỡ khó hiểu: Bố mẹ Hoa mà biết Hoa làm osin thì chắc chắn sẽ nổi khùng, lại còn biết Hoa yêu chủ nhà mình đã làm giúp việc thì thôi rồi Lượm ơi!)

“Có gì?”

“Có đi hát cho anh Hoàng Duy thôi ạ, nhưng cái đó thì ảnh hưởng gì chứ? Chỉ là hát hò câu lạc bộ với nhau thôi!” – Bảo Long đành “nặn” ra câu khác. – “Chắc chắn có kẻ nào đó độc ác nên bắt cóc chị ấy, bây giờ nhiều loại người “xã hội đen” lắm bác ạ!”

“Kh-ố-n kiếp! Mau gọi công an, phải tìm được nó về!!!” – Người bố nổi trận lôi đình, không thể tin nổi con gái mình bị bắt cóc.

Mười chín năm qua ông có bao giờ quan tâm đến con, và bây giờ thì thế này đây.

Vợ chồng ông lấy nhau, sinh được một đứa con trai thì nó đã chết yểu. Cả hai đều không muốn sinh con nữa, nhưng vẫn khao khát một người con. Và chính vợ chồng ông đã cưu mang em bé gái bị cha mẹ ruột bỏ rơi khi tình cờ nhìn thấy em bé ấy nằm khóc trong một cái giỏ ở một vườn hoa. Cô bé được đặt tên là Vân Hoa. Thế nhưng ông bà chỉ tưởng rằng nuôi cô bé lớn lên khoẻ mạnh, xinh đẹp như vậy là đã tròn nghĩa vụ, có ai hiểu trái tim của một đứa con là như thế nào? Giờ thì cô đã bị bắt cóc, mà vẫn ngay ngày hôm qua, ông bà vẫn cứ bận việc chẳng thèm quan tâm đến cô…

Nhưng ông bà vẫn rất yêu thương cô! Không thể để cô xảy ra mệnh hệ gì được!

Hoàng Duy tưởng rằng mình đã như phát điên!

Lần trước cô bị bắt cóc anh đã rụng rời chân tay, một phen suýt chết rồi thế mà giờ lại bị bắt cóc lần nữa. Hôm trước anh còn biết thủ phạm là Kiều Nga nhưng giờ thì Kiều Nga và Kiều Duyên chẳng hiểu sao biến mất tăm, quán karaoke ấy đóng cửa, còn đến công ty T. thì nói là bà ta đã đi công tác xa khá lâu.

Anh điên mất, liệu anh có thể chịu sao nổi việc này!!!???

Vân Hoa mà có mệnh hệ gì thì anh sẽ làm sao đây?

Gã đàn ông đó anh không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn 100% đó là kẻ xấu, hắn mà làm gì Vân Hoa thì hỏi anh có thể chịu nổi hay không??? Dù rằng cô đã phũ phàng không quay lại với anh, nhưng anh vẫn yêu cô, vẫn không thể nào chấp nhận được việc cô mất tích như thế này.

Tại sao đau khổ cứ dồn dập vào người con gái anh thương yêu như thế này? Sao không đổ hết vào anh đi, cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc kia mà!

Hạnh phúc ư?

Đúng rồi, kẻ mà anh đã tưởng sẽ làm Hoa hạnh phúc đã làm cô ra nông nỗi ấy. Là Mạnh Duy! Là anh ta! Là anh ta đã nhẫn tâm bỏ rơi Hoa, để cô cũng không dám gặp cả Hoàng Duy nữa, và xảy ra bi kịch thế này. Là tên Mạnh Duy đó, anh đã từng nhịn để cô hạnh phúc, nhưng hắn dám làm thế với cô sao?

Anh nhất định không thể tha cho Mạnh Duy!

***

“Ô món gì đây?”

“Đó là món mỡ lợn xào đó cháu, người Nùng rất thích ăn mà!” – Cha mẹ của Minh và Mai cười.

“Chị ăn đi chị. A mà trông chị mặc cái bộ áo của dân tộc chúng em nhìn cũng xinh ghê!”

Hoa nhìn cô bé mới 15 tuổi, mỉm cười. Sao người Nùng cũng thân thiện thế này không biết, tự dưng cô cảm thấy vui lên.

Mấy người làng cũng ở ngay cạnh đó bỗng ngó sang (chả hiểu là để hỏi việc hay là để ngắm cô gái mới đến ^^):

“Ê ông bà Nông, lễ hội “Lùng tùng” lại sắp có rồi đấy, nhớ chuẩn bị đó nghe!”

“Rồi biết rồi, đang ăn cơm, lùng tùng lung tung ai chẳng rõ! Mau về mau về!”

Hoa đang ăn cơm, nghe vậy liền hỏi:

“Lễ hội “Lùng tùng” là hội xuống đồng đúng không ạ?”

“Ừ, lễ hội nổi tiếng của người Nùng đó! Hoa, cháu cùng tham gia cho vui nhé, tháng giêng là có rồi. Cháu sẽ được hiểu biết thêm về văn hoá người Nùng.”

“Người Nùng sống trên núi thế này thì hay ăn bằng gì vậy ạ?”

“Thì ngô, lúa cạn, rồi rất nhiều cây ăn quả. Có gì thì ngày mai Minh đưa cô bé này đi xem cây trồng đến đâu rồi.”

“Vâng tất nhiên rồi!”

Đêm khuya. Trăng sáng vằng vặc, những cơn gió buổi đêm rất lạnh trên vùng núi. Vân Hoa ngồi ngắm trăng qua cửa sổ, lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.

“Chị đi ngủ đi chị!” – Mai bước vào.

“Ừ chị ngủ ngay đây!”

“Nhà em không có phòng riêng, ngủ cùng em bất tiện không chị?”

“Không sao đâu em, thế là được rồi mà. Sống ở đây công nhận rất là vui.”

“Chị mới đến đã thấy vui thì khéo ở lâu là chị thành người Nùng luôn ấy chứ. Mà chị xinh quá nhỉ, hay là khi thành người Nùng rồi thì chị đi thi “Hoa hậu các dân tộc Việt Nam” đi, em ủng hộ đó!”

“Này này hoa hậu gì chứ, chị không làm đâu!”

“Xinh thế mà không làm, thế chị định làm gì?”

“Chị á? Chị thích ca sĩ hơn.”

“Ca sĩ là hát ấy hả?”

“Ừ!”

“Em cũng thích hát lắm!”

“Vậy à? Thế hát cho chị nghe đi!”

Thấy Vân Hoa nói như vậy, Mai mỉm cười và hát. Cô bé hát làn điệu dân ca sli giang đặc trưng của người Nùng. Dường như dù rằng dân tộc Kinh là dân tộc đông nhất, có nhiều văn hoá phong phú nhưng những dân tộc miền núi cũng có những nét văn hoá thật đẹp, có lẽ Vân Hoa phải tìm hiểu hết 54 dân tộc trên đất nước mình mất. Giọng hát của cô bé Mai thật hay, trong trẻo dễ thương nghe thật là êm ái.

Và liệu cuộc sống cứ trôi đi êm đềm như vậy liệu có được hay không?

Ở miền núi dễ dậy sớm ghê dù trời đang là mùa đông. Hoa vươn vai trở dậy, đi ra ngoài. Cô rửa mặt bằng nước suối mát lạnh. Mà nhìn cô giống người Nùng ghê, mặc bộ quần áo dân tộc rất là đẹp.

“Dậy sớm thế?”

Hoa giật mình quay lại. Minh đã đứng đó từ bao giờ.

“Anh cũng dậy rồi hả?”

“Ừ gà gáy là dậy, vả lại phải làm việc mà. Bây giờ trời rét nên càng phải chăm mấy cây ăn quả đang trồng trên đồi, em muốn đi xem không?”

“Được chứ!” – Hoa xăng xái đi theo. – “À có phải gọi Mai không?”

“Tí nữa nó dậy, đi học bây giờ mà. Đi!” – Minh quay lại phía đồi.

Hoa đành chạy theo anh, oa có mỗi quả đồi mà trồng lắm cây thật, đủ loại cây ăn quả cam, quýt, hồng,…và có cây hồi nữa. Minh cúi xuống trồng tiếp một hạt giống nữa. Hoa bước tới:

“Em giúp gì được không?”

