Rượu nhà Nại Nại trước giờ rất ngon, không khí trên bàn tiệc rượu lại càng vui vẻ.

Từ bà ngoại 80 tuổi đến các anh chị em họ đều là tửu lâm cao thủ. Sư đoàn kính rượu do mẹ Nại Nại dẫn đầu chiến đấu trong mọi gian khổ, không trận nào không thắng, trước giờ chưa có tù binh nào toàn mạng vượt qua.

Vậy nên sau mỗi lần Lữ Nghị ăn Tết ở nhà Nại Nại lên Bắc Kinh đều phải húp cháo dưỡng dạ dày một tháng trời. Mẹ Nại Nại biết được, thường dùng một câu khinh bỉ: “Đúng là vô dụng, một chút khí khái nam nhi cũng không có.”

Lôi Kình thì phừng phừng khí khái nam nhi, nên lần này cuối cùng cũng diễn ra trận quyết đấu ác liệt giữa các cao thủ.

***

Mặc dù nói hai bình rươụ này đã để rất lâu, khi mở nắp ra chỉ còn lại quá một nửa, mẹ Nại Nại cũng không giải thích nhiều, chỉ rót một ly rồi nói: “Con gái dứt ruột sinh ra, tôi cũng hiểu nó nhất, vì vậy tôi không cần phải nói nhiều. Trái tim nó ở chỗ nào cũng không cản được, sau này lúc muốn đối xử không tốt với Nại Nại thì nhớ lại ly rượu này là được.”

Lôi Kình vừa ngửi mùi là biết rượu này tuyệt đối không phải loại thường, anh đứng dậy, nắm chặt tay Nại Nại, nói kiên định: “Cháu tuyệt đối sẽ xứng đáng với ly rượu này.” Nói xong anh liền nâng ly cạn sạch.

Mẹ Nại Nại thấy Lôi Kình sảng khoái, trong người chí khí ngút trời, liền đẩy cả hai bình rượu đến trước mặt anh: “Tôi đoán mấy thứ này cũng chẳng làm khó được cậu, cho nên cậu cứ uống hết đi.”

Cái này… Lần này Lôi Kình cười không nổi. Lúc nãy cứ nghĩ rằng chiến thắng nằm chắc trong tay, biểu hiện có đôi chút đắc ý quá, kết quả lại bị mẹ Nại Nại ra chiêu hiểm.

Lần này ngang dọc đều chết, không phải chỉ có hai cân rượu thôi sao, uống là được chứ gì?

***

“Nại Nại!” Lôi Kình gọi lớn.

Nại Nại lườm anh một cái, cả tối gọi tới hơn hai trăm lần rồi, anh có phiền hay không: “Cái gì?”

Lôi Kình không phải không uống được mà vì rượu này lâu năm quá, lại thêm mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, hăng hái quá, một lần uống hết hai bình rượu nên nhìn cái gì cũng thành hai. Biết chắc chắn sẽ mất mặt, anh nhanh chóng cất bước ra ngoài, nhưng tay vẫn không quên níu lấy Nại Nại. Theo lời mẹ Nại Nại nói thì đã uống say đến mức ấy mà vẫn không quên mất vợ mình.

Anh đương nhiên không thể quên cô được, khó khăn lắm mới thu nạp được bảo vật về mình sao có thể dễ dàng để tuột mất? Thế là anh nắm tay Nại Nại mà mắt cứ lim dim: “Nói rồi nhé, phải làm nhanh lên.”

Nại Nại bật cười gõ đầu anh nói: “Làm cái gì?”

“Kết hôn.” Anh khó nhọc thốt ra hai chữ này, lúc này trong mắt đã có đến năm, sáu Nại Nại rồi, nhưng cảm giác ở tay vẫn vô cùng chân thực, nóng hôi hổi, ấm áp vô biên.

“Cứ thế này mà kết hôn? Anh cam tâm không?” Lôi Kình sau khi say rượu trông ngốc ngốc đáng yêu. Nại Nại đột nhiên lại muốn trêu chọc anh, ép anh nói ra lời thật lòng.

“Đừng nói những lời ngốc nghếch.” Lôi Kình không vui tựa vào người Nại Nại, mặt nghiêm nghị ra lệnh: “Nghiêm túc đi.”

“Đây mà anh gọi là cầu hôn sao?” Nại Nại hất hàm đắc ý.

“Sao lại lắm chuyện thế, vậy em tưởng tôi đang tán gẫu sao?” Lôi Kình kéo cô lên giường, người nồng hơi rượu nằm lên người cô.

“Lôi Kình, em nói cho anh biết. Đừng tưởng qua ải của mẹ em là xong nhé. Phép tắc cần có vẫn phải có đấy.” Nại Nại chỉ tay vào ngực anh ra lệnh.

Lôi Kình cau mày nhăn mặt, giọng ồm ồm: “Còn có phép tắc gì nữa?”

“Anh… anh… anh đến giờ vẫn chưa cầu hôn đâu đấy.” Nại Nại đỏ mặt chỉ ra thiếu sót.

“Tôi cầu hôn rồi.” Định nhân lúc anh say mà coi anh là kẻ hồ đồ chắc. Không có cửa!

“Lúc nào?” Nại Nại trợn tròn mắt, mãi không nhớ nổi là lúc nào.

“Thì mấy ngày trước, tôi nói với em, hay là chúng mình kết hôn đi.” Lôi Kình thô bạo kéo Nại Nại ra trước mặt, nghiêm túc nói.

“Thế mà gọi là cầu hôn? Chẳng có hoa cũng không có nhẫn!” Nại Nại nhớ lại thì đúng là có chuyện đó, nhưng nghĩ kĩ thì hình như còn thiếu cái gì đó. Đúng rồi, thiếu nhẫn và hoa!

“Không phải hoa cũng tặng rồi sao?” Lôi Kình càng cau mày.

“Lúc nào cơ?” Nại Nại chỉ muốn nôn ra máu. Nếu như không phải bộ dạng nghiêm túc của anh, cô còn tưởng bản thân bị mắc chứng đãng trí của người già. Lúc nào tặng hoa chứ?

“Chính là lần bên ngoài văn phòng đó, em còn nói hoa bách hợp rất đẹp.” Lôi Kình tốt bụng nhắc cho người phụ nữ hồ đồ này.

“Lôi Kình, anh chết đi cho rảnh, ai lại tính như thế? Té ra anh tính tất cả mọi thứ trước đây nữa rồi coi như là cầu hôn? Không có chuyện dễ dàng vậy đâu, anh tốt nhất là cầu hôn em tử tế. Nếu không em không thèm gả cho anh, đem con về nhà mẹ.” Nại Nại cuối cùng cũng bùng phát, lườm Lôi Kình đợi hồi âm.

Nhưng người trước mặt đang dần chìm vào mê man, hơi thở ngày càng chậm lại, không nói thêm lời nào thì sẽ chìm sâu vào giấc ngủ.

Cô bốc hỏa, lắc mạnh đầu anh: “Lôi Kình, em cảnh cáo nếu anh còn không đồng ý, em sẽ đi thật đấy.”

Lôi Kình mãi chẳng nói gì, sốt ruột ôm cô vào lòng nói: “Làm loạn gì thế? Đừng ồn ào nữa, hôm nay ngoan ngoãn ngủ đi, mai tôi sẽ cầu hôn.”

Nại Nại bị anh ôm chặt vào lòng cảm thấy rất ngọt ngào hạnh phúc, tuy vẫn đang tức chỉ quở trách một câu: “Chưa từng gặp tình cảnh này, cầu hôn còn có dự báo…”

***

Hứa Thụy Dương nghiêm túc nói với Lôi Kình: “Kình ca, chuyện này em không giúp anh được rồi. Anh phải biết là chưa có cô gái nào làm em mất công tốn sức thế đâu.”

Hồng Cao Viễn thì đứng khoanh tay bên cửa sổ trông rất bí ẩn, không nói lời nào.

“Hay để Lão Thất làm đi. Hắn biết nhiều cách làm phụ nữ vui vẻ. Anh xem công ty của nó bao nhiêu em người mẫu, em nào chả ngọt ngào rực lửa khiến người ta chết đi sống lại?” Lão Ngũ đưa ra lựa chọn hợp lí.

Lôi Kình mỉm cười quay sang nhìn Lão Thất, Lão Thất thì quay lại nhìn Lão Ngũ: “Mày thật lắm chuyện, ai bảo ngày xưa mày chọn ngành luật chứ không phải quản lí?”

“Nói lăng nhăng, quản lí với tán gái thì có liên quan nhau chắc? Nói trắng ra vẫn là vấn đề nhân phẩm của mày thôi, tao chẳng buồn nói gì mày nữa.” Lão Ngũ quen đấu qua tranh lại, đấu khẩu cũng là sở thích kì quái của hai anh em họ.

“Hai đứa đã xong chưa?” Lôi Kình quát một tiếng. Dạo này tính cách anh càng ngày càng tệ, thế nhưng trước mặt Nại Nại lại chẳng mấy khi nổi nóng, lúc giận cũng chỉ mỉm cười.

Cái này có phải có chút… có chút ngang ngạnh ở xó nhà không?

Lôi Kình đang chột dạ đã kịp thời lấy lại bình tĩnh, quay qua nở nụ cười thiện chí nhất với hai anh em họ La đang ngây người ngạc nhiên: “Được rồi, thích học gì thì cứ học, có thể học và áp dụng coi như không uổng công. Nói đi, đứa nào có ý kiến hay?”

“Thực ra cầu hôn rất đơn giản, chỉ cần nhẫn và hoa tươi thôi. Nhẫn chị dâu đeo cỡ nào, chúng ta sẽ đi mua. Hoa thì để Hứa Thụy Dương đi mua, rồi tìm một địa điểm lãng mạn, không khí ngọt ngào là chị dâu OK ngay ấy mà.” Lão Thất nói xong liền vỗ tay, khuôn mặt đầy tự tin khiến người nghe không thể không tin tưởng vào lời nói của hắn.

Lôi Kình cũng chẳng có ý kiến nào khác, chỉ biết nói: “Những cái khác đều ổn, có điều kích cỡ nhẫn…”

“Cái này phải xem công lực của Kình ca rồi, tốt nhất là kiếm được số đo, nếu không to hoặc nhỏ đều làm chị dâu cụt hứng đấy.” Lão Thất cười nói.

Lôi Kình đồng ý một tiếng, cúi đầu không nói gì thêm, đầu óc mãi suy nghĩ coi phải làm thế nào để kiếm được kích cỡ chiếc nhẫn cho Nại Nại.

Lúc Nại Nại ngủ trưa, tự dưng cảm thấy ngón áp út tay trái bị vật gì nho nhỏ thít chặt, cô khó chịu liền rút tay lại, đặt lên bụng. Nhưng chỉ vài phút sau lại thấy có vật gì đó buộc vào đó.

Cô lén ti hí mắt thì thấy Lôi Kình đang nghiêm mặt nằm trên giường, tay như cầm một sợi chỉ.

Anh đang làm gì nhỉ?

Sợi chỉ đen nhẹ luồn vào ngón tay bé nhỏ của cô, sau đó nhẹ nhàng buộc lại. Hai đầu sợ chỉ vừa khớp lại, anh cẩn thận đánh dấu rồi thu sợi chỉ lại. Mọi cử chỉ hành động đều không lọt qua mắt Nại Nại.

Lôi Kình hài lòng thu lại sợi chỉ rồi nhẹ nhàng trèo xuống giường, đi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh không quay đầu lại, nếu không sẽ phát hiện Nại Nại đang nén cười khổ sở, nụ cười đến tận mang tai.

***

Trước giờ Nại Nại đều nghĩ Lôi Kình chẳng biết mấy kiểu cầu hôn lãng mạn gì hết, kết quả khiến cô giật cả mình.

Sáu giờ tối, Hứa Thuỵ Dương đợi cô dưới sảnh. Vì nghĩ cho đứa con trong bụng nên Lôi Kình đã ra lệnh Nại Nại chỉ được đi giày và quần áo thể thao, để phối hợp với quần áo thì đành buộc tóc bình thường. Nhưng đến lúc lên xe, đến địa điểm hẹn cô mới phát hiện bộ quần áo này hơi tuỳ tiện quá, không xứng với công sức chuẩn bị của Lôi Kình.

Cảnh đêm tuyệt đẹp trên tầng thượng hiện lên trước mắt, hơn nữa cả căn phòng tràn ngập hoa bách hợp. Nụ cười anh lấp lánh dưới ánh nến lãng mạn, cảnh đêm của thủ đô lộng lẫy chẳng qua cũng chỉ làm nền cho màn cầu hôn thế kỉ này.

Nại Nại hoàn toàn không ngờ vào lần thứ hai xuất giá, lại có thể được người ta coi như bảo bối, càng không ngờ người ngạo mạn bá khí như anh lại có thể chuẩn bị cho cô một buổi cầu hôn khó quên thế này.

Phía ngoài cửa sổ lớn là một thủ đô rực rỡ đèn điện, tất cả kiến trúc đều mang đậm chất lịch sử cổ kính. Giàn đèn neon hiện đại như đang chiếu sáng hồi ức của cô, một giấc mộng từ quá khứ đến hiện tại, giống như thời gian chưa trôi qua, cô vẫn là một thiếu nữ mong chờ tình yêu. Tất cả mọi sai lầm đều còn kịp để sửa chữa, cô vẫn còn cơ hội để tìm cho mình tình yêu chân thực.

Chính vào lúc bản thân vẫn còn tin vào tình yêu, vào lúc vẫn còn chút không cam tâm, cô bằng lòng đánh cược lần nữa. Dù cho chỉ được 10 năm, 20 năm thì cũng không thể vì bị tổn thương mà lui bước. Vấp ngã thì đứng dậy, lại vấp ngã thì lại đứng lên, cho dù cả đời liên tiếp vấp ngã và đứng dậy thì cũng không hối hận. Bởi vì có nếm trải hết mọi vui sướng buồn khổ trên đời thì mới xứng đáng sống kiếp người.

Lôi Kình thấy Nại Nại không nói gì, cho rằng cô không thích điều gì đó: “Đây đều là chủ ý của Lão Thất, nếu em không thích thì tôi cũng chịu thôi.”

Nại Nại lắc đầu: “Không, em rất thích.”

Lôi Kình ôm lấy cô nói: “Lần này thì đừng có bảo tôi chưa cầu hôn em đấy. Nhẫn cũng mua cho em rồi đây. Bấy giờ tôi trịnh trọng vào vấn đề, Tần Nại Nại, đừng nghĩ tới cái khác nữa, mau kết hôn thôi.”

Lời cầu hôn kiểu gì thế này?

Cả bầu không khí lãng mạn trước đó đã bị câu nói này phá huỷ hết. Trước mặt, chai sâm panh đặt trong chậu nước đã vẫn đang bốc lên làn khói trắng, hoa hồng trên bàn kết thành ba chữ ILU, tất cả đều công cốc.

Nại Nại quay đầu nói: “Anh không th nói lời nào ngọt ngào hơn à?”

Lôi Kình cau mày: “Thế này mà chưa ngọt ngào?”

“Anh phải nói, Nại Nại, tôi yêu em, em lấy tôi nhé.” Nại Nại muốn làm mẫu cho Lôi Kình, nhưng ngay khi vừa nói xong thì cả người run lên. Lời lẽ này quá kì dị, nghe thôi đã muốn nôn, chứ đừng nói nó còn được phát ra từ miệng của Lôi Kình, đúng là chuyện không tưởng!

“Tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc những việc thực tế hơn, ví dụ lúc nào tổ chức hôn lễ, sinh con rồi đặt tên là gì.” Lôi Kình nghiêm túc nói.

“Anh định qua loa cho xong chuyện hả?” Nại Nại không cam tâm, quyết không bỏ qua cho Lôi Kình.

Anh xoa nhẹ đầu cô nói: “Được rồi, để ý nhiều những thứ hư vô ấy làm gì, em không đói sao?”

Lôi Kình quá hiểu Nại Nại, cứ đến mùa đông là cô ăn rất ngon miệng, sau khi có con càng được thể ăn uống thả phanh. Không chỉ riêng mình Hồng Cao Viễn bị ép phải đi mua thịt xiên nướng, thậm chí cả Hứa Thuỵ Dương và anh em nhà họ La đều không thoát nổi, chứ đừng nói nửa đêm Lôi Kình bị dựng dậy lái xe đi mua những thứ cô thèm.

Cho nên lấy đồ ăn tuyệt hảo để dụ dỗ Nại Nại quên đi chuyện khác thật quá cao minh.

Quả nhiên không sai, Nại Nại nhìn thấy bàn thức ăn ngon tuyệt thì chẳng mấy để tâm đến những nghi thức hư vô kia nữa. Chỉ là lúc ngồi xuống cô vẫn không quên nói: “Nhưng quỳ xuống cầu hôn thì không miễn được, cả việc đeo nhẫn nữa.”

Lôi Kình quay lại, cửa phòng đã đóng chặt, các huynh đệ cũng không có mặt tại đây nữa, quỳ thì quỳ, dù gì cũng chẳng ai nhìn thấy.

Thực ra Nại Nại chỉ định làm khó Lôi Kình một tẹo, chỉ cần anh nũng nịu, nịnh nọt một lúc thì cô sẽ buông tha. Nhưng ai ngờ tên này lại quỳ xuống thật, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, liên hồi trốn tránh: “Không cần đâu, để em tự làm.”

Nại Nại lấy nhẫn khỏi tay anh tự đeo vào ngón áp út, không to không nhỏ, vừa xinh. Nhớ lại bộ dạng lén lút đo kích cỡ tay cô hôm đấy thật buồn cười, thế là cô nịnh anh: “Kim cương to quá, bao nhiêu cara thế?”

Lôi Kình cũng chả kì vọng cô đỡ anh dậy khi cô vẫn đang ngắm nghía hạt kim cương, nên tự mình phủi đùi đứng dậy: “6 cara, là kim cương Nam Phi.”

Nại Nại chặc lưỡi: “Đắt quá, cỡ giá một căn biệt thự đấy!”

Lôi Kình ôm lấy cô từ phía sau, cắn yêu tai cô nói: “Không đắt, em còn quý giá hơn nhiều lần.”

Nại Nại cảm động vì câu nói của anh: “Anh thật biết dỗ dành người khác.”

“Anh còn biết nhiều cái khác nữa…” Lôi Kình cúi đầu cười gian xảo: “Hay là, thử xem sao nhỉ?”

“Anh… ở đây không thoải mái?” Nói ra cũng lâu rồi không lam cái đó, Nại Nại cũng cảm thấy nhớ nhung.

Lôi Kình bế cô đặt lên bàn, nửa bàn bày đầy hoa hồng càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, anh chậm rãi cởi khuy áo cô, vuốt ve ngực cô, đang đam mê vẫn không quên hỏi: “Chắc không vấn đề gì chứ?”

“Không biết.” Cô nói không rõ lời, chân tay cùng lâm trận, kéo lấy áo và thắt lưng của anh.

Lôi Kình đứng thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang mơ màng trên bàn: “Em lại còn không biết?”

“Tại sao em lại phải biế lặng người trước câu hỏi của anh.

“Vậy thì thôi đi, nhỡ làm con bị thương thì sao?” Lôi Kình chỉnh lại trang phục cho cô, ảo não thầm nghĩ: Lần trước là bà cô của cô, còn lần này thì là con của anh. Nếu sau này có ai nữa đến ngăn cản họ ân ái, chắc anh cũng không thấy quái lạ nữa. Dù gì anh cũng đã gặp hai người thân thích rồi, những người khác ư, chỉ là ruồi muỗi thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play