- nhẫn…tấm phim siêu âm…bản điều tra…còn đây là gì…
- từng đó chưa chứng minh được điều gì cả ?
- đây là bản xét nghiêm AND của em và mẹ em Nguyên băng…
- anh…Thần Dạ anh nghi ngờ em từ khi nào…
- Từ khi em hôn anh…Nguyên Băng…1 nụ hôn nuốt trọn những gì cô định nói…
- Nói cho anh biết mọi chuyện,nếu anh đoán không nhầm thì em biết chuyện của Hạ Thảo…
- Em biết…
- Nào ngồi xuống đây và nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em.
- được…
Thần Dạ…sau khi bị rơi xuống vực cùng xe oto, thực ra thư kí Trần Đã đẩy em ra qua cửa xe…có lẽ phúc phận em chưa thể chết nên khi đó…điện thoại rơi trên vách núi còn…em thì bị rơi xuống phía dưới và mắc vào nhánh cây nên không ai biết…
Thần Dạ mím môi, siết chặt vòng tay ôm cô lại….
- Sau đó thì sao ?
- Sau đó, khi tĩnh dậy em thấy toàn thân mình toàn là máu…thấm ướt hết áo cưới…em đã kêu cứu, nhưng không có tiếng trả lời…mệt mõi em thiếp đi…
- Anh xin lỗi…là lỗi của anh…
- Thần dạ anh không có lỗi…nắm lấy tay anh Nguyên băng tiếp tục câu chuyện…- em đã ngủ trên lưng chừng núi kia 1 đêm…hôm sau, em được 1 anh chàng leo núi cứu sống…em đã hôn mê bất tỉnh hơn 2 tuần…khi tỉnh dậy, em mới biết mình bị sảy thai và toàn bộ khuôn mặt bị hủy hoàn toàn…lúc đó rất hoang mang…
- Sao em không tìm anh…
- Em đã định thế, nhưng mất con…lại bị biến dạng khuôn mặt em không dám về tìm anh…em đã tìm đến anh Đình Phong…
Khuôn mặt Nguyên Thần Dạ tối sầm lại :
- Anh ta làm em tin tưởng hơn anh…
- Thần Dạ, bình tĩnh em sẽ kể anh nghe….
- Haz…thở dài thườn thượt…
- Người ân nhân cứu em hôm đó, có quen 1 vị bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất giỏi bên mĩ, anh ta và anh Đình phong đã đưa em qua đó alfm phẫu thuật như diện mạo hiện nay…khi trở về em định đi tìm anh nhưng nghe tin anh và Hạ Thảo qua lại, em rất sốc quyết định buông xuôi…
- Tình cờ em điều tra ra sau cái chết của em anh rất đau lòng, em tim đến những kĩ vật đó thì tất cả đều bị mang đi rồi, em đoán anh đang giữ chúng…
- Đúng thế…
- Em quyết định thêm 1 lần nữa trở về quyến rũ anh…thực ra là em nghe nói anh đang có ý định thu mua công ti Nguyên Hoàng…?
- Nếu như không có chuyện đó, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh sao ?…
- Nhưng dù sao em cũng đã trở về bên anh chỉ là diện mạo khác thôi…
- tại sao 2 lần anh đều trông thấy bóng dáng em…ở Sài gòn và Hà nội…
- lần thứ nhất là do ảo giác mà thôi. Còn lần thứ 2 do 1 loại thuốc gây ảo giác mà em đã bảo phục vụ cho vào li rượu của anh…
- em…em….
- Thần dạ anh mắc bệnh nói lắp sao ?
- Nguyên THần Dạ em muốn nhờ anh 1 việc ?
- Nói đi !
- Thần Dạ…Đừng trả thù Hạ Thảo được không ? mất đi khả năng làm mẹ đã là 1 sự trả giá quá đắt rồi, bây giờ tinh thần cô ấy lại không tốt rơi vào trầm cảm như thế, anh nên tha cho cô ấy đi…
- Nguyên Băng, con chúng ta đã chết, lại còn em phải chịu khổ như thế nữa, anh không nghĩ, mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy…
- Thần dạ,con cô ấy cũng mất, cô ấy là bạn em, em hiểu rõ khi yêu 1 người con người ta sẽ mất hết lí trí như thế nào…
- Được rồi…ý vợ là ý trời…
- Thần dạ,anh đáng yêu lắm..
- Anh vẫn không thể hiểu nổi, Nguyên Băng..?
- Chuyện gì…?
- Lúc công tác ở Hà nội, trong đêm say đó, rõ ràng anh thấy…em đã mang thai không thể…?
- Vết lạc hồng trên ga giường chứ gì…?
- Thần Dạ…tiểu xảo là ở đây…
- Nói rồi cô đưa ngón tay áp út lên cho anh xem…
- Ý em là …em lừa anh…
- Thần Dạ ơi thần Dạ..cả 1 đời phong lưu mà anh vẫn bị em lừa…anh có biết vì chuyện đó mà em mất bao nhiêu là máu để làm thử cho giống không ?
- Anh không tin 1 người như em có thể nghĩ ra những kế như thế để đưa anh vào tròng ?
- tất nhiên rồi, mấy trò đó là do Tống Hạ Bình và anh Đình phong bày cho em mà….
- Tống Hạ Bình…tôi sẽ rút hết vốn đầu tư vao công ty cậu…
- Anh thần Dạ mặc kệ chuyện đó đi, chúng ta đi ra biển thôi, em muốn ra biển…
- Nguyên Băng anh nghĩ chuyện đó, chúng ta sẽ làm sau bây giờ chúng ta còn việc quan trọng hơn…
- -Chuyện quan trọng …là chuyện gì….
- Em Đoán xem….?
- Thần dạ, sao nhìn anh có vẻ gian tà vậy…thôi em đi trước…
- Ôm chầm lấy vòng eo của cô, Thần Dạ dùng môi mình nuốt hết những lời cô nói :mà trả lời…
- Chúng ta phải sản xuất tương lai…Nguyên Băng…
- Nguyên Thần Dạ…anh…đây là phòng làm việc…
- Ring…ring…em có điện thoại…
- mặc kệ nó đi…
- không được..alo…Anh đình phong có chuyện gì mà gọi cho em vậy ?
- Nguyên Băng…Hạ Thảo…
- Cô ấy làm sao ?
- Cô ấy bị tai nạn xe….mất rồi…
- Anh….
Cùng đó ở nữa vòng trái đất bên nước mĩ xa xôi, có 1 người con trai đang đẩy xe lăn cho 1 cô gái…
- Anh Hoàng Phi, em có thể tự đi được mà, tại sao lại phải ngồi xe lăn chứ..?
- Phi Yến mắt em còn chưa khỏi, em đừng đi lại lung tung như thế, được chứ, có anh ở đây là được rồi…
- Anh là bác sĩ không thể suốt ngày bên cạnh em như vậy được…những bệnh nhân khác sẽ nạnh tị với em…
- Phi Yến…họ không phải Bạn gái anh….
- Anh Hoàng Phi, em muốn được trở về quê hương, ở đó em còn người nhà nữa không…
- Phi Yến em quên rồi sao, chúng ta là trẻ mồ côi, ba mẹ em đã mất trong tai nạn xe hơi rồi…
- Vậy sao ? Đô mắt Phi Yến chợt buồn…
- Ít ngày nữa anh sẽ xin chuyển công tác về Việt nam chúng ta sẽ về đó được chứ…
- Được, bác sĩ tài năng như anh ở đâu người ta cũng cần mà…
- Phi Yên từ bao giờ em học cách nịnh người khác vậy…
- Em học từ mấy chị y tá đó…
- Sao em cứ 1 mực nhận là em gái anh mà không phải bạn gái anh chứ..em không muốn sao ?
- Không phải anh Hoàng Phi, anh không thấy nói em gái anh họ rất lấy lòng em sao, chẳng qua em chỉ chớp cơ hội của họ thôi mà…
- Nha đầu này, em khôn lắm…
- Anh Hoàng Phi, khuôn mặt của em như thế nào, cả của anh nữa, tại sao em không nhớ gì cả ?
- Phi Yến, sau cơn sốt vi rút em bị ảnh hưởng tới 1 vài dây thần kinh gây mất trí nhớ tạm thời thôi…mắt của em là do tai nạn xe năm đó…chỉ cần em khỏe lại, anh sẽ đi khắp nơi tìm người có giác mạc phù hợp cho em….
- Anh…cám ơn anh, vất vả quá rồi…
Hôn nhẹ lên trán cô, Hoàng phi mỉm cười…:
- Đồ ngốc ! sau này là vợ anh rồi có gì vất vả đâu…
- Anh…
- được rồi, anh đưa em về phòng…
Tại Nhà Họ Nguyên…
- Nguyên băng…lâu lắm rồi anh mới lại được uống vị café này…
- Anh Thần Dạ..sau này anh có thể gọi em là Uyên Nhi được không…?
- tại sao ? em là Nguyên Băng cơ mà…
- thời gian gần đây, mọi người đều gọi là Uyên Nhi, em có ddiierm đã quen rồi…
- Nhưng mà…thôi thế cũng được…
- Cám ơn anh…Thần Dạ…
- chỉ cám ơn vậy thôi sao ?
- thật đáng nghét mà…Nụ hôn nhẹ nhàng đậu trên môi Nguyên Thần Dạ…
- như vậy còn chấp nhận được
- Uyên nhi, chúng ta tổ chức lại dám cưới được không ?
- chẳng phải như thế này cũng tốt sao…?tháng sau nhé…
- quyết định như vậy đi…bây giờ anh tới công ty..em ở nhà, không được chạy lung tung hiểu chưa…
- Nguyên Thần Dạ em không phải trẻ con…nhưng tại sao em không được đi làm, rõ ràng em là thư kí của anh cơ mà….Uyên
Nhi giận hờn nói…
- Uyên Nhi…anh không muốn em vất vả,..nghe lời anh…
- Anh muốn tuyển mấy cô thư kí chân dài đúng không…?
- Uyên nhi…
- Thôi em đùa thôi mà…anh đi nhé
Sân bay…
- Anh Hoàng Phi đây là chỗ nào…
- Phi Yến Đây là Sân Bay Tân Sơn Nhất của Hà nội…
- Sao chúng ta lại tới đây, em tưởng chúng ta sẽ tới sài gòn cơ mà..em nghe trên truyền hình khí hậu ở đó rất ấm áp, còn Hà Nội lạnh em không thích…
- Phi Yên ngoan anh làm thủ tục xong, anh sẽ mang em đi chơi rồi chúng ta vào sài gòn được không.
- Anh…kem ở hà nội rất ngon nha…
- Em ăn ít thôi được chứ, bệnh của em không được ăn nhiều đồ lạnh…
- Anh…em không phải trẻ con, với lại em rất khỏe, khộng tin em có thể ăn hết 5 li kem cho anh xem…
- được…à mà không…anh không mắc lừa em đâu…Tiển Phi Yến…
- hihi…càng ngày anh càng thông minh ra nha.
- Còn em càng có nhiều trò hơn chứ gì…
- Đâu có…
- Nguyên Băng là em sao ?
Cả 2 giật mình bởi tiếng nói của Người đàn ông lạ…
- Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Nguyên Băng tôi tên là Phi Yến…
- Vâng chúng tôi mới từ Mĩ về hôm qua, có lẽ anh nhận nhầm người chăng… Hoàng Phi vội thay lời cô giải thích…
- Xin lỗi, cô trông giống em gái của tôi nên có thể tôi nhìn nhầm…thật là có lỗi…
- Không sao…
- Để chuộc lỗi, tôi xin mời hai người bữa kem hôm nay, mong 2 người đừng từ chối…tôi sẽ rất áy náy với sự thất lễ của mình…
- Không cần vậy đâu…Hoàng Phi vội vàng từ chối…
- Cám ơn anh, tôi sẽ ăn tới khi nào anh không thể trả nổi tiền thì thôi…
- vậy thì còn gì bằng…tôi là Đình Phong, rất vui được biết hai người…
- Tôi là Hoàng Phi còn đây là bạn gái tôi Phi Yến…
- Chào cô, rất hân hạnh…
- Xin lỗi anh, cô ấy không thể nhìn thấy…
- Tôi xin lỗi…
- 1 tai nạn thôi mà, anh Đình có lẽ hôm nay anh xin lỗi quá nhiều chăng…
Meo…meo…đột nhiên có 1 chú mèo đáng yêu tới cọ vào chân Của Phi Yến, cô hốt hoảng…:
- Anh Hoàng Phi đuổi nó đi…đi…!
- Phi Yến Bình tĩnh…anh đưa nó đi rồi…
- Cô ấy bị dị ứng với mèo…Hoàng Phi quay sang giải thích với Đình Phong…
- Ồ, vậy sao…em gái tôi cũng vậy, thật vinh dự khi gặp cô…
Ring …Ring…
- được…tôi tới ngay…
- Xin lỗi tôi phải đi, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại…
- Vâng, chào anh…
Đình Phong bước đi mà vẫn ngoái đầu lại nhìn PhI Yến thêm lần nữa…Mình lú lẫn thật rồi, trên đời người giống người rất nhiều…Nguyên Băng chẳng phải bây giờ đã là Uyên Nhi sao…
- chiều mai chúng ta sẽ ra vào Sài Gòn, em không muốn ra ngoài chơi nữa sao…
bên ngoài rất lạnh…em chỉ muốn ở trong phòng có lò sưởi ấm áp thôi…
- vậy được anh ra ngoài 1 lát, em đừng đi ra ngoài kẻo lạc…
- Đã biết anh đi đi…em sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà nghe tin tức…
- “Nguyên tổng, nghe nói anh đã tìm lại được vợ mình sau tai nạn, nghe nói cô ấy là Đình Uyên Nhi…
- Phải…
- Xin anh cho biết liệu bao giờ 2 người làm đám cưới lại…
- Có lẽ không lâu nữa….”
- Ui da…đang gọt táo bỗng dưng cô bị đứt tay…tự gõ vào đầu Ph Yến thì thầm..:
- Mình đúng là vô dụng mà ngay cả gọt hoa quả cũng không làm được…
Tại sao mình không nhớ được chuyện quá khứ nhỉ, anh hoàng pHi bảo rồi mình sẽ nhớ ra mà, tại sao không hề có 1 chút gì lưu giữ trong đàu mình vậy…
Sao mình đau đầu như vậy, cứ mỗi lần cố nhớ chuyền gì cũng vậy….
a….a….
anh Hoàng phi sao em lại năm ở đây…?
Anh về nhà thấy em nằm trên sàn nhà. nhớ lần sau không được để anh lo lắng nữa…
Vâng…em xin lỗi…
Em vẫn muốn chiều mai vào sài gòn hãy anh sẽ dời thời gian lại nhé…
Không sao em vẫn tốt…em muốn vào đó…có cái gì đó cứ thúc giục em tới đó…
Sân bay :
Em đứng đây chờ anh…không được đi đâu…?
Được…anh đi lấy hành lí đi…
“Bốp”
Ôi tôi xin lỗi tôi không có ý…
Phi Yến đụng vào ai đó…cảm giác có 1 luồng điện nhỏ chạy vào cơ thể khi người đó đưa tay ra đỡ lấy cô…
Không sao…?
Con trai chúng ta ở đây…?
Người con trai đó sau khi đỡ cô dậy nghe tiếng gọi vội vã bỏ đi…?
Phi Yến em sao vậy…?
Em không sao, em vô ý va phải người ta thôi…
Giọng nói đó quen thuộc quá…Nguyên Thần Dạ suy tư…mình làm sao vậy, đàu óc có lẽ làm việc vất vả quá rồi…Nguyên Thần Dạ thở dài…
- Anh Hoàng Phi em muốn tới biển…?
- Được rồi, nhưng em phải khoác áo ấm đã rồi chúng ta sẽ đi…
- Anh Hoàng phi vì sao em lại thích biển nhỉ ? có phải em thích gió biển không…?
- nhắm mắt lại và cảm nhận đi…cô sẽ nghe được tiếng hát của biển…
- cám ơn…anh là ai…?
- Tôi là Tống Hạ Bình…
- Chào anh…tôi là Phi Yến…
- Cô rất giống 1 người bạn của tôi…
- Nguyên băng sao …?
- Cô biết cô ấy…
- Lúc mới tới hà nội cũng có Người gọi tôi như thế, nên tôi đoán vậy không biết có đúng không…?
- Đúng…người đó là ai vậy…
- Anh ta…à, anh ta nói tên là Đình Phong…
- Đình Phong…
- Vâng…anh quen anh ta sao…
- Đúng thế ?
- Nhưng tôi giống cô gái tên là Nguyên băng bạn của anh sao …?
- Đúng thế…cô sống ở nơi nào…?
- Tôi mới từ Mĩ về được mấy hôm…!
- vậy sao…Đây là danh thiếp của tôi…
- Xin lỗi anh tôi không thể nhìn thấy…
- Cô…
- chỉ là 1 tai nạn thôi…
- Phi Yến, ai vậy…?
- Anh Hoàng Phi…
- Tôi là Tống HẠ bình…
- Em vừa quen anh ấy, thêm 1 người tưởng em là cô gái tên Nguyên băng…
- Ánh mắt Hoàng Phi hơi tối lại trong chốc lát nhưng làm sao có thể qua mắt được con mắt nhà nghề của hạ Bình…
- Có dịp sẽ gặp lại anh Tống…Phi Yến chúng ta về khách sạn thôi…anh không muốn em bị cảm đâu…
- Dạ…anh Tống tạm biệt…
- tạm biệt…Đôi mắt của Hạ Bình không rời bóng của Phi Yến…
- rất giống, không biết liệu Nguyên thần Dạ nhìn thấy cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào…