Sáng thứ sáu hoàn thành một môn thi cuối cùng, Vạn Quý Phi nhanh chân trở về ký túc xá, thu thập xong hành lý, sau đó khiêng bao lớn bao nhỏ chạy tới cửa nam trường học.

Tối hôm qua nhận được tin tức, anh trai sáng nay muốn tới thành phố G lấy áo cưới đã sửa cho Đạm Dung, vì thế thuận tiện qua đón cô trở về thành M. Vốn định cự tuyệt, bởi vì Hoắc Duẫn Đình nói tối nay sẽ đến, nhưng mà trong nhà bên kia không thể từ chối được, bà nội nói sợ cô mang theo nhiều hành lý chen chúc trên xe buýt rất phiền toái, nếu anh trai không rảnh thì bảo ba ba đến, cô nhất thời khó có thể mở lời để giải thích sự tồn tại của Hoắc Duẫn Đình người bạn trai này của mình, đành phải nghe theo sự an bài của người nhà.

Vội vàng nói qua cho Hoắc Duẫn Đình biết quyết định này, tránh không được lại bị thầm oán. Chỉ vì lòng hắn tràn đầy ý nghĩ đến hôm nay có thể gặp mặt, đáng tiếc hiện tại kế hoạch lại bị nhỡ.

Kỳ thật không thể gặp mặt, cô cũng thực thất vọng.

Ra đến cửa ký túc xá, xa xa liền thấy thân ảnh cao lớn của anh trai. Cô cao hứng đi qua, thình lình phía sau vang lên tiếng kêu to của Thiệu Mẫn.

“Vạn tiểu Phi, đợi chút.”

Vạn Quý Phi khựng chân xoay người lại, Thiệu Mẫn thở hổn hển vội vã đuổi theo. ”Cậu có phong thư.”

“Thư?” Đầu năm nay còn có người viết loại này?

“Đúng.” Thiệu Mẫn giơ phong thư trong tay thật dày “Ban Đại vừa mới đưa qua, cậu đi nhanh quá, tớ chỉ có thể lấy giùm.”

“Ai gửi đến nhỉ?” Tên người nhận trên phong thư đánh bằng máy tính, Vạn Quý Phi cầm qua, trong tay lại cầm quá nhiều thứ lỉnh khỉnh. Thấy anh trai đang đi lại đây, cô nóng vội nói: “Giúp tớ mở túi xách ra bỏ vào trong đi.”

Thiệu Mẫn đem lá thư bỏ vào túi xách nhỏ của cô, lúc này Vạn Tuế đã đi tới trước mặt, một tay nhận lấy hai cái túi hành lý trong tay Vạn Quý Phi.

“Tốt lắm?”

Vạn Quý Phi gật gật đầu, tay đột nhiên bị Thiệu Mẫn huých một cái.

“Đây là?” Cô trừng mắt ngượng ngùng hỏi.

Vạn Quý Phi đáp: “Anh tớ.”

“Oa!” Thiệu Mẫn nho nhỏ kinh hô một chút, sau đó ngọt ngào kêu: “Xin chào Vạn đại ca.”

Vạn Tuế nhẹ vuốt cằm, xem như chào hỏi.

Thiệu Mẫn lôi kéo Vạn Quý Phi đến một bên, lặng lẽ nói: “Anh cậu thật sự hảo suất hảo suất!” [TNN: đẹp trai trai đẹp đó mà ^-^ tớ thấy cái này hay hơn]

Vạn Quý Phi mắt lé nhìn cô, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên! Người nhà họ Vạn, người nào người nấy quả đúng là hơn người!”

“Thối!” Thiệu Mẫn tay nhẹ đánh cô một chút, Vạn Tuế bên cạnh khụ một tiếng.

“Đi thôi, đang vội!” Buổi chiều còn phải đi đến nhà Đạm Dung đón thân nhân, căn bản không rảnh phút nào.

“Đi thôi đi thôi!” Vạn Quý Phi vẫy tay tạm biệt với Thiệu Mẫn, bước nhỏ đi theo phía sau Vạn Tuế.

Trên đường trở về thành M, Vạn Quý Phi vụng trộm quan sát anh trai. Từ bên cạnh nhìn hắn, hai bên má anh tuấn kia hơi gầy, trên mặt sạch sẽ, tóc bay bay có vài sợi rối lượn bên sườn mặt, bộ dạng xác thực rất tuấn tú.

“Anh.”

“Ừ?”

“Bạn học em khen anh suất nha.”

“…” Khuôn mặt như ngày thường lạnh lùng không chút biểu tình.

Vạn Quý Phi tự cảm thấy mất mặt, nhìn phố cảnh ngoài cửa sổ chạy như bay mà qua, nhớ tới hành trình yêu đương giữa anh trai cùng với Đạm Dung, nhịn không được lại hỏi: “Anh, cùng Đạm Dung kết hôn, anh có cảm giác hạnh phúc sao?”

Vạn Tuế nhanh chóng liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Vô nghĩa.” Khóe miệng đã mỉm cười.

Vạn Quý Phi biết biết miệng, được rồi, cô hỏi thật sự nhàm chán. Ngay cả anh trai - khối băng nam này đều có thể tìm được nửa khác phù hợp với mình, kia cô có phải hay không hẳn là hảo hảo quý trọng tên Hoắc Duẫn Đình kia?

Nghi thức hôn lễ diễn ra ở thành phố M theo kiểu cách truyền thống một đêm trước đã bắt đầu, sau đó mới mở tiệc chiêu đãi ba ngày. Vạn gia lần đầu làm loại việc vui này, là một chuyện rất trịnh trọng, phòng khám nhỏ trong nhà tạm đóng cửa năm ngày, mà mấy lão nhân trong nhà trước đó đã nghỉ để chuẩn bị cho hôn sự này rồi. Vạn Quý Phi từ khi về nhà cũng không có lúc nào là nhàn hạ, mang theo mấy quả bóng hình cầu cùng dải băng dài treo từng cái góc nhà không khí tràn ngập trong niềm vui.

Chạng vạng thân thích bằng hữu cũng đã bắt đầu đến, sân nhỏ trong nhà bày sáu bảy bộ bàn, không khí náo nhiệt vui vẻ không thôi. Chủ nhân ra ra vào vào tiếp đón, bận đến nỗi ngay cả một ngụm nước đều không kịp uống. Buổi tối hơn chín giờ, khách nhân còn chưa có rời đi, Vạn Quý Phi mới hít thở được một hồi. Sờ sờ túi quần, mới phát hiện di động quên đem theo đặt ở trong phòng mất tiêu, vì thế chạy nhanh lên tầng thang lầu.

Bởi vì nhà mới của anh trai vẫn là phòng trống không, một đêm trước ngày cưới không thể đi vào, cho nên hắn đêm nay ở lại nhà cũ. Khi đi ngang qua phòng của hắn, Vạn Quý Phi nghe thấy hắn đang nói điện thoại.

“Mệt sao? Bữa tối ăn cái gì? Ăn không vô cũng phải cố ăn chút ít, không thể bị đói. Nếu không anh đưa chút cháo qua cho em, được không?”

“Được được, anh biết đêm nay không thể gặp mặt. Ừ… Cục cưng ngoan không?”

Xem ra hắn đang cùng Đạm Dung tán gẫu điện thoại, âm điệu kia mềm đến nổi sắp hóa thành nước.

Đại khái là Đạm Dung đang nói chuyện, hắn trầm mặc không nói, một lát sau, mới lại nặng nề nói: “Anh… nhớ em.”

Nguyên lai, nam nhân khi nói những lời này, đều làm cho người ta cảm động như vậy. Vạn Quý Phi hai tay vòng ở trước ngực, trong lòng dậy sóng, cô đột nhiên cũng rất muốn gặp mặt cái tên đã nửa tháng không thấy qua kia.

Lặng lẽ trở về phòng, di động trên bàn học lanh lảnh hồi chuông báo. Cầm lên vừa thấy, quả nhiên có thật nhiều cuộc gọi nhỡ. Cô quay dãy số kia, vừa nối được máy trực tiếp phủ đầu: “Hoắc Duẫn Đình, em rất nhớ anh.”

Gọi điện thoại cả đêm cũng không có người bắt máy, Hoắc Duẫn Đình vốn muốn phát giận, nghe thế tức thời sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có, chính là đột nhiên rất nhớ anh mà thôi.” Hương lan trắng ngoài cửa sổ thoang thoảng đâu đây, Vạn Quý Phi nhìn ánh trăng tròn vành vạnh than nhẹ.

Hoắc Duẫn Đình bị lời nói nhỏ nhẹ của cô rộn rạo không thôi: “Anh hiện tại qua đây?”

“Không được, trong nhà thật nhiều người, em chỉ sợ đi ra không được.” Cô cũng không nghĩ lại chỉ có thể vội vàng gặp mặt rồi đi nha.

“…” Hoắc Duẫn Đình rất là bất đắc dĩ. ”Ngày mai em có thể mời anh tham dự hay không?”

“Ôi chao? Anh muốn đến?” Vạn Quý Phi ngạc nhiên.

Hoắc Duẫn Đình đảo mắt: “Không phải anh muốn đến, là em muốn anh đến hay không?”

“Cái kia, anh lấy thân phận gì đến?” Vạn Quý Phi nói ra sự thật: “Anh trai em chỉ sợ không quen anh đi, tiểu Dung hẳn là cũng không có mời anh a.”

“Vạn Quý Phi!” Hắn cắn răng khẽ gọi, chết tiệt những điều cô nói đều là sự thật.

Vạn Quý Phi mân miệng cười trộm. ”Em đã biết, anh muốn lấy thân phận bạn trai em tham dự, đúng không? Nhưng là, như vậy có thể hay không quá đột ngột?”

“Quên đi, anh chỉ là tùy tiện nói mà thôi.” Hoắc Duẫn Đình cào cào tóc, lần đầu cảm thấy thất bại, hắn là không có lý do gì xuất hiện ở đó cả.

“Em… .” Vạn Quý Phi còn muốn lại nói thêm hai câu, dưới lầu truyền đến giọng mẹ của cô gọi. Cô ôm di động đáp lời, sau đó nhỏ giọng nói mang theo ngữ khí xin lỗi: “Em không thể hàn huyên nữa, lại phải đi xuống lầu tiếp đón khách.”

“Ai, vậy em đi đi.”

“Vâng.”

Gác máy, Vạn Quý Phi đi ngang qua phòng anh trai, thấy hắn hai tay đặt ở trên bàn học , mười ngón gảy mặt bàn. Không biết hắn đang làm gì, cô nhẹ nhàng gọi: “Anh, các anh em của anh đều đã đến đây, anh còn không đi xuống?”

Vạn Tuế nghe tiếng nhanh chóng thu hồi hai tay, hơi giật mình nghiêm mặt gật gật đầu, bên tai mang theo sắc đỏ khả nghi.

Vạn Quý Phi nhún nhún vai, không rõ trong hồ lô hắn bán cái gì, liền đi trước.

Kết hôn thật sự là một chuyện thực phiền toái, mới nghỉ được mấy giờ đồng hồ, sáng sớm tinh mơ liền bị lay tỉnh rời giường. Hôm nay, họ hàng thân thích so với ngày hôm qua còn nhiều hơn, Vạn Quý Phi căn bản không rảnh quá 2 phút.

Anh trai cùng mười mấy anh em khác đi trang trí xe hoa, sau khi trở về lại đi gội đầu tắm rửa gì đó. Mấy cái này đều là tập tục, mười mấy anh em đại bộ phận đều bác sĩ, người người ăn mặc đều từ một khuôn mà ra, đám anh em này cũng không thể khinh thường được. Anh trai chờ đến lúc chuẩn bị xuất phát, quần áo âu phục ăn mặc đặc biệt đẹp mặt, lập tức nổi bật hơn hẳn so với đám người kia.

Vạn Quý Phi thay bộ váy Hoắc Duẫn Đình mua, tóc vén lên thành búi, lại chèn thêm một cái vật trang sức nho nhỏ. Khi đi ra rước lấy nụ cười lóe sáng của mười mấy vị huynh đệ, đều muốn xin cô số điện thoại.

Thật vất vả mới thoát thân, ngoảnh lại có cảm giác điện thoại trong túi xách nhỏ vang vài cái, cô lấy ra xem thử, là Hoắc Duẫn Đình gửi tin nhắn đến: Hôm nay sẽ có rất nhiều bạn của anh em đi? Nếu bọn họ trêu chọc em, ai cũng không cần để ý tới!

Bá đạo! Vạn Quý Phi gửi trở về cho hắn một cái mặt quỷ, liền đi ăn cơm.

Sau khi dùng xong cơm trưa hơn mười chiếc xe xuất phát đi rước cô dâu, bởi vì nhà mẹ đẻ Đạm Dung không ở gần đây, cho nên chọn phòng ở khách sạn. Ven đường pháo trúc rộn ràng, dải băng tung bay.

Đám bác sĩ kia, bình thường nhìn nhã nhặn lịch sự, không thể tưởng được một khi tự do vùng vẫy liền không thể chê vào đâu, nhóm chị em Đạm Dung bên kia căn bản không phải đối thủ, một đám cả người bị phun ruy băng, thật sự rất chật vật. Chú rể lúc này bình thường không có quyền lên tiếng, Vạn Quý Phi đi theo bên người anh trai, bình tĩnh nhìn bọn họ nháo loạn.

Đàm phán nửa giờ, rốt cục cũng đàn áp được miệng lưỡi của nhóm chị em. Mọi người la hét xông vào cửa phòng cô dâu, trong đó có cô bạn tên Linh Lung vươn mình chặn ngang cửa, cao giọng nói: “Không có chuyện dễ dàng như vậy được, chú rể trước hát một bài hát, lại ngâm đoạn thơ, sau đó tập hít đất một trăm cái, biểu lộ thành ý.”

Bảo anh trai ca hát với ngâm thơ? Vạn Quý Phi nghe xong liền cười trộm. Quả nhiên, Vạn Tuế lắc đầu: “Hát hò thì bỏ qua đi, hít đất tôi có thể làm. Nhưng mọi người xác định, cái này là ý tứ của tiểu Dung sao?”

“Thế nào cô ấy lại mở miệng yêu cầu a, hôm nay chúng tôi là lớn nhất, quyền quyết định do chúng tôi nha!” Chúng chị em ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

“Oa, cũng không phải lấy ai trong số các cô, các cô yêu cầu làm cái gì?” Các huynh đệ nửa điểm cũng không nhượng bộ.

Vạn Tuế phút chốc đứng lên, đem áo khoác tây trang cởi ra, lại vén ống tay áo áo sơmi. Thật sâu thở hắt ra, lớn tiếng nói: “Tôi làm.” Sau đó ở trước mặt mọi người đi ra tìm một không gian rộng rãi nằm úp sấp xuống.

Thanh âm đếm số đều đặn vang lên, Vạn Quý Phi thật sự rất muốn cười. Anh trai hít đất xong một trăm cái, đợi lát nữa chỉ sợ ngay cả đi cũng không có sức lực. Phòng cô dâu không biết khi nào lặng lẽ mở hé cửa, cô vụng trộm bước qua, nhìn thấy trong phòng Đạm Dung mặc áo cưới tươi cười rạng rỡ.

Cô bàn tay vẫy vẫy, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dung, chị thật xinh đẹp.”

Đạm Dung nhìn cô khuôn mặt tươi cười lại càng thêm sáng lạn, sau đó ánh mắt lại đừng lại ở thân người bên ngoài phòng đang ra sức hít đất.

Khi con số đếm tới một trăm, bên trong vang lên tràn vỗ tay nhiệt liệt. Vạn Tuế nhảy người lên, tầm mắt nhìn vào phòng bên trong. Người con gái này chính là người nữ nhân quan trọng nhất, đang ngồi ngay ngắn ở kia, trong đôi mắt dừng ở hắn lộ ra tình yêu nồng đậm. Mọi người dang ra tạo thành một cái đường đi, cánh cửa phòng cũng hoàn toàn rộng mở, hắn bước nhanh đi vào, lôi kéo tay cô đứng lên.

“Vất vả.” Đạm Dung trên tay cầm mảnh khăn giấy, giúp hắn chà lau mồ hôi trên mặt.

Vạn Tuế phi thường phối hợp phủ người xuống, hưởng thụ sự phục vụ của cô. Xong, hắn khó được mặt lộ vẻ tươi cười, từ túi quần lấy ra nhẫn kết hôn. Dưới ánh chớp ‘tách tách’ không ngừng của máy ảnh, hắn chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào cho cô, sau đó ở trong vô số tiếng thét chói tai “Hôn đi hôn đi”, hạ xuống một nụ hôn triền miên thật sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play