Nhìn ánh mắt sững sờ của Du Du, không khí yên lặng đến khó tả, cả Ánh Linh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Thiên Tư đành tằng hắng lên tiếng trước:
-Làm gì ở đây vậy, cô nương?
-Tôi sang tìm anh hai cậu chứ đâu có tìm cậu. À, mà hình như cô gái này quen quen.
Nhận ra Ánh Linh đang nhìn mình, Du Du hoảng sợ, cúi gằm mặt xuống.
-Hình như cô… cô học ở A2 phải không?
Không có tiếng trả lời, Du Du không biết tính sao.
-“Phải rồi, nhưng đó là bí mật, giữ kín dùm nhé!” Thiên Tứ lên tiếng.
-Mình biết phải làm gì mà, hóa ra cậu là nhân vật thứ 6, đặc biệt thật. Rất vui khi được biết cậu.
Du Du ngượng ngùng đưa tay ra bắt với Ánh Linh, xong rồi rụt về ngay, không khí lại im lặng. Không hiểu sao nó không đủ can đảm để ngang hàng với Ánh Linh được…
-Cô bé mới lên mà đã dạy học ngay rồi à?
-À, hóa ra Du Du là gia sư mà Thiên Tứ kể hả?
-Ừ, đúng rồi, là cô ấy đấy.
-Nhưng công việc chính của mình vẫn là dọn dẹp trong nhà.
Đây là lời nói đầu tiên suốt từ nãy đến giờ, nó muốn khẳng định vị trí của mình, để Nami đừng lầm tưởng nó có quan hệ gì khác trong INNO, muốn khinh hay muốn nghĩ sao vào lúc này cũng được, chứ đừng để sau này biết sự thật thì nó lại càng xấu hổ hơn. Nhưng không hiểu sao lời phát biểu đó lại làm không khí trở về yên lặng như trước. Cả Thiên Tư và Thiên Tứ đều cảm thấy không khí “vô duyên” lúc này, chưa biết phải làm sao thì bỗng dưng Nami nở một nụ cười thật tươi và chân thành:
- Cậu có thể vừa đi học, vừa làm gia sư, lại có thể làm người giúp việc, mình thật ngưỡng mộ cậu đó!
-Thôi 2 người đi ra cho tôi học.
-Nhưng hôm nay là Chủ Nhật mà, 4 đứa mình luôn cho vui.
Nami cao giọng rủ rê, khuôn mặt cười rất tươi, chờ đợi sự đáp trả của mọi người. Quả thật cô ta rất hòa đồng, và rất cá tính, và điều đặc biệt là không hề khinh biệt một đứa người làm như Du Du. Mái tóc ngắn dễ thương làm cho Nami biến thành một con búp bê, là nhân vật chính, khiến Du Du không thể bỏ mặc cô ta lúc này được.
-Mình nghĩ đây là một ý hay đấy!
Câu nói của Du Du làm cho cả 2 chàng sinh đôi sững sờ, còn Du Du cũng đứng chết lặng vì sự can đảm của mình khi thốt ra lời nói đó, riêng Ánh Linh thì vô cùng thích thú.
***
-Du Du có thể vừa làm vừa học, lại có thể có kết quả cao như vậy, ngưỡng mộ thật.
-À, không có gì đâu, kì thi vừa rồi chỉ là do may mắn thôi mà, mình còn thua xa cậu và Thiên Tứ mà.
-Nè đừng nói là tôi đang học một người do may mắn trong kì thi chứ, nếu vậy tôi sẽ nói với bà bà là cô đứng thứ 11 do may mắn.
Tại sao tên Thiên Tư này chỉ toàn chêm vào những câu mà phải nói là không thở nổi. Du Du đang cố khiêm nhường trước Ánh Linh và Thiên Tứ, thì đùng một cái, hắn đưa Du Du vào thế khó xử vô cùng.
-Chúng ta vào quán nước đằng kia nói chuyện đi.
Cũng may lần nào Thiên Tứ cũng gỡ rối cho nó. Cả 4 đứa bước vào quán, hầu như ai cũng ngoái nhìn 3 người, trừ nó ra. Trước nhất là không thể “cưỡng” nổi trước vẻ đẹp trai của 2 anh chàng này, đã sinh đôi là lạ rồi, đã vậy lại còn phong cách lạnh lùng, ra dáng con nhà giàu nữa chứ, sau đó là nét rất cá tính và khuôn mặt sáng của Ánh Linh, vẻ nhí nhảnh và trang nhã của Ánh Linh làm người ta rất có thiện cảm, rồi tất cả quay sang nhìn nó như để chỉ quăng vào mặt nó một câu: “Sao xấu như cô mà được đi chung vào đây, làm xấu cả đội hình?”
Cả 4 đứa gọi nước, Ánh Linh rất năng động, và cũng rất dễ thương, trong lời nói không hề có một chút gì thể hiện mình là con nhà giàu, hách dịch như mấy cô công chúa lớp A2 mà nó từng tiếp xúc. Ánh Linh rất gần gũi, đến cả nó còn thích tính cách của cô ta nữa là huống chi…Du Du nghĩ đến Nhật Thy, chị của Ánh Linh, cũng xinh đẹp, dịu dàng, được mọi người yêu mến, lại đặc biệt được 2 chàng hotboy nhỏ hơn hẳn 2 tuổi si mê. Còn nó…sao ông trời bất công vậy? Nó nhớ tới lời Đại Bảo đã kể về việc Ánh Linh bị lôi kéo vào chuyện tình cảm của Nhật Thy, nhưng trông Ánh Linh lúc này, người ta không thể nào biết được cô ấy đã từng trải qua giai đoạn đau khổ như vậy. Ánh Linh luôn vui vẻ, tràn trề sức sống, lại có thể hòa hợp làm bạn trở lại với Đốc Long, cô ta quả là có tấm lòng rất rộng rãi. Điều này làm Du Du ngưỡng mộ vô cùng.
-Này Thiên Tư, cậu đã gặp chị Nhật Thy chưa?
Im lặng.
-Chị ấy bảo muốn gặp cậu để nói chuyện.
Im lặng.
-Đừng như thế chứ, thể nào cũng phải đối mặt, vì chị ấy về đây để học luôn mà!
-Được, mình sẽ gặp, nhưng mình cần thời gian.
Khuôn mặt Thiên Tứ vô cùng nghiêm túc, không giống những lúc nói chuyện với nó tí nào, hẳn đây là một chuyện vô cùng quan trọng đối với cậu ta, là mối tình đầu, Du Du đoán vậy.
-Mình nghĩ là chúng ta sẽ tổ chức một buổi party gặp mặt như hồi chúng ta còn nhỏ, để xóa hết những mâu thuẫn của nhau, các cậu đồng ý không?
-“Mình đồng ý” Tiếng của Thiên Tứ.
-“Mình không ý kiến!” Thiên Tư nói sau một lúc lâu suy nghĩ.
-À, hay buổi gặp mặt vào sinh nhật Thiên Tư và Thiên Tứ đi, cũng gần sắp đến rồi còn gì! Và cậu cũng tham dự cùng chúng tôi chứ Du Du?
Bỗng dưng nó thấy mình thành người thừa, nó nhất định phải từ chối.
-À, mình nghĩ…
-Hôm đó là sinh nhật của 2 đứa mình, nên mình muốn mời cô bé với tư cách là một người bạn!
Lời nói đầy thuyết phục của Thiên Tứ làm cho Du Du gật đầu cái rụp, mà quên ngay ý chí quyết tâm ban đầu đề ra. Quả thực cậu chủ Thiên Tứ có sức ảnh hưởng rất lớn của nó. “Tại sao mình lại không kiên định trước THiên Tứ vậy nhỉ, mất mặt quá!” Du Du đau khổ tự trách mình…
Du Du về phòng, trong lòng nặng trĩu. Nếu đem so sánh với Ánh Linh thì nó thua xa, bây giờ đầu óc nó trống rỗng, nó sẽ “nhường” Thiên Tứ cho Ánh Linh, vì nó chẳng có gì xứng đáng cả, chỉ là do nó tưởng tượng rằng Thiên Tứ xem nó hơi khác so với những cô gái ở trường, và cái khác ở đây có lẽ là một đứa em gái chăng. Nó thở dài, và ngủ thiếp đi, một ngày chủ nhật đầy mệt mỏi. Trong cơn mơ, nó lầm bầm :”Mình không phải là đối thủ của Ánh Linh”
***
-Sao cơ, cậu về quê xem mắt chồng tương lai à?
-Ừ, quê mình còn cổ hữu lắm.
-Thế anh chàng đó thế nào?
-Mình chỉ xem anh ấy như anh trai thôi!
-Tội nghiệp cậu quá, nhưng thôi, bố mẹ cậu bảo có thể từ chối mà!
Du Du thở dài, nó không muốn kể tiếp những rắc rối trong suy nghĩ của nó cho Đông Nghi và Nobu nghe, về câu nói của chàng trai kia với gia đình, vì sẽ làm 2 người bạn ngây thơ này sẽ điên đầu theo nó mất thôi.
-Này, sở thích của Thiên Tư là ăn bánh ngọt phủ socola đó!
-Thật không?
Du Du nhớ lại câu chuyện của nó và Thiên Tư. Khi nó hỏi cậu ấy thích ăn cái gì, thì cậu ta trả lời ngay tức khắc. Nó không hề biết rằng lúc ấy trong đầu cậu ta đang nghĩ đến cái bánh ngọt lấy của Thiên Tứ, do sơ suất nhận lầm người của Du Du, báo hại bị đau bụng suốt một đêm, cậu ta chỉ thốt ra tên chiếc bánh ngọt phủ socola, do trong đầu đang nghĩ đến và cảm thấy ớn lạnh, chứ từ trước đến giờ không hề ăn bánh ngọt. Câu hỏi của Du Du một đằng, cậu ta trả lời một nẻo, rốt cuộc thông tin được cập nhật lại là như vậy.
-Vậy tớ sẽ làm cho cậu ấy một cái. Nhưng phải đưa như thế nào và vào dịp nào, lỡ cậu ấy không nhận thì sao?
-Rồi cậu sẽ có cơ hội mà, yên tâm đi!
***
-Sao chị lại trở về?
Thiên Tư không nhìn thẳng vào mặt Nhật Thy mà nhìn ra xa xăm.
-Chị thấy nhớ các em, chỉ vậy thôi.
-Thôi chị đừng đùa nữa, vào thẳng vấn đề đi!
-Chị chỉ làm theo những gì con tim mách bảo, một năm qua chị đã suy nghĩ rất nhiều, tuổi tác không là vấn đề, chị không trốn tránh nữa, chị về đây để xem tình cảm của mình còn được chào đón hay không?
-Vậy thì em nghĩ là vẫn còn kịp, chị có biết một năm qua cậu ấy nhìn em bằng con mắt như thế nào không?
-XIn lỗi em Thiên Tư!
Nhật Thy ôm chầm lấy Thiên Tư, cậu ta đứng im đấy không nhúc nhích, thoáng có thấy nụ cười nhẹ nhõm trong lòng. Cả 2 người đang đứng trên sân thượng, mà khổ nỗi đó là nơi Du Du nghỉ trưa, và đương nhiên nó đã chứng kiến và nghe hết câu chuyện tự nãy giờ. Hóa ra người nói lời chia tay trước, đó chính là Nhật Thy, vì mặc cảm tuổi tác, chị ấy đã đi du học, để Thiên Tư quên chị ấy đi, nhưng một năm trời, cả 2 vẫn không hề quên nhau, thật là một chuyện tình cảm động. Nó đứng đó quan sát và thầm mừng cho 2 người đã hiểu ra tình cảm của mình, nhưng có một điều làm cho nó vô cùng khó xử, đó là sự xuất hiện của Đốc Long ngay cầu thang lên sân thượng. Cậu ta vừa lên, và cũng chỉ cái cảnh sau cùng. Nhật Thy vội vàng buông Thiên Tư ra, cả 2 quay lại nhìn Đốc Long. Tức giận, và nhói đau, Đốc Long chạy thật nhanh và biến mất.
-Để cậu ấy đi!
Nhật Thy níu tay Thiên Tư lại, ngăn không cho cậu ấy chạy theo Đốc Long.
-Chị muốn cậu ấy thẳng thắn nói ra tình cảm của mình, chứ chị sẽ không giải thích trước!
Cả 2 vẫn chưa biết sự có mặt của Du Du ở sau bức tường sân thượng. Lúc này nó muốn chạy đi để an ủi cậu bạn cô đơn này lắm, nhưng không thể ra bây giờ được. Sao chuyện tình trong thế giới của những người quý tộc lại phức tạp như vậy? Du Du thở dài.
***
-Trời ạ, bài toán dễ như vậy mà làm không ra, kiểu này cậu muốn vào top 50 cũng không được chứ nói gì top 20.
-Cô khinh thường tôi vừa thôi chứ!
-Chứ bây giờ cậu muốn tôi nói sao, khi mà cậu đã được nghe giảng bài này ở trường rồi, tôi cũng giảng lại qua một lần rồi mà vẫn làm sai.
Đuối lý trong phần tranh cãi vừa rồi, quả thật khi nghe giảng bài này ở trên lớp, hay khi Du Du giảng lại, tâm trí Thiên Tư vẫn đang lâng lâng ở đâu đó. Nhưng đó là do lơ là, chứ không phải do sự ngốc nghếch. Thiên Tư tức lắm, nhưng biết không có bằng chứng nào được, cuối cùng nó hùng hổ tuyên bố một câu xanh rờn.
-Để coi, tôi sẽ lọt vào top 10.
-À há, ngay cả gia sư của cậu đây còn không mơ cái vé đó, vậy mà…
-Thì sao nào, nếu tôi lọt vào top 10, cô tính gì với tôi!
Lòng tự trọng của con trai quá cao, nên Thiên Tư nói không thèm suy nghĩ, để rồi sau đó hơi hối hận. Đã lâu lắm rồi, nó đã không hăng say học như lúc trước, khó lòng mà có thể lọt vào top 10, nhưng đã lỡ đà tuyên bố trước một đứa con gái thì không thể nuốt lời, đặc biệt lại quá sĩ diện trước một con bé nhà quê nữa chứ, thì lại càng không thể rút lui. Cuộc cá độ với yêu cầu là nếu kì thi này Thiên Tư lọt vào top 10, thì Du Du sẽ làm bất cứ điều gì cậu ta muốn, và ngược lại. Cả 2 đều mang tâm trạng hơi lo sợ trước thái độ quá chắc chắn của đối phương, nhưng phần trăm thắng có hơi nghiêng về Du Du, vì dù gì, đang ở thứ hạng 98 mà để vào top 10, may ra cậu ta phải là thần đồng. Nhưng để xem cuộc cá độ ấy ra sao, vẫn còn nhiều điều không thể nói trước được.
Sắp vào kì thi đợt 2, Du Du hằng ngày lên kèm Thiên Tư, đồng thời cũng cật lực ôn tập cho mình, mong đạt thứ hạng gần Thiên Tứ hơn. Nhờ có cô bạn Đông Nghi, Du Du và Nobu giải quyết những thắc mắc trên lớp, kì trước Nobu cũng đứng ở thứ hạng khá xa, nên kì này, nghe theo lời thúc đẩy của Du Du rằng Đại Bảo sẽ để ý đến cậu ta hơn, nếu cậu ta có thứ hạng cao, thế là cả 2 lao vào học tập rất chăm chỉ. Du Du nhìn thằng bạn mình rồi mỉm cười. Trong đầu nó đang lên một kế hoạch tuyệt vời, tìm lối thoát cho những quan niệm đồng tính cho Nobu, và bây giờ nó đã có hướng giải quyết. Nhưng tạm thời gác chuyện đó sang một bên, nó nhất định phải tăng hạng trong kì thi lần này. Về nhà Du Du được sự giúp đỡ của Thiên Tứ, nên kì thi lần này nó khá tự tin. Còn về phần Thiên Tư, vì lời cá cược, cậu ta cũng lao vào học, quyết không thể bị thua Đồ Nhà Quê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT