Lưu Uyển Nhược

Cởi hết xiêm y, từ từ tiến vào dục thùng, thoải mái ngâm mình trong nước nóng, khóe môi luôn hiện hữu nụ cười vui vẻ, vì năm ngày sau, nàng chính thức được hắn công nhận, đều này khiến tâm trạng nàng nở hoa, vui sướng không gì bằng.

“Tiểu thơ, tiểu Châu đã thám thính ra, Lâm công tử là bị…là bị…” lúc này, đang giúp tiểu thơ chải đầu, thì bị nàng rặn hỏi, tiểu Châu khó muốn nói nhưng rồi lại thôi.

“Tiểu Châu, từ khi nào mà muội lại ăn nói lấp lửng, Lâm công tử kia bị như thế nào?” tự ngắm mình trong gương, nàng vẫn mang tâm trạng vui vui vẻ vẻ hỏi.

Thở dài, tiểu Châu biết, không có nàng nói, vẫn có những tam cô lục bà kia nói, nên nàng phong vân kinh đạm nói “Là Kỷ công tử đã đánh tới y ra bộ dạng này” nói ra thật không tin, không phải họ tình như thủ túc sao? Như thế nào mà nhẫn tâm ra độc thủ như vậy a, Kỷ Hoằng Phong quả thật tàn nhẫn, nàng mới không muốn một người lạnh lùng và vô tâm như Kỷ Hoằng Phong làm ‘cô gia’.

“Gì cơ?” chớp chớp mắt, nàng ra vẻ không thể tin được nhìn tiểu Châu, tiểu Châu sớm đoán trước vẻ mặt của tiểu thơ, liền nói “Tiểu thơ, Kỷ Hoằng Phong là loại nhân cầm thú cũng không bằng a”

“Hắn thực oai” nàng đứng phắt dậy, tỏ ra thực ngưỡng mộ, nói ra một câu mà tiểu Châu có nghĩ cũng nghĩ không ra, liền 囧 (đơ luôn), sau đó làm hành động ngoáy lại tai mình xem có phải mình đã mắc triệu chứng già trước tuổi không, sao lại nghe lầm như vậy?

Nàng tưởng rằng hắn chỉ là một nho nhã công tử, thật không nghĩ tới hắn xuất thủ lại ngoan độc như vậy, thật oách, như vậy mới xứng đáng làm tướng công của nàng chứ “Ta nghĩ ta càng yêu hắn rồi” quay đầu lại, nàng cười híp cả mắt mà nói, nhưng lại không hề để ý sắc mặt của tiểu Châu.

Tiểu Châu muốn đâm đầu vào đậu hủ mà chết, tiểu thơ nhà nàng đúng là hết thuốc chữa rồi, điên rồi, nếu nàng còn đứng trong này thêm giây phút nào nữa, chỉ e rằng bị tiểu thơ ‘kích’ tới độ nôn ra máu mà chết, vừa nghĩ, liền làm, dứt khoát, phất ống tay áo mà ra đi, để lại Đường Thanh Thanh vẫn còn đang tự dệt giấc mộng tình ái của nàng.

Màn đêm vừa buông xuống, ánh dương quang xuất hiện, tiểu Châu cùng Dương đại thẫm – trù nghệ của Đườn gia xuất môn đi mua ít vật phẩm, bước ngang qua một quán trà thì giỏ xách trong tay của tiểu Châu liền rớt xuống, thân thể liền trở nên cứng đơ.

Dương đại thẫm ở kế bên cũng không khác gì tiểu Châu, tất cả mọi người đang bình luận tới khí thế thì một nam tử la lên “A”, theo ánh nhìn thì nhận ra hai người đứng trước cửa là người của Đường gia, vài người không hẹn cùng chạy trối chết.

Lúc này hai người mới bình tâm lại, Dương đại thẫm khéo nhắc nhở “Theo ta, không nên để tiểu thơ biết”

“Đại thẫm, giấu được hôm nay, không thể giấu được ngày mai, vả lại sớm muộn gì tiểu thơ cũng biết thôi” tiểu Châu cảm khái, sau đó thở thật dài, đáy mắt hiện lên chút phiền não.

“Tiểu thơ thật thê lương” Dương đại thẫm rưng rưng mắt, chua xót, giọng có chút nghẹn ngào thay tiểu thơ nhà mình đau khổ.

Vừa đặt chân về tới phủ thì thấy thân ảnh quen thuộc đang hung hăng xộc tới, cả hai thấy vậy, khuôn mặt không cùng hẹn mà cùng tái nhợt lại “Tiểu thơ, sớm” tiểu Châu miễn cưỡng nặn nụ cười, tâm sớm đã bị một loạt sóng ngầm chi phối, rối tựa to vò.

“Hừ” cánh mũi phồng lên thở một hơi thật mạnh “Mặt trời đã lên ba xào, còn sớm gì nữa” sau đó liếc mắt nhìn vào giỏ đan bằng trúc tre của tiểu Châu nàng cau mày.

Tiểu Châu đang nghĩ chẳng lẽ nàng đã biết? Nhưng khi thấy ánh nhìn của tiểu thơ thì nàng liền thông suốt “Nô tỳ đáng tội chết, sẽ đi ra mua ngay”

“Xem như biết điều đi” hôm qua rõ ràng nàng đã căn dặn, mua cho nàng chút ít son phấn, vậy mà tiểu nha đầu này đi cả ngày trời cũng quên đi lời căn dặn của nàng, điều này khiến nàng bực nhọc không ít.

“Tiểu thơ, người cứ chờ ở đây a, tiểu Châu sớm quay về” nói xong liền liếc mắt nhìn Dương đại thẫm rồi mới rời đi.

Hiểu ra ý của tiểu Châu, Dương đại thẫm liền lôi kéo Đường Thanh Thanh “Tiểu thơ, người xem, hôm nay đại thẫm mua được gì a, là cua, là loại cua gạch mà tiểu thơ thích nhất a”

Nghe được chữ ‘cua’ thì nước miếng nàng không tự hẹn cùng nhau chảy ròng ròng ra, Dương đại thẫm khẽ thở phào trong tâm, rất may khi đó bà cùng tiểu Châu nhanh trí, muốn dụ dỗ tiểu thơ lưu lại trong phủ chỉ có cách dùng thức ăn ngon thôi, nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của tiểu thơ thì Dương đại thẫm mừng thầm.

Nhưng đã quá sớm “Hảo, Dương đại thẫm, sau khi ta đi tới Kỷ phủ về sẽ hảo hảo thưởng thức món cua gạch của đại thẫm” mặc dù món cua gạch của Dương đại thẫm ngon chết người, nhưng vẫn là ‘hắn’ quan trọng hơn a, nghĩ tới bốn ngày sau, thì khóe môi nàng liền nở lên nụ cười sáng lạn, chói chang hơn cả ánh dương quang.

“Tiểu thơ” chưa để bà nói, nàng đã thi triển môn chuyên ngành của mình chính là đôi chân nhanh như gió, có thể chạy rất nhanh, mau chóng lưu lại cho Dương đại thẫm một lớp bụi dày trên mặt.

Khi chạy trên đường thì nàng cảm thấy ánh nhìn của mọi người thực kỳ quái, nhưng nàng lại không nghĩ ngợi nhiều, liền ba chân bốn cẳng chạy tới Kỷ phủ.

Vừa mới bước vào khuôn viên nàng đã sinh ra nghi ngờ, như thế nào mà hôm nay lại im lặng như vậy? Vén váy lên, nàng liền chạy vào hậu viên tìm người.

Di, như thế nào lại không thấy? Chẳng phải bình thường giờ này hắn hay ngồi ở hậu viên sao?

Vội bước vào hoa viên, cũng không thấy, khi đi tới một hồ nước giữa hoa viên thì nàng mới phát giác nguyên lai ở đây có người.

Một nữ tử, mắt ngọc mài ngà, khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ thắm, dáng người lồi lõm đều có, đang vịn vào thành của hồ nước, tay còn lại đưa ra, khẽ nghịch nước trong hồ, một đường cong hoàn mỹ hiện hữu trên khuôn mặt đẹp tựa hoa tựa ngọc.

“Thật là đẹp như tiên nữ” miệng nàng há thật to có thể nhét một quả trứng, hai mắt dán thật chặt vào thân ảnh ở trước hồ, thật không tin nổi, đây là lần đầu nàng nhìn thấy một ‘thục nữ chính hiệu’ nha.

Đang nghịch nước thật vui thì Lưu Uyển Nhược cảm nhận được có một ánh mắt đang dán thật chặt trên người nàng, ngước mắt nhìn nữ tử ở phía bên kia.

“Ngươi thật đẹp” nàng chạy nhanh như gió, vọt tới trước mặt Lưu Uyển Nhược để diện kiến dung nhan tuyệt đẹp của nàng ta, không ngờ đứng càng gần thì nàng ta càng đẹp.

Nghe được lời khen ngợi của nàng thì khuôn mặt của Lưu Uyển Nhược đã hiện lên một rặn mây đỏ, e lệ, thanh tao đáp “Đa tạ lời khen của vị tiểu thơ này đây”

“Không, ta chỉ nói sự thật thôi” cầm thật chặt tay của Lưu Uyển Nhược, nàng lộ ra sự ngưỡng mộ với nữ tử hiện tại.

“Xin hỏi khuê danh của tiểu thơ” Lưu Uyển Nhược có chút hảo cảm với nữ tử đối diện, nàng quá nhiệt tình, khiến ai cũng yêu thích, nụ cười sáng lạn như mặt trời, làm cho người ta có chút ấm áp.

“Ta họ Đường, tên Thanh Thanh, còn nàng?” Đường Thanh Thanh không hề để ý tới sắc mặt của Lưu Uyển Nhược, nhanh nhẹn hỏi lại.

Sắc mặt của Lưu Uyển Nhược đã tái nhợt đi, miệng cũng không khép lại được, có chút kinh ngạc khi nàng nói ra khuê danh của mình.

“Uy, ngươi sao vậy, không khỏe sao?” như thế nào khi nãy sắc mặt hồng nhuận, liền đổi sang trắng nhợt, ‘trạch nữ’ quả có khác, vừa mới rời khỏi phòng nửa bước thì đã bị trúng nắng.

“Ta….ta….ta…không sao!” Lưu Uyển Nhược tựa không thể tin được, nhưng nàng là con nhà gia giáo, kẻ khác nói, không lý nào không đáp lại, nhưng giọng nói của nàng thật không thể giữ được bình tĩnh.

“Thật không sao chứ?” Đường Thanh Thanh có chút lo lắng cho vị tiểu thơ khuê các trước mặt, liền quan tâm muốn đi tới đỡ nàng ta, thật không nghĩ tới “Ùm”

“A” nàng hét lên, nhìn thân ảnh Lưu Uyển Nhược đổ nhào xuống hồ nước “Đường –Thanh –Thanh”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play