Tiểu Anh chủ động đứng dậy:

-Chúc mừng sinh nhật nhé Tuấn Anh.

Tuấn Anh ngạc nhiên trước thái độ của Tiểu Anh để đáp lại Tuấn Anh nâng ly cạn hết ly rượu cùng ly 7up của Tiểu Anh, rồi anh chàng đi đến bàn khác(Hú vía ko thôi chuyện lớn lại xảy ra). Trước khi đi anh chàng ko quên nghé tai cô nàng: -Cậu trả con chó của tui chưa đó!

Con bé nói thách: -Mình bảo người ta đem làm món lẩu cầy rồi.

Tuấn Anh thốt hoảng: -Cậu dám, nó mà có mệnh hệ gì tôi thề ko tha cho cậu đó.

-Sợ quá à!(chòm môi)

…………………………

Đến bàn Đ.Tuấn anh chàng Tuấn Anh trau mày:

-Ai trong các cậu đã dẫn cậu ấy đến đây.

-Dẫn ai.-Lam Linh thắc mắc.

-Tiểu Anh!

Hà My, Ngọc Như, T.Khanh, Lam Linh bất ngờ họ nhìn nhau:

-Cậu ấy đâu.-Ngọc Như.

-Đối diện đấy.

-Chà cậu ấy đẹp quá ta, Tuấn Anh à(giật mình).Chẳng lẽ cô gái lúc nãy là cậu ta hả Tuấn Anh.-T.Khanh trố mắt.

-Ừh!

Tất cả im lặng đợi Tuấn Anh đi, cả bàn xúm lại cầu nguyện:

-Cầu trời lạy phật bữa tiệc, sẽ xuông sẻ.

Lam Linh nhìn Tiểu Anh ghen tị con bé này bắt đầu nảy ra ý đồ. Lam Linh kéo Trọng Khanh nói chuyện.

-T.Khanh à! Tụi mình thay đổi không khí đi, kêu ai lên hát đi cho vui.

-Kêu ai bây giờ.

-Hay là kêu nhân vật chính đi kêu luôn Tiểu Anh cho hai người song ca đi.

-Cậu điên ko vậy, hai người đó như vậy là may mắn lắm rồi, họ sáp lại nhau là long trời lỡ đất, cậu muốn bữa tiệc thành bình địa hả.

-Cậu nghĩ xa quá đó, hai người họ cần phải luyện tập cho buổi diễn sắp tới sẵn dịp này, tụi mình thử nghiệm xem họ có ăn ý hay ko?

-Tuấn Anh thì mình ko lo rồi, rồi Tiểu Anh hát ko biết được ko.

-Cậu yên tâm, cứ cho họ kết hợp với nhau đi, Tiểu Anh ko xong thì mình ra giúp chứ có gì đâu.

T.Khanh suy nghĩ một lát: -Được rồi, lỡ có chuyện gì cậu ra giúp đó nhé

-Yên tâm.

Lam Linh đắc ý coi như ý đồ của cô ta sắp hoàn thành, cô ta muốn Tiểu Anh bẻ mặt trước mọi người. Được dịp ngư ông đắc lợi, sẽ lên đấy Tiểu Anh xuống sân khấu, còn cô ta thì được tán dương. Ý đồ con bé này quả là……..tuy ko bẩn nhưng thật xấu bụng.

T.Khanh cầm mic:

-Kính thưa quý vị, để thay đổi không khí hôm nay nhân vật chính của chúng ta sẽ cùng một người bạn của mình đó là bạn Tiểu Anh có một tiết mục muốn dành tặng cho mọi người.

Tuấn Anh đang cầm ly rượu tiếp chuyện với khách, Tiểu Anh đang ngồi ăn bánh socola. Nghe xong cả hai như muốn té ngửa, Tuấn Anh thì cầm chắc ly rượu như muốn nứt, nhìn T.Khanh như muốn ăn tươi nuốt sống, còn nàng thì đang ăn bánh thì muốn mắc nghẹn:

-Tiểu Anh con có sao ko.-dì Lan

-Nước………

Dì Lan đưa nước cho con bé:

-Con ổn rồi thì lên sân khấu đi.

Tuấn Anh và Tiểu Anh cứ như bị chôn vào thế bí, tất cả mọi người thì đang ngóng đợi hai nhân vật chính, T.Khanh hối thúc:

-Mời bạn Tiểu Anh và Tuấn Anh lên sân khấu, đề nghị mọi người vỗ tay hoan nghênh.

Con bé bị dì Lan lôi lên:-Đi đi con

Còn bên phía Tuấn Anh thì bị ba cậu phục kích: -Tuấn Anh, kêu con đó con lên đi.

Đứng trên sân khấu cả hai liếc mắt nhìn nhau như kẻ thù, đây có lẽ không phải là màn song ca mà đúng hơn là khai màn cho trận chiến. Im lặng hồi lâu, T.Khanh nhanh miệng:

-Chào hai nhân vật chính, hai bạn định sẽ tặng cho mọi người tiết mục gì nào.

Tuấn Anh quang sang hỏi Tiểu Anh:

-Cậu biết hát bài gì!

-Ko biết bài nào.-Câu trả lời ngắn ngọn chứa đầy bức xúc.

T.Khanh nài nỉ van xin Tiểu Anh: -Làm ơn cậu đấy, ko thôi mất mặt lắm.

-Nhưng từ nhỏ tớ sống ở Mĩ ngoài nhạc tiếng Anh ra tiếng Việt tớ biết bài nào chết liền á. Mà cậu biết vậy sao gọi bọn này lên đây.

-Ko sao! Cậu thuộc bài lucky chứ!

-Ừh, chỉ có nghe thôi, nếu thuộc thì ko chắc.

-Ok, vậy hát bài đó há.

-(con bé phồng má rồi thở phào),Ừh.

T.Khanh nhiệt liệt giới thiệu:

-Sao đây mời tất cả quý vị thưởng thức bài hát ngọt ngào mang tên là Lucky!

Mọi người cảm thấy thật thú vị, cùng nhau hoan nghênh cùng nhau vỗ tay hò hét.

Anh chàng và cô nàng ngồi trên chiếc ghế dài 8 tắc, Tuấn Anh lãng tử bên cây đàn ghi ta dù có đàn nhạc công nhưng cũng chỉ phí vì ko có sheet nhạc. Cô nàng cầm mic tay cứ rung rung. Từng tiếng nhạc dạo đàn ghi ta nhanh liên hồi, anh chàng bắt đầu mỡ màn những câu hát đầu tiên:

Do you hear me,

(Em có nghe thấy)

I’m talking to you

(Anh nói gì ko)

Across the water across the deep blue ocean

(Xuyên qua mặt nước đại dương xanh sâu thẳm)

Under the open sky, oh my, baby I’m trying

(Dưới bầu trời vời vợi, em yêu của anh đang cố đây)

Tiếng hát của anh chàng như thỏi nam châm siêu hút, nó khiến cho tất cả mọi người phải ngước nhìn, phải dừng lại mọi việc để nghe.

Boy I hear you in my dreams

(Anh à! Em nghe thấy tiếng anh từ trong giấc mơ)

I feel your whisper across the sea

(Em cảm thấy giọng anh thì thầm xuyên qua biển cả)

I keep you with me in my heart

(Em giữ chúng ta ở trong trái tim em)

You make it easier when life gets hard

(Anh làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi cuộc sống khó khăn)

T.Khanh, Lam Linh và tất cả mọi người đều bất ngờ, giọng hát sao trong trẻo ngọt ngào thế, nhẹ nhàng thánh thót. Giọng của cả hai hòa quyện vào nhau, rất chuẩn:

I’m lucky I’m in love with my best friend

(May mắn sao tôi đã yêu cô bạn thân nhất của tôi)

Lucky to have been where I have been

(May mắn làm sao tôi có được nơi tôi thuộc về)

Lucky to be coming home again

(May mắn tôi được trở về máy ấm)

Ooohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh

Đến đoạn khó nhất của bài, ko hề có sự tập trước ko hề có sự chuẩn bị nào cả hai ăn ý, Tiểu Anh lướt nhẹ câu hát trên đôi môi đỏ hồng quyến rũ, anh chàng baby lướt theo sau:

They don’t know how long it takes

(Họ không biết bao thời gian trôi qua)

Waiting for a love like this

(Để chờ đợi một tình yêu như thế)

Every time we say goodbye

(Mỗi khi chúng ta nói tạm biệt)

I wish we had one more kiss

(Tôi ước gì chúng ta có một nu hôn ngọt ngào)

I’ll wait for you I promise you, I will

(Em sẽ đợi anh, anh hứa dấy)

Và ngọt ngào trong những câu hát:

I’m lucky I’m in love with my best friend

Lucky to have been where I have been

Lucky to be coming home again

Lucky we’re in love every way

Lucky to have stayed where we have stayed

Lucky to be coming home someday.

Cả khuôn viên chìm trong im lặng, chỉ còn là tiếng hát của hai bạn trẻ, giọng hát họ cứ ngân vang. Mọi người như bị thôi miên bởi hai tiếng hát ấy. Dù rất ăn ý nhưng trong từng câu hát nhưng biểu cảm chẳng ăn ý tí nào, anh chàng nhìn phải anh chàng nhìn chàng. Hễ ánh mắt chợp thấy nhau lại liếc nhau liên hồi. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay giòn giả của khán giả, người lớn xì xầm, có người hỏi thẳng ba mẹ Tuấn Anh:

-Đó là con dâu tương lại anh chị hả! Nhìn nó với Tuấn Anh xứng đôi quá trời.

Ba mẹ Tuấn Anh chỉ bật cười, nói: -Không phải! Tụi nó chỉ là bạn thôi!.

Hai người bước xuống khán đài, điều đầu tiên họ nghĩ đó chính là tìm T.Khanh tính sổ, T.Khanh linh tính có chuyện ko hay nên anh chàng chạy vào nhà né tránh. Thức ăn chính được đưa lên bàn tiệc của khách quý gồm ba của Tuấn Anh, Tiểu Anh và 3 anh chàng 4princes cộng thêm vài vị quan khách, họ cùng nhau nâng ly cạn vừa nói chuyện vừa gấp thức ăn cho nhau(mấy tiền bối này thương nhau lắm nhỉ, bạn biết sao ko? Vì đơn giản họ từng là bạn học của nhau, còn bây giờ là bạn làm ăn, tuy mỗi người có công ty riêng nhưng họ vẫn cùng nhau góp cổ phần xây dựng công ty chung có tên là TMLA), ba Tuấn Anh gấp thức ăn cho ba Tiểu Anh:

-Này anh ăn đi, lẩu cầy tơ do chính tay đầu bếp bậc nhất làm đấy.

-Anh khách sáo quá.

Đứng nghe hai tiếng “cầy tơ” Tuấn Anh giật mình nhớ lại câu nói của Tiểu Anh: “Mình bảo người ta đem làm món lẩu cầy rồi”. Tuấn Anh hoảng thốt, đi tìm Tiểu Anh:-Chết rồi T.Nhân con chó của mình!

-Nó ra sao!

-Bị mằn lẩu cầy rồi kìa, ba mình với ba cậu với mấy chú đang ăn kìa!-Thằng bé vừa chỉ vừa tức.

-Ai ác quá vậy…….!

Thiện Nhân nói chưa kịp dứt câu, Tuấn Anh đi nhanh tìm bàn Tiểu Anh đang ngồi vừa lầm bầm: -Tiểu Anh trả mạng con chó lại cho tôi! Boo ơi, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu.

Lúc này nhìn mặt Tuấn Anh tội nghiệp như con nít bị mất đồ chơi, thằng bé bắt đầu đi truy lùm Tiểu Anh khắp nơi, lúc này trong dằu anh chàng chỉ biết là phải xử cho cô nàng một trận thật đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play