“Không cần đâu!”

“Chứ em ngồi không à?”

“Ờ thì lấy hộ anh cái kéo đằng kia.”

Hoa vội vàng chạy ra lấy kéo cho Minh, nhưng cô quá hấp tấp nên khi đưa kéo cho anh lại sơ suất làm rách một mảnh vai áo. Cô hốt hoảng:

“Ôi em xin lỗi!”

“Không sao, không vào da thịt đâu mà lo. Rách tí thôi mà!”

“Rách to thế này mà kêu rách tí! Ngồi yên đó!”

Hoa liền lấy ra một cuộn chỉ có cắm sẵn cái kim cô hay để trong túi, hay cẩn thận mà lị. Minh ngồi yên xem cô làm gì nhưng trong lòng anh cũng rất sợ cô đâm kim vào mình. Nhưng cô không hề đâm cái gì cả, trái lại còn khâu rất nhanh và chuẩn. Con gái Nùng khâu vá rất giỏi nhưng Minh cũng phải “hoa mắt” trước tài khâu thiện nghệ của Vân Hoa.

“Ô em khâu nhanh thế, lại khâu đẹp nữa!”

“Khâu mà cũng đẹp, em còn biết thêu nữa kia.”

“Vậy à? Thế thêu cho anh cái gì đi, cái áo này cũng đẹp, cho một hình thêu làm kỷ niệm!”

“Anh thích khâu hình gì?”

Minh suy nghĩ một lát rồi nói:

“Hình động vật được không?”

“Cái đó là sở trường của em đó, con gì?”

“Anh thì vào rừng nhiều nên cũng thích có…thú dữ. Ừm…A hay cho con báo đi, anh chưa thấy loài báo ngoài đời nhưng rất thích động vật này!”

Mũi kim trên tay Hoa dừng hẳn lại.

Con báo…

…được thêu trên chiếc áo đồng phục ngày ấy…

Một con báo ư?

“Sao thế? Thêu đi chứ, nhanh để anh làm việc!”

“Anh à, có thể…không thêu con báo được không?” – Giọng cô buồn rầu.

“Tại sao? Em không biết thêu hình này à?”

“Không phải không biết, nhưng em không muốn…”

Minh nhìn đôi mắt buồn thẳm của cô cũng hơi hiểu ra, liền gật đầu:

“Vậy thì thôi, chúng ta trồng cây tiếp nhé!”

“Vâng!”

Cả hai tiếp tục trồng cây, nhưng cô lại nhớ anh rồi…

Lại nhớ con người mà cô đã không thể hận hơn!

Story 10

Anh một mình đi trên con đường đầy gió tuyết lạnh của Pháp. Con phố xinh đẹp và gần kia là tháp Eiffel cao lừng lững càng khiến cho vẻ đẹp của Thủ đô Paris được tôn lên rõ rệt. Nhưng anh đâu còn thấy thứ gì có ý nghĩa nữa chứ?

Từ ngày chia tay cô, anh vẫn cứ nhìn thấy cô ở bất cứ nơi đâu…

Chắc cô rất hận anh, và có lẽ cô đã tìm được hạnh phúc của mình.

Mạnh Duy, liệu mày làm thế có đúng không? Hay là mày quá điên rồ nên đã làm một việc ngu dại như vậy là đẩy cô ấy đi xa khỏi tầm tay mình?

Đã qua gần nửa tháng từ ngày cô và anh chia biệt ở nơi thác nước hiền hoà ấy. Rồi cuối cùng cả hai đã mãi mãi không còn gặp lại nhau. Mạnh Duy cảm thấy có gì đó rất hối hận trong lòng, anh phải làm sao đây? Chia tay cô rồi, anh lại mất đi nụ cười đẹp vốn có, lúc nào cũng lạnh băng, khó gần và không để ý đến việc làm nữa, kịch bản phần 2 của bộ phim xây dựng lủng cà lủng củng chẳng ra đâu vào đâu.

“Anh lại nghĩ cái gì đó?”

Giọng nói này…

Mạnh Duy giật mình quay lại đằng sau. Anh ngỡ ngàng không tin vào mắt mình nữa. Cô gái xinh đẹp đó đang ở trước mặt anh, với nụ cười rất tươi đang nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm.

Ngỡ ngàng qua đi, Mạnh Duy sầm mặt:

“Sao em lại ở đây?”

“Thì công ty của mẹ em làm cho bộ phim của anh mà, mẹ em cũng công tác ở đây, em đi cùng mẹ, tiện thể gặp anh luôn. Mà mãi mới tìm được anh, khổ thật đó! Anh lại thuê ở nhà riêng chứ không ở nhà mà mọi người sắp xếp à?”

“Anh không thích!” – Mạnh Duy lạnh tanh quay người đi về.

“Này anh!”

“Hả?”

“Cho em về thăm nhà anh được không?”

“Không!” – Mạnh Duy đáp rất nhanh.

“Em sẽ không nói cho ai biết nhà anh ở đâu đâu, em chỉ muốn thăm xem tình hình anh sống có tốt không mà, anh cũng là diễn viên chính của bộ phim bọn em đầu tư.”

Kiều Nga cứ nhất quyết được trở về nhà Mạnh Duy. Anh bực mình quay lại, chẳng nói gì rảo bước đi thẳng. Hành động đó ý là từ chối, nhưng cô vẫn cứ lẽo đẽo theo anh. Và cả hai không biết có một người cũng bám theo…

Mạnh Duy biết Kiều Nga đi theo nhưng anh không thèm ngoái lại nhìn cô lấy một lần.

Trái tim hiếu thắng của Kiều Nga lại bắt đầu tủi thân và giận hờn. Chỉ vì Vân Hoa mà anh đối xử với cô lạnh nhạt như vậy sao? Anh đã từng hứa sẽ ở bên cô, nhưng giờ tất cả đều đã bị tan tành, phá vỡ, chỉ còn lại chàng trai đứng trước mặt cô đã quay lưng với cô rồi.

Mạnh Duy về đến nhà, mở cửa và định bước nhanh vào nhà, “cắt” đuôi Kiều Nga. Nhưng không ngờ cô đã đi nhanh vào, không kịp để anh đóng cửa. Anh chưa hiểu chuyện gì thì Kiều Nga đã lao vào anh và hôn rất mãnh liệt.

Mạnh Duy giật bắn mình, mở trừng mắt vô cùng giận dữ, nhưng Kiều Nga càng lấn tới, ôm chặt anh, trút tất cả hờn giận vào nụ hôn đó. Cô mặc kệ việc này của mình là quá đáng, là không thể chấp nhận được, nhưng cô chỉ muốn anh là của cô, của riêng cô mà thôi! Anh đã yêu cô rồi cơ mà, chắc chắn anh sẽ còn tình cảm với cô!

Nhưng Kiều Nga đã quá sai lầm…

Đúng lúc đó “Kẹt”. Cánh cửa mở tung.

Mạnh Duy nhìn thấy đó là…

Anh vội đẩy mạnh Kiều Nga ra, quệt tay lau dấu son trên môi mình và nhìn cô bằng ánh mắt như lửa cháy. Rồi anh nhìn người đó, không tin chuyện gì xảy ra trước mắt mình nữa!

Đó là Hoàng Duy.

Sao Hoàng Duy lại ở đây???

Hoàng Duy trân trân ra nhìn Kiều Nga, rồi anh nổi cơn điên chạy về phía Mạnh Duy. Mạnh Duy chưa kịp hiểu tình hình thì BỐP!!! Một quả đấm giáng mạnh vào mặt anh, những vệt máu chảy ra ở khoé môi đau đớn. Mạnh Duy ngã cả xuống sàn, nhưng Hoàng Duy thấy thế còn chưa đủ, anh lao tới túm lấy cổ áo Mạnh Duy và định đánh nữa. Nhưng Kiều Nga đã giữ tay anh lại:

“Hoàng Duy, anh đừng làm vậy!!!”

Hoàng Duy dừng tay nhưng vẫn nhìn Mạnh Duy và gầm rít lên:

“Đồ đáng nguyền rủa, sao anh không chết đi còn sống ở đây làm gì hả!!!?????”

Mạnh Duy biết Hoàng Duy vì Vân Hoa mà nói với mình như vậy nên anh lặng im trước sự giận dữ cực điểm của chàng trai đứng trước mặt mình. Nhưng Hoàng Duy làm sao có thể chịu được chứ?

“Tôi đã từng rất khâm phục anh, hồi nhỏ còn chơi thân với anh, tôi từng nghĩ anh là một con người tốt, chân thành và sẽ yêu Vân Hoa hết mình, làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng không ngờ anh còn dám chia tay cô ấy, lại còn ở đây vui vẻ với cô ta sao???” – Hoàng Duy chỉ vào Kiều Nga.

Mạnh Duy vẫn im lặng.

“Anh bị câm hả, hay là điếc??? Võ Mạnh Duy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Anh đừng có làm Vân Hoa đau khổ nữa, cứ đến với Kiều Nga đi!”

“Vân Hoa được ở bên cậu thì cậu phải vui mừng chứ, sao lại đến đây gây sự?” – Mạnh Duy lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh tanh.

Hoàng Duy lại điên tiết túm chặt cổ áo Mạnh Duy, hét lên:

“Vui mừng??? Anh nghĩ tôi vui mừng thế nào?? Cô ấy chẳng bao giờ có thể chấp nhận tình yêu của tôi, lúc nào cũng chỉ có anh, chỉ có anh! Đồ kh-ố-n kiếp, tại anh, tất cả là tại anh, vì anh mà cô ấy bị bắt cóc!!!!”

Cả Kiều Nga và Mạnh Duy như sét nổ ngang tai. Mạnh Duy không tin nổi những gì vừa nghe nữa:

“Cậu…cậu nói ai bị bắt cóc???”

“Còn ai vào đây nữa!” – Hoàng Duy chỉ Kiều Nga – “Đều là do con kh-ố-n kia! Mạnh Duy, anh vừa đi chỉ có một thời gian ngắn là cô ta đã bắt cóc Vân Hoa, nếu chúng tôi không cứu kịp thì Vân Hoa đã bị bắt sang Trung Quốc rồi. Nhưng giờ cô ấy lại bị bắt cóc lần nữa, còn cô ta thì trốn sang Pháp vui vẻ với anh, anh thấy ai nhục nhã hơn???????”

Mạnh Duy cứng đơ người, rồi quay ra nhìn Kiều Nga:

“Có…có thật không?”

Kiều Nga hốt hoảng:

“Anh, đây là chủ ý của mẹ em, đúng là em có lần thực hiện việc đó nhưng Vân Hoa được cứu rồi, còn lần này thì em không biết, tự dưng mẹ em bảo em sang đây với anh!”

“Câm mồm! Cô cũng muốn hại Vân Hoa để ở bên người cô yêu mới nghe theo mẹ cô đúng không!!!!!!????” – Hoàng Duy không thể bình tĩnh được.

“Không, tôi, tôi…” – Kiều Nga hoang mang không biết chuyện gì ập đến với mình nữa.

Mạnh Duy không nói gì, anh chỉ đứng lên chạy vụt ra ngoài.

Trái tim càng lúc càng đau dữ dội, căn bệnh lại tái phát mỗi khi anh chạy.

Anh chạy đến bờ sông Seine.

Anh chỉ muốn đâm đầu xuống sông mà chết, anh đã gây ra cái tội lớn khủng khiếp hơn tất cả những điều khác. Chính anh đã đánh mất cô, đánh mất người mà anh yêu nhất trên Thế gian này.

Không, anh phải tìm được cô! Anh thà chết còn hơn để mất cô! Dù cô có bị bắt sang Trung Quốc, anh cũng phải tìm được cô. Anh nhớ cô, yêu cô, mãi mãi chỉ có cô mà thôi!

Sân bay.

Hai chàng trai xách va ly đi nhanh về phía nơi làm thủ tục. Cả hai đều rất đẹp, cao ráo, một người mét tám một người mét chín, khiến ai cũng phải ngoái nhìn nhưng ai cũng lạnh băng, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.

Từ cửa sân bay, một cô gái chạy vào rất hoảng hốt. Cô gái níu lấy tay chàng trai cao lớn nhưng lạnh lùng như một tảng băng vĩnh cửu:

“Mạnh Duy, hãy nghe em giải thích! Anh đừng bỏ rơi em, em van anh, đừng đi!!”

Mạnh Duy đeo kính râm nên không ai biết đôi mắt của anh đang có những giọt nước mắt. Dù yêu Vân Hoa nhưng Mạnh Duy luôn dành cho Kiều Nga một tình cảm tốt đẹp, thế nhưng giờ thì sao đây? Anh không thể nào tha thứ cho cô được nữa!

Mạnh Duy lạnh lùng hất tay Kiều Nga ra, đi nhanh về phía trước.

Chỉ còn cô gái đứng đó.

Nước mắt tuôn rơi.

Đã tưởng rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ giành lại được anh, nhưng sự ích kỷ của cô đã đẩy xa anh khỏi mình.

Chiếc máy bay đưa anh trở về Việt Nam. Ngôi nhà của anh vắng tanh, bố mẹ, bà nội anh chỉ tập trung vào việc tìm Vân Hoa. Chính anh cũng muốn chạy đi ngay để tìm cô, muốn xới tung cả thế giới này để tìm được cô, nhưng giờ anh có thể tìm cô ở đâu.

Quyển nhật ký, có lẽ cô đã không để lại và có để thì cũng không viết gì vì sự việc bị bắt cóc quá bất ngờ.

Anh tìm cô như thế nào đây?

Và liệu có tìm thấy thì cô có tha thứ cho anh không?

Làm sao để tìm lại ngày tháng yêu thương xưa kia, để cô ở bên anh mãi mãi?

Xin hãy cho anh một câu trả lời!

(Mạnh Duy sẽ tìm được Vân Hoa như thế nào đây? Cmt tiếp cho Angel thì sẽ cố gắng viết, mà thứ 2 lại thi học sinh giỏi rồi, hix! Quà tặng cho cả nhà là một bài hát nhé, kéo chuột tiếp)

Ngày tháng yêu em, ngày tháng bên em

Cũng đã qua rồi, chỉ còn lại nỗi nhớ

Vì anh đã quá dại khờ để mất em rồi

Giờ em yêu thân thương ở phương trời nào

Tìm em nơi đâu, và tìm em nơi chốn nào

Lòng anh cô liêu để từng đêm quanh hiu trong nỗi đau

Hạnh phúc đã mất chỉ do lỗi tại anh

Yêu thương giờ như cơn gió bay

Bay đi đâu để tìm em

Bay đi đâu để tìm thấy em

Đôi khi ngu ngơ cứ tưởng rằng em đang ở đây

Ánh mắt của em, ôi sao quá diệu kỳ in sâu vào tận tim anh

Bay đi đâu để tìm em

Bay đi đâu để tìm thấy em

Nhưng sao cơn mơ cũng chỉ là mơ mà thôi

Để khi ta được gặp nhau nói lên bao lời yêu

Rồi chợt tỉnh giấc xé tan cõi lòng anh

Bao năm trôi qua dường như đã vỡ tan rồi

Yêu thương cũng như câu chuyện thần tiên

Mãi mãi yêu em không muốn xa rời

Hỡi người ơi em có hay chăng?

(Bài hát “Nơi Đâu Tìm Thấy Em” – Chu Bin, sáng tác: Lê Chí Trung)

Story 11

“Mẹ, tất cả là do mẹ đúng không???”

Kiều Duyên thờ ơ:

“Cái gì mà do mẹ?”

“Lần trước bắt cóc Hoa chỉ là cớ để Hoàng Duy thổ lộ tình cảm với chị ấy để chị ấy chọn Hoàng Duy mà rời xa Mạnh Duy, nhưng tại sao mẹ còn bắt cóc chị ấy lần nữa? Giờ thì con mất tất cả rồi, mẹ không biết sao??????”

“Con nghĩ là mẹ chỉ có lý do là để Hoàng Duy yêu cô ta sao? Mẹ cũng chẳng ưa gì thằng Mạnh Duy cho con đâu, mẹ chỉ cần con bé Vân Hoa đó sang Trung Quốc!” – Kiều Duyên gằn giọng.

Kiều Nga sững sờ.

Mẹ của cô, độc ác đến nhường đấy sao?

Chính cô cũng vì sự ích kỷ mà đi theo mẹ…

Cô hét lên:

“Con không cần Mạnh Duy nữa, nhưng mẹ không thể bắt cóc Vân Hoa như vậy được! Mẹ nói đi, mẹ đã bắt cóc Vân Hoa rồi trốn sang đây đúng không?”

“Con im đi, mẹ bắt cóc cô ta là muốn tốt cho cả con đấy, con đừng có lương thiện mãi nữa! Cuộc sống này chỉ có tiền mới khá được, con hiểu chưa, tình yêu chẳng là gì cả???”

“Vì mẹ chơi bời nên mới không có được tình yêu, chứ tình yêu đẹp hơn cả tiền bạc đấy!!!”

BỐP! Một cái tát giáng trọn vào mặt Kiều Nga. Kiều Duyên quát:

“Cút ngay!!! Nếu thích thì mày đừng có làm con gái tao nữa, mày nghe chưa?????”

Kiều Nga ôm lấy má bỏng rát, nước mắt trào ra càng làm xót xa thêm nỗi đau. Cô luôn yêu thương mẹ mình, vậy mà mẹ nỡ đối xử như vậy với cô sao? Cô chạy vụt ra ngoài, với những nỗi đau giằng xé con tim.

Bình tĩnh lại, Kiều Nga lấy điện thoại ra:

“Alo cô chủ ạ?”

“Ừ! Nghe tôi hỏi đây!”

“Vâng cô chủ hỏi đi!”

“Các anh đã bắt cóc Vân Hoa đúng không?”

“Làm gì có, chỉ có thằng đại canó thi hành nhiệm vụ thôi, nhưng chẳng biết nó bắt cóc được Vân Hoa không mà trở về trong tình trạng hổn hả hổn hển như là ma đuổi ý!”

“Cho tôi gặp hắn đi!”

Một lúc sau, Kiều Nga nghe thấy giọng nói mệt mỏi pha lẫn sợ hãi của thằng nghiện kia:

“Cô chủ gọi gì ạ?”

“Anh ốm đó à?”

“Vâng, tôi ốm mãi chưa khỏi!”

“Anh bắt cóc Vân Hoa kiểu gì mà ốm?”

“Dạ dạ, nếu nói ra thì cô chủ đừng nói với bà chủ kẻo tôi bị sa thải…”

“Nói đi tôi sẽ giữ bí mật!”

“Dạ vâng, tôi cũng định bắt con bé đó sang Trung Quốc, lần này tôi đi ở đường Lạng Sơn, nhưng mà đi được đến một vùng núi thì gặp một thằng dân tộc cao lớn to đùng, tôi phải “bỏ của chạy lấy người”, nếu không thằng đó cho một mũi dao thì khốn. Con bé Vân Hoa chắc mất tích cùng thằng đó rồi.” – Hắn nói chẳng ra hơi nữa.

“Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không nói cho mẹ tôi đâu.”

“Vâng cám ơn cô chủ.”

Kiều Nga tắt máy, nhìn ra đằng xa. Đã được gần một tháng từ ngày anh rời bỏ cô trở về Việt Nam tìm Vân Hoa, nhưng cô biết anh và Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long chẳng thể tìm được Hoa ở đâu. Giờ thì cô đã biết chỗ của Hoa rồi dù không biết chính xác là nơi nào, nhưng cô có thể nói cho Mạnh Duy biết không?

Nếu cô nói, anh sẽ tìm được Hoa, và cả hai người họ sẽ hạnh phúc bên nhau.

Đó là điều đau đớn nhất trong cuộc đời cô.

Cô chưa bao giờ chịu thua cái gì, cô luôn thắng, cái gì cũng phải thuộc về cô, lẽ nào cô phải thất bại mà lại còn dâng chiến thắng cho kẻ khác như vậy sao?

Nhưng có lẽ, khi cô chiến thắng thì những người thua cô cũng sẽ có cảm giác thế này thôi.

Cô đã quá ích kỷ, cô chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Nếu như cô và Vân Hoa không liên quan đến Mạnh Duy, có lẽ cô đã yêu quý Hoa. Cô gái ấy có niềm tin, có lạc quan, và có giọng hát hay nữa. Làm sao cô có thể ghét Hoa, tất cả đều chỉ vì sự ghen tuông ích kỷ của cô.

Chàng trai dân tộc đó là ai? Nếu như chàng trai đó và Vân Hoa lại yêu nhau, thì Mạnh Duy sẽ đau khổ suốt đời, còn cô thì có được trái tim anh nữa đâu?

Một tháng từ ngày anh về Việt Nam và hai tháng từ ngày cuối cùng anh gặp cô.

Anh đã tìm cô nhưng tất cả chỉ là vô vọng.

Nước Việt Nam này là nước rất nhỏ so với Thế giới, nhưng nó cũng quá rộng lớn với anh, và nói gì là nước Trung Quốc rộng lớn đứng hàng nhất nhì ba bốn Thế giới? Đến bao giờ anh tìm được cô? Mãi mãi vô vọng thế sao? Mãi mãi để cô thuộc về người khác?

Bỗng điện thoại anh rung chuông.

Là số Kiều Nga.

Anh không muốn gặp cô nữa, đưa tay lên nút tắt.

Nhưng một tin nhắn lại nhắn đến. Anh mệt mỏi mở ra:

“Em biết Vân Hoa đang ở đâu!”

Mạnh Duy bừng tỉnh, vội vàng bấm số gọi lại cho Kiều Nga. Giọng cô vang lên:

“Anh có vẻ rất mong ngóng Hoa nhỉ?”

“Mau nói đi, cô ấy đang ở đâu?”

“Anh muốn tìm lại cô ấy đến thế à?”

“Đừng nhiều lời nữa, mau nói đi!”

Giọng Kiều Nga nghẹn ngào:

“Cô ấy bị bắt cóc đến Trung Quốc nhưng được một chàng trai dân tộc cứu ở Lạng Sơn, còn cụ thể ở đâu thì em nghĩ anh có thể tự tìm được.”

“Cám ơn!” – Mạnh Duy định tắt ngay máy để đi tìm cô luôn.

“Mạnh Duy, anh tha thứ cho em được không?”

Anh sững lại.

“Em đã quyết định để anh đến bên Vân Hoa, liệu anh có thể tha thứ cho em không?”

Mạnh Duy như bị cái gì chẹn ở cổ, anh cảm thấy có gì đau nhói trong tim khi nghe câu nói ấy. Anh chỉ còn có thể nói:

“Anh xin lỗi…”

Và rồi tắt máy. Để lại ở đầu dây bên kia một tiếng khóc vỡ oà.

“Vân Hoa ở Lạng Sơn thật hả?” – Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long như chết đuối vớ được cọc.

“Ừ, nhưng không biết chính xác ở chỗ nào. Mà ở đó có dân tộc miền núi nào nhỉ?” – Mạnh Duy thắc mắc.

Cao Phong vốn hiểu biết liền đáp luôn:

“Có Tày, Nùng, Dao, H’Mông, Cao Lan, Sán Chay,…”

“Ôi giời ơi kể lắm thế, khoe tài à, dân tộc nào nhiều nhất????” – Bảo Long gắt.

“Nùng, dân tộc này chiếm 43,86% đấy!”

“Rồi rồi, chỉ cần Nùng là xong, còn phải phần trăm phần chiếc gì! Giờ chúng ta đến đó đi tìm Nùng là dễ nhất.”

Và thế là cả bốn chàng trai lên đường đến Lạng Sơn. Xứ Lạng cũng rất rộng và đông, tìm Vân Hoa hay tìm người Nùng ở nơi đâu kia chứ? Bảo Long nói:

“Chia nhóm đi, nhóm đi hướng Tây nhóm đi hướng Đông. Anh Cao Phong với em một nhóm, hai kẻ Song Duy kia đi một nhóm đi!”

“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gề? Có đi không thì bảo???” – Bảo Long rất hùng dũng dù là đàn em.

“Được rồi!”

Nhóm Cao Phong – Bảo Long nhanh chóng đi về hướng Tây, còn nhóm Song Duy đi về hướng Đông. Cả hai đi mà vẫn lầm lì chẳng nói với nhau câu nào. Mạnh Duy đành lên tiếng trước:

“Chúng ta đi đến bao giờ?”

“Khi nào tìm được Hoa thì dừng!”

“Vậy tìm được cô ấy kiểu gì?”

“Anh là người hiểu cô ấy nhất còn gì, thì cũng phải biết cô ấy đang ở đâu chứ?”

“Tôi có phải thánh thần gì mà biết cô ấy ở chỗ nào???”

“Thôi cãi nhau với anh chán lắm!” – Hoàng Duy đi ra hỏi một người dân tộc đang đi mua đồ – “Này bác gì ơi, bác cho cháu hỏi chỗ người Nùng hay sống là ở đâu ạ?”

Bác gái người dân tộc đó quay ra:

“Tôi là người Nùng đây, các cậu hỏi gì?”

“Ôi may quá!” – Hoàng Duy lè lưỡi Mạnh Duy một cái (ôi kute quá), xem ai giỏi hơn ai – “Chúng cháu muốn tìm người, chúng cháu đến chỗ bác được không ạ?”

“Được chứ! Các cậu đi theo tôi!”

Hai chàng trai mừng rỡ đi theo người phụ nữ. Vừa đi cả hai vừa hỏi han:

“Bác tên gì vậy bác? Bác có chồng con chứ?”

“Cứ gọi tôi là bà Nông, chồng tôi tên là Nông Trí Đạt, con trai tôi là Nông Trí Minh, con gái tôi là Nông Thị Mai (>0

“Bác mua gì vậy bác?”

“Người Nùng chúng tôi có nghề dệt, khâu vá mà. Các cậu mới đến nên chắc không biết, ở làng tôi nhiều cô gái giỏi nghề này lắm, có cô gái mới đến mà cực giỏi luôn nhá, thêu vá như thần (o mờ gờ dữ liệu đáng nghi ngờ)!”

“Mới đến kia ạ?” – Cả hai bật cười – “Chắc con dâu bác rồi!”

“Hai cậu này cứ đùa, tôi cũng muốn cô gái ấy làm con dâu lắm chứ, vừa xinh vừa khéo, nhưng có vẻ cô ấy chẳng thích.”

“Rồi bác cứ để tụi cháu làm mối cho!” – Cả hai cười vui, quên đi cả nỗi buồn. Dường như những người dân tộc thân thiện dễ lấy niềm vui cho họ.

Họ phải leo núi một đoạn mới đến làng người Nùng. Trên núi mà đẹp thật đó, người dân tộc sống tuy nghèo nhưng nếp sống rất gọn gàng và chăm chỉ. Ở đâu cũng thấy có người làm việc, mùa xuân đến nơi rồi mà chẳng nghỉ ngơi gì.

Bà Nông đến trước nhà, gọi:

“Mai ơi xuống tiếp khách!”

Một cô bé có làn da hơi đen, gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn chỉ khoảng 15 tuổi mặc bộ đồ dân tộc Nùng đi xuống, lễ phép chào:

“Em chào hai anh, mời hai anh vào nhà!”

Bộ Song Duy của chúng ta thấy lời mời lễ phép như vậy thì tội gì không vào nhỉ. Căn nhà rất gọn gàng, Hoàng Duy hỏi:

“Không có ai ở nhà hả bác?”

“Có con gái tôi thôi, chồng con tôi đang ở ngoài kia. Mà chị đâu rồi con?”

“Chị lại lên núi rồi, chắc tí nữa thì về đấy ạ!”

“Ủa bác vừa nói có một con gái thôi mà?” – Song Duy hỏi tiếp.

“Thì là cái cô gái tôi nói với các cậu đấy, cô ấy sống ở nhà tôi mà.”

“Ối giời sống ở nhà bác mà lại không làm con dâu được!”

“Mấy cậu đúng là…Mai, rót nước cho khách đi!”

Mai vội vàng chạy vào trong bếp. Hai chàng trai Song Duy ngồi ở phòng khách ngắm nhìn ngôi nhà sàn rất đẹp. Mạnh Duy nhìn ra cửa sổ, phong cảnh nơi đây thoáng mát ghê.

Chợt anh nhìn thấy một người…

Story 12

Một chàng trai đang trồng cây ngoài kia. Chàng trai có vóc dáng rất cao lớn, khoẻ mạnh, nước da ngăm đen rất ra dáng dân tộc Nùng. Mạnh Duy cứ nhìn mãi không quay lại, không phải anh nhìn cái dáng vẻ chăm chỉ của chàng trai dân tộc kia mà anh nhìn trên áo chàng trai ấy có một hình thêu. Đôi mắt Mạnh Duy rất sáng và tinh, dù chàng trai đứng cũng không xa nhưng cũng không quá gần nhưng anh vẫn nhìn rõ hình thêu đó.

Hình thêu một con hổ.

Dù rằng anh chẳng thích gì hình con hổ nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc lắm. Con hổ cũng giống con báo – con vật mà cô hay gọi anh…Nếu như là con báo thì anh lại càng cảm thấy có gì đó gợi về của ký ức nhưng không tài nào nhớ ra.

Bà Nông thấy vậy ngẩng ra nhìn theo và cười:

“Đó là con trai tôi, thằng Minh đấy, các cậu thích thì ra mà làm mối cho nó kìa, nó có vẻ cũng thích cô gái đó đấy!”

Hoàng Duy nhìn theo bật cười:

“Ô anh chàng đẹp trai vậy mà cô gái đó không thích sao? Vậy để cháu ra nói chuyện với anh ấy.”

“Để tôi đi cho!” – Mạnh Duy cũng đứng lên.

“Ờ thì cùng đi vậy.” – Rồi hai chàng trai đi ra ngoài.

Đến nơi, Mạnh Duy lên tiếng trước:

“Này anh bạn!”

Minh quay ra, nở nụ cười tươi rói:

“Hai anh là khách của mẹ tôi đúng không?”

“Ừ đúng!”

“Vậy hai anh có chuyện gì cần nhờ tôi?”

Hoàng Duy cười:

“Chúng tôi nghe nói mẹ anh đang thích một cô gái làm con dâu bà ấy nên nói đùa là đi làm mối hộ đây mà! Hí hí hí!”

Nụ cười trên môi Minh tắt ngay, đôi mắt anh buồn rầu. Mạnh Duy thấy vậy liền đi tới vỗ vai:

“Anh bạn cũng thích cô ta chứ gì?”

“…”

“Nếu thích thì anh hãy nói với cô ấy đi, đừng để tình yêu ra đi thì lúc đó sẽ muộn màng lắm đấy!” – Nói đến câu này Mạnh Duy dù đang cười nhưng trái tim lại đau nhói khi nghĩ đến cô, giờ cô cũng ra đi rồi…

“Tôi không thể đâu…”

“Sao lại không thể? Này, tôi yêu ai là tôi phải nói cho bằng được đấy!” – Hoàng Duy vỗ ngực.

“Cô ấy đã không còn đủ dũng cảm để chấp nhận tình cảm của bất cứ ai nữa…”

Cả Hoàng Duy và Mạnh Duy sững sờ.

“Cô ấy nói với tôi cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ từ tận hai tình yêu chứ không phải một. Tình yêu chân thành với cô ấy thì cô ấy không thể yêu được, còn tình yêu mà cô ấy yêu, hy sinh tất cả thì lại bỏ cô ấy theo người con gái khác…”

Song Duy như giật bắn mình không tin vào những gì vừa nghe nữa. Mạnh Duy chạy đến lay mạnh Minh khiến anh cũng phải giật nảy người:

“Cô ấy tên là gì?”

“Sao tôi phải nói với anh?”

“Nói đi, cô ấy tên là gì?”

Thấy Mạnh Duy có vẻ nóng giận, Minh liền đáp:

“Cô ấy được tôi cứu về đây, là người Kinh, tên cô ấy là Vân Hoa.”

Hai chàng trai “vồ” ngay lấy Minh hỏi dồn dập, cô đang ở đây, cô đang ở ngay đây thật sao!!!???

“Cô ấy ở đâu???”

“Anh là ai mà phải hỏi về cô ấy chứ?”

“Nói ngay, đừng để tôi tức giận!!!!” – Mạnh Duy hét lên.

“Anh quá mất lịch sự đấy, tôi không nể khách đâu nhé!!!!” – Minh cũng bực mình.

Hoàng Duy vội đẩy Mạnh Duy ra rồi từ tốn:

“Xin lỗi anh, là tại chúng tôi đang muốn tìm một người và biết đâu có thể là cô gái mà anh nói đến. Anh có thể nói cho tôi biết cô ấy ở đâu không? Nếu cô ấy không phải người chúng tôi cần tìm chúng tôi sẽ đi ngay không làm gì đến cô ấy đâu!”

Minh thấy Hoàng Duy nói vậy cũng dịu lại:

“Tôi nghĩ các anh cứ đợi cô ấy về đi!”

“Sao lại thế?”

“Chỗ cô ấy đang ở trên ngọn núi rất cao và hiểm trở, cô ấy thường hay lên đó mỗi buổi chiều, hầu như ở đây lâu nên cô ấy quen lên núi rồi.”

“Lên đó làm gì chứ?”

“Mỗi khi chiều về là coi như chúng tôi xong việc, cô ấy lại buồn vì nhớ đến chuyện cũ, chứ ban ngày làm việc nên cô ấy quên đi. Mà buồn thì hay ở một mình…”

Hai chàng trai vội vàng chạy đi đến ngọn núi đó. Cả hai phải sững người trước ngọn núi lởm chởm là đá, cao chót vót và nguy hiểm. Làm sao cô gái chân yếu tay mềm như Vân Hoa lại có thể leo lên đó kia chứ? Đến hai chàng trai khoẻ mạnh leo núi như thần còn phải cảm thấy sợ nữa là.

Hoàng Duy cũng rất muốn tìm Hoa nhưng anh hơi nghi:

“Biết đâu cô ấy không phải Vân Hoa mà là người khác thì sao? Hoa đâu biết leo núi huống chi ngọn núi đáng sợ thế này?”

“Không, tôi nhất định phải tìm cho dù đó không phải Vân Hoa!”

“Mạnh Duy, anh có thể leo được không?”

“Là sao?”

“Anh bị bệnh tim còn gì?” (Đừng có ai bảo Hoàng Duy độc mồm độc miệng đó nhá, anh ấy lo cho sức khoẻ Mạnh Duy đấy)

Mạnh Duy lúc này mới nhớ ra căn bệnh của mình cảm thấy lo vô cùng. Leo ngọn núi đáng sợ đã đành, bệnh của anh còn đáng sợ hơn. Ngọn núi cao thế này có thể ảnh hưởng đến anh ít nhiều.

“Mạnh Duy, anh có thể chờ mà. Tí nữa đằng nào cô ấy cũng về.”

Mạnh Duy biết Hoàng Duy quyết định đúng hơn mình nhưng chờ cô trở về ư? Anh không muốn! Nếu cô trở về, cô lại quên anh đi hoà mình vào cuộc sống của người dân tộc thì anh sẽ níu kéo cô như thế nào?

“Cậu quay lại chờ đi, tôi sẽ về luôn!”

“Ừm…” – Hoàng Duy quay lại.

Nhưng anh biết Mạnh Duy sẽ không về.

Quyết tâm của Mạnh Duy lớn hơn bất cứ điều gì.

Quả nhiên, Mạnh Duy đã quyết định leo lên ngọn núi đó. Dù phải chết anh cũng phải lên, anh muốn nhìn thấy cô, tìm lại cô. Ngọn núi đá trơn trượt khiến anh vất vả vô cùng, chân anh nhanh chóng trầy xước. Nhưng anh khá nhanh nhẹn và vì là vận động viên nên anh dễ dàng leo lên, chỉ là núi càng lên cao thì càng hiểm trở. Anh bám tay vào đá núi, mỗi lần bám là đá núi đó lại thấm những giọt máu. Một vùng dãy núi quá hiểm trở đã khiến cho anh đau đớn đến tột cùng, máu chảy thương tích hết mình mẩy, nhưng cái đau đó có là gì không so với nỗi đau khổ và sự giận dữ của anh? Anh giận ai? Giận chính bản thân mình, tất cả đều tại anh! Anh không muốn mất cô, thà bị ngã từ trên núi cao xuống còn hơn là mất đi tình yêu duy nhất mà anh đã yêu.

Cuối cùng anh đã lên đến đỉnh núi. Xung quanh anh lúc này không còn là núi đá hiểm trở nữa mà là cả một vùng đất rộng lớn, không gian thu hết vào tầm mắt anh rồi trải dài ra tới tận cùng chân trời. Nhưng anh không nhìn những thứ đó, bởi anh đang tìm kiếm cô.

Và anh đã thấy cô!

Cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc bồng bềnh bay trong gió đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh của mọi thứ. Dù cô mặc một bộ quần áo nghèo nàn và cô gầy đi, thay đổi nhiều nhưng dù thế nào thì chẳng cần nhìn mặt thì anh mãi mãi nhận ra cô.

“Vân Hoa!!”

Cô giật mình quay lại. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện rõ trước mặt anh. Anh lao tới, ôm cô, siết chặt cô vào lòng mình:

“Anh tìm được em rồi! Anh xin lỗi, anh đáng chết, tất cả là tại anh mà ra! Em đừng bao giờ biến mất thế này nữa được không, anh không thể sống nếu thiếu đi em!”

Nhưng cô gái trong lòng anh không hề phản ứng lại. Lúc sau cô lấy tay đẩy anh nhưng anh quá khoẻ nên cô vẫn phải dựa vào người anh, nhưng một giọng nói lãnh đạm vang ngay bên cạnh tai anh:

“Xin lỗi, tôi không quen anh!”

Mạnh Duy đờ người trước câu đó:

“Em…em nói gì…?”

“Cho hỏi anh là ai vậy ạ?” – Giọng nói đó vẫn vang lên.

Mạnh Duy buông cô gái ra, nhìn kĩ mặt cô. Đây chính là cô, anh không thể nhầm được. Khuôn mặt này, đôi mắt này, anh luôn nhớ, mãi mãi không thể nhầm được với người khác. Tại sao…tại sao cô lại nói như thế với anh? Sao cô lại không nhận ra anh?

“Vân Hoa, anh đây, là anh, Mạnh Duy đây! Anh đã trở về, sao em không nhận ra anh????”

“Mạnh Duy ư? Tôi đâu có biết anh? Anh là khách mới đến sao? Anh biết tôi?” – Cô gái vẫn hỏi.

Mạnh Duy như chết đắng cõi lòng.

Đây chính là quả báo cho việc anh chia tay cô sao?

Cô đã quên anh? Và giờ anh phải chịu nỗi đau mà cô đã từng chịu vì anh?

Định mệnh lại xoay vòng vậy sao?

“Không, em đang nói dối anh! Em nhận ra anh, đúng không? Chỉ là em giận anh, anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh sai!!!”

“Anh nói gì tôi không hiểu…?” – Câu trả lời vẫn phũ phàng như thế.

Sự đau khổ đã biến thành sự tức giận. Mạnh Duy không chịu được nữa. Tại sao cuộc sống lại đối xử với anh như vậy? Tại sao cô lại quên anh? Tại sao???? Tại sao anh lại không thể có câu trả lời thế này!!!!????

Anh lao tới hôn lên môi cô mãnh liệt.

Cô gái ngỡ ngàng rồi vội vàng đẩy anh ra. Nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi cơn giận dữ cực điểm và sự đau khổ như bị ném xuống vực thẳm của anh? Anh ôm chặt lấy cô, đè vào tảng đá núi để cô hết đường thoát và cứ thế hôn cô. Trút vào đó tất cả tình yêu, tất cả nỗi nhớ anh chờ đợi cô thời gian qua, với biết bao nhiêu đau khổ, giận hờn, dằn vặt, chỉ muốn tìm lại cô của ngày nào, muốn tìm lại tình yêu của ngày nào.

Cô gái này không thể là ai khác ngoài Vân Hoa được. Cô không thể quên anh, anh không tin, anh không tin là cô quên anh như vậy!!!!

Phải, cô gái ấy chính là người mà anh yêu thương…

Cô ấy không quên anh…

Nhưng hình bóng anh đã chết trong cô rồi!

Vân Hoa chỉ còn biết đón nhận nụ hôn nồng cháy của Mạnh Duy, nước mắt cô trào ra xen lẫn đau khổ và tủi hờn. Vẫn cái cảm giác như ngày nào, ngọt ngào nhưng lại đắng cay. Cô yêu anh, rất rất yêu anh. Nhưng không thể tìm lại tình yêu đó nữa. Anh đã là người của ngày xưa, cô không muốn gặp lại anh nữa, không bao giờ muốn nữa!

Phải một lúc sau rất lâu Mạnh Duy mới buông cô ra, nhưng BỐP! Anh chỉ nhận một cái tát đầy nhẫn tâm của cô.

“Anh bị điên à??? Anh có biết anh vừa làm cái gì không hả!!???”

“Vậy em nói tôi phải làm thế nào?!!”

“…”

“Em nói đi, tôi phải làm thế nào để em tha thứ cho tôi, em quay lại với tôi? Lẽ nào em hận tôi đến vậy sao? Em có thể ghét tôi, muốn trả thù tôi nếu em quá hận, nhưng lẽ nào đến một cơ hội để tôi làm lại em cũng không thể??”

Hoa như nghẹn đắng khi nghe câu ấy nhưng cô vẫn đáp lại:

“Quay lại ư? Quay lại là sao? Tôi và anh chẳng có gì mà quay lại cả!”

“Vân Hoa!”

Đúng lúc đó Minh cùng người làng, Hoàng Duy lên đến đỉnh núi vì họ lo có chuyện gì xảy ra với Hoa. Hoa chạy đến bên Minh và nói với Mạnh Duy:

“Anh ấy là người tôi yêu, mong anh tôn trọng tôi và hãy tìm đúng người!”

Cả Mạnh Duy và Hoàng Duy đứng đó sững sờ, bàng hoàng trước câu nói ấy.

Minh giật mình, vội đẩy Hoa ra nhưng cô cứ nắm chặt lấy tay anh, còn nói với bà Nông:

“Bác muốn con làm con dâu bác kia mà? Sao bác còn chưa chuẩn bị cưới hỏi gì cho nhanh đi!”

Lời nói lạnh lùng đó đã là mũi dao đâm chết hai trái tim.

Đâm chết một tình yêu lặng thầm chân thành bao năm nay.

Và đâm chết một tình yêu thuỷ chung không bao giờ nhạt phai ngay cả khi ký ức không còn.

Hoàng Duy không nói gì cả vì anh không thể nói được gì nữa.

Mạnh Duy thì như con thú bị thương, trái tim anh đau như xé thành trăm mảnh, anh hét lên một tiếng rồi ngã xuống ngất đi. Vân Hoa nhìn cảnh đó chỉ muốn nhảy xuống vực nhưng cô vẫn bình thản giục Minh:

“Mau đưa em xuống núi!”

Lời cô như ra lệnh nên Minh không còn cách nào khác phải đưa cô xuống, Mạnh Duy cũng được người làng đưa xuống.

Lẽ nào tất cả đến đây đã là kết thúc? (Cái kết thúc đó quyết định vào Angel độc ác này và cmt của cả nhà hớ hớ!!!)

Story 13

Cô giam mình trong căn phòng tối. Nước mắt cứ thế trào ra vì những chuyện gì vừa xảy ra buổi chiều. Một tháng qua ở tại nơi này, cô đã học được nhiều điều từ người dân tộc Nùng, cô chăm chỉ hơn, làm việc giỏi giang nhanh nhẹn hơn và đặc biệt cô rất mạnh mẽ, chẳng bao giờ phải rơi nước mắt yếu đuối như ngày xưa nữa.

Nhưng chiều nay, khi đang ngồi một mình nghe thấy tiếng anh, cô tưởng mọi thứ chỉ là giấc mơ.

Vậy mà là sự thật! Anh trở về!

Cô nhớ anh vô cùng, nỗi hận anh cũng bằng nỗi nhớ. Khi được anh ôm, anh hôn, cô không muốn dứt ra. Nhưng số phận không cho cô ở bên anh nữa. Cô sợ khi phải quay lại bên anh, và cô lại thấy hận vô cùng khi nhớ lại lời của người con gái tên Hồng ấy và cả lời nói phũ phàng anh nói với cô nữa. Cô thề không bao giờ gặp lại anh, cô sẽ làm bất cứ điều gì để anh rời khỏi cô, cho dù là lấy Minh – người mà cô tôn trọng nhưng không hề yêu.

Chỉ có anh mới dễ làm cô khóc thế này…

Nhìn anh quặn đau vì bệnh tim, cô cũng xót xa gấp trăm lần.

Trái tim cô cũng đã chết.

Đã chết nên sẽ không còn ghi nhận hình bóng anh nữa.

Cô cứ thế giam mình trong phòng, chẳng quan tâm người làng đang cứu anh ngoài kia. Mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống, cô vẫn chỉ ngồi ở đó.

“KẸT!!!” Một bóng người bước vào.

Dù mọi thứ rất tối nhưng cô nhận ra đó chính là Minh.

Minh nhìn cô đang ngồi thu lu ở một góc.

“9h đêm rồi, em định ngồi đó đến bao giờ?”

“Mặc kệ em đi!”

“Họ đã về rồi, Mạnh Duy đã tỉnh lại và hai người họ về, em đừng có làm hại mình như vậy nữa.”

“Em biết rồi, anh đừng lo cho em.”

“Em muốn lấy anh thật à?”

“Phải!” – Hoa đáp rất nhanh.

“Có thật là em muốn không? Hay là chỉ để xua đi hình ảnh hai chàng trai đó?”

“Không, em không liên quan đến họ!”

“Vân Hoa, anh không cần em lấy anh làm gì!”

“Tại sao?”

“Anh thích em, nhưng anh không chấp nhận việc em yêu anh, lấy anh như là ép buộc vậy.”

“Em không ép buộc, em tự nguyện!”

“Là trái tim ép buộc em, chứ nếu tự nguyện thì em đã không làm như vậy!” – Minh nói to.

Hoa im lặng. Quả đúng là như vậy…

Cô đứng lên, đi ra ngoài, không muốn nghe anh nói nữa. Ngoài trời vẫn rất tối, ánh trăng sáng vằng vặc nhưng thỉnh thoảng lại có những đám mây đen kéo đến báo hiệu điều gì đó rất đáng sợ. Cô ngắm nhìn cảnh núi rừng ban đêm, gió lạnh thổi qua khiến chính con tim cô cũng buốt giá. Giờ chỉ còn mình cô, chỉ còn mình cô mà thôi…

“Anh biết em là Vân Hoa!” – Một giọng nói vang lên ngay đằng sau.

Cô giật mình quay lại. Hoàng Duy đứng ngay đằng sau thân cây gần đó bước tới chỗ cô. Cô ngỡ ngàng rồi vẫn giữ đôi mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn anh, nhưng thực tình trái tim cô xót xa vô cùng khi thấy đôi mắt buồn thẳm tuyệt vọng của anh.

Anh tiến sát cô, nâng cằm cô lên và gằn giọng:

“Anh hận em!”

Cô cảm thấy như có mũi dao xuyên thẳng chính mình.

“Anh không hận em vì em không yêu anh, điều đó coi như là định mệnh rồi, anh không cần em nữa. Nhưng anh hận em là vì em không hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự!”

“Vậy thế nào là hạnh phúc thực sự?” – Hoa hỏi, vẫn giọng nói vô cảm ấy.

“Hạnh phúc thực sự chính là tình yêu thực sự của em!”

“…”

“Vân Hoa, lúc mà biết Mạnh Duy phản bội em, anh đã điên tiết xin bố mẹ em tiền đến Pháp và dần cho anh ta một trận nhừ tử, lúc đó anh ghét, anh căm hờn Mạnh Duy vô cùng. Nhưng Mạnh Duy chung thủy với em hơn em tưởng nhiều. Anh ấy không bao giờ yêu ai khác ngoài em, kể cả anh ấy không nhớ được ra em ngày xưa thì vẫn cứ chỉ có mình em. Anh ấy bất chấp núi cao ảnh hưởng đến căn bệnh chết người để trèo lên tìm em. Việc cô gái tên Hồng đó, chỉ là cái bẫy của Kiều Duyên, và cũng là tại anh…”

“Không, không phải!”

“Em nghĩ là không phải sao? Anh cũng muốn em yêu anh, nhưng anh cần là cần em hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc sống của em đã có rất nhiều tổn thương rồi. Vân Hoa, anh không cần em nữa, chúng ta đã hứa sẽ làm bạn kia mà! Nếu là bạn thì em cũng hãy tôn trọng anh và nghe theo anh một lần đi.”

“Anh…”

“Hãy quay lại với Mạnh Duy đi! Cuộc sống của anh ấy đã có quá nhiều đau khổ ngăn cản ước mơ của anh ấy và đừng để anh ấy bỏ lại tất cả vì em!”

Lời nói của Hoàng Duy như thức tỉnh mọi thứ trong Vân Hoa. Phải, cô đã từng yêu anh mà chẳng cần anh yêu cô kia mà. Cô yêu anh vì thấy trong biết bao bão tố cuộc đời anh vẫn đứng dậy, quyết tâm đi theo ước mơ của mình. Bệnh tim, mất trí nhớ,…còn bao nhiêu đau khổ nữa nhưng mãi mãi không ngăn cản được anh. Cô đã yêu anh vì điều đó.

Và cho dù là như thế nào, anh cũng không thể rời bỏ được ước mơ của anh vẫn đang dang dở.

Cô vẫn nhớ có một lần, trong khoảng thời gian cô còn ở bên anh, anh rất thích nghe nhạc. Anh nói với cô là anh thích nhất ca khúc Dreaming mà từng nghe trong bộ phim Hàn Quốc rất hay Dream High (Bay cao ước mơ). Lời của bài hát khiến anh vô cùng cảm động, nhất là khi dịch những lời đó ra tiếng Việt:

Tôi đứng nhìn giấc mơ của mình đang nhạt nhoà dần đi

Tôi đứng ngây người

Tôi chẳng có gì, chẳng còn gì cả

Tôi đã nghĩ về việc từ bỏ mọi thứ, thế nhưng…

Thế nhưng tôi lại gượng đứng dậy thêm lần nữa!

Dù ngày hôm qua, bước từng bước

Tôi cẩn trọng bước về phía trước

Con tim nhỏ bé của tôi ngập tràn những lo âu

Thế nhưng tôi vẫn đang ôm chặt những hào hứng

Tôi lảo đảo và đang run rẩy

Thế nhưng, tôi vẫn bước về phía trước

Giấc mơ của tôi ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực.

Khi tôi đang nghĩ suy nếu câu chuyện kết thúc giống như vậy

Nỗi sợ hãi hiển hiện gần bên

Tôi đang do dự thế nhưng…

Tận sâu trong đáy tim mình

Có một nhịp đập không ngừng nghỉ

Nó đang kéo tôi về phía trước…

Cứ hướng về giấc mơ của tôi một ngày nào đó sẽ trở thành sự thực…

Cô quay người chạy đi. Cô sai rồi, cô đã hận anh quá đỗi để quên đi mất ước mơ của anh – thứ đã đưa cô đến với anh. Dù thế nào anh cũng phải thực hiện ước mơ đó, anh không thể buông xuôi. Cô phải ở bên anh, phải như thế…

Con đường núi rất tối và có thể vấp ngã, nhưng cô mặc kệ cứ chạy nhanh xuống đuổi theo anh. Bỏ lại đằng sau một chàng trai đang nở nụ cười, nhưng nụ cười đó đầy đắng cay vô vàn xót xa trong trái tim.

Những hàng cây, đá núi cứ ngăn cản bước chân cô, nhưng không gì có thể ngăn cản tình yêu tìm đến tình yêu.

Cô sực nhớ ra mình ở trên núi, dễ có tiếng vang, liền lấy hơi định gọi anh. Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì có ai đó bịt chặt miệng cô.

Cô quay lại.

Ngỡ ngàng đến tột độ!

Thằng Nghiên – tên nghiện đã khiến cô lạc đến nơi này đang ở đây!

“Tao đợi mãi để chờ được lúc mày xuống núi đi khỏi lũ dân tộc đó mà mày không xuống, giờ mày xuống thì coi như phải là của tao!” – Hắn gầm gừ.

Hoa hoảng hốt giằng tay hắn ra nhưng hắn khoẻ vô cùng, hắn đè cô xuống bụi cây. Hắn đã tức giận vô cùng vì lần trước chưa chiếm được cô, giờ hắn vẫn nung nấu ý định đen tối bẩn thỉu đó. Hắn sẽ không bao giờ để cô thuộc về người khác! Giờ cơ hội đã đến với hắn rồi!

Vân Hoa giãy giụa, cố thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn cứ bịt chặt miệng cô và đưa tay lên áo cô. Cô hoảng sợ, trong phút đó cô nhìn thấy hình bóng Mạnh Duy, cô muốn kêu lên để anh cứu mình nhưng cô không kêu được. Bản năng trỗi dậy, cô liền cắn mạnh vào tay Nghiên khiến hắn giật mình buông ra. Cô dùng hết sức hét lên:

“MẠNH DUY!!!!!!!”

Tiếng hét được núi vang vọng lại khắp bốn phía, cả dân làng người Nùng và Hoàng Duy cũng nghe thấy vội bổ xuống núi.

Và tất nhiên, anh đã nghe thấy.

Sự đau khổ, dằn vặt suýt nữa là lao xuống vực thẳm đã xoá tan đi. Cô! Cô đang gọi anh!

Anh quay người chạy vụt về phía có tiếng hét. Dường như tiếng cô lại dẫn đường cho anh, anh cứ thế chạy mà không biết có chạy đúng không nhưng trái tim mách bảo anh hướng cô đang ở đó. Và anh nhìn thấy cô đang hết sức chống cự lại gã đàn ông đáng chết đó!

Mạnh Duy lao đến nhảy lên giáng một cú đá trọn vẹn vào mặt hắn ta khiến hắn ngã cả ra, mặt đau đến chảy máu vì cú đá như thần của anh. Nhưng Nghiên cũng là xã hội đen chính hiệu, giờ hắn đã mang theo vũ khí. Hắn bình tĩnh lại và rút ra con dao sắc nhọn giấu trong người. Biết sức mình không thể làm gì được Mạnh Duy, hắn liền quay lại phía Vân Hoa.

Mạnh Duy đã nhìn thấy…

Không một giây đắn đo, anh lao tới ôm lấy cô. Con dao đâm xuống phập vào chân anh!

Máu chảy tuôn trào ra!

Hoa hét lên:

“Mạnh Duy!!! Không!!!!”

Mạnh Duy đau đớn vô cùng, anh gục xuống trong vòng tay cô. Tiếng cô vang khắp nơi và người làng Nùng cùng Hoàng Duy đã tìm thấy, họ vội chạy đến khống chế loại người đáng nguyền rủa kia, hắn dù khoẻ nhưng không làm gì được nhiều người như vậy. Còn Hoàng Duy vội giao hắn cho Minh rồi chạy đến chỗ Vân Hoa. Cô đang ôm chặt lấy Mạnh Duy, anh đã ngất đi với đôi chân chảy máu ròng ròng.

“Không, anh ơi, anh tỉnh lại đi, em van anh!!!” – Cô gào khóc.

Mạnh Duy, xin anh hãy tỉnh lại đi!

Sao anh có thể dại dột như vậy???

Có thể vết đâm này không ảnh hưởng gì đến tính mạng anh, anh chỉ là đau quá nên ngất đi thôi…

Nhưng anh có biết nó ảnh hưởng đến cái gì không!!!????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play