Du Du ngập ngừng đứng ngoài cửa phòng, không dám gõ cửa. Nhưng không thể nào khác được. Du Du hít một hơi thật sâu, và gõ cửa bước vào. Tên Thiên Tư chẳng có ý định gì là ngồi học cả, hắn đang nằm bắt chân lên giường, đọc truyện tranh. Thấy Du Du vào không buồn ngước mắt lên nhìn, làm nó tức điên lên được. Nhưng nếu mà nồi điên lên bây giờ là trúng mưu của hắn ngay.
- Đề nghị cậu không đọc truyện nữa.
Thiên Tứ nghe xong, hơi im lặng một chút, gập quyển truyện lại, để sang một bên, nhưng vẫn nằm trơ trơ.
- Cậu định làm gì vậy?
- Thì chẳng phải cô chỉ yêu cầu tôi không đọc truyện nữa thôi sao?
Cái ánh mắt đầy bỡn cợt của hắn làm Du Du bực bội hết sức, nhưng vẫn cố chịu đựng. Vì nghĩ được lương gấp đôi, nó làm bầm “trả nợ, trả nợ” để kìm cơn tức xuống.
- Hôm nay tôi sẽ kèm cậu môn Toán trước. Cậu lấy tập ra đi!
Du Du thấy ở chỗ bàn học chỉ có một cái ghế, không hề chuẩn bị trước chỗ cho “gia sư” ngồi. Nó biết là tên này đang cố tình làm khó cho nó đây mà. Thiên Tư vẫn cứ nằm trên giường. Không thể chấp nhận thái độ như vậy được, Du Du dứt khoát.
- Nếu chỉ vì tôi là gia sư mà cậu như vậy, thì tôi sẽ nói lại với lão phu nhân để tìm cho cậu người gia sư khác tốt hơn, chứ đừng vì ghét tôi mà cậu không muốn học, và không tiến bộ gì hơn, điều đó lại càng làm cho mọi người thêm thất vọng.
Như hiểu được vấn đề, Thiên Tư ra khỏi giường, ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở bàn học. Thấy Du Du vẫn cứ đứng im luống cuống, cậu ta mới hất đầu về phía góc phòng.
- Cô lại kia mà lấy ghế kìa, bộ tính không học luôn hả?
Du Du bực mình về thái độ không hề ga lăng của Thiên Tư, nó bực mình đem chiếc ghế khác lại chiếc bàn học, lấy tập vở ra. Gương mặt Thiên Tư vẫn ngang bướng, nhưng coi bộ đã chịu hợp tác. Du Du xem tập của Thiên Tư, hắn ta chép bài khá đầy đủ, nhưng không hiểu sao lại làm bài thi tệ như vậy. Du Du giảng hết lại bài giảng ở trường cho cậu ta, những cái căn bản. Khuôn mặt câng câng như không cần lắng nghe của Thiên Tư làm nó phát bực.
- Này, đồ nhà quê, cô có gian lận trong khi làm bài thi không đó!
Du Du tức giận thực sự:
- Thứ nhất tôi có tên hẳn hoi, thứ hai, tôi không cho cậu được xem thường tôi như vậy. Nếu quả thực tôi có gian lận, thì tôi cũng không tự tin nhận lời kèm học cho cậu đâu. Chẳng lẽ khả năng phán đoán của cậu kém đến như vậy, lúc tôi giảng bài cậu không đánh giá được năng lực của tôi sao?
Câu nói khiêu khích đồng thời hàm ý chế nhạo làm Thiên Tư bắt đầu nóng dần lên.
- Tôi chỉ hỏi thử cô thế thôi, cho không khí đỡ nhàm chán. Vậy mà cô nổi nóng nhanh thật.
- Còn nữa, trong những lúc học như vậy, tôi là gia sư của cậu, nên cậu đối xử cho phải phép một chút.
- Nhà quê hôm nay nghiêm khắc quá nhỉ?
- Tôi không có đùa đâu, tôi muốn cậu học nghiêm túc.
