Du Du được đặt ở trên chiếc ghế dài ở phòng khách lúc nào không biết, nó mơ màng nghe cuộc đối thoại của những người xung quanh.
- Trời đất! Ngất xỉu vì thấy một đứa con trai à? Lúc vào phòng em, cô ta cũng hét toáng lên vì tưởng phòng em là phòng con gái, mà sao không đến nỗi xỉu như khi qua phòng anh như vậy?
- Anh nghĩ cô ta xỉu vì thấy anh…giống em.
- Đúng là đồ nhà quê, chưa từng thấy anh em sinh đôi bao giờ à.
Nghe 3 tiếng “đồ nhà quê”, Du Du đoán chắc là giọng nói của tên Thiên Tư, ăn nói thì cộc lốc, khó ưa. Còn người kia, nó đâu ngờ lại là anh em sinh đôi, giống nhau y hệt, nó bị ngộp vì quá bất ngờ vì thấy một Thiên Tư thứ 2 trong phòng, điều mà chắc chắn không bao giờ đoán được, và không bao giờ chuẩn bị tinh thần được, mọi thứ suy đoán về căn nhà này đều đi theo một hướng hoàn toàn khác và hoàn toàn oái oăm. Có lẽ vì thế mà nó ngất xỉu, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy đến với nó.
Nó hé mắt từ từ, thấy mờ mờ ông quản gia và một chị giúp việc và 2 chàng trai đứng gần đó, chắc là sau khi làm vài động tác sơ cứu.
- Ồ, cô bé tỉnh rồi à!
Du Du vội vàng bật dậy khi thấy Thiên Tứ dòm sát vào mặt nó, một khoảng cách không an toàn, nhưng cũng chính sự vội vã ấy mà gây ra một tiếng động khiến mọi người quay phắt lại: “Cốp”, trán nó đạp mạnh vào Thiên Tứ. Chị người làm và ông quản gia hoảng hồn, vội vàng tiến lại: “Trời ơi, cậu chủ có sao không ạ?”. Thật là bất công, 1 đứa con trai và một đứa con gái va chạm sẽ có một lực phản hồi bằng nhau, nhưng nó là con gái, đương nhiên sẽ cảm thấy đau hơn, ấy vậy mà mọi người lại bu quanh cậu ấm kia. Đúng là công tử bột, nó xoa xoa cái trán đau, miệng bĩu nhẹ một cái.
- Tôi không sao cả, mọi người cứ đi làm đi, còn cô bé này để tôi lo cho.
Mọi người giải tán, cả Thiên Tư cũng quay ngắt lên phòng, không mảy may hỏi thăm nó một câu, vẻ mặt lạnh lùng khó ưa. Người ở lại với nó, có khuôn mặt y hệt Thiên Tư, vầng trán cao, mái tóc bồng bềnh lãng tử, với cái khuyên tai sáng lóa. Tiến lại gần nó, xoa xoa vầng trán bị va. Nó hơi sượng sùng nên hơi rụt cổ lại, và lần đầu tiên trong ngôi nhà này, có một nụ cười ấm áp dành cho nó. Đó là của cậu chủ Thiên Tứ.
Ngày mai là buổi học đầu tiên ở trường mới, và cũng là ngày khai giảng, nó cũng đã được cung cấp sẵn đồng phục và sách giáo khoa, nói chung việc học hành thì Du Du không mấy lo vì bà chủ đã hứa lo từ A đến Z. Tối nay cũng là tối đầu tiên nó ngủ ở một nơi xa lạ, nó bỗng thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ anh trai, nhớ hương thơm của những cánh đồng ở Đum Cha, dịu dành, rất nhẹ đưa nó vào trong giấc ngủ, bỏ qua một bên những lo lắng đang chờ nó ở phía trước…
Nó chưa sắm cho mình chiếc đồng hồ báo thức, thế là nó hốt hoảng tỉnh dậy, chạy đi tìm chiếc đồng hồ để xem là mấy giờ, chạy khắp nơi không thấy, định chạy vào gian nhà chính, thì nó gặp chị lo khâu phòng khách, ở phòng kế bên vừa bước ra, nó vội vã hỏi chị:
- Chị cho em hỏi mấy giờ rồi ạ?
Chị giúp việc nhìn bộ dạng luống cuống của nó cũng phải nén cười:
- Lúc nãy ra khỏi phòng chị thấy là 6giờ.
Nó thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn sớm chán, nó cám ơn chị, rồi bất giác nhận ra, chị ở cạnh phòng nó cũng không đến nỗi lạnh lùng như bữa đầu gặp mặt. Buổi trò chuyện ngắn ngủi nhưng chị bắt đầu có thiện cảm với nó. Chị ấy tên là Uyển Thanh, chị còn cho nó một chiếc đồng hồ lên chuông, hóa ra việc giao tiếp cũng không đến nỗi khó khăn. Du Du lên đánh thức 2 cậu chủ, vì nó biết hôm nay cũng là ngày khai trường đối với 2 người này. Xong xuôi, nó đi thay đồng phục của trường, một bộ đồng phục cực kì cute, váy caro xanh đậm, áo trắng, có chiếc ghi lê xanh đậm bên ngoài, kèm theo chiếc nơ nhỏ xinh ngay cổ, nó trông mình đỡ nhà quê hơn những bộ đồ nó thường mặc, ngoại trừ mái tóc và dáng đi hơi thô một tí. Nó đeo chiếc cặp mới cũng được bà chủ cấp, nó ra khỏi phòng, hớn hở với trang phục mới, nó phủi phủi bộ đồ cho phẳng ra, rồi bước về phía cửa chính. Nhưng rồi nó chợt đứng lại và há hốc cái miệng nho nhỏ của mình, nó ngắm nhìn 2 nhân vật đang từ cầu thang bước xuống, là Thiên Tư và Thiên Tứ…
Khung cảnh như đang quay chậm, 2 cậu học sinh trong trang phục áo trắng, quần xanh đen, chiếc cacravat sọc xanh đậm xuất hiện dưới những tia nắng đầu tiên trong ngày. Hai anh em đút tay vào túi quần, gương mặt lạnh lùng, mái tóc chải gọn gàng, một bên chiếc bông tai sáng lóa, chậm rãi bước xuống, trông vẻ là học sinh con nhà giàu sành điệu có khác. Hai người ra thẳng chiếc xe hơi màu đen to đùng, tài xế đang mở cửa chờ sẵn. Ngay cả cái tư thế bước vào xe của họ cũng rất…đẹp. Tài xế đóng cửa xe và chiếc xe lao về phía cái cổng cao cao, bỏ lại cái miệng vẫn há hốc tự nãy giờ của Du Du. Tự dưng nó thấy mình đứng ngây ra, hệt như một crazy fan đang ngắm thần tượng vậy. Nó lắc lắc cái đầu, đưa mình về hiện tại, nó chợt nhớ mình phải đi bộ đến trường, và nó sắp trễ rồi đây.
Du Du lao về phía cái ”miếng sắt” , cái cổng lạnh lùng không khác gì những người trong nhà này. Nó không biết mở như thế nào, nó loay hoay, ra sức kéo, đẩy. Thôi chết rồi, nó phải làm sao đây, ngày đầu tiên đến trường trễ chỉ vì không biết mở cửa? Đang sắp khóc òa lên vì không biết thế nào, thì bỗng có một bàn tay nhăn nhúm, bấm bấm vào cái hộp điện tử nằm trong góc của cánh cửa, và nó bật mở, và bàn tay đó là của ông Ô, người làm vườn cổng trước.
Nó bước ra, thấy hơi buồn buồn vì ánh mắt không thiện cảm y hệt ngày đầu nó gặp ông Ô, rồi như có gì thúc đẩy, nó quay ngược lại trước khi cánh cửa đóng lại, nó thò đầu vô: “ Cháu chào ông, chúc ông một ngày mới vui vẻ ạ!”. Nó nở một nụ cười tít mắt, dưới ánh ban mai, nó không biết rằng trông nó lúc này đáng yêu như thế nào, rồi nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xốc cái balo quay ra. Và khi cánh cửa đã đóng lại, lão Ô mở một nụ cười, dù khá nhỏ, nhưng trông rất đôn hậu, có lẽ đã lâu lắm rồi mới có nụ cười này…
Cũng không mấy khó khăn để kiếm được ngôi trường này vì quá nổi tiếng, nó không biết vì sao nổi tiếng, nó chỉ nêu tên trường, mà những người chỉ đường nhìn nó đầy vẻ nghi hoặc, rồi còn lẩm bẩm: “Cô học trường đó thật sao?”, rồi kèm theo một cái liếc nó từ trên xuống dưới. Và rồi khi đến nơi, nó bàng hoàng khi nhận ra: TRƯỜNG NHẤT KIM TOYO…là một ngôi trường dành cho người quý tộc trong thành phố này.
Du Du thất thểu đi tìm phòng học của mình. Sau lễ khai giảng, nó càng thêm thất vọng, bởi sau khi nghe hàng loạt kì tích và hàng loạt sự hoành tráng của ngôi trường toàn con cháu cấp cao, thượng lưu. Nếu không phải là con của cấp cao, hay gia cảnh cực kỳ giàu có, thì những thành viên nổi trội, IQ vượt trội, đầu óc hơn người thì vẫn được chào đón tại Nhất Kim TOYO, vậy thì nó là gì trong số đó?. Nó thở dài, nhưng thôi kệ, nó phải đi tìm bảng lớp 10A2. Khuôn viên trường quá rộng, nó tìm đến toát mồ hôi mà vẫn quanh quẩn ở khu khối 11 và 12. Cũng may nhà trường giành thời gian cho học sinh ổn định lớp và giao lưu, hôm nay chưa phải học, nhưng nó đã đi nửa tiếng đồng hồ. Quá mệt mỏi và thất vọng, nó ngồi phịch xuống, thở dài, tay vịn thành cầu thang, ngẫm nghĩ rằng sẽ mãi ở trong cái mê cung này , rồi nó thấy có tiếng bước chân đang bước lên cầu thang, giọng nói cất lên từ phía người đang đi:
- Bạn đang kiếm lớp à?
- À, mình đang kiếm lớp 10A2
- Vậy thì đi theo mình!
Tên con trai chưa quen biết cúi xuống kéo tay nó đứng dậy, nó vừa kịp ngẩng lên, nó quá sửng sốt khi 2 khuôn mặt khá gần nhau, đủ để nó nhận ra một chàng trai quá baby cute. Mái tóc gọn gàng, đôi mắt đen láy, nằm dưới cặp mắt kính thư sinh vô cùng, làn da trắng xinh, mịn màng “ như da em bé”, và hơn hết vẻ thu hút của anh chàng này chính là nụ cười với cái lúm đồng tiền xúm xính rất ư dễ thương, một nụ cười đầy ấm áp thứ 2 dành cho nó sau Thiên Tứ.
Lẽo đẽo theo sau baby cute, nhìn từ đằng sau, bạn ấy cũng vẫn đẹp lạ thường, hắn ta dắt Du Du ra khu nằm bên hông khu vừa lạc, và nó bắt đầu thấy xuất hiện các biển số lớp 10, nó dò dẫm tìm bảng số 10A2. “A, đây rồi!” Nó sung sướng khi thấy lớp nó hiện ra, đang định quay sang để cảm ơn chàng trai tốt bụng kia, thì nó mới chợt hốt hoảng khi thấy hắn ta đã biến đâu mất lúc nào không hay. Không có đủ thời gian để mà tìm chàng trai ấy, nó phải vào lớp học để tiến hành phần tìm chỗ ngồi và giao lưu bạn bè cùng lớp.
Những ánh mắt nhìn nó như dò hỏi:” Không biết cô ta là con gái của tập đoàn nào nhỉ?”. Bất giác, nó nhìn tổng quát, thấy nữ sinh này quả thật rất xinh đẹp, người thì khuôn mặt thanh tú, người thì vóc dáng cực chuẩn, bọn họ đều trang điểm lộng lẫy và sắc nét như những diễn viên điện ảnh. Con trai thì cũng toàn những công tử nhà giàu rất lãng tử, kiểu tóc cũng bồng bềnh, nhưng có vẻ Thiên Tư và Thiên Tứ vẫn hơn hẳn bọn con trai lớp này về cái độ đẹp trai. Nó không biết sẽ ngồi vào chỗ nào, nơi mà những ánh mắt đều có vẻ ngạo mạn, và rồi nó nhìn thấy một cô bạn đang ngồi gần phía cuối lớp có vẻ giản dị, rụt rè, bên cạnh có một chỗ trống, nó mạnh dạn tiến lại gần:
- Mình ngồi chỗ này được không?
- Đương nhiên là được rồi! Cô bạn mới ngẩng mặt lên nhìn nó, một cô bạn không trang điểm, không quá đẹp lộng lẫy, nhưng nét mặt vô cùng dễ thương và có thiện cảm.
- Mình tên là Ling Du Du.
- Mình là Zida Đông Nghi.
Buổi trò chuyện vô cùng thú vị, nó thấy rất thích nói chuyện với Đông Nghi, một phần vì cô bạn cũng không mấy đề cập đến gia cảnh, điều mà nó đang tránh né trong cái lớp học này. Đông Nghi cũng không hề khoe khoang hay tỏ ra là mình sành điệu gì cả. Nó giới thiệu với Đông Nghi là mới từ xa chuyển tới đây nên không biết gì nhiều về trường này, Đông Nghi sẵn lòng kể cho nó nghe rất nhiều truyền thống của trường. Nhất Kim TOYO là một trường nổi tiếng vì là một ngôi trường quý tộc, và thành tích học tập đáng nể. Mức độ giàu có được xếp giảm dần theo thứ tự lớp, và đương nhiên các quý tộc bậc nhất thành phố sẽ được xếp vào A1. Du Du chợt há hốc miệng, chứng tỏ để vào cái A2 này cũng toàn là những bậc thượng lưu rất giàu có, và Đông Nghi chắc cũng là con cháu của một quan chức nào đó. Còn về phần nó, nếu xếp thực lực tài chính của gia đình thì có lẽ sẽ được xếp vào lớp A2000…Trong lớp mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả, mà nó biết chắc là những cô cậu bạn này đang nói về hãng xe mới nhất, trang sức mới nhất hay đại loại là công việc của gia đình. Buổi giao lưu vừa dứt bởi tiếng chuông, bỗng Du Du thấy có một tốp nữ sinh từ đâu kéo tới tấp nập ở lớp nó, rồi ùa vào chen lấn để được “diện kiến” vài gương mặt, mà nó cho rằng khá đẹp trai ở lớp này. Du Du thấy vô cùng ngạc nhiên, và nhìn những cô gái khả ái đang tụ tập bao quanh những chàng trai lớp mình.
- Cậu ngạc nhiên lắm hả, vì A2 tụi mình cũng thuộc dạng giàu có đứng thứ 2 trong trường này, bởi vậy các chàng trai nào mà đẹp một chút cũng là tầm ngắm của các tiểu thư trong trường này. Nhưng như vậy vẫn chưa là gì, để tớ dẫn cậu sang A1, để xem mức độ fan hâm mộ của những chàng trai hotboy giàu nhất thành phố này.
Vừa thu xếp đồ đạc vào cặp, nó tò mò theo Đông Nghi đi sang lớp A1, Đông Nghi vừa kể cho nó nghe về “truyền thống hotboy, hotgirl” của trường. Quả thật A1 giờ đang đông nghẹt các nữ sinh lớp khác đang bu quanh, hò hét, có khi còn có cả các chị khối 11 và 12 nữa. Bọn họ nhốn nháo chen lấn, rồi la thật to khi gặp hotboy, y hệt như đang gặp diễn viên thần tượng vậy, thật chẳng ra thể thống nào, mặc dù họ cũng là những tiểu thư con nhà giàu có. Du Du thấy cả một đám con gái lớp nó đang cố chen vào đấy.
Đang mải chăm chú nhìn đống tạp nham này, không thể chen vào được, chỉ có thể đứng từ xa, nhìn theo hướng chỉ ca Đông Nghi.
- Kia là 2 hotboy sinh đôi nổi tiếng nhất trường Thiên Tư và Thiên Tứ.
Nó há hốc mồm không tin vào những gì trước mắt, hóa ra hai người họ bằng tuổi nó, học cùng trường, và đặc biệt cả 2 đều là hotboy nổi tiếng nhất nữa chứ. Trong đầu nó chẳng nổi lên tí nào hâm mộ, mà ngược lại còn oán trách là tại sao cùng trường mà không cho nó đi học ké, làm sáng nay nó suýt trễ buổi lễ khai giảng. Nhưng phải công nhận 2 anh em họ điển trai thật, điều mà Du Du thấy bây giờ vẫn là 2 cặp mắt vô cùng lạnh lùng, không mảy may một nụ cười, mặc cho vô số nữ sinh vô cùng xinh xắn đang bu quanh lấy họ.
Đông Nghi nói tiếp:
- Những người học lớp này đều nổi tiếng trước khi vào trường, lai lịch của họ đều được toàn trường biết hết, bởi vì những người họ sống ở khu biệt thự Itê.
- Itê?
- Phải, Itê là khu biệt thự nổi tiếng cả nước vì mức độ giàu có, và mức độ đẹp trai và đẹp gái của các hoàng tử, công chúa sống trong đó. Những ai ở Itê sắp sửa bước sang cấp 3, đều sẽ nổi tiếng trước khi vào trường.
- Vậy còn ai ở khu đó trong lớp này nữa không?
- Năm nay có đến 6 nhân vật ở Itê vào trường. Người nổi tiếng tiếp theo là: Kasumi Đại Bảo.
Nhìn theo hướng chỉ của Đông Nghi, một lần nữa Du Du lại há hốc mồm. Đại Bảo chính là anh chàng baby cute giúp nó tìm lớp lúc nãy. Khác với Thiên Tư và Thiên Tứ, anh chàng này có nụ cười rất “rộng lượng”, bằng chứng là các cô gái đang muốn chụp hình chung với chàng thì hắn cười rất tươi, cử chỉ thân mật, gần gũi, chính vì thế mà lượng fan cũng khá đông đang bao quanh, có người xin chữ kí, có người chụp hình. Nó nghĩ đến nụ cười mà Đại Bảo dành cho nó ở cầu thang, chợt có thoáng buồn, vì nụ cười đó có lẽ bất cứ ai cũng sẽ nhận được. Một chàng trai dễ thương và dịu dàng.
- Kia là hotboy Kazu Đốc Long!
Một chút bất ngờ bởi một hotboy có khuôn mặt rất “băng giá”, dùng từ này, vì nó còn lạnh lùng hơn cả Thiên Tư và Thiên Tứ nữa, một vẻ lạnh lùng tuyệt đối, tối sầm lại rất khó chịu. Ánh mắt ấy đượm lên một luồng khí lạnh cả tóc gáy, có lẽ vì thế mà đây là hotboy duy nhất không có người bu quanh. Du Du thấy thỉnh thoảng có vài cô gái cũng đến làm quen, nhưng Đốc Long không mảy may hé lấy một câu, với lại với khuôn mặt “sát khí” ấy, chẳng ai dám đến gần. Đốc Long cũng chỉ có thể nói một câu là khá điển trai, thân hình to cao không thua kém gì Thiên Tư, Thiên Tứ, mái tóc đinh “đầu gấu”, không hề theo gu hoạt hình như mấy chàng hoàng tử ở lớp Du Du. Các cơ mặt của Đốc Long hình như đang bị đóng băng lại, nên nó không hề nhúc nhích, làm cho khuôn mặt ấy cứ mỗi một trạng thái. Bỗng Đốc Long phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, phía Du Du và Đông Nghi đang đứng, và bắt gặp sự quan sát của Du Du. Du Du cảm thấy rối bời và luống cuống, cái tia laze đáng sợ ấy đang chỉa thẳng vào nó, mà không hề có ý định lệch sang nơi khác. Nếu bây giờ nó hoảng sợ và nhìn đi chỗ khác thì xem ra nó cũng thuộc những crazy fan, Đốc Long sẽ khinh thường cho xem. Thôi thì chơi trò “nhìn nhau không chớp mắt”, xem ai phải ngoảnh đi chỗ khác trước thì sẽ là người thua cuộc. Nghĩ vậy, nó nhìn chằm chằm vào Đốc Long, không phải cái nhìn của sự hâm mộ hay “thèm thuồng” mà là cái nhìn đầy thách thức. 4 mắt chạm nhau ở cự ly khoảng 6, 7 mét không lay động, rất lâu. Bất chợt có một người bạn đến gần và kêu Đốc Long, làm anh ta phải quay sang. Và thế là game over! Nó cười lên sung sướng, đưa nắm đấm vào không khí, và la lên: Yeah!, cái cười của người thắng cuộc, của một cuộc chơi mà chỉ có nó mới biết luật. Trong khoảnh khắc nó đang cười ha hả và không để ý đến anh ta nữa, các cơ mặt của Đốc Long lúc này đang có sự thay đổi rõ rệt, anh ta nhìn Du Du, chau mày lại và sau đó dường như có một nụ cười thì phải, cũng không rõ nữa, vì không ai thấy cả…
- Nhìn vậy thôi chứ Đốc Long có hẳn một lượng fan rất lớn, nhưng vì biết tính cậu ta không ưa kiểu bám theo nhặng xị, nên các fan chỉ lẳng lặng lập ra hẳn cả trang web, ca tụng sự lạnh lùng, hắc ám của cậu ta đó! Đông Nghi giải thích.
Người tiếp theo là ******* Nami Ánh Linh, một nữ sinh nhìn rất đặc biệt. Không mang hình tượng một tiểu thư nhu mì, Ánh Linh có mái tóc hớt ngắn rất cá tính, khuôn mặt sáng và xinh tươi, đôi mắt Ánh Linh trông rất lém lỉnh, một đôi mắt biết cười. Cũng có khá nhiều bạn trai đang bu quanh Ánh Linh để làm quen, một số bạn nữ cũng lại gần vì muốn kết bạn với một cô bạn rất đặc biệt này. Nó đang nghe Đông Nghi tả về những con người sẽ nổi đình nổi đám trong trường Nhất Kim năm nay. 2 đứa mải mê nói chuyện, nên không thể nào nhận ra từ phía trong lớp 10A1, có những ánh mắt nhìn nhau không bình thường, đặc biệt phải kể đến là ánh mắt của Đốc Long dành cho Thiên Tư, và ánh mắt của Ánh Linh dành cho Thiên Tứ. Một lớp học mà e rằng đầy rẫy những chuyện chẳng lành sắp xảy ra, và sẽ liên quan nhiều đến Du Du.
- Còn một nhân vật nữa cũng đến từ Itê, nhưng không hiểu sao người bạn này rất bí ẩn, chưa ai biết tên hay gia thế, không biết cả là nam hay nữ, mà đặc biệt là lại không học ở A1, có nguồn tin cho rằng nhân vật này đang ẩn nấp trong các lớp còn lại, và mọi người đang ráo riết săn lùng profile của nhân vật VIP này, nghe đâu chỉ mới chuyển đến ở Itê.
Du Du nghe Đông Nghi nói mà người nó túa mồ hôi và rùng mình, nhân vật được nhắc đến, chính là nó, một đứa nhà quê, tên Ling Du Du.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT