Cánh cửa của phòng hiệu trưởng bị đạp tung ra trước khi Cát Anh ngăn đôi chân của Nhật Nam lại, cậu bước vào trong, đôi mắt đằng đằng sát khí. Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, đã biết trước có chuyện này, nhưng thầy không ngờ học viên lớp Toán lại phản ứng như thế.
- Tại sao cô Hàn Thủy lại nghỉ việc?
Nam nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của thầy Bình, giọng nói không dấu nổi sự bức xúc của mình. Cát Anh kéo nhẹ tay cậu về phía sau, nhỏ đứng ra trước, khuôn mặt bình thản đến lạ:
- Thầy nói đi, chúng em cần một câu trả lời của thầy.
- Là ta đã sa thải cô Hàn Thủy?
Bà Chủ tịch từ ngoài bước vào, đáy mắt mờ đục. Cát Anh quay lại nhìn bà, nhỏ hơi cười. Bà chủ tịch tiến thẳng đến chỗ ngồi cao nhất, lạnh lùng lướt mắt qua chỗ các học viên đang đứng:
- Dạo này các em vẫn học tốt chứ.
- Tôi hỏi bà sao cô Hàn Thủy lại bị sa thải?
Nam không đủ kiên nhẫn nữa, cậu gồng mình lên, đập thẳng vào bàn thầy hiệu trưởng, Cát Anh cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình, mắt nhỏ đăm đăm nhìn bà chủ tịch dò xét.
Nén một tiếng thở dài, bà chủ tịch nhắm nghiền mắt:
- Là nó muốn tự đi thôi.
- Không thể nào, bà nói dối.
Ngọc Vi hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của nhỏ, mặn đắng. Cô Thủy đã hứa với cả lớp rằng sẽ không bao giờ buông tay tụi nó ra mà, cô bảo, cho dù trái đất này có ngừng quay thì cô vẫn mãi ở bên cạnh tụi nó mà, không thể nào có chuyện cô tự xin nghỉ việc được. Tất cả đều là giả dối.
- Bây giờ cô Hàn Thủy đang ở đâu.?
Cát Anh tiếp tục nhìn bà chủ tịch, lần này, chính nhỏ là người hỏi, chủ tịch vẫn im lặng, có thứ cảm giác nào đó nghèn nghẹn, bà không dám trả lời, không dám nhìn thẳng vào đôi những đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, bà không thể nói dối chúng thêm được nữa. Nhìn thấy sự bối rối của bà, thầy Bình nhẹ giọng:
- Cô ấy đi từ hôm qua có lẽ là cũng rời khỏi thành phố rồi.
Ba mươi con người của lớp Toán chết sững, rời khỏi thành phố ư? không thể nào. Ngày hôm qua, lúc tụi nó thong thả vui đùa thì cô lại phải nuốt nước mắt rời khỏi học viên ư? Mấy đứa con gái ôm chầm lấy nhau, Cát Anh bước lên thêm một bước , nhỏ mím môi thật chặt:
- Hãy bảo cô Hàn Thủy trở về.
Bà chủ tịch tròn con mắt lên nhìn nhỏ, chưa bao giờ bà thấy nhỏ cương quyết đến thế, cố lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, bà cười nhạt:
- Cô ấy đã muốn đi tại sao chúng ta lại phải mất công kéo về.
Cát Anh giương mắt nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt của người đối diện:
- Nếu không cả lớp Toán cũng sẽ rời khỏi học viện.
Trong phút chốc bà chủ tịch rơi vào im lặng , bà có nghe nhầm hay không? Lớp Toán sẽ rời khỏi học viện? Chẳng lẽ cái lớp ấy lại có tình cảm nhiều với Hàn Thủy đến thế. Trong tình huống này bà biết phải làm sao đây, nếu như mất lớp Toán thì coi như bà mất cả học viện
- Các em có biết mình đang nói gì không?
- Em đã đủ tuổi để biết mình đang làm gì.
Cát Anh khẳng định một cách chắc nịch, những đôi mắt phía sau cũng vô cùng cương quyết. Chân mày Hàn Tuyết co lại, tại sao bà chủ tịch lại lúng túng đến thế, bà ta có thể sợ một lời đe dọa của một học viên sao? Một chuyện lạ mà lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy. Rốt cuộc Cát Anh và lớp Toán là như thế nào?
Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mắt Cát Anh hướng về một nơi xa xăm nào đó, đôi mắt buồn lại càng buồn hơn, tất cả các học viên còn lại của lớp Toán đều cảm thấy mệt mỏi, tụi nó không còn đủ sức để học tiếp nữa.
- Tớ xin lỗi.
Nam bước lại gần Cát anh, cậu hơi cúi đầu, giọng nói có đôi phần dịu xuống. Nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn.
- Không sao đâu, tớ hiểu mà.
Nam gật đầu nhẹ, mặt dãn ra, cậu nhìn thấy một bóng người phía trước:
- Thầy vinh.
Ba mươi cái đầu giật mình quay lại, dáng đi của thầy chạm chạp, không năng động như mọi ngày, thầy nhìn tụi nó khẽ cười:
- Các em không học tiết tiếp theo à?
Tụi nó nhìn thầy, lại muốn khóc, tụi nó biết thầy đang đau lắm chứ? Cô Thủy ra đi không một lời từ biệt, tụi nó đã thế, thầy lại càng buồn nhiều hơn. Khóe mắt thầy hiện rõ một nỗi niềm sâu kín nào đó.
- Thầy ơi, cô Thủy...
Hà Mi chư nói hết câu đã khóc nấc lên, thầy vỗ vai nhỏ, an ủi mà trong lòng đắng chát:
- Em đừng khóc, rồi cô ấy sẽ về với thầy trò mình thôi mà, cô ấy sẽ không từ bỏ chúng ta dễ dàng vậy đâu.
Ngọc Vi ôm chầm lấy Cát Anh, nhỏ gục lên vai bạn, gió mùa thu vẫn cứ thổi, mang một người đi xa, không rõ ngày trở lại, cái nắng vàng nhạt như buồn hơn.
Bà chủ tịch đứng trên cao nhìn xuống, những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, rất nhiều, bà không chỉ đã đánh mất đi niềm vui của con gái mình, mà còn đánh mất đi cả hạnh phúc của nó. Cái tội của bà lớn quá.Không thể nào bù đắp lại được nữa rồi.
- Bà đang hối hận sao?
Khóe miệng Hàn Tuyết cong lên, một nụ cười băng lạnh xuất hiện, bà quay đầu lại, lau vội nước mắt trên má, dịu dàng nhìn nhỏ:
- Phải ta đang rất hối hận.
Tuyết ngẹn lại, đúng là tình mẫu tử không thể nào bị ngăn cản được, nhỏ lại nhớ về ngày xưa, cái ngày nhỏ cũng đã từng có một người mẹ như thế. Chở che , ôm ấp nhỏ trong vòng tay, cho nhỏ nhận được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô.
Tất cả cũng chỉ tại bà ta.
Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn , vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ.
Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời.
Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT