-Chẳng phải cậu bảo phải học thêm một buổi để giải thích cho cậu những điều không hiểu sao?
Thiên Tư chợt nhớ ra lý do đòi học tăng thêm một buổi là để phá hủy buổi hẹn, nhưng mà ai ngờ lại bị đẩy lên chủ nhật. Tự dưng chuốc họa vào thân, đã đến nước này thì phải học thôi.
Du Du hăng hái giảng bài cho Thiên Tư, bất chợt, nó thấy Thiên Tư đang quan sát mình chăm chú. Mặt nó ửng đỏ khi nhớ tới lời Gia Khánh, nó vội vàng xua đi ý nghĩ đó và quát ngay vào mặt cậu ta.
-Cậu đang nhìn gì vậy?
Không hề giật mình, Thiên Tư lại càng chăm chú hơn, cúi sát mặt vào Du Du làm nó phải rụt người lại.
-Mắt xấu, mũi xấu, miệng xấu, và cả…
-Cả gì nữa?
-Vòng một cũng…
Du Du chợt giật mình khi nghe cậu ta lại đả động đến điều tế nhị như vậy, nhớ đến sự việc hôm nọ, mặt nó đỏ bừng lên, không biết giấu đi đâu. Nó thật sự là căm ghét cái tên đang ngồi trước mặt hiện giờ, vậy mà sao Gia Khánh lại nhận định như vậy chứ?
-Tôi không hiểu cô có điểm gì mà anh chàng ngày hôm qua lại hẹn hò với cô.
-“Vậy mà anh ta thích tôi đó!” Du Du không giải thích mà còn cao ngạo đương đầu với Thiên Tư.
-Nhìn anh ta cũng tạm được như vậy mà lại để ý một người nhà quê như cô, chắc là đầu óc anh ta có vấn đề.
-Nè, cậu đừng mạt sát người khác vậy chứ. Còn cậu thì sao, một con người xảo trá, ranh ma, chuyên bắt nạt người khác, tâm địa độc ác, mà vẫn có thể cặp với chị Nhật Thy, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng nữa.
Biết mình bị hố đà, và nói ra những điều không nên nói. Du Du đưa tay bụm miệng lại, nhưng đã quá trễ. Gương mặt của Thiên Tư đã chuyển thái độ. Mặt cậu ta lạnh lùng lại trông rất đáng sợ. Cậu ta đứng lên đi về phía cửa sổ.
-Sao cô biết chuyện đó.
-Xin lỗi, không phải tôi nhiều chuyện. Tôi biết 2 người đã quay lại với nhau vì tôi đã thấy 2 người ở trên sân thượng.
-Cô theo dõi tôi à.
-Ai bảo tôi theo dõi, đó là 2 người tự dưng đột nhập vào không gian riêng của tôi mà!
-Cô đã nghe được những gì mà nói vậy.
-Thì tôi nghe chị ấy bảo quay về để đối mặt với tình yêu của mình, cám ơn cậu và…ôm cậu nữa.
-Chỉ vậy thôi à, cô không nghe được gì nữa à.
-Thì tôi đứng cũng xa mà!
-Hôm nay học như vậy đủ rồi, tôi muốn nghỉ.
Du Du thấy lạ lùng vô cùng, Thiên Tư tự dưng thay đổi hẳn thái độ khi nghe nhắc đến Nhật Thy. Cậu ta có vẻ buồn buồn, chứ không phải vui như người vừa tìm lại được tình yêu. Du Du biết lúc này mà hỏi thêm điều gì thì có lẽ sẽ chết dưới tay cậu ta…
***
Buổi sáng thứ 2, Du Du đến trường trong tâm trạng rất tốt. Vừa bước vào Nhất Kim, Du Du đã thấy khá nhiều người nhìn mình chăm chú, nhưng ánh mắt không mấy thiện cảm. Dường như nó đang là trung tâm của sự bàn tán. Có vài học sinh chỉ trỏ nó, và thì thầm với nhau điều gì đó. Chẳng lẽ nó vừa làm bài thi gì tệ lắm hay sao. Nó bước đến bảng thông báo, nơi mà mọi người đang bu quanh. Bỗng dưng tất cả dạt sang 2 bên để cho nó bước vào. NÓ cảm thấy có gì đó rất lạ, từ từ bước vào gần bảng thông báo, rồi bất chợt nhận ra trên đó, một tấm hình chụp nó, nhưng oái oăm thay, lại là tấm hình chụp Đốc Long ôm nó, hôm ở trên sân thượng. Nó vội vàng lao vào và che tấm hình lại.
-Không phải như các bạn nghĩ đâu, mình…
Chưa kịp nói lời nào thì tất cả bỏ đi hết, để lại cái nhìn đầy giận dữ, cái bĩu môi và sự khinh bỉ. Nó vội vàng xé tấm hình và chạy về lớp, chuyện gì đang xảy ra vậy. MỌi người không hiểu ý nghĩa của cái ôm này, thật sự giữa nó và Đốc Long không hề có gì mờ ám. Nó chưa kịp bước vào hành lang của dãy khối lớp 10, nó đã bị chặn lại bởi một đám nữ sinh lớp khác. Trông bọn họ chẳng có nhã ý gì, mà như muốn gây sự. Một cô bạn trông rất quý tộc và sắc sảo bước lên trước, khoanh tay liếc nó một cái.
-Hóa ra là cô, tôi thấy cô chẳng có gì đặc biệt cả, cô đã mê hoặc Đốc Long bằng cách nào mà hay vậy?
-Các bạn hiểu lầm rồi, thật ra..
Du Du càng lúc càng cảm thấy lo sợ, không biết phải giải thích thế nào. Tại sao lại có tấm hình này, ai đã thấy và chụp lại. Nhưng điều quan trọng là tại sao lại dán tấm ảnh này lên bảng thông báo của trường, chẳng lẽ lại muốn nhắm vào nó, nhưng nó đã gây thù chuốc oán gì với ai ở Nhất Kim đâu.
-Cho cô xác nhận người trong hình có phải là cô không?
-Không như các bạn nghĩ đâu, đây chỉ là…
-Vậy là cô không phủ nhận. Được, ra về chờ chúng tôi ở phòng tập thể dục.
-Tôi….
Nói rồi có tiếng chuông vào tiết học, bọn người kia bỏ lại những ánh mắt đe dọa rồi túa về lớp. Du Du thấy trong lòng đầy lo sợ. Bước vào lớp, mọi con mắt đang đổ dồn về nó, có lẽ đồng cảm thì chẳng có ai, chỉ có ánh mắt đầy căm ghét và tức tối. Nhưng cũng may bên cạnh nó còn có Đông Nghi và Nobu.
-Hình của cậu và Đốc Long được dán trên thông báo, ai cũng thấy cả
-Cậu tin tớ chứ Đông NGhi, Nobu?
-Tớ tin cậu.
-Tớ không ý kiến, nhưng nếu liên quan đến Đại Bảo thì tớ phải xem lại.
-Cám ơn cậu Đông Nghi, và cả Nobu nữa. Tớ sẽ giải thích với các cậu sau.
-Nhưng một mình bọn tớ tin cậu thì không giải quyết được gì, quan trọng là cả trường đang đồn ầm lên, hầu như bọn họ đều đứng về phe chống đối cậu.
-Không hiểu ai mà lại có tấm hình này và lại cố tình tung ra như vậy. Có lẽ người đó thích Đốc Long hoặc là ghét tớ nên mới làm như vậy.
Du Du không muốn nói cho Đông Nghi nghe về cuộc hẹn “hăm dọa” ở phòng thể dục. Cả buổi học nó ngồi lo sợ, nó sẽ ra sao nếu bước vào phòng thể dục đó. Câu trả lời là:”Chết chắc”. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học, mà nó ngỡ như đến giờ tử hình. Nó vội vàng thu xếp tập vở, và tìm đường về nhà mà không đến chỗ hẹn.
Du Du rón rén men theo hành lang, và bước thật nhanh. Nó lao nhanh về phía cổng trường và mừng thầm vì đã qua được cổng trường một cách an toàn, khi mà hầu hết chưa có ai thu xếp đồ đạc xong xuôi. NÓ thở phào, và bình tĩnh bước tiếp về nhà. Nhưng chưa kịp đi bao xa thì bỗng có một bàn tay bịt miệng nó lại. Du Du ra sức la hét, nhưng dường như vô ích, vì có rất nhiều người hậu thuẫn cho kẻ lạ mặt đang bịt miệng nó. Nó được kéo đi trong cơn mê man, có lẽ đã bị chụp thuốc mê.
…
Ánh sáng mờ mờ, Du Du không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nó chỉ biết có rất nhiều người đang ở xung quanh, toàn là con gái, và đều mặc đồng phục trường Nhất Kim. Nó đủ thông minh để hiểu họ muốn gì ở nó. Là một sự trừng trị cho hành động quá thân mật với thần tượng của họ. Lúc trước đi cùng xe với Đại Bảo thì mức độ còn chấp nhận được, nhưng lần này lại là một hành động “không chấp nhận” được, nhất là đối với một đứa nổi tiếng là nhà quê như nó, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua. Toàn thân người Du Du bây giờ rất ê ẩm, nó không thể chống cự, có lẽ do tác dụng của thuốc mê. Nó chỉ đủ sức nhận ra gương mặt đã chặn đường nó sáng nay.
-Mày nghĩ là có thể trốn được hả?
Nó cười hắt ra.
-Mày cười cái gì?
-Tôi cười vì tội nghiệp mấy bạn.
-Tội nghiệp?
-Đúng vậy, các bạn đều là quý tộc, mà cư xử y hệt như dân chợ búa, 1 đám đông mà đi bắt nạt một người đang bị trói, và nhất là khi họ không có sức kháng cự.
-Im đi!
-Nếu thật sự thích Đốc Long thì tại sao không tự mình chinh phục cậu ấy, mà lại phải làm những việc như thế này, sẵn sàng ra tay với người khác vì ganh tỵ. Bây giờ các bạn có đe dọa được tôi, có hành hạ được tôi, thì liệu Đốc Long có thích các bạn hay không?
-Nhiều lời, đánh nó, cho nó chừa.
Nó bị bịt miệng lại để tiếng la không thể làm kinh động đến những người bên ngoài. Rồi cả đám nữ sinh lao vào đạp Du Du không thương tiếc, có lẽ vì nó quá thẳng thắn và động đến lòng tự trọng của đám quý tộc. Bọn họ còn tạt nước vào người khiến cho nó ướt sũng từ trên xuống dưới. Chưa hết, 2 nữ sinh còn dùng bột mì quăng vào người đang ướt, để cho lớp bột càng dính chặt vào người hơn. Đau đớn, mệt mỏi, tức giận, đáng lẽ nó phải dùng những lời năn nỉ hoặc nịnh bợ thì đã không bị trừng trị đến nỗi như vậy. Nó không còn đủ sức để kháng cự lại. Du Du không trách Đốc Long, vì cậu ta không có lỗi gì, chỉ là hiểu lầm của những cô gái kia, nó trách bản thân mình sao lại bất lực, tại sao lại bị cô lập trong cái thế giới thượng lưu này, tại sao nó lại không được công nhận khi mà nó đã cố gắng hết sức mình. Bình thường nó rất mạnh mẽ, có thể vượt qua được tất cả, nhưng không hiểu sao lúc này lại yếu đuối, cần một người bảo vệ mình đến thế, cần một người đứng về phía nó như vậy, vì nó cũng chỉ là một cô gái, mà con gái thì cần được che chở. Thiên Tứ đã có bạn gái, liệu cậu ta có quan tâm đến những tấm hình và những mối đe dọa mà nó đang phải đương đầu hay không. Sẽ không có ai nghĩ đến nó lúc này, tất cả là tại vì nó không giàu có, không xinh đẹp, và quá nhỏ nhoi trong thế giới thượng lưu này.
-Bây giờ cô biết mình phải làm gì rồi chứ? Không được đến gần bất cứ hotboy nào nữa nghe chưa? Phải chi cô xinh đẹp một chút, hoặc ít ra cũng thuộc thế giới thượng lưu thì còn chấp nhận được, đằng này….Lần trước đi chung xe với hotboy Đại Bảo, có lẽ fanclub của Kasumi quá dễ tính và bỏ qua cho cô, nhưng hành động lần này với Đốc Long thì thật là quá đáng, chúng tôi sẽ cho cô một lời cảnh cáo để cô tránh xa thần tượng của tụi tôi.
Một nữ sinh đang cầm cây kéo tiến đến gần nó, nó không biết cô ta sẽ làm gì, nó ra sức giãy giụa vì dường như cô ta có ý định cắt cái gì trên người nó, là lưỡi hay là tóc, hay muốn cắt te tua bộ đồng phục của nó…Nó chưa bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra trong những tình huống này, vì trước đây ở ĐUm Cha chưa hề biết đến việc đánh hội đồng là gì. Những cô này dám có thể làm bất cứ thứ gì tàn nhẫn lắm. Nó phải làm sao bây giờ? Một người đã giữ tay nó, không cho nhúc nhích. Nó run sợ, lắc đầu lia lịa rồi gục xuống, mắt mờ đi. Ánh sáng của chiếc kéo lóe lên trong mắt nó, và nước mắt bắt đầu trào ra. Nó thiếp đi trong cơn mê man, mặc cho những gì sắp xảy ra, sẽ chẳng ai thương hại hay che chở cho nó lúc này…
-Dừng tay lại!
Ánh sáng le lói ngay cửa nhà kho bật mở, có bóng của một người con trai đang đứng đó, giọng nói rất quen thuộc. Nhưng vì quá mệt mỏi, Du Du chỉ có thể hé mắt. Người con trai tiến lại gần đám nữ sinh. Cả đám trố mắt tròn đầy bất ngờ, pha lẫn lo sợ. Cả đám nữ sinh lùi lại, Du Du vẫn chưa nhận ra chàng “hoàng tử” đến cứu nó lúc này là ai. Là ai cũng được, hãy mang nó đi thật xa, thật xa, để rời khỏi nơi tối tăm này. Nó được nhấc bổng lên. Người con trai đang bế nó và quay bước về phía cánh cửa. Trong cơn mê man, nó cố gắng mở mắt ra lần nữa, và mong rằng người này chính là…ai kia.
-Thiên Tứ?
-Không phải, Thiên Tư?
-Không phải, Đốc Long ư?
-Cũng không phải, mà nhân vật nó không ngờ nhất, người đó lại là Kasumi Đại Bảo.
Cũng dễ hiểu tại sao đám con gái kia lại quá ngạc nhiên, vì trong tình huống này, người ra tay cứu phải đến 90% là Đốc Long mới phải, đằng này lại là Đại Bảo, không tài nào đoán trước được. Đã vậy, Đại Bảo lại không còn mang vẻ mặt baby hằng ngày, mà thay vào đó là ánh mắt tức giận, đầy lạnh lùng và đáng sợ. Cậu ta bước ra ngoài để lại sự im lặng tuyệt đối sau lưng. Có lẽ đây là lần đầu tiên người ta thấy một hotboy nổi tiếng là dễ thương, và có nụ cười thân thiện nhất, nhưng hôm nay khi tức giận, trông cậu ta lại đáng sợ đến mức nào.
Đại Bảo dừng lại, trên tay vẫn bế Du Du, cậu ta không quay lại, nhưng giọng nói đầy lạnh lùng và dứt khoát:
-Lần này tôi tha cho các cô vì tôi không muốn đánh con gái chút nào, nhưng tôi cảnh cáo, nếu các cô còn dám đụng đến cô gái này lần nữa, thì đừng có trách tại sao tôi lại tàn ác đến như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT