Gần tới tháng ba thời
tiết ở Provence tương đối ấm áp, trong sân nhỏ một mảnh xanh nhạt, các loại hoa
cỏ xinh đẹp hiếm thấy tranh nhau khoe sắc đâm chồi.
Đôi vợ chồng tân hôn này
ban ngày chu du khắp các thôn trang, chậm bước thưởng thức bức tranh tràn ngập
tình thơ ý hoạ nơi đây, đến khi mặt trời lặn thì tay nắm tay đi về nhà. Lúc này
ở đây Vạn Quý Phi cũng sẽ nấu ăn, bất quá bữa tối đại đa số giải quyết ở bên
ngoài. Sau khi ăn xong bọn họ nói chuyện phiếm, uống rượu, làm chút chuyện yêu,
cuộc sống tân hôn vừa dễ chịu mà lại rất ngọt ngào, giống như thần tiên mỹ
quyến. Vạn Quý Phi thậm chí cảm thấy mỗi ngày đều như đang nằm mơ, chuyện tình
này trước kia ngay cả ảo tưởng cũng không dám nghĩ đến, hiện tại từng cái từng
cái lần lượt được thực hiện.
Tuần cuối cùng trong hành
trình Pháp quốc, bọn họ đi Nice* lưu lại bốn ngày, tham gia lễ Carnival (lễ hội hóa trang) nổi
tiếng thế giới. Sau đó ngồi xe lửa thẳng tới Pa-ri, dùng hai ngày chọn quà cho
mọi người trong nhà, kéo dài qua nửa địa cầu lữ trình rốt cục chấm dứt.
*Nice: là thành phố
vùng phía nam nước Pháp, ven bờ địa Trung Hải, nơi đây là một thành phố được
mệnh danh là biệt thự bờ biển xa hoa. Những cửa hàng nơi này tràn ngập hơi thở
của nghệ thuật, nổi bật bởi vẻ đẹp tráng lệ cùng sự duyên dáng độc đáo.
Bãi cát mềm ở Nice
07.2010 là thành phố xếp thứ 4 trong số những thành phố đẹp nhất thế
giới
Thành phố Nice ban đêm
Bãi biển Nice
Trở lại thành phố M, đã
là mùa xuân về hoa nở. Xe taxi một đường hướng tới nhà Vạn gia, hai người thủy
chung nắm tay. Vạn Quý Phi nhìn phía ngoài cửa sổ, cây cối bên đường đã khoác
áo màu xanh tươi mới tràn đầy sức sống. Khi đi cùng trở về tâm tình đã hoàn
toàn bất đồng, liền ngay cả thân phận cũng cải biến. Cô quay đầu nhìn chằm chằm
chiếc nhẫn trong tay, vẻ mặt nhìn có chút tiếc nuối.
Làm thế nào thú nhận với
gia đình? Người ngồi bên cạnh tựa hồ một chút cũng không lo lắng, thật lo!
Về tới nhà đã là buổi
chiều, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Đạm Dung ôm tiểu Vạn Y ở sân nhà tản bộ.
“Đã trở lại?”
“Vâng.” Vạn Quý Phi ném
hành lý trong tay, tiến lên xem cục cưng nhỏ. ”Tiểu công chúa, đã lâu không
thấy!” Cô chọc chọc khuôn mặt mềm mềm nộn nộn của Vạn Y, muốn dùng miệng thân
đi qua, bị Hoắc Duẫn Đình vươn tay ngăn lại.
“Vừa mới đi trên đường
bụi bặm, đừng làm bẩn cục cưng.”
“Nga.” Vạn Quý Phi cảm
thấy có lý, như gió xoáy lao thẳng vào trong nhà.
Đạm Dung lơ đãng mắt nhìn
thấy tay trái của hắn, còn có chiếc nhẫn vừa rồi ở trên ngón tay của tiểu nha
đầu, cười nhẹ: “Xem ra hai người đã xảy ra chuyện tốt đi, chuyện mà làm cho
người ta không tưởng được. “
Hoắc Duẫn Đình hơi hơi
sửng sốt, lập tức gợi lên khóe miệng cười khẽ: “Ánh mắt của cô thực lợi hại.”
“Động tác của anh thực
nhanh. Bất quá, tôi đoán trong nhà sau khi biết cũng sẽ tạo thành gió lốc cấp
mười.”
“Gió lốc tới cũng nhanh
đi cũng mau, chuyện đã trở thành kết cục đã định, vô luận như thế nào cũng khó
thay đổi.”
“Chuyện gì đã thành kết
cục đã định?” Sau khi vệ sinh xong tay đi ra, Vạn Quý Phi ló đầu đi qua tò mò
đặt câu hỏi, Hoắc Duẫn Đình tay xoa xoa loạn đỉnh đầu của cô, cười mà không
nói. Đạm Dung nhếch miệng, vẫn chưa nhiều lời. Cái kẻ vô tâm vô phế kia, lực
chú ý lập tức bị cục cưng hấp dẫn, thật cẩn thận từ trên tay Đạm Dung tiếp nhận
một cục mềm mềm, lại bởi vì ôm không quen đành phải lại đem cục cưng trả lại.
Cách vách phòng khám
truyền đến tiếng đóng cửa, ngay sau đó ở trước cửa sắt thông hai cái sân với
nhau xuất hiện thân ảnh của Xa Thục Mai.
“Tiểu Phi?”
“Bà nội!”
“Tiểu nha đầu rốt cục đã
trở lại, muốn bà nội nhớ chết a!” Xa Thục Mai bước nhanh xuyên qua cửa, ôm cổ
Vạn Quý Phi.
“Bà nội, cháu cũng rất
nhớ bà.”
Hai người ôm nhau một
lát, Xa Thục Mai đẩy nhẹ cô ra thật cẩn thận ngắm nghía: “Nhìn xem, a, hình như
béo lên. Pháp quốc thật tốt sao? Bên kia nhiều soái ca không?”
“Xì, không sợ tiểu Hoắc
ghen?” Xa Thục Mai trừng cháu gái liếc mắt một cái, khẽ trách tiểu nha đầu
không đứng đắn. Bất quá xem Hoắc Duẫn Đình thủy chung cong miệng cười, đại khái
cũng quen với cái tính tình này của nó.
“Không thể làm chuyện xấu
nga, nếu không bà nội sẽ đánh mông cháu.”
“A?” Vạn Quý Phi cả kinh,
hoàn toàn là chột dạ, lập tức đem tay trái thu ra phía sau, lắp bắp nói: “Nào…
Nào có làm chuyện xấu?”
“Hừ hừ…” Xa Thục Mai lại
ngoái nhìn về phía Hoắc Duẫn Đình, ánh mắt lúc này có ý dò hỏi.
“Khụ!” Hoắc Duẫn Đình ho
khan một chút: “Cháu cùng tiểu Phi, đã ở…”
“A a!” Vạn Quý Phi đột
nhiên cả người bổ nhào vào trên người hắn, dùng tay trái đem cái miệng của hắn
gắt gao che lại, cũng đối với hắn ra hiệu bằng mắt, trong não điên cuồng gào
thét: Không thể nói! Không thể nói!
Hoắc Duẫn Đình cau mày
nhìn chằm chằm cô, từ vẻ mặt của cô nhận được ám chỉ.
“Làm cái gì? Có phải có
bí mật không thể cho ai biết hay không? Thực kích động a!” Xa Thục Mai theo đuổi
không bỏ, thậm chí hoài nghi trinh tiết cháu gái đã khó giữ được. Nhưng là lúc
trước kia đôi mắt nhỏ kia vỗ ngực thề lời son sắt đáp ứng yêu cầu của cô, nên
sẽ không thất tín đi?
“Không có chuyện gì ạ!”
Vạn Quý Phi mãnh liệt lắc đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Con mua cho mọi
người rất nhiều quà, còn có quần áo cho cục cưng tiểu Vạn Y, muốn xem hay
không?”
Đề tài bay tới trên người
đứa cháu bảo bối, Xa Thục Mai hưng trí bừng bừng. “Ai nha, Y Y tiểu bảo bối rất
hạnh phúc, mau tới đây với bà nội này, chúng ta đi vào xem lễ vật a!”
Xa Thục Mai cao hứng phụ
giúp Đạm Dung vào nhà, lúc này Vạn Quý Phi thế này mới nhẹ nhàng thở ra. Cô
quay đầu, chỉ thấy Hoắc Duẫn Đình nheo lại mắt, một bộ dáng khởi binh vấn tội.
“Vì sao muốn giấu diếm?”
“Cái kia…” Vạn Quý Phi
đối với ngón tay “Em sợ…” Cô ở trên cổ làm cái thủ thế chém một nhát.
Hoắc Duẫn Đình vuốt cằm
“Việc này sớm hay muộn cũng phải nói cho bọn họ biết.”
“Vậy tìm thời điểm thích
hợp mới nói đi, please!”
Vạn Quý Phi hai tay hợp
thành hình chữ thập làm bộ dáng khẩn cầu, Hoắc Duẫn Đình cào cào tóc, không có
biện pháp với cô.
Hôm đó sau bữa cơm chiều,
Hoắc Duẫn Đình chỉ có thể một mình lẻ loi trở về nhà. Nằm trên chiếc giường đôi
lớn trong phòng, hắn trằn trọc. Trong khoảng thời gian này thói quen bên người
có ôn hương nhuyễn ngọc, thích có thể hái trái ngọt của cô, hiện tại bỗng nhiên
lại đơn độc một mình nằm ngủ, thật đúng là con mẹ nó một mình khó ngủ.
Cuộc sống dần dần khôi
phục bình thường, tiếp qua vài ngày liền sắp tới ngày khai giảng, Vạn Quý Phi
tất nhiên là ở nhà làm trạch, làm con ngoan cháu giỏi. Nhẫn đã sớm bị cô đem
giấu nhẹm xuống, bị cô xuyên vào sợi dây chuyền đeo ở trước ngực. Hoắc Duẫn
Đình sau khi trở về phải đi Hongkong công tác, hai ngày không gặp mặt, buổi tối
trong điện thoại người này vô cùng oán niệm, ai thán thở dài nói rất tịch mịch.
Buổi chiều thứ sáu hắn
trở về, hai người đã hẹn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều. Thời điểm hắn lái
xe tới đón, nghiêm trang theo người nhà chuyện trò vui vẻ, vừa ra đến trước cửa
bà nội dặn dò kêu cô sớm một chút trở về, hắn còn cười gật đầu.
Sau khi lên xe, Vạn Quý
Phi hỏi hắn muốn đi đâu ăn cơm, hắn không nói một tiếng liền trực tiếp đem xe
chạy về nhà.
Quần áo rơi rớt từ hành
lang, khi đến phòng cô đã bị cởi sạch. Giường căn bản cũng không kịp lên, hắn
liền đem cô đặt ở trên ván cửa.
Vạn Quý Phi cái gáy bị
đâm cho sinh đau, vốn vì hẹn hò mà lên trang điểm mang đồ trang sức trang nhã
đều bị hắn hôn làm cho rối tinh rối mù. Cô đấm lưng của hắn, ý đồ muốn làm cho
hắn dừng lại. Nhưng hắn xem như không thấy, dễ dàng nâng hai chân của cô, lấy
một loại tư thế gần như thô lỗ xâm nhập.
“A! Anh điểm nhẹ một
chút! Sẽ đau, ân…”
Hắn ra sức thẳng tiến,
sau hơi hơi lui ra, tiếp đó lại hung hăng xâm nhập. Động tác có chút dã man,
rất giống như mấy trăm năm không trải qua. Vạn Quý Phi chỉ có thể sinh nộn bao
vây lấy hắn, hai chân gắt gao vòng trụ thắt lưng của hắn mới bất trí cho rớt
xuống.
Va chạm của hắn, khiến cô
run run, bị lạc. Có đau đớn, lại không hẳn đau đớn đến như vậy, loại khoái cảm
kia như lốc xoáy, từ nông đến sâu, từ trong tới ngoài, triệt triệt để để đem cô
bao phủ!
Một vòng thế công sau,
tên kia đến trên giường lại chiến một vòng. Hắn tựa như ăn lộn thuốc, đem cô
như con cá tùy ý rán chiên.
Vạn Quý Phi thật hận, cơm
còn chưa có kịp ăn trước đã bị người nào đó nhân lúc ăn luôn .
Chiến hỏa rốt cục cũng
ngừng, cô cả người bày ra hình chữ đại nằm quèo ở trên giường, cảm giác chính
mình đã chết vài hồi, bị hút khô nguyên khí, tinh tẫn nhân vong.
(Tiếu: đi tra GG thì
anh ấy cho ra phiên ngoại của truyện Gặp em là điều tuyệt vời nhất, ý chỉ “hết
tinh mà chết”, >.
Hắn trở lại mang theo
bánh kem mới ra lò tiến vào phòng, trên người chỉ mặc mỗi dục bào (áo choàng dài khi tắm đó =.,=),
cổ áo rớt ra, trước ngực lộ ra một mảnh xuân sắc.
Đi tới lui ngoài phòng
cũng không thèm mặc quần áo chỉnh tề, sẽ không sợ bị xem sạch sẽ à? Thật khó lý
giải, vừa rồi rõ ràng là hắn động, vì sao người này hiện tại nhìn vẫn tràn trề
sức sống dư thừa như thế, tinh thần sáng láng?
“Đứng lên ăn!” Hắn vỗ vỗ
mông của cô.
Vạn Quý Phi vô lực giơ
tay lên thủ xiêm áo bãi, cả người ủ rũ ủ rũ .
“Thể lực của em thực
kém.” Hắn lắc đầu, ngồi vào bên giường, kéo đầu cô đặt lên trên đùi chính mình,
một ngụm một ngụm uy thực.
“…” Ai là đầu sỏ gây nên?
Vạn Quý Phi cho hắn một cái xem thường.
Một lát, toàn bộ bánh kem
giải quyết hơn phân nửa, cuối cùng cũng bổ sung được một chút năng lượng. Cuối
cùng, Vạn Quý Phi uống một ngụm nước, vuốt bụng nói: “Em ngày mai phải về
trường học một chuyến.”
“Làm gì? Không phải hai
ngày nữa mới khai giảng?” Hắn giúp cô lau miệng động tác dừng một chút.
“Tìm phòng ở nha. Từ năm
thứ tư phải dọn vào khu ký túc xá cũ, ký túc xá bên kia hoàn cảnh rất kém cỏi,
ngay cả phòng xép đều không có, rất nhiều bạn học đều thuê phòng ở bên ngoài
phòng. Vốn lúc trước có ý định cùng Thiệu Mẫn thuê chung, thế nhưng học kỳ đó
em phải đến Đài Loan, cô ấy đã cùng bạn học khác, ai.” Cũng không biết có thể
tìm được chỗ thích hợp hay không, sắp khai giảng rồi, phòng thuê cũng rất sốt
đó.
Đem khăn tay vắt trên tủ
đầu giường, Hoắc Duẫn Đình nhấc chân lên trên giường, thuận thế đem cô ôm.
“Không cần phải lo.”
“Hửm? Vì sao?” Vạn Quý
Phi xoay người lại nhìn hắn.
Hoắc Duẫn Đình thưởng
thức cái gáy bột của cô, không chút để ý trả lời: “Anh đã sớm thuê xong phòng
ở.”
“Di? Anh vì sao biết mà
muốn thuê phòng?”
“Em bây giờ xem như đã
biết anh tốt lắm đi!” Hắn thế nhưng là có mắt nhìn. ”Anh làm sao có thể để cho
bà xã của mình phải lo lắng chút việc nhỏ này?”
Thối! Vạn Quý Phi tà mắt
xem xét hắn, khóe miệng lại nhịn không được kéo kéo. Được rồi, nguyên lai ông
xã vẫn là có điểm tác dụng .
“Cao hứng đi? Chuyện
phiền não tự nhiên mất đi một cái?”
“Vâng, là không sai!” Cô
cho khẳng định gật đầu.
“Muốn như thế nào báo đáp
anh đây.” Hoắc Duẫn Đình đem mặt tiến đến trước mặt cô, vô lại cười, giống như
đứa nhỏ muốn được ăn đường.