Do sự tiến triển đột biến trong tình tiết câu chuyện, hơn nữa vì gây dựng một con đường tiến lên phía trước cho tương lai của một xã hội hòa bình và ước mơ hòa bình, đài chúng tôi đã tiến hành một cuộc phỏng vấn nhanh với hai nhân vật chính. Do nội dung cuộc phỏng vấn vô cùng kinh khủng, nên quý vị trước khi coi chương trình này, xin tự chuẩn bị các đồ vật sau:

- Khăn giấy – Có tác dụng lau nước miếng khi buồn cười quá độ.

- Màng bảo vệ máy tính – Có tác dụng bảo vệ màn hình khi bị phun nước vào.

- Răng giả – Nhất định phải bỏ ra đề phòng cười quá lớn khiến răng trôi vào trong cổ họng gây tắc thở.

- Cùng với thốc trị ho – Vì bị sặc nước là điều khó tránh khỏi.

Sau đây là cuộc phỏng vấn với đương sự, trước tiên xin mời bạn Nại Nại – một người mà người gặp thì nản, hoa gặp đành thua, xe gặp thì hỏng – lên trước.

Có điều lúc này bạn Nại Nại vẫn đang ngồi thừ ra ánh mắt nhìn xa xăm, buồn vu vơ, ngồi trên sofa như đang nghĩ ngợi điều gì vậy. Kì thực… haiz… cô chỉ là… haiz… đang ngẩn ngơ mà thôi.

Tạm bỏ qua bạn Nại Nại đang thẫn thờ, xin mời bạn Lôi Kình – Lôi Chấn Tử nổi danh khắp chốn, đẹp trai đến mức làm tất cả mọi người đều chết ngất.

Thật ra, anh đúng là rất đẹp trai. Lúc này tất cả biên tập viên hậu đài chúng tôi đều đã ngất lịm, hiện chỉ còn lại tôi và anh quay phim chưa ngất. Là người mẹ ruột sinh ra Lôi Chấn Tử, tôi không thể nào quên được chuyện hồi nhỏ anh đã tè dầm ra quần, nên hoàn toàn miễn dịch với sự đẹp trai của anh. Còn về phần tại sao anh quay phim vẫn chưa hôn mê thì là do… trước khi thực hiện phỏng vấn này, anh đã chuẩn bị kĩ lưỡng, gắn chiếc gậy cứng để cố định cơ thể.

Nhìn xem! Đây chính là sức hút mãnh liệt của bạn Lôi Chấn Tử.

Xin một tràng pháo tay!

Được! Quay lại chuyện chính. Do sự tác hợp tận tình của Khuynh Thành Đại má – mẹ ruột Lôi Chấn Tử, cuối cùng hai người đã phá bỏ tốc độ yêu đương thông thường giữa những người yêu nhau. Đó là dùng một chiếc hôn để bắt đầu chuyện tình quyến luyến không rời, sợi tơ duyên cắt không đứt giữa hai người. Cho nên nhóm phóng viên số một của chúng tôi đã tiến hành phỏng vấn hai người về chuyện này, sau đây là hiện trường buổi phỏng vấn, chú ý, máy quay số một, action!

Khuynh Thành Đại má: Chào mừng hai người đến với chương trình giải trí này. Ta là mẹ ruột của hai người – Khuynh Thành Đại má. Ta muốn hỏi hai người vài câu hỏi có được không?

Nại Nại (Nhe hàm răng trắng bóng): Đương nhiên!

Lôi Kình (Mặt không chút biểu cảm): Hỏi nhanh lên!

Hừ…, Khuynh Thành Đại má rất phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng!

***

Khuynh Thành Đại má: Xin hỏi lần đầu tiên khi gặp đối phương, cảm giác của hai người như thế nào? Nại Nại mời trả lời trước.

Nại Nại: Anh ta? Không nhớ nữa! Chuyện đó ai mà biết được. Tôi chỉ để tâm đi về phía trước, còn phải để ý coi dưới chân có hòn đá nào không, ngộ nhỡ bị ngã thì sau này khó trang điểm lại lắm! Xin hết.

Lôi Chấn Tử: Cô ta mấy tháng không ăn thịt lợn rồi?

Khuynh Thành Đại má: Hả?

Lôi Chấn Tử (Đau khổ quay mặt đi chỗ khác): Cô ta dám dùng ánh mắt nhìn thịt lợn để nhìn tôi!

Khuynh Thành Đại má: Tiếp theo… đổi chủ đề khác, lợn cái sau khi sinh sản… à nhầm… hai người ghét nhất đối phương ở điểm nào?

Nại Nại: Anh ta không hỏi đã hôn tôi.

Lôi Chấn Tử: Đầu óc ngốc nghếch, đơn thuần, không biết cách bảo vệ bản thân.

Khuynh Thành Đại má lắc đầu bất lực, vẽ một dấu X lớn trên cuốn sổ phỏng vấn. Sau đó hỏi tiếp: “Thế cảm giác khi hôn thế nào?”

Nại Nại: Cái này không tiện trả lời, hiện trường nhiều người quá.

Lôi Chấn Tử: Rất ngọt! Có chútương vị ớt Tứ Xuyên.

“Khi môi chạm môi, trong đầu hai người nghĩ cái gì?” Khuynh Thành Đại má không cam tâm, tiếp tục khai thác sâu hơn.

Nại Nại (Mặt đỏ như quả cà chua): Kỹ thuật hôn của anh ta rất tuyệt!

Lôi Chấn Tử: Rốt cuộc thì khi nào cô ấy mới chịu nhắm mắt lại?

Khuynh Thành Đại má: Haiz! Đổi chủ đề khác vậy. Hai người thấy có cơ hội tiếp tục phát triển không?

Nại Nại: Cái gì? Thật quá vô nhân đạo! Anh ta là xã hội đen đó! Bà bảo tôi phát triển sao?

Lôi Chấn Tử: Vớ vẩn! Không phát triển tiếp thì tôi hôn cô ấy làm gì?

Khuynh Thành Đại má (run run hỏi tiếp): Điều mọi người quan tâm nhất lúc này chính là hướng phát triển trong tương lai của hai người, hai người sẽ phát triển theo kiểu mãnh liệt ồ ạt hay tiếp tục theo kiểu ngốc nghếch yên ổn?

Nại Nại (dí dí hai ngón tay vào nhau, đầy ngượng ngùng): Tôi là kẻ ngốc nghếch, nên cũng chẳng còn cách nào khác.

Lôi Chấn Tử: Ngoại trừ việc trêu đùa với cảnh sát và ngủ cùng Nại Nại ra, thật ra tôi rất bận.

Khuynh Thành Đại má: Ý cậu là sẽ nhanh chóng thúc đẩy sao?

Lôi Chấn Tử (Lạnh lùng liếc Đại má): Bà là vô gian đạo?

Khuynh Thành Đại má (Rút chiếc chổi sau lưng tức giận ném qua phía đó): Thằng con hư đốn này dám nghi ngờ mẹ anh như thế hả? Đồ hư đốn, đồ hư đốn… (một vạn lần…)

Khuynh Thành Đại má (Sau khi bớt giận, tiếp tục đặt câu hỏi): Xin hỏi, đối với biểu hiện của hai người tối nay, có bình phẩm gì?

Nại Nại: Tôi hy vọng sau khi ngủ dậy sẽ không bao giờ phải gặp lại anh ta nữa.

Lôi Chấn Tử: Có lẽ phải tìm xem gần đây có khách sạn nào không.

Khuynh Thành Đại má: Đối với cảnh H[1] trên bệ bếp mà mọi người vô cùng mong đợi, hai người có kiến nghị gì không?

Nại Nại (Hướng về phía mặt trăng cảm thán): Mặt trăngi hôm nay thật tròn!

Lôi Chấn Tử: Bệ bếp hơi bị lạnh, đổi sang sàn nhà được không?

Khuynh Thành Đại má: Với đề nghị của mọi người rằng họ muốn hai người sử dụng đạo cụ và bơ, mù tạc cùng với những gia vị khác, hai người thấy thế nào?

Nại Nại: Tôi không muốn làm cô gái khỏa thân bày thức ăn.[2]

Lôi Chấn Tử (cười nham hiểm): Ai đưa ra đề nghị? Đứng lên tôi xem!

Người Khuynh Thành Đại má run lên, cười ngượng ngùng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hai người muốn H như thế nào?”

Nại Nại (Trán toát mồ hôi lạnh): Cái này… tôi thế nào cũng được.

Lôi Chấn Tử: Chỉ cần Nại Nại chịu được, tôi thế nào cũng được.

Khuynh Thành Đại má: Nếu như nhất định phải nói ra, hai người muốn nói gì?

Nại Nại: Xin tác giả và độc giả chú ý đến thân phận con gái nhà lành của tôi.

Lôi Chấn Tử: Nhanh lên, mau lên, đã kéo đến bảy chương rồi, còn định kéo đến bao giờ nữa?

Lần này Khuynh Thành Đại má phừng phừng tức giận, lấy quả chùy ra gõ lên đầu Lôi Chấn Tử. T thối! Mới có bảy chương, lão nương đây còn chuẩn bị viết hơn 50 chương. Hai người chưa gì đã H rồi thì ta viết cái gì? Anh nói xem, ta viết cái gì? (Gào thét một vạn lần…)

Khuynh Thành Đại má (máy quay vừa lướt qua, liền trở lại khuôn mặt hiền từ): Được! Câu hỏi cuối cùng, là một câu hỏi có chiều sâu, đề nghị nói ra suy nghĩ của bạn. Hai người nghĩ xã hội đen chuyên làm cái gì?

Nại Nại: Không phải tivi đều nói rõ cả rồi à? Bà già vậy rồi mà đến giờ không coi tivi sao? Thế còn điện ảnh? Điện ảnh cũng không xem à? Trời đất ơi! Lôi Chấn Tử ơi! Mau lại đây cùng tôi ngắm thượng đế.

Lôi Chấn Tử: Câu hỏi chán ngắt này ai nghĩ ra thế? Chẳng trách tỉ suất xem đài lại thấp như vậy.

Gru…Khuynh Thành Đại má tức điên người, miệng không ngừng co giật, hận là không cắn chết được hai tên vô lương tâm này.

Lôi Chấn Tử (Liếc Khuynh Thành Đại má đang trong trạng thái phát khùng, bĩu môi hỏi): Đã xong chưa?

Khuynh Thành Đại má: Hả? Xong rồi!

Lôi Chấn Tử: Xong rồi thì chúng tôi đi đây.

Khuynh Thanh đại má (Nước mắt ròng ròng): Hai người vội vàng định đi đâu thế?

Lôi Chấn Tử: Thay trang phục, cảnh sau tôi còn phải xuất hiện.

Nại Nại (Không nhịn được phải nói thầm): Anh hơi tàn nhẫn với người già đó.

Lôi Chấn Tử (Hơi nhếch mép lên, dự báo trước của cơn bùng nổ): Bà ta thích giả vờ già, chứ cũng 8x thôi.

Nại Nại: Thật không? (Nhanh chóng chạy ra hỏi Khuynh Thành Đại má): Bà là 8x à?

Khuynh Thành Đại má (Cười ngượng): Tôi trông hơi già, nhưng chính xác là dân 8x.

Nại Nại (Ném giày cao gót vào mặt Đại má): Đồ lừa đảo! Lừa người ta! Một đứa nhóc con mà dám dụ dỗ hai người lớn chúng tôi…

Lôi Chấn Tử (Bước tới ôm vai Nại Nại một cách thân mật): Ngoan nào, cưng! Chúng ta không chấp bà ta.

Sau khi bóng hai người họ ngày càng xa, Khuynh Thành Đại má tiếp tục xuất hiện trước ống kính.

Mặt đầy vết giày, trong lòng uất ức: “Tôi có bạc đãi gì bọn họ đâu? Sao lại bị đối xử như thế này? Không phải lúc nãy vừa sắp đặt cho hai người hôn nhau sao?”

Phía dưới có người nói vọng lên: “Họ gặp nhau lâu thế rồi, bây giờ mới cho họ hôn một lần. Đúng là mẹ ghẻ!”

Khuynh Thành Đại má: “Thế thì cũng không được ngược đãi mẹ ruột của mình! Đúng là có vợ rồi quên luôn mẹ!”

Đúng lúc đó, cửa bật mạnh ra, Lữ Nghị từ đâu rơi xuống, tức giận hỏi Đại má: “Họ Thuấn kia, bà nói xem bà muốn làm gì? Tại sao nhân vật nam phụ của bà toàn bị đả kích đến chết đi sống lại?”

Khuynh Thành Đại má cười hiền từ đáp: “Vợ cậu sắp xuất hiện rồi, thế vẫn chưa được sao?”

Lữ Nghị: Tôi không cần cô ta! Tôi muốn Nại Nại!

Khuynh Thành Đại má cười ngại: “Nhưng Nại Nại không có thời gian để diễn.”

Lữ Nghị kiên quyết: Không biết đâu! Tôi muốn Nại Nại!

Khuynh Thành Đại má cười gượng nói: “Hay để tôi tìm cho cậu một người khác…”

Lữ Nghị: Không biết đâu! Tôi chỉ muốn Nại Nại thôi.

Khuynh Thành Đại má nổi giận đùng đùng, quay người lại tung một cú liên hoàn cước rất oai phong thấy Lữ Nghị hóa thành một ngôi sao băng trên bầu trời lao vút đi. Đúng là phiền chết đi được! Nại Nại… Nại Nại, không biết nói cái gì khác sao?

***

Đúng lúc này, anh quay phim đột ngột nói: Khuynh Thành Đại má, đến giờ quảng cáo rồi, 10, 9, 8…

Hả? Chỉ còn một câu kết cuối cùng?

Khuynh Thành đại má cau mày suy nghĩ, cuối cùng hướng về ống kính máy quay nói: “Đến nhà chúng tôi ăn ngon uống ngon, ăn ngon uống ngon, ăn ngon uống ngon xong đừng quên nói một tiếng tốt, cảm ơn.”

Thế là một quảng cáo nước xịt miệng nào đó che lấp mất bộ mặt già nua bị thời gian làm phai tàn của Khuynh Thành Đại má, rất có ẩn ý giống như chuyện nước Anh tám phút[3].

Cảm ơn đã theo dõi.

[1] H: trong tiếng trung để chỉ xxx

[2] Ở Nhật Bản có những bữa tiệc bày thức ăn trên người những cô gái khỏa thân.

[3] Một cách để chỉ sự buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play