Nhạc Phương ôm Mộ Dung
Phức, nhưng lại đang run bắn lên.
Mộ Dung Phức đã ngáy khò
khò, nhưng mắt hắn vẫn mở thật to, một chút buồn ngủ cũng không có.
Thật không thể nói rõ là
thành công hay không thành công... chỉ cho hắn rung động rất lớn rất lớn.
Nếu nói không thành công,
thực ra việc đó cũng đã đến nơi. Nói là thành công, hắn không kiên trì nổi,
đúng chỗ liền...
Liền đã xong.
Hắn quẫn không biết nên
làm gì bây giờ, Phức thân vương vẫn an ủi cổ vũ hắn, nói lần đầu tiên của nam
nhân đều là như vậy.
Thật vậy chăng? Hắn không
biết. Hắn rất muốn bồi thường một chút, nói ví như dùng phương thức khác...
Nhưng Phức thân vương cự tuyệt.
“Ê ê, lúc này là lưỡng
tình tương duyệt.” Nàng nhắm nửa mí mắt nói, “Không phải ai hầu hạ ai... Nhớ kỹ
chưa?”
Hắn ngơ ngác gật gật đầu,
còn đắm chìm tại khoái cảm kì dị trong nháy mắt kia.
Cuối cùng Phức thân vương
xoay mặt vào tường, dạy hắn đặt tay dưới cổ, tay kia thì đặt trên hông, buồn
ngủ díp cả mắt lẩm bẩm, “Ôm nhau mà ngủ nha... thật ra đến sáng tay đã tê rần,
không thiết thực. Như thế này ta tuyệt đối sẽ không đè tê tay ngươi, hơn nữa
ngủ gần nhau sẽ tương đối ấm...”
“...Điện hạ, người thất
vọng về ta phải không?” Hắn hơi hoàn hồn, thấp giọng hỏi.
“Đâu có.” Tiếng lẩm bẩm
của nàng đã sắp nhanh chóng biến thành lời vô nghĩa, “Ta yên tâm đem phía sau
lưng giao cho ngươi...” đã ngủ rồi.
Hắn kề mặt vào tóc Phức
thân vương, ôm chặt thắt lưng nàng. Thân thể nữ nhân thực... mềm mại. Bất kể là
chỗ nào.
Không tự chủ được nghĩ
đến khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, kỳ diệu, hưng phấn, mừng như điên và thỏa mãn.
Nghĩ đến khoảnh khắc đó... Hắn trố mắt nhìn chính mình nổi lên phản ứng.
Hắn còn tưởng rằng...
Tưởng rằng đã tê liệt lâu rồi, tưởng rằng mình sẽ vô cùng chán ghét... Tưởng
mình am hiểu những chuyện phong nguyệt, sẽ chẳng có cảm giác gì nữa.
Sự thật không phải như
thế.
Bây giờ phải làm sao? Vẫn
là không nên cử động, nhỡ lại đánh thức Phức thân vương? Nàng đang ngủ say thế
này.
Nàng đã yên tâm giao phía
sau lưng cho ta.
Sự bối rối, xấu hổ cùng
phiền não ban đầu, dần dần bình ổn. Nhắm mắt lại, hắn nghĩ. Còn sống dường như
cũng không có gì không tốt.
Ít nhất thoạt nhìn trước
mắt là thế.
Sáng hôm sau, Mộ Dung
Phức đã ngủ say sưa có chút luyến tiếc mở mắt. Giấc ngủ có chất lượng tốt thế
này thật sự là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu... Quả nhiên nhân loại cần âm
dương điều hòa, cấm dục lâu rất tai hại đối với sức khỏe cả thân thể và tâm lý.
Cho dù chỉ điều hòa một lát
như vậy.
Tuy nhiên, Nhạc Phương
rất đáng yêu, là một đứa trẻ tốt. Nhìn hắn kích động đòi mạng, nàng chỉ có thể
gắt gao nín cười trong lòng.
Ít nhất hắn không vừa
thấy mình là mềm oặt, điểm ấy xem như thực dũng cảm. Hơn nữa, thời gian dài
ngắn, cũng không phải trọng điểm. Đối phương khao khát mình hay không, đắm chìm
vào trong đó hay không, mới chân chính là trọng điểm.
Mở to mắt, vừa vặn nhìn
thấy gương mặt phóng đại của Nhạc Phương. Hắn đã tỉnh táo sáng ngời hữu thần,
đang chuyên chú ngắm gương mặt nàng. Nhìn nàng trợn mắt, hắn lập tức nở một nụ
cười cười trăm hoa nở rộ cực kỳ hoa lệ, làm cho Mộ Dung Phức sáng sớm có chút
choáng váng ngây ngất.
“Ách... Chào buổi sáng.”
Lúc này nàng mới phát hiện tư thế ngủ của mình không tốt, không biết đã xoay người
lại lúc nào, “Ta có đè đau tay ngươi không?”
“Không có.” Hắn ôn hòa
nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là
tốt rồi...” Mộ Dung Phức cười gượng hai tiếng, “Vậy, ta rời giường mặc quần áo
trước đã...”
Nhạc Phương cắn môi,
nhưng không buông tay. Có chút sợ hãi hỏi, “Thưa, điện hạ...” Thanh âm nhỏ như
muỗi kêu, “Có thể... Có thể cho ta thử lại một lần được không...?”
Lỗ tai hắn đỏ lựng, hai
lúm đồng tiền ửng lên. Lúc này, Mộ Dung Phức hoàn toàn tha thứ cho việc xương
cốt hắn đụng nàng phát đau.
Nhất thời muốn chơi xấu,
Mộ Dung Phức không trả lời, lại liếm cắn lỗ tai hắn, đưa đầu lưỡi tiến vào. Tay
Nhạc Phương chợt căng ra, nhẹ giọng hô nhỏ, toàn thân phải gắt gao kiềm chế.
“Ồ?” Mộ Dung Phức cực kỳ
xấu xa cười, “Chỗ mẫn cảm của ngươi ở đây a ~ “