- Lúc cô giận trông cũng dễ thương thật.
Mặt Du Du đỏ ửng lên, nó không thể thốt lên lời nào, tên Thiên Tư đang cố tình trêu tức nó, nó biết, nhưng trong lời chọc ghẹo đó, nó vẫn cảm thấy rất hồi hộp và mắc cỡ, mà sao hắn ta lại còn cúi cúi nhìn mặt nó nữa, làm tim nó bỗng dưng đập mạnh hơn.
- Ha ha, nói vậy mà cũng tin, Đồ Nhà Quê!
Biết mình vừa nhận ra một sai lầm khủng khiếp, không hiểu sao đã biết tỏng kế hoạch của tên này, mà trong giây phút ấy, nó lại hoang mang và cảm thấy cái gì đó rất lạ. Nó tức giận và quát lên:
- Kệ tôi, nhà quê mà học giỏi, còn đỡ hơn cậu. Là hotboy mà lại học…dốt.
Nó biết mình đã nói hơi quá. Con trai rất hay bị chạm tự ái khi nói đến vấn đề IQ. Nó thấy Thiên Tứ nhìn nó trâng trâng, và quay mặt đi không nói gì.
- Tôi chỉ…
- Hôm nay học đến đây đủ rồi.
Du Du khép cửa lại, nó càng tức tối hơn.
- Cậu có thể nói này nói nọ người ta được, vậy khi mới chỉ động có một chút thì tự ái, người gì đâu…
Du Du vừa lầm bầm vừa xuống cầu thang thì gặp Thiên Tứ đang đi lên.
- Sao buổi học kết thúc nhanh thế?
- Chưa học được gì cả đã xung đột rồi!
Du Du và Thiên Tứ đi dạo ra khu vườn sau, vừa đi nó vừa kể cho Thiên Tứ những điều vừa xảy ra. Du Du không cố ý, chỉ là do tức giận quá, từ ngữ cứ tự trào ra không kiểm soát, ai ngờ cậu ta lại dễ tự ái như vậy.
- Thật ra Thiên Tư rất thông minh.
Câu nói của Thiên Tứ làm Du Du khá ngạc nhiên, vẻ mặt Thiên Tứ vô cùng nghiêm túc.
- Trước đây kết quả học tập của Thiên Tư cũng bình thường thôi. Nhưng nó rất thông minh. Nhưng có một lần Thiên Tư thích cái ô tô điều khiển và đòi mua. Bố của chúng tôi bảo rằng, nếu kì kiểm tra này ai có điểm số cao hơn thì sẽ mua cho. Thế là Thiên Tư lao vào học, chỉ mong sao có điểm số cao hơn tôi, và tôi cũng vậy, ra sức học để được chiếc ô tô đồ chơi. Cô bé biết kết quả thế nào không?
- Làm sao Thiên Tư có thể có điểm số cao hơn cậu được!
- Đúng, không cao hơn, nhưng mà là bằng điểm nhau, và đó là số điểm tuyệt đối. Điều đó chứng tỏ Thiên Tư rất giỏi, nó có thể đạt được những điều mà nó muốn. Và bố quyết định mua cho cả 2. Ông ấy đã chở Thiên Tư đến mua chiếc oto đồ chơi. Ông bảo Thiên Tư ngồi chờ ở xe, để tự vào mua và gói thật đẹp, khi qua bước ra từ cửa tiệm đồ chơi, ông ấy cầm 2 gói quà cho chúng tôi, Thiên Tư vô cùng sung sướng, ngồi trong xe hát hò, và rồi nó phải chứng kiến một cảnh tượng mà ám ảnh cả đời nó. Khi ông ấy băng qua đường, một chiếc xe đã đâm phải, và qua đời. Thiên Tư đã khóc rất nhiều, nó đã nhìn thấy toàn bộ sự việc, nó luôn tự trách mình, nếu không đòi cái ô tô đó thì bố đã không như vậy. Mặc dù đã khuyên can rất nhiều nhưng nó vẫn xem đó là lỗi của nó. Nó cho rằng, cái kết quả tốt đó đã vô tình cướp đi một người cha. Kể từ đó, nó học sa sút, và…
Du Du thấy mình đã làm một việc rất có lỗi, nó im lặng, nó vừa làm tổn thương một cái gì đó thì phải. Du Du thấy mình nợ con người đó một lời xin lỗi.
***
Du Du đứng trên sân thượng suy nghĩ cách xin lỗi vào buổi học tối nay, nhưng mãi vẫn không thể nói ra lời, thử đủ thử cách nhưng vẫn thấy ngượng ngùng làm sao. Nó lắc đầu ngao ngán.
- Tớ có thể giúp gì cho cậu không?
- À, không có gì! Cậu dạo này thế nào?
- Cậu có thể cho tớ biết là cậu sống ở đâu trong Itê không?
- Sao cậu biết tớ sống ở Itê? Du Du há hốc mồm khi Đốc Long đã biết sự thật từ lúc nào.
- Điều quan trọng không phải là tại sao tớ biết, nhưng tớ muốn chính cậu kể cho tớ vì sao cậu phải giấu mọi người.
- Thật ra thì tớ không phải tiểu thư hay công chúa gì của Itê, mà tớ chỉ là người làm thôi.
- Của Kasumi à?
- “Không phải”. Du Du ngập ngừng, nhưng nó không muốn giấu cậu bạn, mà giấu cũng không được nếu cậu ta thật sự muốn biết thì sẽ điều tra ra được ngay, chẳng qua là muốn nghe từ miệng nó thôi. “Mà là của nhà INNO”
Đốc Long không nói gì, chỉ im lặng, quay mặt về phía sân thượng.
- Cậu biết đấy, mặc dù tớ sống ở INNO, nhưng việc làm bạn với cậu lại là một chuyện hoàn toàn khác, tớ không hề nói chuyện của cậu cho bất cứ ai, vì tớ rất trân trọng những bí mật.
Đốc Long quay mặt lại về phía nó mỉm cười.
- Tớ biết cậu là người như thế nào mà, nếu muốn nói thì cậu đã nói tớ là chủ mưu trong vụ đánh nhau vừa rồi, chẳng qua tớ chỉ thấy buồn khi mà những gì tớ thích thì nó lại thuộc về INNO mà thôi!
Du Du bước đến gần Đốc Long, và khoác vai thằng bạn.
- INNO chỉ sở hữu sức lao động của tớ, chứ không phải tâm hồn. Khi nào cần phân định đúng hay sai, tớ sẽ fair được chứ!
Hai đứa làm hành động đánh 2 mặt bàn tay vào tay nhau, trước hết là mặt phải, rồi mặt trái tay, sau đó bắt tay, rồi đưa nắm đấm về đấm vào vai mình, cái mặt nghênh nghênh lên trời. Một kí hiệu thể hiện tình bạn mà Du Du đã nghĩ ra và bắt Đốc Long phải thực hiện để thể hiện tình bạn thân thiết.
Buổi dạy kèm thứ 2.
Buổi học diễn ra trong im lặng, không có lời chọc ghẹo, không khí khá căng thẳng. Không hiểu sao nó không thể mở lời xin lỗi. Mặt của Thiên Tư rất lạnh lùng, không hề nham nhở như những lần trước. Bây giờ nó mới có thể nhìn khuôn mặt ấy với khoảng cách gần như vậy, trước đây, không bao giờ mà 2 đứa nhìn mặt nhau quá 1 phút nữa chứ nói chi là quan sát. Quả thật Thiên Tư có khuôn mặt rất hút hồn, nhìn lúc này y hệt Thiên Tứ, có thể nói, nếu nó gặp khuôn mặt này bên ngoài, và nói những lời nói dịu dàng thì nó sẽ tin ngay đó là Thiên Tứ. Nhưng nó biết ông trời không bao giờ để cho nó nhầm lẫn, bởi cái tên đáng ghét này, chuyên tuôn ra những lời nói không đúng nơi, đúng lúc gì hết, cụ thể là lúc này:
- Cô làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy, đẹp trai quá phải không?
Du Du như quay lại với cảm giác trước đây, tức giận, bực bội, và nóng dần lên, nó không còn dằn vặt như từ đầu buổi học đến giờ. Tại sao hắn lại không tế nhị chút nào, cứ phải làm cho nó quê đến đào lỗ mà chui xuống thì mới tha.
- Tôi chỉ muốn xem coi tại sao 2 anh em sinh đôi mà lại khác xa nhau như vậy.
- Khác à?
- Đúng, anh cậu dễ thương, tốt bụng, học giỏi biết bao thì cậu ngược lại hoàn toàn.
- À, vậy mà cũng có người nhầm lẫn cơ đấy?
- Ai nhầm chứ không phải tôi, một là thiên thần, một là ác quỷ, làm sao nhầm được?
- Có lúc nhầm mà cô không biết đó thôi!
Thiên Tư nhìn vẻ mặt suy tư, đăm chiêu của Du Du mà lắc đầu, nó đang nghĩ xem mình rơi vào tình huống đó lúc nào. Nhưng mà làm sao nó biết được. Thiên Tư nhớ lại chuyện cái bánh và đem ra so với lời khẳng định của Du Du làm cậu ta bật cười. Đúng là đồ nhà quê!
- Này cậu vừa nói gì đó, lại còn cười cái gì nữa?
- Không có gì hết, học đi!
Du Du cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vì cuối cùng hôm nay cậu ta cũng đã mở lời, dường như nghe cậu ta chọc tức quen rồi, cậu ta mà im lặng, Du Du cảm thấy cứ khó chịu thế nào đó. Mặc dù cả 2 vẫn cứng đầu, không ai nói gì đến chuyện hôm qua, nhưng Du Du biết Thiên Tư đã bỏ qua cho nó rồi.
Trích tâm sự của Thiên Tư: “Không hiểu sao đã định không nói chuyện gì với Nhà quê, mặc dù rất tức giận với vụ việc hôm qua, rốt cuộc mình cũng lại là người mở miệng trước. Nhưng dù sao, chọc cho cô ta tức lên cũng thú vị thật!”
***
- “Sao, cậu làm gia sư cho Thiên Tư sao? Sướng thật đấy, phải chi mình được như vậy?” Đông Nghi ganh tỵ thấy rõ.
Du Du thở phào: “Sướng gì, cậu ta cứ lông bông, chẳng chịu học, mặc cho tớ nói đủ kiểu, chỉ giỏi chọc tức thôi.”
- À, cậu ở gần Thiên Tư, có biết cậu ấy thích cái gì không?
- Thích bắt nạt người khác, thích nói xấu bạn bè, thích đày đọa người làm…
- Thôi mà, sao cậu có thành kiến với Thiên Tư vậy.
Nhìn thái độ giận giận của con bạn làm Du Du không thể nín cười.
- Thôi được rồi, tớ cũng chưa biết, để bữa nào tớ sẽ điều tra cho.
Kèm Thiên Tư được mấy bữa, quả thật Thiên Tư rất thông minh, hầu như trả lời được hết những câu hỏi của nó, chỉ có vài vấn đề là không biết do không nghe giảng, hoặc không quan tâm. Du Du chợt nhớ đến lời Thiên Tứ, hóa ra có lúc cậu ta còn giỏi ngang cơ Thiên Tứ nữa, chẳng qua là cậu ta không muốn học, từ sau cái chết của ông chủ mà thôi. Với cậu học trò thông minh này buộc Du Du phải chuẩn bị bài rất kĩ mỗi khi lên kèm, vì chẳng may cậu ta hỏi những câu không biết thì mất mặt lắm. Nhờ vậy mà Du Du thấy mình cũng tiến bộ lên rất nhiều, và Du Du cũng thấy cậu ta …đã khá lên rất nhiều, có phải là nhờ nó hay không? Du Du nhớ ra tấm hình quen thuộc đã không còn để trên bàn nữa. Chắc cậu ta còn giận nó vụ cái khung hình. Rồi nó chợt nhớ ra cô gái mà Thiên Tư đã “cướp” của Đốc Long, phải chăng là cô gái trong hình? Thôi đúng rồi, sự thật như đang ùa ra trong đầu Du Du, nhưng cô gái ấy bây giờ đang ở đâu? Chẳng lẽ bây giờ nói hỏi thẳng Thiên Tư. Vụ việc trước chưa nguôi, làm sao bây giờ nó dám hỏi, mà có hỏi thì thể nào cậu ta cũng nghĩ nó nhiều chuyện, tò mò. Nhưng mà quả thật là tò mò chết đi được! Hic!
- À, sở thích của cậu là gì vậy?
- Nó có liên quan đến bài học hôm nay à?
- Sao mỗi lần tôi hỏi, cậu không bao giờ trả lời ngay mà lại chuyển thành câu hỏi cho tôi vậy?
- Bởi vì câu hỏi quá vô lý.
Thấy mình bị đuối lý, và lời của Thiên Tư thì hoàn toàn hợp lý, nó im luôn.
- Hay là cô bắt đầu thích tôi rồi, nên mới hỏi sở thích của tôi.
- Không… không có, tôi chỉ hỏi cho người khác, không có thiệt mà, cậu đừng có hiểu lầm.
Tại sao cậu ta cứ phải làm cho nó phải bối rối và luống cuống như vậy. Nhưng để cậu ta hiểu lầm nó thích cậu ta thì còn tai hại vô cùng, làm sao có thể nhìn mặt Thiên Tứ, lại còn Đông Nghi nữa. Nó ra sức phản bác mà không biết mặt mình đang nóng lên hừng hực.
- Không hiểu sao sống ở đây đã lâu, bị tôi lừa mấy lần mà cô vẫn nhà quê không chịu được. Tôi chỉ nói đùa thôi, chứ tôi biết thừa cô thích anh Thiên Tứ rồi.
Như bị bắn trúng tim, Du Du hoảng hồn, quên đi vụ trêu chọc vừa rồi, nó ấp a ấp úng.
- Sao… sao…cậu biết?
Thiên Tư đứng dậy ra rót nước uống.
- Nhìn biểu hiện của cô, thì may ra một đứa nhà quê khác mới không phát hiện.
- Trời ơi, vậy…vậy… Thiên Tứ có biết không?
- Vậy anh ấy có phải nhà quê không?
- Không.
Câu trả lời tức thì của Du Du, kèm theo khuôn mặt ngây ngô đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo, làm cho cậu ta lắc đầu ngao ngán. Không chịu nổi với sự ngốc nghếch không đáng có này, thường trong câu hỏi như vậy thì người ta tự suy ra câu trả lời, chứ không ai trả lời lại như vậy, đúng là chỉ có cô ta mới vậy thôi. Sao học thì cô ta tốt thế, mà đầu óc trong những chuyện này thì ngốc không thể tả.
- Đồ Nhà Quê!
- Này, này cậu nói tiếp đi chứ, Thiên Tứ có biết việc đó không?
- Không nói.
- Cậu nói đi, năn nỉ đó.
- Không nói là không nói mà, có học nữa không đây?
- Thiên Tứ chắc chắn không biết, vì mình đã nói gì đâu chứ.
- Đồ nhà quê ngốc!
Căn phòng vọng ra những tiếng năn nỉ, rồi lại những tiếng chọc ghẹo…nghe có vẻ rất vui…
***
- Chị Uyển Thanh, em đã xin quản gia Pix xếp lịch nghỉ cho 2 anh chị vào ngày mai rồi, 2 người nhân cơ hội mà hẹn hò nhé!
- Thật không? Chị không tin được là có thật.
- Chỉ có em là khổ, phải lau dọn phòng khách, lầu trên. Buổi tối lại phải kèm Thiên Tư, chị phải hậu tạ em thật lớn mới được.
- Nhưng mà sao em thuyết phục được quản gia Pix vậy!
- Bí mật!
Du Du vừa nói vừa nghĩ đến buổi đêm hôm qua, nó đã vào nhà bếp kiếm quản gia Pix, và quả thật là ông ấy có mặt ở đó. Quá dễ dàng khi nó xin phép một người bạn. Quản gia Pix như trở thành một con người hoàn toàn khác vào ban đêm, bù lại, nó đem cho ông thật nhiều đồ ăn ngon, mà nó đã giấu từ trước cho ông.
- Chị không biết nói lời nào để cảm ơn em nữa.
- Trời đất, chị đi chơi vui vẻ là đỡ bõ công em rồi. Cố lên nhé!
Nắng sáng của ngày mới thật dễ chịu, mong rằng cả ngày hôm nay trời sẽ đẹp như vậy mãi, để chị Uyển Thanh và anh Hải Đăng có một buổi hẹn hò ở ngoại thành đầy thú vị. Còn Du Du phải bắt đầu một ngày đầy vất vả. Du Du đem ra vườn một cốc cà phê dành cho lão Ô. Nó tung tăng hỏi lão tên những giống cây rất lạ, rồi đòi lão cho nó thử tỉa một cái cây theo hình mà nó thích. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, nó được giao thử tỉa một cái cây nằm trong góc vườn. Tuy hơi gượng tay, nhưng Du Du cũng học hỏi thêm được nhiều về cách tỉa cành, nó cố tỉa cái cây thành hình một cái đầu con thỏ, trông rất ngộ nghĩnh, làm lão Ô cũng phải phì cười: “Con bé này, trông vậy mà cũng có năng khiếu đó chứ”. Hai người tíu tít như một người ông và một người cháu vậy.
Du Du lau dẹp hết bàn ghế phòng khách, vì phòng khá rộng nên công việc phải nói là vất vả. Cũng may gian bếp, và các phòng khác đều có người làm, chứ không nghĩ đến cảnh phải dọn dẹp cả căn nhà này, nếu chỉ mình nó thì làm cả tháng chắc chưa xong. Du Du dọn dẹp phòng trên vào buổi chiều, khi mà 2 cậu chủ ra ngoài, đó vẫn là công việc hằng ngày. Đến tối thì lên kèm Thiên Tư, công việc cứ tất bật, chẳng giống ngày chủ nhật tí nào.
Vì hôm nay khá mệt mỏi, nên nó giao cho Thiên Tư một đống bài tập để làm, chứ bây giờ không đủ sức để giảng bài nữa. Thiên Tư cũng không nói gì, vì thấy vẻ mặt của nó cũng bơ phờ, và mệt mỏi lắm rồi. Sáng nay cậu ta cũng thấy nó lau chùi cả cái phòng khách rộng lớn, nên tốt nhất bây giờ không thể chọc giận vô ổ kiến lửa được. Du Du nhìn theo nét chữ của cậu chủ, mà mắt mờ dần, mờ dần. Nó cố gắng căng cái mắt nó ra, nhưng dường như chẳng có cái gì chiều theo ý nó, và nó gục xuống bàn, ngủ từ lúc nào không hay.
Thiên Tư đang làm bài, khi nhìn qua cô “gia sư” đang ngủ, cậu ta bực mình, định đánh thức dậy, nhưng bàn tay Thiên Tư chưa chạm vào người Du Du thì đã rụt về một cách nhẹ nhàng. Thiên Tư ngắm Du Du đang ngủ gục trên bàn mình. Bỗng dưng có một cảm giác rất lạ. Cậu ta nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng khác so với ngày thường. Mái tóc xơ đúng hệt nhà quê, vầng trán cao, chứng tỏ đây là một người rất cứng đầu, đôi mắt lúc nào cũng ngây ngô, không biết gì, cái mũi nho nhỏ nhưng thở ra những tiếng rất to khi ngủ, chẳng dịu dàng tí nào. Gò má nhô cao, nhìn vô cùng dữ dằn, và cái miệng tuy nhỏ, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng cãi tay đôi …nhưng tất cả những cái xấu xí ấy, kết hợp lên khuôn mặt này, và đặc biệt trong lúc này… trông sao mà…mà…đáng yêu như vậy! Không gian yên tĩnh, khoảng cách giữa 2 đứa bây giờ làm tim Thiên Tư đập mạnh đến lạ lùng. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ ngắm nhìn Du Du trìu mến như vậy. Nhận thấy thái độ lạ lùng của chính mình, Thiên Tư vội vàng quay đi.
- Mình làm sao vậy trời, sao tim đập nhanh vậy?
Rồi cậu ta từ từ quay lại, để xem cảm giác ấy có phải là thật hay không? Không biết tình cảm lúc này thế nào, nhưng dường như Thiên Tư đang cúi gần người xuống về phía khuôn mặt Du Du. Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, và dường như điểm đến là…cái môi nhỏ xíu của nó. Và đúng giây phút đó…
- Cạch!
Tiếng mở cửa làm cho Thiên Tư giật mình, vội vàng chuyển đổi sắc mặt.
- Trời ơi, dạy học mà ngủ chảy cả nước miếng ra bàn tôi rồi nè, gớm quá đi!
Thiên Tứ vào phòng mà quên gõ cửa, phản ứng của Thiên Tư rất nhanh nhưng cũng rất lúng túng, Du Du lúc này mới chùi bọt mép từ từ mở mắt. Thiên Tư vội vàng đứng dậy, hành động cứ luống cuống như vừa làm một việc gì đáng xấu hổ hay là tội lỗi lắm, cậu ta vội vã đến nỗi va phải thành giường, rồi run run với lấy cái ly uống nước, ánh mắt ngượng ngùng nhìn đi đâu đó.
- Ủa đó là cái ly không mà, làm gì có nước.
Du Du và Thiên Tứ cùng đồng thanh khi thấy việc làm khó hiểu đó. Thiên Tư giật mình, nhìn lại cái ly mình đang uống, quả thật không có nước bên trong, xấu hổ quay lên nhìn 2 người đang trố mắt nhìn hành động lạ thường. Rồi cậu ta quạt quạt cái tay lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình: “Trời hôm nay nóng quá”. Cả Du Du và Thiên Tứ đều bắt đầu kéo áo khoác của mình rồi hơi co co lại, run run, vì rõ ràng thời tiết buổi tối hôm nay hơi lạnh.
- Xin lỗi vì hôm nay tôi mệt quá, nên ngủ quên đi mất.
Du Du chùi chùi cái miệng, hơi quê quê khi biết sự có mặt của Thiên Tứ, mà cái tên đáng ghét này, làm gì cứ phải hét toáng lên như thế, làm người ta xấu hổ quá đi mất.
- Hôm nay chủ nhật mà 2 người cũng học nữa à? Đại Bảo đang rủ chúng ta đi nè, rủ cả cô bé nữa. Cậu ta cũng biết là Du Du làm việc ở đây rồi.
- Thôi mình không đi đâu, mình muốn ngủ lắm! Hai cậu cứ đi đi nha!
- Nhưng mà cô phải lau sạch cái bàn rồi mới được về phòng nghe chưa.
Du Du liếc xéo Thiên Tư một cái khi cậu ta đứng dậy đi cùng Thiên Tứ. Cậu ta tự dưng nổi nóng lạ lùng. Vẻ mặt Thiên Tứ nhìn 2 người có vẻ gì lạ lắm, dường như cậu ta đã nhìn thấy gì trước đó…
***
Du Du leo lên sân thượng, đem theo hộp cơm xinh xinh, miệng ca hát véo von, một ngày đối với nó thật êm đềm. Cánh cửa sân thượng vừa mở, nó đã thấy Đốc Long đứng đó. Nó lại gần và vỗ vai thằng bạn.
- Lại có chuyện gì làm cho cậu buồn nữa đây?
Bất chợt cậu ta quay sang, khuôn mặt đầy lo âu, ánh mắt của cậu ta như đang trực chờ òa khóc.
- Tôi phải làm sao đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT