Vạn Quý Phi lao xuống
lầu, liền nhìn thấy bà nội cùng với Hoắc Duẫn Đình ngồi ở trên sô pha uống trà,
hai người nói nói cười cười vui vẻ, hoàn toàn không có chút tàn dư mùi thuốc
súng.
Không phải phản đối bọn
họ lui tới sao? Vì sao đối với hắn lại hữu hảo như vậy? Vạn Quý Phi như sư ông
hòa thượng, hoàn toàn không hiểu gì hết trơn.
“Chạy nhanh như vậy, xem
ra còn rất tinh thần mà.” Xa Thục Mai cười trêu chọc cháu gái.
Hoắc Duẫn Đình nhìn cô
vẫy vẫy tay “Lại đây ngồi.”
Vạn Quý Phi ngốc lăng đi
đến bên người hắn ngồi xuống, trái phải chuyển đầu, hồ nghi nhìn họ. ”Anh tới
làm gì?” Cô dùng môi không tiếng động hỏi.
Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàng
cười, sờ sờ đỉnh đầu của cô.”Anh nghe nói em không chịu ăn cơm?”
“Nào có?” Cô cúi đầu bĩu
môi, phẫn nộ chơi đùa móng tay.
“A, đại tiểu thư bây giờ
lại không thừa nhận?”
Bà nội thật đáng ghét!
Vạn Quý Phi cho cô cái nhìn tràn ngập oán niệm.
“Cả ngày cũng chưa ăn cái
gì, bộ không đói bụng hả?”
Thanh âm hỏi han vẫn như
cũ mềm nhẹ, Vạn Quý Phi vốn định nói không, kết quả bụng liền phi thường không
phối hợp kêu to ‘ùng ục‘
“Đứa ngốc.” Hoắc Duẫn
Đình lắc đầu.
Trùng hợp Trương Huệ Nghi
đang cầm một cái chén lớn từ phòng bếp đi ra, cô hướng bên này kêu: “Tiểu Phi,
mẹ hầm canh cho con nè.”
Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ bả
vai Vạn Quý Phi: “Đi đi.”
“Nga.” Tiểu nha đầu cái này
thế nhưng rất nghe lời, vài bước chạy đến bên bàn ăn. Canh thực nóng, cô thổi
lại thổi, thế nhưng đôi mắt lại không ngừng mà hướng chỗ sô pha nhìn nhìn.
“Muốn ăn chút cơm trước
hay không?” Con gái đói bụng một ngày, làm mẹ rất đau lòng a.
Vạn Quý Phi không yên
lòng vẫy tay “Không cần.” Cô hiện tại chú ý cũng không ở cái bụng.
Trương Huệ Nghi bất đắc
dĩ, cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt, một lòng đều đặt ở trên người
người nọ. Mặc kệ, con trai với con dâu chốc nữa sẽ trở về ăn cơm, cô còn phải
đi mua đồ ăn.
Phòng khách bên kia, Xa
Thục Mai cùng Hoắc Duẫn Đình đang khách khí nói chuyện phiếm.
“Mẹ cháu bây giờ có còn
đau đầu nữa không?” Xa Thục Mai nâng chung trà lên lơ đãng hỏi.
“Sau khi về Pháp không
còn phát tác nữa ạ, ngồi máy bay hơn mười giờ cũng còn có tinh thần, đây là
chuyện tốt trước nay chưa từng có. Bà gọi điện thoại đến khen ngợi nói bác sĩ
Xa y thuật rất cao, về sau sẽ hảo hảo đáp tạ.”
Xa Thục Mai vừa lòng gật
gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhập ngụm trà. Trên bàn đầy quà tặng, cô nhìn trong
mắt lại nói tiếp: “Cháu quá khách khí rồi, còn đặc biệt đến nói lời cảm tạ.”
Hoắc Duẫn Đình lông mi
không kiềm chế được nhíu một chút, xem ra đối phương là đang cố ý xuyên tạc ý
đồ đến đây của hắn. Đôi mắt lóe lóe, hắn không nói nữa, khóe miệng cong lên
trên mặt tràn đầy ý cười.
Trong phòng khách không
khí thật yên lặng, Vạn Quý Phi hai ba ngụm liền nhanh chóng giải quyết xong bát
canh, ném chiếc đũa liền chạy trở về.
“Nhanh như vậy, cẩn thận
không thể tiêu hóa bây giờ!” Bộ dạng cô rất giống như ăn thịt người vậy, Xa
Thục Mai nhịn không được trách cứ cháu gái.
“Ăn canh làm sao không
thể tiêu hóa?” Vạn Quý Phi nói thầm, người ngồi bên đưa qua một cái khăn tay,
cô trực tiếp đem miệng đưa đi qua. Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàng ấn ấn, giúp cô lau
khô vết dầu mỡ dính bên miệng.
“Chính mình không có tay
hay sao?” Nhìn thấy hai người thân mật không kiêng nể gì, Xa Thục Mai đáy mắt
liền bốc hỏa.
Bàn tay Hoắc Duẫn Đình
trong chốc lát cứng đờ, sau đó cực tự nhiên thu hồi khăn tay, trên mặt tươi
cười thủy chung không thay đổi. Mà Vạn Quý Phi ngoảnh mặt đi, làm bộ như không
nghe thấy.
Bàn tay cầm khăn tay vo
thành một đoàn bỏ vào trong túi tiền, Hoắc Duẫn Đình ngẩng đầu, ánh mắt sáng
quắc nói: “Bác sĩ Xa, cháu không muốn quanh co lòng vòng, kỳ thật lần này đến
nhà, cháu có chuyện thực mạo muội muốn thỉnh cầu.”
Đại khái đoán được hắn
muốn ám chỉ đến chuyện gì, khuôn mặt Xa Thục Mai lập tức dựng lên, trở nên thập
phần nghiêm túc.
Hoắc Duẫn Đình kéo bàn
tay Vạn Quý Phi đang đặt ở trên đùi qua nắm chặt, lời nói rất chân thành: “Cháu
cùng tiểu Phi tâm đầu ý hợp, hy vọng bác sĩ Xa đồng ý chúng cháu được kết
giao.”
Xa Thục Mai sắc mặt khó
coi, hay cho một cái tâm đầu ý hợp, xú nha đầu liền chỉ biết đối với tên kia ngây
ngô cười. Nếu nói thẳng ra không đồng ý, tiểu nha đầu kia phỏng chừng lại muốn
phát tác, đến lúc đó cô còn trên lưng phải gánh cái tội danh đánh vỡ uyên ương.
Nghĩ nghĩ, bà uyển chuyển
nói: “Tiểu Phi còn đang học, yêu đương sẽ ảnh hưởng với việc học của nó.”
“Cháu nào có?” Vạn Quý
Phi vội vàng vì chính mình biện hộ.
“Dạ, tiểu Phi hiểu chuyện
lắm, đợt vừa rồi cô ấy có kỳ thi, chúng cháu chỉ gặp mặt có một lần. Mỗi lần
cháu gọi điện thoại qua cho cô ấy, chỉ nói hai câu là cô ấy liền la hét muốn
xem sách.” Hoắc Duẫn Đình dùng hai cái bàn tay vòng trụ bàn tay nhỏ bé của cô,
mỗi một câu nói đều ôn nhu nhìn cô, đáy mắt chứa sự sủng nịch nồng đậm.
Cái này thật sự không
phải diễn trò, nhưng ở trong mắt Xa Thục Mai lại có chút giả. Cô khụ hai tiếng:
“Nó còn nhỏ.”
“Cháu sắp 22 tuổi rồi!”
“Câm miệng!” Xú nha đầu
nói một câu bác bỏ một câu, một chút rụt rè cũng đều không có.
Nói chuyện bị mắng, Vạn
Quý Phi bất mãn mếu máo.
“Ngoan, bà nội nói chuyện
đừng chen vào.” Hoắc Duẫn Đình sờ sờ cái ót của cô, mềm nhẹ trấn an, Vạn Quý
Phi đành phải im tiếng.
Con gái lớn thật sự không
thể nhờ vả, cùng người nhà xung đột, thế mà ở trước mặt tên kia lại thuận theo
hệt như con mèo nhỏ. Xa Thục Mai hận nghiến răng ngứa lợi, nhưng không có biểu
lộ ra ngoài, ngữ khí vẫn như cũ không hờn không giận: “Nói thật, tiểu Phi còn
chưa được 22 tuổi, người trong nhà không đồng ý để cho nó yêu đương sớm như
vậy.”
“Cháu…” Vạn Quý Phi muốn
mở miệng, bàn tay bị hắn nắm nhấn mạnh một cái, cô mới đúng lúc dừng lại.
Hoắc Duẫn Đình từ từ đáp:
“Dạ, cháu hiểu được.”
Xa Thục Mai đắc ý tiếp
tục: “Học y thực sự rất lao lực, chỉ sợ yêu đương sẽ làm nó phân tâm. Nó tương
lai phải kế thừa phòng khám nhỏ trong nhà, trách nhiệm thực sự rất trọng đại,
mọi người trong nhà đối với nó ôm kỳ vọng rất cao.”
Hoắc Duẫn Đình một bên
nghe một bên gật đầu, thẳng cho đến khi Xa Thục Mai nói hết, hắn đột nhiên quay
đầu đối với Vạn Quý Phi nói: “Điện thoại của anh giống như quên ở trên xe, em
có thể đi giúp anh lấy vào hay không?”
“Ách?” Vạn Quý Phi ngây
ngốc không rõ dụng ý của hắn.
“Anh sợ sẽ có khách hàng
gọi đến tìm, làm phiền em.” Hoắc Duẫn Đình đem chìa khóa xe đưa qua, cô ngơ
ngác tiếp nhận, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hơn mười phút trôi qua
đi, Vạn Quý Phi đảo hết cả xe của hắn, thủy chung tìm không thấy điện thoại
kia. Cuối cùng cô quyết định không tìm nữa, căm giận về nhà.
“Không có điện thoại !”
Cô vừa mở cửa ra liền kêu to, lúc này bên trong phòng khách cũng chỉ thừa lại
một mình Hoắc Duẫn Đình ngồi đó.
Nhìn thấy cô tiến vào,
Hoắc Duẫn Đình đứng lên hướng cô đi tới, giơ lên một bàn tay xin lỗi: “Nguyên
lai điện thoại bị anh mang vào rồi, thực xin lỗi, hại em một chuyến tay không.”
“Thật sự là…” Vạn Quý Phi
đấm đấm hắn, trong lòng vì bỏ lỡ bọn họ nói chuyện mà đáng tiếc không thôi.
“Bà nội đâu?” Cô hướng
phòng trong nhìn nhìn, không thấy bóng dáng của bà đâu cả.
“Nghe điện thoại đi.”
Hoắc Duẫn Đình trả lời.
“Hai người vừa rồi còn
nói chuyện gì đó?” Vạn Quý Phi tò mò muốn chết.
“Chỉ là nói chuyện phiếm
mà thôi.
Vạn Quý Phi tà tà nhìn
hắn, không mấy tin tưởng. ”Thật sự? Bà không có làm khó dễ anh chứ?”
“Ngốc!” Hoắc Duẫn Đình
cười sờ sờ đầu cô “Anh tốt như vậy, bà như thế nào làm anh khó xử?”
“Thối!” Vạn Quý Phi cũng
cười .
“Đáp ứng anh, đừng làm
chuyện điên rồ nữa?”
“Không có làm chuyện điên
rồ nha?” Thời điểm thích hợp, cô liền giả ngu.
Hoắc Duẫn Đình đảo mắt:
“Tuyệt thực, còn không ngốc?”
“Người ta chính là lấy
cái này để tỏ ý bất mãn!”
“Bất mãn cũng đừng lấy
thân thể của chính mình ra thử chứ.” Hoắc Duẫn Đình đem cái đầu nhỏ buông xuống
kéo đến ôm vào trước ngực. Mới một ngày không gặp, khuôn mặt của cô càng nhìn
càng gầy, đứa ngốc này.
“Em như vậy, anh sẽ đau
lòng .”
Vạn Quý Phi gắt gao nắm lấy
quần áo trước ngực của hắn, ngượng ngùng đáp lại: “Đã biết .”
Hắn dùng lực ôm cô một
cái, không muốn buông ra chút nào. ”Tốt lắm, anh đi trước.”
“Nhanh như vậy? Nếu
không, em cùng anh đi ra ngoài ăn cơm?”
“Không được, anh đột
nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, đi trước .”
“Có phải đã xảy ra chuyện
gì hay không?” Bà nội khẳng định nói với hắn chuyện gì khó nghe! Vạn Quý Phi
cái mũi đau xót, nhéo quần áo của hắn không nghĩ để cho hắn đi. Dựa vào cái gì
muốn ngăn cản bọn họ? Hơi quá đáng!
“Như thế nào lại buồn
bực?” Hắn phủ người xuống lau khóe mắt phiếm hồng của cô.
“Khụ khụ!” Tiếng ho khan
từ lầu hai truyền xuống, Vạn Quý Phi hướng mắt nhìn lên trên, thấy bà nội liền
lớn tiếng reo lên: “Bà nội thật xấu!”
“Tiểu nha đầu tự nhiên lại
nổi điên?” Mới nói xong điện thoại đi ra đã bị cháu gái quở trách, Xa Thục Mai
không khỏi nhíu mày.
“Bà… Oa!” Cảm giác uất ức
ngạnh ở trong lồng ngực kia chỉ chờ trực trào lên, Vạn Quý Phi khó có thể khống
chế cảm xúc chính mình, bi thương khóc thành tiếng. Cô chính là muốn cùng nam
nhân mình thích ở cùng nhau, vì sao khó như vậy?
“Bà… Bà cái gì?” Xa Thục
Mai vội vã xuống lầu, vốn định giáo huấn xú nha đầu vài câu, lại thấy cô hai
mắt đẫm lệ liên tục, ngực liền phát đau.
“Không khóc, ngoan.” Hoắc
Duẫn Đình nhỏ giọng an ủi, thấy không có hiệu quả, đành phải đối với Xa Thục
Mai giải thích: “Cô ấy hiểu lầm, nghĩ rằng bà đối với cháu không tốt. Kỳ thật,
cháu vừa rồi với bà đã đạt thành nhận thức chung, mọi người sẽ cho cháu cơ hội,
đúng không?”
“Này…” Xa Thục Mai nhất
thời vô ngữ. Tiểu tử này rất giảo hoạt, bà rõ ràng chỉ đáp ứng sẽ suy nghĩ, căn
bản còn chưa có ra quyết định.
“Tiểu Phi buổi tối hôm
kia ở trong điện thoại khóc kể với cháu, nói người nhà không tán thành cho cô
ấy luyến ái, nên đã khóc thật lâu, phi thường thương tâm. Cháu không biết vì
sao chính mình lại không chiếm được sự đồng ý của mọi người, thế nhưng cháu xác
thực thực sự rất thích rất thích cô ấy, thích đến mức muốn cùng cô ấy cả đời.”
“Bà cũng thấy đấy, cô ấy
mặt ngoài nhu thuận, kỳ thật là người rất rất có chủ kiến, không bị người bên
ngoài dễ dàng tác động. Hôm nay cô ấy tuyệt thực, ngày mai không biết sẽ làm ra
cái việc ngốc gì nữa. Để cho cô ấy phiền não nghĩ biện pháp phản kháng mọi
người, chi bằng cho cháu một cơ hội, một cơ hội để cho mọi người hiểu cháu
hơn.”
Những lời vừa rồi mà nói
hắn vẫn vang ở bên tai, Xa Thục Mai ngẫm lại thấy cũng đúng, có lẽ trước nhường
chút xíu, miễn cho càng làm càng cương. Nhưng là tiểu tử này quả thật rất không
đơn giản, thế nhưng phẫn trư ăn lão hổ*, bà xem không vào mắt !
*Phẫn trư ăn lão hổ
(giả heo ăn thịt hổ) ý nói giả yếu để lừa kẻ khác
Cháu gái khóc dường như
đất trời đảo lộn, càng nhìn càng đau đầu. Rơi vào đường cùng, Xa Thục Mai hai
tay chống thắt lưng, trợn mắt trừng cô, không chút tình nguyện nói: “Đúng, bà
nội đáp ứng cho hắn một cơ hội, như thế nào? Cháu không hài lòng?”
Vạn Quý Phi ngay lập tức
dừng nước mắt, còn có chút hoài nghi. ”Thật sự?”
Hoắc Duẫn Đình cười gật
đầu. Nguy hiểm thật a!
“Kia… Bà nội, ý bà là
không phản đối chúng cháu nữa?” Vạn Quý Phi nín khóc mỉm cười.
“Khụ! Chỉ nói cho hắn cơ
hội, không có lập tức đáp ứng, hắn hiện tại chính là phải quan sát!” Xa Thục
Mai ngẩng đầu lên, lại có chút khó chịu.
“Cháu sẽ cố gắng !” Hoắc
Duẫn Đình vẻ mặt kiên định.
Xa Thục Mai nheo mắt lại,
càng nghĩ càng cảm thấy không hờn giận. Cô đối với Hoắc Dẫn Đình ngoắc ngoắc
ngón trỏ: “Tiểu tử, đi lên thư phòng, tôi có lời muốn nói với cậu!”
“Muốn nói gì?” Vạn Quý
Phi lập tức lại khẩn trương .
“Cháu…! Bà nội đều đã hứa
hẹn cho hắn cơ hội, cháu còn muốn làm cho bà tức giận như vậy!” Cơn tức của Xa
Thục Mai giống như xăng hỗn hợp thiêu đốt, sắp bị xú nha đầu kia tức chết rồi!
“Người ta chính là…” Lo
lắng mà thôi. Tự biết mình đuối lý, Vạn Quý Phi lựa chọn khép miệng.
“Mau lên đây!” Nhìn thấy
hắn tươi cười như hồ ly, Xa Thục Mai liền tức giận. Gừng càng già càng cay,
chuẩn bị cho ngươi hảo hảo nhìn xem một phen!
Hoắc Duẫn Đình trấn an
người trong lòng một chút, liền nhanh chóng đi theo lên lầu trong lòng trầm
trầm. Xem ra hắn khiến lông mao người ta dựng lên rồi, ai, thật hao tổn tâm
trí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT