Cái gì cũng vậy “vạn sự khởi đầu nan”, đây có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với lớp đặc biệt. Tiểu Anh và 4 anh chàng phải chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tài liệu để lấp lại chỗ trống kiến thức cho họ phải lo bài tập của riêng mình. Tội nhất là cả 2 hội ai ai cũng thức khuya dậy sớm kiên trì học bài, những ngày đầu họ đến lớp với tinh thần uể oải ai cũng ngáp ngủ đôi lúc bọn họ đã ngủ ngục trong lớp. Tất cả luôn giúp đỡ hỗ trợ nhau trong học tập, K.Dung vẫn còn nằm viện nhưng từ sau vụ tan nạn cô nàng bỗng nhiên chăm chỉ hẳn lên tuy vẫn còn trong viện ngày này Yến Vi, T.Hương, Tiểu Anh đến chăm sóc đưa bài vở cho cô nàng. Đến trường những cái nhìn soi mói chăm trọc ai ai cũng 7 người họ. Sau một tuần học hành có lẽ đã quen với tất cả, từ từ Tiểu Anh và 4 anh chàng cũng bớt nỗi lo.
Buổi sáng thứ bảy trong veo Tiểu Anh đứng tại ban công trước lớp nhìn cảnh vật sân trường quay nhìn xuyên qua cửa sổ bên trong lớp các bạn của mình đang chăm chỉ học bài Tiểu Anh thở dài thoải mái:
-Hê….Các bạn ơi! Cố lên nhé, Tiểu Anh cũng cố lên nhé.
-Cậu nói bóng gió vì vậy.
Tuấn Anh cầm thỏi socola đưa cho Tiểu Anh nhìn Tiểu Anh khó hiểu:
-Này, mặt tôi dính lọ sao.
-Đâu có, hình như là cậu ốm hơn lúc trước.(quan tâm mà còn bày đặt)
-Cũng hơi hơi! Nhưng mình nghĩ người mệt hơn là mấy bạn ấy đó, thức khuya dậy sớm bây giờ nhìn ai cũng tội. Tuần sau bắt đầu kiểm tra rồi, ko biết kết quả sẽ ra sao nữa.
-Cậu yên tâm đi, chăm chỉ như thế sẽ có kết quả tốt thôi. Cậu ráng lo cho mình đi tháng này tớ ko để cậu ăn mất bảng điểm đâu.
-Vậy sao! Được cố lên đi…………..Tiểu Anh này đợi cậu.
Tiểu Anh bóc vỏ thỏi sôcôla nhấm nháp Tuấn Anh nhìn con bé bật cười:
-Hóa ra cậu cũng là một con mèo.
Tuấn Anh móc trong túi chiếc khăn tay lau nhẹ vào môi Tiểu Anh, cô bé ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì, Tuấn Anh đưa chiếc khăn lại cho Tiểu Anh:
-Trả cậu nè!
-Khăn của mình! Hóa ra từ hôm đó đến nay cậu còn giữ à,(nhìn chiếc khăn chăm chú)khăn còn rất sạch còn thơm mùi nước hoa của cậu. Chà cậu giữ khăn kĩ quá ha! Cám ơn cậu.
Tuấn Anh bối rối:
-Giữ cái gì chứ! Tôi ko bỏ nó là may cho cậu rồi đó.
Nói xong một mạch anh chàng bỏ đi, Tiểu Anh đứng đó nhún nhìn bước anh chàng đi khó hiểu. Cầm trên tay chiếc khăn Tiểu Anh nhớ lại chuyện hôm ấy tự dưng con bé cầm khăn lau lên trán Tuấn Anh “Tại sao mình lại đưa nó cho cậu ta chứ, cậu ta là cái đồ khó ưa thấy ghét nhất há gì hôm đó mình lại làm vậy”. Con bé vỗ chán nhìn lại thỏi sôcôla đang ăn dở dang. Bỏ hết ý niệm trong đầu cô nàng nhanh chóng đưa vào miệng ăn ngon lành. Cô nàng biết đâu ở dưới lầu có một ánh mắt ghen tị đang nhìn con bé nung nấu một ý định gì đó.
Như những bữa tối thường ngày T.Hương, Yến Vi đến nhà Tiểu Anh học nhóm. Hôm nay đặc biệt hơn khi K.Dung sau khi xuất viện cũng đến. Yến Vi và T.Hương đỡ K.Dung đi vào nhà, Tiểu Anh thấy K.Dung đến con bé mừng lắm:
-K.Dung chào mừng cậu đến nhà mình, chà trông cậu khỏe hơn rồi đó.
K.Dung vui vẻ cười:
-Có gì đâu chứ! Chỉ là chạm chút xíu vào cái bàn ông bác sĩ ông tham lam sợ bệnh viện ko có bệnh nhân hay sao giữ mình lại đó cả tuần nay chán chết đi được.(nhìn khắp nhà Tiểu Anh), Tiểu Anh à! Nhà cậu sang trọng, đẹp và rộng thật đấy cậu như công chúa vậy.
-Hihi, cám ơn cậu nhé K.Dung các cậu cứ ở đây tự nhiên như nhà mình nhé. Vì mình chỉ ở có 1 mình à.
Yến Vi nhìn cô nàng ngưỡng mộ:
-Chà! Hèn chi 1 tuần nay ghé nhà cậu ko thấy ba và mẹ cậu đâu chỉ thấy cậu với mấy người làm và quản gia. Tiểu Anh à! Ba mẹ cậu đâu?
-Mẹ mình mất từ khi mình 5 tuổi, còn ba mình ở với dì.
-Vậy ba cậu có vợ bé sao, cậu có chị em chứ?-K.Dung tò mò hỏi Tiểu Anh.
-Ừ, ba mình có vợ bé mình có được một nhỏ em gái, nó tên là Lam Linh.-con bé hạ giọng như ko muốn nhắc tới.
Cả ba ngạc nhiên đồng thanh: -Lam Linh sao?
Tiểu Anh gật đầu:
-Ừ! Là nó, mình thật có phước khi có đứa em như nó.
Yến Vi sờ chán Tiểu Anh:
-Cậu đâu có nóng đâu. Nè Lam Linh mà là em cậu, cậu có phước quá khi có đứa em vừa chanh chua đanh đá thủ đoạn như hồ ly tinh ấy. Bọn này ghê tởm cô ta thấy mồ, còn cậu xem là hạnh phúc.
Tiểu Anh nhún vai:
-Đành chịu, ai bảo nó là em cùng cha khác mẹ của mình. Cho dù nó tệ hại đến cỡ nào nó cũng là em của mình.
-Tiểu Anh bọn này cho cậu biết nhé. Trên đời này tụi mình ghét ai đi chăng nữa tụi mình có thể tha thứ, nhưng đối với nhỏ Lam Linh là kẻ thù ko đội trời chung với bọn này. Tớ xin phép cậu 1 chuyện nhé, sau này bọn này mà xử lí nó cậu đừng có xen vào là được.-Yến Vi bực mình khi nhắc đến.
-Tùy các cậu, mình ko muốn biết đến, các cô nương làm ơn học bài đi tám hoài.-Tiểu Anh ra lệnh.
Cả 3 cô nàng đứng nghiêm chính chào theo kiểu quan đội rồi kéo nhau lên phòng học. Đang học nửa chừng Yến Vi dừng viết lại hỏi Tiểu Anh:
-Này cậu có bạn trai chưa?
Tiểu Anh lắc đầu nhìn Yến Vi chăm chăm:
-Nè, sao cậu lại hỏi vậy?
-Cậu xinh như thế mà ko có bạn trai cũng uổng nhỉ, mình mà là cậu chắc mình có hàng tá bạn trai rồi và 4princes là một trong số đó
Tiểu Anh cốc vào đầu Yến Vi:
-Thôi đi cô nương bạn trai gì ở đây chứ, tớ nói cho biết nhé quen ai làm ơn 4 tên đó cậu delete giúp cái, quen ai chứ quen đâu 4 tên rắc rối khó ưa ngạo mạn.
K.Dung chen vào:
-Tiểu Anh cậu đúng là ko có mất thẩm mĩ mà, quen bạn trai như thế mới VIP chứ. Mọi người xung quanh sẽ rất là ngưỡng mộ cậu cho mà xem khi xung quanh cậu có hàng tá ánh mắt ghen tị.
-Hứ, tớ cốc thèm. Quen bạn trai chi cho khổ chứ, 4 tên ấy nhất là cái tên Tuấn Anh đúng là cái đồ gian tà, dâm tặc, dê xòm, đê hèn, bỉ ỏi, xấu xa….mà
Vừa nói cô nàng phát tức lên, Yến Vi và K.Dung trọc cô nàng:
-Thế thì nhường lại cho bọn mình đi.-Khánh Dung đề nghị
-Cái gì chứ! Mình đâu là cái gì của họ đâu sao các cậu nói thế!
-Mình thấy cậu đi kè kè với họ tưởng đâu……-Yến Vi cuồn nham hiểm.
-Muốn gì đây hả-Tiểu Anh như bắt được ý đồ của 2 cô nàng.
K.Dung chóp chóp mắt nhìn Tiểu Anh, Yến Vi vuốt ve má của Tiểu Anh:
-Tiểu Anh à! Mình xin cậu tha thiết đấy, cậu giúp bọn mình quen với Tuấn Anh đi nhé!
Tiểu Anh hoảng hốt nhảy toán lên:
-Cái gì! Tuấn Anh hả, các cậu có mù ko vậy!
Yến Vi và K.Dung như bị Tiểu Anh tạt vào mặt gáo nước lạnh, Yến Vi đáp trả:
-Mù hả! Never, cậu mới bị đó người đẹp trai như vậy ko là bạn gái cũng uổng. Quan trọng hơn theo mình điều tra thì cậu ấy vẫn còn chưa có tình đầu, mình mà là người bạn gái đầu tiên của cậu ấy thì thôi tuyệt quá.
Tiểu Anh cố đánh trống lảng:
-Thôi gần khuya rồi, các cậu làm bài tập nhanh đi.
Nhưng K.Dung và Yến Vi lẹ mòm cứ phục kích cô nàng cả hai người mỗi người một bên lôi kéo Tiểu Anh tới lui:
Thấy thế T.Hương vào tiếp Tiểu Anh, Tiểu Anh bực mình dùng hết sức mình la lên:
-Thôi được……..làm ơn cho mình yên nhé………..
Yến Vi và K.Dung buông tay Tiểu Anh ra, Tiểu Anh giao luật:
-Được thôi! Nếu như trong hai cậu trải qua được kì kiểm tra tuần tới, ai điểm cao hơn mình sẽ giúp người đó,ok.
Yến Vi và K.Dung nhìn nhau nhíu mày, đồng thanh nói:
-Được, cậu hứa đấy nhé! Có T.Hương làm chứng đó.
T.Hương gật đầu, Tiểu Anh phòng má thở nhẹ nhõm:
-Được rồi học tiếp đi nhé, cấm ai làm phiền mình đó.
-Bọn tớ biết rồi.
—————————————
Tại nhà Tuấn Anh.
Tuấn Anh và Eric ngồi im lặng làm bài tập, duy chỉ có cái cặp T.Khanh và Jacky cứ lóc chóc ko yên. Jacky dạo này trở nên hiền hẳn cứ luôn bị T.Khanh ăn hiếp.
-Cậu cho cho tớ biết định lí Pytago là phát minh của ai?
Jacky đang suy nghĩ, T.Khanh chơi ác:
-1
-2
-3
Vừa dứt tiếng 3 T.Khanh lập tức đánh cái chát vào đầu Jacky, anh chàng Jacky vừa la lên Pytago, tính từ đầu giờ học cho đến giờ ước tính Jacky đã bị đánh khoảng 20-30 cái. T.Khanh cũng ác trả lời đúng cũng đánh trả lời sai cũng đánh, Jacky nhẫn nhịn thầm nhủ “Đợi đấy T.Khanh mình sẽ trả thù cậu” nhìn T.Khanh đầy tức tối. T.Khanh trừng mắt lên nhìn lại Jacky:
-Cậu nhìn cái gì! Làm bài mau đi!
Jacky tặng T.Khanh một nụ cười duyên:
-T.Khanh đâu có gì đâu tại mình ghen tị với vẻ đẹp trai của cậu thôi mà.
Eric và Tuấn Anh ngồi nghe muốn té ngửa ghế, T.Khanh vuốt tóc cười e ngại:
-Đâu có đâu, cậu cứ nói quá. À! Jacky(nhẹ nhàng) cậu làm bài đi, chỗ đó sai rồi kìa sửa lại đi như vậy mới đúng nè.
Jacky nhìn anh chàng đăm đăm từ lúc Jacky học với T.Khanh đến bây giờ đa phần anh chàng toàn bị đánh với bị mắng nhưng sau câu nói của Jacky T.Khanh như đổi thái độ hẳn tỏ ra đàng hoàng tử tế, Eric quay sang hỏi T.Khanh:
-Nè, sau thường ngày cậu lớn tiếng ăn hiếp Jacky lắm mà. Sao đổi thái độ vậy.
T.Khanh cười:
-Có gì đâu, vì mình là người đẹp trai cho nên mình phải ăn nói đàng hoàng tử tế như vậy mới hoàn hảo chứ.
Tuấn Anh và Eric bụm miệng lại cười, Jacky ngồi đó chề môi “Tên này, đúng thật là dể dụ mà. Hehehe lợi dụng điểm này mình phải cho cậu ta một trận mới được”(trong lòng cười nham hiểm).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT