Lấy nhiệt kế xăm soi 37.
9 độ, không tính là cao, Vạn Quý Phi mạnh mẽ nốc mấy ly nước vào bụng, lại đi
vọt phòng lấy nước ấm tắm. Bên trong phòng tắm có gương soi, trừ bỏ cổ, bộ ngực
cũng có rất nhiều điểm hồng.
Cô đoán hẳn là dị ứng da,
cố gắng hồi tưởng tối hôm qua ăn cái gì, thế nhưng đầu đau như búa bổ lại giống
như bị mất trí nhớ cục bộ, cái gì cũng đều nghĩ không ra.
Di động vang lên hồi
chuông báo tin nhắn đến, vừa mở ra thấy, là tin nhắn Hoắc Duẫn Đình gửi đến:
Anh chuẩn bị đăng ký.
Lúc trước tính toán vào
dịp lễ Noel đến thăm cô, cho nên hắn sắp xếp nghỉ một tuần, sau đó kế hoạch lại
bị hủy bỏ, hắn quyết định hôm nay sẽ trở về Pháp quốc.
Muốn hồi âm nói rằng cô
không đi lữ hành nữa,chắc chắn hắn khẳng định ngay lập tức sẽ bay tới bên người
cô. Thế nhưng là người nào đó đã từng hiên ngang lẫm liệt tuyên cáo sẽ tự chiếu
cố tốt bản thân dường như là mình thì phải, hiện tại mới phát sốt một chút liền
cùng hắn làm nũng, này không phải là đã vi phạm ước nguyện ban đầu của cô rồi
đi.
Cúi đầu, đánh hai hàng
chữ: Lên đường bình an nga, em cũng đã xuất phát. Đợi đến khi màn hình thông
báo đã gửi đi xong, cô mới mất mát nằm lại trên giường. Thực mệt, không nghĩ
động, lại lười đi bệnh viện, có lẽ ngủ một giấc rồi sẽ không có việc gì đi, vì
thế lại tiến vào trong ổ chăn.
Khi tỉnh lại ngoài cửa sổ
sắc trời đã đen ngòm, gió bắc kéo về đem tấm kính cửa sổ thổi vang ‘Khanh
khách’ rung động. Trời trở lạnh sao? Dự báo thời tiết nói đêm nay nhiệt độ
xuống thấp. Cô giật giật, tưởng lấy đầu giường điện thoại xem điện thoại, thế
nhưng bàn tay giống như bị đông cứng, thật sự rất nặng.
Cô cắn cắn môi, dựa vào ý
chí mạnh mẽ đẩy chăn bông ra. Không khí lạnh lẽo bất chợt đột kích, cô run rẩy,
có chút thanh tỉnh. Bò người dậy, trên cổ một trận ngứa ngáy, ngay cả mặt cũng
thế, cô cố chịu đựng không gãi, nhỏm người đi đến bên giường bật đèn.
Ánh sáng đột nhiên vụt
tới khiến cho ánh mắt hoa cả lên, Vạn Quý Phi dựa đầu giường ngồi xuống, cầm
lấy di động xem, đã hơn tám giờ tối. Có hai cái tin nhắn trong hộp thư, một cái
là của Liên gửi đến, hỏi cô hiện tại như thế nào. Một cái tin nhắn khác điều là
của Hoắc Duẫn Đình, hồi âm tin nhắn lúc trước của cô, chỉ có năm chữ: Lễ Giáng
Sinh vui vẻ.
Tin nhắn này là buổi sáng
hơn mười giờ gửi đến, vậy hắn giờ phút này hẳn là còn ở trên máy bay đi.
Vạn Quý Phi mệt mỏi buông
điện thoại xuống, nhắm mắt một hồi, lại cầm lấy nhiệt kế đặt ở trên đầu giường
kẹp vào nách. 5 phút sau, nhiệt độ cơ thể đo được là 38. 3 độ. So với buổi sáng
cao hơn, thế nhưng lại vẫn chưa được tính là nghiêm trọng.
Bữa sáng chưa ăn, lại bỏ
lỡ cơm trưa, cô cũng không thấy đói. Nhưng là không đói bụng cũng phải có chút
gì đó lót bụng, không thể cả ngày cũng không ăn cái gì. Kéo thân mình nặng nề
vọt vào phòng bếp nốc một ly yến mạch (làm từ bột yến mạch,
có người làm bánh ép thì nguyên liệu cho thêm bột đại mạch), uống xong cả người dâng lên một trận lửa nóng, cô
đến phòng tắm rửa mặt, mới đi vào còn kém điểm bị chính mình hoảng sợ. Trong
gương, trên khuôn mặt trắng nõn thế nhưng xuất hiện thật là rất nhiều điểm đỏ.
Sao lại thế này? Đang xoa
hai má, một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân theo đi lên. Đừng hoảng hốt, đừng
hoảng hốt! Cô cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh nghĩ qua kiến thức đã học để
chuẩn xem loại bệnh trạng này, nhưng mà lông tơ lại dựng hết cả lên.
Trong phòng điện thoại
reo vang, cô lết đôi chân mềm nhũn ra phòng tắm, tập tễnh đi đến bên giường
ngồi xuống. Khi di động chuyển được, thanh âm mẹ dịu dàng dễ nghe truyền tống
lại đây: “Tiểu Phi nha, đến Gia Nghĩa rồi sao?”
Nghỉ 7 ngày cô đi du lịch
tại Đài Loan, trước kia cô từng hướng người nhà thông báo qua, nhưng nay, cô
lại một mình ở ký túc xá. Vạn Quý Phi cuộn thân mình, cái mũi đau xót, liền
khóc. ”Mẹ…”
Tuy rằng chỉ đơn giản một
chữ, nhưng là làm mẹ vẫn như cũ nhĩ lợi nghe được kia dày đặc giọng mũi. ”Như
thế nào giống như khóc? Đi chơi mất hứng sao?”
“Không…” Vạn Quý Phi
nhanh chóng ôm cái mũi, để tránh cho người nhà lo lắng, vẫn là quyết định không
nói thật.
“Hôm nay trời trở gió rất
lạnh, con giống như bị nghẹt mũi.”
“Ai nha, không cẩn thận
như vậy, nghe giọng nói giống như rất nghiêm trọng, mau tìm chút thuốc uống
vào.”
“Dạ.”
Trương Huệ Nghi lại dặn
dò vài câu, sau đó ngắt máy. Vạn Quý Phi buông di động, đáng thương hề hề khóc
lên. Rất muốn trở về nhà, muốn nói cho mẹ biết, chính mình sinh bệnh .
Bệnh sởi trên người không
biết sao lại thế này, hiện tại hơn chín giờ tối, cô muốn đi xem bệnh thế nhưng
cả người lại vô lực. Ở xa nhà, muốn tìm người chiếu cố cũng đều không có, hôm
nay lại là ngày hội, vốn nên cùng nhóm bạn vô cùng cao hứng chơi đùa. Nghĩ vậy,
cô càng cảm thấy bi thương hơn.
Bên trong đầu dây truyền
điện thoại yên tĩnh lại bất ngờ không kịp phòng bị đột nhiên kêu gào, Vạn Quý
Phi lau nước mắt tiếp nghe.
“Tiểu nha đầu, bà nghe mẹ
cháu nói cháu bị cảm.” Mới trò chuyện, bà nội liền giống như súng máy vội vàng
nói câu này.
Xưng hô quen thuộc cỡ
nào, từ sau khi cãi nhau, cô đã lâu cũng chưa nghe tới ba chữ như thế. Vốn dĩ
nước mắt cố nhịn xuống, theo “Ô” một tiếng trút xuống như mưa.
Xa Thục Mai nghĩ lầm cháu
gái bởi vì chính mình chủ động quan tâm cô nên cao hứng cảm động đến rơi lệ, vì
thế cười nói: “Này này, bà nội gọi điện thoại cho cháu, cháu khóc cái gì? Để
cho bạn học nhìn thấy sẽ chê cười cho mà coi!”
“Bà nội!” Vạn Quý Phi nức
nở kêu người bên kia đầu điện thoại, tựa hồ lại khôi phục cái loại hình thức
nói chuyện lúc trước này, cảm xúc trong nháy mắt không khống chế được.
“Bà nội, cháu sinh bệnh,
ô!”
“Bà đã biết, này không
phải đặc biệt an ủi cháu sao?” Cháu gái đang làm nũng, Xa Thục Mai đáy lòng
than thở: Thật tốt, rốt cuộc cũng hòa hảo.
“Bà không biết đâu, cháu
căn bản không bị cảm mạo. Buổi sáng thức dậy cháu bị phát sốt, thế nhưng trên
cổ cùng với trên mặt đều có rất nhiều nốt đậu màu hồng, kết quả bạn học bảo
cháu đừng đi lữ hành nũa, sau đó bọn họ xuất phát. Cháu rất đau lòng, muốn đi
khám bệnh lại không khí lực. Ô!” Vừa bắt đầu, Vạn Quý Phi liền khẩn cấp đem
tình cảnh đáng thương của chính mình nhất nhất kể ra.
“Phát sốt? Nổi nốt hồng?
Ai nha cháu cái đứa nhỏ này, như thế nào nói dối mẹ? Hiện tại là cái tình huống
gì? Nói chi tiết một chút cho bà nội nghe coi.”
Nghe cô miêu tả, lần này
vô cùng có khả năng là bệnh thuỷ đậu.
“Cháu hiện tại nóng lên,
liền chứng minh bệnh thuỷ đậu vừa mới bắt đầu. Vượt qua 38 độ trong lời nói,
uống chút thuốc hạ sốt, cái này cháu có mang theo, tìm thử xem
xem.”
“Cháu làm sao có thể bị
thủy đậu ?” Mới trước đây không phải có tiêm vắc-xin phòng bệnh sao?
“Cái kia rất ngứa.” Mới
vừa nói dứt lời, cô đã nghĩ vươn tay đi gãi.
“Bệnh thuỷ đậu đương
nhiên sẽ ngứa, cháu trăm ngàn lần đừng lấy tay gãi, bằng không sẽ có vết sẹo !”
“Làm sao bây giờ? Vạn
nhất nửa đêm phát sốt cũng không có người biết.” Xa Thục Mai nôn nóng thì thào
tự nói, trong lòng hận không thể chính mình có hai cánh thật dài, có thể bay
qua đi tới đó chiếu cố cô.
“Sẽ không phát sốt nữa
chứ?” Cả một ngày nhiệt độ cơ thể cũng chưa thăng lên bao nhiêu.
“Rất khó nói. Ai, như thế
nào giờ mới báo thủy đậu ? Tiểu Hoắc biết không?”
“Cháu… cháu không cho hắn
biết.” Vạn Quý Phi ngượng ngùng trả lời.
Xa Thục Mai nghĩ nghĩ,
vẫn là trước an ủi: “Cũng không nên quá lo lắng, chú ý đừng ra gió, đừng ở bên
ngoài chạy loạn, nhiệt độ chưa lên tới 39 độ, thì bình thường không cần đi bệnh
viện.”
“Vâng.”
“Không có việc gì , tiểu
bảo bối của chúng ta tương lai sẽ là đại bác sĩ, mọi chuyện nhất định sẽ tốt
thôi.”
Dưới sự cổ vũ của bà nội,
Vạn Quý Phi lại có niềm tin. Sau khi chấm dứt cuộc hội thoại, cô khởi động thân
mình uống một liều thuốc hạ sốt, sau đó mạnh mẽ cố hết sức lực đả động lại tinh
thần mở máy tính ra, tra xét một chút tư liệu về bệnh thuỷ đậu. Chỉ nhìn một
chút liền cảm thấy thật sự kiệt quệ, lại ngã người ở trên giường nghỉ ngơi.
Không biết ngủ bao lâu,
mông mông lung lung nghe được tiếng chuông điện thoại vang, cô rất muốn tỉnh
lại, nhưng đầu hoàn toàn không nghe theo sai sử, chỉ vòng vo xoay người liền
lại không có ý thức.
Có chút mơ hồ cảnh tượng
xuất hiện ở trong mộng, dần dần hình dáng này trở nên rõ ràng, là Hoắc Duẫn
Đình. Hắn trong tay đang cầm bánh ngọt, ở đối diện nhìn cô tươi cười. Khi cô đến
gần, hắn lại đột nhiên biến mất. Cô ở tại chỗ xoay quanh kiếm tìm, khổ sở khóc
lớn, lại không có người để ý tới.
Lục tục vòng vo vài giấc
mộng, thân thể luôn luôn chìm nổi ở bên trong, tựa như một con thuyền nhỏ bé
đơn độc trôi nổi ngoài đại dương mênh mông, tìm không ra phương hướng.
Đột nhiên bừng tỉnh, bên
trong đã từ tối thành sáng, trên trần nhà đỉnh đèn treo không có tác dụng, ánh
nắng theo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, càng thêm lo lắng.
Sờ sờ trán, vẫn là nóng.
Thân thể vẫn như cũ vô lực, bất quá so với ngày hôm qua có chút tinh thần rồi.
Sau lưng xuất ra rất nhiều mồ hôi lạnh, áo ngủ cũng đã đều ướt đẫm.
Cô thong thả đứng dậy
thay quần áo, phát hiện cánh tay cũng không may mắn thoát khỏi, xuất hiện thật
nhiều nốt đỏ. Thật sự rất muốn chạm vào nó rồi gãi gãi, ngứa muốn chết! Nhịn
không được đi soi gương, trên trán hồng hồng một mảng thiệt là bự, cái này
không phải sẽ bị hủy dung hoàn toàn đi.
Nhìn lên bầu trời đã là
giữa trưa, bụng bồn chồn đã đói meo mốc. Bên trong căn phòng chỉ có lương khô
chuẩn bị cho chuyến lữ hành, cô muốn ăn cháo, muốn ăn cháo thịt nạc mẹ hầm.
Cảm xúc tưởng niệm cứ như
vậy ùa tràn về, nước bên trong hốc mắt óng ánh sắp tràn ra.
Không thể như vậy, cô
phải tự chiếu cố chính mình. Tìm khăn quàng cổ, mũ, khẩu trang, đem toàn thân
cùng diện mạo đều bao kín mít không khe hở, mới chuẩn bị mở cửa, bên ngoài còn
có người đang gõ gõ.
Cô đẩy ván cửa, mang khẩu
trang lão sư quản lý ký túc xá khi nhìn đến cô thì nhẹ nhàng thở ra, cũng thối
lui về sau hai bước.”Bạn học, em không sao chứ?”
“Gì ạ?”
“Vị hôn phu của em hơn
nửa đêm gọi điện thoại nói em bị bệnh thuỷ đậu (trái rạ đó), bảo tôi qua xem. Tôi gõ
cửa vài lần em cũng không có chút phản ứng, còn tưởng rằng em gặp chuyện không
may.”
“Hắn… Hắn làm sao mà
biết?” Nghe được tin tức này, Vạn Quý Phi cả người ngây người.
“Cái này tôi cũng không
rõ ràng lắm. Bạn học, em chuẩn bị đi ra ngoài sao? Bệnh đậu mùa này không thể
chạy loạn nga, sẽ lây bệnh .”
“Em… em đói bụng.”
“Vậy em trở về phòng đi,
tôi sẽ mang cho em chút đồ ăn .” Lão sư nói đem cửa đóng chặt lại, cũng kề sát
vào ván cửa kêu: “Đừng đi ra nga!”
Vạn Quý Phi không quan
tâm tới cô, lấy điện thoại cầm tay ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Vội vàng
quay lại dãy số của hắn, đối phương đang tắt máy. Hắn không phải đi nước Pháp
sao? Vì sao lại biết chuyện cô bị nổi mùa đậu? Là bà nội đi tìm hắn? Hắn sẽ đến
sao?
Cả đầu tràn ngập nghi
vấn, thế nhưng luôn khát vọng sự xuất hiện của hắn, lại sợ để cho hắn nhìn thấy
bộ dáng hiện tại của chính mình. Rối rắm a!
Nửa giờ sau, lão sư đưa
đến một bát mỳ sợi, đại khái sợ bị lây bệnh, cô chỉ vội vàng đặt xuống rồi liền
đi ra. Vạn Quý Phi chỉ ăn một chút liền không thèm ăn, đánh điện thoại cho hắn
luôn không được, người này rốt cuộc là đang ở đâu? Vẫn chờ rồi chờ, đến hơn hai
giờ chiều, lão sư quản lý khu ký túc xá lại qua đây gõ cửa.
“Bạn học, vị hôn phu của
em tới đón em đó!”
“A?” Vạn Quý Phi còn chưa
có phản ứng lại, di động liền vang. Cô vội vàng tiếp nghe, thanh âm của hắn
trầm thấp rất nặng lại vô cùng nghiêm túc nói: “Xếp mấy bộ quần áo, mặc xong,
xuống phía dưới ký túc xá anh chờ em ở dưới!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT