Sau vài giây mất bình tĩnh trước những gì mình nhìn thấy, thầy giám thị hít vào thở ra đều đặn để lấy lại tinh thần sau cú sốc. Từ từ lướt bàn tay mập ú xuống dưới lớp, thầy chau mày:
- Sao lại thế này, các em sao lại có mặt ở trong phòng của lớp Toán.
Anh Thư cắn môi, nhỏ đứng dậy, trong long có một dự cảm bất an, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười:
- Thưa thầy….tại hôm nay…..hôm nay….
Thầy giám thị nhướn mày, dỏng cái lỗ tai lên để lắng nghe cho trọn những gì nhỏ muốn nói. Cô Hải Thu ý nhị liếc mắt nhìn Bảo Ngọc ra hiệu, cô cũng đang rất bực mình, nhưng trước hết phải xử lí vụ của thầy giám thị trước đã.
- Thưa thầy, sáng nay lớp em nhận được quá nhiều quà, như thầy biết đấy, lớp em luôn được mọi người dành tình cảm đặc biệt mà.
Bảo Ngọc khép nép, dù người đang run bắn lên nhưng vẫn dịu giọng trả lời thầy thay cho cô bạn lớp trưởng đang lóng nga lóng ngóng. Thầy giám thị đánh mắt sang nhìn cô Hải Thu, mặt cô vẫn không có lấy một chút cảm xúc gì, nhưng có ai biết trong lòng cô đang dậy sóng.
- Vậy thì để thầy sang xem lớp các em thế nào, dù sao cũng không được tùy tiện vào lớp Toán như vậy, các em chưa được sự đồng ý của các bạn ấy mà.
Thầy khẽ thở dài:
- Thảo nào mà chuôn nó reo ing ỏi thế.
Anh Thư siết chặt bàn tay, nhỏ nheo mắt hỏi thầy bằng cái giọng khó hiểu:
- Ý thầy là sao , sao chuông lại reo ạ.
Thầy giám thị đăm chiêu một lúc rồi từ từ giải thích:
- Lớp Toán có một hệ thống chuông định vị, khi có ai đột nhập vào sẽ bị phát giác ngay lập tức nếu các em chạm vào bàn ghế trong lớp. Nhưng mà thôi, không nói nhiều nữa, để thầy sang xem lớp các em thế nào, ngộ nhỡ lát nữa lớp Toán về lại không thu xếp được phòng học.
Thầy giám thị ngoảnh mặt ra phía sau nhìn nhỏ, nhỏ cúi đầu tránh để cho thầy bắt gặp ánh mắt sợ hãi của mình.
- Em làm sao vậy, từ đây sang đó có vài bước chân thôi mà.
- Thầy ơi thầy đừng sang mà, thầy về đi lát nữa bọn em sẽ thu xếp.
Nhỏ lại níu tay thầy giọng van nài nhiều hơn. Thầy giám thị nhăn mặt, khẽ giật tay nhỏ ra khỏi tay mình.
- Em tránh ra, sao tự nhiên hôm nay các em lạ vậy, hay là bên lớp ấy có chuyện gì.
- KHÔNG CÓ GÌ !
Cả lớp Anh nháo nhào lên, điều đó càng làm cho thầy giám thị nghi ngờ.
- Các em sao vậy hả, càng thế tôi càng phải sang.
- Thầy…..
Bỏ lại ánh mắt bực tức của cô Hải Thu , Anh Thư lật đật chạy sang níu tay thầy giám thị, nhưng muộn rồi, thầy đã vào lớp.
Hành động đầu tiên của thầy là lấy bàn tay bịt mũi, để tránh cho hương thơm kinh khủng kia lọt vào khí quản, liếc mắt nhìn xung quanh , thứ khói màu vàng kia khiến thầy khó chịu. Bàn tay còn lại thả lỏng trong không trung chợt nắm chặt lại, bước vội nhanh ra khỏi căn phòng kinh tởm kia, thầy vào đứng giữa bục giảng của lớp Toán, phía dưới là các học viên lớp Anh, giọng tức tối:
- Thế này là sao hả, cái phòng học mà các anh chị biến ra thành cái chuồng lợn thế à !
Cả lớp Anh chết sững, quả thực lần đầu tiên bị mắng nhiếc không thoải mái tẹo nào. Anh Thư đứng dậy, cố vớt vát lại ít tinh thần:
- Thật ra chuyện đó là ngoài ý muốn thôi ạ.
- Ngoài ý muốn à, từ trước tới nay có ai muốn gây chuyện mà nói rằng mình muốn như thế đâu.
Thầy giám thị gắt lên, để thầy phải ngửi thấy cái mùi hôi đó là một điều đáng lên án, cô Hải Thu đứng ngay bên cạnh, ánh mắt sắc lẻm liếc xung quanh, rồi dịu đi khi dừng lại nơi thầy giám thị:
- Có chuyện gì vậy, sao tôi thấy thầy nóng thế.
- Cô sang mà xem , cái trò quái quỷ mà học viên của cô gây ra kìa, thật là lố bịch, lớp Toán có nghịch cũng không nghịch cái trò kiểu ấy.
Nuốt khan cơn giận vào trong người, thực sự bây giờ cô Hải Thu chỉ muốn điên tiết lên, sao lớp cô lại bị đưa ra so sánh với cái lớp ấy chứ, một chuyện nực cười mà có trong mơ cô cũng không dám nghĩ, phải nói rằng nếu có đưa một góc cảu lớp Anh ra so sánh thì lớp Toán vẫn không theo kịp, tại sao thầy giám thị lại có một ý nghĩ điên khùng như thế chứ.
- Thầy bình tĩnh đi, chúng ta từ từ giải quyết.
- Còn từ từ cái gì nữa, giờ ăn trưa tất cả lên phòng giám thị cho tôi.
Cái gì ? Anh Thư có nghe lầm không, lên phòng dám thị ư? Cái lớp chuẩn mực của học viện lại phải lên cái nơi ấy ư? Thật không thể tin nổi. Cô Hải Thu bây giờ chỉ muốn phá tan tành cái lớp Toán này thôi. Cô đang điên.
Trong khi đó, ở trại mồ côi mang cái tên thánh thiện “Bình minh” , ba mươi học viên của lớp Toán đang vui đùa bay nhảy với các em nhỏ ở đây. Những hộp quà được phân phát cho tất cả các em , nụ cười hồn nhiên ấm áp của chúng như tỏa sáng giữa cái nắng vàng của buổi sáng mùa xuân. Ngọc Vi cầm trong tay một con thú nhồi bông nhỏ lắc qua lắc lại rồi mỉm cười:
- Mấy bé này dễ thương quá.
Thế Bảo chen chân vào, miệng vẫn nhai sôcôla ngon lành:
- Bà dễ thương hơn tụi nó nhiều.
Vi bĩu môi, cốc cho Bảo một phát trên đầu, giọng nhỏ rất chi là hình sự:
- Tôi dễ thương hay dễ ghét đến lượt ông bình phẩm hả?
Thế Bảo xoa xoa cái đầu, cậu cười hề hề :
- Thì tôi thấy sao nói vậy, bà dễ thương thật mà, dù trong mắt những thằng con trai khác bà xấu thậm tệ thì yên tâm đi trong mắt tôi bà vẫn rất rất đẹp.
- Thôi đi ông tướng, mấy em cười cho kìa, toàn ăn nói không đâu.
Quỳnh Chi sát lại gần Bảo, phán một câu khiến cậu chết đứng, Anh Kiệt cũng lân la lại gần, cậu chỉ tay vào những hộp quà trên tay các em nhỏ, thắc mắc:
- Mà này, sao quà toàn sôcôla với mấy con thud nhồi bong hình trái tim thế.
Ngọc Vi khẽ nở một nụ cười ranh mãnh, trước khi nhỏ kịp lên tiếng trả lời anh bạn này thì thế Bảo lại chen vào một cách vô duyên hết cỡ:
- Quà valentine của lớp Anh đấy.
Bốp….
Hộp bánh trên tay Bảo rớt xuống, Nhật Nam hai tay chống nạnh, cậu hùng dũng bước lại gần bạn, tặng luôn cho Bảo một ánh mắt sắc lạnh:
- Ai mượn thế hả, không đánh mà cũng khai, đồ lẻo mép.
Vi lắc đầu ngán ngẩm:
- Càng ngày tôi càng thấy ông giống tên mỏ nhọn nào đó, hắn tên gì nhỉ...
Ngọc Vi gãi gãi đầu, cố nhớ ra một cái tên nào đó, Hà mi đứng bên cạnh reo lên:
- Như xêkô trong truyện doremon phải không Vi, tớ ghét tên đó lắm.
Ngọc Vi cay cú gật đầu:
- Ông thấy chưa ngay cả Mi khờ mà cũng ghét huống chi là tôi.
Bảo đơ toàn tập, đúng là con gái lớp Toán , cái gì cũng nói được hết.Mấy em nhỏ đứng cạnh đó, nghe thấy cậu chuyện giữa các cạnh chị mà cười thích thú. Nắng chiếu xuống sân, nhuốm không gian thành một màu vàng nhạt, nhẹ nhàng nhưng tràn ngập niềm vui.
10h30’
Đáng nhẽ lúc này lớp 10 Anh phải có mặt trong canteen trường, vênh mặt nhìn các học viện trong học viện với những món ngon thơm phức trên bàn thì bây giờ lại phải ngồi trong cái phòng giám thị chật chội nóng nực này. Anh Thư nhăn mặt nhỏ lướt nhìn xung quanh một lát, lời cô Hải Thu ban nãy trong tiết học, nhỏ vẫn còn nhớ “ nếu làm mất mặt lớp Anh , thì đừng có nhìn mặt tôi nữa” . Nhỏ chỉ muốn nổi khùng lên thôi, cô Thu nói được là làm được . Trong lúc nhoe đang loay hoay suy nghĩ, thì cái giọng trời phú của thầy giám thị lại vang lên:
- Bây giờ các em định giải quyết thế nào?
- Thưa thầy, đây là sự cố ngoài ý muốn, chúng em sẽ nhanh chóng khắc phục.
Bảo Ngọc cố gắng dịu giọng để đáp lại thầy, nhỏ biết nếu đùn đẩy trách nhiệm thì chỉ có lớp Anh thiệt hại mà thôi. Vụ việc này không lien quan đến lớp Toán thì nhỏ không làm người, nhưng chúng lại có bằng chứng ngoại phạm nên nhỏ không thể nói được gì. Sau lần này, nhỏ sẽ cho chúng biết hậu quả cảu việc động vào lớp Anh là thế nào. Mắt Bảo Ngọc ánh lên những tia nhìn rung rợn, khiến cho Huyền Lam đứng bên cạnh cũng phải giật mình.
- Thôi được rồi, vì đây là lần đầu các em phạm lỗi nên tôi tha cho, nhưng mà…các em phải dọn dẹp khuôn viên trường trong vòng một tuần.
- DỌN DẸP Ạ !
Cả lớp kêu lên, mặt đứa nào cũng thất sắc, tụi nó không thể làm cái việc xấu hổ ấy được, nhưng bắt gặp cái nhìn cương quyết của thầy giám thị, chúng chỉ biết cúi đầu ậm ừ cho qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT