Có vấn đề, nhất định có
vấn đề! Đã liên tục suốt nửa tháng, buổi tối cùng hắn hẹn hò luôn sớm tan cuộc.
Vạn Quý Phi gảy gảy ngón
trỏ đặt lên bàn, hồ nghi nhìn chằm chằm nam nhân cách đó không xa đang tìm thứ
gì đó.
Hôm nay dì người làm nghỉ
ngơi, cô tự động đề cử đến nấu cơm cho hắn ăn. Người đẹp dưới ánh trăng, rượu
ngon ở trước mặt, bữa tối lãng mạn, đáng lý sẽ phát sinh chút gì đi chứ. Nhưng
mà cơm chiều xong xuôi, hắn nhìn nhìn đồng hồ, nói thời gian không sai biệt
lắm, muốn đưa cô về nhà. Đổ mồ hôi, mới 9 giờ rưỡi, có quá sớm hay không?
Tối hôm qua cùng Thiệu
Mẫn tâm sự, nói đến chuyện kỳ dị này, xú nha đầu kia thế nhưng miệng không chút
suy nghĩ thẳng thắn nói: “Sẽ không là muốn tìm bạn gái khác đi?”
Có khả năng sao? Vạn Quý
Phi lập tức liền phủ nhận, cô tin tưởng hắn!
“Nói thật hai người các
cậu hiện tại đi đến mấy lũy?” Thiệu Mẫn lại đưa ra vấn đề có tính kinh bạo. Khi
biết được bọn họ còn thuần khiết trong sạch, xú nha đầu kia thế nhưng lớn tiếng
ôm bụng cười suốt 10 phút đlâu.
“Phốc! Hắn là hòa thượng
nha? Vẫn là chưa có ra tay? Đối mặt với một người đại mỹ nữ xinh đẹp như hoa
như ngọc, cư nhiên có thể kiềm chế, không đem cậu trước tiên ăn luôn?”
“Phi! Kia… Là tớ nói
không muốn mà thôi! Tớ mới không để cho được hắn xằng bậy!” Công năng nam tính
của hắn cô cũng không chút nghi ngờ! Lúc trước như sói như hổ rình mồi, còn dọa
cô có một lần không dám cùng hắn gặp mặt.
“Ai nha mẹ ta nha, Vạn
tiểu Phi, làm sao nói cậu tốt đâu? Nam nhân nửa người dưới đều là động vật, cậu
không cho hắn xằng bậy, sẽ không sợ hắn đi ra ngoài ăn vụng sao? Khi hẹn hò mọi
người quấn quýt si mê, hắn thế nhưng đưa cậu trở về sớm như thế, sẽ không là
kết cục của quá trình đeo đuổi đi? Ở trên người cậu không chiếm được dục vọng thỏa
mãn, tìm nữ nhân khác đến phát tiết.”
“Cậu… Nói bậy! Hắn yêu
tớ, tôn trọng tớ, mới sẽ không thay đổi thất thường !”
Sau khi căm giận cúp máy,
lại muốn ấn gọi lại, Vạn Quý Phi đối một câu cuối cùng của chính mình càng ngày
càng không có nắm chắc. Trong khoảng thời gian này hắn giống như có yêu cầu cực
nhỏ, mỗi lần thân thiết cũng chỉ là chút tiếp xúc. Kia có thể hay không là… Ai
nha, cô sắp điên rồi!
Gõ gõ đầu, cố gắng không
suy nghĩ lan man, miễn cưỡng càng nghĩ càng lo lắng. Hắn vẫn còn đang tìm tòi
trong ngăn kéo, cũng không biết đang tìm cái gì. Vạn Quý Phi nhón chân đi đến
sau lưng hắn, đột nhiên bổ nhào về trước, nhảy đến trên lưng hắn, hai tay quàng
quanh cổ của hắn, hai chân giao nhau vòng ở trên thắt lưng của hắn.
“Đang tìm cái gì?”
Bị đánh bất ngờ, Hoắc
Duẫn Đình thẳng đứng thắt lưng, vỗ vỗ mông của cô. ”Nghịch ngợm!”
Vạn Quý Phi nắm hai má
của hắn, tiến đến bên tai hắn cố làm ra vẻ hung hãn nói: “Nói! Anh có phải có
cái gì bí mật không thể cho ai biết đúng hay không?”
“Cái gì mà bí mật không
thể cho ai biết?” Hoắc Duẫn Đình nghiêng đầu gợi lên khóe môi xem xét cô, vẻ
mặt tựa tiếu phi tiếu, một bộ dáng xấu xa.
“Em làm sao mà biết?” Vạn
Quý Phi chu miệng, xoay mặt đi, nhằm che giấu chính mình đang ngượng ngùng.
Hoắc Duẫn Đình cười sang
sảng vài tiếng, nhẹ nhàng di chuyển chân hướng phòng khách đi đến.
Mới di chuyển một bước,
Vạn Quý Phi liền kêu to: “Oa, sắp rơi xuống !” Tên kia thế nhưng không đỡ cô.
Tâm giật thót một cái, cô giống như con nhện duỗi cả hai tay hai chân, cường
ngạnh muốn lăn đến trước người hắn.
Xuất phát từ bản năng,
hắn đành phải vươn tay ôm lấy hai chân của cô. ”Em muốn biểu diễn động tác
yêu cầu cao độ?”
Cô mới mặc kệ, chặt chẽ
quấn quít lấy hắn, rốt cục thành công đổi vị trí, lại vì động tác quá lớn, làm
cho hắn mất đi trọng tâm, hai người đồng thời té ngã ở trên sô pha.
Sô pha tuy rằng mềm mại,
nhưng lực va đập quá lớn, vẫn là có điểm đau, cho dù là ngã trên đệm. Vạn Quý
Phi nhu a nhu cái ót, biểu tình đáng yêu làm cho hắn nhịn không được cắn khuôn
mặt của cô.
Dưới thân ôn hương nhuyễn
ngọc, một cái trừng phạt nho nhỏ rất nhanh khiến mùi vị thay đổi. Hôn như sóng
to gió lớn ập tới, mãnh liệt mênh mông.
Thời tiết nóng, cô ăn mặc
thoải mái như vậy, quần áo không có tay cổ áo bị đẩy ra, xõa tung đến cánh tay,
lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn có non nửa bộ ngực bên.
Hoắc Duẫn Đình vùi đầu
trong đó, thật sâu hấp từng trận mùi hương thơm ngát trên người thiếu nữ kia,
thân thể đã không chịu nỗi khống chế rục rịch rồi. Ngẩng đầu, cô dưới thân xinh
đẹp trên mặt phiếm sắc hồng ngượng ngùng, nương theo cánh tay như có như không
ôm lấy cổ của hắn, bộ dáng ngửa đầu nức nở quá chi là liêu nhân, giống như nụ
hoa hé nở, chờ hắn ngắt lấy.
Hắn dùng hết tự chủ, mới
khống chế được chính mình không xé bỏ quần áo của cô. Loại cuộc sống cấm dục
này, thực con mẹ nó khổ sở!
Người bên trên đè nặng cô
không có chút động tĩnh, Vạn Quý Phi từ từ giương đôi mắt. Hai mắt của hắn rực
đỏ, nhìn đã muốn động tình, chính là không rõ vì sao lại còn không có ra tay.
Chẳng lẽ đúng như lời Thiệu Mẫn, hắn có đối tượng phát tiết khác?
Nghĩ vậy, cô đứng dậy,
không nói hai lời liền đem cánh môi đỏ mọng chính mình dâng lên.
Trời ạ! Tiểu gia hỏa này
không biết hắn nhẫn thật vất vả lắm hay sao? Hoắc Duẫn Đình hưởng thụ nhiệt
tình ít có được của cô, lý trí còn sót lại vẫn còn đang giãy dụa.
“Trước lúc kết hôn không
thể có hành vi quá phận!”
Những lời này của bà nội
Vạn như ma chú nguyền rủa, nhanh chóng đem dục niệm của hắn đánh tan. Quyết đoán
đẩy cô ra, ngồi dậy, cào cào tóc, Hoắc Duẫn Đình dùng thanh âm khàn khàn nói:
“Đã trễ rồi, anh đưa em trở về.”
Hắn sợ chỉ cần chậm trễ
một phút, sẽ đem cô tử hình ngay tại chỗ.
Vạn Quý Phi ngồi dậy,
nhìn sang hắn khuôn mặt không chút biểu tình, đột nhiên thấy có chút ủy khuất.
Vừa rồi ám chỉ của cô đều thực rõ ràng, vì sao hắn còn băn khoăn?
“Đến.” Hoắc Duẫn Đình
đứng lên, âm thầm hít vào một hơi, hướng cô vươn tay. Vạn Quý Phi cắn môi, hàm
răng cắn chặt đem cánh môi phía dưới chà đạp đỏ bừng. Mi cứ yêu thương nhung
nhớ đi, người ta còn không cảm kích.
Trên đường về nhà cô mặt
vẫn hướng ra bên ngoài cửa sổ, móng tay đều sắp bị cắn hết, càng nghĩ càng bị
đè nén. Thời điểm xuống xe ngay cả chào hỏi cũng chưa làm, liền đẩy cửa đi
thẳng đến trước cửa nhà.
Vạn Quý Phi ngoảnh mặt
bái mái tóc, khuôn mặt thủy chung không chịu nhìn thẳng hắn. Phát sinh loại
chuyện này làm cho người ta thẹn thùng, không thể giáp mặt nói rõ, nghẹn ở
trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Hoắc Duẫn Đình ôm lấy cô,
đầu gối lên bả vai mảnh khảnh chỗ ăn nói khép nép: “Cái đầu nhỏ kia của em lại
suy nghĩ sai lệch rồi, đúng không? Mọi chuyện đều không phải như em nghĩ đâu,
thật sự là…” Thật sự là loại sự tình này làm cho người ta khó có thể mà mở
miệng.
Không biết nam nhân khác
luyến ái có phủ giống hắn uất ức như vậy? Buổi tối hẹn hò không cho phép vượt
qua mười giờ, không thể có hành vi thân thiết vượt mức, quan trọng hơn là,
trước khi kết hôn tuyệt không thể có chuyện quá phận.
Làm một người nam nhân
bình thường, đối mặt với người âu yếm trong lòng mình, người nào có thể làm như
Liễu Hạ Huệ? Hơn nữa cô nhóc kia gần đây càng ngày càng nhiệt tình, có thể nói
là tuyệt đối theo đuổi hắn.
Mỗi lần hẹn hò, hắn đều
tự khuyên chính mình phải bình tĩnh. Lão thái bà kia mắt nhìn xa vạn trượng, có
lần hắn cùng bảo bối nhà cô ở một chỗ xuất hiện hôn ngân, sau đó bà liền gọi
điện thoại cùng hắn tính sổ.
Có nghĩ tới chuyện mặc
kệ, luyến ái là chuyện của hai người, chỉ cần hắn mạnh mẽ quyết không theo, cô
nhóc kia nhất định sẽ thuận theo hắn. Vấn đề là, hắn biết người nhà đối của cô
có tầm quan trọng rất lớn. Không muốn làm cho cô khó xử, cho nên đành phải tự
mình nhịn. Đời này, ngay cả mẹ hắn cũng chưa có biện pháp với đứa con trai này
đâu, hôm nay vì bạn gái nhỏ kia, hắn lại trở nên dị thường nhu thuận.
Việc này truyền ra ngoài,
sợ là khiến người cười chết.
“Anh lo lắng tình cảm khó
có thể tự động kiềm chế, sẽ làm ra chuyện thương tổn đến em, cho nên mới đem em
đẩy ra.”
“Người ta…” Không ngại.
Thế nhưng nói như vậy, thực không rụt rè, Vạn Quý Phi lập tức khép miệng, lại
không cam lòng, thật mạnh cắn cơ bắp trong ngực hắn một ngụm.
Hoắc Duẫn Đình hút một
ngụm khí lạnh, thật vất vả áp chế đi dục vọng lập tức lại nhanh chóng dựng
thẳng lên, quả muốn đem cô kéo trở về trên xe.
“Khụ khụ!” Trong không
khí truyền đến hai tiếng ho khan, tiếp theo kia đúng là tiếng nói âm hồn bất
tán bay tới. ”Hai người còn muốn ôm bao lâu mới bằng lòng buông ra?”
“A!” Vạn Quý Phi nghe
tiếng vội vàng buông bàn tay ôm lấy hắn ra, nhớ tới hành vi lớn mật vừa rồi của
chính mình, không khỏi đỏ mặt, có bị nhìn thấy hay không? Cô lui ra phía sau
hai bước, bên tai phiếm hồng, ngượng ngùng kêu: “Bà nội.”
“Ừ.” Xa Thục Mai chính là
đứng nơi đó nghiêm mặt, nheo mắt lại đi tới.
Hoắc Duẫn Đình giật nhẹ
khóe miệng “Bác sĩ Xa.”
Xa Thục Mai giơ tay trái
lên, ngửa đầu nhìn Hoắc Duẫn Đình “Trễ 10 phút!”
“Cái gì mà trễ 10 phút?”
Vạn Quý Phi tò mò đem đầu ngóng qua đây.
“Tiểu tử kia chưa nói
sao? Hai người buổi tối hẹn hò, không thể vượt qua mười giờ!” Đối với chuyện
cháu gái không biết, Xa Thục Mai có chút nghi hoặc, tiểu tử thế nhưng không cáo
trạng?
“Nguyên lai…” Là bà nội
giở trò quỷ! Vạn Quý Phi kinh hãi.
“Nhưng là, vì sao phải
quy định như vậy?”
“Còn không phải là vì bảo
đảm sự an toàn cho cháu!” Xa Thục Mai gõ một cái thật kiêu nặng nề vào cái đầu
cháu gái.
“Oa! Bà nội, rất đau!”
Vạn Quý Phi gãi đầu, đi tới sát phía trước, Hoắc Duẫn Đình lập tức vươn tay
giúp cô nhu nhu.
“Lần này không đúng giờ
trở về, thực xin lỗi, lần sau cháu sẽ chú ý .” Lấy lùi để tiến, tuyệt đối không
thể lại chọc giận lão thái bà, Hoắc Duẫn Đình xem như sợ bà.
“Muộn một lần, trừ 10
điểm.”
“Bà nội! Bà cư nhiên còn
làm cái chuyện này?” Vạn Quý Phi muốn bạo phát rồi. ”Việc này cháu một chút
cũng không thấy cảm kích, không tính không tính!”
“Nhóc con thì biết cái
gì? Bà nội là vì tốt cho cháu, về sau cháu còn phải cảm tạ bà còn không kịp.”
Chính là cố ý làm khó hắn. Nghĩ chỉ cần có chút thông minh liền có thể tính kế
bà? Gừng càng già càng cay, không chơi đùa một chút nào có khả năng chứ, bà
thật sự rất cao hứng.
“Anh!” Vạn Quý Phi dậm
chân một cái, quay đầu trừng mắt cái người vẫn không lên tiếng Hoắc Duẫn Đình:
“Bà nội có yêu cầu này, anh như thế nào không nói sớm? Ngu ngốc!” Hại cô còn
hiểu lầm.
“Không có gì hay để nói,
em cũng không cần phải ở lại muộn hơn.” Hắn xoa bóp cái mũi của cô, ôn nhu cười.
”Nghe lời bà nội nói, anh có thể sớm một chút thông qua khảo nghiệm.”
“Đứa ngốc!” Vạn Quý Phi
nhếch miệng, xoay người đối với Xa Thục Mai kêu gào: “Bà nội, người ta đều đã
trở về, bà cứ đi vào nhà trước đã.”
“Cháu còn không về?”
“Chúng cháu còn có chuyện
muốn nói.”
“Quá mười giờ rồi!” Xa
Thục Mai chỉa chỉa đồng hồ.
“Ở cửa nhà, đã muốn tính
về nhà. Cháu còn có chuyện muốn nói với hắn, bà đi mau!” Phối hợp nói chuyện,
Vạn Quý Phi không kiên nhẫn vẫy tay.
“Xú nha đầu, đuổi bà?
Chưa đi đến phòng cũng không tính về nhà!” Xa Thục Mai tay chống thắt lưng,
thái độ cường ngạnh.
“Nào có người như vậy?”
Vạn Quý Phi gấp đến độ xoay quanh, đột nhiên trong đầu lóe sáng, kéo Hoắc Duẫn
Đình hướng cửa đi đến. ”Đi theo em!”
“Đi đâu?”
“Đi đâu?”
Mặt khác hai người trăm
miệng một lời hỏi.
“Cháu mời hắn đến trong
vườn ngồi một chút, cái này có thể chứ?” Vạn Quý Phi tức giận đối với Xa Thục
Mai mắt trợn trắng, sau đó dắt tay Hoắc Duẫn Đình vào cửa, ẩn thân trong bóng
đêm.
“Em như vậy bà nội sẽ
giận anh .”
“Em còn đang giận bà!”
Hai người đối thoại không
lớn, lại đủ để cho Xa Thục Mai phía sau nghe thấy. Con gái lớn không thể ở
trong nhà! Tiểu tử kia liền ăn trúng điểm ấy, cho nên cái gì cũng không làm
liền nhẹ nhàng thắng một ván. Hừ, còn nhiều thời gian, ai thắng ai thua bay giờ
nói chẳng phải còn quá sớm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT