Trời Sài Gòn quang đãng, những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi, Anh Thư ngồi trầm ngâm bên khung cử sổ kí túc xá. Lặng mình trước vẻ đẹp ôn hòa của mùa đông, nhỏ thực sự cảm thấy mệt mỏi và chán nản, đã từ lâu rồi, nhỏ chẳng biết đánh vần trọn vẹn hai chữ niềm vui, chỉ có một thứ cảm giác ghen tị cứ lớn dần, lớn dần, ăn mòn trái tim và tâm hồn nhỏ. Đưa hai mắt nhìn về phía trước, nhỏ nhìn chằm chặp vào hàng hoa sữa trong sân, mơ hồ.
Bảo Ngọc bước tới gần, nhỏ đứng yên một lát, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười mỉa mai tỏa ra từ khuôn mặt xinh đẹp :
- Mày làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy ?
Có chút giật mình, Thư quay lại nhìn Ngọc, mắt chớp liên tục :
- Không có gì !
Hơi nghiêng đầu, Ngọc cố rướn người về phía trước:
- Mày khóc hả Thư ?
- Đừng có điên như vậy, mày nghĩ tao là ai …
Quẹt ngang dòng nước mắt chưa kịp rơi xuống má,Thư cố trơ ra một bộ mặt cứng rắn nhìn bạn, dù hai mắt nhỏ đã đỏ hoe. Bảo Ngọc tiến tới gần hơn, nhỏ ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó, cau mày:
- Nói đi, có chuyện gì vậy, đã có chuyện gì xảy ra?
Mặc đi cái giọng điệu quan tâm của Ngọc, Thư nghiến răng quát nặng :
- Tao đã bảo là không có gì rồi mà, sao mày lắm chuyện thế.
Nhưng bảo Ngọc vẫn không chịu bỏ qua, nhỏ vẫn cố gặng hỏi cho bằng được:
- Nói đi, nếu không có chuyện gì sao mày lại như thế chứ ?
Anh Thư đứng phắt dậy, nhỏ nhìn bạn trừng trừng, đáy mắt khẽ lay động , một dòng nước chảy dài ra từ khóe mi :
- Không có chuyện gì hết, mày thõa mãn chưa ?
Ngồi phịch xuống , Thư ôm mặt khóc tức tưởi, những giọt nước mắt chứa đựng cả một tâm hồn chai sạn, cứ thế Thư khóc, khóc cho những ngày tháng tăm tối nhỏ đã trải qua, khóc cho trái tim mới lớn phải nhận một cú sốc của những rung động ban đầu. Bảo Ngọc từ từ ôm chầm lấy nhỏ , vỗ vỗ vào vai, gật nhẹ đầu:
- Khóc đi, mày cứ khóc đi, khóc đến lúc nào mày không thể khóc được nữa ấy.
- Tao khổ lắm Ngọc ơi, chưa bao giờ tao cảm thấy đau đớn đến mức này
Đôi mắt lướt qua bầu trời xanh thẳm, một tâm hồn vấy bẩn thốt lên bi thương và chua chát. Ngọc ôm Thư chặt hơn, giống như đang phải gồng mình trốn chạy một thứ gì đó ghê tởm lắm.
- Tao biết.
- Mày biết sao ? Cuộc sống của mày quá đầy đủ, mọi thứ đối với mày đều hoàn hảo
Thư ngước mặt lên, nhìn Ngọc một hồi thật lâu sau đó lại gục mặt khóc. Bảo Ngọc khẽ nở một nụ cười nhạt thếch , đôi mắt vô hồn chợt trở nên buồn bã:
- Bố mẹ tao li dị tuần trước rồi .
Đôi lông mày anh tú nhíu lại, khuôn mặt sa sầm đi vì ngạc nhiên, Thư ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào mắt Ngọc :
(24) - 44-870-24#ixzz2FUQDRab8
- Mày nói láo .
- Thật, tại họ sợ thiên hạ dị nghị nên chưa công bố thôi.
Buông tay ra khỏi người Thư, Ngọc hờ hững cười trong vô thức:
- Mày nghĩ tao không biết đau sao ? Từ lúc mười tuổi tao đã biết sự ghẻ lạnh là gì , đã bao giờ mày biết cái cảm giác đau đớn, muốn dụi cho hai con mắt mù hẳn đi khi nhìn thấy cảnh cả bốn người cùng ngồi trong phòng khách, trong khi đó hai người lạ chính là bồ của ba và người tình của mẹ chưa ?
Anh Thư giật mình, nhỏ nhìn kĩ Ngọc, cô bạn ấy, với một vỏ bọc hoàn hảo, chẳng lẽ lại có cả một quá khứ nhiều nước mắt vậy sao ? Thế mà Thư vẫn không biết đấy, dù nhỏ và Ngọc đã chơi chung với nhau hơn mười năm trời. Thật đáng hổ thẹn.
Ngước khuôn mắt lên cao, như cố ngăn dòng nước cay xè từ đôi mắt, Ngọc lại cười, nụ cười đau đớn đến xé lòng :
- Mày nghĩ tao muốn tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng giả tạo vậy sao ? Từ nhỏ tao đã được ba mẹ dạy cho cách sống giả dối ấy rồi đấy, ha ha, mày đừng có nhìn tao như vậy , chả phải lúc nào mày cũng thắc mắc, tại vì sao trước mặt lớp Toán tao luôn tỏ ra nhu mì sao ??? Là vì tao đã sợ, tao căm ghét những ai có hạnh phúc, tao muốn chà đạp lên thứ tình cảm xa hoa đó mày hiểu không, tao căm ghét thứ tình cảm ấy, ha ha
Anh Thư rợn người, đã tự bao giờ trong trí óc Ngọc hình thành những khối âm mưu ghê rợn ấy. Đã từ bao giờ nhỏ trở nên quỷ quyệt như vậy, vì ai ???
(25) - 44-870-25#ixzz2FUR1w5X8
Cát Anh dừng một lúc, vì chạy quá nhanh nên nhịp tim nhỏ vẫn chưa ổn định lại, chiều nay lớp Toán học thể dục, giữa cái trời nắng chang chang thế này mà ông thầy thể dục lại bảo tụi nó tập chạy nhanh. Thế Bảo thầm ôm đầu cảm thán, nếu như thầy Vinh không xin nghỉ để chăm sóc cô Thủy thì tụi nó đâu có phải khổ thế này.
Vuốt lại mồ hôi trên trán, Hà Mi ngước mắt lên trời rên rỉ :
- Bà lạc quan thật đấy, thầy kêu chạy sáu vòng, thế mà bà còn bảo chỉ cần chạy năm vòng nữa. Thiện tai.
Huy giả vờ chắp hai tay như các hòa thượng, rồi nháy mắt với Ngọc Vi, nhỏ dậm mạnh hai chân, lừ lừ nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống :
- Ông muốn chết phải không ?
- Đâu dám _ Huy co gì chạy thật nhanh, để mặc Vi đuổi theo phía sau la inh ỏng.
Tiếng reo hò, kêu hét của tụi nó khiến cả một góc trường rộn ràng hẳn lên. Thế Bảo vừa chạy vừa hát một bài hát nào đó, Anh Kiệt tới gần vỗ vỗ vào vai cậu, hiền lành hỏi :
- Ối dào, tôi tỏ tình cả ngàn lần rồi ý chứ, nhưng mà bả ngó lơ à .
Bảo xụ mặt, vế sau nói lí nhí trong cổ họng, Kiệt bật cười, cậu lắc nhẹ đầu:
- Cậu không nên tỏ tình ở chỗ đông người mà nên….tìm một nơi thật lãng mạn.
Quay qua nhìn Kiệt khó hiểu, Bảo đang cố phân tích cho kĩ những gì cậu bạn này vừa nói, lãng mạn sao ? người ta hay bảo con gái thích vậy, nhưng làm thế nào nhỉ? Trong khi cậu chưa nảy sinh ra ý tưởng nào thì Anh Kiệt đã thì thầm bên tai .
- Tôi sẽ giúp cậu. tối mai bảy giờ, chúng ta họp bàn. Ok.
Thế Bảo nghiêng đầu, cậu nhìn Anh Kiệt chằm chặp :
- Sao không phải là tối nay ?
Kiệt há hốc mồm nhìn bạn, hai tay đưa lên trán rồi khẽ kêu lên :
- Không sốt .
- Ế cậu đừng có mà bắt chước Ngọc Vi nhá.
Thế Bảo gạt phăng tay Kiệt ra nhăm trán khó chịu, Kiệt chép miệng :
- Thảo nào mà hồi sáng cậu bị Ngọc Vi xách ngược tai, hóa ra cậu không biết tối nay chúng ta tổ chức sinh nhật cho cô Thủy.
Kiệt nói xong tăng tốc chạy, để lại một Thế Bảo lớ ngớ đằng sau, chưa hiểu mô tê gì hết.
- Khoan đã, cậu vừa bảo gì cơ, này….Võ Anh Kiệt, cậu có nói cho rõ ràng không hả ? Này…
Tiếng gọi bay cao , vang đến tận trời xanh, nắng như nhạt hơn, ba mươi mốt học viên của lớp Toán vẫn chạy, chạy về phía trước với một niềm tin và tình yêu tha thiết đang dâng trào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT