Trăng sáng sao thưa, gió
thổi hiu hiu, trong công viên thành phố M tại một góc ghế đá nào đó, một cô gái
mặc lễ phục màu hồng nhạt đang cố gắng đối phó bánh ngọt dâu tây trước mắt. Bên
cạnh nam nhân thân hình cao lớn duỗi thẳng hai chân thon dài, hai tay chống đỡ
ở phía sau người, bất đắc dĩ nhìn cô.
Ở dưới tình huống không
hề chuẩn bị chợt nhận được lời thổ lộ của cô, Hoắc Duẫn Đình kinh hỉ vạn phần
lồng ngực nóng lên. Cho dù lúc ấy ở ngay giữa trung tâm đường cái, cũng đều
không thể ngăn cản được dục vọng muốn hôn cô. Chính là cô nàng này, lập tức trở
về một câu, đem nhiệt tình với mới chớm lên của hắn áp bách trở về.
“Thật đói thật đói!” Cô
vòng cánh tay quanh thắt lưng của hắn thanh âm mềm mại làm nũng, Hoắc Duẫn Đình
lúc ấy cơ hồ đã nghĩ đem hai tay bóp lấy gáy bột trên cái cổ mê người của cô.
Tách ra nửa tháng, cô không thể có một chút lãng mạn được sao?
Vạn Quý Phi lấy miếng
bánh ngọt cuối cùng bỏ vào trong miệng, cẩn thận đem cái hộp không để sang một
bên, sờ sờ cái bụng trướng phình. Một chai nước đưa qua, cô tiếp nhận sau đó
uống một ngụm nho nhỏ, thở hắt ra một cái thật sâu.
“Ăn thật no!”
Nhẹ khép đôi mắt, Hoắc
Duẫn Đình đem bình cầm lại. ”Chưa thấy qua có người nào uống xong rượu mừng mà
lại giống như quỷ đói.”
“Làm sao? Căn bản cũng
chưa ăn cái gì.” Vạn Quý Phi quyệt miệng phản bác. ”Kính xong rượu em liền chạy
đến đây, bữa tiệc ăn còn chưa có xong đâu.”
“Ngu ngốc, ai bảo em
không ăn cái gì?” Hoắc Duẫn Đình xoa xoa đỉnh đầu của cô.
“Còn không phải muốn gặp
anh hay sao?” Cô ngẩng đầu lên xem xét hắn, trong bóng đêm ảm đạm một đôi mắt
đen bóng phá lệ lóe ra.
Hoắc Duẫn Đình nhịn không
được phủ người xuống hôn lên khóe miệng của cô, nếm đến hương vị ngọt ngào kia.
Mới nghĩ muốn nụ hôn xâm nhập sâu hơn, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng truyền từ xa
dần dần tới gần. Cô hơi giãy dụa, hắn liền thối lui. Ai, tình huống này ở trước
công chúng, cũng không phải thích hợp để thân thiết a.
“Ăn no, tiếp theo muốn đi
đâu?” Hắn giúp cô vén sợi tóc rủ bên má, nhét vào đằng sau hai bên tai của cô.
Vạn Quý Phi vươn bàn tay
nhỏ bé cầm lấy bàn tay của hắn “Trước đi dạo ở trong này một chút đi, rất no để
tiêu hóa một chút.”
Vì thế tay trong tay, dọc
theo đường mòn công viên thong thả tản bộ.
Vạn Quý Phi kỳ thật có
rất nhiều chuyện muốn nói, chuyện về Tiếu Hà, về chuyện hôn lễ vừa rồi của anh
trai. Chính là, thời khắc này thật sự thực yên tĩnh, cô không đành lòng mở
miệng phá hư.
“Như thế nào không nói
lời nào?” Hắn ôn nhu hỏi. Chính mình cư nhiên như thế thoải mái mà cùng cô tản
bộ ở công viên, nếu trước kia ai nói cho hắn có một ngày cùng một cô gái làm
cái chuyện nhàm chán này, đánh chết hắn đều không tin.
“Ừ.” Cô lắc lắc cái đầu
nhỏ, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, từ từ mở miệng: “Hoắc Duẫn
Đình, anh có phải rất yêu em hay không?”
Hoắc Duẫn Đình sửng sốt,
sau đó mân miệng cười khẽ không nói. Không có được đáp án, Vạn Quý Phi dừng
lại, biết biết cái miệng trừng hắn.
“Còn không nói?”
Hoắc Duẫn Đình cười lại
càng sâu.
“Này!” Cô đấm nhẹ hắn,
vẫn như cũ không có nghe đến câu trả lời của hắn, tiếp theo thập phần trẻ con
hướng lồng ngực hắn chui vào, ăn vạ muốn nhận được đáp án.
Hoắc Duẫn Đình ấn bả vai
của cô, phủ ở bên tai cô nói: “Vậy em có phải rất yêu anh hay không?”
“Em đã nói rồi!” Cô từ
trong lòng hắn ngẩng đầu lên cò kè mặc cả.
“Anh muốn nghe lại thêm
một lần nữa.” Câu nói kia, giống như nghe mấy trăm lần cũng đều sẽ không biết
chán.
Vạn Quý Phi tròng mắt vừa
chuyển, hai tay thủ sẵn ở cổ của hắn, nhón bàn chân tiến đến bên tai của hắn,
chần chờ vài giây, mới chậm rãi nói: “Em… Chán ghét anh!” Nói xong cô đã nhanh
nhẹn né ra, trong không khí vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Hoắc Duẫn Đình tức giận nhìn
mạt thân ảnh hồng nhạt phía trước, làn váy mềm mại nhẹ nhàng bay lên, hắn cảm
thấy cô tựa như yêu tinh rơi xuống thế gian. Phía trước là cái quảng trường, cô
đang đứng tại nơi kia đối với hắn tươi cười ngọt ngào.
“Đùa giỡn anh?” Hắn trừng
hai mắt, làm bộ dáng thật hung ác, bước nhanh đuổi theo.
Vạn Quý Phi nhanh chân
chạy đi, trên mặt giữa quảng trường được che kín rậm rạp bởi các lỗ nhỏ, khi
Hoắc Duẫn Đình bắt được cô, lỗ nhỏ kia đột nhiên phun ra cột nước cong cong.
“Oa a!” Vạn Quý Phi cao
giọng thét chói tai, trên người nháy mắt đã bị xối ướt. ”Đi mau, ướt hết rồi!”
Cô vỗ cánh tay hắn kêu
to, ai ngờ Hoắc Duẫn Đình tựa như đứa trẻ con nghịch ngợm, ôm cô đứng giữa cột
phun nước. Vạn Quý Phi tránh qua né lại vài lần rốt cục cũng không thoát liền
xòe hai lòng bàn tay hứng nước tạt vào người hắn.
Tiếng cười vui vẻ thanh
thủy thay nhau vang lên, bọn họ không để ý tới ánh mắt người bên ngoài, vui đùa
quên mình. Có lẽ giữa các đôi tình nhân thường hay làm những chuyện đều nhàm
chán ngây thơ như vậy, cuối cùng hai người chật vật mà chạy, trở lại trên xe
nhìn nhau cười to.
“Mau lau, tránh cảm
lạnh!” Một cái khăn mặt trùm ở trên đỉnh đầu cô.
Bộ lễ phục ẩm ướt bó sát
trên làn da, hơn nữa bên trong xe bật điều hòa, Vạn Quý Phi phi thường phối hợp
đánh một cái hắt xì.
“Đi về tắm rửa trước đi.”
Hoắc Duẫn Đình căn bản không trưng cầu ý kiến của cô, tra chìa khóa liền một
đường lái xe chạy về nhà.
“Làm sao mà về?” Vạn Quý
Phi lau mặt, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ căn bản không phải phương hướng đi
nhà cô.
Hắn đảo mắt nhìn cô liếc
một cái “Em nói đi?”
Đương nhiên là nhà hắn!
Thời gian còn sớm, mới không cần thả cô đi sớm như vậy.
Sau khi về nhà, hắn thúc
giục cô đi tắm rửa.
“Ô… em không có quần áo
để đổi.”
“Ai nói không có? Ở trong
phòng anh quần áo nữ toàn bộ ở trong ngăn tủ.”
“Vì sao?” Vạn Quý Phi
sững sờ đứng ở đầu cầu thang lầu.
“Lần trước em không phải
cùng mẹ anh đi dạo phố sao? Bà mua quần áo đều là đưa cho em.”
“Ách?”
“Nhanh đi!”
“Thế nào… Thế nào anh vì
sao lại mua váy cho em?”
“Bà là bà, anh là anh!
Được rồi được rồi, đừng chậm chạp nữa, đi thay quần áo trước đi.” Hoắc Duẫn
Đình không cho phép cô lại đáp lời, đi thẳng lên lầu 3.
Thay xong bộ quần áo sạch
sẽ, dì người làm cầm đi bộ lễ phục của cô. Ra đến phòng, nhìn thấy hắn cũng một
thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở bên giường.
“Lại đây.” Hắn ngoắc
ngoắc ngón tay, trên tay kia thì cầm khăn mặt.
Vạn Quý Phi có chút do
dự, cùng hắn ở trong một phòng, quá nguy hiểm nga.
“Mau nha.” Hắn giơ giơ
cái khăn mặt trên tay, Vạn Quý Phi mới chậm rãi thong thả bước đi qua.
Hoắc Duẫn Đình ý bảo cô
ngồi xuống ở bên giường, sau đó cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà giúp cô chà lau mái
tóc ẩm ướt. Xoa xoa xoa xoa, hắn từ từ chạy xuống thắt lưng, lấy đôi môi thay
cho bàn tay rảnh rang kia, nụ hôn nhỏ vụn dừng ở sau gáy trên lưng của cô.
Vạn Quý Phi giật mình một
cái, đột nhiên nâng tay lên che lỗ tai, đỏ mặt áp giọng trầm thấp kêu: “Anh
đừng xằng bậy!”
Hoắc Duẫn Đình nhất thời
hóa đá. Tiểu cô nương của hắn, vẫn là không quen thân thiết giữa tình nhân sao?
Có chút thất bại, hắn suy sụp ngồi xuống, tiếp tục giúp cô sát cái đầu ẩm ướt.
Tựa hồ phản ứng quá lớn,
Vạn Quý Phi ngược lại bất an. Quay đầu đi, thấy mặt hắn bên ngoài bình tĩnh, cô
sợ hãi giải thích: “Em…”
Hắn thế nhưng buông cái
khăn ẩm ướt trong tay ra, hai tay vòng trụ bả vai của cô, thấp giọng thở dài.
“Anh sẽ không lại xằng
bậy, yên tâm. Đưa em trở về, chính là muốn ở với em lâu hơn một chút, khoảng
thời gian thật dài không gặp, chẳng lẽ em cũng không có chút luyến tiếc nào
sao?”
“Đương nhiên có nha!” Cô
nặng nề mà gật đầu, sau đó xoay người dựa vào trong lòng hắn, kéo lấy quần áo
trước ngực hắn, phẫn nộ nói: “Người ta có thật nhiều chuyện muốn nói với anh.”
“Nói cái gì?” Hắn ôm cô
thối lui đến đầu giường, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô thưởng thức mấy ngón tay
trắng nõn kia.
“Hoắc Duẫn Đình.” Cô nhẹ
nhàng kêu. ”Em… chuyện ở chỗ Tiếu sư huynh nơi đó, em đã biết hết.”
Hoắc Duẫn Đình cả kinh
“Chuyện nào?”
“Chính là… mục đích khi
hắn tiếp cận em, còn có… Chiều hôm đó…”
“Em làm sao có thể biết?”
Hoắc Duẫn Đình nhanh chóng đẩy cô ra muốn nhìn rõ biểu tình của cô.
Đáng tiếc Vạn Quý Phi rũ
mắt xuống, chỉ chừa cho hắn một cái đỉnh đầu. Cô lúng ta lúng túng nói: “Hắn
viết thư cho em, giải thích hết thảy.”
“Con mẹ nó! Anh đã sớm
đoán được hắn sẽ không an phận!” Hung hăng nói lời thô tục, Hoắc Duẫn Đình phi
thường phẫn nộ. Vạn Quý Phi đè lại bàn tay hắn, tư thế quỳ đứng dậy ôm lấy cần
cổ của hắn.
“Em không sao. Tuy rằng
ngay từ đầu khi biết sự thật thời điểm ấy rất khó chịu, bất quá, em hiện tại đã
không cảm thấy gì nữa.”
“Người như thế lúc trước
hẳn là phải giết hắn!” Nhớ lại tình cảnh ngày đó, hắn càng cảm thấy phẫn hận.
Vạn Quý Phi lắc đầu, vội
vã nói: “Đừng!” Cô ngồi chồm hỗm ở trên giường cùng hắn mặt đối mặt.”Em không
nghĩ lại truy cứu!”
“Ngu ngốc!”
“Hư, đừng tức giận!” Cô
che đi cái miệng của hắn, không cho hắn đánh gãy lời nói chính mình.
“Buổi chiều khoảnh khắc
khi nhìn thấy lá thư kia, em thật sự rất đau lòng. Nhưng là vừa rồi ở trong
tiệc cưới khi anh trai em nói những lời nói kia, làm cho em hiểu ra. Yêu một
người, sẽ nghĩ hết mọi phương pháp làm cho người đó không chịu bất cứ thương
tổn gì. Em thực may mắn, có thể được anh trân trọng. Bất quá…” Cô tạm dừng một
lát: “Anh làm như vậy, sẽ làm em vĩnh viễn đều sẽ không học được cách lớn lên.”
Hắn không nói, bởi vì cô
nói trong lời nói, hắn cũng lo lắng quá.
Vạn Quý Phi đối hắn lộ
một cái tươi cười thoải mái, dùng âm điệu mềm mại không thể nào mềm hơn tiếp
tục: “Em hy vọng, tương lai vô luận phát sinh chuyện gì, anh cũng đều có thể
cùng em chia sẻ, mà không phải đem mọi chuyện giấu trong lòng khiến em chẳng
hay biết gì. Đáp ứng em!”
Hoắc Duẫn Đình nhìn đến
sự kiên trì trong mắt cô, kéo kéo khóe miệng, hơi gật đầu.
Vạn Quý Phi đầu gối lên
trên vai hắn, cảm thấy thật may vì chính mình vẫn chưa vì chuyện này mà loạn
phát giận. ”Hoắc Duẫn Đình, cám ơn anh. Em…” Nói xong có chút nghẹn ngào, cô
lại loạn cảm động .
Hoắc Duẫn Đình hiểu lầm
cô sợ hãi, xoa đỉnh đầu của cô an ủi: “Không có việc gì, đều trôi qua.”
Vạn Quý Phi khẽ lau khóe
mắt, bài trừ một cái khuôn mặt tươi cười: “Em nói cho anh nghe một chút hôn lễ
hôm nay, được không?”
Cô nói liên miên kể lại mấy
chuyện xảy ra ngày hôm nay, Hoắc Duẫn Đình ôm cô lẳng lặng nghe.
“Nguyên lai kết hôn thật
sự thực phiền, lại mệt. Em thật hy vọng tương lai hôn lễ chính mình có thể đơn
giản một chút, không nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, mặc áo cưới ở trong giáo
đường tuyên thệ thì tốt rồi.”
Dứt lời, cái người kia
luôn luôn chỉ nằm nghe thủy chung không có đáp lại, Vạn Quý Phi ngẩng đầu, mới
phát hiện hắn hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ.
Mệt chết đi? Cô sờ khuôn
mặt của hắn, không có kính mắt che giấu, có thể thấy rõ ngũ quan của hắn. Lông
mi thật dài buông xuống, hai mắt bình thường rất sắc bén giờ phút này dịu dàng
đến không ngờ như thế, cái mũi thực sự rất cao, trên cằm ẩn ẩn rễ chùm màu
xanh. Đại khái là gần đây bận rộn lắm đi, đáy mắt có chút vành đen.
Trong lòng đột nhiên tràn
đầy cảm giác thương tiếc, hắn đều mệt như vậy, còn muốn gặp cô. Vươn tay vuốt
ve hàng lông mi của hắn, ngủ trầm như vậy, đánh thức hắn thật sự không đành
lòng. Lại đợi một lát hãy về nhà đi, vừa định đứng dậy, ai ngờ tay bị chặt chẽ
bắt lấy, thân thể bị người dùng sức kéo lấy,
trong nháy mắt cô đã nằm ở dưới thân hắn.
“Em nhìn lén anh.” Thanh
âm thật dày ở bên tai vang lên, tiếp theo lỗ tai bị nhẹ nhàng cắn.
“Em nào có?” Vừa kêu
xong, miệng lập tức bị che lại. Đối với nụ hôn của hắn, sớm thành thói quen.
Nhưng là nụ hôn này đặc biệt ôn nhu, hơi thở nam tính mê người khấy động dây
thần kinh của cô, thân thể mềm nhũn như nước, tùy ý hắn xử lý.
Thấy cô thuận theo như
thế, hắn càng thêm triền miên, hai tay cùng với nụ hôn ẩm ướt chạm lên bộ ngực
của cô, cách lớp quần áo nhẹ nhàng xoa.
Đột nhiên bị người vỗ về
làm cho cô cảm thấy hơi ngứa, cô mặt nhăn nhíu mày, nhẹ đẩy hắn ra.
“Tiểu Phi…” Hắn ở bên tai
cô thổi nhẹ khí, tay lặng lẽ tiến vào nội y, vuốt ve da thịt mềm nhẵn của cô.
“Đừng sợ, cũng chỉ sờ sờ,
ân? Anh đau quá, toàn thân đều đau. Nhưng là, chỉ cần em không muốn, anh sẽ
không dùng sức mạnh.”
Lời nói ôn nhu làm cho cô
ngừng giãy dụa, cô tín nhiệm hắn.
Hoắc Duẫn Đình đem quần
áo hai người cởi bỏ, dùng thân lỏa lộ trên chính mình dán chặt vào người cô.
Môi không ngừng mà hôn vành tai cùng cổ của cô, lại chậm rãi thuận thế hạ xuống
bộ ngực no đủ kia.
Vạn Quý Phi ngượng ngùng
mặc hắn đem nội y trút bỏ, đầu của hắn ở trước ngực cô di động, độ mẫn cảm làm
cho cả người cô run run. Môi của hắn thực ấm áp, đến chỗ nào là lưu lại hôn
ngân thật dài ẩm ướt. Trong lòng cô rung động, hai tay bất giác xoa lồng ngực
của hắn. Chạm đến nhiệt độ cơ thể của hắn, làm cho lòng của cô thẳng nhảy dựng
lên. Nguyên lai, cảnh tượng tình nhân lỏa lộ như vậy, đúng là tuyệt vời a.
Hoắc Duẫn Đình đại chưởng
uốn lượn xuống, mơn trớn thắt lưng thon mịn của cô, ở chỗ quần lót thì dừng
lại. Không dám xằng bậy, hắn cực lực chịu đựng xúc động trướng đau. Cho dù, nơi
nào đó trên thân thể đã hoàn toàn vận sức chờ phát động.
Vạn Quý Phi đôi mắt mịt
mù, suy nghĩ đã phiêu lãng nơi đâu. Có cái gì ngạnh ngạnh dựng thẳng chạm chạm
nửa người dưới của cô, cô biết. Nếu hắn muốn tiếp tục, cô căn bản sẽ không
kháng cự. Nhưng là cuối cùng, hắn chính là hôn hôn khóe mắt của cô, hai tay
dùng sức đem cô ôm chặt.
“Tiểu Phi, anh yêu em,
anh thật sự thật sự thực yêu em.”
Cô ở trong lời nỉ non của
hắn, nở nụ cười nhắm mắt lại.
Tiếu ngu ngốc: anh Đình
trước đây cũng thuộc tuýp hoa hoa công tử đấy chứ, lúc thấy cha Hà quá ứ là
nuông chiều sủng nịnh vợ thì nhìn không thuận mắt, giờ thì anh niếm mùi đi há,
hắc hắc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT